Bạn đang đọc Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 39
Edit: HiHi
Sông Thanh Khê từ núi chảy xuống về miền không tên.
Trên mặt sông rộng lớn có thể nhìn thấy những chiếc thuyền nhỏ phiêu bồng phía xa xăm, bất kể là ai hay nhà nào muốn qua sông đều phải dùng thuyền.
Đoạn sông hẹp có thể bắc cầu qua, cầu này gọi là cầu hai trượng.
Lục Cốc cõng một sọt tre nhỏ cùng Thẩm Huyền Thanh đi qua cầu.
Ngưu gia trang ở bên kia sông Thanh Khê, cách khá xa.
Bọn họ dọc theo bờ sông đi tới cầu đã mất gần ba khắc (45p).
Ở nơi này của bọn họ, phần lớn thôn trấn đều được xây dựng dọc theo sông, nếu đi thẳng về phía trước không qua sông sẽ gặp được lối rẽ vào đường lớn phía tây nam, đi theo đường lớn là đến trấn Phong Cốc.
Nhưng sau khi xuống cầu, Thẩm Huyền Thanh nói, chỉ cần qua một thôn nữa là đến thôn Ngưu gia.
Trên cầu dưới chân đều đông như nêm, người bán hàng rong mang gánh nặng la hét chào hàng, có kim chỉ, dao kéo, hàng tạp hóa, còn có mứt hoa quả, kẹo đường, bánh ngọt.
Người phụ nữ cầm giỏ dắt theo đứa nhỏ, đứa nhỏ quấy nhiễu muốn ăn kẹo hồ lô, lại bị người phụ nữ tóm lấy cánh tay đi nhanh xuống chân cầu.
Kiệu phu khiêng kiệu lên cầu, phu lang trong kiệu nhẹ vén mành lên nhìn ra bên ngoài.
Người phụ nữ tóc hoa râm nhưng quý phái, trán đeo đai thêu hoa đen, cưỡi lừa do tiểu tử đằng trước dắt, vó lừa lạch cạch đi về nhà thân nương.
Cầu hai trượng náo nhiệt không khác gì trên trấn, mỗi ngày mùng 15 có chợ lớn, người ở mười dặm tám thôn đều vào chợ mua bán đồ đạc.
Thuyền hai bên bờ dưới chân cầu đang dỡ hàng, Thẩm Huyền Thanh đã từng khiêng vác đồ đạc ở đây, coi như là khá quen thuộc khu này.
Người bán kẹo hồ lô đúng lúc đi ngang qua.
Trước kia ngay cả trấn Phong Cốc Lục Cốc cũng chưa được đi mấy lần chứ đừng nói tới nơi này.
Y đang tò mò quan sát, chợt nghe thấy Thẩm Huyền Thanh gọi người bán kẹo hồ lô lại.
Thấy có khách đến hỏi, người bán hàng rong nở nụ cười cười, ân cần hỏi: “Ba văn tiền một cây, ngài muốn mấy cây?”
“Một cây là được, chọn cây lớn chút” Thẩm Huyền Thanh lấy hà bao thêu hình hổ mới trong ngực ra, là Lục Cốc mấy hôm nay nhân lúc rảnh rỗi mà thêu xong, tối hôm kia đưa cho hắn, hôm nay vừa lúc ra ngoài nên dùng luôn.
“Được.” Người bán hàng rong thu tiền xong thì lấy xuống một cây, kích cỡ từng cây đêu sêm sêm nhau, nếu không bị người xoi mói sẽ khó bán.
Thẩm Huyền Thanh cất hà bao vào trong ngực, không có ý nhận lấy, người bán hàng rong liền đưa cho Lục Cốc.
Trái cây đỏ bọc trong đường loãng, một cây có bảy, tám quả.
Kẹo hồ lô này thường thấy người ta rao bán ở đầu đường cuối ngõ, nhưng người nông thôn không hay mua, lấy đâu ra nhiều tiền thừa vậy, mà chỉ bọn nhỏ mới thích ăn, một số người không thích vị chua của sơn tra*.
*Quả sơn tra (山楂): Hay quả táo gai, nhân cứng, cùi mỏng, vị hơi chua.
Quả có thể ăn sống hoặc làm bánh, phơi khô dùng làm thuốc, là loài cây ăn quả làm thuốc độc đáo ở Trung Quốc
Người bán hàng rong rời đi, Lục Cốc cầm hồ lô ngào đường trong tay ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Thanh, ánh mắt e dè cẩn thận.
“Em ăn đi.” Thẩm Huyền Thanh nói.
Một cây kẹo hồ lô ngào đường không phải là thứ quý giá gì, nếu đã tới đây, cầu hai trượng không khác chợ nhỏ lắm, mua cho phu lang nhỏ đồ ăn vặt đâu phải chuyện gì lớn.
Khi còn bé hắn đi chợ với người nhà được ăn đồ ngon, mà không chỉ hắn, bọn nhỏ đồng lứa trong thôn thích nhất là khoe với nhau đi chợ được cha nương mua gì cho ăn.
Đối với những nhà nông gia cảnh không tồi, đi chợ mua một ít đồ không thường ăn dường như là một chuyện cần thiết, vậy mới tính là đi chợ một chuyến, nếu không trong lòng không thoải mái.
Thẩm Huyền Thanh đi về phía chân cầu, Lục Cốc chậm lại nửa bước đi cạnh hắn.
Y hơi do dự cắn một miếng quả hồng trên cùng, đường bọc quanh rất ngọt, cắn sâu hơn là nếm được phần thịt quả chua chua.
Y nếm thử rồi cảm thấy ăn một mình không ổn lắm nên quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Huyng có ăn không?”
Còn chưa dứt lời đã đưa kẹo cho Thẩm Huyền Thanh bên cạnh.
“Ta không ăn, em ăn đi.” Thẩm Huyền Thanh không thích ăn kẹo hồ lô.
Sau khi hai người xuống cầu, không khí vẫn náo nhiệt như trước.
Thầy bói bày sạp vuốt râu giải quẻ, hương thơm các loại đồ ăn thoang thoảng trong không gian, trong quán trà có không ít người.
Thấy có hàng bán bánh phồng, Thẩm Huyền Thanh dừng lại mua hai cái, tốn sáu văn tiền.
Bánh phồng nóng hổi lót một miếng giấy dầu nhỏ bên dưới, có thể cầm ăn luôn.
Bánh không lớn, nhưng thơm nức mềm mại, Thẩm Huyền Thanh cho Lục Cốc một cái, cái còn lại hắn ăn hai ba miếng là hết.
Hai tay đều có đồ ăn, Lục Cốc bỗng chốc không biết nên ăn cái nào trước, tính toán một lúc rồi chọn ăn bánh phồng trước, để lát nguội rồi mất ngon.
Lúc y ăn không nhịn được mà nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái.
Dù là lúc nương còn sống, cũng chưa từng một lúc mua cho y hai món ăn vặt, lấp đầy hai tay.
Nghĩ vậy, y bỗng cảm nhận được một niềm vui không tên, khiến ánh mắt y nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh hơi sáng hơn chút, nhưng dần dần, y lại cảm thấy có chút chua xót vương trong lồng ngực, hốc mắt trần đầy.
Cho tới giờ y cũng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có người đối tốt với y như nương, còn mua cho y nhiều đồ hơn cả nương nữa.
Vì thế Thẩm Huyền Thanh vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt ướt đẫm của phu lang nhỏ nhà hắn, lộ ra vài phần đáng thương.
Lòng hắn kinh ngạc nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, sao y lại khóc nên lập tức hỏi: “Em sao thế? Khóc cái gì?”
Nghe vậy Lục Cốc theo bản năng lắc đầu, ý là không sao.
Y nghĩ một lát mới nói: “Có chút chua xót (酸).”
Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn hồ lô sắp ăn hết trong tay y mới yên tâm, xem ra lần sau không thể mua kẹo hồ lô nhà này nữa, sơn tra chua đến nỗi khiến người ta rơi cả nước mắt đây này, còn nói: “Chua (酸) quá thì đừng ăn.”
Lục Cốc nói chua là chua xót trong lồng ngực, nhưng y là người không biết biểu lộ cảm xúc, vừa nói ra còn thấy xấu hổ, sợ bị nói là quỷ thích khóc, hơn nữa lúc y nói ra những cảm xúc kia đều đã tan mất.
Y còn ngại giải thích, vốn đang lúng túng cúi đầu, vậy mà vừa nghe Thẩm Huyền Thanh nói không cho ăn nữa, y lại vội vàng nói: “Không chua không chua, chỉ còn mỗi một quả thôi.”
Thẩm Huyền Thanh đoán là y thấy tiếc, nhưng hắn cũng không thể cướp lấy rồi ném đi, nên không nói nhiều nữa.
Từ cửa tiệm thuốc đầu đường đi về phía bắc, trên đường vẫn có người lui tới nhưng không còn náo nhiệt như ở dưới chân cầu, xung quanh đều là chút ruộng hoang.
Qua một thôn khác là đến thôn Ngưu gia.
Lục Cốc đi theo Thẩm Huyền Thanh tìm được người nuôi chó.
Chó mẹ đang nằm sấp ở tiền viện, bốn con cún con đang chơi đùa xung quanh nó, một lát sau đã có một con chui vào dưới bụng mẹ muốn uống sữa, chó mẹ thấy vậy đứng dậy rời đi, không cho nó bú sữa.
Ngưu Hồng trạc ba mươi tuổi đang phì phèo tẩu thuốc, bắt lấy con cún to nhất nói: “Con này được không, mang về dễ nuôi, khôn lắm.”
Cún con xanh xám mập mạp, bị gã nắm gáy nhấc lên, ánh mắt hữu thần, ngao ngao kêu không nhỏ, tứ chi quẫy đạp trên không trung to béo mập mạp, móng vuốt cũng không nhỏ, nhìn qua là biết khỏe mạnh.
Con cún này là con đực, Thẩm Huyền Thanh thấy chất lượng không tồi, sau này lớn để nó đi theo Lục Cốc cũng yên tâm, nên đưa giá đã định là một lượng bạc cho Ngưu Hồng.
Giống sói xanh này đắt hơn những giống khác, nhưng đối với thợ săn mà nói là đáng giá.
Mua bán xong bọn họ không ở lại lâu.
Ngưu Hồng tiễn hai người họ ra cửa, trước khi bọn họ rời đi còn nói nếu có ai muốn mua chó thì giới thiệu tới chỗ gã, Thẩm Huyền Thanh gật đầu đáp một tiếng rồi cùng Lục Cốc rời đi.
Trên đường về, Lục Cốc ôm cún con vào lòng.
Y vốn định cho nó vào sọt tre, nhưng vừa bỏ vào cún con vừa dứt mẹ đã sủa to không ngừng nên y đành phải ôm ra.
Cún con rất hoạt bát, không sợ người chút nào, ở trong lòng y sủa vài tiếng còn chúi đầu vào trong lòng bàn tay y, lúc không sủa thì cắn cắn tay áo y, liếm ngón tay y, rên ư ử không ngừng, khiến Lục Cốc phải xoa xoa thân thể mập mạp tròn trịa của nó an ủi lúc lâu.
***
Cún con là nuôi cho Lục Cốc, nên hôm sau bọn họ lên núi cũng dẫn nó theo.
Đối với sự xuất hiện của cún con, Đại Hôi và hai con nhỏ đều rất tò mò, cẩn thận tới gần ngửi ngửi.
Đối mặt với chó lớn, cún con lại không sợ lắm, còn muốn chơi cùng bọn nó, ngao ngao kêu, gan to hơn cả Đại Hôi khi còn bé, cũng hoạt bát hơn chút.
Thẩm Huyền Thanh thầm nghĩ sau này nó lớn lên chắc chắn là một con quỷ nghịch ngợm, phải huấn luyện cho tốt, dạy tốt sau này nó lớn sẽ thận trọng đáng tin hơn.
Hai người họ sau khi vào núi thì nấu cơm trước, Lục Cốc ôm cún con trong sọt tre ra để nó chơi trong sân.
Cún con đã hai tháng tuổi, biết chạy biết cắn, thường thì chơi đùa với chó mẹ, giờ lại muốn chơi đùa với chó lớn.
Nó chỉ lớn hơn những con cún bình thường khác, hàm răng thì không bằng chó lớn, chẳng mấy chốc vì nghịch quá mà bị con xám trắng dùng một móng đè xuống, dí răng vào cổ nó.
Cún con sợ hãi sủa inh tai, nhưng không thể thoát khỏi móng vuốt của chó lớn, thân thể mập mạp vặn vẹo la lên, nghe như thể chó lớn sắp cắn chết nó không bằng, khiến Lục Cốc sợ hãi chạy vội ra khỏi bếp để che chở nó.
Sau khi xám trắng bị đuổi đi, cún con ngao ngao đáng thương kêu, bò đến bên chân y.
“Không phải cắn thật đâu, chỉ là dọa chút thôi.” Thẩm Huyền Thanh bổ củi trong viện trong lúc chờ cơm, không để tâm bọn chó chơi đùa với nhau.
Chúng nó luôn có lúc đánh nhau giỡn chơi, nhưng thấy Lục Cốc sốt ruột vậy nên hắn cũng tới nhìn thử.
Trên cổ cún con không có một vết thương nào, mà nó còn mập như vậy, da dẻ chắc nịch đâu có dễ tổn thương.
Hóa ra là như vậy, lúc này Lục Cốc mới buông cún con trong tay xuống, thật ra có Thẩm Huyền Thanh ở trong viện thì không cần lo sẽ xảy ra chuyện.
Cún con đã nhận được một bài học, không dám đến gần chó lớn nữa, nhưng nó chỉ ngoan được một chốc rồi lại nhào vào người Đại Hôi.
Đại Hôi nằm ngủ trên mặt đất, cái đuôi lớn lông xù trở thành đối tượng của cún con.
Đại Hôi vẫy đuôi dường như có hơi bực mình, rồi như thể thật sự không nhịn được nữa, mở mắt quét rơi cún con vừa nhào lên xuống đất, rồi đi tìm chỗ khác nằm xuống.
Trong phòng bếp, Lục Cốc mở bao vải đỏ trên vò rượu ra, có mười tám, mười chín con ốc ngâm, mở ra nhìn thì thấy thịt ốc hồng hồng đã nổi lên rồi, miệng vò rượu nhỏ nên chỉ đành đổ ra, y dùng chậu gỗ trong bếp.
Lần trước mò được không ít ốc xanh, may mà mua hai vò rượu, một vò không đủ dùng, rượu trước khi ngâm ốc còn phải để lại một ít cho Thẩm Huyền Thanh, lần này bọn họ lên núi mua liền một vò hai cân rưỡi.
Sau khi rót rượu xong trong vò chỉ còn bột vỏ ốc xanh, so với các loại ốc khác, loại ốc xanh vỏ mỏng này vô cùng kỳ diệu, ngâm nó nhả cát vài ngày rồi trực tiếp ngâm rượu, vỏ ốc sẽ tự biến mất, thịt ốc hồng tách ra, cứ thế xào lên là ăn được.
Lục Cốc chỉ đổ một vò, vò còn lại cứ để ngâm rượu sẽ không hỏng, khi nào xuống núi thì mang về cho trong nhà ăn.
Y vớt thịt ốc trong rượu ra, ớt thu và đậu nành chưng hôm qua Vệ Lan Hương đều đã chuẩn bị xong cho y, hôm nay chỉ cần xào lên thôi.
Ớt thu vẫn còn vài quả xanh, y đều cắt hết, để cùng một chỗ với ớt đỏ trông càng đẹp mắt, còn đậu nành chưng thì thả vào ngay khi dầu sôi.
Nhà họ trông không nhiều ớt lắm, nên phải đổi với người trong thôn một ít, ớt này không quá cay.
Sau khi xếp ra đĩa thì rắc một nắm rau xanh thái nhỏ lên, đỏ vàng xanh lẫn lộn càng thêm đẹp mắt, thịt ốc hồng tươi ngon, cay tê tê, lại thơm hương rượu, quả thật là một món ngon nhắm rượu..