Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 11: Ra tay !
Lý Vân vội vàng cất bước, đuổi theo thân ảnh mặc lam y nọ. Quách Tĩnh thấy Lý Vân hối hả chạy đi, cũng không rõ vì sao lại như vậy, bèn cất giọng gọi to : ” Lý huynh, Lý huynh ! ” Bất quá Lý Vân di chuyển rất nhanh, chớp mắt đã lần vào dòng người qua lại, không còn tung tích nữa.
Quách Tĩnh thầm lắc đầu, nhìn nhìn thiếu niên ăn mày nọ rồi bước về chỗ dùng cơm tiếp.Thiếu niên kia lò dò bước tới, nghiêng đầu nhìn y.
Quách Tĩnh bị y nhìn cảm thấy rất lúng túng, bèn vẫy tay nói:
– Ngươi cũng tới đây ăn đi, được không?
Thiếu niên kia cười nói:
– Được, một mình ta buồn lắm, đang muốn tìm bạn đây.
Hai người dùng cơm , chuyện này tạm thời không nói tới nữa. Lại nói Lý Vân, sau khi chàng phát hiện Liễu Hàn Yên cải dạng nam trang, trong lòng liền phấn khởi đuổi theo nàng. Bóng người áo xanh đi đằng trước, chỉ nghe một người luôn miệng gọi to : ” Liễu tỷ ! Liễu tỷ ! ” thầm cảm thấy kỳ quái, bèn quay đầu nhìn lại.
Đằng sau, Lý Vân đang né tránh dòng người, hai tay đưa ca vẫy vẫy ra hiệu với nàng. Người nọ xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lý Vân rồi nói:
– Ta không phải cái gí Liễu tỷ của ngươi ! Ngươi nhận lầm người rồi !
Lý Vân chạy tới trước mặt nàng, đứng thở dốc một hồi, cũng không nghe thấy nàng nói gì cả. Trong lòng Lý Vân lúc này rất vui, vui vì gặp lại Liễu Hàn Yên. Chàng cười tươi, đưa tay nắm lấy bàn tay người áo xanh, chân thành nói :
– Liễu tỷ, gặp lại tỷ tốt quá ! Tiểu đệ mém nữa không còn nghĩ đến sẽ gặp tỷ rồi.
Người áo xanh khoát tay tránh khỏi bàn tay chàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Vân, trầm giọng nói :
– Tiểu tử thúi, muốn chết !
Nói xong, bàn tay co quắp lại, năm ngón tay sắc lạnh, nhắm yết hầu Lý Vân chộp tới. Lý Vân cả kinh, thấy Liễu tỷ lại ra tay với mình, chiêu số cực kỳ hiểm độc. Lý Vân loạng choạng bước nhanh lại phía sau, miệng phân trần giải thích :
– Liễu tỷ, đệ là Lý Vân ! Tỷ không nhớ sao ?!
Lý Vân vẻ mặt rất đỗi kinh ngạc, nhưng đối phương lại không như không nghe chàng nói gì cả, song trảo tiếp tục biến hóa, tay phải chộp trúng bả vai Lý Vân. Lý Vân chỉ cảm thấy cả cánh tay trái nhói đau lên một cái, rồi liền mất đi cảm giác.
– Soạt !
Lại một trảo chộp vào trái tim Lý Vân, bất quá chàng nghiêng người kịp thời, nên chỉ cào rách áo ngoài, tạo thành năm đường thẳng tắp trên người. Lý Vân hoảng sợ, hắn chưa bao giờ thấy Liễu Hàn Yên dùng chiêu số ác độc như vậy bao giờ cả, liền biết người trước mặt không phải là nàng. Lúc này vai trái bị đối phương nắm chặt, Lý Vân rùn người, chưởng phải vỗ mạnh vào khủy tay phải người nọ, chân phải quét ngàng, nhắm mắt cá chân đá tới.
Người nọ công phu hạ bàn rất vững, chỉ thấy hai chân y biến hóa mau lẹ tránh thoát một cước này của y, tay phải cũng buông bỏ bả vai chàng ra, thuận thế đón đỡ một chưởng của chàng ! Hai chưởng giao nhau, Lý Vân bị chấn kình làm cho té phịch xuống đất. Người nọ cũng lùi lại ba bước, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ dị nhìn Lý Vân .
Lý Vân thoát ly khỏi vòng chiến, tròng mắt nhìn chằm chằm người nọ. Y thấy hắn vô duyên vô cớ muốn giết mình, liền không khỏi tức giận. Lý Vân đưa tay lau máu ở khóe miệng, đứng dậy nói :
– Vị đại tỷ này, ta với tỷ không thù không oán, vì cớ gì lại năm lần bảy lượt ra đòn sát thủ !
Người lam y nọ cũng dừng tấn công, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Vân, một hồi sau mới nói :
– Tiểu tử, người là đệ tử môn phái nào, mà nội công lại âm hàn đến thế ! .
Người lam y nọ sao khi tiếp chưởng với Lý Vân, tuy rằng nội công của y cao hơn Lý Vân rất nhiều, nhưng vẫn bị luồng khí lạnh xâm nhập vào thân thể. Trong giới giang hồ, các môn phái sở trường nội công âm hàn như vậy cũng không phải không có, tỷ như Bắc Hoang phái, Huyền Minh bang , … Nhưng tất cả đều không giống như nội công của Lý Vân. Luồng hàn khí tuy rằng mỏng manh, nhưng rất khó bức lui ra ngoài được. Người áo xanh nọ tuy rằng công lực rất cao, nhưng nhất thời nữa khắc muốn đem hàn khí trong cơ thể bức ra cũng không thể thành công.
Lý Vân nghe người nọ hỏi vậy, cũng không biết trả lời thế nào cho phải. Bởi lẽ lúc đó Lý Vân hành động tự vệ theo bản năng mà thôi. Lý Vân đưa tay gãi gãi đầu, thật thà đáp :
– Đại tỷ, ta … ta cũng không biết !
Người lam y nọ khẽ hừ một tiếng, y thị tưởng rằng Lý Vân khinh thường mình, nên trong thâm tâm rất là tức giận, bèn lạnh lùng nói :
– Được lắm, để ta thử cao chiêu của ngươi !
Nói rồi, người nọ rút một ngọn trường tiên bên hông ra. Ngọn trường tiên màu đen, dài khoảng hai thước, phía đầu ngọn trường tiên còn gắn một mũi ngân câu sáng loáng, bén nhọn cực kỳ. Người áo xanh phất tay, trường tiên như mãnh xà xuất động, uốn éo hướng Lý Vân đánh tới.
Lý Vân cả kinh, không ngờ người này nói đánh liền đánh, căn bản không ình cơ hội giải thích nữa. Chàng bèn lách người né khỏi, nhưng ngọn trường tiên tựa như một vật sống vậy, mũi câu sắc bén, đảo ngược lại đâm vào hậu tâm Lý Vân.
Lý Vân cảm thấy sau lưng lạnh toát, biết rằng không ổn, thân người lướt tới phía trước, thận thế xoay người lại, chân phải vung lên, tạt ngang mũi ngân câu ra ngoài. Thân thế theo thế xoay tròn, tay trái Lý Vân rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm sáng loáng, chém lên thân trường tiên.
Người lam y nọ đưa tay giật cây trường tiên, thân hình lướt nhanh tới bên cạnh Lý Vân, năm ngón tay quắp lại thành lợi trảo, nhắm đỉnh đầu Lý Vân chộp xuống. Trường tiên cũng biến hóa mau lẹ dị thường, cuốn lấy thanh trường kiếm của chàng. Trảo phong lợi hại, chớp mắt đã muốn chộp tới đỉnh đầu Lý Vân. Lý Vân nhất thời luống cuống, muốn rút trường kiếm ra nhưng chàng vận sức cỡ nào cũng không được, tựa hồ như muối bỏ vào biển vậy, không thể nhúc nhích được thanh kiếm. Lý Vân cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát, năm ngón tay bén nhọn, cắm phập vào đầu mình. Biết rằng không còn thời gian nữa, Lý Vân bèn hành động tự vệ theo bản năng co đầu rụt cổ lại, tay trái đưa lên đầu, dùng thế cầm nã thủ, nắm lấy uyển mạch trên cánh tay người nọ. Trảo phong vì thế mà dừng lại, chỉ cách đỉnh đầu Lý Vân một phân mà thôi.
Người áo lam muốn rút tay lại, nhưng cảm thấy cả cánh tay liền tê dại, cơ hồ không có phản ứng. Hai người cứ như vậy đứng giằng co một hồi lâu. Lúc này Lý Vân cũng bớt đi phần nào tức giận, vì chàng nhìn thấy người này căn bản bị mù hai mắt. Tuy rằng đôi mắt lạnh băng kia luôn nhìn chằm chằm tới trước, nhưng cơ bản là không có chút sức sống nào cả.
Trong lòng Lý Vân lúc này cũng không muốn tiếp tục đánh nhau nữa, chàng bèn buông lỏng cổ tay người nọ, mỉm cười nói : ” Đại tỷ, tiểu đệ xin lỗi ! Chuyện hôm nay chúng ta dừng tại đây vậy ! “
Người lam y nọ thu lại trường tiên, làm như không nghe thấy lời Lý Vân nói, xoay người bước ra ngoài mà đi. Lý Vân nhìn theo bóng người nọ, khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ : ” Có lẽ Liễu tỷ đã đi xa rồi cũng nên. ! “
Người xung quanh đứng xem náo nhiệt lúc này đều dần dần giải tán. Lý Vân thơ thẩn bước đi, trong đầu cứ mãi miên man suy nghĩ, bàn chân vô tinh cất bước về phương nào chẳng hay.
Phía trước, một đám đông đang tụ tập đứng xem náo nhiệt, thanh âm ồn ào, huyên náo đánh thức Lý Vân. Lý Vân hiếu kỳ, đưa mắt nhìn vào trong vòng người. Chỉ thấy bên trong, có một tráng hán, lưng hùm vai gấu đang đứng giữa sân, xung quanh có bốn năm người đồi cột một tấm khăn màu đỏ, tay cầm một thanh đơn đao, đứng xung quanh người nọ.
Nam tử lưng trần xoay người, chắp tay nói :
– Tại hạ Đổng Quách, nay xin biễu diễn độc môn gia truyền – Kim Cương Bất Hoại thân !
Mọi người đứng xem xung quanh nhất thời vỗ tay, từng đồng xu được quăng vào trong cái thùng cạnh đó. Trên thân thùng có ghi ba chữ : ” Tiền tam bảo ! “
Lý Vân chen lẫn vào trong đám người , hiếu kỳ hỏi một người bên cạnh :
– Huynh đệ, người nọ đang làm gì thế ?
– À, là mãi võ đó ! Người nọ thuận miệng trả lời Lý Vân, ánh mắt vẫn chăm chú xem nam tử lưng trần nọ.
Lý Vân ồ lên một tiếng, hóa ra nam tử kia đang biễu diễn công phu lấy tiền.Bây giờ , nam tử nọ đang đứng thế tấn, song thủ đặt song song trước ngực, nắm tay nắm chặt. Từng thớ cơ săn chắc lộ rõ mồn một ra bên ngoài. Bốn người đứng xung quanh liền giơ đao chém mạnh lên người nam tử.
” Keng , Keng , Keng , Keng “
Bốn thanh đao như chém lên đá vậy, lưỡi đao liền bị biến dạng mà trên người nam tử nọ không có một vết máu nào cả, kể cả một chút dấu hắn cũng không thấy đâu ! Lý Vân thầm kinh ngạc. Mọi người xung quanh lúc này liền vỗ tay vang lừng, mở miệng cười nói :
– Hảo công phu ! Hảo công phu !
Nam tử thu công, chấp tay với mọi người, sau đó cả năm người liền thu dọn, chuẩn bi rời đi. Những người xem xung quanh lúc này đã tản đi bớt, cũng có vài ba người vui vẻ, quăng vài đồng tiền lẻ vào trong thùng. Lý Vân thấy bọn họ có tài như vậy, trong lòng cũng mến mộ, bèn lấy trong lòng ngực vài nén bạc vụng, bỏ vào thùng tiền cho bọn họ.
Lý Vân thấy nam tử đang sửa sang lại mấy cái rương đồ, liền đi tới bắt chuyện :
– Đại thúc võ nghệ phi phàm, sao không đi vào kiếm việc nào khác mà lại làm cái nghề này ?!
Nam tử nọ ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân một cái, rồi tiếp tục cuối xuống làm việc của mình, miệng thì nói :
– Cậu nhỏ, không phải mọi chuyện đều như ý muốn cả đâu !
Lý Vân nghỉ hoặc, đang muốn hỏi vì sao. Thì thấy phía trước mặt có hơn mười người đi tới, đi đầu là một hán tử chột mắt , theo sau y là chín người vẻ mặt hung ác. Bọn người này lúc trước trong tửu quán Lý Vân có gặp qua, y thầm nghĩ không rõ bọn này đi tới nơi này làm gì ?
Hán tử chột mắt đi tới gần, quát lớn : ” Trần Dao Niên, lão tử xem ngươi trốn ở đâu ? ” Bọn thuộc hạ phía sau đã xông tới trước, đem mấy người Lý Vân bao vây lại. Nam tử lưng trần lúc nãy tên gọi Trần Dao Niên, thấy hán tử mặt chột này nhận ra mình, liền không nói hai lời, song thủ vung ra, tấn công người chột mắt. Quyền kình mãnh liệt, hung hãn đấm thẳng vào mặt người nọ.
Hán tử chột mắt cũng không phải tay vừa, thấy quyền của Trần Dao Niên muốn tới gần, liền bạt đao chém xéo xuống, thân mình bước ngang một bước, cổ tay cầm đảo khẽ xoay chuyển, lưỡi đao nhắm eo Trần Dao Niên chém xuống.
Trần Dao Niên bước chân phải lên một bước, nắm tay phải vung ra đấm lên khuỷa tay cầm đao của hán tử chột mắt. Chân trái làm trụ, nửa người liền xoay lại, khuỷa tay trái vung ra, tán mạnh vào ót của y. Thân pháp mau lẹ, làm cho hán tử chột mắt nhất thời luống cuống.
Hán tử chột mắt cảm thấy cánh tay tê rần, biết rằng trúng quyền của đối phương, hắn liền cảm thấy tức giận, vung đao muốn chém Trần Dao Niên ra làm hai nữa. Bất quá khi y quay sang, liền phát giác Trần Dao Niên đã muốn biến mất, bỗng dưng nghe thấy sau ót nhói đau một cái, khuỷa tay Trần Dao Niên mang theo mười phần lực đạo, đập mạnh vào cổ của y.
Hán tử mắt chột nhất thời cảm thấy trời đất tối sầm lại, đứng không vững được. Y liền nhảy lên phía trước một bước, tay trái đưa vào trong bọc áo, rút ra ba mũi ám khí dài, trên thân có chút màu xanh kỳ dị. Hán tử mắt chột xoay người, tay trái vung ra, ba mũi ám khí xé gió theo ba phương vị mi tâm, bối tâm và bắp đùi nam tử lưng trần mà phóng tới.
Trần Dao Niên cả kinh, hắn biết ám khi độc môn ” Đoạn hồn đinh ” này, chỉ cần người nào trúng phải, thì chỉ trong vòng một canh giờ sẽ bị độc tố phá hủy tâm mạch mà chết. Thân minh Trần Dao Niên dùng thế Thiết Bàn Kiều lướt ngược về sau, hiểm hiểm tránh thoát hai mũi Đoan Hồn Đinh. Bất quá còn một phía đùi của y cũng không may mắn như vậy, một mũi Đoạn Hồn Đinh xanh rờn cắm phập vào đó.
Chín người thủ hạ thấy đầu lĩnh bị thất thế, liền rút đao ra hướng Trần Dao Niên chém xuống. Lý Vân cùng bốn người kia thấy vậy liền cả kinh, bốn người tay cầm đơn đao, vốn là huynh đệ với Trần Dao Niên. Nay thấy huynh đệ mình bị kẻ khác đánh giết cũng không khỏi lo lắng, cả bốn liền tiến tới, cản chín người kia lại. Lý Vân bị vây vào trong vòng chiến loạn, tuy rằng chàng rất muốn ra tay cứu giúp Trần đại thúc nọ, nhưng ánh đao sáng loáng, hầu như bao phủ khắp nơi. Lý Vân muốn tiến lại gần cũng là điều khó khắn.