Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 12: Hoàng Hà Tứ Quỷ
Lý Vân thân mình nghiêng sang trái một chút, tránh khỏi một đao uy mãnh của đối phương, chân phải đạp mạnh xuống đất lấy đà phóng tới chỗ Trần Dao Niên. Lúc này Trần Dao Niên cùng hán tử chột mắt đều bị thương, trên đùi Trần Dao Niên trúng phải ám khí độc môn Đoạt Hồn Đinh, còn hán tử mắt chột cũng không ăn một đòn hiểm hóc , nằm bất tỉnh nhân sự.
Lý Vân phi thân tới trước, đỡ lấy thân thể Trần Dao Niên đang từ từ khụy xuống đất, lo lắng nói : ” Trần đại thúc, người vẫn ổn chứ ! “
Trần Dao Niên ngẩng đầu một cách khó khăn, nói với Lý Vân : ” Cậu nhỏ, mau …mau chạy đi ! “
Lý Vân thấy sắc mặt Trần đại thúc tối xầm lại, cũng biết người này không ổn rồi. Y cũng bất chấp lời khuyên bảo, đỡ Trần đại thúc lên lưng của mình, hai chân nhanh chóng chạy ra ngoài. Tuy rằng Lý Vân không biết khinh công, nhưng cước bộ của chàng rất mau, chớp mắt đã bỏ xa chín người còn lại.
Lý Vân chạy được một đoạn, liền thấy trước mắt có bốn vó ngựa phi nhanh tới, bốn người trên ngựa thấy chàng, liền mở giọng quát to : ” Chạy đâu ! Mau đứng lại ! “
Lý Vân nhanh chân chạy vào một con hẻm nhỏ, thuận thế đá đổ mấy chậy cây kiểng, bảng hiệu ra ngoài đường. Bốn người cưỡi ngựa thấy chàng chạy đi, liền cảm thấy tức giận, đề khí phi thân lên nóc nhà cạnh đó, truy đuổi Lý Vân gắt gao.
Lý Vân rẽ trải, quẹo phải một lúc, thì đi vào ngõ cụt, chàng thầm than số mình xui xẻo, liền định quay đầu chạy trở về. Nhưng từ trên nóc nhà, bốn người thanh niên đã phi thân phóng tới chàng, một ngọn trường thương sáng loáng nhắm yết hầu chàng đâm tới.
Lý Vân cả kinh, không ngờ bốn người này võ công lại cao như vậy, thân mình bèn bước ngang sang trái một bước tránh khỏi trường thương. Bốn người thanh niên bấy giờ đã bao vây Lý Vân lại, nhìn chàng cười hắc hắc, nói : ” Tiểu tử, ta xem ngươi còn chạy đi đâu ! “
Lý Vân không nói gì cả, tay phải rút kiếm hướng một người chém tới. Trường kiếm thoát vỏ, tựa như linh xà chuyển động, chớp mắt đã chém ra mười kiếm, đều nhắm vào những vị trí trí mạnh của đối phương. Người nọ tay cầm đơn đao, thấy Lý Vân tấn công về phía mình, cũng hừ lạnh một tiếng, đơn đao hung mạnh phát ra, khí thế như Hoàng Hà cuồn cuộn, đao thế vừa mạnh, vừa trầm ổn, đón lấy từng mũi kiếm của Lý Vân.
Đao kiếm tương tranh, phát ra thanh âm chát chúa, Lý Vân chém một hơi mười kiếm nên cũng cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, nhưng y còn chưa kịp dừng lại nghỉ ngơi thì từ ba hướng, một ngọn trường tiên cuốn lấy cánh tay phải cầm kiếm của y, phía sau hán tử cầm thương đâm nhanh ra hai thương tới vị trí lưng Trần Dao Niên mà đâm tới, người còn lại tay cầm đoản phủ, tấn công từ bên trái, một phủ bổ vào đỉnh đầu chàng.
Lý Vân cả kinh, song cước đạp mạnh xuống đất, thân hình nhảy vọt lên cao, tay phải cầm trường kiếm bỗng dưng vung mạnh, trường kiếm phút chốc cắt rời hai nữa trường tiên.
Hán tử sử dụng đơn đao thấy Lý Vân nhảy lên, liền quát to : ” Xuống cho ta ! ” Y nhảy vọt lên cao, hai tay nắm chặt chuôi đao, tựa như tướng quân xuất trận, một đao mạnh mẽ bá đạo chém thẳng tới Lý Vân. Đao phong mạnh mẽ, cuốn văng ngọn trường tiên ra bên ngoài. Lý Vân cả kinh, nhưng thân mình còn trên không trung, có muốn tránh cũng không làm được ! Trong lòng thầm than : ” Chẳng lẽ phải chết sao ?! “
” Dừng tay ! “
Một tiếng quát vang lên, sao đó liền thấy một thanh Hổ Đầu Thương phá không bắn tới hậu tâm hắn tử dùng đơn đao. Thương xé gió mà đi tựa như lưu tinh sáng ngời, mũi thương sắc bén tràn đầy hàn khí lạnh lẽo đâm vào hậu tâm người nọ.
Người nọ đang phi thân lên cao, liền nghe thấy phía sau vang lên bắn tới mình một đạo khí lạnh, biết rằng không ổn. Đơn đao chuyển hướng, chém ngược lại đằng sau một đao. Đao thương va chạm tạo nên một tiếng vang lớn, thanh thương bị bắn ngược lại, cắm phập vào lòng đất, cán thương còn run run chứng tỏ lực đạo còn chưa tiêu tan hẳn.
Lý Vân nhìn thấy mối nguy hiểm tạm thời giải vây, thân mình trên không trung lộn vòng một cái, dùng một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, trường kiếm trong tay liên tiếp ra bốn chiêu tân công bốn người. Tay trái Lý Vân ngầm vận kình.
Bốn người xoay người tránh khỏi, Lý Vân đáp xuống đất, cũng không đợi bốn người tiếp tục đi lên tấn công, chưởng trái vỗ mạnh xuống đất, thân mình lại mạnh mẽ bắn ra ngoài, nhẹ nhàng rút lui khỏi vòng vây.
Lý Vân nhìn sang người mới tới, chỉ thấy đối phương là một trung niên nam tử, trên mặt có một vết sẹo dài, toàn thân toát ra khí khái một nam tử hán. Trung niên nam tử đứng đó, trên tay cầm Hổ Đầu Thương, tựa như một vị thần tướng uy mãnh, ánh mặt lạnh lùng nhìn vào bốn người. Lý Vân biết người này vừa ra tay cứu mình, bèn cảm kích nói : ” Cảm tạ đại thúc ! “
Người nọ quay sang nhìn Lý Vân, mỉm cười nói : ” Cậu nhỏ, mau mau rời đi, để ta cản bọn họ lại cho ! “
Bốn người nọ thấy mình bị kẻ khác phá đám, trong lòng không khỏi căm ghét. Một người bước lên nói : ” Ngươi dám can dự vào chuyện của Hoàng Hà bang sao ? “
” Hừ ! ” Trung niên nam tử hừ lạnh một tiếng, nói : ” Hoàng Hà bang sao ? Chỉ là bọn chó săn của người Kim thôi ! “
Sắc mặt cả bốn người liền tối sầm lại, một người tức giận quát : ” Tên này già mồm lớn mật, hôm nay Hoàng Hà Tứ Quỷ phải lột da rút gân ngươi, xem thử xương cốt ngươi có cứng không ! “
Một người khác liền nói : ” Bốn huynh đệ chúng ta không giết kẻ vô danh, ngươi mau báo tên họ đi ! “
Lý Vân thấy song phương sắp xảy ra ẩu đả, chàng biết võ công bôn người này rất cao, nhất là cả bốn phối hợp với nhau cũng rất là lợi hại. Chàng không khỏi lo lắng cho đại thúc nọ, bèn chân thành nói : ” Đại thúc, bốn người bọn họ rất khó đối phó ! Người phải cẩn thận ! “
Trung niên nam tử gật đầu, nhìn bốn người Hoàng Hà Tứ Quỷ, nói : ” Lên cả đi ! “
Bốn người liếc nhìn nhau một cái, rồi phi thân tới trước. Nam tử dùng đơn đao, tên gọi Thẩm Thanh Cương, ngoại hiệu Đoạt Hồn Đao. Nhị sư đệ của hắn Truy mệnh thương Ngô Thanh Liệt sử dụng trường thương. Tam sư đệ là Đoạt phách tiên Mã Thanh Hùng, sử dụng trường tiên. Và người dùng đoản phụ là tứ sư đệ Táng môn phủ Tiền Thanh Kiện. Bốn người là đệ tử của Quỷ Môn Long Vương Sa Thông Thiên, hoành hành ác bá ở vùng sông Hoàng Hà. Cũng không rõ vì sao hôm nay bọn họ lại đi tới Yến Kinh này ?
Thẩm Thanh Cương nhảy lên, trường đao phản chiếu ánh mặt trời càng thêm vàng rực, một đao mạnh mẽ chém lên người Mộc đại thúc. Hai bên trái phải, hai người Ngô Thanh Liệt cùng Tiền Thanh Kiện cũng xuất chiêu, một thương đâm nhanh vào đùi phải, trường thương rung động, hóa thành ba điểm hàn quang tấn công tới. Bên kia, Táng môn phủ Tiền Thanh Kiện cũng không kém cạnh, một phủ bổ xuống, chém vào bả vai Mộc đại thúc.
Mộc đại thúc tay phải cầm trường thương lay động, đánh bạt trường thương của đối phương, thân người thuận thế xoay tròn nửa vòng, trường thương đâm chéo xuống, cản trả lưỡi phủ của Tiền Thanh Kiện. Mắt thấy trường đao phá không chém tới mình, hai chân Mộc đại thúc lại lại hai bước, trường thương xoay vòng quanh eo một vòng, tay phải cầm trường thương vung mạnh ra, mũi thương vừa vặn đâm trúng lưỡi đao.
” Keng “
Đao thương tương tranh, lưỡi đao phút chốc bị đầu thương chấn gãy làm đôi, trường thương trên không trung xoay tròn một cái, đập mạnh vào nữa tàn đao còn lại. Thẩm Thanh Cương nhất chiêu bị đánh bại, cảm thấy hộ khẩu đau nhói, tàn đao muốn rời khỏi tay vậy. Y nhất thời cả kinh, cũng không dám ham chiến nữa, bèn nhanh chóng lui lại về sau.
Ba người Tiên, Ngô, Mã thấy đại sư huynh mình bị đánh bại, trong lòng cũng vui vẻ, Tiền Thanh Kiện vung mạnh cán phủ, lưỡi phủ xé gió bổ vào thân trường thường. Mã Thanh Hùng nãy giờ trốn ở bên cạnh, bây giờ thấy thời cơ thích hợp, liền vung nửa cây trường tiên ra, đập lên huyệt Khúc Trì của Mộc đại thúc. Ngô Thanh Liệt vung mạnh cán thương, quét ngang bắp đùi người nọ, thân mình hắn liền bay lên không, thò tay vào bộc áo,lấy ra hai mũi ám khí phóng tới.
Lý Vân thấy vậy cả kinh, tay cầm trường kiếm liền vung ra, phi thẳng tới Ngô Thanh Liệt . Trường kiếm phá không bắn tới, Ngô Thanh Liệt lúc này đang ở trên không trung, chỉ nghe thấy một luồng kình phong rít gào phía sau, rồi ” Soạt ” một tiếng, lưỡi kiếm cắm xuống bả vai của đi, lực đạo mạnh mẽ đẩy y bay thẳng về phía trước, rơi phịch xuống đất !
” Nhị sư huynh ! “
” Nhị sư đệ ! “
Cơ hồ ba người còn lại đều thất thanh la lên, Thẩm Thanh Cương nhanh chóng chạy lại, đỡ Ngô Thanh Kiên dậy, chỉ thấy sắc mặt y tái mét, đầu bả vai bị kiếm xuyên thấu, máu đỏ ướt đẫm nửa người. Thẩm Thanh Cương tức giận, quát bảo : ” Đi ! “
Hai người Tiền, Mã cũng nhanh chóng tránh thoát khỏi trường thương Mộc đại thúc, chạy về phía Thẩm Thanh Cương, ba người nhanh đỡ lấy Ngô Thanh Kiện dùng khinh công lướt đi ra ngoài, phút chốc liền mất dạng.
Lý Vân sau khi dùng toàn sức bình sinh, phóng ra một kiếm thì liền cảm thấy mặt mày xây xảm, Trần Dao Niên ở trên lưng càng thêm nặng nề hơn, khiến cho chàng không đứng vững được, hai chân liền khuỵa xuống, té lăn ra đất .
” Tiểu huynh đệ ! Tiểu huynh đệ ! ” Mộc đại thúc chạy nhanh lại, đỡ Lý Vân ngồi dậy, đưa tay bắt mạch của y, sau đó thở phào một hơi. Mộc đại thúc liền đỡ Trần Dao Niên lên lưng, một tay quàng sang người Lý Vân dìu hắn bước đi ! .