Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 10: Hiển lộ bản lĩnh
Bốn nữ tử áo trắng nhìn thấy Quách Tĩnh đã chạy một khoảng xa, trong lòng liền bực bội, quắc mắt lạnh lùng nhìn Lý Vân. Một người lạnh lẽo nói : ” Ngươi lại phá chuyện của bọn ta, chịu chết đi ! ” Nói xong, trường kiếm lập tức rời vỏ, hóa thành mười bóng kiếm, hướng yết hầu Lý Vân đâm tới. Một chiêu này muốn giết chết Lý Vân ngay lập tức.
Lý Vân cả kinh, hắn từ khi theo Liễu Hàn Yên bước chân vào giang hồ, cũng chưa bao giờ chân chính đối mặt với kẻ thù cả. Bây giờ, nhìn thấy kiếm quang như ánh chớp, nháy mắt sẽ đâm tới bản thân mình, Lý Vân trong lòng phát hoảng, đôi chân theo bản năng lùi lại .
Lý Vân nhìn thấy mũi kiếm đâm tới, đôi tay cứ như theo bản năng, tay trái vung ra, hai ngón tay trỏ và ngón giữa duỗi ra, hóa thành kiếm chỉ, vừa vằn kẹp chặt lấy mũi kiếm. Mũi kiếm chỉ còn cách yết hầu Lý Vân khoảng một lóng tay, liền bị hai ngón tay của chàng giữ chặt, không thể nhúc nhích thêm một ly nào nữa.
Lý Vân cũng không rõ bản thân vì sao lại hành động như thế, bất quá thấy nguy cơ tạm thời được giải trừ, nên cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nữ tử áo trắng trước mắt vận sức vào trường kiếm, cố gắng đâm thẳng về phía trước. Nhưng mà nàng có vận hết sức bình sinh, thì cũng không thể nhích động nổi trường kiếm, trường kiếm tựa như bị kẹt cứng vậy.
Sắc mặt nữ tử ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vân. Lý Vân thấy ả ta như thế cũng thầm cười trộm, nói : ” Tiểu đệ cũng không muốn gây thù với bốn vị tỷ tỷ, xin bốn vị nhường đường cho tiểu đệ đi qua thôi ! “
Ba nữ tử kia thấy hắn bản lĩnh cao cường, trong lòng liền hiếu thắng, một người nói : ” Các hạ công phu cũng không kém, nếu như đánh thắng bốn tỷ muội bọn ta, thì bọn ta cũng không làm khó ngươi ! “
Lý Vân thoáng sửng sốt, muốn mở lời giải thích. Nhưng chàng còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy trước mặt hoa lên, ba người nữ tử nọ đã rút kiếm, phi thân khỏi lưng lạc đà, bao vây tấn công chàng. Lý Vân thầm phát hoảng, tay trái liền bỏ trường kiếm ra, đôi chân nhanh chóng lùi lại.
Nữ tử nọ sau khi thu hồi lại trường kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói : ” Tiểu tử, đây là ngươi tự mình tìm chết ! ” Nói xong, trường kiếm lại vung ra, một chiêu ” Điêu Thuyền Hí Thủy ” quét tới bên hông Lý Vân.
Ba nữ nhân nọ cũng phần làm ba hướng , tấn công thượng, trung , hạ. Cơ hồ muốn đem Lý Vâm đâm thủng mấy lỗ vậy. Bốn thanh trường kiếm chớp mắt liền đâm tới chàng, Lý Vân loạng choạng lùi lại, chân phải vô tình đạp nhầm một tảng đá gồ ghề, cả thân mình bị mất thăng bằng, té ngồi xuống đất.
May mà nhờ đó, bốn thanh kiếm đâm vào không khí, nhưng bất quá bốn nữ tử ứng biến mau lẹ, trường kiếm hạ chéo xuống, chém xuống người Lý Vân. Sắc mặt Lý Vân lúc này tái mét ra, hai tay theo bản năng giơ ra, chắn trước ngực mình. Lý Vân nhắm chặt hai mắt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất : ” Liễu tỷ, đệ không còn dịp gặp lại tỷ rồi ! “
Trong đầu Lý Vân lúc này lại hiện lên dáng người xinh đẹp thướt tha của Liễu Hàn Yên, nụ cười mỉm ấm áp vẫn còn đọng trên môi của nàng. Lý Vân thở ra một hơi, cũng không màn sinh tử trước mắt nữa. Hai mắt chàng liền mở to, nhìn bốn thanh trường kiếm chém lên người mình.
Lại nói, Quách Tĩnh sau khi thúc tiểu hồng mã chạy đi, trong lòng cũng thầm lo lắng cho người huynh đệ Lý Vân này, Quách Tĩnh thầm nghĩ : ” Sáu vị sư phụ đã dạy ta, làm người phải tôn trọng bằng hữu, ta lẽ nào lại để huynh đệ lâm vào tình cảnh khốn khó mà bỏ chạy được ! “
Quách Tĩnh giảm nhẹ tốc độ, quay đầu nhìn lại hướng vách núi cheo leo ấy, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng. Cuối cùng, Quách Tĩnh thầm cắn chặt răng, quay đầu ngựa lại, phi nhanh trở về phương hướng cũ.
” Ta không thể để huynh đệ vì ta mà chết được ! ” Trong đầu Quách Tĩnh bây giờ chỉ còn mỗi ý nghĩ như vậy mà thôi ! Con tiểu hồng mã lướt nhanh lên núi, gió lạnh mạnh mẽ quất vào mặt anh, làm cho hai cánh muỗi Quách Tĩnh không khỏi ửng hồng .
Lý Vân mở to hai mắt, nhìn thấy bốn thanh trường kiếm đang từ từ chém xuống người mình. Bất quá, lúc này tốc độ của cả bốn thanh trường kiếm như bị chậm lại vậy, phải nói là cực kỳ chậm chạp. Lý Vân khẽ cau mày, nhìn thấy bốn thanh trường kiếm còn hở ra một khe hở, cũng không suy nghĩ gì nhiều cả, thân mình liền mạnh mẽ lăn qua phía bên đó, tránh thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Bốn nữ tử lại một lần nữa đánh hụt, trong thâm tâm cũng thầm cảm thấy kỳ lạ. Người thanh niên này cứ như may mắn tránh thoát hai lần công kích của các nàng vậy. Điều này làm cho bốn người cảm thấy khá ngượng ngùng, trường kiếm không hề dừng lại, theo bốn phương hướng tiến đánh Lý Vân, cơ bản không cho Lý Vân một giây phút nghỉ ngơi.
Lý Vân chật vật đứng dậy, thấy bốn phía phân biệt bốn nữ tử, trường kiếm loang loáng tấn công mình. Lý Vân thấy không còn cách nào lùi lại nữa, đành rút trường kiếm bên hông ra, đồng thời gạt đi một kiếm đang chém tới eo lưng. Trường kiếm của Lý Vân vốn chĩ là một cây cương kiếm tầm thường, nhưng lúc này lại run run lên, tựa hồ rất phấn khích vậy.
Lý Vân khó hiểu, nhưng cũng không có thời gian để cho chàng suy nghĩ, ba thế công khác chớp mắt đã tới trước mặt. Một kiếm đâm về mi tâm, một kiếm hướng trái tim Lý Vân đâm tới, còn kiếm còn lại thì càng âm hiểm hơn, dùng một góc độ quỷ dị, đâm tới hậu tâm Lý Vân.
Lý Vân khẽ rùn người xuống, trường kiếm trong tay vung ra, chém xuống một kiếm trước ngực. Chân phải quét ngang, đá văng đất xung quanh lên, thân hình liền tại chỗ xoay vòng, né tránh một kiếm đâm lén từ phía sau.
Chân trái Lý Vân đạp mạnh xuống đất, thân mình phá không bay lên, dùng một thế Lý Ngư Đả Đỉnh, xoay ngược cơ thể trên không trung. Trường kiếm trong tay đâm ra rất nhanh, liên tiếp hướng về bốn người chém ra bốn kiếm. Uy lực mỗi kiếm ngang nhau, mỗi kiếm xuất ra đều hài hòa mạch lạt như nước chảy mây trôi, làm cho bốn nữ tử áo trắng nhất thời lâm vào cảnh lúng túng, bất đắc dĩ đưa kiếm ra đón đỡ thế công của Lý Vân.
Lý Vân hành động hết thảy đều theo bản năng của cơ thể, chàng tuy rằng không hiểu vì sao mình lại sử dụng kiếm thuật như vậy, nhưng bất quá bản thân đang trong cảnh hiểm nghèo, địch thủ thì ra chiêu làm cho chàng không có thời gian nghỉ ngơi. Vì vậy, nội tâm Lý Vân liền thanh tĩnh lại, tâm trí linh mẫn, trường kiếm trong tay tự động biến ảo thành chiêu thức, phá giải từng đợt tấn công của bốn người.
Năm kiếm giao nhau, phát ra bốn tiếng kim loại vang vọng , ” Keng, keng , keng , keng ” Bốn thanh trường kiếm của bốn nữ tử cơ hồ bị Lý Vân đánh văng ra ngoài, cả bốn người đều bị dư chấn đánh cho lùi ra ngoài vài bước rồi té phịch xuống đất, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nhìn Lý Vân.
Lý Vân nhẹ nhàng đáp xuống, thấy bốn nữ tử đã ngã ngồi dưới đất, trong thâm tâm cảm thấy hoảng hốt, sợ mình nhỡ tay làm bị thương bốn người họ. Vì vậy chàng liền thu kiếm lại, chạy tới một người ở cạnh đó, đưa tay ôm eo nàng ta đỡ dậy. Trong miệng Lý Vân thì lại nói : ” Xin lỗi, xin lỗi, không phải đệ cố ý làm bị thương bốn vị tỷ tỷ. ! Không phải đệ cố ý đâu ! “
Lý Vân ôm eo một nữ tử, đỡ nàng ngồi xuống một chỗ đất sạch sẽ, sau đó lần lượt tình người khác cũng được chàng đỡ đứng dậy, dìu qua đây ngồi nghỉ. Cả bốn cô gái bị chàng đánh lui ra, tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng khi thấy vẻ mặt thành khẩn cùng hành động quan tâm của Lý Vân, trong thâm tâm mỗi người đều không khỏi lộ vẻ khó xử. Bởi lẽ bọn họ muốn đẩy Lý Vân vào chỗ chết, vậy mà chàng không tức giận, lại còn lấy ơn báo oán. Bất tri bất giác cả bốn người đều lâm vào trâm mặc.
Lý Vân thấy bọn họ không nói gì, tưởng rằng họ bị mình gây trọng thương, vẻ mặt không khỏi lo lắng nhìn nhìn bọn họ. Chàng từng nghe Liễu Hàn Yên nói rằng, cao thủ khi giao chiến, có thể thông qua nội lực làm đối thủ bị trọng thương. Tuy rằng Lý Vân không hiểu nội lực là cái gì, nhưng hắn biết mình vô duyên vô cớ đánh người ta bị thương thì rất là không phải ! .
Bốn người nữ tử sau khi ngồi nghỉ ngơi một lát cũng khá hơn phần nào, một cô nương nói : ” Công tử đánh thắng bốn tỷ muội chúng tôi, vậy cứ tự nhiên rời đi . “
Một người khác lại nói : ” Với lại chúng tôi làm việc cũng không đúng, may nhờ công tử nương tay, chứ nếu không cả bốn người chúng tôi cũng không còn ngồi đây nữa rồi ! “
Bốn người lần lượt nói lời cảm tạ Lý Vân, sau đó đứng dậy lên lạc đà rời đi. Trước khi đi, một cô nương còn quay đầu lại, nhìn hắn hỏi : ” Công tử có thể cho tiểu muội biết tên gọi là gì không ? “
Lý Vân mỉm cười, nói : ” Tại hạ Lý Vân. “
– ” Tiểu muội gọi là Tuyết Mai. Lý công tử, bảo trọng !” Cô gái nọ mỉm cười nói với hắn, sau đó nhảy lên lưng lạc đà, cất vó rời đi. Lý Vân đứng nhìn đưa tay vẫy vậy, chào tạm biệt bốn người họ. Sau đó, chàng lên ngựa, hướng Trương gia khẩu mà đi. Ngựa đi được gần mười dặm, liền thấy Quách Tĩnh đang chạy nhanh tới, Lý Vân thấy vậy liền gọi lớn :
– Quách huynh, ta ở đây !
– Quách Tĩnh thấy Lý Vân đưa tay vẫy gọi mình, sắc mặt liền vui mừng,đi lại gần hắn nói : ” Lý huynh không sao là tốt rồi ! “
Lý Vân thấy hắn quan tâm tới mình, trong lòng cũng ấm áp, vui vẻ nói : ” Ta không sao, Quách huynh chúng ta đi thôi ! ” Hai người Lý Quách phóng ngựa về Trương gia khẩu. Song mã phi nước đại, trời còn chưa tối đã tới được Trương gia khẩu.
Trương Gia Khẩu là chỗ thông đạo giữa hai vùng Nam Bắc, da thú lông thú ngoài quan ải tập trung ở đó nhà cửa đông đúc, chợ búa phồn thịnh. Lý Vân cùng Quách Tĩnh lần đầu mới thấy thị trấn phồn hoa như vậy. Cả hai dắt ngựa đi bộ, nhìn đông ngó tây một hồi, cảm thấy nơi đây cái gì cũng mới mẻ, đầy sự lý thú. Nữ nhân trung nguyên ăn mặc thướt tha, xung quanh bày bán các mặt hàng trang sức tinh xảo, các quán cơm, quán rượu tấp nập người vào kẻ ra. Hai người đi ngang qua một quán cơm, chỉ thấy bên trong toát ra một mùi thơm hấp dẫn. Cả hai liền cảm thấy trong bụng cồn cào, bèn cột ngựa trước cọc gỗ, đi vào bên trong.
Quách Tĩnh hăng hái, nói sẽ mời Lý Vân một bữa ra trò. Lý Vân cũng mỉm cười, không nói gì thêm. Hai người ngồi vào bàn, Quách Tĩnh gọi tiểu nhị đem một mâm thịt bò, hai cân bánh bao, sau đó nói với Lý Vân :
” Lý huynh, mời ! “
Lý Vân tự nhiên không khách khí, hai nam tử hán ngồm ngoàm ăn uống. Quách Tĩnh từ nhỏ sống ở Mông Cổ, nên sức ăn rất khỏe. Y theo đúng tập tục người Mông Cổ, cứ bốc từng nắm từng nắm thịt bò bánh bao nhét đầy miệng. Bên này Lý Vân cũng không khác là bao. Lý Vân từ khi theo Liễu Hàn Yên, cả hai đều ăn uống tự nhiên sảng khoái, không phải khép nép gì cả. Hai người đang dùng bữa, thì thấy bên ngoài tửu quán ồn ào, tiếng quát tháo vang lên ầm ĩ. Quách Tĩnh lo lắng cho con tiểu hồng mã, liền đứng dậy bước ra.
Chỉ thấy con tiểu hồng mã đang đủng đỉnh nhai cỏ. Hai tên tiểu nhị đang quát mắng, xua đuổi một tiểu ăn mày, bộ dạng rách rưới . Thiếu niên ấy khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đội một cái mũ sa đen rách nát, trên mặt trên tay đầy nhọ nồi đen nhẻm, nhìn không rõ mặt, cầm một cái bánh màn thầu cười hì hì để lộ hàm răng trắng muốt, không hề tương xứng với dáng vẻ bên ngoài của y. Y tròng mắt đen láy, thần tình rất linh động.
Một tên tiểu nhị kêu lên:
– Làm cái gì thế? Còn chưa cút đi cho ta?
Thiếu niên nói:
– Được, đi thì đi.
Vừa quay đi thì tên tiểu nhị kia kêu lên:
– Bỏ cái bánh xuống.
Thiếu niên theo lời ném cái bánh xuống đất, nhưng cái bánh màn thầu trắng tinh đã in mấy vết tay đen nhẻm, có muốn cũng không bán được nữa. Một tên tiểu nhị cả giận, vung quyền đánh tới, thiếu niên kia cúi xuống tránh được.
Quách Tĩnh thấy y đáng thương, biết y đói quá vội vàng bước ra ngăn cản, nói:
– Đừng làm quá, để ta trả tiền cho.
Bèn nhặt cái bánh lên đưa cho thiếu niên. Thiếu niên nhận cái bánh, nói:
– Cái bánh này không ngon. Đáng thương thật, thôi ngươi ăn đi.
Rồi vứt ột con chó con ghẻ lở ngoài cửa. Con chó con chụp cái bánh cắm đầu ăn.
Lý Vân bên trong đã dùng xong bữa, bèn đứng dậy bước ra ngoài, thuận tay thảy mười lượng bạc cho ông chủ, nói : ” Ta đi ra ngoài xem một chút, còn đây là tiền cơm, ngươi xem coi có đủ không ? “
Ông chủ thấy mười lượng bạc, tất thời vui vẻ, gương mặt béo núc cười nói : ” Đủ ! Đủ chứ ! Đa tạ khách quan ! “
Lý Vân bước chân ra ngoài cửa, thấy Quách Tĩnh đang khuyên giải hai gã tiểu nhị, hắn cũng cảm thấy hiếu kỳ, liếc mắt nhìn sang thiếu niên nọ. Nhưng mà vô tình chàng nhìn thấy một dáng người quen thuộc bước đi trên đường. Người nọ mặc một bộ y phục màu lam, đầu đội cái nón lá, che khuất nửa khuôn mặt. Y bước nhanh qua khỏi quán cơm, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về phía Lý Vân.
Lý Vân vội vàng bước ra chạy theo lam y nhân, cất tiệng gọi to : ” Liễu tỷ ! Liễu tỷ ! “