Tiểu Cữu Vĩ Hồ

*Điều đặc biệt*


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: *Điều đặc biệt*

Cô ngã vào giường, mắt nhắm hờ, câu nói của anh cứ văng vẳng đâu đây
– Buồn nôn ak?
Cô ngồi bật dậy, xoa đầu làm tóc lộn xộn đi.
– Buồn nôn? – Cô bực bội lấy trên móc treo ra một bộ áo quần mỏng manh và đi vào nhà tắm.
Thả mình trong bồn nước, cô mân mê môi suy nghĩ, đôi mắt một đen một đỏ của cô bừng sáng, và rồi, con mắt đen của cô bừng cháy, chiếc kính áp tròng rơi ra, lộ ra đôi mắt đỏ quyến rũ và long lanh như pha lê.
– Làm sao để câu dẫn được anh ta nhỉ?
Tay cô cầm ly rượu nho lên nhấp một ngụm. Cô ngã hẳn người xuống ình hoàn toàn chìm vào bọt nước
chừng 15 phút sau, cô bật dậy, mắt loé sáng, môi đỏ có nụ cười….ách, ngây ngô!
Cô đứng dậy, rửa mình bằng nước cho sạch bọt xà bông.
Ngồi trước máy vi tính
– Hà hà, google ca ca, giúp em thôi
Cô lại cười, với bộ đồ ngắn mỏng, mái tóc ướt làm cho chiếc áo dính vào người, thấy rõ những đường cong gợi cảm, nét thanh tú trên khuôn mặt cô, đặc trưng của loài hồ yêu, rất câu nhân.
Chờ khởi động máy xong, cô nhấn vào google ” cách chiếm trái tim một người đàn ông” rồi cô enter.
(* cách cô nghĩ ra hơi ngốc, vì trước giờ chưa yêu ai, mà cũng chưa có ai từ chối được cô)
– Khoan, đúng rồi, chị Lan.
Thế là cô đăng nhập vào sky (*một lọai ứng dụng gần giống yahoo) liền thấy chị Lan đang online, cô nhấn vào “chat video”, một lát sau, chị Lan mở máy, giọng bực bội, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, khuôn ngực nóng bỏng đập vào mắt cô, làm cô lại…ách, thèm
– Sao thế cưng?
– Ặc, em quên mất, Tiểu Thúy Thúy…ngon chứ
– Đang thưởng thức – mắt chị loé lên, nhìn về Thúy Thúy đang nằm trên giường
– Thực ra em có chuyện muốn hỏi
– Để sau đi, lát xong việc chị gọi lại
Màn hình bị tắt, cô chu môi

– Chờ vậy!
Cô quay lại với máy tính, tắt cửa sổ google rồi vào gmail làm bài tập.
Nửa đêm, cô vươn vai dài, đôi mắt đỏ lại rực cháy, mở tung cửa sổ, khoác vào mình chiếc áo bông to sụ, cô mỉm cười
– Rình con gái như vậy kô tốt đâu, đặc bịêt là vào ban đêm đấy….Ron!
Từ đâu, tiếng nói của một người đàn ông nửa đùa nửa thật vang lên
– Cậu thật là…S-line vẫn nóng như xưa, mũi thính nữa á
Cô cười khúc khíc
– Cảm ơn lời khen, Ron! Cậu có thể vào phòng mình nói chuyện, được chứ?
Cô vừa cất lời, một bóng đen từ đâu vọt tới, nằm gọn trên giường. Cô bình tĩnh đóng cửa sổ lại, quay lại nhìn hồ ly đen
– Ron, cậu về lúc nào? – Cô tựa lưng vào tường, tay mân mê chùm lông của chiếc áo.
(* Ron Chaslist : bạn của Nhi, bí ẩn, thuộc dòng họ Chaslist – loài hồ ly đen, mạnh mẽ, đẹp trai,tính tình khó đoán, lúc nắng lúc mưa, nhưng rất sợ cô, trên trán có một vết sẹo nhỏ,chiều cao 1m78)
Ron biến lại thành người, đôi mắt màu vàng của cậu ta ánh lên trong không gian mờ ảo do chiếc đèn ngủ tạo ra
– Mới về thôi, bên ấy chán lắm, với lại – Cậu ta dùng siêu tốc (* chạy nhanh, là chiêu thức mà Ron giỏi nhất) vòng qua người cô ôm ngang bụng cô, mũi hít ngửi mùi cherry trên tóc, cậu ta nói tiếp – Tớ nhớ cậu nha
– Ron, bỏ mình ra! – Cô ra lệnh
Ron cười, hôn chụt cô một cái rồi lại dùng siêu tốc ngồi ngay ngắn trên giường
– Ron, cậu về đây vậy còn cô người yêu của cậu thì sao? Ý mình là…Melry
– Cô ấy vừa về, chúng mình đã cãi nhau
– Sao? Cô nàng thợ săn kia cùng cậu cãi nhau ư, há há – Cô liếm môi, vẻ mặt khoái trá
– Cậu nhớ một cô gái tóc ngắn màu trắng, mà…mấy hôm trước muốn giết cậu chứ? Là một cô thợ săn – Ron mím môi, giọng run run
– Tất nhiên…Cô ấy thật đẹp nha, quên sao được – Giọng cô có vẻ khoái chí, nhưng đôi mắt sắc như dao
Ron ái ngại nhìn cô, nhẹ nuốt nước bọt

– Cô ấy….là….Melry – Giọng cậu lớn hơn một tý – Cậu biết đấy, cô ấy kô biết cậu trước đó, chỉ là cô ấy vừa về thì đi trên đường gặp cậu, bản tính nó nổi dậy thôi
– Ồ, ra thế đấy – Cô nghiến răng nghiến lợi đến sái quai hàm
– Cậu biết chứ? Mình đã suýt chết sau vụ kia, ôi trời, thật cảm ơn cô ta, xương của mình bị gãy, chiếc áo mới mua bị rách, chiếc váy bị bẩn! Cậu phải mua bộ khác ình, nhớ chưa?
Ron nghe xong liền choáng, cuối cùng bản tính ham tiền của cô lại nổi dậy ngay lúc này.
– Okay, chuyện nhỏ
– Nhỏ? Thế chưa đủ.
Cô đi lại chô Ron, ngồi xuống, mắt loé sáng và cắn phập vào cổ anh chàng khiến anh phải cắn môi chịu đau.
Sau khi tưởng chừng cô hút hết máu, cô nhả cổ Ron ra, miệng cười hài lòng, đôi môi rớm máu đỏ, liếm nhẹ môi, nỉ giọng thì thầm vào tai Ron
– Cậu biết chứ, máu cậu rất ngon Ron ạ, được rồi, về đi, mai nhớ đến trường
Ron mặt trắng bệch vì thiếu máu
– Nhi Nhi, cảm ơn đã nương tay, về đây – Cậu ta cười rồi nhảy ra khỏi cửa sổ và biến mất trong đêm đen
– Đồ ngốc! – Cô cười nhẹ
” Một con vịt xoè ra hai đôi cánh….”
Tiếng chuông điện thọai của cô reo lên.
– Chị Lan, chị thật là trâu – Cô cười ranh mãnh
– Hừ, chị là bò chứ kô phải trâu, nào, có gì nói?
– Em muốn hỏi chị cách tán zai
– What the hell? Đừng nói là….- Chị Lan lắp bắp kinh hãi, hét toáng lên
– Sao thế? Có gì lạ sao
– Em yêu đàn ông, vậy sau này ai sẽ yêu chị đây? – giọng cô hét lên the thé
– Lan, hừ, chị thật là, nào, chỉ cho em đi

– Thôi được, em hãy thử dùng cách lấy cứng buộc mềm xem sao
– Cứng buộc mềm ư? Là cái mà mấy bộ phim truyền hình hay nói ấy hả? Yêu nhau lắm cắn nhau đau sao? Kô thể nào, nó thật vớ vẩn
– Sao chứ?
– Nó chỉ hợp với phim thôi, kô ổn, kiểu thế chỉ có ghét chứ yêu đương gì, cách khác
– Hừ, vậy thì vờ yếu đuối cầu giúp đỡ
– Em mà phải thế á? Mặc dù cảm giác được dựa vào anh ta, được anh ta bảo vệ rất tuyệt, nhưng như thế kô được, sẽ làm chán ghét, với lại, em kô thích
– Vậy em cứ là em thì okay rồi, chỉ cần quan tâm hắn một tý, em nấu ăn giỏi mà, nấu cơm hắn ăn, tối chúc hắn ngủ ngon, chiều hắn, vòi vĩnh hôn hắn. Được chứ? – Hết cách
– Hôn? Em kô biết hôn
Mắt chị Lan rực sáng
– Cần chị dạy kô?
– Kinh lắm, thôi được, ngủ đi chị hai, G9
– G9
Tắt máy, cô liếm nhẹ môi, ngáp dài một cái, tắt đèn, cởi chiếc áo khóac ra, nằm trên giường và đi ngủ
Sáng, ở nhà anh.
5:30
Anh nhíu mày thức dậy, tối qua sau khi kí hợp đồng với người mẫu mới cho công ty, anh đến bar uống rượu một chút để thư giãn, nào ngờ gặp phải cô, nhưng thấy cô câu nhân như thế, anh rất khó chịu nên uống hơi nhiều, đầu vẫn hơi choáng
Lật tung chăn ra, anh đi vào nhà tắm để tắm một tý cho tỉnh táo
6:00
Mặc áo quần xong, anh cầm túi xách xuống nhà thì nghe mùi thơm rất quen thuộc, còn có tiếng lạch cạch của chiếc chảo rán trong nhà bếp, bước chân của anh càng nhanh hơn, lòng đầy thắc mắc
Tại nhà bếp, đập vào mắt anh là hình ảnh một người con gái ăn mặc rất giản dị, áo full, váy dài đến gót chân, trước ngực đeo chiếc tạp-dề, tóc đỏ cột cao trên đầu, khuôn mặt thanh tú hông hào, đang chật vật với đống nồi niêu soong chảo gì đấy (* theo anh là thế)
– Sao… cô ở đây?
Cô giật mình rồi quay mặt lại, đôi mắt đỏ được kính áp tròng màu đen che mất trông thật long lanh nhưng kô giảo họat như bình thường.
– Ô, anh dậy sớm phết, tôi à nhầm em đang nấu bữa sáng, hì – Rồi cô quay lại tiếp tục với công việc của mình
– … – Anh kô biết nói gì hơn là im lặng, nhìn những món ăn hấp dẫn cô dọn ra, mắt anh như rực sáng, môi ẩn hiện nụ cười
– Anh ngồi ăn đi, à mà mấy chị xinh đẹp kia đâu? Nãy giờ tôi chỉ thấy mỗi ông Mark

– Mẹ cho nghỉ, mẹ bảo riêng tư, tôi phải tự lo
– Mình anh cái nhà này ư?
Anh nhún vai kô trả lời, tiếp tục thưởng thức các món ăn cô nấu.
Rửa bát xong, cô lại được anh chở đến trường, cô cũng kô quên lấy số đt của anh, hôn chụt anh một cái ở má, cô vẫy tay tạm biệt.
Trong lớp học đang ồn ào tiếng bàn tán, cô giáo vừa vào lớp thì đã im lặng như tờ, tiếng lách cách của chiếc phấn vang lên một cách vội vàng
– Có hai sinh viên mới nhập học, hai em vào đi
Cô giáo nhìn ra ngòai cửa, hai người một nam một nữ, một ột thấp đi vào
– Tôi là Ron Chaslist – Ron với mái tóc đen được chải ngay ngắn, áo sơ mi trắng, quần đen, nhìn cậu ta bây giờ thật lãng tử, khuôn mặt đã hồng hào trở lại, khác hẳn với khuôn mặt trắng bệch vì thiếu máu của cậu lúc tối
– Melry Knowg – Cô gái trong chiếc áo dài tay, váy xanh ca rô ngắn trên gối, mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt kô cảm xúc, đôi mắt màu nâu ẩn sau cặp kính tròn.
Dưới lớp, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay rộn ràng cho đến khi
– Chúng tôi là một cặp – Melry cất tiếng nói lạnh băng của mình làm cho cả lớp im phăng phắc, đâu đây chỉ nghe lách cách gõ bàn phím một cách rất “tỉnh” của ai đấy
– Ron, đừng cười như khỉ nữa, cậu đang làm ô nhiễm lớp đấy – Cô mắt vẫn nhìn vào máy tính, tay vẫn gõ bàn phím như kô có chuyện gì xảy ra, trên môi luôn chực sẵn nụ cười
Ron gãi đầu, tay xách cặp, tay kia cầm tay Melry đi về phía bàn cô rồi ngồi xuống
– Nào, các em mở sách ra, trang 309 và khởi động máy tính của mình, hôm nay chúng ta học bài mới – Tiếng giáo sư Đông trên bục giảng cất lên, ai nấu đều mở sách và máy tính ra học bài
Melry nhìn cô, mặc dù khuôn mặt kô cảm xúc, nhưng đôi mắt long lanh
– Xin lỗi
– Lát giờ nghỉ giữa buổi rồi nói chuyện – Cô thôu ngay việc gõ lách cách trên máy tính, quay lại cười với Melry khiến cô ta hơi sợ
Mặc dù cô luôn cười, đôi mắt cô long lanh, khuôn mặt thánh thiện. Nhưng, nó có thể làm người khác chột dạ khi đứng trước nụ cười và đôi mắt đó, giờ cô đã hiểu vì sao Ron lại sợ Thùy Nhi, mặc dù cô ấy rất hiền và tốt bụng.
Ron thì thầm với Melry
– Đừng nhìn vào mắt cô ấy nếu em kô muốn lên giường cùng cô ấy, và cũng đừng ngửi mùi hương của cô ấy nếu em kô muốn mình bị nghiện. Đó là lời cảnh báo
– … Nhưng… – Melry chưa nói hết
– Cô ấy đặc biệt thích con gái, đặc biệt là gái xinh, một trong những lý do lần trước cô ấy kô sát em
Melry nghe vậy thì rùng mình, ngồi ngăn ngắn và làm bài với chiếc máy tính của mình.
Cô ấy thật….khác người


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.