Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Lần đầu em yêu


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Lần đầu em yêu

Cho đến giờ giải lao, khi cô kéo Melry đi xuống canten mua đồ ăn.
Canten vẫn đông nghẹt người như vậy, cô mỉm cười, đẩy Melry lên trước xếp hàng, cô đứng ở sau và cứ từ từ nhích lên.
Cứ thế, một lát sau, cô cúi đầu xuống, thì thầm vào tai Melry thật nhẹ
– Melry, cô có sợ đau kô? Tôi thì rất ghét cảm giác đó
Melry nghe vậy như ngạc nhiên, như ngỡ ngàng, khẽ lẩm bẩm ” sợ đau ư?”
Rồi như nhớ lại câu chuyện của 1 tuần trước, khi Melry vừa về nước, lang thang trên đường liền thấy 1 cô gái, cô ta là 1 tiểu hồ ly với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ sau bộ quần áo dài tay, cô gái có một mùi hương thật thơm, đôi mắt câu nhân màu đen(*kính áp tròng), cô vừa đi vừa hấp thụ nguyên khí của các loài cỏ cây xung quanh, tuyệt nhiên kô hề hấp thụ của loài người, nhưng đặc biệt thay, cô ấy mang trong mình trái tim của một con sói, điều đó khiến Melry giận dữ, xông vào đánh cô gái tới tấp. Thế nhưng cô ta dường như kô hề đánh trả, chỉ chuyên né đòn.
Lúc Melry nhìn vào đôi mắt long lanh như thủy tinh ấy, Melry thực đã nghĩ đến buông tha cho cô, nhưng lại nhìn vào trái tim pha lê màu đỏ ấy, bản năng của loài thợ săn lại trỗi dậy, đưa nhưng nhát kiếm chém vào người cô gái đó, khi thấy cô gái đó nhăn mặt, nước mắt chực rơi vì đau đớn, Melry lại cảm thấy rất có lỗi. Cô gái có vẻ yếu đuối nhưng rất quật cường, vẫn cầm chắc thanh chùy bạc của mình đỡ đòn và đánh trả, những đường đánh nhẹ nhàng nhưng luôn trúng yếu điểm, kì lạ thay, cô ta dường như kô hề đả thương Melry, nếu kô nhầm thì cô ta chỉ cố làm Melry ngất đi để trốn thoát, nó chứng minh ở chỗ, khi thanh chùy thủ đưa lưỡi sắc của nó đến gần cổ của Melry, cô ta liền dừng đường kiếm của mình lại, xoay kiếm chỉ cho thanh cầm đánh mạnh vào cổ Melry làm Melry thực chóang váng khi nghĩ mình sắp chết. Rồi Melry như hoảng loạn, lấy lại bình tĩnh đạp mạnh cô ta ngã lăn xuống, máu của cô ta chảy càng ngày càng nhiều, đôi mắt long lanh hoảng sợ của cô như nhìn thẳng vào mắt của Melry, nó ám ảnh Melry hàng đêm, Melry kô nỡ ra tay chút nào, Melry rất kô muốn làm tổn hại con người ấy mặc dù cô ta có giết hại ai chăng nữa, nhưng rồi, thú tính trấn dữ mọi họat động, Melry vẫn đưa cao kiếm và sẽ giết cô, dường như cô tuyệt vọng, buông chùy thủ của mình ra và nhắm mắt buông xuôi, chờ cái chết đến gần. Rồi đột nhiên có một mũi tên vàng xé gió lao tới găm phập vào tay của Melry, nó rất đau, bàn tay của Melry như bốc hỏa, hoảng loạn Melry nhìn quanh, thấy một gã thợ săn rất bảnh trai và rất mạnh, như hắn lại kô hề còn trái tim, hắn tức giận nhìn Melry rồi lại nhìn cô gái hồ yêu dưới chân Melry, Melry như ngỡ ngàng và phát hiện, cô sai rồi và cô đã chạy mất
– Thực tại –
Thùy Nhi nhìn Melry, môi Melry hơi rung, nó như tím tái lại, điều đó khiến cô hơi sợ
– Melry, cậu kô sao đấy chứ?
Melry vẫn im lặng, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt cô, vẫn đôi mắt ấy, nó long lanh như thủy tinh, kô nhiễm chút bụi trần, khuôn mặt kô biết che dấu cảm xúc, biểu hiện rõ sự lo lắng
Melry phải làm sao với con người trước mặt đây, Melry thật đáng xấu hổ khi đứng trước mặt cô.
Đôt nhiên, Melry cầm lấy tay cô, kéo cô chạy như bay về phía hành lang vắng người, đẩy nhẹ cô áp vào tường, dùng tay khóa người cô lại, dáng người cô cao hơn Melry, điều đó khiến Melry phải ngước đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào mắt cô, Melry hô hấp có vẻ gấp gáp, nhón chân lên đặt đôi môi lên má cô, là một nụ hôn nhẹ, chiếc lưỡi nóng nhẹ liếm vào má cô một cái.
Mắt cô rung rung, cô kô nghĩ Melry lại hành động như vậy, nó khiến cô ngỡ ngàng, cô nhìn sâu vào mắt Melry, nó chứa một loại cảm xúc nào đấy…nói chung là khó tả.
Melry như chưa hài lòng, nhìn vào đôi môi đỏ mọng như quả cherry của cô, lại tiếp tục nhón chân lên, đôi môi màu trắng của Melry sát đôi môi màu đỏ hồng mùi Cherry của cô, cô theo bản năng, liền quay mặt đi. Tuy cô quan hệ với nhiều cô gái, nhưng chưa hề một lần hôn môi bất kì ai.
Đôi môi của Melry đi trật quỹ đạo, đặt nhẹ lên má của cô
– Tôi nghĩ cậu nên nín thở một tý để có thể bình tĩnh lại, và thôi việc nhìn thẳng vào nó, ý tôi là đôi mắt, điều đó sẽ khiến Ron nổi giận đấy.
Cô vừa nói hết câu, một bàn tay khác cầm lấy vai Melry, kéo cô thật mạnh lùi ra sau, ôm chặt Melry trong ngực, hôn mạnh vào đôi môi trắng của Melry như trừng phạt
Cô như hối lỗi
– Ron, mình….xin lỗi
Ron vẫn tiếp tục hôn, như kô hề nghe lời của cô nói, điều đó khiến cô biết rằng Ron đang giận, cô liền lẳng lặng đi khỏi hành lang đó, về lớp và thu dọn đồ đạc, bây giờ cô muốn về nhà của mình.
Đứng trước cổng nhà, cô lục lọi chìa khóa trong túi xách nhưng kô có, có lẽ cô quên nó ở đâu rồi, nhà lại kô có ai, bố cô giờ chắc đang ở bệnh viện, chị Minh thì chắc đang đi học.
Cô đành lủi thủi đi ra công viên ngồi tạm vậy.
Đi đường với những ánh nhìn của mọi người, điều này cô đã quen, nhưng kô hiểu sao, tâm trạng của cô hôm nay rất tệ, thực kô thích một chút nào.
Ngồi xuống một chiếc ghế đá trong công viên gần nhà, cô lôi chiếc điện thọai của mình ra nghịch ngợm, chơi game thì nghe tiếng bước chân người đến, có cả tiếng nói cười như ngày càng gần cô.
Một tiếng nói của con trai cất lên
– Chào em, xinh quá, giờ kô đi học sao lại ra đây ngồi một mình thế này, kô buồn sao
Cô cười, ngước mặt lên
– Em cũng đang buồn đây, hay là mấy anh cùng em đi uống một chút rượu đi? Được kô? – Cô lên tiếng mời mọc, điều đó khiến mấy người kia phì cười vì bất ngờ, giờ cô mới để ý, đám người kia gồm 4 người, cũng kô phải người xấu, chỉ là ham chơi thôi, thế cũng tốt
Một người tóc vàng trong số đó cất tiếng, mặt mày cũng rất sáng sủa
– Hay đấy, đi thôi.
– Đi – Những người còn lại cũng vui vẻ đồng ý.
-Trên đường-
Một chàng trai có mái tóc high-line đỏ xanh nói
– Anh là Hoàng, 28 tuổi
– Anh là Rin, 27 tuổi – chàng trai tóc vàng nói
– Anh là Dũng, cũng 27 tuổi
– Anh là Hiệp, 28 tuổi
Cô cười híp mắt
– Em là Nhi Nhi, sinh viên năm cuối
Cô vừa nói xong câu nói, mặt các chàng trai như nghệch ra, kô tin vào tai mình
Rin: Em học nhảy cóc à?
Hoàng: Em sinh viên trường nào?
Nhi lại cười híp mí
– Em 22 tuổi rồi mà, nhìn trẻ con lắm hửh? Em học đại học A (* Một trường đại học hàng đầu)
Dũng reo lên: 22 tuổi ư, đại học A? Trời ơi, kô tin được, não tôi bị chập rồi
Hoàng: Nhìn vào kô ai nghĩ em là sinh viên năm cuối đâu Nhi Nhi, cấp 3 là cùng, còn rất ngốc nữa
– Sao anh nói em ngốc – Cô nhíu mày khi nghe câu nói của Hoàng, vẻ mặt kô mấy hài lòng
Rin: Nó được chứng minh rất rõ, em dám đi cùng bọn anh, trong khi chưa hề biết bọn anh là người như thế nào.
Dũng: tụi anh là người xấu đó
Hiệp: đúng, rất xấu xa
Nhi cười híp mí: đừng nhìn vào mắt em, nó sẽ khiến các anh càng thêm xấu xa hơn.
5 người bọn họ dừng lại ở một quán rựợu ở bên đường, đoạn đối thọai của họ rất vui vẻ.
Rượu chè no say, thì cô buột miệng nói
– Dạo này em cần việc làm, các anh ai biết việc gì nhẹ nhàng một chút mà kiếm được nhiều tiền thì giới thiệu em với nha
Hiệp: A, thế em học ngành công nghệ nhỉ, chắc biết chơi game chứ?
– Kĩ thuật của em kô tệ đâu – Cô hớp một ngụm rượu
Rin: Tụi anh cùng làm trong một công ty game nhỏ, công việc ở đó chỉ cần chơi game, sửa bug (*lỗi trong game) và trả lời thư thôi, em muốn làm kô?

– Thế các anh có muốn kiểm tra thực lực của em kô?
– Được đấy, quán net nào – Hoàng tỏ vẻ thực thích thú, uống hết ly rượu của mình, đứng dậy tính tiền rồi kéo cả đám vào quán net gần đấy
Game đầu tiên họ chơi là CF (* đột kích)
Cô sẽ chơi với Hoàng
Cô vẫn giữ trên môi nụ cười tươi tắn kô bao giờ tắt, đôi mắt đen linh họat nhìn bàn phím và màn hình, đã lâu rồi cô kô chơi game.
– Anh kô nương tay đâu đấy – Hoàng cười giảo họat
– Hì Hì
Và trận chiến bắt đầu, bàn tay cô linh họat lướt trên bàn phím mà mắt kô hề rời màn hình, những thao tác thật đẹp như bay nhảy trên bàn phím máy tính, khiến cho Rin, Hiệp và Dũng như toát mồ hôi, họ cùng có chung suy nghĩ ” Lão đại gặp đối thủ mạnh rồi”
Và ngạc nhiên thay, cô đã thắng, cô quay lại, khuôn mặt cười tươi như hoa nhìn Hoàng đang nằm bẹp trên bàn phím mà thở, cô kéo tai nghe xuống, nói nhẹ nhàng
– Anh chơi thực giỏi nha
Rin: Nhi Nhi, đến anh, bây giờ là game PK (*kill play, game đánh nhau)
– Okay, thực ra thì PK em tệ lắm
Sau khi Rin ngồi vào máy tính, kéo tai nghe lên, mọi người lại nín thở chờ cuộc tỷ thí giữa hai game thủ một nam một nữ này.
Cơ mà, vẫn động tác thật điêu luyện của cô, nhưng mà đúng như cô nói, cô chơi “tệ” nên Rin đã thắng cô một cách “hơi” chật vật một tý.
Cô lại cười: Rin, anh rất siêu
– Em mới là siêu
– Vậy anh Hiệp cùng anh Dũng, chơi thử chứ?
Dũng thấy vậy chảy đầy mồ hôi
– Thôi thôi, chiều thứ 5 và chiều thứ 6, lương một tuần 400k, Okay?
Cô cười híp mí: Okay!
Rồi cô nhanh nhảu chạy đi trả tiền thuê máy.
Chơi cũng đã thấm mệt, cô liền tạm biệt các anh chàng và bắt taxi chạy thẳng về nhà anh.
– Bác Mark, Gia Huy về chưa?
– Cậu ấy chưa về, bình thường buổi trưa cậu ấy sẽ ở lại công ty
– Thế ạ – Mặt cô ỉu xìu – Cháu vào nhà đây ạ!
Rồi cô thoăn thoắt chạy vào nhà, cất cặp trên phòng rồi chạy xuống bếp đeo tạp dề rồi nấu cơm.
Khi cơm vừa chín, thức ăn cũng đã dọn xong, cô ngồi vào bàn nhìn chằm chằm vào nó.
– Lại phải ăn cơm một mình ư?
Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng xe về, lát sau thì nghe thấy tiếng anh chào bác Mark trong phòng khách, cô vui mừng chạy ra
– Về rồi, cứ tưởng phải ăn một mình cơ, hì
-… Sao cô kô chờ tôi tới đón, đt cũng kô nghe máy
– A, tôi bỏ trong cặp, nó ở trên kia – cô đưa tay chỉ lên phòng – Tôi về vì thấy chán, hì.
– … – Huy lặng lẽ lên phòng kô còn nói gì nữa cả.
Lát sau Huy đã thay áo quần và xuống nhà, ngồi vào mâm cơm.
Cô lại cười híp mí
– Cô uống rượu đấy à?
Cô nghe thế thì đưa hai tay lên áp vào mặt
– Một ít thôi mà, nó rõ thế ư?
– Vì sao?
– Hì, tự nhiên tôi ghét đôi mắt của tôi và cái mùi hương trên người mình thôi ấy mà
– Vì sao?
– Nó… rất câu nhân – Cô lại cười híp mí
– Ăn cơm đi!
Suốt bữa ăn, dường như cô chỉ ăn 1 bát cơm, điều đó khiến anh kô hài lòng. Rửa bát xong, cô lên phòng lấy máy tính của mình ra và…chơi game.
Anh ngồi nhẹ trên giường, mắt nhìn cái con người ngồi trên bàn mà chơi game ấy, hôm nay cô có vẻ khác với thường ngày, miệng thì luôn cười nhưng mắt thì chẳng giảo họat như bình thường, lại thiếu đi sự nghịch nghịch và tính trẻ con như bình thường, hình như cô kô vui, điều đó khiến anh kô thoải mái.
– Làm sao thế? – Anh nhẹ giọng cất tiếng hỏi
– Em á? À, có sao đâu, hì – Vẫn kô nhìn anh một tý, mắt nhìn máy tính kô rời.
Anh chả nói gì, môi nhếch lên nụ cười, đi lại chỗ ngồi của cô rồi cúi xuống, tay vòng nhẹ ở ngực cô, thì thầm
– Thật kô?
Cô rung rung, tay chân cứng đơ và thôi việc chơi game, nuốt nước bọt cái ực
– Th..ật mà
Anh nghe xong câu nói của cô thì tay nhẹ chuyển động xuống dưới bụng cô, luồn tay vào áo cô rồi bắt đầu lộng hành
Hành động của anh khiến da gà da vịt nổi lên đàn đàn đám đám, cô kô 35 người ta thì thôi chứ chưa ai có thể 35 cô hết, cảm nhận cái bàn tay lớn mà trắng lại còn rất ấm của anh dần vươn lên cao hơn, tháo cái nịch ngực của cô ra và rồi ngực cô như được giải phóng, hai bầu ngực khổng lồ xuất hiện sau lớp áo full mỏng
– Có thật kô có gì để nói? – Anh dùng tay xoa nhẹ vùng bụng của cô, nhìn cô đỏ mặt tía tai thế này thật buồn cười, ” chưa bị ai sàm sỡ sao?” rồi anh cảm thấy thú vị với suy nghĩ ấy
– Ơ…Thực ra, có…có một chút – Cô lắp ba lắp bắp, người cô nóng như bị hấp lửa vậy, rung nhẹ theo từng di chuyển của tay anh
– Một chút? Vậy sao kô nói
Tay anh kô an phận, bóp mạnh vào ngực cô, khiến cô nhắm mắt lại vì đau, miệng hét lên tiếng *A* nhẹ.
Cô liền quay người lại, thay vì đôi mắt đen ban sáng là đôi mắt đỏ rực, cô dùng một ít phép thuật đóng tất cả các cửa sổ lại. Tay ôm nhẹ ở cổ anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, bước từng bước đẩy lùi anh về phía chiếc giường thủy tinh ở giữa căn phòng rồi * Uỳnh * ngã xuống.

Lại đôi mắt màu đỏ mà giảo họat anh biết, miệng nở nụ cười…câu nhân, người mùi thơm hoa cỏ nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.
Tay anh kô biết vòng sau lưng cô từ bao giờ. Miệng nhếch lên kiểu thú vị
– Nói đi, vì sao em cảm nhận, khi anh nhìn vào đôi mắt này lại kô hề bị câu dẫn, có bí quyết gì? Mọi người đều kô kiểm soát được mà?
Anh nghe thế mặt anh đen hơn, bực bội, tay siết chặt cô hơn
– Đừng so sánh tôi với mấy người kia – Anh gầm lên
Cô nhìn anh với con mắt ai oán, anh làm cô đau, mắt cô rưng rưng lên.
Anh nhìn đôi mắt kia mới nhớ lại, rằng cô sợ đau lắm, liền nới nhẹ vòng tay lại.
– Cô..kô
Anh chưa nói hết câu, miệng anh đã bị cô chiếm lấy, 1 nụ hôn vụng về, chiếc lưỡi nhỏ bé cứ luồn lách quanh chiếc lưỡi anh, bờ môi mỏng đỏ mọng thơm mùi cherry bao trọn đôi môi anh. Anh ngỡ ngàng nằm yên mặc cô lộng hành.
Đến khi dường như cô kô thể thở được thì buông anh ra, nằm gọn trên ngực anh thở mạnh, má cô đỏ lự nhiền thật kiều diễm.
– Mới lần đầu hôn ư? – Anh kô tin hỏi lại sau khi hoàn hồn
Cô đỏ mặt, gì chứ, cô quan hệ nhiều nhưng chưa một lần hôn ai, nhìn người ta ăn cháo lưỡi thấy ghê ghê, lại còn phải làm điều đó, cô sẽ nôn ra mất, nên tuyệt nhiên, đây lại là nụ hôn đầu của cô, kì lạ thì sao chứ, hừ.
Nhìn cái mặt đỏ gay, vẻ hơi phụng phịu của cô khiến anh buồn cười, nhưng ông trời lại cho anh là một người kô cảm xúc, từ đầu đến cuối vẫn kô biểu lộbất kì một cảm xuac nào rõ rệt.
– Hừ, cảm giác thật kô tệ, nó mềm mềm, ấm ấm lại ngọt ngọt – Cô vừa lẩm bẩm vừa cười khúc khích, tay còn mần mê đôi môi của mình mà như kô hề biết đến sự có mặt của anh, nhưng rồi nghĩ đến lúc nãy hôn anh mà chưa xin phép cô liền đỏ mặt – Chuyện lúc nãy, là phạt anh dám 35 tôi, chưa ai dám động vào nó đâu đấy nhé, nên tôi hôn anh coi như huề.
Nghe lời giải thích của cô anh thấy buồn cười nhưng cười kô nổi, chả lẽ mỗi lần anh động vào cô là cô lại hôn anh một cái? Cái này ai mới là người có lợi đây? Cô hay là anh?
– Vậy còn chuyện khiến cô ủy khuất, nói rõ nghe tôi giải quyết cho nào?
Cô nghe thế, mặt lại buồn thui, nằm ngay ngắn trên ngực anh, kể lại câu chuyện lúc sáng của cô và Melry
– Vậy là cô thấy có lỗi với cậu bạn cô, Ron?
– Ừ
– Ngốc, hắn chả trách cô đâu, đừng lo
Mắt cô sáng lên, reo lên sung sướng
– Anh chắc chứ?
– 100%
Cô lại thơm chụt vào môi anh một cái
– Hì hì, chiều lại đi làm đấy, ngủ tý đi.
Cô nói rồi lăn qua một bên, lấy tay ôm gọn anh vào ngực như dỗ trẻ, nó làm anh ngỡ ngàng, cái đầu anh đang bị đôi gò bồng đào khổng lồ áp sát, cả người anh bị một bàn tay nhỏ ôm chặt mang đầy vẻ bá đạo như độc quyền, cũng kô muốn nghĩ nhiều, anh lim dim mắt nằm ngủ, kô hiểu sao anh thích cảm giác này, cảm giác như được bảo vệ vậy.
Thấy anh có vẻ đã ngủ, cô thì thầm vào tai anh thật nhẹ
– Tôi mê anh rồi, ngủ ngon
Rồi cô cũng ngủ luôn
Chiều, tỉnh dậy vẫn thấy anh nằm yên trong lòng, cô có cảm giác kô tốt, lục cái đt cô xem giờ thì chỉ còn 20 phút nữa là 2 giờ, khẽ lay lay vai anh
– Chồng, dậy đi làm, đừng ngủ nữa
Nhưng hình như anh kô hề nghe thấy tiếng kêu của cô, vẫn rúc vào ngực cô ngủ, tay cô chặt người cô, khóa tay cô lại kô cho cô động đậy.
– Chồng, sắp trễ giờ rồi đấy, dậy – Cô cựa quậy mình cố thóat khỏi vòng tay của anh nhưng vô ích.
– Là anh ép em đấy nhé – Cô cười giảo họat, cúi mặt xuống thấp cắn nhẹ vào môi anh một cái.
Anh nhíu mày, rồi cuối cùng cũng từ từ mở mắt, nhìn hung thủ đang nằm trong ngực mình.
– Gì thế?
– Sắp trễ giờ làm rồi đấy, dậy rửa mặt đi rồi còn đi làm
– Mấy giờ rồi?
– 13 giờ 45 phút
– Còn sớm mà?
Anh toan ngủ tiếp thì cô bật dậy, ôm gọn anh rồi nhấc lên, bế anh đi thẳng vào nhà vệ sinh, dựng đứng anh lại ngay ngắn
– Rửa mặt đi, kô ngủ nữa
Anh chịu thua, đưa hai tay lên hàng, rửa mặt cho tỉnh táo, lấy bộ đồ vest cô chọn treo trên giá rồi mặc vào.
Xuống nhà thì thấy cô cầm chiếc cặp bỏ vào tay mình, cầm lấy, tạm biệt cô rồi lên xe đi làm.
Ngày qua ngày, cô quan tâm anh hơn, sáng nào cũng dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho bố đã rồi mới qua làm đồ ăn sáng cho anh mặc dù anh bảo kô cần thiết phải như thế vì sẽ rất mệt mặc dù anh rất thích ăn đồ cô nấu, trưa cô lại bỗ béo anh, cùng anh chơi trò giành đồ ăn, rồi lại ôm anh ngủ, chiều anh đi làm thì hoặc là cô ở nhà anh chơi game, hoặc là học kô nữa thì đi làm trong Cosplay, tối lại về nấu cơm cho anh.
Còn anh, từ khi cô thường xuyên tới nhà cũng coi như bình thường và tập quen dần với việc đó. Phải nói là anh rất thích ăn đồ cô nấu, nhưng quái thay lại còn có 1 điều kiện của cô ” Mỗi bữa một cái hôn” và cho dù anh đã nói thế nào cô cũng kô chịu, còn dọa sẽ bắt anh ăn quán hoặc kô thì tự kêu người đến mà nấu, và rồi anh phải hai tay xin hàng.
Cho đến một ngày, tối đó, cô ở nhà chờ anh, bữa cơm đã được nấu xong. Cô chỉ ngồi vào bàn và chờ anh về nữa là Ok. Bình thường 18h là anh sẽ về, điều đó cô hiểu hơn ai hết. Nhưng rồi 18h30 vẫn chưa thấy, cô cười, chắc anh đang bận một chút, chờ thêm chút nữa vậy.
Lại 19h, anh vẫn chưa về, cô vẫn cười, kô sao, mới một tiếng thôi mà.
20h, vẫn chưa thấy anh về, lòng cô bắt đầu bồn chồn, nhưng vẫn cố nhồi nhét vào đầu suy nghĩ ” Kô sao, lát là chồng sẽ về ấy mà”
20h 45, đồ ăn đã nguội, cô mỉm cười 1 cách ngốc nghếch mà cô lại chả biết ” Anh ấy chắc chưa ăn gì cả” Nên lại chật vật cầm đồ ăn cho vào nồi hầm nấu lại cho nóng.
Lại tiếp tục chờ, mặc kệ cái bụng réo lên anh ách biểu tình chủ nó chưa cho ăn bữa tối.
Nhưng rồi thời gian vẫn cứ trôi, rồi đến nửa đêm, lòng cô giờ đã bộn rộn đứng ngồi kô yên, cứ đi qua đi lại mãi ở phòng khách, lâu lâu lại ngó ra chiếc cổng xám xa xa. Kô chờ được nữa, cô liền chạy lẹ lên phòng tìm trong túi xách chiếc điện thọai, tìm trong danh bạ cái tên “Chồng” rồi cô ấn vào chữ “Calling” màu xanh liền lập tức hiện biểu tượng đang quay số.
Nhưng đáp lại cô là tiếng của cô phát thanh lạnh lùng, cứ thế 39 lần liên tiếp. Kô còn có thể kiên nhẫn được nữa, cô liền mang vội chiếc áo len vào, cầm túi xách rồi chạy như bay xuống cầu thang, chiếc váy dài đến gót chân màu hồng có những hoa văn nhỏ kì lạ của cô trở nên vướng víu hơn bao giờ hết, làm cô mấy lần suýt ngã, cô đeo vội đôi giày búp bê màu xanh của mình vào rồi chạy ra cổng bắt taxi trước sự khó hiểu của ông Mark. Vừa lúc đó, từ xa xa có một cặp đèn ô tô sáng rọi vào người cô khiến cô phải lấy tay lên che đi khuôn mặt vì chói. Đó là một chiếc xe màu bạc, là xe của anh. Cô ngây ngốc đứng nhìn xe anh vào nhà, rồi đưa chìa khóa cho ông Mark cất xe rồi tiến lại chỗ mình.
Còn anh, từ khí vừa ở đầu ngõ đã thấy cô đứng vẫy vội taxi, mái tóc đỏ bay bay trong gió. Nhưng khi cô thấy anh thì đứng ngây ngốc như con ngố, đã thế còn cười tươi hơn cả hoa thế kia, nếu anh kô nhầm thì khi cô thấy anh, cô đã thở phào nữa.

– Chưa về? – Anh nhíu mày hỏi
Cô gật nhẹ đầu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Tự nhiên anh có linh cảm kô mấy hay, liền ngập ngừng hỏi tiếp
– Ăn…chưa?
Nghe câu hỏi của anh, cô im lặng một lúc mới nhẹ nhàng lắc đầu, và điều anh đang lo lắng đã đúng, ai bảo cô gái này ngốc như thế cơ chứ
– Vì sao chưa? – Anh gầm nhẹ
Cô sợ hãi, tim đập thình thịch, nụ cười vẫn giữ nhưng nó hơi rung rung
– Em… xin lỗi
Anh ngỡ ngàng, anh lại làm cô sợ rồi, liền nhẹ giọng lại một chút
– Vì sao?
Cô nuốt nước bọt, mặt cúi gầm xuống, giọng run run như sắp khóc, chân di di trên đất nhìm nhật đáng thương
– Em nghĩ…anh cũng chưa ăn…nên
Anh như kô kiềm chế được mình quát lớn
– Ngu ngốc, ai khiến cô chờ hả – Như kịp hiểu ra mình hơi lỡ lời, anh nhìn cái con người với khuôn mặt cúi xuống ấy, một giọt nước mắt rơi nhẹ trên khuôn mặt trắng hồng của cô, môi cô rung rung cắn môi như sắp bật máu
– Kô… ai nhờ
Anh lại một lần nữa nhẹ giọng lại
– Được rồi, tôi chưa ăn, vào nhà thôi, lạnh đấy.
Cô ngước nhẹ mặt lên, môi lại mỉm cười vui mừng nhìn rất ngốc, mắt vẫn còn vương những giọt lệ nhỏ trên khóe mắt
– Đi…đi vào nhà nào.
Cô cầm lấy tay anh đi thẳng vào nhà mà kô biết rằng bàn tay cô có những đường máu nóng đang chảy dài xuống.
– Heo con? Máu – Anh như kô tin vào mắt mình, máu nhiều quá, nó lại kô phải của anh, mà nó chảy từ tay của cô, chẳng phải cô rất sợ đau sao, chẳng phải vì thế nên cô luôn cẩn thận trong mọi việc sao? Vậy sao máu từ tay cô lại chảy nhiều như vậy mà có vẻ như cô kô hề biết gì.
Cô như kô nghe thấy anh nói, tay vẫn nắm lấy tay anh thật chặt kô buông, và rồi mắt cô hoa đi, cô bắt đầu choáng váng và bao trùm cô là một màu đen, cô ngã khụy xuống nhưng tay vẫn nắm chặt tay anh. Anh hoảng loạn, ôm lấy cô chạy nhanh lên phòng, đặt nhẹ cô nằm xuống giường.
Nhìn một bên tay cô đầy máu, anh mở chiếc áo len mà cô đang mặc ra, phía bên tay chảy máu là một vết bỏng lớn, nó sưng tấy lên lại còn như bị cái gì đó cắt ra, mául chảy đầm đìa một mảng lớn.
Anh cố tháo tay cô ra để đi gọi người đến giúp nhưng khi nó đã được tháo ra thì nghe tiếng cô thì thào
– Một chút nữa, một chút nữa Chồng về rồi
Rồi nhìn hàng nước mắt cô lăn dài trên má. Anh đau lòng, có lẽ vì trái tim anh đang ở trong người cô nên cảm xúc của anh bây giờ cũng giốngnhư cô, đau đớn.
Cúi xuống hôn nhẹ, liếm hết những giọt nước mắt kia, anh với tay cầm chiếc đt của mình lên, nó đã tắt nguồn từ lúc nào, anh nghĩ nó đã hết pin liền lắp sạc vào, đập vào mắt anh là 39 cuộc gọi nhỡ của “Heo con”
Anh mím môi lại, giờ đã 01:46 sáng, đã nửa đêm, có lẽ cô đã chờ anh rất lâu. Anh kô thể hiểu nổi, cô làm gì mà ngốc thế này, vì sao kô ăn cơm trước, vì sao kô về nhà đi? Vì sao lại chờ anh?
Anh cầm đt lên alo cho ông Kim
– Bác, cháu biết giờ đã muộn, cháu xin lỗi vì vẫn làm phiền
Ông Kim chỉ cười
– Nhi ở lại nhà cháu kô?
– Heo… à kô, Nhi Nhi, cô ấy bị bỏng
Ông Kim nghe thế liền bật dậy
– Vì sao? Nó đâu rồi, khóc nhiều kô?
– Kô nhiều lắm ạ, nhưng…
– Bác tới ngay, chờ chút
Nói rồi ông Kim tắt máy, anh lại quay lại nhìn cô thì thấy cô đã mở mắt nhìn anh từ bao giờ
– Chồng, anh…gọi thức ăn tới ăn đi, kẻo đói đấy
Đã thế này rồi, cô còn nghĩ đến anh? Còn anh thì vô tâm chả biết gì, anh thấy có lỗi vô cùng, nếu cô biết anh vì họp mặt đối tác gấp, lại cùng với phụ nữ, cô sẽ làm sao?
– Tôi bảo ông Mark nấu gì đó cho cô, được kô? – Với kinh nghiệm lần trước, anh cố gắng nói với cô thật nhẹ nhàng
– Em… Kô đói đâu, nãy em ăn một ít rồi – giọng cô rung rung
– Nói dối – Anh lại gầm nhẹ
Cô mím môi thật chặt, mắt nhìn anh kô chớp
– Xin…lỗi – Anh nhẹ giọng lại – Thấy thế nào rồi?
– Rất đau đấy, hì, nhưng có lẽ dạo này bị đau nhiều quá nên cũng quen rồi – Cô cười híp mí
Rồi cô nghe thấy tiếng chuông cửa
– Bác Kim đến rồi, tôi xuống nhà, chờ chút
Cô buông nhẹ tay anh ra để anh ra mở cửa
-Ngoài cổng-
– Con bé thế nào, nó kô khóc nhiều chứ?
– Cô ấy…bảo đau
– Nó kô khóc bù lu bù loa lên sao?
– Kô ạ
– Tối nay nó sẽ lên cơn đấy, cậu phải cẩn thận, nhớ đóng chặt cửa sổ lại, bật đèn thật sáng rồi dỗ nó ngủ, bây giờ tôi sẽ lên giúp con bé băng vết bỏng, tối nay gửi tạm nó chỗ cậu vậy
– Bác kô trách cháu?
– Nó kô trách sao tôi giám đây? – Ông mỉm cười đi nhanh hơn lên phòng anh thì thấy con gái yêu của mình đang nằm yên trên giường, đúng như anh nói, cô kô hề khóc, chỉ hơi mím môi như kiểu chịu đau.
Vừa thấy Pa Pa của mình, mọi kìm nén như vỡ òa, nước mắt lại giàn giụa thi nhau chảy ra
– Pa Pa, con bị đau, chảy rất nhiều máu a
Anh thấy thế thì đen mặt, nói kô nên lời, còn ông Kim, thấy tay con gái của ông bị bỏng một mảng thế này kô khỏi thương xót
– Bất cẩn, nằm yên, Bố giúp con rửa nó
Anh ngồi một bên giường im lặng nhìn cô nước mắt giàn giụa nhìn ông Kim đang rửa vết thương lại, vết thương đang dần dần khép miệng rồi từ từ biến mất
– Ngoan, kô đau nữa, ngủ tý đi – rồi quay qua anh – Ta về đây.
Anh đi tiễn ông Kim rồi quay lại phòng thì thấy cô có vẻ ngủ rồi. Anh thấy người kô thoải mái chút nào, liền lấy áo quần đi tắm.
Đang ngâm mình trong nhà tắm, thì bỗng *cạch* cô đi vào. Nhìn cô từ đầu đến chân kô mảnh vải, anh khẽ nuốt nước bọt, lại nhìn cô đi về phía anh, đi xuống bồn nước, rồi ngã vào lòng anh, nằm gọn.
Anh khẽ lấy tay ôm ở bụng cô, để kô cho cô bị trượt khỏi người.
– Chưa ngủ? – vẫn giọng lạnh băng thường ngày, nhưng nó dịu dàng hơn 1 tẹo, và cô cảm nhận được điều đó. Kô trả lời câu hỏi của anh, cô lại hỏi ngược lại anh, giọng thì thầm, đầy mệt mỏi

– Chồng, em có quyền… được ghen tuông kô?
-…- Câu hỏi của cô khiến anh im lặng, cô lại nói tiếp, vẫn chất giọng nhẹ nhàng
– Trên người anh, có mùi nước hoa Violet Blonde….sau áo anh còn có một nụ hôn màu son, anh có muốn em nói lọai son luôn kô – Cô lại cười, giống nửa đùa nửa thật.
– … Thực ra, tôi có hẹn với đối tác, là hẹn gấp, đt lại hết pin kô báo được, hắn ta sau khi tôi kí giấy tờ thì bỏ xuân dược vào rượu, còn thả vào phòng tôi 1 đứa con gái. Rồi….
– Im lặng – Cô cắt ngang lời anh, giọng the thé – Nói đi, em với nó ai đẹp hơn, ai quyến rũ anh hơn? – Cô quay đầu lại, cặp mắt đỏ hơi híp lại, môi cong lên thành nụ cười, kô dấu được nét vui mừng trong mắt, anh đã giải thích với cô, mặc kệ anh quan hệ với ai, cô cũng thế mà (* bây giờ bỏ cái thói đó rồi, bố bảo nếu kô muốn mất chồng) nên cô kô trách anh.
– Có lẽ… cái này phải suy nghĩ 1 chút – Anh đưa tay còn lại lên mân mê môi, mắt đăm chiêu suy nghĩ có vẻ như thật
– Shit, anh dám nói cô ta đi, em kô nấu cơm cho anh nữa
– Ngoan, nằm yên đi – Anh nhắc nhở cô. Rồi thấy cô hoàn toàn nằm ngã vào người mình, im lặng.
Lát sau, anh ôm cô đứng dậy, dùng nước ấm tắm lại người cho cả hai rồi mặc áo quần vào, còn giúp cô mặc chiếc áo sơ mi dài của anh, bế cô lên giường chuẩn bị ngủ.
Nhớ đến lời ông Kim nói, anh kô quên đóng cửa sổ, bật thật nhiều đèn, tuy hơi khó ngủ nhưng cũng kô tệ.
Vừa ngã vào giường, người vốn mệt mỏi, đang lim dim ngủ thì một vòng tay nhỏ lạnh buốt trườn ngang người anh thật nhẹ, như đã quen với sự đụng chạm đó, anh nằm yên kô nhúc nhích, mắt vẫn nhắm.
Cô kéo anh lại sát người, hai tay trắng hồng ôm gọn anh vào ngực như bảo vệ, hôn nhẹ lên trán anh, nỉ giọng thì thầm
– Ngủ ngon.
Rồi cũng thiếp đi lúc nào kô hay.
Nhưng khi cô đã ngủ say thì bỗng người cô càng thêm lạnh toát, mồ hôi lại nhễ nhại, vòng tay ôm chặt anh giờ trở nên run bần bật, hai mắt cô mở lớn, nó kô giảo họat như thường ngày, nó long lanh như thủy tinh nhưng mọng nước, là nước mắt.
Anh từ từ mở mắt ra, vòng tay của cô bình thường hơi lạnh một chút, nhưng bây giờ nó lại càng lạnh hơn, người lại run bần bật, nó làm anh thức giấc. Rồi vòng tay ấy như muốn thóat ra người anh, nó làm anh kô vui. Anh dang tay ôm lấy lưng cô kéo sát vào người, khẽ vuốt ve.
– Ngoan, nhắm mắt lại, kô sao rồi
Người cô vẫn run run, hai hàng nước mắt vẫn chảy dài, cô hoảng sợ.
– Tránh ra đi mà….đau…lắm – Cô nói kô ra hơi, cố đẩy anh ra
– Ngoan, nhắm mắt lại, kô đau nữa, ngủ tý đi, tôi sẽ bảo vệ cô
– Tránh ra đi…. – Cô lại lấy hai tay của mình cố gỡ tay của anh ra
(* mỗi lần cô bị chảy máu, liền tối đó sẽ bị như vậy, bị mộng du cho đến sáng)
Anh vẫn lì lợm, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của cô. Tay kô ngừng vỗ về, ôm gọn cô vào lòng, cô đã thôi kô quậy, đầu rúc vào người anh
– Đúng thế, có tôi ở đây rồi
– Anh ở đây… – Cô khẽ lẩm bẩm, chất giọng ngọt ngào, rúc sát vào người anh hơn – Thật ấm.
Anh kéo chăn lên cao, ôm gọn cô vào ngực.
– Ngu ngốc – Mắng nhẹ cô một cái, anh nhìn cô và chắc chắn rằng cô đã ngủ thì mới bắt đầu lim dim mắt, ngủ lúc nào kô hay.
Sáng, anh cảm nhận cái “gối ôm” trong người mình nhúc nhích như muốn thoát ra, anh lại ôm chặt hơn, cảm thấy nó kô muốn thoát ra nữa anh mới chìm vào giấc ngủ tiếp
Cô từ lúc dậy, búng réo lên anh ách, đói, lại được anh ôm, tuy kô muốn thoát ra nhưng cô phải dậy còn làm bữa sáng chứ. Nhưng khi cô nhúc nhích thì lại bị anh kìm chặt, thoát kô nổi.
– Chồng, nới tay ra nào?
Im lặng
– Nhanh để em nấu bữa sáng
Anh cảm nhận có tiếng gọi quen thuộc của cái đồng hồ báo thức mang tên “Heo con”, mắt cũng dần dần mở ra.
– Heo con, sao kô ngủ chút nữa
– Em đói
– Chờ chút sẽ có đồ ăn đưa lên phòng
– Vậy thì anh cũng phải dậy để đi làm chứ? 7 giờ rồi kìa
– Tôi là giám đốc, tôi có quyền được nghỉ
– Vì sao anh lại nghỉ?
– Im lặng
– Hừ – Cô cười rồi chui vào trong chăn, trườn lên người anh, nằm đè lên ngực anh
– … – Anh vẫn lì, mắt vẫn nhắm chặt
Cô cười tinh ranh như… cáo. Nằm thả lỏng hoàn toàn trên người anh, làm cho cặp ngực khổng lồ ép lại.
– Vẫn lì lợm sao?
Vẫn Im lặng
Cô lại đưa tay vào, bàn tay cô hơi lạnh, thân nhiệt của loài hồ ly rất thấp, khi nó chạm vào ngực ấm nóng mà chắc chắn của anh, cô xoa nhẹ, nó làm da gà da vịt của anh thi nhau nổi lên hết. Thấy anh vẫn lì lợm ko chịu dậy, cô liền cười nhếch mép, trườn tay dần xuống bụng, xuống chút nữa, rồi xuống chiếc quần lụa dài anh đang mặc và rồi….một bàn tay khác, rất nóng cầm tay cô lại. Nhìn khuôn mặt đỏ như khỉ ăn ớt của anh, cô cười lớn
– Chiêu này vẫn hiệu quả nhất, nhanh, nghỉ thì đi mua áo quần cho em. Còn nữa, lát phải chở em đi ăn kem
Anh liền ngồi dậy, tay ôm cô để cô khỏi ngã. Cô xuống khỏi người anh, môi cười tươi. Vừa lúc đó có tiếng chuông cửa, vài phút sau thì có tiếng cốc cốc, cô đoán là của bác Mark, Cô liền lấy bộ đồ ngủ làm bằng bông mặc vào người, chạy ra mở cửa
– Bác Mark
– Thức ăn đến rồi, Cháu cùng cậu chủ xuống dùng đi
– Vâng ạ, bác chờ chút.
Sau đó bác Mark xin phép xuống nhà, cô đóng cửa lại nhìn anh đang rửa mặt trong nhà tắm. Cô lại mân mê môi suy nghĩ mà ko biết anh đi đến từ lúc nào
– Lại nghĩ trò quỷ gì kia? – Anh nhíu mày nhìn cô dò xét
– Em đang nghĩ làm sao mà ăn anh được trước ngày hạn 1 tháng của mẹ anh để anh phải chịu trách nhiệm với em…..- Vừa nói xong thì cô trừng mắt – Đi thay áo quần đi, còn đứng đó?
– … – Anh liền ngoan ngoãn đi thay áo quần rồi chạy ra khỏi nhà mua áo quần cho cô.
Cô ngồi trong phòng, sau khi rửa mặt và tắm qua xong thì vẫn chưa thấy anh về, mở đt ra rồi chơi game. Lát sau thì anh mở cửa đi vào với mấy túi xách trên tay
– Đây! – Chìa những bộ đồ đó cho cô, cô nhìn rồi nhíu mày
– Sao lại là quần short? Sao lại là áo sơ mi?
– Những bộ đồ kia hết rồi, còn mấy bộ này vừa với cô thôi
– Em mặc mấy bộ này ra đường á?
– Nó làm sao?
– Anh sẽ hối hận! – Cô cười ranh rồi cầm những túi đồ kia vào nhà tắm thay đồ.
Sau vài phút thay đồ, cô đi ra với một style hoàn toàn mới, ko phải là cô bé váy dài, áo full nữ tính, tóc bối cao nghịch ngợm mà là cô gái sexy, làn da trắng hồng bình thường bị giấu đi trong những bộ đồ dài tay bây giờ được khoe ra, chiếc áo sơ mj làm ngực cô như vẻ lớn hơn, vì chiếc áo nịt ngực bình thường cô mang đã bị bẩn nên thay vào việc mang áo nịch ngực thì cô mang chiếc bra màu trắng, làm ngực cô trông càng đầy đặn hơn, chiếc quần short phát huy toàn bộ lợi ích của nó, nó tôn lên đôi chân dài mà trắng ko tì vết của cô, chiếc mông tròn, eo bó sát.
Anh như tần ngần, anh ko ngờ mặc dù bộ này trông đơn giản lắm rồi, vậy mà cô mặc vào nhìn lại khác như vậy, đúng là anh đã lầm: Bộ này… để tôi đi mua bộ khác – anh toan quay lưng đi ra cửa thì bàn tay lạnh ngắt của cô kéo anh lại, ẩn hiện trên môi cô là nụ cười tinh quái
– Ấy ấy, em nghĩ lại rồi, để chồng phải chạy đi chạy lại thế thật khổ, xuống nhà ăn cơm rồi đi chơi, nào – Rồi cô kéo anh đi một mạch xuống nhà ăn.
Một ngày đẹp trời!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.