Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: • Nữ đầu bếp •
~Sáng
~Cô tỉnh dậy với cái đầu đau buốt và cái tay đau nhức. Mở mắt nhìn nữa kia giường thì đã kô còn thấy anh đâu, thay vào đó là một đống máu nhuộm đỏ hết một mảng lớn chiếc ga trải giường màu trắng. Cô hoảng hốt ” chẳng lẽ….thím hai đến thăm sớm thế, mới bye bye 2 tuần mà đã nhớ mình rồi” (* ý nói thời kì kinh nguyệt của con gái)
Bật tung chiếc chăn lên, cô xem lại phía sau chiếc váy dài của mình kô hề có dấu hiệu cho thấy điều đó, mặc dù nó cũng có dính chút máu.
Nhăn mặt, cô lại nghe tiếng róc rách ở đâu, quay mặt nhìn quanh thì dừng mắt lại ở phía nhà tắm.
Anh đi ra với chiếc khăn trắng dùng để lau tóc, chiếc áo full cổ rộng màu xám hơi bó làm cho thân hình khoẻ mạnh của anh lộ ra cơ bụng 6 múi, ngực rắn. Chiếc quần đen dài làm cho anh giường như còn cao hơn bình thường, bộ đồ này làm làn da thiếu nắng” của anh càng thêm nổi bật.
– Nhìn xong chưa? Chẳng lẽ cô bị tôi mê hoặc rồi? – Anh nhếch miệng cười đểu
– Làm ….làm gì chứ – Cô thoảng thốt, quay mặt đi, câu nói sau nghe kô rõ – thích con gái, con gái xinh hơn, đúng thế
Rồi cô quay qua anh: – Vì sao…lại có máu trên giường?
– Chả biết – Anh nhún vai – Để tôi kêu người mang đi giặt. Cô cũng đi tắm đi, đồ thay ở bên trong tủ, tôi xuống nhà.
Anh đi xuống nhà, để mặc cô đang ngơ ngác, nhưng rồi cô cũng nhanh vào nhà tắm, vừa đi cô vừa sờ tay nơi ngực, nơi mà trái tim cô đang nhảy nhót như điên “mẹ nó, hồ ly cũng bị bệnh tim chắc, kô ổn, kô ổn”
Tắm rửa sạch thì xem bên ngoài, chiếc gar trải giường đã đc thay bằng cái mới vẫn màu trắng như cũ.
Hôm nay ngày nghỉ, cô cũng kô biết làm gì đốt thời gian, vì buổi chiều mới có lịch làm thêm. Bước xuống nhà thì anh đang ngồi xem TV, cô đi thẳng vào nhà bếp thấy mấy chị giúp việc đang cắt thái gì đấy, cô cười rồi đi lại.
– Em giúp nhé
– Chuyện này…- chị ta bối rối
– Em đang rất tịch mịch nga, chị cho em giúp đi – Cô dương mắt cún khiến mấy chị đầu bếp phải chịu thua
Nhưng rồi cứ nghĩ cô là tiểu thư, việc bếp núc sẽ kô phù hợp với cô, nhưng rồi lại líu lưỡi, cô làm rất thành thạo, động tác cắt thịt rất đẹp, đã thế cô còn xào nấu có vẻ như rất chuyên nghiệp khiến các chị phải tròn mắt ngưỡng mộ,hỏi làm sao cô làm được thì cô chỉ cười
Ở ngoài phòng khách, anh đang xem TV thì nghe bước chân cô đi xuống cầu thang, nhưng điểm dừng kô phải phòng khách mà là nhà bếp thì có hơi nhíu mày, nghe cô xin mấy chị đầu bếp được nấu đồ ăn thì cười mỉa mai, cho đến khi mùi hương lạ xộc vào mũi mới tắt ngấm nụ cười, thay vào đó là sự ngạc nhiên.
(* Vì anh là sói nên việc nghe ở trong phạm vi 1km vuông thì kô vấn đề, nghe rất rõ)
– Gia Huy, vào ăn sáng nào – Tiếng cô nhẹ nhàng cất bên tai. Anh ngước mặt lên nhìn cô rồi cũng đứng dậy theo cô vào nhà ăn.
Ở giữa bàn được bày biện những món ăn nhẹ nhìn rất đẹp mắt, rất phù hợp với bữa sáng, kô quá nhiều nhưng cũng kô phải là ít, điều đặc biệt là mùi hương của mỗi món rất riêng mà kô món nào lộn lẫn vào nhau được, vì sao cô làm được như thế, anh lại đưa mắt nhìn cô, như cảm nhận được, cô quay lại
– Ngồi xuống đi chứ,kô lẽ anh chê?
Anh nuốt nước bọt khi nghe câu hỏi giống như mệnh lệnh của cô, còn có một chút gì đó…đe dọa. Ngồi xuống chờ cô xới cơm rồi nhìn cô gắp từng món ăn bỏ vào miệng mới giám ăn. Điều đặc biệt là
– Vì sao cậu chủ chỉ ăn món cô chủ nấu nhỉ?
– Nó ngon mà
– Ôi, kô hề động vào mấy món ta nấu
bla bla bla – tiếng cảm thán của mấy cô giúp việc
Anh nhíu mày
– Cái này…cô nấu hử?
– Kô phải kô hợp khẩu vị của anh đấy chứ? – Cô nhìn anh, giọng có phần ủy khuất.
– Kô, bữa sau lại nấu nữa đi! – Lại gục mặt ăn tiếp, anh ăn rất ngon, nhưng món cô nấu rất dễ ăn lại thơm, đặc biệt nó có phần giống thức ăn ở một nhà hàng Pháp tên là “the king”, nơi mà anh rất thích đến dùng bữa, món ăn ở đó vị rất giống cô nấu, có thể nói kô sai, nhưng lạ ở chỗ nó chỉ có đồ ăn hợp vị anh đúng hai ngày trong tuần: Tối thứ 4 và Tối CN, hai ngày này nhà hàng đặc biệt đông khách.
Nhìn anh ăn ngon, cô cũng phì cười
– Ngon phải kô? Tôi nấu giỏi chứ?
– Dở tệ! – buông một câu rồi lại ăn tiếp
– Yar, này, anh kô khen một câu đàng hoàng được hay sao? Dở thì ko cho ăn – Nói rồi cô dùng đũa cướp miếng thịt trên đũa anh lại bỏ vào miệng
– Cái đó tôi đang ăn rồi mà? – Anh nhăn mặt
– Kệ, coi như hôn gián tiếp.
Anh lại gắp miếng khác, toan bỏ vào miệng thì chiếc đũa của cô lại tiến tới, và rồi một cuộc chiến đũa lại nổi ra giữa hai người lớn xác não thiếu nhi kia
Khi đã hoàn toàn kô còn gì ở bàn ăn, anh mới lau miệng và đứng dậy, khuôn mặt biểu thị rất hài lòng với thành quả mình đạt được.
Cô bực tức, nhưng rồi cũng đứng dậy dọn bát đũa cùng mấy chị giúp việc và phụ họ rửa bát.
Xong đâu vào đấy, cô lại chạy ra vườn, nơi bác quản gia đang tưới cây trong vườn
– Bác Phong, bác tưới cây ạ?
– Ừ, bác tưới cây, sao cô chủ lại ra đây?
– Cháu ra chơi với bác, ở bên cạnh cái tảng băng kia rất tịch mịch, lại làm cháu lên cơn đau tim – cô lè lưỡi – Mà bác gọi cháu là Nhi Nhi hoặc Ly Ly, ko nên gọi cô chủ nha
Bác chỉ cười kô đáp.
Cô chạy đi nơi khác chơi, ở một cái chậu màu vàng, có một cây hoa nhỏ có vẻ được chăm kĩ nhưng mà đang héo dần, cô cười rồi lắc đầu, ngó nhìn xung quanh tìm nơi hợp, nhắm được địa điểm cô bưng cái chậu lớn lên một cách dễ dàng điều đoa khiến mấy người làm đang tỉa cây phải hoảng sợ, ngay cả bác quản gia cũng thoảng thốt
– Cô chủ, bỏ xuống, cẩn thận bị thương a!
– Cô chủ cô chủ, nguy hiểm, nó nặng lắm
Cô cười – Kô sao nhẹ mà, với cây này đặt ở đó kô hợp, nó quá nhiều ánh sáng, lòai này phải đặt nơi ít ánh sáng một chút – Nói rồi cô ôm cái chậu ” nặng” một cách nhẹ tưng khiến mọi người có phần ngạc nhiên nhưng cũng rất xuýt xoa cứ lo sợ Thùy Nhi bị thương.
Đặt được chỗ như ý, cô mỉm cười rồi phủi tay một cách hài lòng
– Cô có vẻ rất am hiểu về lòai hoa? – Ông quản gia nhìn cô vẻ thán phục
– Mẹ cháu rất thích mấy cây hoa, đặc biệt mấy loài hoa khó trồng, nên cháu cũng thích và có tìm hiểu một chút, kô hẳn là nhiều ạ, hì – Tay cô rắc nhẹ bụi tiên vàng lấp lánh vào cây hoa vừa rồi lúc mọi người kô để ý, làm cây hoa bắt đầu đứng thẳng lên, búp mọc ra rồi mọc hoa tỏa hương thơm ngát.
– Hoa nở rồi kìa, nó nở
Những lời cảm thán của người làm trong nhà rất ngạc nhiên khi thấy bông hoa đó nở, nó thơm và rất đẹp.
Rồi điệp điệp đủ màu từ đâu bay tới đậu trên mấy cành hoa trong vườn nhìn rất đẹp, khiến mọi người vui vẻ.
Anh ở trong nhà nhìn ra chỗ cô, miệng hơi mỉm cười
– Thật lạ!
Đùa thỏa thích, cô lên phòng thì thấy anh đang làm việc, kô biết làm gì nên cô lấy trong cặp ra cuốnn sách y học về cách chữa bệnh thú nuôi ra đọc, một hồi nghe chuông điện thọai ” một con vịt xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng….”
– Alo, Thùy Nhi đây!
-” Tớ là Minh”
-Lớp trưởng, sao cậu biết số đt của Thùy Nhi?
-“Mình hỏi, à, cuối tuần rồi, hôm nay lại kô có lịch làm thêm, Nhi Nhi có muốn đi chơi với tụi này kô?”
– À, cũng được, đến đón Nhi đi
– “Ok, đọc số nhà đi”- giọng Minh có vẻ vui thích khi nghe Nhi chấp nhận
– Kô cần, Minh biết tiệm café Mỹ Mỹ chứ? Nhi chờ ở đấy!
-“Cũng được, bye”
– Bye
end call
Cô nhếch môi – Đi chơi cơ đấy!!
Lôi trong cặp ra hộp phấn trang điểm, bôi lên mặt một lớp phấn dày, môi đỏ chót, mắt đen như gấu, tóc đỏ xõa xuống, má hồng.
Ngồi bên kia, anh nhìn cô mà cười một cách rất đểu.
– Thế nào?
– Đủ dọa người rồi
Cô hài lòng với câu trả lời của anh, mặc vào bộ đồ rộng thùng thình như “thím hai”, xách cặp đi ra cửa, kô quên lấy áo khoác có mủ trùm đầu lại che mất khuôn mặt diễm lệ” của cô đến điểm hẹn, anh thấy kô ổn rồi cũng theo sau cô
Đến đấy, dưới ánh mắt soi mói của người đi đường, trông cô rất…lố bịch, trời nắng mà ăn mặc nhìn rất quê mùa rồi thêm cái mũ trùm che mất cả khuôn mặt.
Cho đến khi cô nghe bước chân người đi đến, là Minh và một đám bạn khác
– Nhi? là cậu đúng kô? – Cậu ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy cách ăn mặc của cô, nhưng dáng người và mái tóc đỏ thì kô hề sai cho được
Cô nhếch mép rồi ngước mặt lên khiến mọi người xung quanh tái mét
– Xin lỗi, nhà hết đồ trang điểm nên…
Chưa nói hết câu đám bạn Minh và cậu ta đã chạy mất dạng. Nhìn bộ dạng cậu ta như thế làm Nhi bụm miệng cười, cho đến khi anh đi tới, lấy mũ áo trùm đầu cô lại ngó nhìn mọu người xung quanh
– Nhìn gì? chưa thấy người bao giờ à.
Anh mặc đồ bình thường, khuôn mặt được che lấp bởi chiếc mũ lưỡi trai, tay ôm cô lại kéo về nhà. Trên đường cô cứ luyên thuyên một cách khoái trí
– Anh thấy kô, cậu ta chạy còn hơn cả vận động viên quốc tế cơ đấy
– Ừ
– Cộng nhận tôi trang điểm rất tốt phải kô
– Ừ
– Mặt cậu ta biểu cảm rất được, haha
– Ừ
Cuộc đối thoại cứ thế diễn ra cho đến khi về nhà.
Anh đặt cô trước cửa nhà tắm rồi bảo
– Xóa hết đi, nó hại cho da mặt đấy
Cô lè lưỡi rồi dùng sữa rữa mặt tẩy sạch.
~Trưa
~- Anh trưa nay ăn gì? Tôi cùng chị Như đi siêu thị?
– Gì cũng được – “thực ra thì cô nấu đều ngon!”
– Vậy được, tôi đi nhé.
Cô đi siêu thị mua đồ, vì nó cách kô xa nhà cho lắm nên có thể đi bộ
Trong lúc đó, anh lại tiếp tục làm việc để chiều còn đi gặp khách hàng.
Chiều, anh chở cô về nhà như yêu cầu của cô.
Vòng xe qua mở cửa cho cô, cô cười với anh, hôn chụt má anh một cái
– Tạm biệt – Rồi cô quay lưng lấy chìa khóa vào nhà mà kô biết bởi vì hành động đó của cô đã làm cho anh ngẩn người mất mấy giây rồi đưa tay lên sờ vào một bên má của mình.
Cô lên phòng, chào chị Minh rồi về phòng nghỉ ngơi một tý và thay đồ đi làm.
~~Quản lý Mark : Đầu bếp Hoàng, cô tới rồi ư?
Nhi cười, kéo chiếc mũ xuống
– Quản lý Mark, tôi đã bảo anh kô cần khách sáo với tôi mà!!
– Kô sao, đây là tiền lương tuần này của cô, cô làm việc tốt và cẩn thận
Cô cười, nhận lấy tiền lương của mình rồi đi vào phòng thay đồ.
Như mọi ngày, cô bắt đầu với công việc của mình, thực đơn được đưa lên ngày càng nhiều, trời chiều rồi đến tối, cô hoạt động luôn chân.
Đang vào đảo món bít tết thì
– Hoàng Ngọc Thùy Nhi, cô nấu món fadeer nhanh và đưa ra cho khách đi, nguyên liệu ở kia, còn bò bít tết này tôi làm giúp cho – Một cô phụ bếp nói.
Cô nhíu mày: Cô chắc chứ?
– Cô là khinh thường tôi? – Cô ta bất mãn
– Kô có, chỉ là món đó sẽ nấu rất khó vì cách nấu của nó hơi phá cách một tý – Cô cười giải thích
– Được rồi a, cô lại nấu món kia đi, là khách vip đó. Đừng lo cho cái này
– Được, có gì cứ hỏi tôi hoặc hỏi anh Hoàng là được
– Ừ
Cô quay lưng chạy lại chỗ đống nguyên liệu và bắt tay vào nấu món fadeer mà kô biết rằng, rắc rối sẽ xảy ra.
Lát sau
– Lúc nãy ai nấu món bò bít tết cabu và món fadeer – một tiếng gầm lên trông rất giận dữ
– Tôi, sao vậy? – Nhi lên tiếng sau một hồi ngập ngừng
– Là cô sao Nhi? – Anh quản lý như kô tin vào tai mình
– Đúng ạ, có gì sao? – Cô bất an, tim lại đánh trống trận
Anh quản lý thở dài thất vọng, giọng điệu có vẻ nhẹ lại như van lơn: Cô thật là, đi theo tôi!
Cô nhíu mày, tháo chiếc găng tay và chiếc mũ đầu bếp ra, quay lại chỗ cô phụ bếp đang ngó lung tung, miệng nhếch mép
– Cảm ơn vì món quà, tôi sẽ nhớ cô!
Rồi cô đi theo anh quản lý với những đôi mắt kô hiểu gì của mọi người, có thể nói, cô rất thông minh, các món ăn cô làm rất cẩn thận, đều từ tay mọi người ở đây dạy mà ra, nhưng mà thầy lại kô giỏi bằng trò, các món ăn cô nấu có hương vị rất riêng của Pháp, chỉ có hai từ để diễn tả nó -HOÀN HẢO- vậy mà giờ cô lại mắc lỗi gì đó làm anh quản lý Mark có vẻ tức giận, tiếc thay ột đầu bếp xinh đẹp.
Cô đi theo anh Mark đến một căn phòng “V.I.P”
Anh Mark gõ cửa, nghe bên trong là một giọng nói rất quen nhưng cô cũng kô nghĩ nhiều
– Vào đi
Anh Mark đi trước cô theo sau bước vào, ngó xung quang, trên một chiếc bàn sang trọng có một cặp nam nữ ngồi đối diện nhau, nam quay lưng về hướng cô làm cô kô thấy rõ mặt nhưng mái tóc nâu này khiến cô hơi ngờ ngợ, nữ khuôn mặt thanh thoát sắc sảo, trang điểm hơi đậm nhưng nhìn qua cũng biết đó kô ai khác chính là nữ người mẫu đang rất nổi tiếng hiện nay- Dương Lan
Cô người mẫu có vẻ hơi bực bội lên tiếng
– Cô là người nấu những món này?
– Vâng, là tôi – Cô cất tiếng trả lời, giọng có vẻ lười biếng cũng có vẻ mệt mỏi.
Người đàn ông ngồi quay lưng với cô, nghe câu trả lời của cô thì tròn mắt “kô phải chứ” nhưng vẫn tiếp tục im lặng
– Cô xem đi, món bít tết này – Cô người mẫu lấy chiếc dao trêb tay mình, gãy ra một lớp bột đỏ màu rất đẹp, đó là bột ớt – Ớt nhiều kô nói, nhưng cô xem, bên nước súp – Cô ta lấy chiếc nĩa moi ra từ ttong nước súp một sợi tóc màu…đỏ. – Cô nghĩ sao? Còn món fadeer này, ở trong miếng cà rốt thế nào lại có móng tay đây? ở hành thì sao lại có lông ngỗng?? Hả? – Cô ta giận, mặt đỏ lên
Cô nín cười, nhỏ phụ bếp kia cũng giỏi quá đi, moi đâu ra tóc cô, còn cho lông gà và móng tay vào hành thái sẵn và cà rốt cắt nhỏ để cô kô biết, hèn gì bảo đã có đủ nguyên liệu.
Mark: Nhi, em nói gì đi chứ? – anh ta nói nhẹ như nhắc nhở cô
” Còn gì để nói đây a?”
– Cái này, tôi kô còn gì để nói – Cô nhún vai – Bằng chứng rành rành rồi a, thực ra thì ai bảo cô ngồi với chồng tôi, tôi ghen tức nên trả thù ấy mà, tôi xin lỗi vì đã để cô đi với chồng tôi a! – Cô quay qua anh quản lý – anh Mark, có lẽ em kô thể tiếp tục làm việc ở đây nữa, tiền bồi thường em sẽ đưa, còn cô, trang điểm nhẹ tay tý, mặt mấy cân phấn kô nặng sao? Chồng à, đối tác của anh rất đẹp a – Cô vừa nói vừa cười từ đầu đến cuối, điệu bộ châm chọc hết sức, sau đó quay gót, vừa đi vừa cởi chiếc áo dành cho đầu bếp ra vứt trên nhà, bắt taxi đi về.
Còn anh, thật ngạc nhiên khi cách cư xử của cô lại như thế, lại quá thẳng thắn đi a! Anh mỉm cười, đứng dậy rồi ra về để mặc Dương Lan tức sùi bọt mép vì bị cuộc đả kích lúc nãy, anh nghĩ nên đến lúc kết thúc hợp đồng với cô ta thì hơn!