Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Có tôi ở đây!!


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Có tôi ở đây!!

*THẬP, KINH*
Bỗng từ đâu, một mũi tên vàng bay tới, thật nhanh, găm thẳng vào tay cô ta, làm thanh kiếm trên tay cô ta rơi xuống đất, cô ta tức giận, quay mặt lại đằng sau xem thủ phạm thì thấy anh đứng đó, cô ta giật mình, lùi lại rồi hóa sói chạy mất.
~ Thuật lại lúc anh ở công ty
~Anh đang có cuộc họp ở công ty, đang bàn về vụ việc sản phẩm mới thì bỗng cảm thấy tim mình ở phương xa đập thình thịch, rồi đứt quãng, sau đó lại quặn đau, mồ hôi trên trán anh bắt đầu rịn ra, mặt tái dần. ” Cô ta… ” Rồi nhanh như cắt chạy ra khỏi phòng họp trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong công ty, bỏ lại một câu
– Tôi có chuyện gấp, chuyện này sau tính
Lao nhanh vào xe vít gar chạy thẳng theo cảm ứng, dừng trước cánh rừng thông lớn, tay tụ nguyên khí kêu gọi Cung bạc, chạy như bay về trong rừng, lòng lo lắng cô có chuyện gì mà kô hiểu vì sao mình lại như thế.
Đến nơi thì anh thấy cô với đầu tóc rối xù, chiếc áo full loang lổ máu, đôi mắt đỏ nhìn xa xăm chờ thanh kiếm kia đâm xuống.
Hoảng hốt, đưa cung lên, anh chỉa thẳng tới cánh tay ả thợ săn, và
* PHẬP, KINH *
Thấy anh ả ta hoảng hốt và chạy mất.
Cô uể oải bò dậy, kô hiểu vì sao ả lại chạy mất, đảo mắt xung quanh, cô thấy anh đứng ở phía xa, cô cười nhẹ rồi một lần nữa, ngã gục xuống, ngất lịm
Anh nhìn cô ngây ngốc, cho đến khi cô ngã xuống lần nữa thì chạy đến, ôm lấy cô
– Này, kô được nhắm mắt, mở mắt ra
– Nhưng, tôi….buồn ngủ
Bế cô lên, chạy như bay về Đảo Quỷ (*nơi sống của dì Jenny)
– Đừng nhắm mắt nếu kô muốn chết!! – Anh đe dọa, chân nhảy nhanh qua từng cành lá.
~~*Đảo Quỷ : hòn đảo lơ lửng trên không trung được bảo vệ bởi kết giới, con người kô hề biết đến sự tồn tại của nó vì nó tàng hình bởi phép thuật. Là nơi trú ngụ chủ yếu của loài hồ ly và tiên nữ( thần, tiên cá).
~~Đạp qua cửa phong ấn, bay nhanh qua đá chông, anh dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ trang trí kiểu Nhật từ lâu đời, gõ cửa
Dì Jenny mỉm cười nhìn anh rồi kô nói gì, đi vào nhà hướng tới một cái hồ giữa nhà, nhẩm câu thần chú gì đó, bỗng nước trong hồ sôi lên như có cái gì hút hết nước, mở ra một con đường bậc thang dài hàng ngàn mét

– Đi theo ta
Anh im lặng đi theo, cô vẫn ngoan ngoãn nằm yên, dù rất muốn nhắm mắt lại nhưng vẫn cố mở ra như lời anh.
Anh thấy máu từ người cô vẫn kô ngừng chảy ra và dường như kô hề có dấu hiệu ngưng lại, thoáng đau lòng, lắng nghe tiếng tim mình trong người cô đập mạnh, cảm nhận được sự đau đớn của cô, anh xot xa cũng có phần khẩn trương.
– Jenny, làm ơn, cô ấy kô chịu được lâu đâu
Dì Jen chỉ cười, vẫn thong thả đi xuống từng bậc cầu thang. Con đường được thắp sáng bởi những viên dạ minh châu, từng bậc thang chạy dài như kô có điểm kết, anh càng sốt ruột nhưng thấy dì Jen thong thả nên cũng cố thả lỏng hơn.
(* Sở dĩ nói tim của anh trong ngực cô vì ở trang trước, anh đã từng đưa cho cô một viên pha lê màu đỏ, đó chính là trái tim của anh, vì vậy giờ có thể nói anh là người “kô tim nhưng có phổi”).
Sau một hồi đi đoạn dài, cuối cùng bậc thang cũng kết thúc, bây giờ xung quanh là dung nham, khí nóng ở đây thật khó chịu. Anh nhíu mày nhìn dì Jen
– Con hãy để con bé ở cái giường Hàn Băng(* là khối băng ngàn năm ở dưới lòng đất, rất quý, giúp tăng nguyên khí khi nằm lên, nhưng cũng rất lạnh) bên kia đi, ta sẽ giúp nó chưa vết thương.
Anh nghe lời, bế cô bay qua lớp dung nham nóng, đứng lại ở trước chiếc giường kia, đặt nhẹ cô xuống, máu của cô tràn dài ra cả giường, anh kô thể làm gì hơn ngoài cách đứng một bên nhìn, kô biết rằng áo anh cũng bê bết máu…của cô.
Dì Jen cười nhẹ, bay qua gần chiếc giường kia, ngồi kế bên cô, bắt đầu vào việc truyền nguyên khí chưa thương.
Cô như thả lỏng và dần lộ 9 chiếc đuôi trắng bà dài ra, tai hồ ly nhô ra, tay chân đầy lông mọc lên, nhìn rất sợ cũng có phần mỵ hoặc . Anh ở kế bên, nhìn những ánh sáng lập lòe kia đến ngây ngốc, hơi nhíu mày.
Những chiếc đuôi trắng muốt từ màu trắng bắt đầu chuyển hồng phấn cho đến khi 9 chiếc đuôi hoàn toàn được chuyển màu, mắt cô đột ngột mở ra nhìn anh, vẫn đôi mắt đỏ kia, long lanh như lần đầu vào đêm trăng hôm ấy anh gặp, vẫn ánh mắt chan chứa nhiều cảm xúc, anh thấy bối rối cực kì.
Dì Jen ngừng lại, thu hồi nguyên khí, ôm lấy cô, nhẹ giọng nói
– Kô sao rồi, kô đau nữa.
Cô vẫn nhìn anh, mắt kô rời, chân vô thức đứng lên trên giường Hàn Băng, anh ngước nhìn cô khó hiểu, cho đến khi, cô dang tay về hướng anh rồi ngã nhào vào anh. Anh hoảng hốt cũng giật mình chạy vội đỡ lấy cô sợ cô té, mắt nhìn dì Jen đang đầy hắc tuyến, bối rối cảm ơn rồi lại bế cô lên, theo chân dì ra ngòai.
Anh chào dì rồi toan quay bước đi, nhưng thấy áo cô giờ rách tả tơi, máu đã ngừng chảy từ lâu, nhưng vẫn chưa lành hẳn vết thương.
Cởi chiếc áo khoác ra mặc vào cho cô, nhún nhẹ, nhảy qua những cành cây, hướng về nhà.
Đặt nhẹ cô xuống giường, quay lưng rời đi, cô nhíu mày nhưng cũng lười thắc mắc, nhìn quang căn phòng và đặc biệt bất ngờ… Ngôi nhà hoàn toàn được làm bằng thủy tinh, từ giường, tủ, ghế cho đến tường, thậm chí biến thái hơn là phòng tắm đều được làm bằng thủy tinh trong suốt, hoàn toàn có thể thấy được mọi thứ ở bên trong, được cái căn phòng rất gọn gàng và hầu như kô có một chút bụi bặm nào.

Lát sau thì anh đi vào, trên tay là một chiếc áo full khác và chiếc váy dài, sau lưng là một cô người hầu
– Giúp cô ta thay đồ
Cô người hầu nghe lệnh thì cầm lấy bộ đồ đi về phía cô nhưng
– Khoan, để tôi tự thay! Tôi kô thích người khác nhìn…. – Cô bật dậy, sửng sốt khiến cô người hầu giật mình, cô cảm thấy mình hơi lớn tiếng và mất hình tượng, vờ quay mặt đi, giọng nhỏ nhẹ có phần nũng nịu – Người ta thẹn thùng
– Phì…. – Anh kô nhịn được cười lên một tiếng rồi nói – Thôi cô ra ngoài đi, cô ta tôi lo.
Cô người hầu nghe thế thì…có phần tiếc nuối nhưng rồi cũng dạ và ra ngoài.
*Cạch* Anh đóng cửa lại, đưa quần áo cho cô thay, giúp cô đứng dậy. Sau đó thì đi vào tủ áo quần thay đồ (* tủ áo quần thực ra là một căn phòng nhỏ trong tường để bỏ áo quần, rất rộng có thể thay đồ)
Đi ra thì thấy cô đang khó khăn kéo áo xuống, lộ ra vùng bụng trắng, chiếc bra(*áo ngực) màu trắng có rớm máu nhìn rất….khiêu khích, anh đi lại gần cô khi thấy cô mắt long lanh cầu cứu. Kéo chiếc áo ra cho cô, xoay lưng cô lại, tháo chiếc bra ra để kô nhìn…cái đó nhưng vì anh hơi cao nên …. Cô thoáng đỏ mặt nhưng hết cách, đành cam chịu, tay che vùng ngực một cách yếu ớt. Anh đặt cô nằm sấp xuống giường, lấy khăn ướt lau đi vết máu, lộ ra đường kiếm sâu sau lưng cô, bất ngờ thốt lên
– Còn đau kô?
– Ừ, đã đỡ rồi, à cảm ơn đã giúp
Anh kô nói gì, lật cô lại, lau nhanh những vết máu, cố gắng kô nhìn những cảnh xuân trước mặt.
Cô cười khanh khách
– Này, sao thế, là anh đang thẹn thùng đấy ư? Được nhìn và chạm vào còn khách sáo sao?
– … – Mặc kệ lời châm chọc của cô, lau nhanh, mặc cho cô một chiếc áo dây mỏng sau đó đến chiếc áo full.
– Rồi, còn lại cô tự xử đi – Anh nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa thật nhanh, nuốt nước bọt…và tự khâm phục sự kiềm chế của mình, ” người khác thì kô sao, nhưng đối với cô ta vì sao lại có chút khẩn trương nhỉ”. Nhíu mày rồi đi xuống nhà bảo giúp việc làm bữa tối.
Còn cô, sau khi anh đi, cô buồn cười nhưng rồi chợt nghĩ ” What? Anh ta nhìn thấy của mình…” (=]]~) Mặc lẹ chiếc váy sạch sẽ vào, thả lỏng người, bay xuống nhà, nhưng kô muốn mọi người phát giác nên cô cho chân cách mặt đất chừng 1-2mm.
Ra phòng khách, đặt mông ngồi xuống cạnh ghế mềm, bật phim…à ừm Họat Hình lên xem.

Anh đi từ bên trong đi ra thì thấy cái cảnh này thì … chỉ biết *im lặng là vàng* cũng ngồi xuống kế bên cô xem…Họat Hình.
Một hồi thì ăn cơm, sau đó cũng muộn rồi, cô cùng anh rửa mặt rồi lên giường ngủ.
-Tôi chả ngại đâu, tôi trong anh ngoài, kô được xâm lấn, giường rộng! – Cô hùng hôn tuyên bố rồi bay lên giường, nhắm mắt, và ngủ nhanh chóng kô kịp cho anh nói bất kì điều gì.
Anh cũng đã mệt mỏi, cũng chả so đo gì nhiều, tắt điện rồi cũng nhắm mắt, yên tâm ngủ.
~~*2 giờ sáng*
Anh vô thức nghe tiếng tim mình đập thình thịch, tiếng run khe khẽ. Choàng tỉnh, anh nhíu mày, ngạc nhiên khi thấy nửa giường phía bên kia trống trơn, ngồi dậy đảo mắt nhanh quanh phòng thì thấy trong góc tối, hai con mắt màu đỏ linh động đang run, ứ đầy nước, lấp lánh, thân hình đen sì trong bóng tối cứ run bần bật.
Anh xuống giường đi lại phía đó, cảnh giác thì mới phát hiện hóa ra đó là cô.
Cô nhìn anh chằm chằm, người càng run hơn khi anh tiến tới gần, như vẻ sợ hãi.
Trước mặt cô bây giờ ngập tràn hình ảnh đêm trăng tháng trước, khi cô đang trong rừng dạo chơi, thì anh xuất hiện, rồi anh bắn tên về phía cô, ánh mắt sắc như kim cương, thanh kiếm bạc đâm vào ngực cô, rồi lại hình ảnh lúc tối, ả thợ săn kia chém cô những nhát kiếm ở lưng, rồi vai làm cô đau rát.
Cô hoảng sợ, cô hoảng sợ khi thấy anh tỉnh dậy, thấy anh đi về phía mình, thấy ánh mắt màu bạc của anh, cô càng run mạnh hơn, thu người lại sâu trong góc , nhìn anh với ánh mắt kinh hãi.
– Này, sao thế? – Anh vươn tay ra, cầm nhẹ vai cô nhưng ngạc nhiên hơn, cô né tránh nó, xích qua một bên
– Đừng….đừng lại gần…đừng…làm ơn…đừng giết…đừng đâm mạnh như thế…đau lắm…tôi sợ
(*Trên đời, cô sợ nhất là bị đau, vì thế cô rất cẩn thận trong mọi việc để luôn kô bị thương, và cô cũng cố kô làm bị thương người khác, vì cô nghĩ, họ cũng như cô, kô muốn bị đau, đó là lý do vì sao lúc đang đánh nhau với ả thợ săn, thay vì đâm ả một nhát nơi cổ, cô lại đánh ả bằng cán dao, nhưng cô chỉ kô làm đau người có tim đỏ, còn đối với kẻ có tim màu đen thì cô kô ngại đánh họ khi họ làm hại cô)
Anh tròn mắt, kô hiểu gì, tay đưa ra rồi thu lại
– Này, sao thế kia? – Anh tràn đầy lo lắng, nhìn cô
Cô run cầm cập, thu mình lại, quay mặt đi và kô nhìn anh, mồ hôi rịn ra đầy mặt, mái tóc có phần rối và lộn xộn.
Kéo cô lại gần, ôm cô thật chặt, mặc cô hoảng hốt đầy anh ra, mặc cô khóc thét, mặc cô đưa vuốt sắc cào xé lưng anh đến rách áo và bật máu, máu rỉ ra nhiều hơn, càng ngày càng nhiều, nó làm anh đau rát nhưng anh vẫn kô buông cô ra, chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sủng ái, tay vuốt nhẹ lưng cô.
– Kô sao rồi, ngoan nào
– Tránh ra, huhu, làm ơn – Cô vẫn koi ngừng cào cấu anh, những vết thương trên lưng anh càng ngày càng nhiều, cào vào tay anh cố gỡ nó ra nhưng anh lại càng kiềm chặt hơn.
– Kô sao, có tôi ở đây! – Anh nói một câu chắc chắn
Cô nghe thấy, ngừng ngay mọi hoạt động, nhắc lại

– Anh ở đây sao?
– Ừ, tôi ở đây, luôn ở đây?
– Là có anh ở đây…- tiếng nói cô nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn tắt lịm đi, cô mệt mỏi sà vào lòng anh thiếp đi nhanh chóng, mũi còn sụt sùi, tay ôm chặt anh như sợ anh chạy mất.
Anh mỉm cười, miệng lẩm bẩm tựa như nói với chính mình mà cũng có lẽ là nói với cô
– Ừ, có tôi ở đây!
Xoa nhẹ lưng cô cho đến khi chắc chắn cô đã ngủ, anh đỡ cô dậy rồi bế lên giường. Toan đi vào nhà tắm nhưng kô cách nào gỡ tay cô ra được, anh cố gắng tách những ngón tay kia ra khỏi cổ và lưng mình. Bất chợt, cô tỉnh dậy, nhìn anh rồi nhíu mày
– Anh…đi đâu
– Lấy khăn, buông tay ra nào
– Kô buông
– Buông ra đi mà
– Kô buông
– Một chút thôi mà – Anh cố nhẫn nại nói
Cô cắn môi, buông tay rồi đẩy anh ra, quay mặt về trong tường, lẩm bẩm
– Nói dối, tất cả là nói dối, đều là dối trá, tôi kô cần….là nói dối….là dối trá, tôi đều kô cần….
Anh thấy cô như vậy, chỉ biết bó tay, ôm cô lại
– Ngoan, người tôi bẩn lắm, tôi đi một chút thôi
– Tránh ra…. – Cô đẩy mạnh anh ra kô cho anh ôm mình
– Thôi được rồi, tôi ở đây, kô đi nữa
– Nhớ đấy
Nghe được câu nói của anh, cô mỉm cười thật tươi, ôm chặt cứng anh rồi lại ngủ.
Anh xích mình ra một chút, tránh những vết máu dính vào làm bẩn người cô, nhưng anh càng xích cô càng ôm chặt hơn, anh đầu hàng, ôm cô vỗ lưng cho cô ngủ. Thoáng thở dài và than trời ” Sao số tôi nó khổ thế kia chứ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.