Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Mất cấp – Nguy hiểm rình rập
Cho đến khi hoàn toàn đi khuất chỗ bố mẹ, cô nhăn mặt lại, cơn đau ở ngực một lần nữa lại xuất hiện, cô bị thiếu nguyên khí trầm trọng. Đứng kô vững, cô cầm lấy tay anh kéo lại về phía mình, dựa đầu vào ngực anh mà thở một cách khó khăn, khí huyết kô thông.
– Đi nhanh, cố tý , vào xe đã – Anh nhíu mày, tay kia đỡ cô, chạy nhanh lại chỗ để xe, cho cô ngồi ngay ngắn rồi víc gar phóng thẳng
Mồ hôi của cô ngày càng nhễ nhại hơn, điều đó khiến anh hơi hoảng, nhưng với khuôn mặt lạnh lùng “trời phú”, anh chỉ khẽ nhướng mày, đạp gar chạy nhanh hơn hướng thẳng về nhà mình.
Cô tuy rất đau ngực và mất oxi trầm trọng, nhưng khi thấy anh thế cũng kô ngăn được nụ cười chế giễu
– “Anh Yêu” à, tôi nghi ngờ về việc anh kô có nơron thần kinh đấy…khụ khụ – Mặt cô đang dần tái đi
Đến nhà, thấy xe của anh từ đằng xa, ông quản gia vội vàng chạy ra mở cổng lớn, anh chạy nhanh vào nhà, mở cửa xe, bế cô lên rồi chạy bay lên phòng. Đặt cô xuống giường, quay mặt đi chỗ khác.
Một viên pha lê Đỏ rực sáng lấp lánh đang lơ lửng trong tay anh, nó chiếu thẳng vào đôi mắt màu đỏ của cô. Cô nhíu mày kô hiểu gì cho đến khi anh ngồi xuống bên giường, đặt nhẹ nó ở ngực bên trái cô, viên pha lê gần như biến mất, ngực cô bỗng có một cái lỗ không gian nhỏ, nuốt chửng viên pha lê đỏ rực, cho đến khi kô còn một vệt sáng.
Dần dần, cô cảm thấy dễ chịu hơn, cơm đau nhói ở ngực dường như biến mất hoàn toàn, hơi thở đã quay lại, mùi hương thơm thoang thoảng của cô dần dần phát ra, cô đã cảm thấy rất dễ chịu, nguyên khí của mình tuy chưa phục hồi nhưng nó kô còn bị giảm sút nữa, điều đáng buồn ở đây là, khi cô phát hiện những chiếc đuôi của mình cũng dần được lộ ra, thay vì màu hồng phấn xinh xắn thì bây giờ chỉ còn lại màu trắng cô độc, 8 cái đuôi đã mọc thêm 1, 9 cái đuôi màu trắng, cô khóc kô ra nước mắt
– Ô Ô, đuôi, Ô Ô sao lại màu trắng, Ô Ô, sao thế này – Cô hoảng loạn, kô phải cô đã tu luyện lên cấp 2 rồi sao, sao bây giờ lại là kô cấp, các dây thần kinh co giãn một cách khó khăn, tuy đã 9 đuôi nhưng nếu chúng đều màu trắng thì…điều này thực là kô tốt, nó sẽ khiến cô bị lộ thân phận Yêu Hồ trước bọn thợ săn mất, điều đó kô nên a
Anh nhìn những biểu hiện xanh tím trên mặt cô, chả biết nói gì hơn.
-…- Anh chả biết nói gì, quay lưng đi về phía cửa
– Đi đâu? – Cô giật mình
– Ăn cơm, đói thì đi theo! – Bỏ lại câu đó rồi anh tiếp tục đi xuống lầu
Thấy thế cô cũng chạy với theo.
Xuống bàn ăn, cô ngồi vào bàn ngay ngắn, nhìn những cô giúp việc đưa thức ăn ra đầy bàn, mắt trái tim (*Ngoài ngủ, 35 cô còn rất….tham ăn, 35 là sàm sỡ) Khi thấy tất cả dọn ra xong rồi, cô kô hề kiêng dè ai, bỏ lại một câu
– Chúc ngon miệng !
Sau đó ăn rất là…..nhiệt tình mà kô để ý rằng, cả anh, mấy cô giúp việc và cả ông quản gia đều tròn mắt nhìn mình, đều chung ý nghĩ ” Cơm ngon lắm sao?”
– Yar, cô ăn gì nhiều thế hả – Anh nhìn cô gắp thức ăn lia lịa, cũng vội gắp cùng giành thức ăn với cô
– Gì chứ, tưởng anh kô ăn, tránh ra, cái này của tôi
– Bỏ cái đũa của cô ra cái thịt này
Bla Bla
Tiếp đó là màn tranh thức ăn rất kịch liệt giữa hai con người *lớn xác não thiếu nhi*
Nó khiến mọi người trong nhà cũng hoảng ” thiếu gia của chúng ta đây sao”
Cho đến khi kô còn một hạt cơm trên bát, mọi dĩa thức ăn thay vì bình thường luôn còn nguyên thì hôm nay….à ừm, đến một miếng mỡ cũng kô sót.
Bực mình, bỏ lửng một câu
– Cơm dở, bữa sau nấu nhiều hơn một chút
Rồi lên lầu, cô ở sau lè lưỡi, quay lại nhìn mấy cô giúp việc
– Ấy, các chị cứ để em rửa, đừng động
– Nhưng tiểu thư, thế…..
– Tiểu thư cái gì, em nhà nghèo lắm, hô hô, sau này cứ gọi em là Ly Ly hoặc Nhi Nhi đều được, còn đống này để em
Sau hồi tranh chấp kịch liệt, mấy cô giúp việc cũng phải chịu thua bởi cái tính cứng đầu của cô. Rửa bát xong, cô lên phòng thấy Huy đang làm việc, nói
– Tôi đi làm thêm, lát về nhà luôn
– Tùy cô! – vẫn kô thèm nhìn cô một cái
Cô nhún vai rồi lại giường lấy cái túi xách và đi làm, trước khi đi còn chào mấy cô người làm trong nhà (* gì chứ, ai bảo mấy cô ý xênh mần rì)
Buổi đầu đến nhà anh, cô rất có ấn tượng tốt đối với mọi người làm trong nhà
Sáng hôm sau, bước ra khỏi cổng với s-tyle quen thuộc, áo full kín đáo, váy dài đến gót, vai đéo túi xách, mắt đỏ lấp lánh, tóc đỏ rực được bối lên gọn gàng. Vừa bước ra cổng cô đã thấy chiếc xe màu bạc của anh đỗ sẵn bên kia đường, bước nhanh về phía nó, mở cửa rồi ngồi ngay ngắn, kô nhiều lời, anh víc gar phóng thẳng đến trường cô, bước xuống xe dặn dò
– lát kô cần đón, tôi có việc, sẽ tự về nhà anh sau…bye
Đi lại chỗ đám bạn của mình, tay khoác vai người chị gái lớp trên, cô đùa
– Ai nha, chị Lan nha, chị mới thay màu son hử, đẹp lắm nha! – vừa nói cô vừa nháy mắt với một cô bé khác năm nhất khiến bé đó thẹn thùng
– Thôi đi Ly Ly, chị biết mày mà, okay, lát về nhá cưng – Chị ấy vừa nói vừa ôm ngang em cô tiện thể ăn đậu hũ
(* Ly Ly cũng là tên cô, ý nói Hồ Ly)
(* Cô xxoo với các cô gái nhưng kô bao giờ phá zin họ, cũng kô bao giờ lột áo quần của mình, chỉ là mặc bikini, còn đối với đối tượng…. thì lột sạch)
Tiếp đó là những tiếng cười đùa.
~Anh vừa đến công ty, bước vào với những ánh mắt trái tim của bao cô gái. Anh nhíu mày, cất cái giọng lạnh hơn biển ở Bắc Cực
– Mọi người làm việc đi, trời lạnh nhớ cài cúc cho cao vào! – Rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
Các cô gái trong công ty thì tím mặt, các chàng trai thì cố nín cười cho đến khi anh hoàn toàn đi khuất thì thi nhau cười.
Anh ngồi vào bàn xem giấy tờ, kô lâu sau đó cửa phòng có tiếng *Cốc Cốc*
– Mời vào
Một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô mặc bộ đồ rất …. à ừm thiếu vãi.
– Cô Dương, cô đến có việc gì sao?
Cô ta bước đi uyển chuyển đến bàn làm việc của anh, cô ta là ng mẫu cũng thuộc dạng nổi tiếng với thân hình chuẩn và khuân mặt xinh đẹp
– Người ta muốn đến tìm anh mà, và bàn một số công việc.
Vừa nói, cô ta vừa đi đến chiếc ghế sofa dùng để tiếp khách ngồi bắt chéo chân, lộ S-line gợi cảm của mình.
Anh nhún vai rồi đi lại chỗ ghế sofa, ngồi xuống
– Cô nói đi, vào việc chính và đừng vòng vo!
Cô thoáng thất vọng và nghĩ “kô lẽ vẫn chưa đủ, chắc phải mặc cái nào thiếu vải hơn một tý vào lần sau mới được”
– Em muốn nói đến sản phẩm sẽ ra mắt sắp tới…
– Nó có vấn đề gì?
– Nó…em muốn mời thêm một nam người mẫu nữa được kô?
– Cô muốn ai?
– Nếu được thì anh đi – Cô ta cười duyên
– Kô!
– Xì, vậy ai cũng đc
– Ok, xong chuyện chưa? Bây giờ cô có thể về, và……- anh quét mắt từ trên xuống dưới cô ta – lần sau nhớ chắp thêm vải khi ra đường
(* sốc, ông anh luôn nói những câu thâm con bà thúy, =))))))) tội nghiệp mấy chị em mê ảnh)
~~ Trưa
~~Sau cùng chị Lan, cô mệt rã rời, hôn chị một cái rồi ôm chị ngủ cho đến chiều muộn
Tối, cô quyết định sẽ ở lại nhà anh và đã gọi cho Bố kô cần lo lắng
-17h36 p.m-
Tạm biệt chị Lan, cô dạo bước trên phố với những ánh mắt chú ý của người đi đường, cô trong chiếc áo full đơn giản và chiếc váy dài đến gót chân, nhìn thật hồn nhiên đến thoát tục.
Đang nhấn mã số vào nhà, cô nghe tiếng bước chân đến gần mình dù nó rất nhẹ, cái mùi rất khó ngửi, đặc trưng của loài…..sói. Cô quay đầu lại là một cô gái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt bj tóc che đi một góc, vẫn lì lợm, cô lên tiếng
– Bạn? Tìm ai
Cho đến khi cô ta ngước mặt lên, đập vào mắt cô là đôi mắt sát khí, kô nghĩ nhiều, cô biến mất trong không trung (* thuật dịch chuyển tức thời, mỗi lần dùng tốn rất nhiều nguyên khí)
– Người đẹp mà….thật tình – Cô chạy nhanh qua những hàng cây, miệng làu bàu.
Cô ta sau khi thấy cô dịch chuyển tức thời thì nhíu mày nghĩ, ” Hồ ly trắng mà dùng được thuật của hồ ly 9 đuôi ư?” sau đó chạy nhanh
vào khu rừng gần đó và bắt đầu đánh hơi theo mùi của cô.
Cho đến khi bắt được phương hướng, cô ta cười rồi phóng như bay chạy theo, tụ nguyên khí, kêu gọi kiếm chiến của mình lao như bay về phía cô chém một nhát sau lưng.
Chiếc áo full trắng giờ đã bị rách một đường dài ở lưng, đau rát, máu đỏ kô ngừng rỉ ra.
Cô loạng choạng đến hoa mắt, nhưng vẫn cô đứng dậy, lôi từ hai chân ra hai thanh kiếm THẦN KIẾM LY HẢI cầm chắc trên tay chuẩn bị chiến đấu, đôi mắt đỏ của cô tập trung cao độ, thay vào khuôn mặt hay cười bình thường thì giờ là khuôn mặt nghiêm túc.
Cô ta xông vào cô rất nhanh, cô né qua một bên rồi đánh vào gáy cô ta, nhưng vì đang bị thương nên cứ đánh của cô kô mạnh lắm, nó còn làm cô tê tái, cô loạng choạng đứng kô vững, người chao đảo.
Cô ta cười nhếch mép. Nhưng cũng thoáng nhíu mày, vì nếu cú đánh hồi nãy, cô thay bằng đánh cô ta bằng cán dao mà đâm bằng mũi dao thì cô chết chắc, ” Vì sao chứ? “
Nhưng rồi cô ta lại kô nghĩ nhiều mà tiếp tục lao nhanh về phía cô, tiếp tục đâm cô một nhát nhưng thật may cô tránh kịp, thế nhưng thanh kiếm kia thay vì đâm vào tim cô lại đâm xuyên qua vai cô
Ánh mắt cô bắt đầu tuyệt vọng nhìn sâu vào mắt cô ta, nhưng dù thế nào, khuôn mặt cô vẫn quật cường, kô tỏ ta dù một chút đau đớn nào, điều đó khiến ả thợ săn giật mình, nhưng rồi ả lại nhổ thanh kiếm ra, đưa lên cao và rít lên
– Chết đi!
Và thanh kiếm nhanh chóng đâm xuống!