Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Hồn Phách thứ 81*
– Chào chị, Thùy Nhi – Trong phòng cô, không biết từ đâu chui ra 2 cô bé tóc vàng chừng 8-9 tuổi, giống nhau từ ánh mắt đến cả điệu cười. Một lãnh khốc – vô tình nhưng lại mang trái tim nóng như lửa. Một như hoa, nhiệt huyết nhưng lại mang trái tim lạnh hơn băng hàn. Kì lạ đến cực điểm.
– Đã lâu không gặp ! – Cô gật đầu, tỉnh cả ngủ và ngồi dậy mặc áo quần của mình vào. Cô nhớ 2 cô bé này, vào tai nạn 9 năm trước, 2 cô bé này đã giúp cô sống sót, không những thế còn giúp cô thu gom hồn phách. Nhưng hồn phách thuộc về trí nhớ thì đã chạy thoát ( hồn phách thứ 81) và đó cũng chính là nguyên do tại sao cô bị…..chỉ có điều là cô không hề biết đến điều đó.
– Đi thôi ! – Khi trên người mình đã là bộ đồ da đỏ bó sát. Cô mang vào đôi giày cao gót và nói với hai cô nhóc tóc vàng. Hôm nay hẳn là vất vả rồi đây…!
Vi vu trên những cơn gió, đạp lên những đám mây cao, lướt nhanh về phía núi rừng, nơi có nhiều sinh khí thuộc về thiên nhiên.
Nguyên khí cô đã sắp cạn, nếu không phải tháng trước vì lười nhác mà không cùng mẹ đi gom nguyên khí thì giờ đâu phải mệt bở hơi tai như thế này.
Nhưng hình như trời không chiều cô, đang mệt mỏi vậy mà còn bị phá đám.
Mike và Nike thì đã đi đường khác, mục tiêu là muốn tìm hồn phách 8, hẳn là nó hôm nay cũng phải ra ngoài để tìm ăn chứ.
– Tuyệt vời, một con hồ ly xinh đẹp – Một tiếng nói khè khè vang lên đằng sau cô, và tiếng cười tởm lợm cũng vang lên .
Cô dừng cước bộ, quay lại nhìn đối thủ trước mặt.
Trước mặt cô chính là 2 con sói màu nâu to đùng. Ánh mắt dữ tợn, trời ạ, cô đang rất rất đói nha.
Cúi xuống đầu gối rút ra 2 thanh kiếm bạc ở bên trong xương và không một lời, chuẩn bị nghênh đón.
Giờ mà cô lỡ ăn tim Sói chắc không sao đâu nhỉ?
Mắt cô đỏ lừ, bản tính của hồ ly khi đói rất khó kiểm soát. Nhưng kịp định hình lại, không thể, nếu qua hôm nay hẳn họ cũng không xấu…
Con sói trước mặt liếm liếm môi, nhào lên về phía cô.
Cô cũng tung người lên, đá vào cổ của con sói đầu tiên, rồi lại đấm vào bụng của con sói thứ hai khi nó cũng đang định nhào vô cắn cô.
Chiếc kiếm sắc bén dường như không được sử dụng hết công sức, cô xoay chuôi kiếm lại, đập mạnh vào sườn của con sói đang lao đến, tập trung hết cơ, cố tung người mà bay lên, cô trốn thoát, vì nếu tiếp tục cuộc chiến này hẳn lợi thế không phải thuộc về cô, cô đang rất rất rất đói, lại yếu như vậy sao đánh nổi 2 con sói to đùng này cơ chứ.
Thế nhưng vừa quay lưng đi, cô không để ý thì có một con sói khác nhảy ra, nó màu đen tuyền cắn phập vào chân cô kéo lại và quật mạnh cô vào chiếc cây gần đó.
Xương cô như muốn gãy ra, khiến cô đau đớn đến tột độ.
Ba con sói tiến dần lại chỗ cô đang nằm, chiếc lưỡi đỏ lòm liếm liếm quanh chiếc miệng trông thật gớm ghiếc.
Thế nhưng bỗng một bóng sáng nhảy ra, có mái tóc đỏ dài đến mông tung bay trong gió. Cô nhìn cái bóng trắng giống hồn ma kia một cách khó hiểu. Đó hình là một hồn phách thì phải. Nó quay lại nhìn cô và cười. Cô càng ngạc nhiên hơn, nó y chang cô, nói chính xác hơn nó chính là phách hồn của cô đi, có điều mái tóc cô ngắn còn của nó lại dài.
Nó đẩy ba con sói bay ra xa, khiến chúng nằm la liệt vì đau.
Nó bay nhanh lại hướng cô, nhập vào nhân thể cô một cách nhanh chóng, phải biết nếu cô chết thì nó cũng sống không nổi.
Cô như khỏe ra khi vết thương của mình nhanh chóng liền lại, thật kì lạ khi ánh trắng soi xuống khiến mái tóc đỏ của cô dài ra, xinh đẹp đến vạn phần khiến cô chỉ biết tròn mắt kinh ngạc, trong đầu ẩn ẩn hiện hiện những hình ảnh rời rạc, giống như những giấc mơ mà cô đã từng gặp trước đây, không hiểu sao nước mắt rơi ra một cách đau đớn.
Lại trùng hợp hơn, nhưng mũi tên vàng liên tục bắn đền về phía 3 con sói kia từ đâu không biết, chúng găm vào những vùng đất gần chân hoặc tay của chúng, khiến chúng sợ tái mặt khi gặp bậc thầy của thợ săn, phải biết thợ săn triệu được tên vàng cung bạc rất hiếm, mạnh như thế sao chúng có thể thắng? Liền không nghĩ nhiều mà quay gót chạy nhanh, trốn nhanh.
Cô vẫn nằm sỗng soài trên đất, mắt vô hồn với những hình ảnh của ký ức. Những hình ảnh ấy đều chứa một người con trai lạnh lùng, đẹp trai, ôm cô, bế cô, chăm sóc cô, bên cô từng giây từng phút, người mà khiến trái tim cô hạnh phúc, khiến tim cô ấm áp, cũng như khiến trái tim cô đau đớn đến cùng cực.
Anh từ trên cây cao gần đấy nhảy ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt ôm lấy cô. Giọng nói vẫn lành lạnh mà hằng đêm cơ mơ thấy nhưng lại không thấy được khuôn mặt, bây giờ cô lại có thể nhìn rõ như thế.
– Em đau không? – Câu hỏi ấy không phải là có sao không, không thừa thãi mà lại hỏi đến câu hỏi trọng tâm nhất, khiến trái tim cô như ngừng đập. Mắt nhìn anh, đờ đẫn, hoen lệ, bất giác gật đầu.
Anh chớp chớp mắt, nhắm mắt lại đọc một dãy câu thần chú gì đó, từ ngực mình lấy ra một viên pha lên đỏ rực như hòn lửa, đập nó thật nhanh trước con mắt tò mò của anh, anh không nói không rằng ép nó vào ngực phải của cô, khiến cô nhanh chóng tiêu thụ nó mà không cần phải đồng ý.
Lần này không phải như lần trước là bao bọc, mà là tiêu thụ nha!
– Chồng, anh làm gì đấy? – Cô sửng sốt hét lên.
– Thế này để em khỏi phải ra ngoài nữa, nguy hiểm ! – Anh cười, hôn nhẹ vào tóc cô. Anh vẫn thích cô có mái tóc dài như thế.
Cô bĩu môi, không nói không rằng đứng dậy, nước mắt vẫn rơi, tay quẹt quẹt nước mắt trông đáng yêu cùng cực, cô GIẬN.
– Này … sao thế? – Anh cười tủm tỉm đi theo cô.
– Hứ!
– Sao? Nói anh nghe đã – Anh vẫn tiếp tục điệu cười tủm tỉm ấy.
– Giận rồi
– Sao mà giận đã chứ?
– Sao biết là em mà lại chỉ cười như thế còn…
– Nếu lúc đó biết là em mà nhào vào em luôn, thế khác gì anh là con thú? – Anh tròn mắt nhìn cô
– Hóa ra lâu này anh là thực vật? – Cô nhíu mày, mắt ướt đẫm.
– Được rồi, ngoan. Về nhà thôi em! – Anh cười, ôm cô vào lòng.
_______