Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Ác mộng của những giấc mơ


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Ác mộng của những giấc mơ

” Chồng, chờ em với….” – Cô thều thào, người cô đau nhức vì những vết thương, chân vì bước qua những bụi gai khiến nó vướng khá nhiều máu, trời ạ, cô đau quá, cô chịu không nổi nữa rồi. Vậy mà cái bóng phía trước vẫn bước, vẫn chưa một lần quay lại, cô thật không hiểu vì sao mình lại phải đi theo cái người mà cô gọi là chồng ở đằng trước.
Gai đâm vào da thịt cô ngày càng nhiều, máu càng ngày càng tuôn ra, những vết thương dày đặc hơn chi chít xuất hiên trên tay, trên chân, cả trên khuôn mặt của cô cũng có vài vết xước, chiếc áo full màu xanh tràm có vài vết rách mang theo máu, này là gì? Sao người cô nhiều vết thương thế? Cô kiệt sức rồi, đi không nổi nữa rồi… nhưng vẫn chỉ kịp thều thào chồng ơi, chờ em với… và cô ngã gực hoàn toàn, ở giữa một khu rừng tối, rất tối, đầy gai góc và mùi hôi thối khó chịu, cái người phía trước vẫn bước mà không hề quay lại, dù chỉ một lần…
Và rồi cô thấy một mùi hương nức mũi, thoang thoảng đâu đây, cố gắng mở to đôi mắt, cô thấy một gã đẹp trai nào đó, với thân nhiệt lạnh không khác gì tảng băng, cô sẽ không khó để nhận ra gã là một vampire, gã nhào vào cô, nhắm vào cổ cô mà cắn, cô bất lực thật rồi, cảm nhận những dòng máu của mình chảy ngược bị gã hút hết, ăn từ từ , từ từ. Cô đang chết dần chết mòn….

– ĐỪNG MÀ ! – Thoát khỏi giấc mơ, cô bật dậy. Mồ hôi cô nhễ nhại, sau lớp áo ngủ, ngực cô phật phồng hít thở. Vuốt ngược mái tóc lên cô cố lấy lại bình tĩnh, tự nhủ rằng đó chỉ là giấc mơ thôi, không sao đâu, chỉ là một giấc mơ…
Như cảm nhận có một ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của mình, cô ngước mặt lên về phía ấy, một khoảng tối tăm trong căn phòng của cô, nhìn xem nhưng không phát hiện ra điều gì. Cô mới thở dài , với tay lấy chiếc đồng hồ nhỏ kế bên giường lên xem thì mới chỉ 3h sáng hơn, cô không muốn đi ngủ tiếp liền bước xuống nhà, cô muốn uống một cốc sữa cho tỉnh táo lại.
– Con làm sao thế? lại gặp ác mộng hả Nhi? – Đó là chất giọng dịu dàng của mẹ cô.

Đáp lại bà, cô chỉ cười và lắc lắc đầu, bảo muốn uống chút sữa rồi sẽ ngủ tiếp, bà mới gật gù quay lại phòng ngủ cùng Kim Ngạn.
Cô vẫn không thể nào thôi việc duy nghĩ về cơn ác mộng vừa rồi, đó là một trong những cơn ác mộng hoành hành lúc cô ngủ trong những năm qua, thật kỳ lạ khi nó không hề giống nhau, mà chỉ như một đoạn xâu chuỗi có liên quan cần cô gắn ghép. Cô nhíu mày, người đàn ông luôn bỏ cô đi là ai? Người đàn ông luôn cứu cô lại là ai? Sao cô có cảm giác thân thuộc đến thế? Vì sao cô lại gọi người đó là chồng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.