Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Nghếch~


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Nghếch~

– Ai đây nhỉ, ai mà ôm chặt thế này nhỉ? – Giọng nói cô nhẹ nhàng, thì thầm vào tai anh
– Ai thế nhỉ, ai mà nằm trong tay anh thế nhỉ? – Anh cũng trêu ghẹo, tay ôm cô chặt hơn
– Quen kô mà ôm thế kia nhỉ? – Cô cho tay vào trong chiếc áo anh nghịch ngợm
– Có lẽ là có…
– Quen như nào?
– Quen kiểu thân thiết !!
– Là bạn thân ak? – Cô trêu đùa
– Trên một chút !!
– Vậy là Gian tình rồi? – Cô cười khúc khích
– Lại trên gian tình cơ!!
– Thế thì là gì?
– Là Tình gian !! – Anh cà cà môi vào cổ cô trêu ghẹo khiến cô cười phá lên vì nhột.
Đấy là đoạn hội thọai nghếch nhất cứ lặp đi lặp lại vào sáng sớm trong mấy ngày nay, nó quen thuộc đến nỗi ngày nào cũng một lời thọai mà kô hề sai một từ nào.
Bàn tay cô lúc nào cũng đặt lên má anh, vuốt nhẹ, rồi lên trán, môi, mũi và mắt. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận và nhớ lấy từng điểm trên khuôn mặt điển trai ấy. Cô cười, lâu lâu lại những tiếng ” Chồng ơi ” Thật nhẹ nhàng, và tất nhiên đáp lại cô luôn là tiếng ” Ơi, anh đây ” từ phía bên kia, kô thắc mắc, kô hỏi đáp, cũng chả chút phiền hà.
Anh cho cô sờ má, nhéo, rồi mặc cô lâu lâu lại đưa miệng cắn má hay mũi anh, nhìn cô cười tươi, anh vui.
Dạo này tâm trạng cô có vẻ kì lạ, có lẽ vì các bà mẹ mang thai đều như thế.
– Vì sao tay anh lớn thế nhỉ? – Cô nắm lấy tay anh thật chặt, cười nghếch trông thật yêu
– Vì nó kô nhỏ – Anh đáp
– Thế mà cũng trả lời ak? – Cô chu chu môi
– Ừ ! – Anh cười, khẽ hôn vào mũi cô một cái.
Cô nhắm mắt, tự nhiên cô thấy hạnh phúc, nhưng rồi lại thấy nhói nhói ở trong tim, kô có cô, anh có còn cười kô đây?
– Em cứ muốn nằm trên giường mãi thôi! – Cô nhắm mắt lại, ôm lấy ngực anh, không cho anh rời giường
– Em sao thế? Không khoẻ ak? – Anh lo lắng, bây giờ đã gần đến bữa trưa, vậy mà cô vẫn chưa muốn rời giường?
– Đâu có, chỉ là em lười lắm, anh nằm cùng em lát nữa đi mà – Cô chu chu môi, làm nũng
Anh không kéo cô dậy nữa, nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng cho cô gối tay lên tay anh, ôm cô thật chặt, bỗng nhiên anh cảm thấy không an toàn, như kiểu anh sắp mất cô vậy.
– Ừ, em ngủ thêm tý đi, bao giờ muốn ăn rồi hãy dậy, anh nằm với em thêm tý nữa – Anh với giọng nhẹ nhàng đầy cưng chiều, hôn lên trán cô.
~- Chồng ơi, anh ở đâu? – Cô mếu máo, tay ôm con gấu nhỏ màu nâu hôm bữa anh đi công tác mua về cho cô, chiếc váy ngủ mỏng dài đến gót chân, nhưng lại khoe hết S-line của cô, làm những cô người hầu cũng phải đỏ mặt mặc dù đều là con gái.

Anh nghe thấy tiếng gọi của cô, cả tiếng mếu máo như con mèo nhỏ liền bật dậy, từ phòng khách anh chạy lên tầng ôm lấy cô sắp ngã.
Cô dụi dụi mắt, nghiêng đầu đảo mắt nhìn quanh, liền thấy anh đứng kế bên liền cười một cách thật…chả còn gì để nói, tay với với chống đất đứng dậy, chiếc bụng đã dần dần lớn lên khiến cô vướng víu, lại làm cô ngã xuống trông thật buồn cười, rồi cô lại chống tay dậy. Anh dở khóc dở cười đỡ lấy cô, bế bổng lên.
Tay cô liền đặt lên má anh rờ, mắt cô dạo này rất kém, nó mờ hẳn đi.
Môi cô bỗng nhiên cười tươi, đầu dựa hẳn vào ngực anh.
– Nãy anh đi đâu thế, sao không gọi em dậy, làm em sợ cơ
– Ngốc, anh có đi đâu xa đâu, bữa sau đi đứng cẩn thận nghe chưa – Anh mắng, nhưng vẫn cúi xuống dùng môi lau nước mắt cho cô.
Cô lại ngáp, tay ôm lấy cô anh, đầu gật nhẹ ” Vâng ” rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Ôm cô trong tay, cả ngày cô vẫn chưa hề ăn gì, giờ đã tối muộn, anh bắt đầu lo lắng. Đặt cô trên giường, anh khẽ lay cô dậy.
– Nhi, em không đói à?
– Không ạ! – Cô lắc nhẹ đầu, mắt diu diu nhìn không rõ.
– Anh xuống lấy cháo em ăn nhá, cả ngày không ăn gì rồi, anh lo lắng đấy – Anh vuốt tóc cô
– Vâng, anh đi nhanh nhé – Cô cười vâng lời
– Ừ, chờ anh! – Anh liền đi xuống nhà, lấy một ít cháo.
Cô ngồi dựa đầu vào vai anh, đắp chăn.
– Gia Huy
– Ơi – Anh ngồi kế bên, nhìn lên trời ngắm những vì sao
– Không có gì ạ – Cô nhắm mắt lại, đôi mắt của cô giường như hoàn toàn không thấy gì nữa ngoài màu tối đen, đấy là lý do tại sao dạo này cô hay ngã và sợ rời ra anh nửa bước.
Anh ôm lấy eo cô, lòng rất khó chịu vì lo lắng, mặc cô kế bên sờ sờ mặt anh.
– Em xấu xí rồi, anh vẫn sẽ kô bỏ rơi em chứ?
– Ngu ngốc, hỏi vớ vẩn thế? – Anh nhíu mày. Rồi nhận ra mình hơi nặng lờie với cô. Tay cô dừng lại thôi không sờ nữa, mặt cứng đờ, môi vẫn cười.
Anh ôm cô chặt hơn, anh quá nóng tính còn cô lại quá yếu đuối, quá mỏng manh, anh sợ sẽ có một ngày, anh mất cô, hoặc là…cô vụt mất khỏi tay anh, như lời cô nói.
– Em xin lỗi !! – Cô vẫn luôn là người xin lỗi, dù đúng dù sai, cô luôn không ngại mở lời xin lỗi dù điều đó thật đáng xấu hổ, ít nhất là đối với một người con gái có lòng tự tôn cao như cô.
Anh ôm chặt cô áp sát vào người.
– Trên đời này, mãi mãi sẽ không còn ai xinh đẹp hơn em đâu…! – Anh nói thật nhẹ.
– Được rồi, anh phải dậy đi lm thôi!!
– Đi, chúng ta đi ăn sáng
Anh bế cô dậy, giúp cô tắm qua rồi lấy cho cô một chiếc váy rộng dài đến gót chân như cũ.

Một tay nắm lấy tay cô, một tay cho vào túi quần. Anh bước xuống nhà liền thấy hai hàng người giúp việc ở mọi nơi.
– Chúc cô cậu sáng tốt lành ạ !! – Họ đồng thanh
Cô thì chỉ mỉm cười, Huy vẫn lạnh lùng gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
….
Thắt dây an toàn cho cô, anh mới hỏi
– Sáng nay em muốn ăn gì?
Cô quay mặt sang anh, nhưng đôi mắt vô hồn vô hướng. Vẫn nụ cười ngọt ngào.
– Bún thịt nướng nhé
– Được
Tuy bây giờ, mọi thứ cô nhìn thấy chỉ là một màu đục, như mờ như ảo, mắt cô dường như bj mù lòa đi, càng ngày càng tối. Thế nhưng cô lại kô sợ, vì cô biết, bên cô có anh, như thế được cô cho là quá đủ.
– Anh sẽ xin nghỉ ở công ty một thời gian
Cô nhíu mày
– Vì em ak?
– Không, vì con chúng ta – Một tay anh cầm lái, một tay nắm lấy tay cô
– Em tự lo được mà?
– Anh đã nói với bố mẹ và tất nhiên họ đồng ý rồi.
Cô không nói gì, chỉ im lặng và quay mặt đi.
Tới một quán bún mà anh hài lòng nhất. Nó lớn và nó có phòng riêng.
Nắm lấy tay anh và bước, cô đâu biết mọi người rất chú ý đến cô, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đến sắc sảo, có lẽ còn hơn xưa gấp nhiều lần, đôi mắt vô hồn vô hướng nhưng thật câu nhân, mùi hương nhè nhẹ phát ra từ trên người cô khiến họ chú ý. Anh khó chịu nhíu mày nhưng kô hề mở miệng nói câu gì.
Cô bảo cô xấu xí ư? Vớ vẩn!!
Anh hừ nhẹ một tiếng, không ai nghe nhưng cô lại nghe rất rõ.
Được anh cho ngồi xuống ghế, cô mới hỏi
– Làm sao thế?
– Không có gì cả – anh cười, ít nhất là với cô.
Ánh nắng từ cánh cửa sổ gần đó nhè nhẹ thi nhau hắt vào chiếu sáng khuôn mặt thánh thiện ấy, thay vì vẻ nghịch ngợm của hồi xưa thì giờ là sự đằm thắm dịu dàng có chút e ấp má hồng. Đôi mắt đỏ giờ đây vô hồn vô hướng, nhưng nó vẫn đưa về phía anh mặc dù anh biết, nó chả thấy gì.

– Anh Chị dùng gì? – Tiếng của một người bồi bàn cất lên.
– Hai bún thịt nướng, nhớ không bỏ hành và ngò tây – Cô đáp
– Vâng ạ
Chờ người bồi bàn đi rồi, anh mới đùa
– Từ bao giờ em cũng không ăn hành và ngò tây?
– Từ lúc quen anh – Cô cười khúc khích, lè lưỡi tinh nghịch.
– Em qua đây ngồi đi, kẻo nắng. – Anh đỡ cô dậy, cho cô ngồi một ghế khác tránh đi cái ánh nắng buổi sáng ấy. Anh để ý, cái cô phục vụ hồi nãy đã thất thần thế nào khi nhìn thấy cô và tất nhiên, điều đó khiến anh vô cùng buồn bực.
Bỗng tay cô nắm chặt lấy tay anh, mặt mày nhíu chặt lại. Cơn đau bỗng nhiên ập đến, cô lại cảm thấy xương sườn của mình bị gãy đi mấy cái, nghe rõ tiếng răng rắc.
Thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại nụ cười.
– Con nó hư quá, chưa gì đã biết đạp rồi.
Anh thở phào, lo lắng cũng trôi qua. Nãy thấy cô nắm tay anh chặt như thế, nhìn cô đau đớn như thế, anh đã rất hốt hoảng.
Nhìn cô ăn thật ngon, anh mỉm cười, lâu lâu lại dùng khăn giấy lau miệng cho cô.
ngước đầu lên, cô mới hỏi
– Anh cũng ăn đi chứ?
– Được rồi, em cứ ăn đi.
– Anh sẽ đi bao lâu – Cô mếu máo, giúp anh lựa quần áo
– Ít nhất là… 1tháng, nhưng anh sẽ cố về sớm
– Vâng – Nước mắt cô rơi lã chã, không nỡ xa anh
Ôm cô vào lòng, anh xót xa
– Ngoan nào, ở nhà chờ anh, anh sẽ thường xuyên gọi về.
– Vâng!
– Không được khóc, cẩn thận ốm, mùa đông rồi, nhớ mặc áo ấm vào, anh mua cho em mấy chiếc áo len rồi đấy, nhớ mặc vào nghe chưa.
– Vâng!
Anh phải đi công tác ở mỹ, chi nhánh bên đó gặp một ít trục trặc và cần anh giải quyết gấp. Gia Kỳ bận bịu không thể làm được nên anh phải đích thân đi. Không nỡ để cô ở nhà một mình, anh ôm chặt cô vào lòng, vuốt mái tóc đỏ của cô.
– Đi đứng phải nhẹ nhàng, đừng chạy cẩn thận ngã, nghe chưa em?
– Vâng!
Anh cứ tiếp tục dặn dò, cô chỉ vâng vâng và gật đầu, tay ôm chặt anh kô buông.
– Ngoan, đến giờ anh phải đi rồi.
– Em ra sân bay với anh nhé? – Cô ngước mặt lên, mắt long lanh nước
– Không được, ở đó rất đông người, rất nguy hiểm cho em, em lại đang mang thai, dù rất mạnh nhưng mắt lại không thấy gì, anh không yên tâm!! – Giọng anh nhẹ nhàng nhắc – Em phải nhớ, nghe lời anh, hãy ở trong nhà thôi, bếp núc để người làm lo, Đi đâu cũng nhớ đưa Ny Ny đi cùng.
– Vâng!

Xách vali lên, anh nắm tay cô. Cô theo anh ra tận cổng chính, không nỡ buông tay.
– Anh chỉ đi một tháng thôi mà
– Vâng! – cô vẫn vâng nhưng tay vẫn giữ chặt
Anh nhìn qua Ny Ny trên vai cô, nhẹ nhàng
– Cô ấy giao cho cậu, Ny Ny
Ny Ny khẽ lắc đuôi gật đầu.
Những cơn gió se lạnh lại thổi đến, thổi bay chiếc khăn choàng trên vai cô. Mắt cô lệ nhòa, môi cô cười thật rực rỡ.
– Anh đi nhớ chăm sóc mình, thường xuyên gọi về cho em nhé
– Anh hứa – anh cúi đầu, hôn trán cô rồi lên xe và đi mất.
Được những hầu gái đỡ vào nhà, cô ngồi ở phòng khách sướt mướt lau nước mắt. Ny Ny hóa người ôm lấy cô vỗ về.
Tay cô cầm chặt điện thoại đến khi ngủ quên lúc nào kô hay.
~~Ngày qua ngày, anh vẫn thường xuyên gọi về cho cô vào những buổi sáng sớm hay những buổi đêm lạnh. Đôi khi chỉ đơn giản là im lặng và nghe tiếng thút thít của cô. Anh lúc đó thật hận vì kô thể lập tức trở về, ôm chặt lấy đôi vai gầy gò ngày càng yếu đuối đó.
Cô có Melry cùng Minh chăm sóc. Thế nhưng nó chưa bao giờ là đủ, mắt cô giờ như không còn thấy gì, giấc ngủ cô ngày càng kéo dài hơn, sâu hơn, đến nỗi anh phải gọi nhiều lần sau cô mới bắt máy, khiến anh hơi lo sợ.
Thỉnh thoảng, là những câu nói nhẹ nhàng :
– Chồng ơi?
– Anh đây! – Tay anh dừng bút, lắng nghe cô
– Gia Huy, kô có gì, em chỉ muốn gọi tên anh thế thôi
– Ừ – Vẫn đáp nhẹ, anh mỉm cười rồi lại tiếp tục hí hoáy.
Nằm trong khách sạn rộng lớn, chiếc giường cũng rộng lớn, tất cả đều rộng lớn, và…quá trống trải.
Anh cảm thấy nhớ cô bao giờ hết, nhớ những lúc cô làm nũng, hay nhưng lúc cô ngủ quên trên vai mình, nhớ dáng người nhỏ bé, nhớ làn da lạnh lẽo, nhớ cả nụ cười, cả ánh mắt trong veo đỏ như hòn lửa, nhớ tất cả về cô, về cái cô vợ đầy quyến rũ và ngốc nghếch ấy.
Anh cố ngày đêm không nghỉ, cấp tốc làm nhanh công việc của mình.
~~Hôm ấy là một ngày đầy nắng, thật hiếm hoi khi xuất hiện giữa mùa đông lạnh giá và âm u.
Cô đã dậy thật sớm, quyết định sẽ thôi ngủ và ra đường đi dạo.
Mò mẫn thay ình một bộ đồ dễ nhìn và ấm áp, với chiếc khăn choàng cổ, mũ ấm và cả chiếc áo khoác dạ đỏ lông chồn. Bước ra khỏi nhà với Ny Ny, cô thực sự rất vui vẻ.
Mặc dù không thể nhìn ngắm sắc cảnh của thành thị, nhưng có thể nghe được mọi âm thanh xung quanh. Cô cẩn thận đi từng bước nhỏ, cho đến khi một chiếc xe ô tô lớn màu đen đỗ ngay kế bên cô và tiếp theo là giọng nói của bà Na Na
– Nhi Nhi
– Mẹ – Cô quay sang tiếng nói ấy và mỉm cười.
Bà bước ra khỏi xe và cầm lấy tay cô, vui vẻ
– Mẹ định đến thăm con cơ
– Vâng, hôm nay con định sẽ đi dạo phố.
– Đi, mẹ đi cùng con.. .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.