Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Gọi~
– Gia Huy? Anh đang ở đâu? – Cô trong chiếc áo full lệch vai và chiếc váy dài đến gót, đi xuống cầu thang, giọng ngái ngủ. Bây giờ mới 3h sáng mà dậy đã ko thấy anh đâu.
– Anh đây, sao em không ngủ thêm đi? – Tiếng nói vọng ra từ phòng làm việc của anh cách chỗ cô đứng hai tầng lầu. Rồi sau đó là tiếng bước chân tiến về phía cô, rồi bàn tay ấm ấy ôm ngang bụng cô.
– Tại em dậy mà không thấy anh…- Cô dụi dụi mắt, mếu máo. Tay cô vòng qua cổ anh, nũng nịu.
Anh cười, hơi cúi người xuống bế bổng cô lên tay, cho cô nép vào ngực mình. Mắt cô lại thiu thiu, muốn ngủ tiếp.
Anh ôm cô vào lòng, đi lên lầu phía phòng làm việc của mình. Khó khăn ngồi xuống chiếc ghế làm việc, khẽ vỗ vỗ chiếc lưng của cô, nhìn ngắm khuôn mặt thánh thiện ấy yên lặng ngủ say. Nhịp thở cô đều đều mang theo hương thơm ngát như hương mùa xuân. Tay cô vẫn ôm chặt cổ anh, anh cố định cô ngồi chắc chắn trên chân của mình, rồi mới vươn tay ra tiếp tục xử lý lại giấy tờ ở công ty.
Mặt trời cũng dần dần ló dạng, ánh sáng đã được rọi vào phòng qua ô cửa thủy tinh bé bên kia tường, căn phòng được làm bằng thủy tinh như sáng lên lung linh.
Theo bình thường, có lẽ cô đã tỉnh dậy từ lâu nhưng hôm nay lại khác, cô có vẻ ngủ rất ngon, nhịp thở vẫn đều đều như thường chứ không hề có hiện tượng tỉnh dậy mặc dù nằm trên tay anh, mầ tay anh lại cử động suốt. Anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nỡ đánh thức cô dậy, liền tắt máy, đứng dậy, tay vẫn bế cô tiến về phòng ngủ.
Sau khi đắp lại chăn cho cô, anh đi vào nhà tắm để làm VSCN. Nhưng lúc đi ra thì vẫn thấy cô ngủ, bụng bỗng cồn cào báo cho chủ nhân nó biết rằng đang rất đói.
Anh đành đi xuống nhà, không quên cầm theo chiếc cặp của mình toan đi ra ngoài cửa.
Thì tiếng bước chân chạy rầm rầm rồi đôi tay nhỏ trắng trẻo ôm chầm lấy anh từ sau lưng khiến anh có chút đứng không vững. Quay lưng lại, xoa cái đầu đỏ rực ấy
– Dậy rồi? – Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng âm hàn vốn dĩ vẫn không hề giảm đi, đầy nam tính.
Cô dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở, nói khẽ.
– Đi xuống nhà ăn sáng đi, em hầm gà từ tối rồi đấy – Bàn tay nhỏ cầm lấy đôi tay của anh, kéo anh đi xuống nhà, tay kìa thì không ngừng dụi dụi mắt cho tỉnh táo, điệu bộ cứ như con nít hết biết, dễ thương khiến người ta nhìn vào là cứ muốn nựng. ^^
Anh nhìn đôi tay nhỏ ấy nắm chặt tay mình, chân bất giác bước theo, tim không nghe theo lời chủ nó, đập thình thình ở trong ngực ai đó, khiến cô vui vẻ không thôi.
Sau khi hâm nóng lại thức ăn, cô ngồi vào bàn nhìn anh ăn những muỗng cháo một cách chậm rãi nhưng đầy vẻ ngon lành. Cô chỉ việc ngồi chờ anh ăn hết bát cháo rồi lại hỏi nhanh nhảu:
– Anh ăn nữa nhé?
Tất nhiên anh sẽ gật đầu và ăn đến mấy bát liền cho đến khi không còn ăn được nữa cô mới cười hì hì và giúp anh sửa lại ca-vas. Tạm biệt anh khi anh bắt đầu lên xe và phóng xe đi.
Làm vệ sinh xong, cô bước ra vườn. Cô liền thấy bác Mark đang tưới mấy chậu cây. Cô liền chạy lại, mặt tươi rói.
– Chào buổi sáng, bác Mark
– Cô dậy rồi à – Bác đứng dậy, lau lau mồ hôi và mỉm cười
Cả buổi, cô cứ quanh quẩn trong vườn, giúp bác Mark chăm sóc cây, uống trà và nói chuyện.
Nước trà vẫn không khiến cô tỉnh táo thêm chút nào, cầm chiếc đt trong tay, bấm một dãy số rồi đưa lên tai chờ tiếng Tút Tút.
– Alo? – Tiếng ngái ngủ quen thuộc, giọng nói trầm trầm ấm ấm vang bên tai
– Ron, qua đây đi !!
– Chờ tớ tý – Ron bật dậy, mặt tỉnh bơ, nhòm ngay lịch hôm nay vầ như muốn đập đầu vào tường, suýt nữa thì cho cô chết đói. Liền lay lay cô vợ nằm kế bên, Melry vẫn nằm ngủ rất say khi gối đầu trên tay cậu.
– Hử? – Melry mở mắt ra, nhìn Ron
Ron cúi xuống hôn cô một cái ở má rồi nói
– Bây giờ anh phải qua nhà Nhi Nhi, em đi không?
– Có, em cần đưa cho cô ấy một số thứ – Melry ngồi dậy, mặc kệ trên người không mảnh vải, cặp ngực lớn lộ ra ngay trước mặt Ron.
Ron trêu đùa cô vài cái rồi bế cô dậy đi làm vscn.
*****
Cô nhìn ra cửa khi nghe tiếng chuông, liền thấy bác Mark đi ra mở cửa, tất nhiên cô có thể dễ dàng đoán được phía sau không ai khác ngoài cậu bạn Ron và Melry. Ron cười tươi nhe ra hàm răng trắng, rồi lái xe chạy thẳng vào nhà để xe.
Melry bước xuống xe, tay ôm theo 1 cái hộp giấy nhỏ đi đến chỗ cô đang đứng.
– Mận tây đây Nhi – Melry nháy mắt
Cô cười tươi rói, tay đỡ lấy hộp mận, bước vội vào nhà, quả là Melry luôn là người tinh ý nhất.
Rửa những quả mận tây ngon lành, lấy một ít bỏ ra dĩa nhỏ còn lại cho vào tủ lạnh, cầm theo một con dao và đi ra phòng khách.
– Nhi Nhi à ~ – Ron cười cười, cầm lấy dĩa mận bỏ lên bàn nịnh nọt – Tớ quên mất, xin lỗi mà mà mà – Tay bóp bóp vai cho cô.
Cô chả nói gì chỉ im lặng hưởng thụ, lâu lâu còn chỉ chỉ bên này bên kia cho cậu bóp khiến cậu rất khổ sở.
– Chị Ly … – Tiếng gọi từ ngoài vọng vào, là một cậu trai với mái tóc màu hạt giẻ.
Cô vẫy vẫy tay kêu cậu lại ngồi kế bên cô.
NyNy tay cầm theo một túi quả dâu tây lớn đi lại phía bàn
– Em đi rửa chúng rồi quay lại ngay.
Cô gật gật đầu, nhưng khi đang cắn thêm một miếng mận tây vào miệng thì chiếc răng nênh dài và trắng lại bị lộ ra, đôi mắt đỏ sáng rực lên nhìn vào hõm cổ của Melry.
Rin giật mình ôm lấy cô đưa lên lầu, Melry chỉ biết im lặng mà nhìn theo.
10phút sau, cô đi xuống, phía sau là Ron với sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Vừa xuống dưới, Ron liền sà xuống ôm lấy Melry vẻ mệt mỏi.
Melry không biết nói gì, chỉ xoa xoa đầu cậu. Cô chỉ cười cười gãi đầu
– Xin lỗi, tại tớ hơi quá đà…
Sau khi Melry chỉ cho cô những loại sữa tốt và nên mua để uống khi mang thai thì mới tạm biệt cô đi về.
Nhưng Melry vừa đi thì bà Na Na với Hoàng Minh lại đến, vừa xuống xe Na Na đã liền chạy vào và gọi lớn
– Con Dâu của ta đâu nào, con dâu của ta đâu? – Với vẻ mặt hớn hở hết biết.
Cô ở trong bếp, đang cắt dâu ra thì cũng giật mình suýt đứt tay. Ny Ny nhanh chóng quá chuột đỗ ngay trên vai cô nằm ngoan ngoãn.
Cô mới nhanh chóng chạy ra, thì bị bà Na Na quát
– Này, phải cẩn thận chứ, ngã thì làm sao? – Bà mới chạy lại đỡ lấy cô trong sự ngỡ ngàng của cả cô và cả sự ngại ngùng của Hoàng Minh.
Hoàng Minh tay cầm những túi lớn bé khác nhau, chỉ cười nhẹ
– Mẹ con cứ vội vội vàng vàng
– Dạ – Cô gãi gãi đầu ngượng ngùng khi bà Na Na cứ xoa bụng cô – Bố mẹ ra phòng khách ngồi đi, con đang thái quả
– Để đấy mẹ làm cho, con ra ngồi với bố đi – Bà đẩy cô qua cho Hoàng Minh, khiến cô phải phì cười.
Ngồi nói chuyện một hồi thì bà ra với dĩa dâu tây trên tay.
Cô vừa ăn mận tây vừa nghe Hoàng Minh kể chuyện hồi Na Na mang thai Gia Huy và Gia Kỳ, khiến cô cười không ngớt.
– Hai bố con nói xấu gì tôi đấy? – Bà Na Na vờ không hài lòng cắn một miếng dâu tây, vị chua khiến bà đỡ hồi hộp hơn.
– Bố cứ nói xấu mẹ cơ, con chỉ nghe thôi mà… – Cô vờ phình má chu môi làm cho Na Na nhìn Hoàng Minh rồi đánh yêu ông mấy cái vào tay. Rồi tiếng cười cứ vang không ngớt
– Ai za, Thùy Nhi à, con á, có em bé rồi là phải đi đứng cho cẩn thận, chứ ai như con, cứ chạy như vậy lỡ ngã thì làm sao? Mà thế này không ổn, con mang thai như vậy mà chuyện gì cũng do con làm là không được rồi, mẹ sẽ đưa mấy người làm nữa về, như vậy mới yên tâm được… – Bà cứ thao thao không ngớt, khiến cô cười mà gật đầu làm theo, hạnh phúc, cô ôm lấy bà.
*****
– Anh gần về chưa?
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng
– Trưa nay anh về muộn một chút, anh có hẹn với bên đối tác.
Cô khuấy đều nồi thịt hầm, khẽ đáp ” Vâng “
Rồi 11h, 12h anh vẫn chưa về. 13h 42. Tiếng xe Audi bạc xuất hiện trong khoảng sân. ” Cạch ” tiếng mở cửa sau đó là những tiếng bước chân nhẹ nhàng. Thế nhưng không giống như những lần trước, cô không hề chạy ra. Anh nhíu mày với suy nghĩ ” Giận sao?”
Đi vào phòng khách, bỏ chiếc cặp đen lên ghế, thay giày rồi đi vào nhà bếp. Chỉ có mỗi bàn thức ăn nghi ngút khói, cũng biết là nó còn rất nóng, nhưng lại không thấy cô đâu.
Anh lại quay lưng, tay mở chiếc áo khoác đen ra cầm trên tay, tiến lên những bậc cầu thang rồi đi đến phòng của mình.
“Cạch” Mở cửa ra thì anh chỉ biết cười phì ra, cô lại nằm ngủ, tiếng thở đều đều, nhưng chăn lại không hề đắp, kiểu ngủ trông rất buồn cười, nằm chéo từ bên này sang bên kia, chân lại cho xuống đất vì chiều ngang của giường không đủ dài để cho cô nằm.
Anh treo chiếc áo lên móc treo, đi lại chỗ cô nằm và ngồi xuống. Tay vuốt nhẹ mái tóc cô, cô ngủ sao mà nhìn yêu thế nhỉ? À không, anh nhầm rồi, cô lúc nào chả đáng yêu. Nhưng thình lình, không để ý, một cánh tay lạnh buốt túm lấy cổ anh ẩn xuống, cô vật ngược lại ngồi trên bụng anh, tay ấn lấy vai anh, miệng cười tươi có phần gian gian.
– Thế nào? Nhớ em không?
– Nhớ ! – Anh buông thõng người, tay giữ lấy eo cô, cười hiền.
Cô chu chu môi cúi xuống hôn vào môi anh, cắn nhẹ vào tai anh rồi thì thầm
– Em cũng nhớ anh chết mất…!
Thế là bàn tay anh không hề yên vị ở eo cô, bắt đầu luồn vào bên trong áo xoa nhẹ chiếc bụng và eo nhỏ, tay kia vuốt vuốt lưng, kích thích cô một hồi chiếc áo đã bị vén lên quá ngực bao giờ không hay.
– Chính em khiến anh đói….- Anh nói trong từng nhịp thở có phần gấp.
Cô đỏ mặt đến mang tai rồi cũng thuận theo anh.
****
Sau khi dùng cơm xong, anh giúp cô rửa bát và lau khô chúng. Những hành động này khiến cô cứ nhìn anh như một người đến từ hành tinh khác làm anh ngại không biết nói gì hơn.
Bỏ chiếc bát cuối cùng lên kệ, anh quay qua cô, ôm nhẹ lấy eo cô, thì thầm
– Bây giờ đi ngủ, chiều anh dẫn em đi dạo một vòng nhé?
– Vâng ! – Tất nhiên cô rất vui rồi, đã lâu cô chưa được đi dạo phố với anh, bình thường anh rất bận bịu với công việc, khi về lại mệt mỏi, dù rất muốn đi nhưng cô lại ngại.
****
Vẫn ôm anh trong lòng, vừa mở mắt đã thấy anh ở trong ngực cô nhìn cô âu yếm, tay khẽ vuốt má cô.
– Anh mới phát hiện ra nhé, em càng ngày càng xinh đẹp… – Giọng anh nhẹ nhàng mà thật ngọt ngào
– Em thì lúc nào chả xinh đẹp, anh phát hiện ra hơi muộn rồi đấy – Cô lè lưỡi, ngoài miệng thì trêu chọc nhưng trong lòng thì vui mừng với suy nghĩ … anh đã bắt đầu để ý cô hơn trước rồi.
Tắm rửa thật sạch và thay một bộ đồ mới, cô cùng anh đi ra gara.
– Chúng ta đi chiếc này đi, em muốn hóng gió – Cô chỉ vào chiếc BMW màu đỏ mui trần phía trong góc, có vẻ như nó đã lâu không được động tới.
Anh tất nhiên luôn muốn chiều theo ý cô, liền lấy chùm chìa khóa trên móc treo và tiến đến. Anh kéo cái bao bọc bên trên chiếc xe giúp ko cho bụi bẩn dính vào xuống, ngồi lên và nhấn ga, đi ra bên ngoài.
Anh dừng xe ngay bên cạnh chỗ cô đứng, cười.
– Lên chứ?
– Tất nhiên rồi – Cô nhảy phóc lên xe, tất nhiên là ngồi ghế trước.
Anh liền nhấn ga, xe liền chạy ra phía cổng rồi bắt đầu nhanh dần khi ra đường lớn, mái tóc đỏ dài gặp gió vươn thả ra, bay bay nhẹ khiến cô rất thích, lại nhìn cô như lung linh hơn hẳn.
– Bây giờ đi đâu nhỉ?
– Em thèm bánh ngọt – Cô cười híp mí
Cứ thế, cái câu ” Em thèm…” sẽ luôn là điểm đến của hai người và nó cứ lặp lại ko biết bao nhiêu lần cho hết. Anh cũng phải nể cái dạ dày của cô.
Và điểm đến cuối cùng của cô là một quán trà đá nhỏ ở trong hẻm của Hà Nội, chiếc xe ko thể đi vào được nên hai người phải đi bộ vào.
Chọn một chiếc bàn ở góc quán, cô gọi cho anh một ly trà nóng cùng vs đen không đường, cô thì một ly Vani. Dường như, mọi thói quen của anh cô đều biết và tất nhiên, điều đó rất khiến anh vui vẻ.
Hai người chỉ nói chuyện, không gian thật riêng tư cho đến khi Vũ cùng vợ cậu ấy bước vào.
– Ôi nha nha, hạnh phúc nha – Vũ ghẹo
– Chỉ giỏi phá đám !!! – Huy chọc
Câu ns làm vợ Vũ ngại ngùng đỏ chín mặt. Vũ thì dường như chai lỳ vs những câu nói phũ phàng và kô mấy cảm tình từ Huy nên cũng bỏ ngoài tai mà không để ý, vì hơi đâu mà để ý mấy chuyện đó.
– Nhi Nhi, em càng ngày càng xinh ra nha!!
Vũ khen cô, nhưng mắt lại nhìn anh đểu giả. Cô chỉ múc một muỗng kem cho vào miệng kô nói gì, cười hiền lành.
Vũ cũng gọi đồ uống cho cả vợ anh và anh, hai cặp vợ chồng trẻ cứ vậy trêu đùa nói chuyện. Từ chuyện này đến chuyện khác cho đến chiều muộn.
Cô bảo là muốn quay lại nhà cũ, xem thế nào.
Chị Minh cùng mẹ cô ấy đã chuyển đến nhà Lan từ lâu, căn nhà nhỏ giờ đây trở nên vắng vẻ nhưng vẫn luôn sạch sẽ và thơm mùi hoa cỏ như xưa, cũng đủ bk ngôi nhà luôn có người lau dọn kĩ càng mỗi ngày.
Căn nhà như thiếu đi sức sống, cô ngồi trên chiếc ghế dài ở phòng khách nhìn xung quanh một hồi lâu. Anh ngồi xuống kế bên cô, kô nói. Hai người cứ yên lặng mãi cho đến khi cô cất tiếng.
– Em sẽ bán căn nhà này !
– Tùy em vậy…!
Rồi cô bỗng òa khóc, cô nhớ bố, cô vô cùng nhớ bố. Cô ôm chầm lấy anh, nước mắt chảy dài trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu làm ướt đẫm anh 1 vai áo. Anh mặc kệ cô khóc, tiếng khóc huhu nghe thật thương tâm. Lòng anh đau như bị cái gì cào xé. Vuốt vai cô, anh vẫn ngồi yên làm nơi dựa dẫm của cô.
Có lẽ, anh nghĩ anh đã yêu cô. Vì chỉ có yêu mới quan tâm cô thế này. Chỉ có yêu mới thương thế này. Và chỉ có yêu mới đau thế này !?