Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Rời xa anh... - Quyết định cuối cùng !!!


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Rời xa anh… – Quyết định cuối cùng !!!

Căn phòng thủy tinh vẫn lạnh lẽo, phảng phất mùi việt quất và mùi chelry nhẹ nhàng thơm phức. Cô gái với mái tóc đỏ dài đứng trước cửa sổ lớn sao thật cô đơn đến lạnh lẽo, mặc kệ những luồng khí lạnh đang thi nhau cố gắng luồn lách qua tấm cửa nhưng bị tấm kính ngăn lại.
Cô mặc trong mình một bộ quần áo đơn giản và thoải mái, trên vai là chiếc áo khoác bông mà anh mua cho cô vào đêm mưa ấy.
Cô nhớ và chưa từng ngừng nhớ anh, nhớ đôi mắt xám tro lạnh lẽo với nụ cười chỉ dành riêng cho cô, nhớ bàn tay ấm áp với lồng ngực rộng của cô mỗi khi cô mệt mỏi, nhớ giọng nói hàn băng với những lời thì thầm lạnh giá nhưng thật lòng, cô nhớ anh, nhớ cái con người lạnh lùng đến tàn nhẫn ấy.
Đếm từng phút từng giây, cô đếm những ngày mòn mỏi, cô chờ anh về.
Đôi mắt đỏ như mờ như đục, những gì cô thấy giờ đây là một khoảng không đen sì.
Tay cô xoa nhẹ cái bụng lớn, một nụ cười như thường lệ hiện ra trên đôi môi không son mà hồng, đôi mắt sắc và lớn cũng híp lại đến ngọt ngào.
– Con cũng nhớ bố lắm phải kô? Con trai?
Cô cảm nhận thấy tiếng khều khều tay của con cô trong bụng, cô lại cười rất vui vẻ, nó là một đứa nhóc rất thông minh.
Tay trái cầm chiếc ruy băng mỏng, tay phải cầm chiếc điện thoại. Cô đang chờ cuộc gọi từ anh.
Thì vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên, cô nhanh chóng cầm máy
– Gia Huy – Cô cười tít mắt, giọng rõ vui
– Em đang làm gì đấy? – Anh ngọt ngào
– Em không làm gì…
Đoạn hội thoại cứ thế kéo dài đến nửa ngày
– Anh nhớ em – Bỗng ngập ngừng, anh nói. Lần đầu tiên anh nói câu này với cô. Mắt cô mở lớn tràn đầy sự ngạc nhiên, rồi không hiểu sao nước mắt giàn dụa thi nhau chảy ra với bao nhiêu uất ức, bao nhiêu nhớ thương được lúc dâng trào, cô nước nở, giọng nghẹn ngào
– Anh à, em cũng rất nhớ anh, anh nhanh nhanh trở về đi, em chịu không nổi nữa rồi
Anh nghe giọng cô sao mà đau lòng thế, sao mà thương tâm đến thế.

– Ừ, chờ anh vài ngày nữa thôi, mọi việc cũng sắp ổn rồi.
Cứ thế hai người nói chuyện với nhau, cho đến khi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc đó anh mới dám cúp máy, lại vùi đầu vào công việc.
~Cô bị ốm, người cô rất nóng, xương cô như vỡ vụn, máu cứ thi nhau chảy tràn ra qua những lỗ chân lông trên người cô. Ny Ny lo lắng chăm sóc cô không rời nửa bước. Rồi đột nhiên một trận thống khổ từ đâu ập đến, những đốt xương của cô vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, cô ngay cả cử động cũng không dám, sợ những đốt xương kia sẽ lòi ra khỏi thân thể cô mất.
Cô đau đớn, vô cùng đau đớn, nhưng lại kô thể nào cử động, nước mắt thi nhau chảy thành máu.
Căn phòng tràn đầy mùi tanh tưởi của máu và mùi nồng hương của Hồ Ly…
Ngay cả dì Jen cũng phải bó tay, nước mắt dì lần nữa chảy xuống kể từ khi Linh Nhi, chị của dì cũng từng bị đau đớn thế này. Dì tự hận mình không thể giúp gì cho cô ngoài việc ngồi nhìn, tay dì đấm mạnh vào tường khiến tấm thủy tinh có phần nứt nhỏ.
***
Anh đang làm việc, đột nhiên ngực anh nhói lên, nước mắt không hiểu vì sao mà tuôn rơi. Người duy nhất anh nghĩ tới bây giờ, không ai khác ngoài cô vợ nghếch nhất của mình – Nhi Nhi
Công việc gần như đã hoàn thành, anh nhanh chóng mua vé máy bay và chờ ngày trở về Việt Nam sau 43 ngày rời đi.
~~Cỏ cây trong nhà vẫn xanh tốt nhưng dường như thiếu đi sức sống, không còn những đàn bướm đêm sắc màu bay bay, kô còn những chú chim nhỏ tụ tập. Những người hầu ở đây như buồn như mệt, ngay cả bác Mark cũng thất thiểu tiều tụy không kém.
Anh nhíu mày, chạy thẳng vào nhà, vừa mở cửa thì liền gọi lớn
– Nhi Nhi, Anh về rồi – Và vẫn không một tiếng động đáp lại
Anh lo lắng, chạy lên phòng, thầm nhắc mong là cô không sao, nếu không anh thề sẽ giết hết đám người làm trong nhà (*mặc dù kô liên quan là mấy )
*Cạch* Tiếng cửa phòng mở, anh bước vào nhìn quanh, trống trơn.
Bước đến giường liền thấy cô nằm yên ở đấy, đôi mắt nhắm hờ ngủ say, nhịp thở đều đều. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô gầy đi, anh có nghe đám người hầu kể lại, cô ăn ít hơn trước, lại thường xuyên thức khuya dậy muộn. Còn hay ngồi ngoài vườn hay ngồi ở cửa chính vào buổi đêm, có khi là ngồi đến sáng, dù mắt không thấy gì nhưng vẫn luôn hướng về cổng sắt bạc, trông đến thương tâm.
Tay anh bất giác lướt nhẹ trên khuôn mặt cô, vuốt mái tóc đỏ của cô. Người cô nóng, và cô bị ôm.

– Sao em ngốc thế? – Anh mắng nhẹ nhưng vẫn không cầm được hạnh phúc. Mấy ai được như anh, có một người vợ dịu dàng và yêu anh nhiều như thế?
Bỗng cô cử động, có thể là theo thói quen, tay cô với với tay anh, rồi ôm lấy eo anh, cô dịch người lại gần tìm hơi ấm, nhẹ nhàng và ngủ tiếp. Anh cười khổ, từ từ cởi chiếc áo ngoài ra cho cô khôbg thấy cấn cấn.
Anh ngắm nhìn cô thật lâu cho thỏa nỗi nhớ của mình. Đắp lại chăn cô cô, anh ngồi yên vị trí và tư thế như vậy cả mấy tiếng đồng hồ, anh cũng không nhớ rõ, chỉ biết là anh bắt đầu ê ẩm, trời cũng đã tối muộn, nhìn cô ngủ ngon thế, anh không nỡ gọi dậy.
Cô hôm nay ngủ rất sâu, cô như cảm thấy anh đã trờ về và ôm cô, cô ngỡ mình đang mơ nên nào dám tỉnh dậy, vẫn ôm chặt lấy anh không buông bỏ. Cho đến khi cô cảm thấy không thể ngủ được nữa mới e ngại mở mắt, nhìn người mình đang ôm trên tay. (* mặc dù rất cố gắng nhưng vẫn chỉ là một màu đen)
Anh ngồi dựa lưng vào thành giường khẽ nhắm mắt, chiếc áo sơ mi trắng được gỡ 3 chiếc nút trên cùng, vẫn hương nam tính không đổi. Sức hút vẫn mạnh mẽ. Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay anh xoa nhẹ vai cô, nhưng hình như anh đã quá mệt nên ngủ quên lúc nào không hay.
Cô ngập ngừng
– Gia Huy, là anh phải không?
Anh bừng tỉnh, cúi đầu xuống vuốt vuốt tóc cô.
– Dậy rồi à? Đói không?
– Có… – Như nhớ ra điều gì cô lại lắc đầu – Không – Cô ôm anh thật chặt, không muốn rời anh nửa bước.
– Nãy anh có nấu một ít cháo, tại đầu bếp hôm nay có việc, những người khác lại không biết nấu ăn…
– Em đói lắm – Cô nhanh nhảu, dùng tay lau đi nước mắt
– Chờ anh, anh xuống lấy cho
– Vâng !! – Cô cười thật tươi, ngồi trên giường chờ anh quay trở lại.
Anh bưng tô cháo hành nghi ngút khói vào, anh nghe người ta bảo, khi ốm ăn cháo hành mới tốt nên đã nấu cho cô, công thức tất nhiên là lên google.
Cầm bát cháo nóng hổi trên tay, cô hạnh phúc, cười đến… chảy cả nước mắt.

– Sao thế? Không ngon à? – Anh nhíu mày gãi đầu
– Không phải, ngon lắm mà – Cô ăn từng thìa từng thìa thật lớn, vừa ăn nước mắt lại tuôn không ngớt, không phải không ngon, chỉ là cô quá hạnh phúc, hạnh phúc đến thật muộn… Khi mà cô gần như buông xuôi thì….
Anh nhíu mày, thấy cô ăn gần hết nửa tô lớn ấy, thì đột nhiên anh lấy chiếc thìa của cô, vừa nghi ngờ vừa rụt rè, cũng thử múc một thìa rồi cho vào miệng, mắt anh trừng lớn. Với ly nước trên bàn anh uống tới tấp, đưa tay định dành lại tô cháo thì cô thu đi.
– Dở thế, ăn làm gì, đưa đây anh đi mua cho.
– Không, nó là của em – Cô phồng má, rồi cười – Em thấy rất vừa miệng, rất ngon mà – Vẫn tiếp tục cho những thìa lớn vào miệng, cô ăn một cách ngon lành, anh trừng mắt không hiểu nổi rồi cũng phải đầu hàng.
Cho đến khi không còn một chút gì trong tô cô mới ngoan ngoãn trả lại cho anh, miệng cười tươi, lưỡi liếm liếm lấy môi mỏng.
Cầm lấy tô, anh lắc đầu toan đi xuống nhà thì đã bị một bàn tay lạnh nhỏ bé nắm lại, quay lại nhìn cô, ánh mắt thắc mắc
– Bỏ đó đi, em lạnh! – Cô ngáp nhẹ, dịch người vào trong giường, vỗ vỗ vào chỗ trống.
– Vậy để anh thay áo quần đã
– Vâng – Cô cười.
Anh đi lại tủ đồ lấy ình một chiếc quần lụa đen dài, một chiếc áo cổ rộng trắng treo lên giá, cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, rồi lại chiếc cavas, đến chiếc áo sơ mi thì một bàn tay khác ôm ngang eo anh, lần mò trên ngực anh, cởi từng nút áo, từng nút một, khiến anh tim đập loạn xạ…trong ngực ai kia.
Bỏ cái áo ra, cô ôm lấy thân ngực trần, tựa hẳn người vào anh, tay anh thật rộng, lại rất vững chãi, có thể bảo vệ và ôm chặt lấy cô.
Giá như thời gian cứ thế rồi ngừng lại, giá như cô được ôm anh mãi như thế này, giá như ….rồi cũng chỉ là giá như thôi.
– Em sao thế, sao lại khóc – Kéo đầu cô lên, lau đi những giọt nước mắt trong suốt mà lòng anh tê tái
– Có lẽ vì…em nhớ anh – Cô cười thật nhẹ, nụ cười mà luôn khiến cho anh điêu đứng, nhìn sâu vào con mắt đầy ý câu nhân ấy, anh như bị thôi miên vào nó, tay xoa nhẹ tóc cô, rồi từ từ cúi xuống, hôn nhẹ lên trái, mũi, má và dừng lại ở môi cô.
Cả người cô như dựa hoàn toàn vào anh, dịch chuyển từ từ đến chiếc giường thủy tinh tuyệt đẹp.
Cô nằm lên nó, mặc anh ở trên mình yêu thương, hôn hít từ nơi này đến nơi khác, tay anh luồn qua lớp váy mỏng của cô, khiến cô nhột khẽ cựa mình rồi ôm lấy cổ anh.
Thì thầm vào tai cô những lời khen chân thành, cô cười khúc khích.
Vuốt nhẹ chiếc eo trần bé nhỏ, anh hôn vào ngực trái của cô, rồi cả chiếc sẹo hình chiếc môi trên vai trái.
Ngắm nhìn cô ngủ, anh ôm trọn cô vào lòng, nỗi nhớ cô như được lắp đầy trong thời gian qua. Lúc này anh mới thủ thỉ

– Ngốc quá, ốm cũng không biết mà nói với anh à?
– Tại … em sợ chồng… bận thôi – Tiếng nói ngái ngủ lại đứt quãng. Anh hôn nhẹ vào trán cô, một nụ hôn chứa muôn vàn yêu thương, nụ hôn chỉ giành riêng cho cô, người vợ tương lai và là người vợ duy nhất mà anh chấp nhận lấy và sẽ lấy.
– Vợ này
– Dạ?
– Ngoan, ngủ đi !
– Em yêu anh… – Cựa mình trong vòng tay anh, cô nhắm hờ mắt, lại không dám ngủ sâu vì như sợ anh sẽ bị biến mất đi thêm lần nữa. Cô biết anh còn công việc của mình, anh rất bận rộn. Nhưbg cô bây giờ, nhất là vào thời gian này, lại muốn ích kỉ một chút, gom góp những mảnh yêu thương vụn vặt lại giữ cho riêng mình cả cả…con trai cô. Tay vân vê mái đầu anh, nhưng người đã không còn thức.
Nhìn cô nằm trong vòng tay mình mà anh nhớ lại mấy tháng trước, lúc lần đầu tiên gặp cô, lần đầu tiên được ăn cơm cô nấu, lần đầu tiên được một người con gái khác không phải mẹ mình ôm vào lòng, lần đầu tiên được nếp trải vị được bảo vệ và muốn bảo vệ, và lần đầu tiên biết rung động từ người khác, bởi ánh mắt, nụ cười, cử chỉ, vóc dáng và cả con người ấy.
Anh như say như mê mà đã quên rằng cô vẫn chưa phải là vợ mình, nhưng anh chắc chắn, cô sẽ là vợ mình và chỉ là của mình!
Ánh mắt bạc thật dịu dàng hơn bao giờ hết, từ trong bóng tối, không còn vẻ cô đơn mà thay vào đó là vẻ mặt hạnh phúc và …
Từ khi anh về, cô đã không còn buồn bã như trước. Ngôi nhà lần nữa đầy ắp tiếng cười và tiếng mè nheo của cô.
Hoa trong vườn đã nở, chim trong vườn lại hót, ngôi nhà lại sáng lên đầy ấm cúng. Mọi thứ sẽ thật tuyệt cho đến một ngày rằm hôm ấy.
Khi mà màn đêm rập xuống, ánh mặt trời chợp tắt.
Khoác trên mình chiếc áo lông đỏ hồ ly lửa. Cô lạnh lùng cầm chiếc vali của mình lên và đưa cho Ny Ny đi trước. Vẫn không nỡ rời xa nơi này, cô nhìn lại một lượt, sờ lại những vật kỉ niệm của cả cô và anh.
Mắt cô đã sáng trở lại, hôm nay là trăng rằm, lũ yêu tinh rất hay ra đường làm càn nên anh đã phải đi săn, dặn cô ở nhà cẩn thận. Đây là cơ hội tốt nhất của cô. Cô chắc chắn điều đó.
Nhẹ đặt tay lên vai phải, cô nhẩm miệng đọc thần chú, viên Pha lê đỏ từ trong ngực sáng rực lên soi sáng cả một góc căn phòng. Cô cầm lấy viên pha lê nhẹ nhàng xoa miết, đặt một nụ hôn lên trên rồi dùng phép thuật cho vào lá thư cô viết dở, gửi anh.
Có thể đây là quyết định rất khó khăn nhưng cô nghĩ anh nên tập quên cô đi, quên đi cái con người phiền phức này trước khi quá muộn. Cô sẽ tự mình sinh con rồi nhờ Ny Ny nuôi giúp, và sau đó cô sẽ chết.
Dù đau đớn nhưng cô không muốn anh thấy cảnh cô quằn quại khổ sở, xấu xí già nua.
Tay cô đã bắt đầu nhăn nheo, mái tóc đỏ rực suôn mượt đã gần bị xơ rối nhưng cô đã cố chải chuốt cẩn thận để dấu đi. Nó đã bắt đầu chuyện bạc, khiến cô luôn phải khổ sở nhuộm đỏ từng ngày. Người cô đầy vết bầm tím, cơn đau ngày càng nhiều và thêm phần dữ dội.
Thần Tiên Tri đã đúng, cô bị bệnh Bạch Huyết Hồ, căn bệnh hiểm nghèo của loài hồ ly, là lý do vì sao mẹ cô mất sớm như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.