Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Những điều em không nói - Đau Lòng!?


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Những điều em không nói – Đau Lòng!?

Cô đã rất hoảng sợ, nhìn anh ngất đi trong tay mình, người anh nhẹ bẫng. Chắc hẳn anh đau lắm.
Nhìn bác sĩ khâu từng vết thương trên lưng rồi trên bả vai anh, lòng cô thắt lại, tay bịt miệng ngăn tiếng nấc, lúc đó anh chỉ cười, tiếng nói nhẹ đều
– Anh không sao đâu mà, đừng khóc.
Bà Na Na thở dài, không biết nói gì, đành lặng lẽ đi về, bà không lo lắng cho Huy lắm, chỉ là bà sợ cô tổn thương vì nó, cô đã rất nhiều lần đau lòng vì nó, rất quan tâm nó, đã rất yêu nó và khóc nhiều vì nó. Con trai bà, có lẽ là người hạnh phúc nhất khi có con bé ở bên. Bà đau lòng nhìn ra ngoài đường qua lớp kính đen trên xe.
Bà đã rất tức giận và trách mắng Huy khi biết anh đã đánh vào má cô, làm vai cô bị trật xương, bà biết cô rất sợ đau, vậy mà…cô đã không hề trách anh, chỉ cười và bảo ” là lỗi do con, anh ấy giận cũng đáng, con đáng bị đánh đòn mà”
Bà thở dài.
Cô ngôi kế bên anh, gật đầu sau những câu nói ” Anh ổn” từ anh. Nhưng cô biết chứ, anh không ổn chút nào, anh ddang rất đau, anh chỉ đang cố chịu đựng thôi, cảm giác bị những cây kim đâm qua để khâu vết thương, quả thực không hề dễ chịu chút nào, nhưng cô đã hứa với anh sẽ không khóc.
Cô chỉ cầm tay anh, im lặng, và mỉm cười, chờ anh được khâu xong vết thương.
Sau khi tiễn bác sĩ về, cô đi lấy cho anh cốc nước lọc.
Khẽ đỡ anh dậy, cô nhẹ nói
– Anh đang khát, uống một ít đi
– Anh muốn nước cam – Anh làm nũng, nhưng chất giọng vẫn lạnh, mặt vẫn không biểu cảm như bình thường. Nhưng cô biết, anh cố gắng làm cô an tâm thôi.
Khẽ dạ một tiếng, cô lại đi xuống nhà, pha cho anh một ly cam vắt nóng.
Anh uống một hơi sạch, cười rồi ôm nhẹ eo cô. Cô tròn mắt
– Đau đấy, đừng như thế
– Kô sao mà, nơi má….không còn đau chứ – Giọng anh hơi run, hối lỗi, anh cảm thấy lúc đó mình rất mất bình tĩnh, đã quá nặng lời với cô, điều mà làm anh hối hận nhất chính là một lần nữa làm cô đau.
Anh nhớ mãi, lần anh bắt mũi lên vào vai trái cô, và cũng hôm ấy, anh đã chém cô mấy nhát ở lưng, rồi tháng trước, anh đã bắn tên grật hướng, găm ngay trúng bụng cô, may mà là phần mềm, nếu cô có mệnh hệ gì thì không sống làm sao, vậy mà hôm nay, anh lại lần nữa đánh cô, làm cô đau lòng, thế nhưng cô lại chưa một lần trách anh, chỉ duy nhất vào ngày ấy, khi ở quán cafe, cô đã chọc anh…
Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy. Cô ôm anh lại
– Đừng, nằm đi, anh không đau nhưng em sẽ đau lòng
Anh nhíu mày, không nói rồi nằm xuống, khẽ xích vào một bên, chừa cho cô một chỗ trống trên giường
– Nằm!
Cô khẽ gật đầu, nằm xuống gối kế bên, khẽ tựa vào ngực anh, nhắm mắt.
Rồi cô cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh, mềm mềm khẽ chạm vào má trái, nơi bị anh đánh lúc nãy, mắt cô trợn tròn, mở lớn.
– Anh….
Anh cầm chiếc khăn nhỏ, lau đi những vết phấn trắng nhằm che dấu đi 5 ngón tay đỏ trên má cô. Khẽ thơm vào trán cô một cái
– Xin lỗi
Cô cười cười
– Đã bảo không sao mà
– Vì sao?
Cô khẽ hả một cái, nhưng rồi như hiểu ra, khẽ cười
– Không, lúc chiều em bị nhầm lẫn một số chuyện nên thế, hì…- Cô khẽ rúc sâu hơn vào ngực anh, mặc tay anh hết xoa nhẹ vào má rồi lại vai cô, nó làm cô rất dễ chịu.
– Ừ!
Chờ anh ngủ, nhìn anh mồ hôi đầm đìa, chắc rất đau. Cô khẽ bò dậy nhưng anh lại vươn tay ôm cô lại, mở mắt
– Đi đâu?
– Anh ngủ đi
– Đừng đi quá lâu – Rồi anh khẽ nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô đi vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn bông mềm. Khẽ giặt bằng nước ấm rồi lại đi ra, ngồi một bên giường nhìn anh đang ngủ say, mồ hôi nhễ nhại, anh mất máu khá nhiều.
Dùng khăn chạm nhẹ lên vầng trán hơi nhíu lại của anh, có lẽ khăn mềm cũng chắc do nước ấm nên mặt anh đã giãn ra, chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau đó, cô lấy từ kệ sách ra mấy quốn lập trình và toán học. Ngồi cặm cụi làm bài tập và học thuộc một đống công thức lằng nhằng. Mai cô có tiết kiểm tra định kì môn Toán, đêm nay sẽ rất bận.
Thời gian trôi qua khá nhanh, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu từ lúc nào, đêm qua cô lại thức trắng, một tay trông anh ốm, một bên thì phải cố nhồi nhét vào đầu đống kiến thức mà mấy bữa lười kô chịu học.
Khẽ chạm tay lên trán anh, bàn tay mát lạnh của cô chạm vào vầng trán hơi ấm nóng làm anh như tỉnh.
– Sáng rồi sao – Anh mở mắt, ngái ngủ.
– Hôm nay anh ở nhà đi, mai hãy tiếp tục đi làm, vết thương đã khép miệng nhưng vẫn còn bầm tím.
– Anh chở em đi học! – Anh định ngồi dậy nhưng lại bị cô ấn xuống
– Em có thể đi xe máy hoặc đi bộ, nhà mình rất gần trường.
– Sẽ ổn sao? Tôi muốn…
Anh chưa nói hết câu, môi anh đã bị môi cô chiếm giữ
– Kô nghe lời em sẽ giận
– Được…rồi – Anh đầu hàng, cùng cô vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng.
Anh đứng ở cửa ra vào, nhìn cô dắt xe ra đến cổng, cô vẫy tay tạm biệt anh, anh khẽ cười, chờ cô đi khuất rồi vào phòng, chơi game. Anh đã bỏ kô chơi game từ lâu, nhưng có vẻ vì cô thích nên anh chơi lại, nhìn 2 nhân vật game một nam một nữ, một trắng một đen đi bên nhau, anh mỉm cười.
****
Sau khi cất xe vào gara trường, cô xách cặp chạy ngay đến bảng tin xem số báo danh, vừa lúc thấy Ron và Melry đứng đó, như đang chờ cô.
– Chào buổi sáng
– Chào – Melry đáp, đưa cô hộp sữa trên tay bảo cô uống, cô cười khì khì rồi cấm nó uống cạn
Đi đến đâu, mọi người đều niềm nở chào cô, cô hôm nay hơi mệt, nên chỉ gật đầu mỉm cười thay lời chào.
Ngồi vào bàn, thì tiếng kêu oai oái của chị Lan phát ra từ ngoài cửa. Chị xách cặp chạy như bay về chỗ ngồi của cô. Hôm nay, chị kô mặc váy ngắn áo bó khoe s-line như thường ngày mà là một chiếc áo full trắng rộng cổ, áo khoác bằng len màu xanh tràm dài đến gối thả rộng kô cài nút, chiếc quần đùi màu đen có chiếc nịch lệch khoe chân trắng và dài, chiếc dày cao gót màu đen quý phái, mái tóc đen cột cao gấp khúc, nhìn rất năng động và xinh đẹp…đúng kiểu yêu thích của chị Minh.
– Sao? Đỗ rồi à – Cô cười, lấy tay chống cằm, cho chuột Ny Ny ăn bánh quy rồi cũng cầm lên cắn một miếng
– Khà – Chị Lan vứt cặp lên bàn rồi ngồi lên kế bên một cách rất mất hình tượng – Cô ấy rất dễ thương – Mắt chị mông lung, tự hào
– Đối xử tốt vào, em sẽ giết chị nếu chị tìm con khác vào hotel.
– Hề hề, sang năm chị muốn cưới
– Gì – Cô la lên kinh ngạc, khiến chị Lan phải kéo cô lại, lấy bánh quy nhét vào miệng ngăn tiếng hét lớn tầm cỡ của cô.
– Im, nóng hổi phải thổi mà nhai, phải đánh nhanh rút gọn kô đứa khác lại cướp mất
– Nhưng lúc đó chị ấy mới lớp 11, chị kô thấy…
– Kệ, thì đăng kí kết hôn thôi, mà em đã…chưa – Chị Lan trầm giọng lại, hơi rầu
– Chưa, hừ – Cô cầm điện thoại, có báo tin nhắn.
Cười tủm tỉm khi đọc được tin nhắn của anh, chỉ gọn hai từ ” Sớm về!! “
Cô cất điện thoại vào túi, vui vẻ với suy nghĩ ” anh là đang nhớ cô đấy sao “

– Này, nghe gì kô đấy nhỏ kia? – Chị Lan hét lớn vào tai cô
– Hả, à lát về đi shopping đi – Cô cười tươi
– Vừa nhận lương hửh?
– Kô, làm sao?
– Chị tự hỏi sao em nhiều tiền thế
– Hì, nhà có điều kiện – Rồi cô đặt Ny Ny vào tay Lan và cúi đầu đọc sách – Cho nó đi vệ sinh giùm em.
– Đệch… – Chị Lan rủa thầm rồi ôm Ny Ny vào nhà vệ sinh.
Cô vừa cắn bánh vừa đọc lại bài, thì một cậu bạn cùng khoa năm dưới đi đến
– Chị Thùy Nhi
Cô ngước mặt lên, nhìn cậu bạn, khuôn mặt khá dễ thương, trắng búng sữa, lại cao khoảng 1m7, thấp hơn cô một tẹo.
Cô xích vào trong một tý, cười
– Ngồi đi, đừng đứng, ngước đầu mỏi cổ
Cậu bạn có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng ngồi xuống.
Cô khẽ vắt chân chéo, chiếc váy xanh tràm dài đến gót làm cho cô thêm phần tự tin và thoải mái. Cô chống tay lên má, nhìn cậu bạn cười.
– Cậu tìm tôi coa chuyện gì?
– Thực ra, chiều mai có buổi thi bóng rổ giữa trường ta và đại học C, bình thường chị kô tới khiến cho bọn em rất xuống tinh thần – Cậu ta nói đến đây bỗng đỏ mặt, cô thích thú nhai bánh, khẽ gật đầu đồng tình.
– Mai chị sẽ đến, nhưng cậu tên gì?
Cậu ta nghe thế có vẻ vui lắm, ngước mặt lên
– Em tên Long, Minh Long
– Nhớ rồi – Cô đưa trước miệng cậu một chiếc bánh, khẽ há miệng ra ý bảo cậu phải há miệng ra để cô đút. Cậu ta đỏ mặt tía tai, mọi người xung quanh cười khúc khích, cô lại trêu chọc nam sinh lớp dưới rồi
Thấy cậu chần chừ, cô khẽ nhíu mày
– Mỏi!
Nghe thế, cậu ta bèn phải há miếng, cắn miếng bánh, mọi người xung quanh quay mặt đi, cười.
Cô tủm tỉm ăn phần của chiếc bánh còn lại cậu ăn dở, cho đến khu cậu ta khẽ ngước mặt lên, cô nhắm mắt lại
– Cậu kô muốn lên giường với tôi thì đừng nhìn vào mắt tôi – Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng mọi người trong phòng vẫn có thể nghe, họ cười khúc khích nhìn cậu trai nhỏ đỏ mặt vội đứng dậy và chào vội rồi chạy mất. Cô vẫn chống má nhìn cậu ta cười nhẹ thích thú, đưa một miếng bánh lên và nhai.
Đúng là Hoàng Ngọc Thùy Nhi, những lời cô ta nói luôn vô tình và nhẹ nhàng, nhưng lực sát thương đâm thẳng vào tim rất lớn, nó dường như rất ngây thơ nhưng nếu để ý thì nó luôn làm người nghe ngại đến kô muốn rúc mặt vào đâu được, vừa lúc đó, cô bí thư đoàn đi tới, đưa cho cô một tập sách dày cộm.
– Phần ôn tập cho bài thi tốt nghiệp đấy, cố mà học đi nhé – Cô ta nhẹ nói
Cô nhíu mày, môi chu ra chán nản
– Dày thế này ? – Cô soi soi cuốn sách
– Cố đi, tôi biết cậu rất trâu bò – Rồi đi ra khỏi lớp
Lan chạy lại chỗ cô, ngồi xuống, đưa cho cô Ny Ny và bịch táo xanh, trên tay cầm một quả nhai nhồm nhoàm
– Các cậu lại ăn táo này, có người cho Tiểu Thùy, hà hà – Lan gọi lớn mời mấy người bạn trong lớp, họ vui vẻ đi lại lấy táo rồi lại tiếp tục nói chuyện bàn về bài kiểm tra sắp đến. Cô lười nhác cầm táo soi soi
– Táo ngon nhờ, hà – Tay nhẹ vuốt lông Ny Ny.
Bỗng, cô nghe phía dưới sân có tiếng rì rầm, cô cũng tò mò đi lại cửa sổ xem, hóa ra là sinh viên mới, nghe mấy cô bạn kế bên bàn tán, hình như là sinh viên năm hai thì phải, cũng đẹp trai đấy, nhưng sao bằng anh ( trong mắt cô ). Cô bĩu môi rồi quay về chỗ ngồi, tiếng chuông vào học reo lên. Sinh viên ai nấy vào chỗ ngồi theo đúng số báo danh, cô quay lại Melry, cô bé tóc ngắn cười với cố, đưa tay lên nói nhỏ
– GOOD LUCK!
Cô cười, đưa tay biểu hiện Okay.
Rồi quay lại nhìn vào cửa lớp, bước vào là…thầy hiệu trưởng trẻ của trường, bọn con gái trong lớp réo lên vì thấy trai đẹp.
Thầy chỉ cười rồi phát bài. Thầy khẽ nhìn cô đang cắn bút chăm chú đọc đề rồi khẽ lắc đầu.
Cô cặm cụi làm bài, phải nói là đề khá dễ…so với cô.
Hết giờ, cô nộp bài cho lớp trưởng rồi ôm Ny Ny chạy theo thầy hiệu trưởng
– Thầy ơi, chờ em
Anh ta ngạc nhiên quay lại, nhìn cô rồi cười hiền, khẽ nâng gọng kính đen
– Sao thế Ly Ly?
– Hì… chỉ là em muốn nhờ thầy giúp em… – Cô cười vờ e thẹn
– Chuyện gì, nói đi chứ?
– Thực ra, em muốn tìm một cuốn sách, nhưng nó lại ở ngăn tủ hạn chế, phải có giáo viên đồng ý mới được, vả lại ở ngoài thị trường lại hết rồi, thầy giúp em nhé? – Cô cười
Duy nhíu mày
– Em muốn tìm sách gì?
– Bí mật của Hentang ( Bịa )
– Nhưng sách đó là sách cấm mà, nó bị nguyền rủa….
– Em tò mò… – Cô chu môi, mắt đeo kính áp tròng đen long lanh lên, mùi hương mê hoặc cô cho phép tỏa ra làm Duy điêu đứng, vô thức gật đầu
– Được rồi, đi theo thầy, nhưng chỉ đọc chơi thôi, sách đó kể về lịch sử khủng khiếp vì đói mà ăn thịt người của TQ, rất đáng sợ đấy – Duy cố gắng nói về nó để cô suy nghĩ lại
– Em tò mò mà – Cô vui vẻ chạy theo bước chân Duy
****
Hài lòng cầm cuốn sách dày cũ kĩ trong tay, cô lại bước đi theo quán tính, cúi mặt đếm từng viên gạch và kô hề có ai dám đụng ngã cô, hoặc có thể nói là kô nỡ.
Vừa đi vừa đọc đọc, cô thích thú. Cô hơi bị nghiện kinh dị, sự thật đáng xấu hổ là mỗi lần xem phim kinh dị cô lại rất say, và luôn thích nhân vật ác và vừa xem vừa cười thích thú xem họ dọa người.
Nhưng rồi, chân cô vấp phải cái gì đấy, mắt mở to, người cô bất ngờ ngã xuống, đau điếng.
Cú ngã làm mông cô tê rần, cuốn sách bị văng qua một bên, kính áp tròng bị rơi ra, làm mắt cô bên đen bên đỏ, nhì rất câu nhân, cô nhăn nhó, má đỏ ửng trong nắng hạ, khẽ xoa xoa mông, cô chồm đứng dậy, môi chu ra tìm thứ ” quái quỷ ” làm cô đau liền thấy một người đàn ông nằm nhăn nhó dưới chân nhìn cô.
Cô bực bội dụi dụi mắt, lấy đi kính áp tròng đen còn lại trên mắt, quay lại anh ta nhìn rất quen nhưng kô nhớ gặp ở đâu
– Này, anh làm kính của tôi rơi mất rồi đấy – Cô mò từ trong túi váy lấy ra chiếc điện thoại soi soi đôi mắt.
Hắn ta khó chịu, kô chịu xin lỗi, bỏ đi
– Shit, đi chết đi – Cô đi lại nhặt cuốn sách lên rồi bỏ đi tới bồn hoa sau trường. Nơi cô thường hay đến lúc trốn tiết.
(* Võ Đình Linh : Gia đình bình thường, bố mẹ mất sớm, ở với ông bà, tính tình lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng lại có trái tim tổn thương, cao 1m 78, 20 tuổi, học giỏi, giỏi karate )
Đình Linh bỏ đi rồi, nhưng thực ra cậu đang trốn tránh nó, cô khiến cậu thất thần, cô thật xinh đẹp, cậu như đã thích cô ngay lần gặp đầu, khi đó, cậu vô tình nhìn lên dãy lớp trên thấy cô nhìn cậu, một cái nhìn hờ hững và nhếch mép thích thú sau đó lại bĩu môi nhún vai và quay đi. Lúc nãy, cậu đang đi lang thang tham quan trường lại thấy cô đang chăm chú đọc sách, cô đi rất vững và như có một con mắt khác vậy, kô biết làm thế nào, cậu bèn ngáng chân cô, ít nhất cũng tạo ấn tượng rồi bỏ đi. Có lẽ hơi ngốc nhưng cậu mặc kệ.
Cô ngồi đọc sách một hồi, cầm điện thoại lên xem giờ liền thấy ảnh của anh và cô, bức ảnh này là cô chụp lén khi anh đang ngủ, cô liền làm hình nền, là khi anh nhắn mắt, cô khẽ hôn vào má anh. Kô biết giờ anh làm gì nhỉ, cô liền nhấn phím 1 rổi calling đưa máy lên tai nghe tiếng tút tút chờ từ đầu dây bên kia
– Alo? – Tiếng nói anh nhẹ bẫng, trầm trầm lạnh lạnh như thường

– Hì, trưa nay anh muốn ăn gì?
Anh im lặng một hồi rồi nhẹ nói
– Gì cũng được mà
Cô im lặng, cười buồn, cô ghét câu nói này
– À, cháo gà đi, anh lười ăn cơm – Anh như hiểu ra, khẽ nói
Mắt cô sáng hơn, vui vẻ
– Vậy được, nhà hết đồ uống, em mua về luôn nhé?
– Ừ, hãy thanh toán bằng thẻ của anh
– Chồng à, chợ người ta kô thể thanh toán bằng thẻ – Cô cười nói
– Sao kô mua ở siêu thị?
– Ở đó hàng kô tươi, kô tốt cho sức khỏe
– Vậy sao…- Anh nói nhẹ nhàng, khẽ vuốt vuốt chiếc gối ôm bằng bông
Đột nhiên cô im lặng kô nói, anh cũng im lặng, một hồi lâu, tưởng anh đã tắt máy, cô khẽ hỏi
– Chồng..!?
– Hử ? – Anh khẽ đáp
– Em tưởng…
– Ừ
– Em…nhớ anh! – Cô nói nhẹ bẫng, rồi mỉm cười.
– Ừ – Anh đáp khẽ – Sao kô học?
– Em đúp tiết, hì
– Về với anh đi, anh dạy em học thay giáo viên – Anh nói nửa đùa nửa thật
Cô nghe vậy, cười lớn
– Chờ em 15 phút
Sau đó tắt máy, gấp sách lại chạy nhanh lên lớp.
– Thưa thầy – Cô vờ nhăn nhó, mặt đỏ lên, mồ hôi nhễ nhại ( Vì chạy quá nhanh )
– Nhi, em làm sao ? – Thầy hoảng hốt nhìn cô học trò cưng, tuy lười nhưng học rất giỏi.
– Em muốn về, em kô khỏe – Cô nhăn nhó
– Được được, em lấy đồ rồi về đi, cần ai đó đưa em về kô
Cô lắc đầu
– Em tự về được
Rồi cầm cặp chạy biến mất trước mọi con mắt lo lắng của mọi người, trừ Ron, Melry và Lan, họ ngán ngẩm lắc đầu, cô bé lại bày trò.
*****
Ông Mark ngạc nhiên khi thấy cô về sớm hơn thường ngày nhưng cũng kô nói gì.
Cô chào ông Mark rồi chạy nhanh vào nhà, thấy anh đã đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ. Cô cười rồi vứt cặp lên giường chạy lại ôm từ đằng sau anh khiến anh giật mình một cái.
– Thay đồ đi đã – Anh quay người lại, vuốt mái tóc dài của cô rồi bỗng dưng anh nhíu mày – Em…có mùi lạ, mùi…nước hoa của đàn ông!
Cô tròn mắt rồi cười khì khì
– Có lẽ vô tình bị dính, kô có gì đâu, em đi tắm rồi ra ngay – Sau đó cô chuồn lẹ
Anh đưa tay ôm trán
– Chết tiệt, lại chạy mất
7p sau, cô từ trong nhà tắm đi ra với chiếc khăn tắm cuốn quanh người, rất tự nhiên đi lại chiếc tủ áo quần thủy tinh tìm một bộ đồ Mickey ở nhà và mặc vào. Anh nhăn mặt quay đi
– Em đang dụ dỗ anh đấy à?
Cô cười nham hiểm, quay lại bước từng bước uyển chuyển rồi ngồi trên đùi anh, tay quàng qua cổ anh, tóc tỏa hương thơm ngát, mắt đỏ tinh nghịch chớp chớp khiêu khích, bây giờ cô đích thực rất Hồ Ly, rất giảo hoạt, rất câu nhân.
– Thế em chưa dụ dỗ anh bao giờ à ?
– Vô sỉ – Anh đẩy cô đứng dậy, đi lại bàn ngồi xuống – Lại đây, học bài!
Cô lè lưỡi, tiến lại chiếc bàn thủy tinh dày nơi anh đang ngồi mà ngồi xuống, học bài…
Thế nhưng, khi anh giảng bài, cô rất chăm chú…ngắm anh, khuôn mặt ngốc ngốc mộng mộng mơ mơ. Anh gọi mãi mà kô trả lời mới ” Cốp “
Cô la oai oái ôm đầu kêu đau
Anh khẽ đưa tay vuốt vuốt, mặt nhăn nhó
– Tập trung, không lẽ anh là 1 thầy giáo tồi sao?
Cô ôm đầu, môi chu ra làm nũng
– Không, chỉ là anh đang làm phiền em tập trung…
Anh nghe thế môi giật giật
– Hừ, vậy thì đến trường…
– Không, em tập trung liền đây – Cô quay lại, chăm chú nghe anh giang tay chép chép bài tập, rồi lại ghi ghi lý thuyết.
Cứ thế đến gần trưa, anh ngồi phía sau ôm cô, khẽ phả vào cổ cô những hơi thở ấm nóng một cách vô thức, cô thì cố tập trung nghe anh nói và chép liên hồi.
Xong xuôi cũng đã 11giờ, cô nhìn anh cười khì khì
– Đi chợ với em hay em đi 1 mình?
– Anh đi với em
Thế là cô và anh thay đồ xong thì hai người cùng đi chợ mua đồ ăn.
Chợ rất khác với siêu thị, anh vừa phát hiện ra. Chợ đông người hơn, đồ ăn và những thứ khác được bày bán nhiều hơn, nhưng lại nhìn có vẻ không sạch sẽ thế mà cô lại bảo là tươi. Nhưng việc bếp núc cô làn tốt hơn anh, tất nhiên! Nên anh để cô lo hết, anh đi theo bên cô, nhìn cô chọn đồ một cách tập trung, rồi đôi khi hỏi anh ăn cái này hay cái kia, cũng đôi khi vô thức cô chạy tới khoác tay anh bước kế bên, anh dừng cô dừng, anh đi nhanh cô đi nhanh, anh chậm bước cô chậm bước, trong khi đó cô lại đang suy nghĩ xem nhà còn thiếu cái gì. Nhưng anh thích cảm giác này, trước khi có cô, anh chưa bao giờ quan tâm đến bếp núc hay việc nhà, có thể nói là lười, con trai ai chả thế. Vậy mà từ khi có cô, anh ” lười” chuyện công việc lại ” siêng” cái việc mà xưa nay anh chưa từng động đến.
Lướt xong chợ mua thức ăn, đưa đồ ăn lên xe xong, cô lại bảo anh chở đến siêu thị gần nhà mua một số đồ. Bảo anh chờ trong xe, sau đó thì ôm ra một đống hộp lớn nhỏ.
– Cái này…?
– Bát chén, em nghĩ phải mua chúng nếu kô muốn ăn bốc

***
Anh đứng trước máy giặt và 2 giỏ quần áo. Nhớ lại lúc nãy anh hỏi cô rằng ” Anh giúp được gì?” cô liền đẩy cho anh hai giỏ áo quần, 1 giỏ giặt tay một giỏ giặt máy, cô còn bảo giỏ giặt máy chỉ cần bỏ vào máy giặt, giỏ giặt tay chỉ cần ngâm xà phòng cho cô rồi lát cô xử lý cũng được, thế nhưng….anh vuốt cằm. Anh làm gì biết dùng nó như thế nào a!
Cô trong nhà bếp, sau khi bỏ gà vào nồi hầm thì quay lại xử lý 2 hộp bát dĩa. Tất cả cô mua đều được làm bằng thủy tinh hoặc pha lê, anh bảo anh thích thủy tinh và pha lê, vì nó…sáng. Cô dùng khăn lau qua, sau đó rửa sạch lại lau khô, rồi mới hài lòng cho vào kệ bát.
Đi lại nhìn nồi gà hầm, có lẽ còn 30- 40 phút nữa, cô bèn quay lưng đến phòng giặt đồ xem anh thế nào thì thấy anh với bộ dáng đang nghiên cứu và hai giỏ đồ vẫn nguyên xi.
Cô tặc lưỡi
– Được rồi, để em, vài bữa cưới về thì anh chỉ cần đưa tiền về cho em là được, việc còn lại em lo – Cô vừa làm vừa lẩm bẩm.
Anh gật gật đầu đồng tình, nhìn cô làm mọi việc một cách nhanh chóng và dễ dàng
– Dễ như thế sao?
– Đúng vậy! – Cô nhìn anh khinh thường – Dễ sợ, dễ sợ
Anh nhún vai bất lực, theo cô ra phòng khách.
Cô gọi lớn ” Ny Ny” thì từ ngoài sân, chuột Ny Ny hớn hở chạy vào.
Anh nhíu mày…
– Nó thành tinh từ bao giờ thế?
– Nó ngủ quên trong nhà cái ông ở lễ hội ấy, chị ổng nhốt vào lồng…hì hì.
Anh ngồi xuống ghế, ăn bánh và xem TV
– Chiều anh có việc phải đến công ty, công việc bây giờ rất nhiều
Cô nghe vậy thì cúi mặt
– Tại em, em xin lỗi
– Kô, công việc của anh vốn rất bận- Anh thơm nhẹ má cô rồi mở TV.
Tay cô ôm Ny Ny, tay vuốt vuốt tóc. Làn da cô trắng và có phớt hồng ở má e lệ. Đôi mắt sâu đỏ rực quyến rũ, cặp mi dài cong vút tự nhiên. Mũi hơi thấp nhưng lại rất đễ thương, cân đôi với khuôn mặt. Cả người cô như sáng lên trong ánh nắng của mặt trời.
Tự nhiên, anh lại như có cảm giâc rất ảo, cô đến bên anh thật ảo, cô ngồi với anh thật ảo, cô chăm sóc anh thật ảo, cô cười với anh thật ảo, tất cả…thật ảo.
Anh vươn tay ra, vuốt nhẹ tóc cô, lấy chiếc ruy băng trên tay cô rồi mò mẫm tết tóc cô lại…Tóc cô rất dài và mượt, nó ấm, thơm và đỏ rực.
Cô tròn mắt nhìn anh
– Anh làm gì đấy?
– Ngồi yên…
Rồi anh chải nhẹ tóc cô, mùi hương hoa cỏ từ mái tóc dài tỏa nhẹ phảng phất vào không khí. Cô tưởng, anh bị vô hiệu với mùi hương ư? Ko, anh cũng mê chúng! Cồ nghĩ, anh không bị đôi mắt xinh đẹp của cô hút hồn ư? Không, chỉ là anh đã cố nhẫn nhịn và chìm nó xuống!
Anh cận thận buộc lại mái tóc của cô, đoạn đuôi hơi xoăn nhẹ, anh khẽ vuốt chúng.
Khi anh chải tóc, cảm nhận được hơi thở của anh phả vào cổ, tưởng chừng như đã quen với cảm giác gần gũi ấy, thế nhưng tim cô vẫn đánh trống trận một cách kịch liệt. Cô xấu hổ, cô đỏ mặt ngồi bó gối kệ anh buộc lại tóc.
– Xong rồi
– Cảm..cảm ơn chồng – Cô nhẹ vuốt mái tóc đỏ của mình đã được tết lại, kô đẹp làm nhưng cô rất thích, cô cười ngây ngốc khi nhìn chúng.
– Anh nghĩ…món cháo gà…nó
– Ấy chết….- Thế là cô phi ngay vào phòng bếp, còn nghe tiếng anh nói vọi vào
– Cẩn thận té
Ở ngoài phòng khách, anh lại cười. Chợt phát hiện, từ bao giờ anh cười nhiều như thế, hay là anh cũng như bố, đã tìm được ngọn lửa cho riêng mình?! Đúng, chỉ riêng anh thôi!!
***
– Cậu định đi thật sao? Còn Nhi Nhi?
– …Con bé đã sẵn sàng rồi, Hoàng Minh
– Nhưng Kim Ngạn à…cậu…
– Nói thật, tôi cảm thấy thế giới này rất hay, hồ ly yêu Vampire, rồi lại con người yêu người sói, bây giờ còn có Hồ ly lai Vam yêu người soi, vui đấy chứ!
– Haizzz- Hoàng Minh thở dài, nhìn người bạn thân của mình. Ông còn nhớ, hồi đó, vào đêm trăng ông đang đi săn. Nghe thấy tiếng động sâu trong rừng liền chạy theo. Đập vào mắt ông là một người con trai đang ngồi dưới gốc cây gần đó, cậu ta rất điển trai, mùi nước hoa thơm phức một cách kì lạ, đang nhìn thì cậu ta bỗng cười một cách hơi ngu ngu nhìn ông
– Tôi đang đói, nếu kô phiền có thể ột ít máu kô?
Ông liền như bị mùi hương quyến rũ, nghe lời một cách vô thức rồi đi lại gần cậu ta, bỏ kiếm qua một bên. Khuôn mặt cậu ta gần sát người ông, nhưng thay vì 1 cái cắn đau đớn ở cô thì là 1 cái cắn nhẹ nhàng ở tay, lúc đó không hiểu nghĩ gì, ông lại thấy cậu ta rất đáng thương.
Từ hôm đó, ông gặp cậu ta nhiều hơn, cậu ta luôn đi sau ông, nhưng khi ông vào công ty của mình làm việc thì cậu lại đi khỏi. Khi ông đói, cậu ta liền chìa một túi thức ăn đưa cho ông, khi ông khát, cậu lại đưa nước. Hỏi vì sao cậu lại bảo ” Anh cứu mạng tôi mà”, và rồi, kô biết từ bao giờ, hai người đã thành tri kỉ. Có hôm cậu bảo cậu yêu một cô gái, lại là hồ ly, ông đã rất giận và khuyên can, bảo rằng kô phải ai cũng tốt, cũng như cậu đâu, thế nhưng cậu chỉ cười và nhẹ bảo
– Lỡ yêu rồi, kô dứt được
……Hết quá khứ…….
– Kim Kim, cậu yêu cô ta đến vậy sao?
– Hì, nếu, vợ cậu đi đâu đó thật xa, cậu có muốn đi cùng cô ấy kô? Bỏ đi cả gia tài kếch xù đó của cậu?
-…- Hoàng Minh im lặng, đúng là ông sẽ đi theo Na Na, mặc kệ bỏ đi tài sản mà mấy chục năm qua ông đã rất cố gắng để có, chỉ cần có bà là được, nhưng Na Na, bà kô như ông, tuổi thọ của ông có thể nói bất tử, còn bà thì sẽ ngày một già đi, lúc đó ông sẽ như thế nào, sẽ như Kim Ngạn sao? Sẽ phải cô đơn? Ông thầm cảm thấy may mắn cho Huy, ít ra con trai ông có một người vợ đủ thông minh, đủ mạnh mẽ, và đủ…tuổi để bên cậu trọn đời!
***
Ôm anh trong vòng tay, khẽ vuốt ve tóc anh. Làn da của cô rất lạnh, nhưng của anh lại rất ấm. Cô thấy thực vui vẻ, vuốt nhẹ má anh, thân hình anh to lớn và khỏe mạnh gấp đôi cô, thế nhưng lại ngộ một điều là anh lại thích được cô ôm khi ngủ, được cô vuốt má khi mệt.
Quanh nhà, lũ bướm đêm giúp cô dọn nhà, tỏa hương thơm thoang thoảng mùi chery, mùi mà anh thích.
Bỗng nhiên tay anh nhúc nhích, cầm lấy tay cô, đan tay anh vào tay cô, cô cảm nhận có cái gì đấy đã được luồn vào ngón áp út của mình nhưng thấy anh có vẻ không muốn thoát tay ra nên cô kô quậy, tiếp tục vuốt ve anh ngủ.
Hơi cúi đầu xuống, cô hôn nhẹ và trán, mũi, má và môi anh. Anh khẽ hé môi ra đáp lại.
****
Chiều, cô khẽ lay anh dậy, không hiểu từ bao giờ anh lại thích ngủ như thế và cũng không hiểu từ bao giờ, anh không còn có thói quen thức đêm dậy sớm mà giấc ngủ của anh đều đặn hơn, thay vì tự mình bò dậy, cô sẽ là chiếc đồng hồ báo thức, bế anh dậy đi thẳng đến nhà vsinh rồi dùng khăn ướt lau mặt cho anh tỉnh. Anh thấy thật buồn cười, nhưng cũng kệ, ai bảo anh thích thế. Nếu mà ai đó nhìn thấy anh được cô bế thế này chắc sẽ cười anh chết cho coi.
Anh chở cô đến nhà chị Lan theo ý cô, hôn tạm biệt rồi mới đến công ty và vùi đầu vào công việc.
****
Cô vi vu trên chiếc xe mui trần màu đỏ của chị Lan, chị cười tươi.
– Mua áo quần gì đây?
– Em không muốn đổi style, nhưng em cần mấy bộ ở nhà và áo thể thao, và cần mua vài bộ ple.
– Ôh, vậy chị biết nơi chúng ta cần đến rồi.
Dừng lại trước một tiệm thời trang lớn, ở tầng dưới là tiệm thẩm mỹ nhưng tầng trên sẽ là tiệm thời trang, rất nổi tiếng ở Hà Thành.
Cô bước vào, cô ăn mặc rất đơn giản, áo full cổ rổng, thay vì mặc nịch ngực thường ngày thì cô mặc áo bó nên nhìn thân trên của cô rất đẹp. Váy dài nữ tính với những họa tiết đơn giản nhưng lại rất cầu kì đẹp mắt, Đôi dày trắng đơn giản đế thấp, chiếc túi xách nhỏ màu đen bằng da có dây dài được cô đeo chéo trước ngực. Khuôn mặt tròn xinh đẹp, mái tóc đỏ rực rỡ hơi bay bay phấp phới khiến mọi nhân viên và những người khách là ngôi sao hay người mẫu cũng phải quay lại nhìn ngắm mà ghen tỵ. Phục trang trên người cô nhìn có vẻ đơn giản nhưng họ biết tất cả đều là hàng hiệu, từ dày đến bộ đồ, chiếc vòng tay bạch kim hình hoa lá đơn giản nhưng xinh đẹp, tài nữ đại học A.
Cô hỏi đường đến thang máy, rồi cùng chị Lan đi lên.
Chị cũng khoác ình bộ đồ da bó sát, khoe đường cong gợi cảm, chất liệu tốt, mang dày cao gót đỏ, người chị thấp hơn cô 1 tẹo nên khi mang dày cao gót nhìn mới bằng cô.
Hai chị em xinh đẹp, cho đến khi khuất tầm mắt mọi người, họ mới quay lại ai làm việc nấy.
Cô chọn một đống áo và váy mỏng mặc ở nhà. Sau đó qua quầy đồ thể thao chọn mua hai bộ, một cho anh và một cho cô, bộ đồ rất đơn giản nhưng chất liệu rất tốt, là một cặp. Cô mỉm cười đưa cho cô nhân viên, rồi lại đi đến hàng đồ nam. Áo quần của anh khá ít và đơn giản, anh chuộng đồ xám trắng, nên cô muốn thay đổi một chút, những bộ đồ trắng xám đó làm anh như hơi già dặn, ko phù hợp. Cô chọn cho anh những bộ ple màu đen hoặc đen cộc tay cách điệu hoặc phá cách một chút, nó nhìn rất sang và hợp với anh, chọn vài chiếc cavas màu trắng xám, vài chiếc áo sơ mi trắng và đen. Cô hài lòng đi tìm chị Lan. Liền thấy chị đang so đo với mấy chiếc áo
– Sao đấy?
– Minh số đo 3 vòng là bao nhiêu nhỉ, bình thường chỉ nói chuyện chứ chưa đo
– Trời, 94 60 90
Mắt chị Lan như sáng lên, vui vẻ chọn đồ.
Rồi cô xuống quầy thanh toán bằng thẻ của anh, anh buộc cô phải dùng nó nên cô sẽ thoải mái thôi, sao phải xoắn.
Rồi cô lại mua cho anh thêm 2 đôi dày và về nhà chị Lan phá phách.
Vứt một đống đồ và phòng khách, chị nhìn chị Lan
– Mua đồ về nhà ăn và xem phim nhé, rất tuyệt đấy!
– Okay, đi thôi
Thế là cô mua bánh kem, rồi kem, rồi bổng ngô, rồi đồ ăn vặt bà đồ uống, đủ hết.

Chơi đến 5giờ cô mới nhớ phải về và nấu cơm cho anh. Liền gọi Lan nằm kế bên dậy, chỉnh lại áo quần và tóc, rồi mới lên xe về.
Lấy từ xe ra một đống đồ, túi lớn túi bé chồng chât đi vào nhà và vào thẳng phòng ngủ. Vứt lên giường một cách vô thức, cô cại nhanh chóng chạy xuống nhà lấy thịt bò trong tủ lạnh đã được cô giúp việc ướp sẵn. Bỗng chị nghe thấy tiếng động quay lại liền thấy cô giúp việc đứng đấy
– Chị về bây giờ ạ?
– Ừ, em cần chị giúp gì kô? – Chị ấy thật thà đáp
– Thôi, dọn nhà chắc mệt rồi, chị về nghỉ ngơi đi
– Thực tình…quái lạ rằng nhà kô hề bẩn, lại thơm mùi hoa nữa…- Chị tặc lưỡi
– Vậy sao …- Cô đáp cho có lệ, tay vẫn đảo thịt rất chuyên nghiệp – À, Chị gọi Ny Ny cho nó uống sữa hộ em, nó là 1 con chuột
– Ny Ny
– Chị gọi lớn hơn mới được
Chị ta khoa hiểu nhưng gọi lớn hơn, quả thực một con chuột bạch chạy tới nhảy lên tay chị ta khiến chị ta giật mình đơ ra
– Chị Như, sữa trong lò giữ ấm
– À ừ…- Rồi chị lật đật đi lấy
****
5h46 phút, anh về, liền nghe thấy tiếng bát đũa từ phòng bếp và mùi thơm thức ăn phưng phức. Lên phòng thì anh nhíu mày nhìn đống túi đồ trên giường, khẽ mở ra xem thử…thì chả biết nói gì.
Thay một bộ đồ thoải mái, anh đi xuống lầu và vào thẳng phòng bếp như mọi khi.
Cô có vẻ đang bận rộn với món sup khoai tây. Anh mở tủ lạnh lấy một quả táo ra định cắn thì…
– Đừng… – Cô nhíu mày nhìn anh – Ăn vậy sẽ đau bụng đấy, uống sữa rồi chờ em, sắp xong rồi
Anh tiếc nuối nhìn quả táo trên tay nhưng cũng bỏ vào tủ lạnh và ngồi vào bàn chăm chú nhìn theo từng cử động của cô và chờ câu nói ” Xong”
và rồi cũng..
– Xong…
Cô dọn thức ăn ra, những món ăn đẹp mắt và đủ dinh dưỡng.
Anh nhíu mày…nhìn cô thắc mắc
– Em…sao chỉ 4 món?
Cô nhếch mày nhìn anh đáng sợ
– Anh đang gầy đi
– Gì…anh 79 kg mà gầy, em xem em kìa, chỉ được 48 kg thôi
– Hừ… kô nói nhiều, ăn đi – Cô ra lệnh
Anh nhăn mặt nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi ăn. Sáng thì đồ ăn nhiều đầy bàn, trưa thì lượng thức ăn còn khoảng 1 nửa, tối chỉ còn 1/4, thế này là thế nào chứ?
– Như vậy sẽ giúp cho anh mập lên, đừng nghĩ lung tung, kô em cho ăn chay bây giờ.
Anh chỉ mới nghĩ thôi cô đã đọc ra, đành vậy. Nhưng mà..
– Sao em kô ăn?
– Nãy em ăn đồ ở nhà Chị Lan
– Cùng lớp mà sao gọi chị?
– Thua mấy tháng, với lại em thua cá độ
– Ờ
******
Xếp áo quần mới vào tủ, cô đi tắm và thay ình bộ đồ thường ngày. Chải tóc gọn gàng, cô lại bàn làm việc của anh, anh đang nhìn cô nhíu mày. Cô cầm đầu anh rồi hôn nhẹ lên trán
– Ngày cuối cùng thôi, em hứa…
Anh kô nói gì, quay lại với máy tính làm việc, mặt lạnh tanh.
Tiếng đóng cửa, tiếng bước chân vội chạy xuống cầu thang. Anh ôm Ny Ny lên tay, đi lại cửa sổ nhìn cô dắt xe ra và phóng đi.
– Lại đi nữa rồi…
Ny Ny nhìn theo mắt anh, nơi có người con gái xinh đẹp ấy. Cậu im lặng, nằm cuộn tròn trên tay anh.
****
– Hello anh Hoàng
Hoàng có vẻ thất vọng
– Buổi cuối ư…
Hiệp chống má đá cằm…thở dài.
– À Ly Ly, chiều mai bọn anh có thi bóng rổ giao lưu với trường em…- Dũng hào hứng
– Ừ, em biết, chiều mai em sẽ đi xem…
Ngồi vào bàn, cô mở máy tính rồi đọc Mail và trả lời thư. Cùng mấy anh trong đoàn chơi đùa nói chuyện, cùng chơi game. Nhớ đến anh đang ở nhà. Trời đã bắt đầu tối muộn, nhìn lên đồng hồ cũng đã 21giờ. Cô đứng dậy xách cặp, cười
– Ai muốn đi ăn lẩu nào?
Mọi người hoan hô rồi tan sở, điểm đến tiếp theo của họ là một nhà hàng nổi nào đó có vẻ nổi tiếng
Cùng mấy anh nói mấy câu bông đùa, cả hội chỉ có mình cô là con gái, lại xinh xắn đáng yêu nên cô rất được mấy anh chiều chuộng.
Vui vẻ đến 1giờ sáng mới kéo nhau về. Cô uống khá nhiều nhưng say thì kô, đưa mấy ông anh vào xe taxi cho đọc địa điểm nhà của anh Hoàng rồi trả tiền và chạy xe đi phía sau. Cô tặc lưỡi, họ là đàn ông, uống ít hơn cô mà “ngủ” nhanh hơn cô mất rồi.
Sau khi đưa các anh lên phòng rồi thì cô lại quay xe đi về nhà của mình.
Rượu bắt đầu ngấm, cô cảm thấy hơi choáng và không thể tỉnh táo. Đã gần 2 giờ sáng, cô đứng trước cổng tra thẻ vào máy quét rồi đưa xe vào gara, cô không muốn làm phiền ông Mark vào giờ này.
Loạng choạng bước từng bước liêu xiêu. Cô tặc lưỡi. Vịn tay vào thanh cầu thang, cô bước từng bươca khó khăn. Đứng trước cửa phòng, cô nhẹ rón rén mở cửa.
Căn phòng tối om, mắt cô sáng lên trong bóng tối, đuôi mất tự chủ dài ra ẩn hiện trong chiếc váy dài. Cô kô thể bay, nó sẽ làm cô mất cân bằng. Cố gắng nhẹ nhàng lấy tạm bộ đồ mỏng trong tủ quần áo rồi đi vào nhà tắm. Cô cần làm ình tỉnh táo.
Cô vừa đi, 1 đôi mắt khác mở ra, màu trắng bạc sáng rực. Anh nằm trên giường, cảm giác bực bội lại ập đến, có lẽ mỗi lần anh về muộn, cảm giác của cô là như thế này. Quả thực không hề dễ chịu chút nào, thế mà cô đã chờ đợi anh, có khi thì ngồi ở ngoài sân, có khi lại ở trước cửa chính, khi lại ngồi ở hiện, bộ dáng thật tội nghiệp, đôi lúc anh còn thấy cô ngủ quên đi.
Anh cố giữ hơi thở đều đặn, bước nhẹ xuống giường, mang chiếc dép bông vào rồi đi vào nhà tắm.
Liền thấy cô nằm trong bồn, im lặng không tiếng động. Anh nhẹ nhàng lay cô dậy, cô mở mắt, nhìn anh rồi cười
– Xin lỗi, em làm anh thức giấc à?
Anh kô nói gì, khẽ lắc đầu, đỡ cô đứng dậy, dùng khăn ướt lau sạch người cho cô, nhẹ giọng nhắc nhở
– Lần sau, uống rượu thì kô nên ngâm người như thế này, sẽ bj cảm đấy
– Hì
Anh giúp cô mặc áo vào rồi bế cô đặt lên giường, nhìn cô an giấc.
Có lẽ anh đã quá vô tâm, anh chưa đủ trách nhiệm, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô, anh xem sự quan tâm chăm sóc anh của cô như một dĩ nhiên, và anh chưa hề đáp lại, anh nghĩ chỉ cần bảo vệ cô, cho cô mọi thứ cô cần, thế là đủ. Nhưng giường như anh quên rằng, cô rất nhạy cảm, cô vẫn cần anh quan tâm, vẫn cần anh ở bên mình.
Cô chưa một lần nói với anh cô cần gì, chưa một lần đòi hỏi anh thứ gì, chưa một lần yêu cầu anh làm gì, cô chỉ ra lệnh cho anh nhưng những lệnh kia là những sự lo lắng, sự quan tâm của cô cho anh, anh biết. Cô chưa bao giờ trách anh điều gì, cô sợ đau vậy mà vì anh, cô chịu đựng hết.
Anh nhớ, có một hôm trời mưa rất lớn, anh có cuộc họp đột xuất quên báo cho cô, vậy là cô đã đứng trước cổng trường chờ anh đến đón, mặc kệ trời mưa lớn, xối thẳng vào mặt, người cô run lên từng đợt. Vậy mà anh kô hề hay biết, cô lại phong ấn viên pha lê nên anh không thể cảm nhận được. Anh về nhà nhưng lại không thấy cô, anh lại lật đật chạy về nhà cô cũng không thấy. Lúc đó mắt anh trợn ngược, hoảng sợ chừng nào, sợ rằng cô vẫn chờ anh. Nhớ hôm đó trời đã tối, mưa vẫn không hề có dấu hiệu ngừng mà ngày càng nặng hạt. Anh chạy xe như bay phóng thẳng đến trường cô, liền thấy cô ngồi bệt dưới đất, hai tay bó gói, tóc tai áo quần ướt sũng, nhưng cô đã nhìn anh và cười tươi, anh vẫn nhớ nụ cười ấy, nó luôn ngây ngốc mỗi khi cô gặp anh hay cảm thấy vui vẻ. Trên đời còn có người nào ngu ngốc hơn cô đây?
Thoát khỏi kí ức, anh nhìn cô run bần bật trong chăn. Liền nằm lên giường, tay vuốt ve lưng cho cô. Cô như nhận hơi ấm, kéo anh lại, ôm cứng trong lòng. Môi cô mấp máy, hương men vẫn thoang thoảng trong không khí:
– Em xin lỗi vì để anh chờ
Anh bỗng thấy bật cười, tim nhói từng đợt, anh đã quá vô tâm hay tại vì cô quá ngốc? Có lẽ là cả hai!
Anh đi về muộn nhiều thế, nhưng lại chưa một lần xin lỗi cô, lại còn trách cô chờ đợi, vậy mà cô chỉ cười, giờ anh hiểu cảm giác đó, chắc cô đã đau lòng lắm.
Bây giờ, cô chỉ bắt anh chờ đợi vì lịch làm việc thay đổi, vậy mà cô xin lỗi anh những hai lần, anh đâu trách cô, sao cô lại áy náy.
– Đừng giận em mà…em sai rồi – Cô ôm anh chặt hơn trong lòng, tưởng anh giận vì bắt anh chờ đến khuya.
– Ngủ đi, anh không giận – Anh nhắm mắt, nằm cuộn trong ngực cô, lắng nghe nhịp tim dồn dập của cô, tim cô đập nhanh quá!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.