Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Ghen!! Là Ghen!!


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Ghen!! Là Ghen!!

– Tạm biệt Nhi Nhi, mai nhớ đến sớm nhé – Hiệp vẫy tay chào cô.
Cô cười tươi rồi cầm chìa khóa đi lại chiếc xe tay ga màu vàng sữa của mình, nổ máy và chạy thẳng ra chợ hoa.
Bác Mark lúc đi có nhờ cô mua một số hạt giống hoa hồng và Li li.
Chọn mấy bịch lớn rồi cô lại về nhà, đang vi vu trên đường thì.
” Kétttttttt”
Cô hoảng hốt nhìn chiếc xe chắn ngang trước mặt mình
– Hai anh làm gì thế? – Cô bỏ mũ bảo hiểm ra, nhăn nhó.
Chiếc xe chắn trước cô là hai tên mặc áo quần cũng không tệ, nhưng có vẻ không tốt lắm, không nhìn được tâm của họ nên cô không chắc chắn
Một người ngồi sau đi xuống, mỉm cười.
– Em cho anh xin số điện thoại nhé?
– Tôi quen anh sao? – Cô nhíu mày nhìn anh ta đánh giá
– Không quen thì sau sẽ quen, đi mà – Anh ta có bề ngoài cũng rất ưa nhìn, trông cũng rất đào hoa lãng tử.
– được rồi, 0948222xx20
Anh ta bấm nhanh dãy số cô vừa đọc, rồi cười mãn nguyện
– Em tên gì?
– Ly Ly
– Cảm ơn em
– Bây giờ anh nhường đường cho tôi được chứ?
Hai gã cười cười tránh đường cho xe cô đi qua.
Hà Thành quả là rất đẹp như tên gọi của nó, là trung tâm của đất nước. Nhìn cảnh vật xung quanh, sự tấp nập ở nơi đây khiến cô vui vẻ.
Nhưng tim cô như ngừng đập, một lần nữa, cô lại phanh xe đột ngột.
Cô nhìn qua bên kia đường, đấy là anh đang đi ra từ hotel cùng với một cô người mẫu nào đó. Cô nhíu mày, mắt cô lại lần nữa rực sáng. Tay nắm chặt tay lái như muốn bóp nát nó, cô lục từ trong chiếc túi xách màu đen được cô đeo trên vai, lấy ra chiếc điện thoại của mình, nhấn phím 1 mà calling.
Từ bên kia đường, cô thấy mặt anh không còn cười nữa mà lạnh lại, cầm máy lên
– Sao thế?
– Anh đang ở đâu?
– Công ty
– Ừ – Cô nhếch mép, chua chát.

– Có sao không ?- lại chất giọng lạnh tanh ấy
– Em nghe thấy tiếng xe đấy, mà không có gì, về nhanh đi, em đợi cơm.
– Ừ
Rồi cô tắt máy, quay mặt đi không thèm nhìn cặp đôi kia nữa, nhưng cô thấy có cái gì đó rất lạ ở đây. Nhưng sự Ghen tuông khiến cô như nghẹn đắng không muốn suy nghĩ nhiều, cô tự nhủ với lòng rằng không sao, con trai mà, phải đôi lúc cũng thế thôi, vài bữa cưới cô sẽ bắt anh chấm dứt nó.
Cô nổ máy chạy thẳng đến một quán kem quen thuộc
– Cháu lại đến đấy hửh Nhi? Bực gì hửh- Bác Nhàn cười vui khi thấy cô đến
– Không có gì ạ, cho cháu vani nhé.
– Okay
Cô ngồi xuống và điện cho Ron
– Đến đây
– okay – Ron ngái ngủ.
▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪
Rôn ôm mặt nhìn cô, chán đến cổ nhìn những chiếc ly kem rỗng trên bàn
– Này, ly thứ 14 rồi đấy
– Im đi, cằn nhằn hoài – Cô tiếp tục cho những ly kem lạnh vào miệng, tức tối.
Cô luôn có một thói quen rằng mỗi khi bực mình chuyện gì mà không có cách giải quyết hoặc không làm gì được thường đi ăn kem, nó lạnh và làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, giảm sự “nóng bức” trong người cô.
Mọi người trong quán đều nhìn chằm chằm về phía cô, nhìn người con gái xinh đẹp có mái tóc đỏ cột lệch ngộ nghĩnh, bộ đồ kín đáo nhưng dễ thương lại đang ăn kem…rất ư là quái vật.
Cô vẫn không ngừng ăn kem, Ron xấu hổ không biết chui mặt vào đâu, anh đang hối hận vì lúc cô gọi sao không giả điếc không nghe cho rồi, bắt máy làm gì chứ.
Đang chén ly kem thứ 21 thù một chàng trai đi tới, cơn tức giận vẫn chưa nguôi.
Cô rủa nhỏ
– Sao gặp lắm zai thế không biết
– Em ơi, cho anh làm quen được không
Cô bỗng nhiên nhếch môi, mắt lóe lên đỏ rực khiến Ron ngồi bên cũng sởn gai ốc, lại bày trò?
Cô nhẹ thoát tay biểu anh chàng lại gần mình hơn.
Anh ra rụt rè nhưng có vẻ rất vui mừng tiến lại, đưa tai cho cô nói nhỏ
Nhưng nghe xong thì mặt anh ta bỗng đỏ đến mang tai, nhanh chóng đi lại bàn của mình, cúi mặt xuống.
Ron không hiểu, nhích nhẹ cô

– Bà nói gì với hắn đấy Ly Ly?
– Quần cậu rách đáy kìa – Cô vẫn thong thả ăn tiếp kem
Ron tím mặt
– Thế…
– Đùa thôi !
Vừa dứt câu, tên kia một lần nữa đi lại
– Nhỏ kia, quần tôi đâu….
Cô ngước mặt lên
– Thế anh tin lời tôi nói à?
Hắn lại đỏ mặt
Ron ngồi kế bên im lặng
Cô lại gọi thêm một ly kem nữa như không có sự tồn tại của hắn
– Đi.s mẹ con ranh, mày chảnh hu hả
Ron tức tối, không ai có quyền chửi Nhi của cậu cả. Cậu liền đứng bật dậy nhưng cô cản lại, đành ngồi đó mà vờ ngoáy tai
– Cậu có nghe thấy con chó nào sủa gần đây không Ly?
Cô chỉ nhún vai, phủ nhận
– Cậu sai rồi, không phải chó, là cậu ta nói mà
– Hừ, tớ cứ tưởng con chó dại nào cơ
Hắn nghe thế, tức tối
– Mày ….
– Ron, tớ đã nhắc cậu bao lần là không được so sánh người với chó mà
– Vì sao chứ – Ron bực bội
Hắn nghe thế, nghĩ cô bênh hắn nên hắn liền vênh mặt nhìn Ron
– Vì người không bao giờ là chó – Cô quay qua hắn – Cậu nói thế là đang sỉ nhục loài chó đấy
Ron phụt một tiếng, mọi người trong quán nãy giờ theo dõi sự gây lộn ở chỗ cô cũng bụm miệng cười. Hắn thì tức giận ra mặt, mặt đỏ như khỉ ăn ớt. Mạnh chân đạp bàn một cái

– Mày nói gì hả con đ.ĩ
– Câm mồm – Cô quát lớn
Ron thực sự tức giận, đứng bật dậy, túm cổ hắn và vứt mạnh xuống sàn nhà.
Mọi người hơi hoảng, né sang một bên, bạn của tên đó không còn đứng nhìn nữa mà cũng ra mặt, có đứa còn gọi người đến
Nhi tức giận, đi ra khỏi quán, mấy tên kia tưởng cô chạy liền nhanh đuổi theo.
Ron cũng chạy ra, đạp tên lúc nãy mấy phát đau điếng. Bạn hắn chửi mấy câu cũng nhào vào định đánh cô và Ron
Nhưng chúng đã sai, trong cơn bực bội chưa tắt, cô túm lấy tay một tên gần đó, hất hắn lên cao rất đơn giản rồi ném mạnh. Mọi người đi đường xúm lại xem chuyện thú vị .
Cô bẻ tay răng rắc, mục tiêu chính của cô và Ron là tên lúc nãy
– Anh nói tôi lừa anh đúng kô?
Rồi cô đi lại chỗ hắn, hắn hoảng sợ, mấy tên bạn hắn cũng có vẻ sợ hãi tránh qua một bên.
Cô cầm hắn lên, xé quần hắn….rách đáy
– Bây giờ thì rách thật rồi nhé
Mọi người cười lớn, chỉ chích mấy thằng đàn ông mà không đánh nổi một đứa con gái “yếu đuối”
Cô quay qua Ron rồi kéo cậu vào trả tiền rồi ra xe, về.
Cất xe vào gara, cô đưa cho bác Mark mấy cái bịch hát giống rồi cùng tưới nước bón phân cho chúng giúp bác mà quên mất bữa tối cho anh.
Trời đã ngả màu chiều muộn. Chiếc audi bạc của anh đã xuất hiện sau cánh cửa sắt màu bạc cao.
Cất xe, anh nhíu mày đi lại chỗ cô đang ngồi, nhìn cô cặm cụi với cây hoa tường vi mà không để ý anh, kế bên còn có chuột bạch Ny Ny đang đùa nghịch những bông hoanh cúc nhỏ.
Cô đã thấy anh từ xa, cảm nhận được bước chân anh đi về phía mình, nhưng cô vẫn im lặng lơ đi, cô muốn được giận anh, vài phút hoặc vài giây cũng được, ít ra như thế cô còn cảm thấy cô là gì đó của anh, và để anh biết được cô đang giận. (*trẻ con!)
Cô đứng dậy, đi qua chỗ vòi nước rửa tay mà không hề để ý anh sau lưng. Sau đó đi vào nhà rồi rửa tay bằng xà phòng, thay đồ rồi mới vào nhà bếp chuẩn bị cơm.
Anh khó hiểu nhìn cô, nhíu mày nhưng vì mệt mỏi, anh lấy áo quần đi tắm. Và thầm biết ơn cô vì đã giúp anh hoàn thành công việc vào mấy hôm trước, nếu không chắc anh sẽ càng mệt hơn.
Ngâm mình đủ lâu, anh nghe tiếng cốc cửa nhà tắm
– Lẹ lên còn xuống ăn cơm.
Sau lớp cửa thủy tinh dày đục, anh cảm nhận được sự giận dỗi và lạnh lùng trong giọng nói của cô, anh lại nhíu mày, hôm nay cô rất khó hiểt, dường như đang bực chuyện gì, anh còn thấy cô lơ đãng hơn thường ngày.
Mặc nhanh quần áo, anh lau khô tóc rồi đi xuống nhà, ngồi vào bàn cơm.
Bữa cơm rất im lặng, khác với thường ngày, không còn tiếng nói luyên thuyên của cô nữa, anh khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường
– Ở trường có chuyện gì sao?
– Ừ, Lệ Lệ làm gãy chiếc bút chì và khóc toáng lên – Cô nói cho có lệ, vẫn tiếp tục “nhai” cơm mà không hề đụng vào thức ăn
Anh nhẹ ho một tiếng, cô đứng bật dậy, đi lại chỗ bình nước uống lấy cho anh một cốc nước mát
– Uống đi
Anh cầm cốc nước từ tay cô, khẽ uống một chút rồi lại nhìn cô về chỗ và tiếp tục nhai cơm.
– Em ốm?

– không
– Có chuyện gì sao?
– không
Anh không biết nói gì, đành cúi đầu xuống “nhai” cơm.
Dùng cơm xong, anh bảo muốn giúp nhưng cô gắt lên và đuổi anh ra khỏi phòng bếp, anh đành ngậm ngùi, im lặng đi ra. Hôm nay quả cô rất lạ, cô chưa bao giờ hành động như thế đối với anh, cô vẫn lo lắng cho anh, anh biết điều đó, khi anh vờ ho mắt cô đã run lên và nhanh chóng đi lấy nước cho anh, khi cô gắt anh, sau đó anh đã thấy môi cô run run, mắt cô hơi hoảng, anh mân mê môi, cầm ly nước mà soi mãi, khó hiểu, hôm nay cô bị gì không biết.
Bỗng, tim anh thót một tiếng, anh liền bật dậy, chạy nhanh vào phòng bếp, liền thấy kệ bát thủy tinh lớn, nó rất nặng đang rung lên. Còn cô thì ngồi dưới đất, chân bị trầy một khoảng lớn.
Anh trợn tròn mắt, nhìn kệ bát rung lên và nghiêng về phía cô, anh không suy nghĩ nhiều, liều mình chạy lại ôm lấy cô.
Và cảm giác như gãy xương ập đến, tiếng thủy tinh vỡ, tiếng vật nặng chạm mạnh vào nhau. Anh bao gọn lấy cô không để cô bị thương, chiếc kệ quá lớn, nó đằn mạnh lên người anh, anh đau đớn nhưng lại nhớ đến mười mấy ngày trước, cô đã vì anh mà đỡ hai nhát cứa rách da và gãy mấy chiếc xương vì anh thì anh lại thấy không hề gì.
Nhìn cô đang tròn mắt ở trong lòng anh, anh tức giận nhưng nghĩ cách thoát ra.
Có lẽ tiếng va chạm quá lớn, khiến cho bác Mark ở ngoài sân nghe được liền lật đật chạy vào, thấy cảnh tượng đó như hoảng hồn, máu từ xương vai và đầu anh chảy ra lênh láng, nhưng vì anh đang bảo vệ cô nên dường như máu càng nhiều hơn. Bác Mark hoảng sợ, chạy lại đỡ kệ thủy tinh dày lên, nó quá nặng khiến bác chật vật mãi mới kéo lên được.
Anh kéo cô bò ra, cô như vẫn chưa hoàn hồn, mặt mày trắng bệch không còn giọt máu, ngu đi.
Anh tức giận, mặc kệ lời khuyên đến bệnh viện của bác Mark, mặc kệ sự đau đớn ập đến trên người.
“Bốp”
Bác Mark ngạc nhiên, mắt mở lớn nhưng rồi lại đi ra, gọi bác sĩ riêng đến.
Cô đứng trước anh, nhận cái tát của anh, đau rát. Nhưng cô không phản ứng, cũng không trách anh, là cô sai, nếu như cô không bất cẩn, nếu như cô tập trung hơn, thì mọi chuyện đã không như thế này.
Cô cúi mặt xuống, nước mắt lại rơi. Cô cúi xuống khẽ đỡ cái kệ bát lên, một cách nhẹ nhàng. Rồi lại ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh cho vào tay, làm tay cô chảy máu.
Anh tức giận thật sự, chưa bao giờ anh cảm thấy tức đến muốn hộc máu như thế này, như lần chứng kiến cô bị người ta làm hại trước mắt mình vậy, không kiềm chế được, anh kéo mạnh cô đứng thẳng dậy, làm những mảnh vỡ trên tay cô rơi xuống đất, rơi vã.i lung tung trên sàn nhà.
Anh quát lớn, ra lệnh
– Nhìn thẳng vào mắt tôi này!
Người cô run lên trong sự bóp chặt nơi vai của anh, nó làm cô như không còn đứng vững được nữa. Nhưng cô vẫn làm theo lệnh anh, không kêu la, không chống đối, nếu như cô không giận anh thì hay biết mấy, nhưng anh có biết cô đã đau thế nào khi nhìn thấy anh cùng người con gái khác….
Nước mắt của cô vẫn chưa thôi rơi. Họng cô đắng nghoét.
Anh nhìn cô, lòng đau đớn, quát
– Nhìn xem, em đang làm gì thế hả?
Cô vẫn không hề nói gì, chỉ nhìn anh, mắt run lên sợ hãi
– Nói đi, em bị làm sao hả – Gân xanh trên mặt anh bắt đầu nổi lên, yết hầu nam tính nuốt những cục tức nghẹn đắng vào cổ, kệ cơn đau từng hồi ập đến, anh vẫn đứng thẳng, nhìn cô.
Bây giờ, môi cô mới run run, câu nói ngập ngừng.
– Em…xin lỗi – Có lẽ cô không sai, ghen thì không sai, đúng. Nhưng vì nó mà cô đã làm mọi chuyện trở nên thật tồi tệ và…cô đã sai, sai thật rồi.
Nước mắt cô vẫn rơi không ngừng.
Anh nhìn vào đôi mắt ấy, tay thôi không bóp vai cô nữa khi phát hiện ra nó đã sưng lớn lên, anh nhẹ đưa tay lên má cô, xoa nhẹ, đau lòng, bất giác, một giọt nước mắt hiếm hoi rơi ra từ khóe mắt anh
– Kô, Anh xin lỗi – Rồi anh ôm chặt cô vào lòng, người anh run lên – May thật…em không sao rồi – Rồi ang ngất đi trong vòng tay cô


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.