Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Học cách yêu ^^~


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Học cách yêu ^^~

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ như hất thẳng vào mặt, nhưng nó sẽ kô làm cô thức giấc nếu như anh kô hôn cô. Đôi môi nhỏ hồng của cô như bị môi anh bao trọn, nó ấm, ẩm và móng. Theo thói quen cô khẽ hé môi ra, chiếc lưỡi khẽ chạm môi rồi lưỡi anh, khiêu khích. Tay cô vòng từ eo anh lên cô anh, thở gấp, cảm nhận bàn tay anh lại vượt rào, sờ soạn.
Từ trong môi hôn, cô khẽ bảo anh một cách khó khăn
– Ưm…Hôm nay….
– Chủ nhật…..
Tức thì, cô cảm nhận được thân người cô hoàn toàn chạm vào bờ ngực nóng của anh, chiếc váy ngủ màu xanh tràm ngố đã bị anh vứt xuống giường.
Cô nhắm mắt, tay kéo mạnh ngực anh xuống, áp sát vào ngực cô, thở gấp. (18+)
Nhanh chóng thoát y cho anh, cô khẽ hôn lên trán anh, mũi, má, cắn nhẹ tai và dừng lại ở mô anh.
Người cô khẽ gồng lên, lật người lại, đè lên người anh, cô nhếch mép, nhìn anh mỉm cười phía dưới.
Bàn tay mát lạnh của cô vuốt nhẹ bờ ngực vững chắc ấm áp của anh, khẽ hôn rồi cắn nhẹ cặp ti nhỏ. Tay anh ôm ngang eo cô, mặc cô hoành hành, nhắm mắt hưởng thụ…
Vờn nhau như đủ, anh lại ôm lấy cô, lật ngược cô trở lại, cô cô nằm yên trong lòng và từ từ tiến vào một cách khó khăn.
– Ly, nó quá chật – Anh nhíu mày, chật vật nói
Cô lắc đầu phủ nhận, chu chu miệng xinh, má ửng hồng
– Kô nha, là của anh quá lớn
Anh bất ngờ hôn vào miệng cô. Cười tươi.
– Em rất đẹp đấy, Ly – Nói trong chiếc hôn
– Em vẫn…biết thế – Cô nhắm mắt, hưởng thụ cái hôn ngọt ngào của anh, hứng chịu cơn đau ập đến từ bên dưới.
————————-
Cô nằm co lại trong chăn, nhìn anh đi ra từ nhà tắm, chu chu môi, má hồng phúng phính trông thật dễ “ghét”.
– Èm đừng như thế, anh sẽ cảm thấy mình vừa phạm tội a
~- Phạm tội gì ? – Cô kê đầu lên đùi anh, tò mò
– Quan hệ với trẻ vị thành niên – Anh hôn chụt vào má cô.
Cô phá lên cười khanh khách, đánh nhẹ vào ngực anh một cái.
– Sao kô đi tắm đi, sẽ rất khó chịu đấy
Cô lại chu môi hờn dỗi
– Anh nhớ chứ? Anh đã làm những 4 lần a~ – Má cô lại phiếm hồng
Anh chớp chớp mắt, cười
– Thế….sao
– Ờ!
– Anh giúp em đi tắm!!
Cô liền híp mí, cười ngốc, dang tay chờ đợi.
Anh kéo chiếc chăn trắng ra khỏi người cô, ôm lấy thân cô đi vào nhà tắm, đặt nhẹ cô trong bồn nước nóng.
****
Ôm Ny Ny từ trên vai đặt lên bàn, lấy từ trong tủ ra gói bánh quy hương hoa quả bỏ trước mặt Ny Ny, cậu liền lười biếng ngáp ngáp, chiếc đuôi nhỏ khẽ mọc dài, vươn tới gói bánh, cầm một chiếc bánh lên đặt trong miệng mà nhai. Bộ dáng của cậu rất buồn cười, mắt nhắm, miêng nhai, trông lười biếng cực kì khiến cô cứ cười khanh khách khi cho cậu ta ăn.
Anh một bên, cầm ly nước cam lên miệng uống, mắt hờ hững nhìn cô như một thói quen.
Sau đó khẽ nhìn đồng hồ trên tay – 8giờ 6phút.
Anh đứng dậy, nhìn cô
– Đi ra ngoài ăn đi, anh muốn ăn đồ Ý….
– Hêy – Cô gật đầu, lại cười.
Lấy ra từ trong tủ một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần bò xanh bó sát.
Nhưng khi mang chiếc áo nịch ngực thì cô ngư trợn mắt há mồm.
– Chồnggggggggg, nó lại lớn hơn
Anh mím môi chẳng biết nói gì, nhìn ngực cô chăm chú nghiên cứu, rồi lấy từ trong tủ ra một chiếc bra mỏng đưa cho cô.
– Mặc nó vậy…
– Anh hiểu chứ? Mặc cái đó vào người em sẽ rất xấu a~ – Cô ảo não

– 116-63-97 Số đo rất biến thái…
– Cái gì…đáng lẽ 105 thôi mà – Mắt cô trợn ngược…
Anh nhún vai – Chắc là do anh a
~Cô tức đến thổ huyết, bực bội mặc chiếc bra trắng vào, nó ép ngực cô lại, làm nó như tròn hơn, cô đành phải lấy một chiếc áo sơ mi khác bó eo và mặc vào…
Ngực lớn ai bảo đẹp? Nó sẽ làm cô như béo hơn bình thường khi mặc áo rộng. Nó khiến cô phải khổ cực chọn bra phù hợp. Nó khiến cô phải mệt mỏi với ánh mắt soi mói của tụi con trai. Nó khiến cô…..
Ngồi lên xe anh, cô chửi rủa, tay ôm Ny Ny vuốt vuốt.
Chiếc audi bạc lướt nhanh trên đường lao thẳng đến đường cao tốc.
***
Sau khi giao chìa khóa cho người bảo vệ, anh dẫn cô đi vào nhà hàng và ngồi vào một chiếc bàn đã được đặt sẵn.
– Anh chị dùng gì ạ? – Tiếng nói vui vẻ của một cậu nhân viên cất lên.
Cô quay lại ngưởng mặt nhìn cậu và cười nhẹ khiến cậu như lỡ đi mấy nhịp tim…đỏ mặt.
Nhận Menu từ cậu, cô lướt mắt một vòng rồi đưa cho anh.
– Cái nào cũng được, tất cả đều tốt.
Anh cầm Menu gọi ra cả đống món ăn đắt tiền, cho đến khi cô nhăn mặt nhìn ra đường anh mới dừng lại và nói nhẹ
– Thêm một chai rượu Montevedi
Cậu bồi bàn viết nhanh trên notes rồi mỉm cười đi vào, kô quên bỏ lại câu ” Quý khách chờ một chút “
Cậu ta đi vào rồi, cô mới quay lại nhìn anh, ánh mắt tóe lửa
– Bình thường em cho anh nhịn đói?
– Hắn nhìn em mãi….
Cô chu chu môi
– Tại em đẹp chứ bộ…
– Ừ – Anh lại đáp bâng quơ, khuôn mặt muôn thuở vẫn lành lạnh, nhưng môi anh khẽ cười nhẹ.
– Chiều anh muốn cùng em đến trường kô?
– Làm gì?
– Xem bóng rổ a~
– Anh bận với bên đối tác rồi
– Ôh – Cô gật đầu, chút chút thất vọng
– Mà này, hay là tối anh cùng em đến bệnh viện thú y nhá, ở đó vui lắm
– Ừ, được – Anh khẽ gật đầu…
Hai người cứ nói chuyện vui vẻ cho đến khi….
– Ô…Ai đây – Có một giọng nói cất lên, có vẻ rất niềm nở
– Chào cậu…Hồng Mỹ Nhân…
Tiểu Linh nghe thế, đầy bực tức nhưng miệng vẫn nở nụ cười
– Kô giám, tôi sao giám so sánh với cô đây…
– Cậu đi cùng ai thế – Cô lơ đãng chuyển chủ đề, cô biết từ cuộc thi King Girl, Tiểu Linh trước ghét cô nay còn ghét cô hơn, tuy kô biểu lộ ra mặt nhưng cô chắc chắn điều đó.
– Tiểu Sương và một số bạn – Cô ra đảo mắt qua anh, anh thì đang bấm bấm chiếc điện thoại, lơ đi cuộc nói chuyện nhàm chán này giữa hai cô gái
– Ai đây…kô phải giám khảo KG? Giám đốc trẻ của S sao? – Cô ta cười niềm nở, đưa tay ra như muốn bắt tay với anh.
Anh ngước mặt lên khi nghe cô ta điểm danh, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của cô ta đưa ra trước mặt, anh lạnh lùng cất tiếng
– Xin lỗi, tôi kô quen bắt tay với người lạ.
Cô ta ngại ngùng rút tay về, rồi lại nhìn qua cô bực tức như kiểu đang đánh ghen, cô vội vàng giải thích
– Anh ấy là chồng mình, chúng mình định vài tháng nữa sẽ cưới…
– Thảo nào… – Cô ta nhếch môi khinh miệt – Cáo từ…- Rồi quay lưng đi
Cô ôm đầu, vuốt ngước tóc ảo não
– Khổ quá a

~Anh cười nhếch mép
– Vì em đẹp…
– Khỏi mỉa mai đi, anh giống như đang xem kịch ấy…
Vừa lúc đó, phục vụ lại lên tiếng
– Thức ăn của quý vị đây, chúc ngon miệng.
Cô khẽ cảm ơn rồi nhìn cái bàn đầy ắp món ăn, cầm dao và nỉa lên sẵn sàng chén.
Anh nhìn cô ăn đến ngon thì hài lòng, nhấp một ngụm rượu, vị ngọt chát như hòa tan trong miệng anh.
Mặc dù rất muốn ăn cho thỏa thích, nhưng cô vẫn cẩn trọng, ăn chậm rãi và cố gắng tỏ ra thật thùy mị, điều đó khiến anh cứ cười tủm tỉm suốt. Cô và anh rất được chú ý, anh khá nổi tiếng với danh giám đốc công ty của S, trẻ tuổi và tài giỏi, lên chức giám đốc từ lúc 16 tuổi, sau hai năm, công ty của anh ngày càng lớn mạnh và nổi tiếng trên toàn nước, cổ phiếu của anh trong tập đoàn S nhiều gần bằng với chủ tịch vậy mà anh lại kô hề có ý định tiếp quản tập đoàn này, lại có ý nhường cho người anh trai bí ẩn của anh. Đàn bà xung quanh anh luôn kô thiếu, nhưng anh lại nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn, kô bao giờ chịu tiếp xúc với người lạ, luôn quyết đoán trong mọi việc. Vậy mà giờ anh lại cùng một cô gái xinh đẹp, chừng đang học cấp 3 đi ăn… thật tình, trâu già gặm cỏ non a~.
Ước chừng kô chất nổi thức ăn nữa, cô khẽ nhìn qua anh, thấy anh chỉ ăn được một chút thịt đã dừng lại, lấy khăn giấy lau lau miệng, khoanh tay trước ngực nhìn nhìn cô.
– Đã no?
– Vâng
– Uống chút rượu đi, sẽ kô trướng bụng lên…
– Hì – Cô cầm ly rượu lên, uống một ngụm – Em vào tollet, anh chờ em
– Ừ
Khẽ soi mình trong gương, cô rửa tay thật sạch rồi vuốt vuốt lại mái tóc đỏ dài của mình. Lấy cây son đỏ nhẹ từ trong túi ra rồi khẽ bôi nhẹ lên môi, dùng mascara quẹt nhẹ lên mi cong. Hài lòng soi mình trong gương, vừa lúc quay lưng lại liền thấy Tiểu Linh cùng Tiểu Sương bước vào
Cô khẽ mỉm cười cúi chào rồi định quay lưng đi liền nghe thấy tiếng nói mỉa mai của Tiểu Sương
– Nghe nói Thùy Nhi đang bồ bịch cùng giám đốc Hoàng…Hồ Ly có khác, người yêu cũng thật giàu có a
~Cô quay lại, mỉm cười.
– Cảm ơn lời khen, quả là tôi dụ dỗ anh ấy trước – Hàm ý là ” cô kô dụ được nên ghen chứ gì…”
Hai cô gái tức điên lên mà kô nói được gì, đành câm nín, mặt đỏ lên nhìn khuôn mặt cười tươi hơn hoa của cô.
Cô đi ra, môi nhếch mép khinh bỉ lũ não ngắn chân dài.
– Anh đợi lâu chưa?
Anh nhếch môi đứng dậy, đoạn hội thoại vừa rồi anh đều nghe, tai anh quá thính chăng…
Thanh toán tiền xong, cô lại theo anh lên xe, điểm đến kế tiếp là công viên, cô muốn tiêu hóa hết đống thức ăn và thu một ít nguyên khí ình.
Tấp xe vào bãi đỗ, anh mở cửa định qua mở cửa cho cô thì cô lại tự mình mở cửa, anh lại cười, đúng rồi, cô khác mấy cô gái kia mà….
Cùng anh dạo bước trên bờ hồ, cô bước từng bước thật chậm, vươn mình trong nắng làm da cô sáng bừng lên.
Dừng chân tại một ghế đá, cô ngồi xuống, lấy máy điện thoại ra, quay qua anh cười…
– Chụp ảnh
Cô cầm máy điện thoại lên rồi nhìn anh cười. Anh nhìn điện thoại trong tay cô rồi nhìn cô, kô biết nói gì mà cũng chẳng từ chối…
Cô chụp một tấm ảnh, đoạn đầu thì cô dựa vào vai anh nhưng khi chuẩn bị bấm máy cô lại hôn chụt má anh một cái.
Sau đó liền nhăn răng ra cười trông cực ngố, anh kô thể ngăn nổi, liền kéo cô lại hôn phớt vào môi cô, cô đỏ mặt, quay đi chỗ khác
– Ở đây đông người a
~Anh chả nói gì, cầm lấy điện thoại của cô, bấm bấm cài hình nền, rồi lại gửi ảnh đó của cô sang máy anh, lại bấm bấm.
Cô liền vui vẻ, ôm lấy tay anh, tựa đầu vào anh. Hạnh Phúc
~****
Vì hôm ấy có buổi giao lưu bóng rổ giữa Đại Học A và C nên cô cũng phải đến, thực ra thì kô đến cũng kô sao nhưng vì lời hứa. Cô ăn mặc như thường ngày.
Anh dừng xe trước trường cô, giúp cô mở dây an toàn, im lặng.
– Lát anh đến chở, khoảng mấy giờ em về?
– 6giờ đến 7giờ a
~- Sao muộn thế…
– Tiệc nữa mà…

– được, tan thì alo cho anh
– Vâng – Sau đó cô mở cửa xe rồi đi vào trong trường.
————-
Sân bóng rất lớn, đã đông nghịt người, cô lấy đt ra alo cho chị.
– Chị ở đâu…Em kô tìm ra chỗ
– Thế em đang ở đâu?
– Cửa a
~- Chờ chị….
Rồi 5 phút sau, cô theo Lan đi lại hàng ghế trên cao, có thể nhìn rõ toàn bộ trận bóng, cô cũng kô bất ngờ lắm khi có Minh ở đây.
– Chị Minh – Cô vui vẻ ôm hôn chị nhưng lại bị Lan kéo lại vứt vào cái ghế bên cạnh
– Của chị – Lan hùng hổ tuyên bố, mọi người gần đó chỉ biết im lặng làm ngơ, gì thì gì, Duy-hiệu trưởng trường là anh trai của Lan, kô nên động vào.
Cô nhăn nhó, giận dỗi quay mặt chỗ khác mặc kệ Lan xin lỗi như thế nào, Lan làm cô đau a~.
– Tôi ngồi đây được chứ? – Bỗng một tiếng nói cất lên
Cô quay lại, nhìn cậu bạn, là Đình Linh, cậu ta mặc quần đen áo sơ mi trắng đơn giản, cố tình kô gài 3 khuy áo làm cho thêm phần lãng tử, cô để ý thấy những cô gái ở đây đều rất thích vẻ ngoài của cậu ta
– Được, cậu ngồi đi
Cậu ta ngồi xuống, nhìn xuống sân bóng, lơ đãng.
Lát nữa, Minh Long chạy đến chỗ cô ngồi, cười hạnh phúc như trẻ
– Chị Thùy Nhi, chị đến rồi
Cô cười híp mí
– Ừ, chị hứa mà – Rồi cô lấy bánh trong gói cầm trên tay đưa trước mặt cậu
– Ăn đi, sẽ may mắn đấy
Cậu ta đỏ mặt, cắn một miếng.
– Nếu tụi em thắng, chị sẽ đi chơi với em chứ?
– Cậu sẽ thắng chứ? – Cô hỏi ngược lại
– Tất nhiên – Cậu ta vui sướng
Cô đứng dậy, vui vẻ đi cùng cậu ta xuống sân bóng. Rồi cô đi qua đội của đại học C
– Anh Hoàng ^^
~- Nhi, em đến đấy à…
Hiệp nghe thấy thế liền quay lại
– Lát về đi chơi đi, anh khao
Cô cười lắc đầu, từ chối
– Chồng em sẽ khó chịu a
~- Ừ – Rin bĩu môi
– Các anh chơi tốt nhé – Cô nháy mắt, tạm biệt rồi về chỗ ngồi
Trận bóng kết thúc một cách nhàm chán trong mắt cô, cô luôn thắc mắc kô hiểu bóng rổ có gì vui mà nhiều người thích như thế, họ cổ vũ rất lớn…
Mọi người ai nấy đều ra về sau khi mở tiệc chiêu đãi chúc mừng dành cho các tuyển thủ.
Trời đã tối hẳn, đèn đường đã được bật lên. Khác với ban ngày, đêm xuống như lạnh hơn. Cô đứng trước cổng trường nhìn mọi người thi nhau đi về. Có lẽ hôm nay anh lại bận. Bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai cô
– Chị uống cafe nóng kô – Đình Linh hỏi nhẹ, giọng trầm trầm nhưng ấm hơn anh rất nhiều, khuôn mặt kô lộ một cảm xúc.
Cô cười rồi nhận lấy.
– Đây là vì cái gì a~?
– Coi như xin lỗi vụ hôm qua đụng phải chị
– Ừ
– Cùng về kô?
Cô im lặng, rồi nhẹ lắc đầu
– Tôi đang chờ người đến đón
– Vậy tôi chờ cùng chị
– Cũng được – Cô cười híp mí, cũng chả từ chối, uống cốc cafe sữa nóng. Nó làm cô ấm hơn một chút.
– Chị mặc vậy kô lạnh sao?
– À, cũng có…chút chút
Đình Linh lắc đầu, định cởi áo khoác mình ra thì từ đằng sau, một chiếc áo da đen ôm lấy người cô, 1 bàn tay ngăm ôm từ sau lưng cô lên trước, như sưởi ấm

– Ly Ly, cậu sẽ bị cảm đấy, đồ đầu đất
– Ron… Cậu ta sẽ hiểu lầm
Melry từ đằng sau cầm khăn len quàng cổ cho cô, khẽ cười
– Cậu là hotboy khối dưới ak
Linh nhíu mày, khẽ lắc đầu
Melry nhếch môi, tiến tiến, nhìn cậu ta rồi quay lại kéo Ron đi mất.
– Bạn chị?
– Ừ, Thanh mai trúc mã a
~Rồi hai người kô nói gì, chỉ im lặng.
1 tiếng sau, chiếc audi bạc xuất hiện, ánh đèn dường như quá sáng khiến cô kô quen, chói mắt, khẽ đưa tay lên che lại.
Anh vội vã bước từ xe, trên tay là một chiếc áo lông đỏ chạy nhanh về phía cô, ôm lấy rồi nhanh khoác lên người cô.
– Anh xin lỗi
– Hì, kô sao – Cô quay lại Đình Linh nhưng cậu ta đã đi từ lúc nào, nhìn bóng lưng của cậu phiêu phiêu nhưng lại cô đơn đến đỉnh điểm.
Cô ngoái đầu lại, nhưng chân vẫn bước theo anh.
Trong xe có điều hòa nên rất ấm, Cô ôm chặt chiếc áo lông anh đưa đến, rất mềm, lại một món quà mới anh tặng cô.
– Lạnh lắm kô? Anh bật thêm độ nhé? – Anh nhìn cô lo lắng, tay cô lạnh hơn bình thường rất nhiều.
– Anh đừng lo lắng quá…em kô quen – Cô ngập ngừng quay mặt đi
Mặt anh tím tái, mọi thứ như dừng lại khi cô nói câu đó, khuôn mặt anh lại lạnh hơn bao giờ hết, bật máy rồi vích gas phóng thẳng.
****
– Vào tắm đi – Anh đưa áo quần cho cô rồi đi lên tầng 4, phòng làm việc của anh, chỗ này dường như anh rất ít lên, chỉ khi công việc quá nhiều mới cần đến, nếu kô anh sẽ ở trong phòng ngủ làm, có lẽ tại anh lười hoặc cũng có thể tại anh muốn gần cô.
Ngồi vào ghế, anh cố gắng tập trung nhưng câu nói của cô lúc nãy vấn cứ văng vẳng trong tai, anh nhếch môi tự giễu mình.
Lúc nãy, thấy cô đứng hơi khum mình lại giữa thời tiết thất thường này, anh đã rất lo lắng, công việc của anh ngày càng bận để chuẩn bị cho dự án mới, thời gian dành cho cô có thể sẽ kô còn nhiều như trước.
Vùi đầu trong mớ lộn xộn, anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã của cô, rồi tiếng di động anh kêu ở trong phòng ngủ, lầu 2. Tai cô kô thính như tai anh, mũi cố cũng kô nhạy cảm như anh, nên có lẽ cô kô biết anh đang ở đâu.
Rồi anh nghe thấy tiếng động lớn, tiếng cô thút thít khóc, miệng gọi tên anh.
Anh gấp máy tính lại, chạy nhanh xuống lầu, liền thấy cô ngồi xổng xoài ở trên thềm, mặt mũi lem them nước mắt, tay ông mặt khóc nưc nở, điện thoại vứt lăn lóc trên sàn như tội đồ phản chủ
– Nhi, em sao thế – Tim anh như ngừng đập, mọi thứ như sụp đổ dưới chẫn nhìn cô thật tôin nghiệp, anh hoảng hốt, lo sợ.
Cô ngước mặt lên, mếu máo, nước mắt chảy ròng ròng nhưng môi cười ngốc
– Em tưởng anh bỏ đi đâu rồi, em tìm kô thấy …
Anh chạy lại ôm lấy cô vào lòng.
– Anh trên phòng làm việc, chỉ vừa…
– 9h rồi, nãy em kô thấy anh, em tưởng anh đi đâu, nhưng…lâu quá, em đã tìm… – Cô khóc nấc lên, nức nở như đứa trẻ, má cô đỏ nhưng đường máu, mắt hoe nước, môi mím lại, tay bấu chặt áo anh, người run bần bật
– Anh…xin lỗi
– Hức hức, Ăn cơm, nó nguội mất rồi…. – Cô thút thít.
Anh đỡ cô dậy, nhìn chiếc váy dài của cô bị loe loét máu, thở dài, nhấc bổng bế cô trên tay đi vào phòng ngủ.
Tim cô đập thình thịch, có lẽ vẫn còn hoảng sợ với ý nghĩ anh sẽ bỏ cô đi vì cô phiền hoặc cũng có lẽ vì cú trượt cầu thang lúc nãy. Tay cô ôm chặt cô anh, nhìn anh bước từng bước vững chắc tiến lên phía trước. Cánh cửa phòng thủy tinh dày đã chắn ngang trước mặt, cô giúp anh mở nó ra, anh bế cô đi thẳng đến hộp đựng y tế, cô cầm lấy rồi anh lại bế cô đến giường cho cô ngồi trên đùi mình một cách nhanh chóng, mọi việc cứ như đã được làm đi làm lại nhiều lần đến quen thuộc.
Anh nhìn cô với ánh mắt trách móc, cô rụt đầu lại rúc vào ngực anh, tay anh ấm áp và nhẹ nhàng vén chiếc váy lên đùi. Cặp chân dài trắng nõn của cô lộ ra, phía chân trái bị rách một đoạn lớn, máu vẫn chảy và như kô có dấu hiệu ngừng lại.
Anh mở hộp y tế thủy tinh ra, lấy một chiếc bông lau nhẹ vết thương cho cô. Cái đau ập đến, tay cô bấu chặt vai anh khiến anh phải ngừng tay lại, anh quay lại nhìn cô, cô nhắm chặt mắt, hai môi cắn chặt sắp bật máu. Anh cúi xuống hôn mạnh vào môi cô, cô nhanh chóng đáp lại, mắt anh cố mở lớn nhìn vết thương, một tay ôm cô, một tay linh hoạt lau vết máu và rửa vết thương bằng Oxi-Gà.
Đến khi anh dứt ra khỏi chiếc hôn, cô mới thôi kô bấu chặt vai anh nữa, cúi xuống nhìn chân mình. Vết thương đã được rửa sạch và dần dần khép lại cho đến khi hoàn toàn biến mất kô dấu vết.
Anh cầm mặt cô, kéo cô lại trong lòng, hôn mạnh bạo lên cặp môi hương cherry của cô như một hình phạt, cô nằm yên trong lòng anh, kô nhúc nhích, kô chống cự.
– Còn đau kô?
Cô khẽ lắc đầu, những giọt nước mắt long lanh còn động lại trên mi khiến cô thêm phần câu nhân.
Anh dùng tay lau nhẹ mắt cho cô, khẽ mắng ” Ngốc ” rồi lại bế cô đi thay chiếc váy khác.
– Xuống nhà ăn cơmmmm – Cô nhíu mày nhìn anh, ra lệnh
– Anh … – Anh muốn nói là anh ăn cùng đối tác rồi nhưng lại nhìn thấy cô vẻ giận dỗi
– Kô ăn thì em ăn một mình – Rồi cô đi xuống nhà, đóng cửa mạnh một tiếng, tiến thẳng đến nhà ăn.
Ngôi biệt thự của anh khá lớn nếu kô nói là rất lớn. Ở đây luôn khiến cô có cảm giác lạnh lẽo và kô thích ứng.
Đi ngang qua một căn phòng, cô thấy cửa mở và bên trong có đèn liền tò mò đi vào. Ngó quanh thì lại chẳng có ai, cô nhún nhún vai rồi tắt đèn và đóng cửa, đi ra mà kô biết rằng có một nụ cười vừa xuất hiện khi cô vừa cất bước.
Anh thấy cô giận liền nhanh chóng đuổi theo, kéo tay cô lại, anh cười nhẹ
– Anh đói
Cô nhếch môi rồi kéo anh cùng xuống nhà ăn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.