Tiểu Cữu Vĩ Hồ

•Lạc Lõng•


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: •Lạc Lõng•

Có ai biết một điều, người mà lâu nay luôn cười luôn nói, luôn làm những điều mình thích dù đúng hay sai, thử hết mọi thú vui trên trần thế.
Người mà luôn hời hợt với mọi thứ, cái gì cũng chỉ quan tâm một chút rồi sẽ rũ bỏ ngay khi cần. Vẫn những câu nói nửa đùa nửa thật nhưng sâu sắc đánh vào tâm lý của người nghe.
Mà sai rồi, cô đâu phải người đâu nhỉ – Cô là Hồ Ly cơ mà
Một Con Hồ Ly luôn tươi cười trong mắt mọi người.
Một cô gái nhỏ nhắn, tinh khiết, là ước mơ của các chàng trai
Là cô gái nhẹ nhàng, tình cảm lại nồng nàn trong mắt các cô gái
Là người con gái quyến rũlà quốn hút một cách kì lạ trong mắt những người đến gần cô trong khoảng 1 mét
Cô thông minh, lại hơi nghịch, rất ham vui, cô nghịch ngợm trong mắt các giáo viên nhưng cô luôn được các giáo viên yêu chiều.
Cô là một học sinh tốt, lại là con ngoan
Vậy mà, gần đây. Cô kô còn ham vui, vẫn hời hợt, vẫn cười đùa, nhưng lại kô còn trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn nghịch ngợm nhưng kô còn cố ý quyến rũ ai, cô cách xa mọi người trong vòng một mét, nói chuyện với mọi người bình thường nhưng kô quá 5 phút.

Cô vẫn quyến rũ và quốn hút một cách kì lạ. Vẫn hồn nhiên như đứa trẻ
Cô vẫn hay đi lung tung trong các học viện vào buổi chiều như đang chờ xe ai đó.
Vẫn hát vu vơ một mình và luôn bị rình trộm nhưng “kô biết”
Mọi người vẫn vui vẻ, cô vẫn vui vẻ, mọi người yêu thích cô, cả nam lẫn nữ, cô cười, và nhẹ nói
– Đừng thích tớ nữa, sẽ tổn thương đấy.
Mọi sự quan tâm vẫn giành cho cô, cô vẫn hời hợt với nó, cười giả lả mặc kệ, và sẽ nhẹ nhàng từ chối, và sẽ nói
– Vẫn làm bạn phải kô?
Các bạn nam khác xin số đt, cô sẽ ko nhìn họ và phán câu “Trại tâm thần số mấy nhỉ?” như bình thường mà cô sẽ cười và đọc số của mình, thêm dặn dò
– Đừng alo Nhi Nhi vào đêm và sáng sớm, lúc đó Nhi Nhi sẽ nổi nóng, và buổi trưa nữa, chồng Nhi Nhi phải nghỉ ngơi để đi làm vào buổi chiều
Mặc dù cô biết, sẽ kô hay ho gì khi lôi chồng vào cuộc, Huy đâu phải chồng cô, nhưng cô lại nhắc mình, 1 tháng thôi, anh vẫn sẽ là chồng mình, 1 tháng thôi.
Cô như thay đổi hoàn toàn trong một tháng nay, cô vẫn cười và còn cười nhiều hơn trước, cô vẫn nghịch và nghịch hơn trước, cô vẫn hay đi một mình vẫn hát vu vơ nhưng giường như rất nhỏ, rất khẽ, rất im lặng. Cô vẫn hay vô duyên vô cớ biến mất như trước nhưng rồi sẽ lại về đột ngột như trước. Vẫn hời hợt mọi thứ và còn hời hợt hơn trước.
Ngồi trên cầu dài, nhìn những ngọn đèn lung linh qua lại của những chiếc xe trên đường, nhìn những đứa trẻ tay trong tay bên bố mẹ, nhìn những bà bầu đi cùng chồng tản bộ vào đêm, nhìn dòng nước đen như trược trang điểm bởi những ánh đèn đường rọi xuống
Cô cười chua chát với mọi thứ. Bây giờ cô khác hoàn toàn với cô gái luôn quấn quýt bên bố, một đứa con ngây thơ lại hơi dê một chút, nhưng rất đỗi đáng yêu, bên anh cô là một cô gái chu đáo, chăm sóc anh từng li từng tý, là một người hay cười, lại rất thoải mái, cô lại hơi bá đạo một tẹo, hơi nhích lên hơn với mối quan hệ một tẹo.
Nhưng bây giờ cô rũ bỏ cái bộ mặt hay nói hay cười, đôi mắt đỏ luôn chứa đầy niềm vui kô một kẽ hở.
Bây giờ vẫn đôi mắt đỏ ấy, nhưng kô đỏ rực như lửa, vẫn kô mất đi sự quyến rũ trong nó, nhưng lại thê lương đến lạ kì.
Cô ngồi đó, cho gió luồn vào kẽ tóc, mơn trớn thân người cô, khẽ nhắm mắt và cảm nhận. Có lẽ cô hơi điên trong mắt người đi đường nhưng họ vẫn nhìn cô, những khách du lịch đi ngang qua cô, ngửi thấy mùi hương nhẹ từ cô gái, họ thấy vui và có người còn “điên” như cô, cũng ngồi trên cầu, nhắm mắt lại, nó giống như trào lưu, dần dần trên chiếc cầu có rất nhiều kẻ điên.

Ngồi một lát, cô cảm thấy đã thoải mái hơn, trèo xuống khỏi thành lan can trên cầu, phủi lớp bụi còn bám trên váy, cô nhìn xung quanh và… sôck, mọi chỗ trống trên các thành lan can đã bị mọi người chiếm hết, họ đều nhắm mắt lại bỏ qua những thứ xung quanh như chìm vào giấc mơ của riêng họ, đâu đó còn ẩn hiện nụ cười trên môi.
Bỗng một bàn tay nào đó đặt nhẹ lên vai cô
– Đi dạo kô? – Là Vũ,bạn của anh
Cô cười híp mí, lại tiếp tục che dấu cảm xúc
– Nãy còn thấy buồn mà, giờ vui nhanh thế, kô lẽ cách này của em có hiệu quả? – Anh ta nửa đùa nửa thật
Cô chỉ cười, nhún vai như chả biết gì.
– Vợ anh đâu, sao đi một mình?
– Cô ấy đi chơi với mẹ anh – Nói đến đây Vũ như kô vui, lại có vẻ như hơi bực mình
– Ô! Ghen với mẹ! – Cô phá ra cười
Vũ kô thú nhận cũng kô chối bỏ, nhún vai
– Em đi đây, bạn em gọi, vợ anh về rồi đấy – Cô nháy mắt rồi hất cằm ra sau Vũ làm mặt anh vui hết biết.

Cô nhẹ bước trong làn người đông nghịt của ngày hội, lại một bàn tay khác, nó quen thuộc, mát lạnh và hơi ngăm đen cầm lấy tay cô, cậu là người hiểu cô nhất, cô khẽ dựa đầu vào vai cậu, mượn một chút.
– Đi uống rượu nhé? – Ron mở lời, giọng nhẹ nhàng, tay ân cần ôm lấy cô và cùng cô bước. Cô là thanh mai trúc mã với cậu từ bé. Hai đứa rất hay đi cùng nhau nên khiến người lớn cứ tưởng hai đứa yêu nhau. Nhi lại rất hay trêu ghẹo Ron, và đáng sợ hơn lại yêu thích dòng máu chảy trong người Ron, Nhi bảo nó rất thơm, người lớn mỗi lần thấy Nhi cắn máu Ron đều tái mặt, cô kô bao giờ nhả nó trừ khi cậu đã tím tái mặt vì thiếu máu, điều đặc biệt ở đây là mỗi lần như thế, cậu chỉ ôm Nhi lại, cho cô ăn nó tùy thích. Và hai người rất thân nhau, cậu luôn là người hiểu cô nhất. Cô dù cố thế nào cũng kô qua nổi mắt cậu mặc dù điều đó cô rất giỏi, cậu sẽ bảo ” Thật khó coi khi cậu cứ diễn xiếc như khỉ thế, Nhi Nhi”. Và cô thôi việc diễn trước cậu mỗi khi buồn, diễn làm quái gì khi mà cậu là người quá hiểu cô.
Thời gian qua, cô dần mất đi khả năng nhìn nội tâm của người khác, và thay vào đó, cô nhìn vào mắt họ và sẽ như đọc ra được suy nghĩ của họ. Nhưng cô luôn tỏ ra hời hợt như kô biết bất cứ điều gì.
Cô biết chứ, bố muốn cô có được tình yêu của đời mình, muốn được nhìn thấy cô có gia đình, nhìn thấy cô hạnh phúc, rồi…ông sẽ theo gót mẹ, rời xa cô.
Cô biết chứ, anh quan tâm cô, nhưng đó kô phải tình yêu, đó như sự bù đắp đối với cô, như một sự thương hại, thế nhưng cô vẫn cố chấp, vẫn mặc lời khuyên của Ron, vẫn quan tâm anh, vẫn lo lắng cho anh mỗi khi anh thức khuy làm việc, mỗi khi anh chưa ăn đã ra ngoài, mỗi khi anh ăn mặc phong phanh,… nhiều lắm. Và cô chỉ cười, giọng nhẹ bẫng ” 1 tháng thôi mà “
Thế nhưng, ko thể phủ nhận là cô đã mong chờ hơn thế, cô mong anh để ý đến cô nhưng kô phải lòng thương hại, cô mong anh nhìn cô nhưng kô phải bằng ánh mắt lạnh nhạt ko cảm xúc ấy, cô mong anh cười với cô chứ kô phải cái nhếch mép bí ẩn. Cô thừa nhận anh rất giỏi, cô đã cố gắng nhìn sâu vào mắt anh nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu anh. Anh lại càng khác người hơn khi luôn bên cô, ngửi mùi hương “kì lạ” ấy mà kô bị thôi miên vào nó, anh nói chuyện với cô tuy lạnh nhạt nhưng luôn nhìn sâu vào mắt cô kiểu dò xét, nó làm cô bối rối nhưng vẫn cố cười híp mí che đi đôi mắt đỏ kia.
Anh thật là…đáng ghét khi đã làm cô yêu anh, vì anh tin tưởng cô, vì anh vẫn dịu dàng tuy hơi lạnh lùng với cô, vì anh lo lắng mỗi khi cô bị chảy máu, vì anh chỉ ở gần cô chứ kô phải các người con gái khác, vì anh….
Cô cười ngây ngô, nốc từng cốc rượu vào miệng trước cái nhìn của Ron. Đến chai thứ 5 cạn sạch, cô vẫn muốn uống tiếp, vẫn có vẻ tỉnh táo như thường nhưng đôi má trắng hồng giờ đã ửng đỏ vì men rượu.
– Được rồi, về – Ron tính tiền rồi cầm tay cô đưa cô về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.