Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Chỉ tôi hiểu em nhất


Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Chỉ tôi hiểu em nhất

Nằm trên giường, tuy uống rượu rất nhiều nhưng kô thể nào nhắm mắt ngủ được.
*Cốc Cốc*
– Bố vào nhé?
– Vâng – Cô nói giọng ngai ngái
Đêm đã khuya, ánh trăng vàng im phăng phắc từ ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng tối. Chiếu thẳng vào giường ngủ của cô gái nhỏ bé, trông thật lẻ loi nhưng kô dấu được vẻ đẹp của nó.
Ron vẫn ngồi đấy, một góc, bên cạnh giường cô, trông cho cô ngủ hoặc nói chuyện với cô.
Bố cô đi vào, mặt hơi nhíu lại khi thấy trong phòng mùi rượu quá nồng.
*Tách* ông bật đèn lên.
– Con gái mà uống rượu thì thật khủng khiếp, con uống bao nhiêu chai ?
– Hì, 5 thôi ạ – Cô thành thật
– Lại còn thôi ạ, bố chưa mắng con bao giờ là con kô sợ đúng kô? – Ông kì thực thật tức giận, gương mặt điển trai nhưng đã lớn tuổi của ông đanh lại, khác với vẻ hời hợt và vui tươi bình thường, ông nghiêm túc.
– Con… – Cô định bò dậy
– Thôi, nằm im – Ông quay qua Ron – Cảm ơn Con Ron! Bố nghĩ con nên về với cô nàng thợ săn kia, cô ấy sẽ lo! – Ông Cười
– Con xin lỗi ạ, con về đây.
– Ừ
Sau đó, Ron xuống nhà và lấy xe đi về.
Ông từ từ tiến lại, ngồi xuống cạnh giường.
– Con uống cái thuốc này, và ói ra hết cho bố, sẽ dễ chịu hơn
Cô cười, quả thật rượu đối với cô kô hề có tác dụng, cô uống rượu kô bao giờ say.
Ngoan ngoãn cầm viên thuốc và đi vào tolet, ói ra hết, cô như tỉnh táo hơn. Tắm qua người cho hết mùi rượu và như gội rửa những suy nghĩ bao lâu nay, cô bước ra.
Kim Ngạn dang rộng tay, ôm con gái vào lòng, khẽ xoa nhẹ lưng.
– Con gái, quả thực con rất giống mẹ con, từ khuôn mặt, thân hình đến tính cách, cả các động tác nhỏ nhặt cũng vậy, nên có lẽ vì thế mà ta rất yêu con.
– Thế con kô giống mẹ Bố Ngạn sẽ kô yêu con? – Cô bông đùa
– Con bé này… Thật ra thì ta cho phép con làm những gì mình thích, dù đúng hay sai, vì con là đứa thông minh nên sẽ có lí lẽ riêng của mình, nên ta đều ủng hộ. Với ai cũng được, con cứ cười như thế, nhưng với ta con kô cần, con là con gái ta mà….- ngừng một chút – Hình như, con rất ít khi cười thật sự từ năm lên 13, vì sao vậy?
Cô im lặng, kô nói gì chỉ hơi rúc đầu vào ngực bố Kim Ngạn.
– Ăn một ít cháo rồi đi ngủ, kẻo đói – Vẫn giọng nói ngọt ngào của Bố Kim Ngạn, cô ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Khi Kim Ngạn ra đến cửa, cô khẽ nói
– Bố và mẹ đều ích kỉ, muốn bỏ con lại mà đến đảo tiên thôi!
Bô Kim Ngạn kô biết nói gì, bèn khẽ khàng đóng cửa lại, chuyện kia ông chưa từng nói cho cô biết vậy mà…
Cô nằm trong phòng, kô biết làm gì liền bật máy tính ra, PK (*player kill, giết người chơi). Đang chơi hăng hái thì một vòng tay khác ôm gọn cô, một bàn tay lớn nhất nút tắt máy thật nhanh, giọng thủ thỉ bên tai lạnh lùng nhưng dịu dàng đi phần nào
– Ngủ thôi!! – Như ra lệnh
– Sao anh….
– Cửa sổ!
– Anh toàn đi cửa phụ nhỉ? – Cô cười đùa
– Em kô biết những người hành hiệp trong giang hồ toàn đi cửa phụ mới gọi là đạo nghĩa sao? – Vẫn chất giọng ấy, có vẻ nghiêm túc, cũng có vẻ gì đó…lạnh sống lưng
– … Thôi được, là em sai, thực ra anh cũng biết đùa.
Rồi cô kéo anh nằm xuống, vẫn tư thế *lập dị* như cũ, cô cho anh nằm trên tay mình, tay kia ôm gọn anh, ép sát anh vào người mình mà kô biết từ trước đến giờ, mặt anh luôn ngự ở…ngực cô
– Ở đây đi! – Cô nói giọng nhỏ nhẹ, như van nài anh
– Ừ! – Anh cũng kô từ chối, vòng tay ôm lắy người cô
– Em gầy hơn!
-… Ngủ! – Cô nhắm mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ
Khi cô đã ngủ say, anh mới khẽ đi về nhà.
– Sáng –
Cô vui vẻ soạn đồ chuẩn bị đi học như bình thường. Chỉ là… tóc xõa dài, vẫn style cô thích, dày thấp, khuôn mặt vẫn nụ cười nhưng dường như tươi hơn thường ngày
– Bố, con đi đây ạ.
– Ừ, khoan – Kim Ngạn đưa cô một xấp tiền giấy – Đừng đi làm thêm nữa, sẽ mệt
Cô nhìn đống tiền rồi cầm lấy, cất vào cặp
– Để siết thời gian thôi mà bố, với lại công việc chỉ chơi game, thiết lập và sửa lỗi, rất nhàn nhã
– Con thật là… thôi đi, cậu ta đang chờ.
Cô hôn má bố rồi đi ra, chạy thẳng vào xe Huy cùng anh đi đến trường.
Kô quên hôn anh tạm biệt.
Ron chờ sẵn ở cổng, mỉm cười, kế bên còn có Melry
– Hêy!
Cô chạy lại, cười
– Đi thôi
Cô đi trên đường, tự dưng hôm nay có hứng đi vào rừng chơi, đêm cũng chập choạng tối, cô đi qua một hẽm nhỏ thì đập vào mắt cô là…..Rin và Dũng đang…hôn nhau (* :]]~ )
– Sặc… – Cô che miệng định chạy thì Rin quay lại
Dũng đỏ mặt quay đi
Rin: Nhi… em làm gì…
– Em chưa thấy gì, hai người cứ tiếp tục đi – Cô phì cười
– … Thật ra thì
– Kô sao, bình thường mà, em cũng thích con gái, em đi đây – Cô chuồn gấp
Hình như hôm nay anh sẽ đi săn, trăng thật đẹp. Cô khoác trong mình bộ đồ da dễ họat động.
Áo ngắn để lộ eo nhưng dài tay, bó sát ngực làm ngực cô như lớn hơn. Quần dài da bóng bó sát cặp chân thẳng, mông tròn
=> quyến rũ

Tóc xõa, tung bay trong gió. Đôi bốt dài đến gối nhưng đế thấp, dáng cô rất chuẩn lại quá cao so với chiều cao của một cô gái, nên cô thường mang dày thấp.
Đứng ở cạnh một cái hồ nhỏ ngắm trăng.
Đứng hồi lâu thì nghe tiếng sọat, rồi tiếng gió thôi đến lạnh sống lưng.
Rồi cô cảm giác được mùi Hồ Ly quanh đây, kô phải 1 mà là rất nhiều.
Cô đứng khom người lại, nhẹ nhàng rút đôi kiếm ngắn bạc từ trong chân, dùng nguyên khí triệu hồi kiếm ta. Mắt đỏ cảnh giác nhòm ngó kĩ xung quanh.
Nhiều Hồ Ly như thế muốn tấn công cô, chắc hẳn vì trái tim sói bạc ở ngực.
Cô bình tĩnh
– kô sao, sẽ đả thương chứ kô giết là được – khẽ lẩm bẩm
Rôi “xọat” một con hồ ly bay nhanh về phía cô, cô đưa dao lên chém mạnh làm đứt chân nó, nó ngã sổng soài xuống đất. Đám hồ ly xung quanh dừng lại, nhìn cô rồi nhìn con hồ ly xấu số
– Kô muốn chết thì đi hết – Cô quát lớn
Nhưng đám hồ ly dường như bỏ ngoài tai, lại lao vào phía cô rồi một con sói bạc xông tới, vuốt sắc của nó xé mạnh con hồ ly gần nhất thành mấy mảnh nhỏ rồi nó tiêu tan trong kô khí, để lại lớp tro lấp lánh có một ít máu còn sót lại.
Con sói bạc biến lại thành người, tay đưa ra triệu cung bạc, rồi dương cao cung bắn ra các mũi tên vàng giết lần lượt từng con hồ ly đang lao tới hoặc muốn chạy thoát.
Cô đứng yên tại chỗ kô nhúc nhích, dưới ánh trăng, mọi động tác của anh đều thật đẹp, khuôn mặt trắng kô tì vết lại rất lạnh lùng mà…hơi tàn nhẫn.
Xử lý xong, anh quay lại phía cô
– Có sao kô?
– Hì hì, kô sao
– Đừng cười như thế nữa, ngớ ngẩn lắm
– Hì
Cô ngại ngùng cúi thấp đầu, rồi bước theo anh.
Anh cầm chiếc cung bạc nhảy nhanh qua các cành cây, còn cô thì bay trên anh một chút. (* Anh chỉ biết nhảy cao vì là sói, cô biết bay vì là hồ ly)
Lúc anh chiến đấu, cô chỉ đứng một bên nhìn, kô hề ra tay động thủ cũng kô để ai động vào mình, kô làm vướng chân anh cho đến khi từ đâu những tiếng hú lớn xuất hiện. Rất nhiều Sói lớn
Cô hỏang nhưng anh chạy lại bên cô che chắn trước cô, thân hình sói của anh rất hớn, cao gần bằng Vai cô, là con sói khổng lồ. (* giống mấy người sói trong phim twilight saga)
Những con sói kia đi theo bầy đàn mon men đi lại phía cô, dù kô ngửi được mùi hồ ly ở cô nhưng quanh đây vì có rất nhiều hồ ly đi săn, nào ngờ thấy một cô gái rất quyến rũ lại có trong mình trái tim loài sói, lại được một con sói bảo vệ, chỉ có hồ ly mới có thể nuốt tim sói, nhưng kì lạ là cô ta có thể dấu được mùi hồ ly, thật kô đơn giản.
Những ánh mắt đầy dục vọng phóng về phía cô, lũ sói biến thành người, là những người đàn ông da ngăm đen, người thì lùn, người thì béo, người cao, người gầy
Bọn họ đi lại nhìn cô rồi nhìn con sói lớn phía trước, phun một bãi nước bọt xuống đất
– Thật tình cảm…sói với hồ ly…thật tình cảm.
Anh hóa người, thân hình anh cao, người có lẽ do tập Gym nên trông rất khoẻ mạnh, cơ lại săn chắc, da trắng, khuôn mặt đẹp trai.
Anh nhếch mép khinh bỉ
– Tất nhiên rất tốt, hơn mấy người là đủ quá tốt
Bọn chúng tức điên lên với câu chọc khóe đó của anh, bọn đằng sau có người biến thân gầm rú rất dữ tợn. Riêng tên đầu đàn có vẻ bình tĩnh, ngăn chúng lại rồi nhìn về phía cô, khẽ liếm môi
– Con bé hồ yêu kia thật đẹp, đẹp nhất những đứa ta từng gặp, hay là ngươi chia sẻ cho tụi ta đi
Cô nhếch mép
– Về nhà tắm sạch sẽ đi đã, các người thật bốc mùi
Lũ kia lại gầm rú lên tức giận, tức thì thi nhau lao nhanh về phía anh và cô, anh cũng nhanh chóng hóa sói chuẩn bị nghênh chiến mặc dù biết kết quả sẽ kô lắm khả quan.
Bỗng từ trên các luồng cây, có một bóng đỏ và một bóng đen nhảy tới, là một người phụ nữ tuy hơi có vẻ già dặn nhưng thật quyến rũ và xinh đẹp, khoác lên mình bộ đồ màu đỏ càng tôn dáng, một bênlà một con sói lớn màu đen
Nhi khẽ cười
– Dì Jen… Bác Han
Dì Jen nhìn về phía tụi nhốn nháo kia
– Yô, thật vui vẻ nha, nhưng thật xấu xí
Tụi kia im lặng kô dám làm càn, mắt nhìn đăm đăm về phía con sói lớn màu đen đầy uy quyền và dũng mãnh, thợ săn nổi tiếng khoẻ và giỏi nhất.
Tụi nó sợ hãi chạy toán loạn chuồn mất.
Dì Jenny quay lại nhìn đứa con cưng của mình
– Ta đã bảo màu đen kô hợp với con cơ mà
Cô cười ngây ngốc.
– Dì Jen…
– Ta phải đi đây, khuya rồi nên về nghỉ đi! – Rồi ông Han ôm lấy eo dì Jen bay về phía ánh trăng và dần biến mất.
Huy im lặng nhìn cô
– Về thôi, mai có hẹn ăn trưa với cả nhà
Cô cười rồi cô bay về phía bìa rừng, anh chạy theo đằng sau, chở cô lên phòng rồi chạy về nhà.
Trên đường, điện thọai anh kêu, cầm lấy handphone gắn vào tai
– Alo?
– Huy, ra sân bay đón anh đi a
– Hoàng Gia Kỳ? Được – Rồi anh đổi hướng lái xe, xoay một vòng điệu nghệ chạy thẳng về hướng sân bay Nội Bài.
(* Hoàng Gia Kỳ : Anh trai song sinh của Huy, giống nhau hệt hai giọt nước, rất giỏi trong việc quản lý hơn cả Huy, là một lãng tử, tính tình khác hoàn toàn với Huy, Huy thì giống bố nhưng Kì lại hoàn toàn tính cách giống mẹ)
Giúp Kỳ dọn đồ lên một căn phòng trống trên lầu 3
Anh dựa lưng vào cửa, chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực kiểu suy xét
– Mẹ biết anh về kô?
– Có, mẹ kêu về để dự tiệc đính hôn của em
-… – Anh im lặng
– À, anh tưởng em bị đoạn tụ cơ, hóa ra kô phải à
– Lâu rồi anh chưa ăn đòn thì phải?
– Bình tĩnh – Kỳ cười cợt
– Ngủ ngon! – Anh đi về phòng, bỏ tay vào túi quần
– Ngủ ngon – Kỳ gọi với theo, miệng cười tươi và đang suy tính một quỷ kế….khà khà (*tiếng cười của quỷ)

Vừa về phòng, anh liền thấy đt anh sáng lên, lập tức màn hình là cô gái váy dài, áo full trắng cùng mái tóc đỏ lấp lánh trong nắng hiện ra
*Heo con calling*
– Hửh? – Anh áp đt vào tai vừa đi ra cửa đóng lại
– Chỉ là…- Cô ấp úng
– Nói đi – Anh thả lỏng người cho nó hoàn toàn ngả vào giường
– Hì…kô có gì, em muốn chúc anh ngủ ngon
– Ừ, em cũng ngủ ngon
Tại nhà hàng ” The King “
– Xin lỗi, tôi đến muộn – Kim Ngạn cười bối rối khi thấy Hoàng Minh cùng Na Na và Gia Huy đã chờ sẵn
– Cháu chào hai bác – Cô cười mỉm chi, cúi đầu lễ phép
– Kô sao, chúng tôi vừa mới tới thôi, hai bố con ngồi đi – Na Na đứng dậy, cười tươi mời ngồi
Nói chuyện đông tây một hồi, cô đã thấy hơi khó thở, lại hơi lạnh.
– Nhi, đã hết 1 tháng, con và Huy vẫn… – Hoàng Minh nhìn Nhi, ánh mắt ông màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ kia
– Dạ – Cô đang ột miếng súp vào miệng, nghe thấy *điểm tên* thì giật mình, suýt sặc – Vẫn…bình thường ạ
– Bình thường ? – Kim Ngạn hỏi lại nhỏ nhẹ
– Bình thường sao? – Na Na cùng Hòang Minh nhắc lại
– Vâng, bình thường ạ – Cô ngồi ngay ngắn lại, mặt nghiêm túc mặc dù ở trong lòng đau như cắt, bình thường sao? Làm sao mà bình thường được đây?
– Em chắc là bình thường – Huy kô tin hỏi lại
– Có gì sai sự thật ư? – Cô tròn xoe mắt, vờ ngạc nhiên hỏi lại
Bà Na Na than thở, vẻ mặt ỉu xìu thất vọng, giọng như van lơn
– Nhi, thật là con kô…thích hắn sao?
– Con với Huy quả thực kô hợp – Cô bình tĩnh nói
Huy mặt tối đen, xám như tro, sắc mặt trông rất khó coi
” Anh tức giận cái gì, kô phải em làm tốt sao? ” Cô khó hiểu, nghĩ thầm
– Thôi, vậy coi như tớ với cậu kô có duyên thông gia rồi Kim Kim – Ông Hòang Minh mỉm cười nhưng vẫn kô dấu được vẻ thất vọng gọi tên thân mật với Kim Ngạn
– hì – Kim Ngạn mỉm cười nhưng vẫn nhìn cô khó hiểu đang nhẹ nhàng ăn hết bát súp kế bên, kô phải cô thích Huy sao? Sao lại bảo bình thường, sao lại nói kô hợp đây?
Còn cô thì vờ cúi mặt xuống, vờ chăm chú ăn bát súp của mình để tránh ánh mắt soi mói của anh và mọi người, dấu đi sự rung động và bối rối trong mắt.
– Bố, mẹ!
– Hửh? – Hai người đang nhìn cô suy ngẫm gì ấy
– Hai người biết bơi kô?
– Có – Na Na gật đầu rồi nhìn Huy khó hiểu
– Vâng – Huy gật gù – Con Mill nhà mình hình như cũng biết bơi mẹ nhỉ
Mẹ anh tím tái mặt
– Ý con là gì?
– Nói em giống conMill đấy (* con chó nhà Na Na) – Bố anh nói
– Bố, vậy bố biết bơi kô?
– Hả? À….kô – Ông tím mặt
– Bố thua con Mill rồi – Anh vẫn mặt lạnh, đứng dậy, mặc kệ tiền bối của mình đang giận tím tái mặt mũi. Đi ngang qua chỗ ngồi của cô thì cầm lấy tay cô lôi đi mặc cô la oai oái.
– Hừ, giận cá chém thớt – Na Na bực bội, chằm chằm miếng thịt Bít Tết trông già rồi mà quá trẻ con
– Kô, tớ thấy nó giống Hoàng Minh hồi trẻ đấy, thật may… – Bố cô nhếch mép
– Kim Kim… Tôi hồi trẻ…khó như nó? – Hoàng Minh nhìn Kim Ngạn khó hiểu, hỏi
– Kô – Kim Ngạn cười rồi – Hình như hơn một tẹo – Nhếch mép và tiếp tục dùng bít tết của mình.
– Gia Huy, Gia Huy, em… đau – Cô thở kô ra hơi, bước chân theo anh nhanh quá, chiếc váy dài cứ quấn vào nhau làm cho cô thật chật vật.
Nghe cô kêu đau anh mới đứng lại, quay lại suy xét
– Tôi xin lỗi
– Anh bị làm sao?
– Hừ, đi biển kô?
– Ở đâu?
– Hawi
Mặc cô đang nhăn mặt suy nghĩ, anh lại đẩy cô ngồi vào chiếc xe thể thao sang trọng, thắt dây an toàn và phóng thẳnh đến sân bay riêng của nhà anh.
– Nhưng…còn hành lý? – Cô nhỏ nhẹ hết mức hỏi, kô hiểu anh giận chuyện gì nhưng trong tình thế này kô nên chọc anh nổi điên thêm
– Kô cần lo, đã đủ – Trả lời kô cảm xúc
– Vậy….người lớn thì sao? – Cô lại nhỏ nhẹ hỏi
– Đã xin phép
Rồi anh Phanh xe thật nhanh và tấp vào điểm đỗ xe thật điệu.
– Xuống! – Anh ra lệnh.
Rồi bước chân anh chậm rãi đi trước như vừa đi vừa chờ cô.
Cô chạy nhanh đi theo anh, mắt nhòm ngó xung quanh mãi.
Ở đất Hà Thành, cô rất ít khi được nhìn thấy biển. Mà là Hawi, chắc sẽ rất thích, nhưng rồi cô hỏi anh một câu rất vớ vẩn
– Ở đấy…mấy ngày?

– Lúc nào tôi muốn về mới được về
– Kô…Vậy việc học, còn ở chỗ CosGame nữa…. Em phải làm sao? -Cô kô cam lòng
Anh quay qua nhìn cô, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ, đôi mắt màu bạc trắng của anh hơi rung lên và rồi
– Thôi được rồi – Cô đầu hàng, kô giám nhìn vào anh nữa – Đi thì đi!
Anh hài lòng nhếch mép.
Tới chỗ một chiếc trực thăng lớn, anh leo lên, rồi đỡ cô trèo lên, giúp cô thắt dây an toàn và bộ đàm. Anh khởi động máy và…fly-ing
Đập vào mắt cô là một bầu trời rộng kô còn cao, sự lạnh lẽo lúc nãy như kô còn mà thấy ấm áp hơn hẳn, là có máy điều hòa nhiệt trong máy bay.
Bay một hồi thì Hawi hiện ra trước mắt.
Anh nhanh chóng đáp máy bay xuống dưới, tháo dây an toàn cho anh rồi cũng giúp cô.
Anh dẫn cô đi thẳng đến một biệt Thự lớn và….rộng ở sâu trong các cây dừa.
Nhấn mật mã rồi mở cửa,vào nhà, đập vào mắt cô là một cung điện làm bằng thủy tinh y như nhà của anh, nhưng có điều nhà anh vẫn có các tường thủy tinh đục ngăn cách câc phòng ở, còn ở đây thì….thấy hết, nó trong suốt, từ dưới tầng môtn có thể nhìn được tầng hai và mái ngói (* Biệt thự 2 tầng nhưng rộng phải khoảng 1200m vuông)
Bất giác mặt cô nóng lên
– Biến thái
– Tôi kô phủ nhận – Anh bình tĩnh nói
Rồi anh đi thẳng lên tầng 2, vào phòng và ngã vào giường, nhắm mắt …ngủ
Còn cô thì bụng bắt đầu réo rắt, nãy cô ăn rất ít, đồ tây rất đắt, lại rất ít làm cô kô ăn được mấy.
– Chồng, Tủ lạnh có đồ ăn chứ?
– Kô, sao?
– Đói – Cô vỗ bụng, mặt đáng thương, môi bĩu ra.
– Đi !
Anh đứng dậy, đi xuống nhà. Thấy vậy cô vui vẻ cầm lấy tay anh theo gót anh.
Anh dẫn cô đi sâu xuyên qua các cánh rừng dừa, rồi đến một thị trấn.
Tiếng người nói chuyện, tiếng nhạc, tiếng cười, thật rộn ràng, cô vui vẻ
– Đi vào đó ăn đi – Cô chỉ vào một quán nhỏ ven đường, mùi phát ra ở đó rất ngon
– Được – Rồi anh với cô cùng đến đó, gọi hai xuất cơm và ăn đến khi… cô no, đúng là Heo Con. Anh cười nhìn cô ăn
Ăn xong thì hai người đến hàng chợ, mua một ít thực phẩm và thức ăn vặt để tiện nấu nướng.
Quay lại với bụng no tròn, cô sắp xếp đồ ăn gọn gàng vào tủ lạnh sau khi rửa chúng thật sạch.
Cô cầm lấy quả táo xanh đi lên phòng thì thấy anh đang ở trong bồn tắm như đang ngâm người thư giãn.
Mặc dù cô nhìn thấy ngực trần của anh rất nhiều nhưng vẫn phải công nhận, anh thế này thật giống… “trên công dưới thụ” như lời mẹ Na Na nói.
Cô quay đi tìm tủ áo quần, mở chiếc tủ ra, mắc cô như bị lag
Toàn áo quần ngắn tay khoe vòng một, vòng hai và vòng ba hết sức.
Quần vải ngắn co dãn chỉ ngang trên của trên đùi khoe mông, áo thun bó sát ngực ngắn trên của trên eo khoe vòng một và vòng hai hết công xuất
– Biến thái
Cô lấy đại một bộ màu trắng cùng với bộ độ lót màu trắng mà cô cho là kín đáo duy nhất rồi bỏ sẵn trên bàn.
Cô ngồi vắt trên chiếc ghế thủy tinh dài có lớp đệm êm ở trên, cô nghĩ nó chắc là sofa, cầm chiếc điều khiển lên, cô chuyển kênh liên tục tìm họat hình.
Cho đến khi có tiếng cạch, anh bước ra với chiếc quần dài và cái áo cổ rộng nhìn rất lãng tử
Cô quay qua anh, mặt nhăn nhó
– Nói đi, anh với bao nhiêu cô đến đây rồi?
– Em là đầu tiên, sao?
– Vậy sao có sẵn đồ của em lại…khoe ba vòng hết công suất thế kia?
– Mẹ Na Na chọn… – Có vấn đề gì thế
– Sặc, mẹ anh muốn có cháu bồng lắm rồi đấy.
Rồi cô cầm áo quần đi vào nhà tắm mặc ánh mắt của anh vẫn bâng quơ dán ở thân người ” so hot” của mình.
Cô đi ra với bộ đồ kìa, mặt đỏ lên hết cỡ, sao cô cảm thấy cô nude còn kô sexy bằng mặc bộ đồ như ” bán nude” này ấy.
– À… được đấy – Anh cười thích thú
– Hừ
Cô đi lại giường rồi cầm lấy chiếc máy tính xách tay ở kế bên để trên đùi và mở máy
Anh xích lại gần cô, bàn tay vươn ra ôm ngang eo cô
Một tháng qua, anh và cô qua lại với nhau, tuy chưa phát sinh ” quan hệ ” nhưng mà những sự đụng chạm giữa hai người dường như rất tự nhiên.
Lúc đầu anh thấy hơi… ngại nhưng nghĩ lại, cô kô ngại anh ngại cái gì?
Rồi dần dần cũng quen, quen với sự có mặt của cô ở quanh mình khi buồn, khi vui, quen với những cử chỉ dịu dàng quan tâm đôi khi nghịch ngợm cãi bướng, quen với những chiếc ôm mát lạnh từ cơ thể cô, quen những chiếc hôn vụng về kia và quen cả thân thể cô mỗi buổi trưa ôm trọn lấy anh theo kiểu ngược đời, vỗ về cho anh ngủ, quen với những món ăn ngon tuyệt do cô nấu và những lúc hai người tranh nhau thức ăn, quen…
Anh ngạc nhiên, hình như…sao mà nhiều thế nhỉ?
Nhìn cô ôm chiếc máy tính chơi game gì đấy, tuy ko hiểu lắm nhưng cũng theo dõi cô chơi. Một lát sau, anh đã buồn ngủ
– Đừng chơi nữa, tôi buồn ngủ! – Anh ngáp một cái thật nhẹ như chứng minh
Mặc kệ đang chiến bang ( * ai chơi game sẽ hiểu) Cô ” Vâng” một tiếng rồi tắt máy, nằm xuống ôm lấy anh, vỗ về cho anh ngủ
Cô luôn chiều chuộng anh và…anh thích thế
Nằm sát vào người cô, Anh hít lấy mùi thơm lạ trên tóc cô, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Khi anh đã ngủ say, thì tiếng điện thọai của anh kêu bài ” What does the fox say ”
Cô mò mẫm lấy đt cho anh, là cuộc gọi từ bệnh viện
– Alo? – Cô nhẹ giọng sợ anh thức giấc
– * thưa, đây phải máy của Ngài Hoàng Gia Huy kô ạ?*
– Đúng vậy, có chuyện gì sao?
– * Tôi muốn nhắc nhở ngài ấy vào tối nay hãy đến bệnh viện để tiến hành phẫu thuật*
Cô giật mình sợ hãi
– Phẩu thuật gì cơ?
-* cắt bao quy đầu ạ *
– Fuck! Được – Cô thở phào, cúp máy, tưởng gì chứ hóa ra là…
– khoan, cái kia…kô phải là anh từng với người ta…
Bỗng anh dụi mặt vào ngực cô lên tiếng
– Hôm đó em chưa cho tôi nói hết, sau đó tôi đá nó ra khỏi phòng và gọi bác sĩ đến
– Anh thật trâu bò – cô mừng như điên – Mà chưa ngủ sao?
– …
Thật ra thì anh ngủ rồi, dù cô nói lớn thế nào anh cũng sẽ kô dậy nếu như cô kô nhúc nhích, làm anh tưởng cô đi đâu liền tỉnh dậy ôm cô lại.
Anh ôm cô chặt hơn kéo cô sát vào mình, cho cho nằm gọn trong ngực anh, điều này làm cô hơi ngạc nhiên nhưng….thích nên nằm yên

– Người em…sao lạnh thế kia?
– Lạnh thật – Cô cười, vòng tay qua người anh, cả thân mình rúc sát vào anh cho ấm. Anh thấy thế, sợ cô lạnh nên kéo chiếc chăn lông lên cao hơn trùm kín đến đầu cô
– Thích thật đấy – Cô thủ thỉ, dụi dụi đầu vào chiếc ngực săn chắc và rộng của anh.
Anh nhìn chiếc đầu nhỏ bé màu đỏ của cô ở trong chăn đang nằm trong lòng mình, ánh mắt anh như dịu lại, tay khẽ xoa trên lưng cô.
– Ngủ tý đi, dậy rồi ra biển chơi
– Vâng – cô ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi
Lúc đó, anh mới thủ thỉ
– Chỉ có tôi mới là hiểu em nhất!
Nắng đã ngả màu chiều muộn, cát dát những hạt vàng lấp lánh.
Mặt trời đỏ chiếu rọi trực tiếp xuống biển chuẩn bị àn đêm tĩnh mịch.
Ở trên bờ cát, hình ảnh chàng trai cao gầy đi trước thong dong, theo sau đuôi là một cô gái tóc đỏ mặc áo quần ngắn, đặc trưng của vùng biển, lâu lâu cô lại dừng lại nhặt những con ốc khoe với chàng trai phía trước rồi lại tự cười toe toét một mình trông thật ngốc nghếch mà cũng rất…cô độc đến đáng thương.
– Chồng, hì. Đẹp kô – Cô cầm một con sò xanh vừa nhặt được lên trước mặt anh, chân sải dài cố theo kịp nhịp đi của anh, mắt cười híp mí, trông thật trẻ con
– Ừ – Anh vẫn nhìn phía trước mà đi, căn bản là kô hề nhìn cô lấy một chút
Cô bước chân chậm lại một chút, mắt nhìn chăm chú con sò nhỏ trong tay, tự cười ngây ngốc
” Hì, đáng thương thật đấy, Hoàng Ngọc Thùy Nhi! “
Cô lại tiếp tục vứt đi sự kiêu ngạo của cô nàng Hot Girl, vứt đi sự sang chảnh của cô nàng FIRE FOX, vứt đi lòng kiêu hãnh và tự trọng của một người con gái, cứ bám riết lấy anh, kô ngừng
– Chồng, anh kô mệt sao? Đi rất lâu rồi a – Cô nhìn anh, vẫn cố bước theo bước chân đều đặn của anh
– Kô – Anh quay qua nhìn cô, hơi nhíu mày – Em…Im lặng một chút đi, thật ồn!
Sét đánh ngang tai!!
“Ha!”
Cô cười quỷ dị, mặt tối sầm xuống, tay nắm chặt kêu răng rắc nghe mà lạnh sống lưng.
Nhưng rồi cô lại lấy lại nụ cười, đôi mắt dịu lại, tay thả lỏng.
Cô chỉ im lặng bước theo anh như một thói quen
” Kô sao, đằng sau thôi cũng được ”
Anh đi trước, cô đi sau, anh bước đi thật đều, cô đi những bước nhỏ, đôi khi nhàm chán lại dừng chân nhặt vỏ ốc nhỏ trên cát, hoặc bước cò cò hoặc nhảy chân sáo, cô làm đủ kiểu trông chả khác nào tự kỉ, mặc con người phía trước.
Cô đâu biết, nãy giờ anh nhếch môi lên cười, môi lẩm bẩm
– Đúng rồi….Là nó
Đi một lát nữa, anh nhíu mày quay lại
– Em …. sao kô nói gì?
Cô tròn xe mắt, sau khi đính chính được anh vừa nói thì mặt mũi tối sầm lại
– Thực tình, em chiều anh quá thì phải! – Cô nghiến răng nghiến lợi
Anh cười tươi hơn hoa đi lại gần cô
– Làm sao nhỉ, tôi lại thích thấy em tức giận a
– Đểu…anh … chơi em sao? – Cô tức hộc máu, tay nắm thành đấm, răng rắc
– Ngại quá, bị phát hiện rồi a.
Cô nín câm, mặt tím tái vì giận, kô cãi được anh, cúi gầm mặt kô thèm nhìn anh nữa
Bỗng một bàn tay lớn ấm nào đó cầm lấy tay cô và kéo cô đi về phía trước, Im lặng!
– Tôi luôn muốn em làm theo ý mình, nhưng kô phải theo kiểu giả tạo, tôi muốn em sống lãnh một chút sẽ tốt hơn, ích kỉ một chút sẽ tốt hơn và …Ngây ngô một chút sẽ tốt hơn, đừng quá cứng, đừng quá ngọt, đừng quá ấm, đừng có gồng mình lên, Tôi kô có khả năng đóan biết và hiểu người khác như em, nhưng hơn ai hết, tôi hiểu em đang nghĩ gì, vì có nó – Anh đưa ta ôm gọn cô vào lòng, tay đặt ở ngực “phải” (* Tim sói ghép vào nên ở bên phải) của cô, chân anh đã dừng bước tại một vách đá dựng đứng, cao chênh vênh, sóng vồ dập vào nhưng phiến đá nhọn nghe ầm ầm, gió rít bên tai như thét.
Cô im lặng kô biết nói điều gì, đôi bàn tay mân mê những con ốc đủ màu nhỏ xinh trong tay, tim đập như đánh trận, đứng trong lòng anh, cô như câm nín, vì sao…cô kô hiểu cô mà anh có thể hiểu cô nhỉ?
Hơi thở đầy nam tính phả nhẹ vào tai cô, thân hình cao lớn của anh ôm gọn cô vào lòng. Cô thật…lạnh, nhiệt độ trên người cô ngày càng giảm.
Anh nhíu mày, buông tay ra, Cô nhíu mày quay lại nhìn anh, cô vẫn thích được tiếp tục anh ôm. Nhưng khi thấy anh cởi nút áo khoác ra rồi kéo nó trùm gọn vào người cô, khoảng cách của anh với cô như ngắn lại, chiếc áo lông của anh ôm gọn hai người dính lại một.
– Lạnh kô?
– Kô ạ – Cô dựa hẳn vào người anh, nhìn mặt trời đang dầm xuống núi, cô còn nhớ, anh từng đưa cô lên rừng, cũng vào giờ này, hai người cùng ngắm mặt trời lặn.
Đứng một hồi, đôi chân cô lạnh buốt, tại cô chỉ mang mỗi chiếc quần mỏng và ngắn ôm mỗi mông khoe chân dài.
– Về thôi
Anh cởi chiếc áo của mình ra rồi đưa cô,ngồi xuống, ý bảo cô leo lên anh cõng.
Cô ngoan ngoãn leo lên lưng anh, cầm chiếc áo kéo về phía trước một chút cho anh khỏi lạnh. Thân nhiệt của loài sói rất cao, nó làm cô cảm thấy thích. Người anh có một mùi thơm rất nam tính, cô nhẹ đặt đầu vào cổ anh, hơi thở đều đặn, ấm và mềm, rất dễ chịu và nó…làm cô buồn ngủ.
Cho cô nằm ngay ngắn trên giường, anh đi vào nhà tắm xã đầy nước ấm vào bồn phòng lúc cô dậy có thể đi tắm, nhìn máy tính cô treo, anh ngồi xuống xem
– Là trò chơi?
Anh nhìn tên nhân vật của cô
” Fire Fox “
Là trò chơi Thiện Nữ U Hồn
Nhân vật của cô lever rất cao, lại nằm trong bảng xếp hạng và vẫn còn trạng thái ” Độc Thân “
Rồi anh xem thấy một lọat tin nhắn gửi đến từ rất nhiều người khác nhau
[TịnhYên]: Fox đại thần, Tỷ có thể nghiêm túc đánh một chút kô? Cư nhiên đang Bang chiến lại out đột ngột, may mà thắng đấy nhé! >”[TrọcTrọc]: Muội Muội…Định làm tức chết Huynh a, thật tức chết, sao lại treo máy hửhmmmm, onl cầu pm nha
[Vô Ảnh]: Cầu PK, kô đánh thắng thề kô làm người!
…..
Anh nhíu mày, nó thật hỗn độn, có lẽ vì anh mà cô gây thù với quá nhiều người rồi
Anh ấn vào thế giới, lấy một chiếc loa lớn
[Fire Fox]: Tọa độ 120a:651b khu Giang Nam, tiếp hết
Anh nhếch môi, sao nhỉ, lâu rồi kô chơi game.
Và rồi cô tỉnh dậy, tròn mắt khi thấy anh ngồi kế bên, tay nhấn máy tính rất nhanh. Theo thói quen vòng tay qua ôm eo anh, cô nhích người lên thì tròn mắt
Nhân vật Fire Fox của cô trong trò chơi, một mình đánh 7-8 cao thủ trong bang phái, một số là những người làm ở Cos Game. Cô chóang, đã thế trông anh rất thong dong, thao tác rất tốt, lại nhanh, và sau vài phút thì những người kia chỉ còn là cái xác nằm trên đất đủ mọi tư thế, miệng la khóc ầm ĩ
[Tịnh Yên]: Tiểu Hồ Ly cư nhiên là gay, 100% kô phải con gái
[Trọc Trọc]: Ta nghi ngờ về giới tính của em
[Hồng Hạnh Muốn Vượt Tường]: Ngươi…thật trâu
[Ám Ảnh]: … quá Trâu
[Vô Ảnh]: Cầu ngươi dạy ta PK nha! >”Cô mồ hôi đầm đìa nhìn anh đáp lại
[Fire Fox]: Ta kô phải là gay! Ta vốn kô phải là nàng
Sau đó thì Alt + F4, tắt trò chơi.
Anh quay lại cô mỉm cười, đi tắm đi cho tỉnh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.