Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Thật Chu Đáo ~
Sau khi lấp đầy bụng đói, cô lại kéo anh đi ra đường.
Hà Thành mùa đông thật đẹp, mang chiếc áo bông màu đỏ dài đến gối, trông cô thật nổi bật. Cô chạy từ bên này sang bên kia khiến anh theo kô kịp, đôi khi anh còn kô thấy cô nữa, lúc đó cô sẽ từ đâu đó nhảy ùa ra, điều đó làm anh kô thích thì phải, nhìn khuôn mặt anh, nó cứ nhăn nhó mãi.
Dừng lại ở một quán kem, cô gọi cho anh một café còn mình một vani.
– Chào bác Nhàn – cô chào chủ quán
– Chào Nhi Nhi, lâu rồi mới thấy cháu, hôm nay cháu rất xinh nhé
– Ai cũng khen thế ạ – Cô lè lưỡi
Cả buổi, cô cứ luyên thuyên về những bộ phim họat hình mới nhằm câu dẫn sự chú ý của anh về chúng, anh chỉ nghe, uống café và kô nói gì.
Rồi bỗng cô kô nói nữa, anh nhíu mày ngước mặt lên nhìn cô thì thấy cô đang cười vẫy tay với ai đó
– Hi Nhi Nhi
– Chào anh Dũng
– Chào Nhi Nhi
– Anh Hòang, xin chào
– Chào Nhi Nhi
– Chào anh Rin
– Nhi, chào em
– Chào anh Hiệp, các anh đi ăn kem ư?
Hòang vờ run lên : Trời lạnhkem cái gì, café thôi
Cô nghe vậy lè lưỡi: Sao? Rất thích mà
Rin : Ôi Nhi Nhi, em vừa đổi style sao? Rất tuyệt.
– Xinh kô? – Cô cười tươi
Hòang – Đẹp đấy, mà ai kia?
– Chồng em đấy, đẹp zai nhở
Huy ngồi xem cuộc hội thọai từ đầu đến cuối, kô nói một lời.
Hiệp: Anh định cua em cơ – vờ tiếc rẻ
– Em mách vợ anh đấy nhé
– Ấy, em đừng nóng, thôi tụi anh qua kia ngồi
Hòang đi lại gần Nhi, nói nhỏ
– Chồng em khó tính thật…
– Hì hì, ảnh hiền lắm – Cô cười rồi nhìn anh.
Anh im lặng, mặc dù nghe rất rõ nhưng nói chả được gì.
Chờ 4 chàng kia đi hết, anh lên tiếng
– Đi xem film kô?
Mắt cô sáng lên, cứ tưởng anh kô thích chúng
– Đi Đi
– Kô phải họat hình, là kinh dị, đi thôi
Anh đứng lên, tới chủ quán tính tiền thì ông Nhàn bảo cô trả nãy rồi. Anh chán chường, đi chơi với cô luôn là cô trả tiền, hỏi vì sao thì cô lại bảo * Là em rủ anh đi mà *
Tại rạp chiếu film
– Tôi đi mua vé, chờ tý
Lát sau anh quay lại thì thấy trên tay cô là bổng ngô với đồ uống.
– Sẽ xem kinh dị thật sao? – Cô rụt rè hỏi, thực ra cái gì cũng có nguyên nhân của nó, film gì cũng được chứ kinh dị thì cô rất ngại xem.
– Sợ? – Anh muốn dẫn cô xem film kinh dị là để phạt cô nãy giám lơ anh đi nói chuyện với người khác.
– Thực ra thì…
– Đi thôi – Anh đi trước rồi cô theo sau vào chỗ ngồi.
Sau đó, màn hình hiện ra một cái đầu lâu đỏ. Cô cứ…run rẩy mãi, làm anh nghĩ cô sợ.
Lát sau đến đoạn con ma nữ bò từ dưới giường ra, cô lấy hai tay che miệng lại
Lại đến công đoạn con ma báo thù người đã lột da nó, cô lại bụng miệng lại, người rung liên hồi
Anh thấy thế thì lòng rất đỗi vui vẻ, nhưng khuôn mặt vẫn kô cảm xúc, ngó qua nhìn cô. Như kô tin vào mắt mình, anh sôck đến tột độ. Anh thấy mắt cô hoen nước, kô phải vì sợ quá mà khóc mà nhìn giống…nín cười thì hơn.
Shit, con bà nó, có ai như cô, xem phim kinh dị mà cứ như đi xem phim hài.
– Về – Nói rồi anh kéo cô ra khỏi rạp mặc cô kêu oai oái
– Đang hay mà….
Đang đi bộ trên đường, cô cầm cây kẹo đường đi trước, miệng cứ tủm tỉm cười kô ngớt.
– Có gì buồn cười? – Anh kô nhịn được nên hỏi
– Thực ra, cái con ma kia trang điểm bị sai, da phải tái chứ sao lại thấy má hồng, buồn cười đúng kô
Câu nói của cô khiến anh “ngã ngửa” , đúng là biến thái có đẳng cấp
– Đói, đi ăn – Anh nói
– Đi ăn phở nhé
Rồi cô dẫn anh đi vòng vòng, hơi xa một chút nhưng lạ thay, anh kô hề thấy khó chịu.
Vừa đi cô vừa thuyết munh về món phở ấy, làm anh đang đói cũng thèm.
Trước mắt anh là một quán ăn nhỏ nhưng có vẻ rất sạch sẽ và gọn gàng.
Vừa bước vào đã được một người phụ nữ trông rất phúc hậu tiếp đón
– Nhi Nhi, lâu rồi mới thấy cháu, ta rất nhớ con nga, sao dạo này con kô đến (* thay từ nha, rộng nghĩa hơn)
Cô lè lưỡi: – nga? (* là thật kô)
– Tất nhiên – rồi Thím quay sang anh – Đây là ai?
– Chồng con ạ – Cô cười tươi
Huy nhẹ cúi đầu : Chào Thím
Thím nhìn anh dò xét từ đầu đến cuối: Đẹp trai, trông cũng thông minh phết – Anh nghe xong thì thấy rất buồn cười, nhếch môi lên.
Cô cười hì hì: Cô ấy là Mẹ em đó chồng
– Mẹ? Kô phải là… – Anh thắc mắc
– Là mẹ đỡ đầu, hì.
Cô và anh cùng ngồi vào bàn
– Cho con hai tô Tái nhé
– À ừ, chờ chút – Thím cười tươi chạy vào trong làm phở
Vài phút sau, Thím dọn đồ ăn ra, Nhi thì ăn ngon lành, còn anh thì vẻ ái ngại, ngồi yên kô dám ăn
– Sao anh kô ăn?
– Tôi kô thích dùng đũa ở đây – Anh nói hơi nhỏ như sợ Thím nghe
– Nó sạch sẽ mà – Cô tròn mắt
– Tôi kô thích dùng chung đũa của người khác – Vừa nói anh vừa nhìn qua đũa của cô, ánh mắt hơi rưng rưng, khuôn mắt vẫn lạnh lùng nhưng cô nhìn ra vẻ bối rối và van nài
– Vậy…ăn đũa tôi nhé? – Cô thử gợi ý vì từ nãy giờ anh cứ nhìn nó mãi
– Được – Anh nhếch mép hài lòng cầm ngay đủa cô rồi gắp phở lên ăn ngon lành
– …. – Cô mặt thộn ra, cảm giác như mình bị lừa vậy – 2 cái hôn đấy – Cô ra giá cho đôi đũa
– Được – Anh đáp luôn
Cả buổi ăn, cô ăn đến những 4 tô, anh chỉ được 2 tô đã dừng lại
Cô định trả tiền thì Thím bảo anh đã trả rồi, chào tạm biệt Thím, cô kéo anh đi về mà mặt nhăn nhó
Đến một cái hẻm vắng người, bỗng cô dùng lực mạnh đẩy anh sát vào tường, mắt lăm le soi mói
– Ai cho anh trả tiền?
Anh tỉnh bơ đáp lại
– Vì sao kô là tôi trả tiền?
– Vì … – Cô chưa nói hết câu anh đã cắt ngang
– Là cô rủ tôi đi chơi?
– Đúng
– Cô thử nghĩ xem, con trai để con gái trả tiền cảm giác như thế nào?
– Có sao đâu
– Lần sau còn muốn đi thì để tôi trả tiền, nếu kô thì ở nhà – Anh đe dọa, mắt sắc như dao cạo
– Được…Được rồi – Cô lắp bắp, hơi sợ – Gì phải căng
Anh bĩu môi quay mặt đi chỗ khác thôi việc nhìn vào đôi mắt đỏ xinh đẹp của cô
Cô bỗng nhiên cười tươi rói
– Sao thế? Sợ bị tối quyến rũ hả? – Vẫn dữ nguyên tư thế cũ
– … Buông tay được rồi đấy
– Chưa xong mà? – Cô vẫn giả nai
Anh mím môi, bỗng quay lại đối diện với cô, tay cầm lấy đầu cô kéo vào phía mình, đáp đôi môi của anh lên đôi môi lạnh toát màu hồng Cherry kia, nó làm cô trợn tròn mắt. Lần này là anh tự động hôn cô, còn tự chủ khuấy đảo mọi thứ trong môi cô chứ kô phải như những lần trước cô luôn tự làm mọi thứ còn anh chỉ trơ ra.
Nụ hôn thật…ướt
Nhưng cô thích, cô liền kéo anh lại thật mạnh và ….hôn.
Nụ hôn kéo dài khá lâu, khi mà cô cảm thấy thỏa mãn mới buông anh ra
Miệng cô có chảy một chút máu, là do lúc nãy anh khiêu khích cắn nhẹ cô một cái, cô đưa lưỡi liếm nhẹ nó, vết máu dần mất đi, vết thương liền lành lại, nhìn cô liếm nó trông thật quyến rũ.
Anh lại chất giọng lạnh lùng đó nhưng có phần hơi khàn tiêang một chút: Về
Cô cười, tay cầm lấy tay anh, kéo nhẹ đi ra khỏi hẻm, bắt một chiếc taxi rồi chạy thẳng về nhà.
Về đến nhà, cô nằm dài ra giường.
Anh nhếch mép khi nhìn bộ dạng này của cô, áo sơ mi bị mở những 3 nút trên cùng làm lộ ra vùng ngực lớn đầy đặn và chiếc bara mỏng màu trắng. Chiếc quần short ngắn thì cô đã vứt chiếc nịch qua một bên và vứt nó nằm lăn lóc trên giường, bây giờ chỉ còn lại mỗi một chiếc quần nhỏ màu trắng che đi “cô bé”..
– Với ai cô cũng thế ak?
– Thế là như nào?
– Lõa thể!
– Anh là người diễm phúc lắm đấy – Cô kô trả lời anh chỉ phán một câu
– Bộ đồ kia khó chịu? – Anh đổi đề tài
– Đúng vậy, áo thì quá mỏng, quần thì quá bó, để tôi nhờ Điệp Điệp lấy đồ đến
– Là ai?
– Là Hắc Hồ Điệp tôi muôi để giúp việc trong nhà.
Rôi cô nằm úp dậy, đuôi lộ ra, những chiếc đuôi lớn màu hồng xinh đẹp khẽ vẫy nhẹ tạo ra những hạt li ti lấp lánh, vài phút sau cô lại thu chúng lại, lại ngã người ra giường, mệt mỏi
Anh nhún vai rồi đi lấy áo quần và đi tắm. Trước khi đi anh hỏi cô một câu
– Cô nghĩ sao nếu chuyển đến nhà tôi ở?
Cô vẫn nằm bất động trên giường cố tiêu hóa hết câu hỏi của anh.
“Chuyển đến đây ư? Vậy còn bố Kim Kim làm sao? “
Rồi mệt mỏi, cô thiếp đi trong chốc lát, nắng chiều rọi qua cửa sổ, chiếu thẳng vào khuôn mặt của cô gái xinh đẹp nằm trên giường, khi cô ngủ rồi, vẫn thật câu dẫn người nhìn.
Anh đi ra, thấy bộ đồ của cô đã ở trên giường, nghĩ chắc Hắc Hồ Điệp đưa đến, anh đi lại kéo lại rèm cửa sổ, khẽ gọi cô dậy
– Heo Con, đi tắm chút đi
Cô lim dim mở mắt ra, nhìn thấy anh, cô cười rồi ngồi dậy, cầm thấy áo quần đi vào nhà tắm.
Ngâm mình trong bồn nước, cô thấy tỉnh táo hơn hẳn. Mặc áo quần vào, cô mở cửa đi ra
Mùi thơm Cherry trên người cô thoang thoảng, khiến anh đang làm việc cũng phải hơi ngừng lại một tý.
– Anh làm việc đi, em đi siêu thị mua ít đồ
Rồi cô lấy áo khoác bông của mình rồi bước ra cửa, anh vội đứng dậy cũng lấy áo khóac và chìa khóa
– Tôi đi cùng em
Cô nhìn anh theo kiểu nghi ngờ rồi cũng vui vẻ cầm tay anh
Ngồi trên xe cô cầm giấy viết viết gì đó, có lẽ là thực đơn.
Rồi cô ngước mặt lên nhìn anh
– Gia Huy, hôm nay anh rất đẹp trai nha
– Bình thường tôi rất xấu? – Anh nhíu mày
– Kô, hôm nay anh đẹp hơn bình thường
Anh chả nói gì.
Đến siêu thị, anh dừng xe rồi lấy vé cất xe, cùng cô đi vào.
Cô cùng anh lấy xe đẩy, cô vui vẻ nắm lấy tay anh, bước đi theo anh trong vô thức, mà cô kô biết rằng, những ánh mắt của phái nữ luôn nhìn về phía anh, ánh mắt chứa đầy dục vọng, sự thèm khát anh đó, khiến anh bực bội. Một nữ sinh mạnh dạn đi lại gần hai người, coi cô như kô khí, vì cô ta có vẻ tự tin với nhan sắc của mình
– Anh ơi, cho…em xin số đt được kô ạ? – Cô ta thẹn thùng, mặt ửng lên những làn mây hồng phớt, chìa đt của cô ta ra trước mặt anh mặc cho đôi mắt đỏ kế bên nhìn thật sâu vào cô ta, miệng của cô ngừng cười nhìn cô ta thật kĩ.
(* Cô kô mang kính áp tròng đen, nhưng đôi mắt đỏ kia cũng khiến người khác hiểu cô mang kính áp tròng đỏ, anh kô cho cô mang kính đen vì sẽ hỏng mắt, anh còn nói đôi mắt đen kia thật giả tạo)
Cô tức giận nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, coi cô là gì đây, nhưng đặc biệt thay cô kô còn có thể nhìn nội tâm người ta được nữa, kô còn có thể nhận biết được lòng người qua trái tim “màu” của họ, có lẽ lời dì Jen đúng, cô sẽ mất đi một số giác quan.
Anh nhìn thấy cô kô vui, đôi mắt đỏ quyến rũ đanh lại, chân ngừng việc bước, tay nắm chặt tay anh như sở hữu. Anh quay qua cô gái lạ, vẫn kô cảm xúc, vẫn giọng nói kiêu ngạo, vẫn lạnh lùng
– Tránh xa tôi 3 mét!
Lời nói của anh khiến mọi người xung quanh hít một hơi thật sâu, cô gái kia mặt tím tái vì bị từ chối quá thẳng thắn, chưa ai dám từ chối gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Dù tiếng nói của anh kô lớn, nó nhẹ như gió, nhưng là “phong hàn” (*gió lạnh), làm người ta phải hít thở kô thông.
Cô thôi kô nhìn vào ngực cô gái kia nữa, vì dù nhìn đến cháy áo cũng chả thấy gì, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô gái, mắt vẫn sắc như dao
– Đừng nhìn tôi như thế, dù tôi rất thích gái đẹp – Cô ngừng một lát – nhưng sự đẹp đẽ của cô làm xúc phạm người nhìn đấy
Cô ta tức giận kô nói được gì, đùng đùng bỏ đi, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Cô lại cùng anh lang thang qua các dãy hàng, nhìn cô tỷ mỷ lựa đồ, trông thật chăm chú đến…đáng yêu, môi cô chu ra đọc trên bọc sản phẩm, mắt nhìn chằm chằm đánh giá sau 3-5 phút thì bỏ vào giỏ.
– Anh uống đồ gì?
– Gì cũng được – Giọng anh nhẹ bẫng
– Sao lại gì cũng được?
– Em uống gì tôi uống đấy
– Nước ép sẵn tuy kô tốt cho sức khoẻ nhưng sẽ rất tiện, nước ép cùng sữa tươi nhé?
– Ừ – Anh gật nhẹ đầu, tuy chả hiểu gì lắm nhưng như một thói quen, anh đáp lại ánh mắt mong đợi của cô gái nhỏ rồi lại cùng cô qua những món hàng khác.
Kô hiểu sao anh thích cảm giác như bây giờ, nó thật tuyệt, nhẹ nhàng và bình yên. Cứ nghe cô luyên thuyên vấn đề gì đó mà an toàn với thực phẩm hay cái gì mới ngon, anh chả hiểu một tẹo nào nhưng vẫn theo quán tính, anh ” ừ” nhẹ sau mỗi câu hỏi của cô “anh nhớ chưa?”
Nhưng thật lạ, cảm giác của anh thật kô ổn, anh cảm thấy thực bồn chồn, như kiểu cô dặn dò anh trước khi đi xa vậy, cô đi đâu sao?
Nhưng thể sợ hãi, anh vươn tay ra nắm chặt lấy tay cô, điều đó khiến cô cứ nhìn anh mãi.
Đi qua một gian hàng toàn đồ kẹp tóc và trang sức.
Anh nhìn thấy một chiếc ruy băng nhỏ, trên nó có những hình chú heo ngộ nghĩnh làm đủ kiểu dáng lười biếng. Cầm nó lên rồi cho vào giỏ hàng, mà cô kô biết, cùng cô lướt đi.
Về nhà, anh lấy chiếc ruy băng từ trong túi áo đi xuống nhà, thẳng tiến tới nhà bếp, nơi có người con gái nhỏ nhắn đang cặm cụi, tập trung cao độ với đống củ quả để kô phải lỡ tay làm đau chính mình.
Anh nhẹ bước đến sau lưng cô, ngửi lấy mùi hương cherry nhẹ nhàng mà anh lỡ nghiện trong dạo gần đây.
Cầm mái tóc đỏ dài buông xõa trên lưng cô gái nhỏ, cầm chiếc ruy băng trên tay, tuy hơi vụng về nhưng anh vẫn cố buộc lại mái tóc dài cho cô, mái tóc rất mềm, thơm và xinh đẹp
Cô như dừng động tác, chưa bao giờ anh vào bếp cả trong gần một tháng qua, anh ghét bếp thì phải, anh bảo bó rắc rối, vậy bây giờ anh vào đây làm gì, lại còn nghịch tóc cô?
– Làm cẩn thận đấy – Bỏ lại câu nói kia, anh bước ra phòng khách, bật TV lên xem như kô có chuyện gì xảy ra, cô nhún vai rồi tiếp tục công việc của mình.
Những món ăn cô nấu luôn thật tuyệt, nó làm ột người lười ăn như anh cũng thèm. Cô luôn làn đủ trò để ép anh ăn, trước khi cô xuất hiện, mỗi bữa ăn anh chỉ ăn được vài miếng, nói ăn cũng kô đúng vì nó luôn kô hợp khẩu vị của anh, chỉnh thế nào cũng vậy. Vậy mà anh lại thích đi ăn ở nhà hàng
“The King”, những món ăn ở đó như làm anh nghiện, mùi vị thật nhẹ nhàng nhưng thơm phức, rất hợp khẩu vị của anh, anh phát hiện ra nó khi anh đi kí giấy tờ với bên đối tác. Nhưng lại có một điều anh kô vui, rằng thực đơn kia chỉ có vào những tối thứ 4 và Chủ Nhật hàng tuần.
Vậy mà giờ anh lại được thưởng thức nó mỗi ngày, anh thích thế, thích cô chăm sóc anh qua mỗi bữa ăn, thích những món ăn cô nấu cho anh, một mình anh chứ kô phải ai khác.
Cô luôn nấu những thứ anh thích nhưng cách nấu mỗi ngày mỗi khác, cô bảo như thế anh sẽ kô ngán chúng. Cô luôn làm đủ mọi cách để ép anh ăn, cô bảo anh chỉ được cái dáng cao ráo, còn lại là da bọc xương thôi, ôm kô sướng.
Và anh cũng để ý, những món ăn kia, cô chỉ chọn ăn mỗi thịt bò hoặc thịt lợn, còn mấy miếng salas đẹp mắt hay những món hải sản thơm ngon, cô chỉ gắp lên….nhìn nó dò xét rồi “ném” nhẹ vào bát anh và bảo “ăn cái rất tốt cho não, có nhiều chất xám và đẹp da” những lúc đó, anh chỉ gật nhẹ đầu ngoan ngõan ăn.
Anh lại để ý, dù cô ăn rất nhiều đồ ngọt ví như kem và kẹo, trong túi cô lúc nào cũng có vài viên kẹo ngọt hoặc chocolate nhưng cô kô bao giờ tăng một lý, dù cô ăn rất nhiều, mỗi lần phải mấy bát cơm, đi quán phải 2-3 tô phở nhưng cũng kô hề lên nổi một kí lô, cô cứ ăn như…heo vậy, nhưng anh lại thích nhìn cô ăn, trông thật ngon.
Bữa ăn kết thúc, cô rửa bát xong thì ra phòng khách ngồi cùng anh một lát.
Đôi tay bất giác đưa ra sau tóc, kéo nó lên trước và vuốt vuốt, rồi có gì đó vướng vướng, cô nhìn xuống mái tóc dàu của cô, được buộc nhẹ lại bằng một chiếc ruy băng nhỏ lấp lánh trông rất dễ thương, cô lấy nó ra khỏi tóc rồi ngắm nghía, đôi lông mày nhíu lại nghiên cứu nó ở trên tóc cô lúc nào, rồi mắt cô sáng lên, quay qua anh, cười tươi rói như ánh mai
– Nó thật đẹp, cảm ơn chồng
– Thích là tốt – Vẫn kô dời mắt khỏi chiếc TV, anh nhả ra tiếng lơ đãng
Ngồi chơi một lát đến 19 h, cô bảo muốn về để mai còn đi thi, anh liền ngoan ngõan đưa cô về bằng xe của mình.
Tạm biệt anh, cô cầm chiếc ruy băng xinh đẹp, môi mỉm cười chua chát
– Vì sao anh cứ gieo rắc hi vọng ở em kia chứ?
Một giọt nước mắt nhẹ rơi, cô nâng niu chiếc ruy băng như báu vật, cất cẩn thận vào hộp thủy tinh, cô ngồi vào bàn học bài