Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 28
Nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say, Phương Dịch chợt thấy trái tim mình rung động.
Từng đường nét trên gương mặt hắn lúc này rất an tĩnh.
Anh rất thích nhìn hắn như bây giờ, rất đẹp trai.
Nhịp thở hắn đều đều.
Chốc chốc môi lại mím vào, đôi má mềm mềm đưa ra trông có khác gì trẻ con đâu kia chứ ? Anh bật cười.
Di dời tầm mắt xuống cái cằm nhọn, lướt xuống chút nữa đã nhìn thấy yết hầu.
Yếu hầu của hắn rất to, nhô ra vô cùng hoàn mỹ, rất hấp dẫn.
Người ta bảo những người yết hầu to thì giọng nói rất trầm, còn cả…!tinh lực dồi dào.
– Cứ nhìn như vậy làm người ta ngại quá.
– Nguyên Thần mắt vẫn nhắm, giọng nói lúc vừa thức dậy đầy từ tính.
Phương Dịch nghe qua đã nóng cả tai.
– Ai nhìn em chứ ?
Nói rồi Phương Dịch ngồi dậy bước xuống giường, chân chưa chạm đất đã bị Nguyên Thần kéo lại ôm vào lòng:
– Em giúp anh xoa lưng.
Nhắc mới thấy thắt lưng có hơi ê ẩm.
Phương Dịch nằm im, Nguyên Thần dùng hai tay ấn ấn xoa xoa cho anh.
Từng tế bào được thư giãn.
Qua vài phút đã thấy dễ chịu hơn.
Phương Dịch nằm sấp, đưa tấm lưng trắng nõn nà khỏi lớp chăn bông, phần mông căng tròn hờ hững ẩn hiện.
Nguyên Thần nuốt nước bọt.
– Có dễ chịu không ?
– Ừm…!- Phương Dịch nhắm mắt, lười biếng trả lời.
– Anh định sáng nay ăn gì ? – Mắt hướng về mục tiêu, ngón tay chậm rãi di chuyển.
– Không biết…
– Gà Kung Pao* được không ? – Hắn hỏi bâng quơ, mắt vẫn chăm chú vào mục tiêu.
– Anh không ăn cay được…
– Không cay lắm đâu.
– Cay…
– Bún ốc* thì sao ?
– Thối.
Không ăn…
– Vậy anh ăn gì ?
– Hừm…!Không biết…
Cuối cùng Nguyên Thần cũng đã chạm vào mục tiêu.
Hắn nhẹ nhàng xoa nắn cái mông mềm mềm trắng trắng.
– Biến thái…!Bỏ tay ra…!- Vẫn là âm thanh lười nhác.
Nguyên Thần vẫn thích thú, còn vỗ một cái khiến bờ mông nảy lên vô cùng đáng yêu:
– À há.
Hay hôm nay ăn bánh bao đi.
Phương Dịch lật người lườm hắn.
Anh nở nụ cười gian manh, luồn tay vào chăn.
– Á đau.
Nguyên Thần la toáng lên.
Trề môi nhìn Phương Dịch đang cười đến vui vẻ.
– Anh bắt nạt em.
Ai cho phép anh nhéo mông em kia chứ ?
– Em cũng bắt nạt anh…
Không để Phương Dịch nói hết câu, Nguyên Thần đã đè anh xuống hôn tới tấp.
_______________________
Ra khỏi cửa nhà.
Nguyên Thần vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
– Sao thế ? Đi thôi.
– Đau chân.
Anh dìu em đi.
Chẳng còn cách nào khác, Phương Dịch để Nguyên Thần dựa vào mình ra thang máy.
Nguyên Thần khoái chí ôm eo Phương Dịch rời khỏi nhà.
_______________________
Đến tập đoàn.
Nguyên Thần xuống xe mở cửa cho Phương Dịch, hùng dũng đi vào trong.
– Chân em…?
– À…chân em ấy hả ? Ây da…tự nhiên đau quá.
Bây giờ đau quá.
– Hắn vờ vịt ôm chân.
Phương Dịch nghiến răng nghiến lợi, bỏ mặt hắn đi một mạch vào phòng truyền thông.
_______________________
– A !!! Trợ lý Phương ! Mau vào đây mà xem.
Phương Dịch vừa vào đã bị mọi người lôi lôi kéo kéo đến xem doanh thu trong vòng hai ngày của sản phẩm mới.
Những đường biểu diễn màu đỏ không ngừng tăng lên.
Bên cạnh còn có một cột màu xanh chính là độ hot của tập đoàn.
Nhân viên click chuột, màn hình chuyển sang khu nhận xét và đánh giá sản phẩm:
[ Ôi mẹ ơi người đại ngôn sao mà chất lượng như thế ? ]
[ Oa ~ Con tim bé bỏng của tôi !!!!!! ]
[ Ể ể ? Đây không phải là người ở cạnh Nguyên tổng hôm kí hợp đồng với Trình Hải sao ? ]
[ Lầu trên nhạy bén quá rồi a ! ]
[ Đẹp trai quá ! Tôi mua sản phẩm, mua cả người đại ngôn !!!! ]
– Hừ.
– Nguyên Thần từ phía sau cũng đọc được những comment.
Đây là nơi đánh giá sản phẩm, ấy vậy mà lại muốn nổ tung bởi ảnh chụp của Phương Dịch.
Phương Dịch trong mấy tấm ảnh của tập đoàn update vô cùng đẹp trai, vô cùng soái.
Đây là đợt ảnh đầu tiên chụp, vừa ngầu lại vừa gợi cảm.
Nguyên Thần mặt tràn ngập sát khí bỏ về phòng, Phương Dịch đuổi theo.
_______________________
– Nếu biết vậy đã không cho anh đi làm người đại ngôn.
– Nguyên Thần chễm chệ ngồi trên ghế CEO.
– Chẳng phải doanh thu đang tăng rất nhanh hay sao ?
– Hừ.
Dù sao cũng mặc kệ họ.
Họ có ảnh còn em thì có người.
Phương Dịch lườm hắn rồi đi đến bàn làm việc xử lý công việc bị tồn đọng mấy ngày nay.
Cả hai người nào việc nấy.
Đến khi Phương Dịch xong việc cũng đã quá trưa, anh nhìn hắn vẫn đang chăm chú xem tài liệu.
Liếc nhìn trên bàn hắn có thứ gì đó chói lóa trước nay chưa từng thấy, anh bước đến xem.
Là một bức ảnh.
Chắc hẳn rất quan trọng nên Nguyên Thần mới đặt ở bàn làm việc, Phương Dịch lén nhìn xem người trong ảnh.
Một thân gầy gầy mặc áo sơ mi trắng gọn gàng.
Góc nghiêng vừa phải tạo một vẻ đẹp tự nhiên hài hòa.
Người ấy đứng gần bệ cửa sổ ngắm nghía chậu hoa bé xinh trên tay.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm nên nét xinh đẹp nhẹ nhàng cuốn hút.
Đó chính là Phương Dịch.
Anh lờ mờ nhận ra đây là lúc anh đang ở ngoài phòng chiến lược bị JKay chụp lén.
Nhưng sao lại ở chỗ của Nguyên Thần ?
– Nguyên Thần, sao ảnh lại ở đây ?
– Anh nghĩ chồng anh là ai cơ chứ ? – Phương Dịch vội vã bịt miệng hắn lại.
– Em muốn chết à ?
Nguyên Thần gỡ tay anh khỏi miệng, kéo anh ngồi lên đùi mình.
– Không muốn.
Muốn sống để yêu anh.
Phương Dịch đỏ cả tai, nhéo mặt hắn.
* Cốc ! Cốc ! Cốc !*
Phương Dịch vội nhanh chân nhảy xuống, Nguyên Thần bực dọc mở cửa.
Là Lục Khiến.
Cậu ta đi vào trong, nhìn thấy sắc mặt Nguyên Thần, cố nhịn cười:
– Xem ra là đến không đúng lúc rồi.
– Mau vào việc chính đi.
Hắn hất cằm về phía bàn trà.
_______________________
Cả quá trình Phương Dịch không xen vào, cũng không quan tâm đến mặc dù khá tò mò.
Nguyên Thần cũng có nói sơ qua với anh về chuyện này.
Đại khái chính là Trình Hải cài gián điệp doanh nghiệp vào Đại Lục Nguyên thị, lần hợp tác này chính là lật đổ Nguyên thị sau đó thu về một khoảng lợi lớn.
Gián điệp doanh nghiệp không ai khác là CCO cũ lần trước bị đuổi khỏi tập đoàn.
Hiện tại Nguyên Thần và Lục Khiến đang dốc toàn lực thu thập chứng cứ để lật ngược thế cờ.
Mấy hôm nay thức trắng đêm cuối cùng cũng đã có được dữ liệu.
Tất cả nhờ vào khả năng của Lục Khiến đã hack được máy tính của Trình An Khước, những tệp tin mà gã đã cất công thu thập được.
Sau khi , Lục Khiến xóa sạch toàn bộ những dữ liệu, văn kiện, bản thảo,…của Trình An Khước.
Nguyên Thần đứng lên vươn vai mấy cái.
Giao lại toàn bộ chỗ còn lại cho Lục Khiến giao nộp cảnh sát.
Vậy là tất cả đã hoàn thành, chỉ cần chờ xem Trình Hải bị sụp đổ.
Đi ra cửa, Lục Khiến ngoái đầu lại nhìn.
Quyết định đi đến chỗ Phương Dịch:
– Phương Dịch, cảm ơn hôm đó đã cứu tôi.
– Không…không có gì đâu mà.
– Thật ra lúc đó tôi đã rất hoảng sợ, may mắn nhờ có anh.
Phương Dịch xua tay.
Cũng cảm ơn cậu ta vì đã chắn cho anh lúc ở quán.
Lục Khiến chào tạm biệt ra về.
Hứa rằng lần sau sẽ chiêu đãi Phương Dịch một bữa hoành tráng.
– Đứa trẻ này, chẳng phải rất tốt hay sao ? – Phương Dịch nhìn theo bóng lưng Lục Khiến.
– Nhưng Trình An Khước rất sợ em ấy.
– Sợ á ? – Nghĩ lại cũng rất đúng.
Lúc Lục Khiến xuất hiện thì mặt gã đã tái mét.
– Lục gia của mẹ em rất có quyền thế, quen biết không ít người.
Lục Khiến lại ngỗ nghịch đến vang danh.
Chơi game đánh bạc có trò gì không dám làm.
Trình An Khước lại ngán nhất những kẻ như vậy, nên gã đâm ra cảm giác lo sợ thôi.
– Chẳng phải em cũng ngỗ nghịch hay sao ? – Phương Dịch cười.
– Anh muốn xem sự ngỗ nghịch của em không ? – Nguyên Thần nhướng mày thách thức.
Phương Dịch giơ chân chạy khỏi phòng CEO.
_______________________
(*)
– Gà Kung Pao: Món GÀ KUNG PAO nổi tiếng Tứ Xuyên với hương vị thơm ngon, cay ấn tượng.
Gà Kung Pao là một trong những món ăn truyền thống của Trung Quốc có xuất xứ từ tỉnh Tứ Xuyên, rất được ưa chuộng vì trong thành phần của món này gồm: thịt gà, nấu với ớt, đậu phộng nên có vị cay rất đặc trưng.
^^^Trích Hương Hoàng Foods.^^^
– Bún ốc: Bún ốc có mùi cực kỳ khó chịu mặc dù vè ngoài của nó rất hấp dẫn.
Mùi hôi này là do măng chua.
Măng sau khi lên men sẽ tạo ra mùi chua nồng, khi đun nóng vị chua càng trở nên đậm đặc hơn.
Mặc dù có mùi khó ngửi, nhưng nó có vị chua rất sảng khoái, khi được nấu cùng với bún và ốc sẽ tạo ra một món ăn rất ngon.
^^^Trích Giao Thông.^^^