Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 29
Trước sân, Nguyên Đạt ngồi trên ghế mừng rỡ chạy ra cổng:
– Về rồi.
Sao lại trễ như thế ? Có biết lão già đây lo lắm không ? – Ông nắm tay, vỗ vỗ vai Phương Dịch.
– Chuyện hôm kia…không sao chứ ?
Anh hơi bất ngờ về hành động và lời nói của Nguyên Đạt.
Thấy anh vẫn còn ngơ người, ông tiếp:
– Nguyên Thần đã nói mọi chuyện cho ta nghe rồi.
Con không sao chứ ?
– Vâng, con không sao thưa Nguyên lão gia.
Chỉ có Nguyên Thần vì cứu con mà chân bị thương.
Nói rồi anh đưa quà trên tay biếu cho Nguyên Đạt.
Lẽ ra là đến sớm, nhưng vì muốn mua quà cho người lớn nên Phương Dịch ở trong siêu thị cứ trầm ngâm chọn tới chọn lui, đã vậy còn bị Nguyên Thần trêu rằng anh đang lấy lòng ” ba chồng “.
– Vậy à, thôi mau vào nhà.
Nói xong Nguyên Đạt rối rít đưa anh vào nhà.
Nguyên Thần đơ người, tự hỏi xem ai mới là con của Nguyên Đạt.
_______________________
Trên bàn ăn có vẻ vẫn chưa đủ người.
Nguyên Đạt là người bắt chuyện trước:
– Phương…Phương Dịch.
Con họ Phương đúng chứ ? – Giọng Nguyên Đạt nghe qua có đôi phần run run.
– Có vấn đề gì ạ ?
– À không…Phương là chính trực, đứng đắn, ngay thẳng.
Dịch là bình dị, ôn hòa, nhã nhặn.
Phương Dịch.
Một cái tên rất hay.
– Nguyên Đạt tấm tắc khen.
– Tên con chẳng phải cũng hay hay sao ? – Nguyên Thần ngồi cạnh lên tiếng.
Ngẫm nghĩ một lúc, Phương Dịch nói:
– Nguyên Thần.
Nguyên là đứng đầu.
Thần là tinh thần, thông minh, tháo vác…
– Còn cả tinh lực nữa.
– Hắn cắt ngang lời anh nói.
Nguyên Đạt cười lớn.
Phương Dịch nghiến răng đưa chân đạp mạnh nhưng Nguyên Thần đã nhanh hơn rụt chân về.
Hắn đắc ý nhìn anh thách thức.
Trước mặt người lớn nên anh quyết nhịn hắn, nếu không bây giờ Nguyên Thần đã bị đá tung mông ra khỏi cửa rồi.
Lần đầu tiên Nguyên Đạt thấy con trai mình vui vẻ như vậy, trong mắt còn có phần ôn nhu chưa từng thấy.
Trái tim người làm cha như ông cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Lúc này có hai người trên tầng đi xuống, một nam một nữ.
Người kia chắc hẳn là Nguyên Lập – anh trai của Nguyên Thần.
Nhưng trước nay chưa nghe Nguyên Thần nhắc đến anh ta.
Gương mặt người kia có vài phần giống Nguyên Thần nhưng đường nét trên gương mặt vuông vức hơn.
Anh ta trầm ổn và lịch thiệp, có vẻ không trẻ con như Nguyên Thần.
Suy xét lại, khí chất của Nguyên Thần và Nguyên Lập chắc chắn là thừa hưởng từ Nguyên Đạt.
Người phụ nữ dung mạo hài hòa, nếu xét về tuổi tác chắc là đã hơn 30.
Cô ấy là vợ của Nguyên Lập, là con dâu của Nguyên gia.
Không biết vì sao nhưng Phương Dịch rất có cảm tình với cô gái này.
Vừa ngồi xuống ghế, cô đã mỉm cười với Phương Dịch:
– Chào em, Phương Dịch.
Chị là Cát Na.
– A…- Phương Dịch lúng túng.
– Chào chị.
Cát Na nhìn Phương Dịch hồi lâu, vẫn là không giấu được mà lên tiếng:
– Tiểu Dịch…cho phép chị gọi vậy nhé.
– Được ạ.
– Tiểu Dịch xinh đẹp dễ thương, ngoan hiền lại còn thông minh.
Có em ở cạnh Tiểu Thần chị rất yên tâm.
– Thấy Phương Dịch còn khó hiểu, Cát Na gãi đầu.
– Thật ra…mấy cái đó là Tiểu Thần bảo với chị.
Nhưng chị luôn tin vào mắt nhìn của em ấy.
Cát Na hoạt bát hơn so với vẻ ngoài, cả bàn ăn đều được cô khuấy động.
Nguyên Lập ngồi cạnh Cát Na vẫn không lên tiếng.
Phương Dịch thầm nghĩ có phải là quan hệ giữa họ không tốt hay không, nhưng rồi anh gạt phăng ý nghĩ ấy đi bởi ánh mắt của Nguyên Lập nhìn Cát Na khác hẳn với lúc nhìn mọi người.
Mắt anh ta lúc nhìn Cát Na rất dịu dàng, mang theo phần cưng chiều.
Hẳn là tình cảm hai người họ rất tốt.
Phương Dịch gắp một con tôm, Nguyên Thần đẩy chén sang nhìn anh mỉm cười.
Anh thở dài, đúng thật là trẻ con.
Phương Dịch bắt đầu bóc tôm cho vài chén của hắn.
Bên kia, Cát Na cũng đang bóc tôm cho Nguyên Lập.
Cát Na và Phương Dịch nhìn nhau, bật cười.
Nguyên Đạt ngồi giữa trông thấy khung cảnh đầm ấm gia đình, cố nén cơn xúc động.
Ông gắp một con tôm, nói đùa:
– Haizz…!Lão già muốn ăn tôm nhưng phải tự mình bóc vỏ.
Cả bàn ăn phá lên cười, duy chỉ có Nguyên Lập nở nụ cười trầm ổn.
Anh ta liếc nhìn Phương Dịch, khi anh ngước nhìn thì thu hồi tầm mắt.
___________________
Sau cơm tối, Nguyên Đạt về phòng sách, Nguyên Lập và Nguyên Thần ra ban công hóng gió, Cát Na pha ấm trà thảo mộc ngồi nói chuyện phiếm với Phương Dịch.
– Em chắc rằng lựa chọn của mình là đúng ? – Nguyên Lập gác tay lên rào chắn, mắt nhìn xa xăm.
– Đương nhiên rồi.
– Anh lại nghĩ tình yêu giữa hai người đàn ông sẽ không thể kéo dài.
– Sao anh có thể chắc chắn điều đó ?
– Giả sử anh tin tình cảm của em là thật.
Còn tình cảm của cậu ấy thì sao ? Nguyên nhân cậu ấy đến bên em là gì em còn không rõ hay sao ?
Nguyên Thần liếc nhìn qua ô cửa kính, trông thấy chàng trai đang ngồi nói chuyện vui vẻ.
Một cảm giác nghèn nghẹn ở cổ không thể nói ra lời.
Khi tiếp xúc với Cát Na, Phương Dịch biết rằng các thành viên của Nguyên gia rất tin tưởng vào lời nói của Nguyên Thần.
Chính Phương Dịch cũng rất bất ngờ, Nguyên Thần gian manh xảo quyệt như vậy mà lại được mọi người hết mực tin tưởng như vậy ư ?
– Tiểu Thần có được một bản chất rất hiếm có: Nói được làm được.
Hơn nữa mắt nhìn người của Tiểu Thần chưa bao giờ sai cả.
Cho nên lòng tin của mọi người đều được em ấy chinh phục một cách triệt để.
– Cát Na mỉm cười, tự hào nói.
Từ trước đến nay Cát Na là người duy nhất đọc được suy nghĩ của Nguyên Thần, nhưng nói về hiểu thì chưa có ai hiểu được hắn.
Nếu nói về gia đình khác thì chắc chắn là chị dâu sẽ không ưa gì em chồng, đằng này Nguyên Thần còn là CEO của Đại Lục Nguyên thị, nắm trong tay mọi quyền hành.
Thử hỏi nếu là người khác liệu họ có tức chết mà bài mưu tính kế hãm hại hắn hay không ?
Nhưng Cát Na thì khác, cô xem hắn là đứa em trai ruột thịt.
Nguyên Thần có tài lãnh đạo, không thể phủ nhận.
Hắn thông minh hơn người, không thể phủ nhận.
Hắn giỏi hơn Nguyên Lập, không thể phủ nhận.
Mọi việc trước mắt, Cát Na không thể phủ nhận.
Huống chi đã là một gia đình, việc gì phải hơn thua ganh ghét ?
– Em có tình cảm với Tiểu Thần không ?
– Sao chị lại hỏi vậy ?
– Chị biết được tâm tư của em ấy.
Cũng may rằng Tiểu Thần luôn tin tưởng chị, luôn mở lòng tâm sự với chị, tuy không phải là tất cả.
Và chị biết được một điều, Tiểu Thần thật lòng…
– Em biết điều đó.
Nhưng chỉ sợ…
” Chỉ sợ rằng vì em mà ảnh hưởng đến tương lai của em ấy.”
Cát Na nhìn Phương Dịch, ánh mắt cô hiền hòa, chất chứa niềm âu lo pha lẫn thương đau.
Cát Na là người sống phóng khoáng, là người phụ nữ hiện đại.
Đối với mọi chuyện cô luôn suy nghĩ tích cực nhất có thể.
Lần đầu nhìn thấy Phương Dịch cô biết rằng em trai mình đã đúng, cô biết được Phương Dịch là người luôn suy nghĩ cho người khác.
Cô yên tâm biết nhường nào.
Cô chỉ sợ rằng mối lương duyên của hai người vỡ lẽ chia xa chỉ vì những định kiến của xã hội.
Đau thương khổ sở không chỉ người trong cuộc mà còn có gia đình, người xung quanh, những người mà luôn chúc phúc cho họ.