Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 27
Bên ngoài ô cửa kính đã có những hạt tuyết thi nhau rơi xuống.
Nguyên Thần nghĩ rằng Phương Dịch giận hắn mất rồi nhưng chẳng biết làm sao dỗ anh được.
Đã gần 30 phút mà Phương Dịch vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Nguyên Thần quyết định bật máy tính tiếp tục công việc trong khi chờ đợi Phương Dịch.
Cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng bật mở, đôi chân trắng muốt từng bước khép nép ra ngoài.
Nguyên Thần vì quá tập trung vào màn hình nên không phát hiện có người đã leo lên giường và đang từ từ tiến lại gần hắn.
Phương Dịch khép lại máy tính trên đùi hắn đặt lên tủ đầu giường.
Bản thân ngồi lên thế chỗ của máy tính vừa nãy, anh choàng tay lên cổ hắn, đưa đôi môi ngọt ngào của mình chạm vào môi hắn.
Nguyên Thần như bắt được sóng, chủ động đáp lại nụ hôn.
Tay hắn thoải mái ôm lấy bắp đùi non mịn rồi dần di dời lên cao.
Bàn tay vẫn chu du theo làn da căng mọng lên đến tận eo, luồn vào cả lớp áo sơ mi trắng.
Nhận ra điều không đúng, hắn dứt khỏi nụ hôn:
– Ngay cả quần cũng không mặc, anh là đang muốn gì đây ?
CẢNH H NẰM TRONG ẢNH.
KHÔNG THÍCH H TUII VIẾT THÌ NEXT QUA.
– Hừm.
Anh xem em như đồ chơi vậy à ? Vừa chơi chán đã bỏ rơi người ta rồi.
Phương Dịch vẫn nằm im.
Nguyên Thần hôn lên cái trán đẫm mồ hôi:
– Hôm nay không mang anh vào phòng tắm được.
Tự mình tẩy rửa.
Ngoan, đừng lười.
Phương Dịch uể oải tự mình xuống giường, bước chân khệnh khạng vào phòng tắm.
Bên ngoài, Nguyên Thần thay drap trải giường mới.
Mang drap giường nặc nồng mùi dịch thể để vào sọt quần áo bẩn.
Xong việc, hắn nằm trên giường như một bậc đế vương chờ người lao vào vòng tay của mình.
______________________
Nguyên Thần đã rất sợ hãi.
Sợ rằng sẽ mất Phương Dịch.
Sợ mất đi người mình đã rung động.
Hắn yêu anh.
Yêu người con trai ngọt ngào ấy.
Yêu người ngày đêm chăm sóc cho hắn.
Cuộc đời của Nguyên Thần hắn chưa từng biết hối hận.
Nhưng lần này, hối hận lớn nhất lại chính là anh.
Hối hận vì sao lại không gặp được người ấy sớm hơn, hối hận vì không thể cùng nhau trải qua những khổ đau mà người ấy đã mang.
Nhưng cuối cùng, thật may rằng ông trời không phụ hắn.
Hắn không còn một mình cô đơn lẻ loi nữa.
Không còn chán chường với cuộc sống tẻ nhạt.
Chính anh dạy cho hắn biết thế nào là trân trọng, là bảo vệ, là thương yêu.
Cho hắn biết được cảm giác có một người chờ đợi hắn về nhà ăn cơm là hạnh phúc như thế nào.
Nguyên Thần nhìn người đang say giấc trong vòng tay, khẽ mỉm cười.
Hắn nhìn đồng hồ lúc này đã điểm 00:02.
Hắn hôn lên mái tóc rối của anh:
– Bảo bối, Giáng Sinh vui vẻ.
_______________________
Lời tác giả:
Ây dô ây dô ~
Mấy nay hổng có H chắc mọi người buồn tuii dữ lắm.
Nhưng nay tuii đã nghĩ ra cách dồi nè.
Tuii chỉ muốn nói là tuii sẽ cập nhật những chương có cảnh H, nên mọi người có thể quay lại các chương 1, 6, 17 và từ từ trải nghiệm ( nhớ đóng cửa kéo rèm cẩn thận hổng thôi ba má thấy ).
Với cả những comment đáng yêu cute của mọi người tuii đều đọc hết.
Hừm…thật ra thì comment của mọi người đều rất vui, tuii thường lấy đó làm động lực để cố gắng ra chương mới sớm nhất có thể.
Nói thì nói vậy nhưng hiện tại tuii còn đi học nên chương mới có thể hơi lâu một tí, nhưng sẽ luôn đảm bảo rằng không quá thời hạn một tuần.
Văn phong của tuii có thể không tốt, tuii sẽ nỗ lực để gọi là…là gì ta…kiểu vươn xa xa hơn tí nữa ă.
Thời tiết dạo này lạnh rồi đó, mấy má nhớ mặc áo cho ấm vào rồi đắp chăn đọc truyện của tuii nghen.
Hổng thôi bệnh là tuii buồn dữ lắm…!Thả một chục trái tim chứa chan yêu thương cho mấy má nè.