Tiết tháo ở đâu?

Chương 22


Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 22:

 
Chương 22: Đầu tường xuân (22)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
 

Ngày hôm đó Hạ Như Yên liền nghỉ trưa ở trong phòng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh nàng cảm thấy có chút khó thở, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc mặt gần trong gang tấc.
 
“Ô…”
 
Giải Vanh thấy nàng đã tỉnh, hôn đến càng thêm hăng say, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng của nàng ra, tiến quân thần tốc vào bên trong, cướp đoạt hết sạch mật ngọt trong miệng thiếu nữ.
 
“Ô ư…” Hạ Như Yên không có chút sức lực nào muốn đẩy hắn ra, từ lúc Giải Phương Thành hồi phủ, Giải Vanh không chỉ không biến mất mà còn luôn nhân lúc Giải Phương Thành không có mặt trong phủ đến tìm nàng, sau đó nàng cũng dần buông bỏ tâm tư phản kháng, ngược lại Giải Vanh này hàng to xài tốt, cứ coi như nàng được hắn hầu hạ đi, dù sao nàng cũng không phải chịu thiệt.

 
Giải Vanh một bên hôn nàng một bên lưu loát cởi áo của nàng ra, chỉ chốc lát đã lột nàng sạch sành sanh, đầu ngón tay với những vết chai rất có kỹ xảo linh hoạt tiến vào nơi non mềm giữa hai chân nàng, khiêu khích nàng đến độ hoa huyệt ướt đẫm.
 
“Thân thể của mẫu thân thật là lẳng lơ, mới hôn một cái đã chảy nước . . . Có phải mỗi lần ngài ngủ đều mơ thấy nhi tử đang làm ngài hay không?”
 
Nam nhân kề sát vào lỗ tai Hạ Như Yên, miệng phun ra những lời nói dâm mỹ, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng nhấn một cái lên hạt đậu nho nhỏ non của nàng, Hạ Như Yên thoáng chốc run lên một cái, hoa huyệt nho nhỏ phun ra một ít mật hoa.
 
“. . . Nói nhảm ít thôi, muốn làm gì thì làm đi.” Thiếu nữ vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh yêu kiều mềm mại không tả được, lời thốt ra còn mang theo chút tức giận, mỗi khi Giải Vanh nhìn thấy nàng làm ra hành động tương phản như vậy trong lòng lại ngứa ngáy, ngứa đến độ muốn hung ác hôn nàng, muốn hoàn toàn nắm nàng trong lòng bàn tay, giấu nàng đi, không cho bất luận người nào nhìn thấy.

 
Nam nhân nâng một chân của nàng lên đặt trên khuỷu tay, vật đã ngẩng đầu kia chặn lại miệng hoa huyệt màu mỡ mềm mại ẩm ướt của nàng, từng tấc từng tấc chen vào, trong nháy mắt cảm giác căng mịn ấm áp bao vây lấy phân thân của hắn, hắn thoải mái thở ra một hơi dài, bắt đầu chậm rãi rất di động eo mông của mình.
 
“Ưm. . .” Cả người Hạ Như Yên bị đụng chạm đến nhẹ nhàng lay động, nàng cảm thấy mình cứ như là một con thuyền nhỏ đang trôi nổi trên mặt nước, theo sóng cuộn chập trùng nhẹ nhàng chậm chạp dập dờn, trong người có một cảm giác tê dại phong phú không nói ra được thành lời.
 
“Mẫu thân, bên trong ngài thật chặt. . . Cắn cho nhi tử thật thoải mái. . .”
 
Giải Vanh hôn lên cổ của nàng, bắt đầu tăng nhanh tốc độ, dương vật cứng cỏi nghiền ép huyệt thịt kiều nộn, khiến nàng run rẩy từng trận, Hạ Như Yên không nhịn được ôm lấy cổ của hắn, rên rỉ đến có thể chảy ra nước.
 
“Ô ư. . . Thật sâu. . .”
 
Trong mắt Giải Vanh có thương yêu mà chính hắn cũng không phát hiện ra, chỉ một chút lại một chút chôn thật sâu vào trong cơ thể nàng, nơi thơm ngon mềm mại kiều nộn của thiếu nữ cuốn lấy hắn, triệt để khiến lạc lối ở trong ôn nhu hương này. Hắn say mê hôn lên đôi môi nàng, trong lòng đều chỉ có nàng, cho dù lúc trước nàng đã phụ lòng hắn, cho dù nàng lừa dối phụ thân hắn để vào cửa, hắn đều không muốn quan tâm nữa, hắn hy vọng dường nào nàng là thê tử của mình, như vậy hắn mới có thể quang minh chính đại ở cùng với nàng, cũng không cần cứ mãi dằn vặt lẫn nhau, hung dữ với nàng như bây giờ.
 

Nàng sẽ không thể nào biết được, mỗi khi hắn nhìn thấy phụ thân của mình và nàng ở bên cạnh nhau, nội tâm hắn sẽ bị đố kị nuốt chửng, buổi tối mỗi ngày hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng ngủ cùng một chiếc giường với phụ thân của mình liền hận không thể lập tức phá cửa vào bắt nàng đi, hắn hy vọng dường nào nàng là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, không muốn chia sẻ nàng với người khác.
 
Một phen thoải mái tràn trề xong xuôi, Giải Vanh ôm Hạ Như Yên vào trong lòng, vật kia vẫn nằm ở bên trong thân thể nào, không hề có ý định rút ra, Hạ Như Yên đẩy đẩy hắn: “Ngươi còn không đi đi?”
 
Giải Vanh hồi lâu không hé răng, đợi tới khi Hạ Như Yên lại có chút buồn ngủ hắn mới khàn khàn mở miệng nói: “Ngươi có nguyện ý cùng ta đi. . . hay không?”
 
Nhất thời Hạ Như Yên không nghe rõ hắn nói cái gì: “Ngươi nói cái gì?”
 
Giải Vanh lại lặp lại một lần, nàng vẫn là chưa kịp phản ứng lại: “Đi? Đi đâu cơ?” 
 
“Ta nói. . . Cùng ta bỏ trốn.” Đôi mắt Giải Vanh sâu thẳm nhìn nàng.
 
Hạ Như Yên ngờ vực hỏi: “Ngươi không bị bệnh đấy chứ?”
 
Giải Vanh tự giễu nở nụ cười, một lần nữa ép nàng xuống dưới thân: “Thôi, ngươi cứ coi như ta ăn nói linh tinh đi.”

 
“Sao ngươi lại tới nữa . . . Ư a. . .” Âm thanh kiều lại thiếu nữ lại vang lên, cả căn phòng lại tràn ngập không khí kiều diễm
 
Từ sau ngày Giải Vanh nói ra lời mê sảng muốn bỏ trốn cùng với nàng ấy, chỉ cần hắn nhìn thấy Giải Phương Thành ở bên cạnh Hạ Như Yên thì thái độ lại càng thêm ác liệt, mỗi lần hắn ngầm đến tìm Hạ Như Yên, nàng lại không nhịn được châm chọc hắn, đương nhiên kết quả cuối cùng đều là nàng bị hắn hung ác dằn vặt một phen.
 
Thời gian càng dài, Hạ Như Yên lại càng buồn bực, một mặt là bởi vì Giải Vanh dây dưa, mặt khác lại là bởi vì Giải Phương Thành. Tuy rằng Giải Phương Thành chưa bao giờ đề cập tới việc viên phòng, nhưng nàng luôn cảm thấy mình cứ làm thế này cũng không được. Mỗi khi nhìn thấy Giải Phương Thành, nội tâm của nàng lại trước sau chống cự, cứ thế có thể kéo dài một ngày thì nàng sẽ cố gắng kéo thêm một ngày đi, lỡ như có một ngày nào đó Giải Phương Thành không nhẫn nhịn được nữa thì nàng sẽ biết thời biết thế rời đi, Hạ Như Yên nghĩ như vậy.
_____________________________________________________________
Thêm chương nè! Ngày mai bắt đầu mài đao soàn soạt về phía Nam chủ, ha ha ha

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.