Tiết tháo ở đâu?

Chương 23


Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 23:

 
Chương 23: Đầu tường xuân
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


 
Mấy bình rượu liền, hắn cứ buồn bã uống hết ngụm này đến ngụm khác, không hề có suy nghĩ muốn dừng lại một chút nào.

 
Lúc này loáng thoáng có tiếng bước chân từ xa tới gần, nam tử ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thèm nhúc nhích chút nào, cho tới tận khi tiếng bước chân dừng lại ngay dưới chân hắn.
 
“Vanh ca nhi, cha muốn nói chuyện với con một lát.” Giải Phương Thành chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn con trai đang ngồi trên nóc nhà.
 
Giải Vanh im lặng không đáp lời, gương mặt không hề thay đổi nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi theo Giải Phương Thành đến thẳng thư phòng của ông.
 
“Sao lại uống rượu một mình?” Giải Phương Thành ngồi vào trên ghế.
 
Giải Vanh rũ mi mắt: “Không có gì, bỗng dưng muốn uống, phụ thân có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”
 
Giải Phương Thành nhìn chằm chằm hắn một lát, thở dài, rồi lại im lặng mất một lúc lâu mới mở miệng một lần nữa.
 

“Con… Đừng cứ mãi đối xử vô lễ như thế với mẫu thân của con.” Trong mắt Giải Phương Thành có ẩn hiện sự trách cứ: “Con còn lớn hơn nàng ấy tận hai tuổi, làm sao lại cứ phải chấp nhặt với một tiểu cô nương không chịu tha.”
 

“Tiểu cô nương?” Giải Vanh cười nhạo một tiếng: “Phụ thân đã không nỡ rồi à?”
 
Gương mặt Giải Phương Thành có vẻ hơi khó chịu: “Bây giờ nàng ấy là thê tử của ta. Chủ mẫu của phủ quốc công, bất kể là như thế nào đi chăng nữa thì con cũng nên có sự tôn trọng tối thiểu dành cho nàng ấy, ta cưới nàng ấy vào cửa, không phải là để con tỏ thái độ không tôn trọng đối với nàng ấy.”
 
Mấy chữ “Bây giờ nàng ấy là thê tử của ta”, “Ta cưới nàng vào cửa” cứ văng vẳng lặp lại trong đầu Giải Vanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng ta vừa mới qua cửa được mấy ngày? Sao đã được tính là chủ mẫu?”
 
Giải Phương Thành tức giận nói: “Láo xược! Con lại dám nghĩ như vậy với mẫu thân con? Nàng ấy đã gả cho ta thì dĩ nhiên là quốc công phu nhân, hoàn toàn xứng đáng với cái ghế chủ mẫu của phủ quốc công!”
 
Bắt đầu từ khi nãy Giải Vanh đã cảm thấy đầu đau nhức dần, cơn giận và sự không cam lòng tích tụ lại, quay cuồng trong lồng ngực hắn, cộng thêm trước đó đã uống tới mức ngà ngà say, bây giờ nghe Giải Phương Thành nói như vậy, trong chốc lát, mùi rượu và máu nóng cuồn cuộn bốc lên đỉnh đầu, hắn bật thốt lên: “Con cũng không thừa nhận nàng ta là quốc công phu nhân, phụ thân có biết trước khi thành thân nàng ta đã…”
 
Hắn vốn định nói rằng nàng đã là người của mình từ lâu rồi, lời nói còn chưa hết đã ý thức được sự manh động của chính mình, nên vội vàng ngừng lại, gương mặt lúc trắng lúc xanh.
 
Ai mà ngờ phản ứng của Giải Phương Thành lại hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Giải Vanh, ông ta khiếp sợ nhìn hắn: “Con, làm thế nào mà con lại biết được chuyện này?”
 
Giải Vanh vẫn đang ấn huyệt thái dương, cố gắng chống cự sự xâm nhập của men say, muốn làm bản thân mình được tỉnh táo một chút, căn bản không nghe thấy câu hỏi của Giải Phương Thành.
 
Giải Phương Thành cũng không để ý lắm hắn có trả lời hay không, mà không tự giác lại nghĩ tới thái độ mà hắn đối xử với Như Yên cũng như những lời hắn nói với nàng rồi xâu chuỗi lại, vẻ mặt thay đổi chập chờn: “… Thì ra là thế… Không trách được con lại…”

 
“Ngồi xuống đi.” Một lúc lâu sau, gương mặt Giải Phương Thành mới hòa hoãn lại một chút, thở dài nói: “Việc này không thể trách nàng ấy…”
 
Giải Phương Thành mang cuộc nói chuyện ngày hôm đó của ông ta và Như Yên nói thẳng ra, cũng nói ra lý do tại sao mình lại quyết định cưới nàng cho Giải Vanh nghe. Đầu óc Giải Vanh còn đang mê man, sau khi nghe được một sự thật khác từ trong miệng cha mình nói ra, lập tức giật mình, men say trong người bị ném lên chín tầng mây.
 
“… Chính là như vậy, cuộc sống của nàng ấy và biểu cô của con thực sự giống nhau, ta nghĩ tới chuyện năm đó của biểu cô con còn trẻ tuổi mà đã buông tay rời bỏ nhân gian, cho nên không kìm được mà đau lòng, thậm chí có đôi khi sẽ nghĩ, có phải nàng chính là biểu cô của con đầu thai chuyển kiếp hay không? Trên thế giới này sao lại có hai người giống nhau như hai giọt nước thế được?”
 
Giải Phương Thành tự nói chuyện một mình, không hề phát hiện ra gương mặt Giải Vanh đã trở nên trắng bệch.
 
“Cho nên con đừng hiểu lầm nàng ấy, mất đi sự trong sạch cũng không phải điều mà nàng ấy muốn, ngược lại nàng ấy có thể nói rõ ràng trước khi thành hôn, rõ ràng là một người đoan chính, đây cũng là một trong số những lý do mà ta chấp nhận cưới nàng ấy vào cửa. Thực ra sau khi nàng ấy qua cửa nhà chúng ta, ta còn chưa từng chạm vào nàng ấy, nàng ấy vì chuyện đó mà luôn luôn có khúc mắc…”
 
Giải Phương Thành thở dài một hơi, lại nói: “Số Như Yên cũng khổ, có lẽ con không biết, thực ra trước kia nàng ấy được gả tới đây là do ta chủ động đi cầu thân, lúc đó Hạ Trí Viễn làm việc có vài chỗ sơ sót, hắn lo đến sứt đầu mẻ trán rồi tìm tới chỗ ta, ta bèn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu muốn cưới con gái của hắn ta, nếu hắn thực sự yêu thương con gái thì sao lại dễ dàng đồng ý như vậy được? Hạ Trí Viễn lại đồng ý mà không hề do dự chút nào, chính vì con đường làm quan của hắn ta, mà không tiếc gả con gái vừa mới mười tám đôi mươi của mình cho một người góa vợ cũng phải xấp xỉ tuổi hắn ta, có thể đoán được thái độ bình thường hắn ta đối xử với Như Yên như thế nào.”
 
“Lúc trước, khi ta và nàng ấy về lại mặt, phụ thân nàng ấy chỉ lo lôi kéo lấy lòng ta, hoàn toàn không thèm để ý con gái được gả đi sống như thế nào, sau này ta có hỏi chuyện nàng ấy, nàng ấy cũng thừa nhận, nhưng tính tình nàng ấy tốt, không than trời trách đất, chỉ nói sau này nàng ấy sẽ sống cùng ta thật tốt. Ta vốn dùng thủ đoạn không minh bạch để cưới nàng ấy về, lại bởi vì suy nghĩ coi nàng như thế của biểu cô của con, nên trong lòng thực sự có hơi áy náy với nàng ấy. Ở nhà mẹ đẻ nàng ấy đã sống không tốt, sau này được gả về đây con cũng nhắm vào nàng như thế, con nói thử xem trong lòng nàng ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
 
Nói xong chuyện này, Giải Phương Thành lại thở dài một lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Giải Vanh nói: “Cho nên sau này con…”
 
Vừa mới nói được một nửa, đã bị dáng vẻ của Giải Vanh làm cho giật mình, vội la lên : “Vanh ca nhi? Con sao thế?”
 

Lúc này mặt Giải Vanh trắng bệch như tờ giấy, hai tay đang nắm chặt lấy tay vịn run nhè nhẹ, hai bên thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, từng câu từng chữ mà Giải Phương Thành nói ra đều đạp đổ những nhận thức từ trước tới nay của hắn, đó là lý do mà tất cả những chuyện hắn làm đều là sai. Chỉ cần nghĩ tới việc mà hắn đã từng làm  với Như Yên, trái tim hắn dường như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh thấu xương.
 
“… Con không sao.” Một lúc lâu sau, Giải Vanh mới miễn cưỡng phun ra mấy chữ, hắn đứng lên, thân thể hơi lung lay suýt ngã, Giải Phương Thành muốn tiến lên đỡ hắn, thì hắn đã đưa tay ngăn lại.
 
“Phụ thân, nhi tử cảm thấy hơi khó chịu, con về phòng trước đây.” Giải Vanh để lại câu nói này rồi đi ra khỏi thư phòng, Giải Phương Thành nhìn bóng dáng lảo đảo của hắn, bỗng nhìn ra được một ít cảm giác lo sợ không yên.
 
“Đứa nhỏ này đang tự trách bản thân sao?” Giải Phương Thành lắc đầu, rút một cuốn sách từ trên giá sách ra.
 
Giải Vanh trở lại phòng của mình, sau lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, hắn đã tỉnh rượu từ lâu, lời nói của phụ thân mang tới cho hắn một cú sốc rất lớn, bây giờ hắn mới ý thức được trước kia hắn đã ngu xuẩn tới mức nào, tự cho mình là đúng tới mức nào. Trước kia hiểu lầm nàng lừa gạt phụ thân, phản bội lại mình mà cưỡng ép nàng, sau này lại vì nàng ngủ cùng một giường với phụ thân mà trong lòng sinh ra oán hận, lại ép buộc nàng một lần nữa! Sự hối hận và sợ hãi không ngừng dâng lên trong lòng hắn, hắn nhớ tới những gì Hạ Như Yên đã nói với hắn ngày hôm đó, ta hận ngươi, hắn nhớ tới dáng vẻ nàng khóc thút thít dưới thân hắn, hắn nhớ nàng đã nói rằng, có phải muốn ta chết rồi ngươi mới vui vẻ được đúng không? Hắn nhớ tới nhiều chuyện như vậy, toàn bộ mọi việc khiến hắn vô cùng tự trách bản thân mình, hắn chưa từng cảm thấy hận bản thân nhiều như bây giờ, cũng chưa từng sợ hãi như thế này, hắn muốn gặp nàng, chậm một giây thôi cũng không được!
 
Hạ Như Yên vừa tắm rửa xong, vừa đi từ phòng tắm ra, thì bị bóng đen đứng trước giường dọa cho giật nảy mình.
 
“Ngươi muốn chết à! Hơn nửa đêm còn chạy tới đây hù dọa ai thế?” Hạ Như Yên vuốt ngực liếc mắt một cái: “Ta nói cho ngươi biết, cha ngươi ở ngay thư phòng đấy, ngươi đừng có làm liều.”
 
Hạ Như Yên nói xong thì ngồi ghé lên giường lau tóc, một lúc lâu sau cũng không thấy Giải Vanh lên tiếng, tức giận nói: “Ngươi làm sao đấy? Sao tới rồi mà không nói gì?”
 
Gương mặt Giải Vanh ẩn trong bóng tối, khiến người ta không nhìn được rõ ràng, hai tay hắn xiết chặt thành nắm đấm, cố gắng tự ổn định cảm xúc, giọng nói run rẩy mở miệng nói: “… Vì sao lại không nói cho ta biết?”
 
“Cái gì?” Hạ Như Yên ngờ vực nhìn hắn.
“…” Giải Vanh hít sâu một hơi, nói: “Vừa rồi phụ thân đã nói hết tất cả mọi chuyện với ta, trước khi ngươi gả vào đây đã nói hết sự thật cho ông ấy, cho nên ngươi không hề lừa gạt ông ấy.”
 
Hạ Như Yên ngẩn người, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, không ngờ được là Giải Phương Thành lại giải thích với Giải Vanh thay mình, cũng may nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, phần thưởng cũng đã được chuyển tới tay, cho nên không cần kiêng kị gì nữa cả, bèn nhún vai nói: “À, đúng vậy, thế thì sao?”
 
Giải Vanh chợt nắm chặt lấy tay của nàng, trong đôi mắt tràn đầy áy náy và tự trách: “Vì sao lúc trước lại không nói cho ta biết? Cứ để ta tùy tiện như thế…” Đối xử với ngươi như thế…

 
Hạ Như Yên nhếch miệng cười giễu cợt: “Ngươi có cho ta cơ hội giải thích không. Không phải ta vừa được gả tới ngươi đã chắc chắn rằng ta lừa phụ thân ngươi sao? Trong lòng ngươi ta không phải là một con đàn bà dâm đãng vừa ngủ với con trai vừa ngủ với cả phụ thân hắn sao?”
 
Mấy chữ “dâm đãng” giống như con dao găm sắc bén hung ác cắm vào trái tim Giải Vanh, hắn túm lấy ngực, lo lắng nói: “Không phải! Ta chưa từng nói như vậy!”
 
“Ha ha, đúng là ngươi chưa từng nói ra, nhưng ý tứ trong mấy lời nói của ngươi chẳng phải là như vậy sao.” Hạ Như Yên đưa tay đẩy bàn tay hắn đang túm lấy mình ra, rồi vuốt vuốt cánh tay, trên cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn đã hiện lên mấy vết hằn đỏ, trong lòng nàng không vui, ngôn từ lại càng sắc bén: “Đối với ngươi mà nói, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân không tuân thủ đạo đức, không xứng đáng với cha ngươi, không xứng đáng làm nữ chủ nhân của phủ quốc công, đáng lẽ khi ấy ta nên xuống tóc đi làm ni cô, không nên không biết xấu hổ mà dựa vào cha ngươi. Cho nên ngươi nhục nhã ta bao nhiêu lần, ép buộc ta tằng tịu với ngươi, bởi vì ở trong lòng ngươi, ta chính là một thứ đồ chơi không đáng được tôn trọng…”
 
“Không phải!” Giải Vanh càng nghe càng sụp đổ, kích động ngắt lời Hạ Như Yên: “Ta không thực sự nghĩ như vậy! Ta chỉ là…”
 
“Chỉ là muốn làm ta khó xử, chỉ là muốn cho ta vô cùng xấu hổ.” Hạ Như Yên mỉm cười đưa tay, chạm lên môi của hắn: “Đừng ra vẻ hối hận như thế này ở trước mặt ta chứ, ta rất ghét như thế.”
 
Mỗi câu mỗi chữ được thiếu nữ nói ra đều giống như thanh kiếm sắc nhọn đâm vào trái tim Giải Vanh, hắn muốn giải thích, lại cảm thấy vô cùng bất lực, nàng nói cũng không sai, lúc ấy hắn đã mang tất cả những suy nghĩ tiêu cực phát tiết trên người nàng, như vậy đã tạo thành tổn thương gì đối với nàng, không cần nói cũng biết, mình như vậy, thì có tư cách gì để yêu cầu sự tha thứ xa vời từ nàng chứ?
 
Hạ Như Yên nhìn gương mặt chán nản của Giải Vanh, trong lòng xuất hiện sự thoải mái khó nói thành lời, dương dương tự đắc nói với hệ thống: “Nhẫn nhịn lâu như vậy rồi rốt cuộc cũng được xả ra, sảng khoái quá!”
 
Hệ thống cũng rất vui vẻ thay Hạ Như Yên: “Người mới, chúc mừng cô đã phản bác được được một lần.”
 
Hạ Như Yên và hệ thống đang trò chuyện với nhau, chỉ nghe thấy “Két” một tiếng, cửa bị mở ra, gương mặt giận dữ của Giải Phương Thành xuất hiện trước cửa phòng, nhìn vào hai người trong phòng.
 
— Ngoài lề —
Hạ Như Yên: Nông nô xoay người bèn ca hát!
Bèn hỏi các bạn sướng hay không?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.