Đọc truyện Tiếng Sét Xanh – Chương 6
Và suốt ba giờ tiếp theo đó, Lauren đã làm đúng điều cô đã hứa. Với một chiến thuật sáng chói như Nã Phá luân, cô đã khéo léo gỡ thoát cho Nick được một tá cuộc đàm đạo làm ăn. Khi cuộc bàn bạc vào sâu, cô nhẹ nhàng làm cho gián đoạn bằng cách nhắc khéo anh đã hứa đi lấy thức uống cho cô, đưa cô đi dạo, dẫn cô đi xem vườn cảnh, hay bất cứ một trò giải trí nào hiện ra trong trí cô vào lúc đó.
Và Nick để cho cô làm thế, anh quan sát Lauren thành công qua những chiến thuật hiệu quả, vừa thành thật khen ngợi vừa trêu đùa. Với ly rượu trên tay trái và tay phải ôm ngang vòng eo của Lauren, Nick không còn ngượng ngập gì trong việc sử dụng cô như một tấm chắn tình nguyện. Và đêm càng về khuya, rượu mạnh càng đổ ra như suối, các cuộc chuyện trò càng nói lớn hơn, tiếng cười càng tức cười hơn, và các trò đùa càng trở nên tục tĩu. Và những người đàn ông càng muốn giữ Nick ở lại nhiều hơn.
– Em có thực sự cần đi dạo cho khỏi ê chân không? – Nick hỏi với vẻ chế nhạo khi họ thoát khỏi anh chàng lái du thuyền mặt đỏ gay, muốn Nick nói cho biết về công ty dầu mỏ nào đó ở Oklahoma.
Lauren uống từng ngụm ly rượu thứ ba sau bữa ăn tối, ly rượi toa? mùi thơm đường mạch nha và sô-cô-la, và Lauren đã cảm thấy chất rượu có hiệu lực hơn cô tưởng.
– Dĩ nhiên em không mỏi. Chân em khoẻ lắm – Cô tuyên bố vui vẻ, quay lại xem sáu người to lớn đánh đôi quần vợt trên một sân dành cho đánh đơn. Một phụ nữ, nghệ sĩ điện ảnh Pháp, làm cho váy đầm tốc lên, để lộ cái váy lót bằng ren màu đen trên hai chân dài của bà.
Nick cầm cái ly không của Lauren và đặt nó xuống một cái bàn có che dù ở sau lưng anh.
– Chúng mình dạo một vòng xuống bờ biển đi.
Một cuộc tiệc đang diễn tiến trên một trong những chiếc du thuyền đèn sáng trưng. Hai người đứng trên bờ, nghe nhạc và tiếng cười đùa, nhìn ánh trằng trải trên mặt hồ. Nick bảo:
– Khiêu vũ với anh đi.
Và Lauren ngoan ngoãn đi vào vòng tay anh, thích thú hưởng cảm giác mà đôi tay anh lướt nhẹ quanh mình cô. Áp má vào thớ vải mềm của cái áo vét anh, cô chuyển nhịp cùng anh. Trong thời gian giàn nhạc chơi những bản tình ca, cô nhận biết sự rung động thân mật của đôi chân anh chuyền qua chân mình.
Sáng nay, từ lúc Lauren thức dậy, cô đã trải qua cuộc nói chuyện với ông Weatherby, cuộc phỏng vấn của ông Jim Williams, ăn trưa với Nick, đi xe trên một lộ trình dài, và bây giờ dự cuộc tiệc này nơi mà cô đã uống rượu nhiều hơn bất cứ lần nào trước đó trong đời. Chỉ trong một ngày, cô đã có kinh nghiệm của sự căng thẳng, kích thích, hy vọng và đam mê, và bây giờ cô đang hưởng kỳ cuối tuần với người đàn ông trong những giấc mơ của mình. Sự xúc động quay cuồng mà cô đã trải qua như một tiếng chuông vang ngân. Cô cảm thấy mệt mỏi mà thích thú, và còn cảm thấy hơi chếch choáng nữa.
Ý nghĩ của Lauren trở lại với ngôi sao điện ảnh Pháp. Cô cười nhẹ nhàng:
– Nếu em là bà chơi quần vợt ấy, em sẽ không mặc váy đậm, và cởi giày ra. Anh biết tại sao không?
– Để em có thể chơi hay hơn – Nick trả lời thầm thì bên tai cô, tay luồn vào mái tóc như tơ thả xuống thái dương cô.
– Không, em không biết chơi quần vợt – Rồi cô ngước mặt lên gần mặt anh, thì thầm một cách tin cậy – Lý do em mặc váy vì em khiêm tốn. Hay là em bị cấm cản. Vâng, dù sao thì em cũng là cả hai thứ đó.
Cô áp sát má mình vào lồng ngực rắn chắc của Nick trở lại. Anh cười khúc khích trên mái tóc cô, và bàn tay anh vuốt ve trên lưng trần của cô, ép sát cô vào mình hơn nữa.
Lauren tiếp tục như trong mơ.
– Thật ra em không khiêm tốn, cũng không bị cấm cản. Em là sản phẩm tổng hợp của một nền giáo dục vừa nghiêm khắc, vừa tự do. Điều đó có nghĩa là em thấy sai lầm khi em làm bất cứ cái gì, và em nghĩ thật là vô cùng thích thú cho người khác làm bất cứ cái gì mà họ muốn. Điều ấy, có nghĩa là gì nhỉ?
Nick lờ câu hỏi của Lauren và hỏi câu hỏi của mình:
– Lauren này, có khi nào em say rượu không?
– Em không nhớ chắc.
Anh ra lệnh:
– Không được say!
Dù anh nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng nó cũng là một mệnh lệnh và anh muốn nó phải được tuân theo.
Có ý chống lại thái độ độc tài ấy của anh, Lauren ngẩng đầu lên và đôi môi cô thu hút sự chú ý của Nick ngay. Anh thì thầm, giọng khản đặc:
– Thôi, đừng lưu tâm đến điều đó nữa!
Rồi miệng anh mở ra uống lấy miệng của cô trong một nụ hôn ngây ngất, nó làm cho cô rung động tận nơi sâu thẳm nhất, nơi chẳng còn gì hiện hữu ngoài nụ hôn của người đàn ông đang chiếm lấy môi mình, đòi hỏi mãnh liệt. Một bàn tay anh lùa vào mái tóc dày dưới gáy của cô và lưỡi anh đưa vào miệng cô, chuyển động và mơn trớn, cho đến lúc, theo bản năng, Lauren dâng hiến cho anh cái gì mà anh muốn. Đôi môi của cô mềm mại và bắt đầu chuyển động nhịp nhàng theo môi anh, kích thích sự khoái cảm đã đốt lên giữa hai người. Khác với mình, Lauren cảm thấy Nick thành thạo rõ ràng trong việc nâng lên nguồn đam mê và những cơn rùng mình vì khoái cảm tràn ngập vào cô. Tấm thân cô ép sát vào thân anh làm cô hết chủ động. Một cách vô thức, Lauren nhoài người lên trong một khát vọng cháy bỏng để làm cho anh thích thú nhiều hơn nữa, và bàn tay anh siết chặt vào hông cô, kéo cô sát hơn nữa vào anh.
Anh lướt đôi môi mình lên má cô, và thì thào với một giọng khản đục, say mê:
– Thưa bà lớn, bà đừng hôn tôi như một nữ tu vậy!
Rồi anh lại ép mạnh môi mình lên môi cô. Sức ép của môi anh từ từ giảm dần và rồi nhẹ hẳn. Rùng mình vì kích thích và sợ hãi, Lauren tựa một cách yếu ớt đầu vào vai anh. Cô nhìn vào đam mê…Tiếp đó giọng anh vang lên:
– Chúng mình hãy về biệt trang đi em.
– Nick, em…
Hai tay anh lướt trên cánh tay cô, rồi lên vai và ôm siết lấy cô vừa đưa cô đi một chút. Anh dịu dàng hỏi:
– Em hãy nhìn anh đi.
Lauren đưa đôi mắt màu xanh nhìn vào đôi mắt sáng ánh bạc của anh. Nick khẽ thì thào:
– Anh muốn em, Lauren.
Câu nói nhỏ nhẹ, trực diện mà như phóng lửa đam mê vào toàn thân của Lauren, cô thủ thỉ:
– Em biết và em rất sung sướng vì anh cần em.
Đôi mắt anh ánh lên một nụ cười ấm áp, xác nhận sự vô tư của cô và anh vuốt má cô, thái dương cô, rồi mơn man làn tóc sau đầu cô và khẽ hỏi như thúc giục:
– Và…?
Lauren nuốt nước bọt, không đủ sức nhìn lại vào mắt anh hay nói dối với anh. Cô thú nhận yếu ớt:
– Và em cũng muốn anh.
Những ngón tay anh lướt nhẹ lên mái tóc cô, kéo đầu cô lại gần miệng anh đang cúi xuống. Anh thủ thỉ:
– Vậy sao mình còn đứng ở đây?
Một giọng nói đột ngột vang lên cách đó vài bước:
– Này, Nick. Có phải anh đó không?
Lauren giật nảy người, thóat ra xa như bị bắt gặp làm một việc gì mờ ám, rồi cô gần như bật cười khi Nick kéo cô lại và nhẹ nhàng nói:
– Sinclair bỏ đi lâu rồi.
– Không, bỏ đi rồi ư? Anh biết tại sao không? – Người đàn ông hỏi và bước tới mà không nhìn rõ hai người trong bóng tối.
– Chắc chắn là hắn có việc gì tốt hơn để làm rồi – Nick nói lè nhè.
Người đàn ông vui tính đồng ý:
– Nếu vậy thì tôi hiểu.
Khi đã nhận ra nạn nhân của mình là ai, Nick hoàn toàn không có ý muốn chơi trò trốn tránh hay bỏ đi. Thấy người ấy có nụ cười dễ mến trên khuôn mặt rắn rỏi, đi thơ thẩn ra khỏi vùng bóng tối càng thấy rõ là một người da ngăm đen, mập mạp. Chiếc áo vét được khoác vai, cái áo sơ – mi mở nút cổ và cà vạt nới lóng. Lauren nhận thấy ông ta trông… dễ mến khi Nick giới thiệu với cô đó là Dave Numbers.
Lauren xuất hiện, chào lễ phép:
– Xin chào ông Numbers, ông có khoẻ không?
– Tôi khoẻ lắm, thưa tiểu thư! – Ông ta đáp lại với một nụ cười toe toét. Quay về Nick, ông ta nói: – Đang có một cuộc đỏ đen sát phạt ghê gớm trên boong du thuyền nhà Miđleton. Bebe vừa thắng hai mươi lăm ngàn đô la, Tracy Miđleton đặt mỗi tiếng ba ngàn, và George đặt bốn tiếng cho hai tay khác nhau. Lần đầu đặt thêm phải là bốn ngàn đô. Cú đặt thêm lần thứ hai phải dữ dội hơn…
Vẫn giữ nụ cười lịch sự trên nét mặt, Lauren tựa đầu trên ngực Nick, áp sát hơn nữa để tìm hơi ấm trong khi vẫn định lắng nghe Dave kể về cuộc đỏ đen đang tiến triển thế nào. Cô không những cảm thấy lạnh mà còn buồn ngủ nữa, và Nick phải vuốt lưng cô từ trên xuống dưới một cách uể oải, làm tăng thêm sức buồn ngủ ở cô. Cô che một tiếng ngáp, rồi cái ngáp thứ hai và vài phút sau hai mi mắt cô nhíp lại.
– Nick ơi, thôi tôi phải để cho tiểu thư đi ngủ.
Numbers xin lỗi giữa lúc đang nói về tiền cá độ một trận đá bóng sắp tới.
Lauren chợt tỉnh, và cố gượng một nụ cười tươi trên khuôn mặt ngái ngủ của mình, còn Nick thì ánh lên một nét hài hước:
– Tôi nghĩ rằng, cần phải đưa Lauren vào giường.
Người đàn ông lớn tuổi ấy chăm chú nhìn vào Lauren và nháy mắt với Nick:
– Chúc bạn may mắn, Nick.
Với cái vẫy tay ngắn, ông ta quay mình đi về phía ngôi nhà.
Vòng tay quanh người Lauren, Nick ghì chặt cô vào lòng ngực rắn chắc của mình và rúc mặt vào mái tóc dày thơm tho của cô.
– Được không, Lauren?
Lauren càng nép gọn vào cánh tay Nick cho ấm. Cô thì thào:
– Được gì cơ?
– Được may mắn cùng em đêm nay.
– Không đâu! – Cô đáp lại, giọng ngái ngủ.
Nick cười khúc khích trên mái tóc cô:
– Anh cũng đã nghĩ là không!
Ngã người về sau, Nick ngắm khuôn mặt ngái ngủ của Lauren và nhăn nhó gật đầu:
– Ngủ đi, ngủ tiếp đi! Em buồn ngủ lắm rồi đó.
Anh đặt tay lên vai Lauren, dẫn cô về phía ngôi nhà. Cô nhận xét:
– Em thấy ông Numbers thật dễ thương.
Nick nhìn xiên về phía cô, mặt đầy giễu cợt:
– Sự thực tên ông ấy là Mason. Còn Numbers là tên giễu.
– Ông ấy là một nhà toán học kỳ tài – Lauren nói vẻ ngưỡng mộ – Ông ấy thật khả ái, thân hữu và…
Nick nói thêm:
-… một con mọt sách.
– Hả, ông ta cái gì? – Lauren vấp chân ngã xuống vì ngạc nhiên.
Dù đêm đã khuya, ngôi nhà vẫn còn sáng đèn và cuộc tiệc còn sôi nổi.
– Bộ những người này không ngủ sao anh?
Lauren hỏi khi Nick mở cửa và những tiếng cười náo nhiệt nổ ra ròn rã quanh cô. Anh trả lời, đưa mắt nhìn qua khung cảnh:
– Không cần ngủ, nếu họ còn có thể thức được.
Anh hỏi một gia nhân giường của Lauren đã được chỉ định ở đâu, rồi anh đưa cô đến cầu thang:
– Anh sẽ ở lại biệt trang đêm nay. Chúng mình sẽ ở đó vào ngày mai – Chỉ hai đứa mình thôi.
Anh mở cửa phòng cho Lauren và nói thêm:
– Chìa khóa xe của em nơi người bồi trưởng. Em chỉ việc lái xe ra khỏi chỗ đậu và đi về hướng Bắc, chừng hai dặm em sẽ gặp con đường đầu tiên bên trái. Biệt trang ở cuối con đường này và chỉ có một cái nhà duy nhất – em sẽ không bị lạc đâu. Anh sẽ đợi em lúc mười một giờ.
Nick tự hào cho rằng Lauren hoàn toàn mong muốn đến biệt trang và làm bất cứ điều gì anh muốn – làm Lauren tức cười quá đi. Cô hỏi:
– Sao anh không hỏi em có muốn ở một mình với anh nơi đó không?
Nick cười khúc khích:
– Em muốn chứ?
Rồi anh cười nhạo cô xem như đùa với một cô bé lên chín. Anh nhẹ nhàng trêu:
– Nếu em không muốn, em chỉ lái xe về phía Nam và trực chỉ hướng Missouri.
Vòng tay ôm lấy Lauren, anh đòi hỏi ở cô một nụ hôn thật dài và ngây ngất.
– Anh sẽ gặp em lại vào mười một giờ sáng mai, em nhé?
– Trừ khi em quyết định về Missouri – Lauren cãi lại cách đùa nghịch.
Khi Nick đi rồi, Lauren lăn vào giường, một nụ cười tự nhiên nở trên môi cô. Có người đàn ông nào quá tự tin, quá kiêu ngạo – mà lại rất tuyệt vời như vậy không nhỉ? Cô đã mải lo học, lo công việc, và âm nhạc đến nỗi chưa bao giờ vương vấn sâu vào một người đàn ông nào. Nhưng cô đã là một phụ nữ trưởng thành. Cô biết mình muốn gì và cô muốn Nick. Anh là mẫu người đàn ông cần có – mạnh khoẻ, dễ thương, thông minh, khôn ngoan – và có khiếu khôi hài. Anh rất xinh trai và gợi tình… Cầm cái gối lên, Lauren sung sướng vòng tay ôm chiếc gối và siết mạnh nó vào ngực mình, mơn trớn đôi má mình vào lớp vải gối trắng mà tưởng như làn vải áo sơ – mi của anh. Anh đang bày trò chơi khoái lạc, nhưng cô muốn anh phải săn đón cô nữa – Cô muốn thắng anh. Nếu cô bắt anh phải săn đón cô, nếu cô làm ra vẻ đặc biệt, thì cô sẽ khác với những người đàn bà mà anh đã từng quen biết, Lauren ngã lưng xuống đánh thịch trên giường và nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cô đã nhận thấy Nick hoàn toàn tin chắc ở mình. Chẳng hạn: anh tuyệt đối tin rằng cô rất muốn đến biệt trang. Tạo ra một bất trắc nào đó có lẽ làm cho anh bớt ỷ y đi, và sẽ làm cho cô thích thú. Tuy nhiên, cô chỉ đến chậm vừa đủ cho anh nghĩ rằng cô không đến. Mười một giờ rưỡi có lẽ là tốt nhất – vào lúc ấy anh sẽ biết rằng cô không đến, mà anh cũng sẽ không bỏ đi đâu được nữa.
Chiếc gối vẫn còn ôm trên tay, và nụ cười còn nở trên môi, Lauren đi dần vào giấc ngủ. Cô ngủ với niềm an ủi nổi tâm và niềm vui sâu xa của một phụ nữ biết mình đã tìm gặp được người đàn ông sẽ gắn kết số phận của anh ta với mình.
Theo kế hoạch, Lauren sẽ vào trong vịnh trễ một chút. Cô lấy chià khoá và khi ra bãi xe đậu vào lúc mười một giờ hai mươi phút, mới biết là xe của cô bị kẹt ít ra là sáu chiếc, không làm sao ra được.
Vào lúc tìm ra được sáu chủ xe đó, lấy chìa khoá mở máy cho xe chuyển bánh, thì đã mười một giờ bốn mươi lăm phút, khiến Lauren muốn phát điên lên. Hai tay cô siết chặt tay lái khi đưa xe ra đường cái. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nick không quyết tâm chờ cô?
Đúng hai dặm từ nhà Miđleton đi ra, Lauren thấy trên nền khung cảnh bên đường phía trái có một bảng gỗ sơn chữ “Vịnh” và cô cho xe vào hướng đó. Xe bon bon trên con đường dốc, làm các con sóc và thỏ chạy trốn vào rừng cây rậm rạp. Một ngôi nhà hình chữ L hiện ra ở cuối đường, kiểu kiến trúc đặc biệt bằng kính và gỗ trắc bá chưa bào, dường như gắn liền vào một vách đá trông xuống Thái Bình Dương. Lauren thắng xe lại ở chỗ đậu xe gần nhà, nhặt lấy xách tay và bước tới lối đi rải đá dẫn vào cửa trước ngôi nhà.
Cô bấm chuông và đợi, rồi bấm thêm lần nữa và đợi lâu hơn. Nhưng khi cô bấm lần thứ ba thì cô biết sẽ không có ai trả lời. Không có ai ở đó cả.
Quay lại, Lauren nhìn chăm chú vào vườn cỏ nhỏ được cắt xén cẩn thận. Phía sau ngôi nhà không có đất trống, mà đằng sau chỉ là mặt nước ở dưới sâu khoảng một trăm bộ và một tầng trắc bá bên trên như treo lửng lơ giữa trời.
Lauren nghĩ một cách cay đắng là Nick không muốn đợi cô lâu hơn nữa. Khi cô không tới đúng giờ, anh nghĩ là cô đã về Missouri. Anh không có xe riêng vì vậy anh phải đi đâu đó với xe của chủ ngôi nhà lộng lẫy này.
Cô bắt đầu quay trở lại trên lối đi, cảm thấy mình ngớ ngẩn và muốn la toáng lên cho hả tức. Cô không thể ngồi trên bực cửa và hy vọng tình cờ anh ghé lại ngủ đây đêm nay. Mà cô cũng không thể trở lại nhà Miđleton, vì cô chỉ là khách của Nick ở đó mà thôi. Cô đã biết rõ là phải phấn đấu mới dự vào cuộc chơi của một người đàn ông đã quá lão luyện các trò này. Bởi vì theo dự tính, cô rốt cuộc đành phải chấm dứt một ngày đẹp như thế này bằng cách lái xe trở lại Missouri mà thôi.
Nuốt nỗi tức bực vào lòng, Lauren mở cửa xe và đặt cái xách tay lên ghế bên cạnh. Vào lúc nhìn kỹ hơn một lần nữa khung cảnh đẹp đẽ hoang sơ chung quanh mình, tia nhìn của cô sững lại trên những bậc cấp như đẽo vào một dốc đá dựng đứng ngay bên cạnh, cô nghe tiếng kim khí vọng lại từ phía dưới xa. Rõ ràng là triền dốc dẫn qua rừng cây xuống bờ biển và có ai đang ở dưới đó. Trái tim đập rộn lên trong lồng ngực, Lauren vội vã bước tới các bậc cấp đi xuống triền dốc.
Đến chỗ cuối cùng, cô dừng lại, vui sướng đến tê liệt cả người, vì thấy trền nền trời nổi lên hình ảnh mềm mại, thân thuộc của Nick. Anh chỉ mặc một cái quần sọc trắng để đánh quần vợt, đang cúi xuống làm gì đấy trên động cơ một chiếc thuyền nhỏ đã được kéo lên trên bãi cát hình lưỡi liềm. Trong một lúc thật lâu, Lauren đơn giản chỉ ngắm anh, mắt cô say sưa nhìn vào vẻ đẹp hoàn toàn nam tính của đôi vai rộng, những cánh tay đầy bắp thịt và tấm lưng thon bóng loáng như thoa dầu đồng dưới ánh mặt trời.
Trong lúc Lauren đứng nhìn Nick, cô thấy anh ngưng sửa máy và đưa tay xem đồng hồ. Anh bỏ tay xuống và chậm rãi quay đầu nhìn vật gì đó ở phía bên phải. Anh hầu như đứng yên, đến nỗi Lauren phải căng mắt nhìn theo hướng anh nhìn. Khi nhìn thấy những gì anh đã làm, thì một nỗi yêu thương làm rung động toàn thân cô. Nick đã trải những tấm chăn trên cát và đặt một cây dù to tướng để che ánh nắng mặt trời. Một tấm vải trải bàn dày được bày ra với các bộ đồ ăn bằng sứ, bằng pha lê và bằng bạc. Ba giỏ đựng thức ăn ngoài trời và một chai rượu đặt bên cạnh. Lauren thầm nghĩ, Nick phải lên lên xuống xuống trên những dốc đứng này nhiều lần. Vậy mà trước đây vài phút, cô nghĩ rằng anh đã không chịu đợi mình tới. Bằng chứng hiển nhiên này nói rằng anh đã thực sự lo toan gấp đôi.
Lauren cố nhịn cười mà không được. Vì dù sao, điều cô thực sự quan tâm là thận trọng tạo ra khung cảnh để quyến rũ anh theo cách của cô. Cô thầm nghĩ “dự mưu quyến rũ”, rồi cười tủm tỉm.
Lauren sửa cổ áo nhung hình chữ V cho thẳng, ăn khớp với cái quần sọc của mình. Cô quyết định sẽ nói một câu gì đó khôn ngoan để chào anh, một câu anh có thể chấp nhận được và không nhận ra cô đến trễ. Với cách dàn cảnh ấy trong đầu, cô bước tới. Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra điều gì khôn ngoan để nói, thì đã vui vẻ kêu lên:
– Ê!
Còn trong tư thế cúi xuống, Nick chầm chậm quay nhìn quanh, cái khóa vặn ốc còn trong tay. Anh chống tay vào đầu gối đang lom khom và chăm chú nhìn Lauren với đôi mắt màu xám lạnh lùng, bí hiểm. Anh nói:
– Em đến trễ!
Điều ấy thật khác xa với những gì Lauren tưởng tượng, đến nỗi cô phải nuốt xuống một tiếng cười. Khi bước qua anh, cô dò hỏi một cách ngây thơ:
– Anh có nghĩ là em sẽ không tới không?
Đôi mày rậm của anh cau lại có vẻ nhạo báng.
– Đó phải là điều anh suy nghĩ sao?
Đấy không phải là một câu hỏi mà là một lời kết án. Và việc đầu tiên của cô là phải quyết liệt phủ nhận lời buộc tội ấy. Thay vì gật đầu, một nụ cười chế giễu không cưỡng được nở ra trên môi cô.
– Đúng thế – Cô thú nhận dịu dàng, nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh đã trở nên ấm áp với một nỗi thích thú đầy hấp dẫn – Anh đã tuyệt vọng lắm sao?
Cô chợt hối hận vì câu hỏi, bởi vì cô biết Nick bây giờ sẽ trả đuã lại bằng một lời châm chích. Thế nhưng anh chỉ xác nhận nhẹ nhàng:
– Phải, rất tuyệt vọng.
Một sức nóng quỉ quái nào đó thấm vào hệ thần kinh của Lauren khi cô nhìn vào đôi mắt màu xám thôi miên của anh đúng lúc Nick đặt cái cờ – lê xuống và chậm rãi đứng lên. Cô cẩn thận bước lui một bước.
– Lauren?
Cô nuốt nước bọt:
– Gì thế?
– Em có muốn ăn trước không?
– Ăn trước – Cô thì thầm, giọng khản đặc – Còn sau đó?
– Sau đó mình đi bơi thuyền – anh đáp và nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Lauren.
– Ồ, bơi thuyền! – Cô bật cười – Vâng, cám ơn anh. Em thích ăn trước. Và em rất thích bơi thuyền.