Tiếng Sét Xanh

Chương 7


Đọc truyện Tiếng Sét Xanh – Chương 7

Lauren chưa từng biết một ngày nào kỳ diệu hơn ngày hôm nay. Trong vòng hai giờ từ khi chèo thuyền rời khỏi biệt trang, một tình bạn ấm áp đã lan tỏa giữa hai người – một mối đồng cảm được tạo nên bằng các câu bình luận bất chợt, các tiếng cười tự phát, rồi từng chặp yên lặng thoải mái kéo dài.

Bầu trời xanh rực rỡ những đám mây trắng xốp và ngọn gió căng phồng cánh buồm, đẩy con thuyền lướt đi êm ru trên mặt nước. Lauren nhìn những con hải âu nhào lộn trên đầu, rồi nhìn Nick đang ngồi ở chỗ tay lái, đối diện với cô. Anh mỉm cười và cô cười đáp lại, rồi cô ngước mặt lên trời, sưởi ánh nắng mặt trời ấm áp và biết rằng Nick đang nhìn ngắm mình một cách ngưỡng mộ.

– Chúng ta có thể buông neo ở đây để tắm nắng và câu cá. Em thích thế không? – anh hỏi.

– Thích lắm – Lauren nhìn Nick ngồi xếp bằng và bắt đầu cuốn buồm lại.

– Chúng ta hãy kiếm vài chú cá pecộca và vài chú cá bạc má để ăn trưa – Nick nói vài phút sau khi dựng lên hai cần câu.

– Có thể câu những con cá hồi lớn ở đây. Nhưng chúng ta chỉ cần câu những con cá nhỏ và phải câu nhấp.

Lauren đã từng đi câu với cha cô nhiều lần trên những nhánh sông Missouri, giữa các mõm đá xanh tươi và các dòng sông, nhưng cô chưa bao giờ đi câu bằng thuyền. Cô chưa biết câu nhắp, nhưng nếu người cô yêu thích câu thuyền thì cô cũng phải học câu.

– Anh đã câu được một con rồi! – Nick kêu lên khoảng nửa giờ sau khi sợi dây câu của anh căng ra kêu vo vo.

Lauren đặt cần câu của mình xuống và chạy tới phía anh, không nghĩ là mình dạy khôn anh:

– Anh nương nhẹ cần câu, giữa cần câu đứng. Đừng để dây câu vướng. Nó đang chạy đấy – Nới lỏng dây ra.

– Trời đất! Em làm như bà chủ vậy!

Nick cười toe toét và Lauren nhận thấy anh đã xử lý con cá một cách tài tình. Cô mỉm cười ân hận. Anh đã nghiêng mình ra ngoài thuyền vớt được một con cá pecộca lớn vào trong cái vợt. Giống như một cậu bé tự hào trưng lên cho người ta thấy một chiến công đặc biệt, Nick vỗ đen đét vào con cá và làm cho Lauren ngắm nghía tán thưởng. Anh hỏi:

– Em thấy sao, Lauren?

Nhìn thấy sự xúc cảm có vẻ trẻ con ấy hiện ra trên khuôn mặt rắn rỏi của anh, tình yêu nẩy mầm trong lòng Lauren bỗng nở tung ra như một đoá hoa. Cô nghĩ: Anh thật tuyệt vời! Nhưng cô chỉ nói:

– Con cá tuyệt đẹp!

Và trong một khoảng khắc hướng ngoại bất ngờ, Lauren đã biết lấy quyết định cho cái giây phút quan trọng nhất của đời mình. Nick đã chiếm được trái tim cô, đêm nay chắc chắn anh cũng sẽ chiếm được thân xác cô.

Mặt trời đã xế, chiếu ra những tia sáng đỏ thẫm khi Nick giương buồm và bắt đầu lái thuyền về biệt trang. Lauren cảm thấy anh nhìn mình khi ngồi vào tay lái, đối diện với cô trong làn ánh sáng hơi nhàn nhạc. Cô rùng mình, kéo hai chân lên ngồi bó gối. Câu hỏi họ sẽ qua đêm ra sao đây, hoàn toàn đã được giải quyết trong trí cô. Nhưng điều làm cô bối rối không phải là bước tới không cưỡng được với người đàn ông cô say đắm, mà chính là vì cô biết quá ít về anh.


Nick dịu dàng hỏi:

– Em đang nghĩ gì vậy?

– Em đang nghĩ là em biết về anh quá ít!

– Bây giờ em muốn biết gì nào?

Ban đầu, Lauren đánh liều hỏi:

– Nào, để bắt đầu, anh cho em biết, anh quen Tracy Miđleton như thế nào và đám đông trong buổi tiệc của bà ta ra sao?

Để trì hoãn câu trả lời, Nick lấy bao thuốc lá trong túi áo, rút một điếu đưa lên môi. Anh quẹt một cây diêm và khum tay lại che ngọn lửa để châm điếu thuốc.

– Tracy và anh cùng lớn lên bên nhau. Hai nhà ở cạnh nhau – Anh nói và dập tắt que diêm khéo, bằng một cái vẫy cổ tay – Chỗ đó gần hiệu ăn của Tony bây giờ.

Lauren sững sờ. Hiệu ăn của Tony ngày nay đã đổi mới thành một khu phố khang trang, là khu ngoại ô ngày trước. Nhưng mười lăm, hai mươi năm trước đây, lúc Nick và Tracy lớn lên ở đó, nó chẳng xinh đẹp chút nào.

Nick quan sát sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt của Lauren, và gần như đoán ra hướng cô đang suy nghĩ. Anh nói tiếp:

– Tracy kết hôn với Georges để thoát khỏi cái khu ngoại ô cũ đó.

Cẩn thận, Lauren trở lài đề tài mà Nick đã tránh né trước đây, nhưng cô lưu tâm nhất:

– Nick, anh đã nói cha anh mất khi anh lên bốn và ông bà nội nuôi anh. Còn mẹ anh thì sao?

– Chẳng sao cả. Bà về sống với song thân của bà ngay ngày hôm sau đưa đám cha anh.

Lấy làm lạ lùng, đó là sự hững hờ hoàn toàn làm Lauren thấy báo động và khiến cô quan sát anh một cách sâu sắc. Khuôn mặt đẹp trai của anh như đeo một cái mặt nạ, dửng dưng. Cô nghĩ anh quá bình tĩnh, quá vô cảm. Cô không muốn dò hỏi tò mò, nhưng cô đã yêu say đắm con người cuốn hút, năng động, đầy đam mê này, nên cô đánh liều tìm hiểu anh. Ngại ngần, cô đành hỏi:

– Mẹ anh không mang anh theo sau?

Giọng nói cụt ngủn của Nick báo cho Lauren biết anh không thích hướng câu chuyện theo kiểu này, nhưng vẫn trả lời:


– Mẹ anh rất giàu có, cô gái quyền quý được nuông chìu của Grosse Pointe mới vào đời đã gặp cha anh khi ông tới nhà sửa điện. Sáu tuần lễ sau, bà bỏ rơi vị hôn phu lễ độ nhưng giàu có để kết hôn với cha anh, một người kiêu hãnh mà nghèo kiết xác. Vì thế, mẹ anh luyến tiếc cảnh giàu sang hầu như ngay tức khắc. Ba anh nài nỉ bà hãy sống bằng thứ gì ông kiếm được, và bà ghét ông vì thế. Ngay cả sau này khi công việc làm ăn của ba anh đã khá hơn, bà vẫn coi thường và khinh miệt ba anh.

– Vậy sao mẹ anh không bỏ chồng?

Nick trả lời khô khốc:

– Theo ông nội nói thì có một lãnh vực nào đó bà thấy ba anh quyến rũ không cưỡng lại được.

Lauren sấn tới hỏi tiếp:

– Anh có giống ba anh không?

– Anh được nói cho biết, hầu như rất giống. Sao em?

– Không sao cả – Lauren nói, nhưng cô có cảm giác ân hận là đã hiểu quá rõ ràng ba của anh đã quyến rũ không cưỡng được đối với mẹ anh như thế nào. Cô nói – Xin anh kể tiếp đi.

– Chẳng còn gì nhiều để kể nữa. Hôm sau đám tang ba anh, mẹ anh tuyên bố rằng bà muốn quên cuộc đời nghèo khổ mà bà đã sống, và bà trở về nhà cha mẹ Ở Grosse Pointe. Rõ ràng anh là một phần của những gì bà muốn quên, bởi vì bà bỏ anh lại cho ông bà nội. Ba tháng sau đó bà kết hôn với vị hôn phu cũ – và chưa đầy một năm bà sinh một đứa con trai khác – em cùng mẹ khác cha của anh.

– Nhưng mẹ anh không về thăm anh sao?

– Không.

Lauren kinh khủng với ý nghĩ người mẹ bỏ rơi con mình và sống một đời sống xa hoa chỉ cách chỗ con mình vài dặm đường. Grosse Pointe cũng là nơi gia đình Whitworth sống và không xa mấy với nơi mà Nick đã lớn lên.

– Anh có chắc là anh đã không gặp lại mẹ anh sau đó?

– Anh có gặp lại mẹ anh đôi lần, nhưng chỉ tình cờ thôi. Một đêm bà ghé lại trạm xăng nơi anh làm việc.

Lauren buột miệng:

– Mẹ anh nói gì?


– Bà bảo anh coi lại xăng – Nick bình tĩnh trả lời.

Mặc dù thái độ bề ngoài của anh hoàn toàn lạnh nhạt, nhưng Lauren không thể tin rằng một người trẻ như vậy mà không bị tổn thương. Chắc chắn có một người mẹ đã coi như mình không sống trên đời này nữa, và gây cho anh biết bao đau đớn.

Lauren hỏi một cách gay gắt:

– Đó là tất cả những gì bà đã nói sao?

Nick không nhận thức được rằng Lauren không chia sẻ cái vẻ nực cười trong câu chuyện, anh tiếp:

– Anh nghĩ là bà còn bảo anh xem lại hơi trong bánh xe nữa.

Lauren đã giữ cho giọng nói mình điềm tĩnh, nhưng trong thâm tâm cô cảm thấy đau đớn. Hai hàng lệ dâng lên mắt cô. Cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời tím sẫm để che giấu, giả vờ ngắm những đám mây trắng như ren đang trôi qua mặt trăng.

– Lauren? – giọng Nick vang lên hụt hẫng.

– Gi… i… ì? – Cô quay sang hỏi, rồi vội nhìn tránh lên mặt trăng.

Vươn tới trước, Nick nâng cằm cô lên, xoay về phía mình. Anh nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lauren mà sửng sốt, không tin.

– Em đang khóc! – Anh nói cách hoài nghi.

Lauren khoát tay bảo:

– Anh đừng bận tâm – Em khóc cả trong xi – Nê.

Nick bật cười, kéo cô về phía mình. Lauren cảm thấy được che chở như tình phụ tử, cô vòng tay ôm lấy anh, tay kia khẽ mân mê dịu dàng mái tóc dày và đen của anh.

Cô nói, giọng yếu ớt:

– Em chắc lúc anh đang lớn lên, thì thằng em của anh đã có đủ loại đồ chơi mà anh chỉ nằm mơ mới thấy. Những chiếc xe hơi mới tinh và đủ mọi thứ.

Nâng lấy cằm Lauren, Nick nhìn vào hai mắt màu xanh sâu thăm thẳm của nàng, mỉm cười.

– Anh có ông bà nội thật tuyệt vời, và anh thề với em rằng anh không cảm thấy đau đớn chút nào với những gì do mẹ anh gây ra.

– Dĩ nhiên anh thì không – Nhưng người khác phải đau đớn. Bà bước ra khỏi đời anh, rồi ngay trước mắt anh, bà dành tất cả mọi sự săn sóc cho đứa con kế…


– Thôi đừng nói nữa – Chàng chế giễu – hay là em làm cho anh phải chảy nước mắt đây.

Với một sự xót xa lặng lẽ, Lauren nói:

– Em khóc cho đứa bé là anh ngày xưa, chớ đâu phải cho người đàn ông bây giờ. Bất chấp chuyện gì đã xảy ra – và vì thế – mà anh đã trở thành một người mạnh mẽ, độc lập. Thật ra, người đáng thương lại là đứa em khác cha của anh.

Nick cười khúc khích:

– Em nói đúng. Nó là một con lừa!

Lauren lờ câu nói khôi hài của chàng.

– Điều em muốn nói là anh đã tự tạo nên thành công của mình mà không có cha mẹ giàu có giúp đỡ. Điều đó làm cho anh giá trị hơn đứa em của anh.

Chàng đùa:

– Có phải vì vậy mà anh giá trị hơn không? Anh luôn luôn nghĩ rằng đó là do di truyền. Em thấy đó, cả ba anh và ông nội anh đều cao lớn.

– Nick, em nói điều đứng đắn kia mà!

– Ồ, xin lỗi em!

– Lúc anh còn trẻ, chắc anh phải mơ ước trở thành giàu có và thành công như người chồng của mẹ anh và con trai của bà ta.

Nick khẳng định:

– Giàu hơn và thành công hơn.

– Vì thế anh vào đại học và đạt bằng kỹ sư – Lauren tiếp tục hỏi:

– Sau đó anh làm gì?

– Anh muốn bắt đầu công việc làm ăn riêng của mình – Nhưng anh không có nhiều tiền.

– Thật đáng buồn – Lauren nói đầy thiện cảm.

– Bây giờ thế là đầy đủ câu chuyện của đời anh. Chúng ta gần như đã tới nhà – Cuối cùng, chàng nói như đánh trống lảng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.