Đọc truyện Tiếng Sét Xanh – Chương 5
Lauren thích thú đưa mắt mông lung nhìn lướt qua toàn cảnh hồ Michigan với những làn sóng xanh đuổi nhau nổi bọt trắng, rồi uể oải đổ nhào lên bờ cát.
– Chúng mình sẽ đến đó trong vài phút nữa – Nick nói với cô khi rời xa lộ để quẹo vào môt con đường làng được bảo trì rất tốt, lượn qua giữa rừng thông cao ngất. Nhiều phút sau, anh lái xe rẽ vào môt con đường gẫn tới một ngôi nhà. Đoạn đường này uốn khúc quanh co gần môt dặm giữa hai hàng cây trần bì oai vệ, cành trĩu quả màu vàng cam.
Lauren nhìn cảnh vật được cắt tỉa hai bên đường của lối đi, và nhận ra rằng, cái nhà tranh bình thường mà cô mường tượng lúc đầu khi Nick mời cô tới đây nghỉ cuối tuần, không giống chút nào với những gì cô đang thấy. Không có gì sửa soạn cho cô cả, tuy nhiên có một khung cảnh chào đón cô khi họ vừa thoát ra khỏi vùng bóng râm lốm đốm để bước vào vùng ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, và dừng xe lại sau một hàng dài những chiếc xe sang trọng đắt tiền đã đậu sẵn.
Nhìn từ xa, tựa vào nền của môt cái dốc thẳng đứng, có một ngôi nhà đồ sộ, tân kỳ, ba tầng lắp kính, và tường đắp nổi sừng sững hiện ra. Hàng mẫu vườn cỏ xanh tươi tốt, thấp thoáng những chiếc bàn được che dù nhiều màu nằm trải dài thoai thoải xuống bờ cát. Bồi bàn mặc đồng phục trắng, mang các khay đi lại giữa hàng trăm khách mời đang nghỉ ngơi trong các dãy ghế bành xếp quanh một hồ bơi hình bầu dục lớn. Từng nhóm đang cười đùa náo nhiệt trên cây cỏ hay dạo chơi trên bờ biển.
Một dãy du thuyền màu trắng lười biếng buông neo trên mặt nước bập bềnh, in hình lên nền trời có ráng chiều màu hồng và vàng. Lauren nhìn cái hồ sâu tới hàng ngàn bộ, khi gặp bão táp, mực nước sẽ nổi trận lôi đình trên khắp hai mươi ngàn dặm vuông này, thì sức mạnh ấy sẽ gây nên môt cơn hỗn loạn ghê hồn. Nick ra khỏi xe, đi quanh mở cưa? xe cho Lauren. Anh đỡ lấy tay của cô, đưa cô đi len qua hàng dãy xe hơi sang trọng xen lẫn các kiểu xe thể thao mui trần, đến đám khách mời.
Vừa tới bên sân cỏ, Lauren dừng lại và quan sát đám người mà cô sắp nhập vào. Bên cạnh rất nhiều ngôi sao điện ảnh, còn có nhiều khuôn mặt trông quen quen – Những khuôn mặt mà cô đã từng thấy xuất hiện trên các tạp chí thời trang, qua các cuộc trình diễn quốc tế, và các người giàu sụ.
Lauren chăm chú nhìn Nick, anh đang rẽ đám đông để đi vào. Anh không cảm thấy bối rối hay ngỡ ngàng giữa đám đông hào nhoáng, xinh đẹp và giàu có này, sự thực anh còn cảm thấy khó chịu nữa là khác.
Anh biểu lộ sự bực tức, nói:
– Lauren, anh lấy làm tiếc. Nếu anh biết các “cuộc họp nhỏ” của Tracy như thế này thì anh đã không đưa em lại đây. Ồn ào, đông đúc và náo nhiệt quá!
Dù Lauren cảm thấy hơi bất an với đám đông người nổi tiếng này, cô vẫn tỏ ra thờ ơ và nhìn anh cười vui vẻ:
– May ra, có lẽ không ai biết mình tới đây.
– Em đừng mong thế – Nick nói cụt lủn.
Khi hai người đi dạo dọc theo sân cỏ được bao bọc bởi các hàng cây dày đặc, họ thấy một quầy rượu dành cho khách. Nick dừng lại. Thay vì nhìn anh chăm chăm như môt chàng ngốc khù khờ đang pha rượu, Lauren phải tự trấn tĩnh và quan sát chung quanh. Lúc cô nhìn môt nhóm đang đi tới, cười nói huyên thuyên, một người đẹp có mái tóc đỏ trong số đó chợt nhìn thấy Nick. Với môt nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp, bà ta rời đám bạn bè, vội vàng chạy về phía Nick và Lauren, khiến hai ống quần đập phần phật vào mắt cá chân của bà ta.
– Ôi, Nick thân yêu!
Bà ta vừa nói vừa cười chộp vào tay Nick rồi chồm tới trước để hôn anh.
Nick đặt chai rượu mạnh xuống, sốt sắng đặt hai bàn tay lên vai bà ta, kéo bà ta lại để hôn trả. Ngay cả khi đã buông bà ta ra, Lauren vẫn còn thấy bà tóc đỏ giữ lấy tay anh và mỉm cười nồng nàn nhìn vào mắt anh.
– Mọi người tự hỏi, không biết anh có làm thất vọng chúng em vì không đến dự không. Nhưng em biết chắc anh sẽ đến, vì điện thoại gọi tới liên tục từ văn phòng của anh. Bồi bàn và mọi người đều nhận các lời nhắn điện thoại cho anh suốt buổi chiều, và kià, ai vậy anh?
Bà ta hỏi, cuối cùng bỏ tay Nick ra và bước tới phía Lauren với tất cả sự tò mò.
Nick giới thiệu:
– Lauren, đây là Barbara Leonardos.
– Hãy gọi tôi là Bebe – mọi người đều gọi thế.
Rồi bà ta quay lại Nick, và tiếp tục nói, hầu như coi Lauren không có ở đó:
– Em tưởng là anh đưa Erika lại chứ!
Nick đùa:
– Vậy sao? Còn anh lại tưởng em vẫn ở Rome với Alex chứ?
Bebe xác nhận:
– Chúng em đã ở đó. Nhưng chúng em muốn về gặp anh.
Sau vài phút, Bebe bỏ đi, Nick bắt đầu giải thích:
– Bebe là…
– Em biết bà ấy là ai rồi – Lauren dịu dàng nói, không tỏ ra chút gì bực bội. Barbara là đối tượng của các tạp chí thời trang và các mục chuyện tào lao trên báo, là người thừa kế của môt công ty dầu lưa? của Mỹ và kết hôn với môt nhà công nghiệp giàu sụ Hy Lạp – Em đã từng nhìn thấy bà ấy trên các tạp chí thời trang và hàng tá các báo khác rồi.
Nick đưa cho cô ly rượu mới pha, rồi cầm lấy ly rượu của mình, và nghiêng về một cặp đang tay trong tay bước vội về phía họ.
– Em có nhận ra hai người kia không?
– Không – Lauren đáp – Họ không có vẻ gì quen thuộc cả.
Nick cười với cô:
– Nếu vậy, anh sẽ giới thiệu họ cho em. Họ là ông chủ, bà chủ nhà này, và là bạn tốt của anh.
Phải dính vào cuộc giới thiệu vòng quanh không tránh được này, Lauren chăm chú ngó người đẹp tóc nâu nhạt chừng ba mươi, còn người đàn ông đi với bà ta thì khá nặng nề, và đã gần sáu mươi tuổi.
– Nick!
Người đàn bà cười tươi, chộp lấy tay Nick mà không hề lưu ý đến việc anh đang cầm ly rượu. Bà ta ôm hôn anh cũng thân mật, đắm say quen thuộc như Bebe vậy.
– Chúng tôi không nhìn thấy mặt anh hằng tháng rồi đó! – bà ta vừa bước lui vừa trách – Anh làm gì trên trái đất này?
Nick trả lời với môt nụ cười thân mật:
– Vài người trong bọn tôi còn phải làm việc để nuôi thân chứ!
Nói xong, anh quay lại kéo tay Lauren đến và nói:
– Lauren, anh giới thiệu em với ông bà chủ nhà: Chị Tracy và anh George Midleton.
– Lauren, tôi hân hạnh được gặp cô – Tracy nói, rồi hỏi Nick: Tại sao hai người đứng riêng lẻ ở đây làm cho không ai biết là có hai người cả thế?
– Chính vì vậy mà chúng tôi mới đứng ở đây.
Tracy bật cười có vẻ hối hận:
– Tôi biết, tôi đã hứa với anh chỉ là môt cuộc hẹn nhỏ giữa bạn bè. Tôi thề là tôi không hề có ý định, gần như ai mời cũng đến dự cả. Anh không thể tưởng tượng được trong nhà nhộn nhịp thế nào đâu.
Tracy nhìn lên bầu trời tím sẫm và nhìn qua vai mình. Lauren cũng nhìn theo và thấy hầu hết khách mời đều dạo bước vào nhà hay xuống phía kẻ đá, nơi các xuồng máy chờ sẵn để chở họ ra du thuyền. Hầu bàn bắt đầu xếp các bàn ăn dưới một tấm bạc kẻ sọc to tướng và các ngọn đuốc được thắp sáng quanh hồ bơi. Nhạc công đã mang nhạc cụ lên môt sân khấu dã chiến đã được dựng ở đằng phía xa hồ bơi.
Tracy nói:
– Mọi người đều đã thay dạ phục. Hai người sẽ về trong vịnh để thay hay định thay ở đây?
Lauren rất lúng túng. Dạ phục? cô hoàn toàn không có gì để mặc cho thích hợp, nếu phải tham dự dạ hội.
Lờ đi cái cấu tay của Lauren, Nick nói:
– Lauren sẽ thay ở đây. Còn tôi sẽ về trong vịnh để trả lời mấy cú điện thoại khẩn và thay đồ ở đó luôn.
Tracy mỉm cười với Lauren:
– Ở trong nhà chật chội lắm, tôi và cô sẽ dùng phòng ngủ của chúng tôi, còn George sẽ tìm chỗ khác để thay. Chúng ta đi chứ?
Tracy mời Lauren và quay đi.
Nick nhìn nét mặt Lauren và chợt hiểu ra. Anh nói:
– Tôi nghĩ là Lauren có điều gì cần bàn với tôi. Chị cứ đi trước đi và cô ấy sẽ gặp chị sau.
Khi cả hai bước ra ngoài dã khá xa, Lauren buồn rầu nói:
– Em không có cái áo nào thích hợp để mặc tối hôm nay cả. Chắc anh cũng thế, phải không?
Nick dịu dàng trấn an:
– Anh đã có quần áo ở biệt trang trong vịnh rồi. Anh sẽ tìm cho em một cái áo dạ hội ở đó. Anh sẽ gởi áo tới phòng Tracy cho em.
Trong ngôi nhà đang diễn ra một màn tạp âm và những hoạt động hối hả. Tiếng cười, tiếng nói chuyện lan ra từ hai chục căn phòng khác nhau trên ba từng lầu, trong khi những người hầu hối hả đi khắp các hướng, trên cánh tay mang áo vừa ủi xong, và trên bàn tay mang các khay đồ uống. Nick chận một người hầu lại, hỏi bảng ghi các cú điện thoại nhắn lại. Chỉ trong chốc lát anh đã có và quay lại mỉm cười với Lauren. Anh nói:
– Anh sẽ gặp lại em ngoài bờ hồ chừng một giờ nữa. Em có thể tự mình xoay xở lấy trong thời gian ấy không?
Lauren trấn an Nick:
– Em làm được mà. Anh cứ lo phần anh đi.
– Em chắc chắn chứ?
Nhìn ánh mắt màu xám mạnh mẽ của Nick đang nhìn mình, Lauren không chắc mình có tự liệu được không, nhưng dù sao cô cũng gật đầu. Khi anh đã đi rồi, Lauren quay lại tìm Bebe Lenardo đang nhìn cô với vẻ mặt tò mò lộ rõ. Cô vội bỏ nét mặt mộng mơ đi và hỏi:
– Ở đây có điện thoại, tôi có thể xử dụng được không? Tôi muốn gọi điện về nhà.
– Dĩ nhiên là được – rồi Bebe hỏi một cách tình cờ: – Nhà ở đâu?
– Fenster, Missouri – Lauren trả lời rồi bước theo Bebe vào một văn phòng tráng lệ gần phía sau toà nhà.
“Fenster?” Bebe khịt mũi, dường như có mùi khó chịu toa? ra từ cái tên thành phố ấy, rồi bà ta bỏ đi, đóng cửa lại sau lưng Lauren.
Cú điện thoại đường dài gọi cho cha, Lauren không nói lâu, vì biết lệ phí rất đắt. Nhưng cha cô cười tự hào và ngạc nhiên thú vị về công việc và mức lương của con gái. Ông cũng rất vui khi nghe Lauren nói Philip Whitworth đã nài nỉ cô ở lại trong căn hộ của bà cô ông ta, khỏi trả tiền. Cô không nói cho cha biết việc thương lượng giữa mình với Philip, vì cô không muốn cha lo lắng. Những gì cô muốn ông biết là gánh nặng tài chánh bây giờ đã dễ chịu rồi.
Sau khi gác máy, Lauren đi ngang qua văn phòng và vừa mở hé cửa thì cô bỗng dừng tay lại, vì nghe có tiếng đàn bà vui vẻ reo lên chào đón ở đầu kia hành lang:
– Ồ, Bebe, cưng! Cưng thật tuyệt vời! Đã quá lâu nay mới lại thấy cưng. Cưng có biết Nick Sinclair muốn dự kỳ cuối tuần ở đây không?
Bebe trả lời:
– Anh ấy có ở đây. Mình đã nói chuyện với ảnh.
Tiếng người đàn bà cười lớn:
– Cám ơn trời đất, anh ấy đã tới. Carlton đã kéo mình ra khỏi một bãi bể đẹp tuyệt ở Bermuda, vì Carlton muốn đàm phán với Nick về một số thương vụ.
Bebe hững hờ nói:
– Carlton phải chờ tới lượt mình mới được. Nick là lý do mà tôi và Alex phải tới đây. Alex muốn bàn với Nick để xây một dãy khách sạn quốc tế. Alex đã điện thoại cho Nick từ Rome hai tuần trước nhưng Nick đã không gọi lại, vì thế chúng tôi phải bay đến đây hôm qua.
Người đàn bà ấy hỏi:
– Tôi không thấy Ericka ở ngoài đó.
– Bồ không thấy cô ấy đâu, vì Nick không đưa cô ta tới – Nhưng bồ hãy đợi cho đến khi thấy anh ta đã đưa ai tới thay thế.
Tiếng cười chế nhạo trong giọng nói có văn hoá của Bebe làm cho Lauren cứng người lại. Bebe nói thêm:
– Bồ sẽ không tin được đâu. Cô ta chừng mười tám tuổi, và vừa ra khỏi một nông trại ở Missouri. Trước khi Nick rời khỏi cô ấy chừng một giờ, Nick hỏi xem cô ấy có thể ở một mình được không…
Tiếng nói nhỏ dần khi hai người đi đã xa. Cuộc tấn công bằng lời của Bebe làm Lauren sửng sốt và tức giận, nhưng cô bình tĩnh mở rộng cửa bước ra ngoài hành lang.
Một giờ sau đó, ngồi tại bàn trang điểm của Tracy, Lauren chải tóc cẩn thận cho đến khi mái tóc vàng màu mật ong ôm lấy khuôn mặt và buông thả thành từng lọn óng ả trên đôi vai cô. Rồi cô nhanh nhẹn thoa lên mặt một chút phấn hồng, tô lại môi son và cất mỹ phẩm vào xách tay.
Lúc này chắc Nick đã đợi cô dưới hồ tắm. Ý nghĩ đó làm cho đôi mắt màu ngọc lam của cô ánh lên niềm hạnh phúc. Lauren đứng trước gương soi, cẩn thận đeo đôi bông tai 14 carat của mẹ cô để lại.
Khi trang điểm xong, cô bước lui một bước để nhìn vẻ đẹp toàn thân của chiếc áo dạ hội màu kem mà Nick đã gởi tới lúc cô đi tắm. Làn vải mịn màng càng làm tăng khuôn ngực đầy đặn của cô, nhưng cánh tay áo cài chặt lại làm phồng lên ở cổ tay. Chiếc thắt lưng bằng vòng xích mạ vàng buộc chặt vòng eo mảnh mai khiến những đường cong mỹ miều của cô lộ rõ, từ đường cong ở cổ cho đến những đường viền của chiếc váy, nơi lấp ló đôi giày chọn lọc mà Tracy đã cho cô mượn.
Tracy cười thật tươi, tán thưởng:
– Tuyệt mỹ! Hãy xoay vòng cho mình ngắm đằng sau với nào!
Lauren ngoan ngoãn làm theo.
Nhìn theo cách Lauren quay chiếc áo dạ hội, để lộ khoảng da rám nắng hè màu nâu ở vòng thắng lưng, bà chủ nhà hỏi:
– Làm sao mà chiếc áo phía trước thì đầy e lệ, kín đáo, mà phía sau lại như rời ra từng mảnh, khêu gợi đến thế nhỉ?
Rồi bà nói tiếp:
– Nào, chúng ta xuống thôi.
Khi cả hai người đi dọc theo bao lơn, Lauren có thể nghe âm thanh cuộc vui đùa chè chén ở phía hồ tắm bên dưới vọng lên tận các cửa sổ để mở. Chừng một tá tiếng nói đàn bà hòa lẫn với những tiếng thì thầm của đàn ông, rồi tan biến vào trong sự náo động của dòng âm nhạc.
Năm giây sau họ bước ra ngoài. Tracy bị một đám đông vây quanh và kéo đi để Lauren lại một mình. Cô vươn cổ lên, tách đám đông ra để nhìn quanh tìm Nick. Cô bước tới hai bước, và thấy ngay Nick đang đứng giữa đám đông ở đằng xa hồ bơi.
Để mắt vào dáng dấp cao ráo của Nick. Cô cẩn thận đi về phía anh, giữa bao chướng ngại vật, nào khách, nào bồi bàn, các ngọn đuốc, bàn che dù và hồ bơi. Khi đến gần, cô có thể thấy Nick đứng nghe một số người đang nói chuyện với anh một cách rôm rả. Anh khẽ gật đầu với họ, làm ra vẻ lắng tai nghe họ nói một cách thích thú, thỉnh thoảng lướt nhìn qua đám đông như muốn tìm kiếm ai. Khi anh thấy Lauren, cô cảm thấy một niềm vui sướng bừng cháy lên trong lòng. Khi anh cảm nhận cô đã đến gần, anh đột nhiên ngẩng đầu lên và mắt họ gặp nhau ngang qua đám đông. Anh lịch sự gật đầu với những người đang nói chuyện, rồi lặng lẽ chuồn khỏi bọn ho.
Khi đám người cuối cùng trên sân sau rẽ ra cho Nick đi qua, Lauren thấy rõ toàn thân anh, và cô như ngộp thở. ỘB dạ phục màu đen ôm gọn vào thân mình anh cao lớn, đẹp vạm vỡ, dường như được người thơ may khéo nhất may riêng cho anh. Cái sơ – mi trắng, tương phản với nét đẹp màu đồng hun của anh, chiéc cà vạt màu đen rất thích hợp. Và tuy anh ăn mặc hào hoa quyến rũ, nhưng xem ra vẫn dung dị tự nhiên, chừng như anh đã quen với trang phục như thế. Lauren cảm thấy tự hào về anh và khi anh đến trước mặt cô, cô đã không che giấu điều đó, vội hỏi ngay:
– Đã có người nào nói với anh rằng anh đẹp trai vô cùng, chưa?
Một nụ cười tươi như một cậu trai mới lớn toa? ra trên khuôn mặt của anh. Anh hỏi:
– Em nghĩ sao, nếu anh nói rằng chưa?
Lauren cười:
– Em cho rằng anh làm bộ khiêm tốn.
Anh chế giễu:
– Vậy anh phải làm gì bây giờ?
– Em đề nghị anh hớn hở lên và tỏ ra bối rối vì được nịnh.
– Anh không hớn hở và bối rối dễ dàng như vậy được.
Lauren gợi ý một cách rõ ràng:
– Nếu thế, anh hãy làm em phấn khởi bằng cách nói cho em biết, trông em như thế nào?
Cô khẽ chậm rãi quay mình để khách không chú ý, mạnh dạn gây cho anh một sự xúc động mãnh liệt khi nhìn chiếc áo dạ hội của cô. Ánh đuốc chập chờn nhảy múa trên mái tóc màu mật ong mượt mà của cô trong khi cô quay người và chờ đợi Nick ngắm nhìn mình. Anh lướt qua khuôn mặt tươi như hoa của cô, đôi mắt màu xanh long lạnh và làn môi đầy đặn mịn màng, rồi anh quét tia nhìn xuống phía dưới, nơi có những đường nét nổi bật quyến rũ của cô.
Đến lượt cô chế nhạo:
– Sao? Anh thấy thế nào?
Đôi mắt màu xám tro của anh cuối cùng bắt gặp đôi mắt màu xanh hớn hở của cô, nhưng thay vì trả lời, anh chỉ đưa mắt nhìn ngăm toàn thân cô một lần nữa. Anh lưỡng lự, rồi đột ngột nói:
– Anh nghĩ rằng, cái áo dạ hội rất hợp với em.
Lauren bật cười:
– Chắc không có ai nới với anh rằng anh không có khiếu nịnh, vởi vì anh không biết nịnh chút nào.
Nick trêu chọc, đôi mắt nhìn thách đố:
– Đúng vậy sao? Nếu vậy, anh sẽ nói cho em biết đích xác điều gì anh nghĩ. Anh nghĩ rằng em rất yêu kiều, em có khả năng mê hoặc như một phụ nữ trẻ gợi tình nhất, lại biết ngụy biện nữa; đồng thời em cũng làm một cô gái mang vẻ thiên thần. Anh mong đến chết đi được, là em thoát khỏi cặp mắt của hàng trăm người khách ở đây trong vài giờ, bởi vì bất cứ lúc nào ngắm nhìn em, anh cũng… háo hức đến khó chịu và muốn tìm cách đưa em ra ngoài để em sẽ nằm trong vòng tay anh đêm nay…
Gương mặt xinh đẹp cau? Lauren bỗng ửng hồng. Cô không phải là cô gái thiên thần ấy, và cô hiểu Nick định nói gì qua nhóm từ “háo hức đến khó chịu”. Cô liếc nhìn đôi mắt đùa cợt của anh, đám thực khách và những chiếc du thuyền điện thắp sáng như những cây Noel, và nhìn vào bất cứ gì, trừ thân thể cao ráo, rắn chắc của Nick. Sao anh lại nói toạc móng heo ra thế. Có lẽ anh nghĩ rằng cô chưa ngủ với ai trước đó, và anh liều lĩnh làm cô kích động để chấp nhận việc ấy. Anh có nghĩ rằng cô còn là gái trinh không?
Phán đóan từ thái độ thẳng thắn của anh về dục tình, có lẽ cô đã rõ, không gì anh không làm hay không biết. Cô chắc rằng, khi người đàn bà nào vướng vào anh, cô gái nào ngây thơ đến mấy cũng bị sức cường tráng quyến rũ của tấm thân anh thu hút. Vì thế, Lauren có cảm giác rằng anh không muốn quyếnr ũ, và đưa vào giường một cô gái còn trinh. Dĩ nhiên, cô gái trinh đặc biệt này lại rất muốn được anh “quyến rũ”, nhưng đừng vội quá, và cũng đừng dễ dàng quá. Cô để cho anh phải đợi đến khi anh biết săn sóc mình khéo hơn. Cô sẽ làm nhưng cô không biết chắc sẽ làm việc đó vào lúc nào.
Nick dùng ngón tay cái và ngón trỏ nâng cằm Lauren lên, xoay mặt cô về phía anh, bắt cô phải nhìn vào đôi mắt xám tro của anh.
– Nếu anh quá đẹp trai, sao em không chịu nhìn anh?
Lauren như người có lỗi, cô nói nhẹ nhàng:
– Đó là một điều ngờ nghệnh để em có thể nói với anh… và…
Nick cười, buông tay khỏi cằm cô.
– Như thế thì thật là đã bắt em làm một điều quá sức, nhưng anh thích thế. Và vì em đã muốn biết – anh đáp, giọng khàn khàn – thì anh cũng cho em biết là chưa có ai trước đây nói với anh như em cả.
Anh nhìn lên, tưởng có ai gọi tên mình, nhưng không. Anh đỡ lấy tay Lauren và đưa cô tới chiếc lều kẻ sọc trên sân cỏ, nơi đó hầu bàn đang mang các món khai vị nóng và nguội ra.
– Mình hãy lấy cái gì để ăn và uống chứ?
Khoảng chừng năm phút, sáu người gọi tên Nick. ANh bực tức nói:
– Anh muốn hưởng trọn buổi tối này với em biết bao. Nhưng anh phải thù tiếp bạn bè. Anh không thể giả mù và điếc lâu hơn được.
Lauren đáp:
– Em hiểu. Họ giàu quá, và họ được nuông chìu quá. Anh làm việc cho họ, và họ nghĩ là họ sở hữu anh.
Nick nhíu mày ngạc nhiên:
– Cái gì khiến em bảo anh làm việc cho họ?
– Tình cờ em nghe Bebe nói với ai đó rằng chồng bà ta từ Rome đến đây vì muốn bàn với anh về việc xây dựng những khách sạn quốc tế. Và một người đàn bà khác nói rằng chồng bà tên là Carlton cũng đến đây để bàn bạc với anh về một việc kinh doanh gì đó nữa.
Nick đưa mắt bực bội nhìn đám đông như mỗi người ở đó đều đích thân đe doa. sự yên vui của mình. Anh nói giận dữ:
– Mình đến đây bởi vì đã làm việc hai tháng mệt phờ người, và mình muốn nghỉ xả hơi cuối tuần này. Vậy mà…
– Nếu anh không muốn nói chuyện với ai về làm ăn, thì không có lý do gì anh phải làm như thế?
– Khi người ta đã đi hàng ngàn dặm tới đây, chắc chắn họ biết kiên trì, và trừ khi anh bỏ khách, còn không thì ít nhất có bốn người đến đây để nói chuyện với anh.
Lauren mỉm cười nói:
– Anh hãy để họ đó cho em. Em sẽ có cách đuổi khéo họ.
Nick cười nhạo cô:
– Em đuổi được ư? Bằng cách nào em làm được.
Đôi mắt cô lấp lánh dưới hai hàng mi rậm và cong vút:
– Vào lúc mà người nào đó bàn bạc về chuyện kinh doanh thì em sẽ cắt đứt việc đó bằng cách cố tình làm cho anh lơ đễnh.
Nick chăm chú nhìn vào đôi môi cô:
– Điều đó sẽ không khó, vì em luôn luôn hấp dẫn anh mà.