Bạn đang đọc Thương vụ hôn nhân – Chương 15 – Phần 2
Hơi thở của cô như bị đánh cắp và trở nên gấp gáp hơn khi anh mân mê ngón tay mình nơi khe hẹp ẩm ướt. Cô túm lấy vai anh lại và lắc đầu phủ nhận cái sức mạnh mà anh đang tác động lên mình.
“Em không thể…”
“Có, em có thể. Lần nữa nhé, Alexa.”
Sự chăm sóc của anh thật âu yếm, đôi mắt cụp xuống dường như muốn giấu giếm những cảm xúc nào đó. Alexa cho phép anh giữ bí mật và đón nhận những gì anh đã cho với sự tham lam đến mức khiến cô cũng phải sốc vì cường độ của nó. Nhưng anh cũng sẽ không bao giờ biết về tình cảm sâu sắc cô dành ình hay khám phá ra bí mật cô vẫn luôn nghi ngờ và cuối cùng phải thừa nhận.
Cô yêu anh.
Hoàn toàn. Mọi điều về anh, dù xấu hay tốt, bạn bè hay người yêu, đối tác hay địch thủ của anh. Alexa muốn dành toàn bộ cuộc sống còn lại với anh, thậm chí ngay cả khi biết anh không dành tình yêu ình. Cô nhồi nhét tất cả hiểu biết đó vào một nơi bí mật tận sâu trong lòng. Sau đó nhận ra rằng cô đã đón nhận mọi thứ anh mang đến, dù rằng nó sẽ không bao giờ là đủ cả.
Alexa hôn anh lần nữa, mỉm cười, và giấu vẻ buồn bã không hiện ra mặt. “Sẵn sàng cho bữa tối chưa?” Sự bối rối chợt hiện lên trên gương mặt Nick, như thể biết rằng cô đang cố giấu giếm một điều gì đó quan trọng, nhưng anh vẫn cười đáp trả: “Được.”
Sau đó nắm lấy tay cô và dẫn ra ngoài.
***
“Đi”
Con chó chỉ đứng nhìn trân trối mà không có chút biểu lộ nào cả. Nick thò đầu qua cửa sổ nhìn vào thảm tuyết trên đường và liếc nhìn đồng hồ. Tiệm sách đã đóng cửa vài giờ trước và Alexa vẫn chưa về nhà. Các con đường giờ như đang đông cứng lại, và dự báo thời tiết đã thông báo rằng họ đang trong một trận bão tuyết trước dịp nghỉ lễ. Tất cả mọi người dường như đều quá hào hứng về một lễ Giáng sinh tuyết phủ trắng. Cá nhân Nick chẳng quan tâm đến điều đó, miễn là họ dọn dẹp thông thoáng các con đường và điện không bị cắt. Anh làm điệu bộ nhăn mặt khi nghĩ về lúc Alexa gọi mình là đồ bần tiện. Anh phát điên vì tình yêu của cô với những lễ hội, với việc trang trí nhà cửa, và khăng khăng phải có một cái cây thông Giáng sinh thật, thậm chí nướng bánh cho kỳ nghỉ lễ. Thứ mà có lẽ chỉ ngắm thì tốt hơn là nếm. Khi anh thì thầm về sự thật đó, cô quăng cả cái bánh vào người anh. Chí ít thì con chó cũng đã liếm sạch đến từng mẩu nhỏ.
Nick lại đưa mắt liếc nhìn cửa ra vào lần nữa. Con chó gầy gò lỉnh ra phía sau và thò mặt nhìn anh với đôi mắt màu vàng. Một tuần đã gần hết, con chó cuối cùng sẽ phải ra đi. Anh không thích cái cách nó cứ lẽo đẽo theo mình. Nó không hành động giống một con chó bình thường như sủa, vẫy đuôi hay uống nước tồm tộp. Điều này gợi anh nhớ đến một con ma. Alexa cố ép nó ăn, uống, và dạy nó cách đi dạo. Con chó nhuần nhuyễn tất cả những hành động đó nhưng đôi mắt nó vẫn vậy, như thể chờ đợi sự thật nào đó sẽ được lộ ra. Như thể chờ đợi để bị ném xuống đường cao tốt lần nữa. Đơn độc.
Nick lắc đầu, cảm thấy bực bội khi sự rùng mình chạy dọc sống lưng. Dạo gần đây anh lại tiếp tục mơ về con chó mà cha đã bắt anh vứt bỏ, những giấc mơ cứ săn đuổi anh cho đến khi anh quơ lấy vợ mình lúc nửa đêm để xua tan đi những hình ảnh còn rơi rớt lại. Anh thấy mình dạo này bị như thế khá nhiều. Lạc mình trong cơ thể cô, trong hơi ấm và sức nóng, cho đến khi sự buốt giá trong anh trở nên ấm áp hơn và những cạnh sắc của nỗi đau mờ dần đi.
Chiếc Volkswagen màu vàng chạy vào trong sân và cảm giác giải thoát như trượt ra khỏi đầu. Alexa đẩy mở cánh cửa trước ra và giậm chân để rũ tuyết khỏi đôi bốt, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ khi lắc đầu rũ bông tuyết khỏi tóc.
“Không tuyệt sao? Chúng ta sẽ có một đợt bão tuyết khác vào tới vì vậy có thể chúng ta sẽ có một Giáng sinh toàn tuyết trắng muốt.” “Sao em về trễ thế?”
“Anh lo lắng à?” Cô bắn cho anh một cái nhìn tinh nghịch rồi cởi chiếc áo khoác ra.
“Không. Nhưng anh đã nói tuần trước rằng em cần thay lốp mới cho chiếc xe. Em đã làm chưa thế?”
“Vẫn chưa.”
“Em không thể lái xe trong mưa tuyết với mấy cái lốp cũ thế đâu. Anh đã bảo em cứ lấy chiếc BMW và giảm số lần dùng xe của mình đi.”
Cô khịt mũi. “Em ghét BMW, nó làm em hồi hộp. Với cả, em đã từng lái xe trong thời tiết còn kinh khủng hơn thế này với phương tiện còn tệ hơn nữa ấy chứ. Ôi, lửa ấm thế.” Cô hơ tay và hắt xì. “Cái lạnh chết tiệt, chẳng chịu hết gì cả. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi thư giãn với rượu vang tối nay phải không? Em nghĩ là bộ phim Wonderful life sẽ chiếu vào lúc chín giờ.”
Anh cau có vì việc cô dám hiển nhiên lờ đi lời khuyên của mình. “Bộ phim đó nhàm chán lắm. Em bị ốm mấy ngày rồi. Em cần đến gặp bác sĩ rồi đấy.”
“Em chẳng có thời gian. Kỳ nghỉ lễ bao giờ cũng là đợt bận rộn nhất ở tiệm sách mà.”
“Anh sẽ chở em đi vào ngày mai. Sau đó anh sẽ thả em ở tiệm sách và mang xe đi thay lốp mới. Mà dù sao em cũng nên vứt cái đó đi. Chỉ cần mua cái mới là xong.”
Cô húng hắng ho. “Được rồi, Ngài tiền tấn ạ. Em không thể mua một chiếc xe mới ngay bây giờ và khổ nỗi là em vẫn thích con bọ của mình.”
“Anh sẽ mua cái mới.”
“Không, cám ơn.”
Sự thất vọng làm thui chột khí thế của Nick. Alexa đã lớn tiếng tuyên bố động cơ khiến cô cưới anh là vì tiền. Vậy tại sao cô không lấy tiền của anh? Anh đã cho cô lời khuyên hữu ích về quán cà phê. Một chiếc xe mới. Một tủ quần áo mới, mặc dù với anh, cô trông hoàn hảo trong chiếc áo rộng thùng thình như bao tải. Tất cả những người khác đều chộp lấy tiền của anh, thứ dễ nhất để cho đi. Nhưng cô thì không, cô từ chối từng đồng nhỏ nhặt vượt quá khỏi số tiền trong hợp đồng của họ và vẫn vùng vẫy để làm anh cảm thấy có lỗi hơn. Cô đang lèo lái anh đến một vấn đề hóc búa. “Em là vợ anh và anh được phép mua cho em một chiếc xe.”
“Xe không nằm trong hợp đồng.”
“Thế thì tình dục cũng không.”
Nick chờ đợi Alexa mất bình tĩnh nhưng cô chỉ cười. Sau đó lại hắt hơi lần nữa. “Ừ, em đoán là anh đúng. Nhưng em sẽ tiếp tục quan hệ và nói không với ô tô.”
Anh giậm mạnh chân, tiến đến sát bên cô khiến con chó co mình lại. “Cứ xem nó như một món quà thôi.”
“Anh có thể mua hoa tặng em nếu muốn, nhưng em sẽ không vứt xe đi đâu. Này chàng trai, hôm nay anh có tâm trạng gì phải không?”
“Anh chẳng có tâm trạng gì cả.” Khi thốt ra lời đó, anh thậm chí còn cảm thấy bực tức hơn. Sự phủ nhận vừa rồi của anh làm cho lời buộc tội trở nên chân thực hơn. “Tại sao em không để anh làm gì đó tốt cho em?”
Cô ngồi phịch xuống sàn trước lò sưởi, đá chiếc giày ra khỏi chân, và ngước nhìn lên. “Hãy để nó ở đây nhé.”
Anh ngẩn người. “Ai?”
“Con chó.”
“Anh đã cho em thời gian rồi, Alexa. Em đã hứa là nó sẽ ra khỏi đây vào thứ Sáu. Anh không muốn một con chó nào cả. Anh không muốn nó.” Anh chờ đợi cô phản kháng và tự nhủ mình sẽ giành chiến thắng bởi những lập luận xác đáng.
Nhưng cô chỉ gật đầu, đôi mắt tĩnh lặng và có xen chút buồn bã. “Được rồi. Mai nó sẽ đi khỏi đây.”
Cảm giác tội lỗi giày vò ruột gan anh. Anh muốn túm lấy con chó và chở nó đến chỗ nhốt chó mèo lạc ngay đêm nay. Thay vào đó, anh quan sát vợ mình choàng tay ôm con chó và bắt đầu nựng nó. Con chó vàng xấu xí nhích dần về phía trước cho đến khi dừng lại ngay trước mặt cô. Với hành động chậm rãi, cô tiến đến và đặt tay mình dưới quai hàm của nó, vuốt ve cổ và thì thầm nghĩa. Một lúc sau, cơ bắp run run của nó cuối cùng cũng thả lỏng và tai cụp xuống. Trong vòng vài phút, cô ôm con chó trong vòng tay và tiếp tục vuốt ve bộ lông, giờ thì nó mượt hơn vì được tắm rửa và mập hơn một chút vì cô đã cho nó ăn đầy đủ.
Nick theo dõi toàn bộ cảnh tượng diễn ra trước mắt, sự xen lẫn của quá khứ và hiện tại, một cuộc chiến giữa cô đơn và sự đe dọa của nỗi đau. Lần đầu tiên sau hàng tuần, con chó săn có vẻ xuôi xuôi trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, đắm mình trong sự âu yếm của một người tuyên bố sẽ yêu thương nó.
Và Nick nhìn thấy đuối của nó bắt đầu đập đập xuống sàn.
Chuyển động nhỏ bé đó đã bị vợ anh bỏ lỡ, bởi cô đang ngồi sưởi ấm trước lò sưởi bên cạnh hai tâm hồn từng bị thất lạc và tổn thương. Cô cho đi tình cảm của mình mà không hề toan tính, không mong nhận lại gì ình. Tình yêu không phải là một phần thưởng, mà là thứ gì đó tồn tại bên trong cô và sẵn sàng để chia sẻ. Hằng đêm cô tiếp nhận anh vào sâu trong cơ thể mình và không giữ lại gì cả. Người phụ nữ bên cạnh anh là một sinh vật mạnh mẽ, kiêu hãnh, có thể phá hủy anh thành từng mảnh nhỏ nhưng đôi lúc lại rất nhún nhường, và Nick nhận ra trong ánh lửa chập chờn rằng mình yêu cô.
Anh đã đem lòng yêu vợ.
Sự nhận thức đến như một cơn sóng thủy triều cuốn phăng anh lên cao, khiến anh bầm dập, đầu óc quay cuồng tự hỏi chuyện quái gì đang xảy đến với mình. Anh đứng trân trối giữa phòng trong sự phớt lờ của cô, và quan sát vợ mình đổi hướng trên con đường chính, rẽ vào một con đường trải đầy sỏi đá, bụi cây và ngõ ngách. Choáng váng với cảm xúc đó, anh bước lùi lại như thể vừa vùng thoát khỏi một đống lộn xộn.
Cái quái gì đây.
Anh đã yêu vợ mình.
“Nick?”
Anh mở miệng định trả lời, sau đó nuốt lại, và thử lần nữa. “Ừ?”
“Nếu anh không muốn xem phim, thì cho em một gợi ý khác đi. Em nghĩ chúng ta sẽ cùng say sưa trước lò sưởi và ngắm tuyết rơi, nhưng nếu anh không vừa lòng, thì em cũng sẵn sàng với lựa chọn khác.”
Cô đang nói về bộ phim còn anh vừa trải qua một cơn khủng khoảng lớn nhất trong đời mình. Nick nhắm mắt lại và vật lộn với những cảm xúc quét qua bức tường đổ nát cuối cùng và để anh lại với đống ngổn ngang vỡ vụn. Như thể con chó nhận ra nạn nhân đồng hương sau cuộc chiến tranh, nó ngẩng đầu lên và theo dõi.
Sau đó Nick đã biết mình phải làm gì.
Còn quá sớm để bộc lộ cảm xúc của mình bằng lời, cũng quá sớm để có thể diễn tả được sự tác động mới mẻ này, những cảm xúc rối bời bùng nổ trong người chỉ cho đến khi anh có thể để lộ chúng ra theo một cách nào đó.
Anh bước chéo qua phòng và quỳ gối trước cô. Con chó phát ra tiếng kêu ư ử, rời khỏi lòng cô rồi biến mất vào bếp. Alexa nhìn Nick với ánh mắt đầy băn khoăn khi anh đặt lòng bàn tay lên má cô và ngắm nhìn gương mặt. Như thể đây là lần gặp gỡ đầu tiên, anh ngắm từng đường nét và để cho bản thân mình rơi vào trong vực thẳm.
“Anh muốn làm tình với em.”
***
Alexa nuốt từng lời nói của anh và trái tim như ngừng đập, sau đó đập thình thịch trở lại với nhịp điệu thổn thức. Cô không biết có gì khác lần này, nhưng ý thức rằng họ đang tiến đến một lối đi tắt trên con đường, và anh đã chọn con đường ít phiêu lưu hơn.
Họ làm tình mỗi tối kể từ sau bữa tiệc của Michael, có lúc chậm, có lúc nóng bỏng và điên cuồng. Anh thì thầm những từ ngữ gợi dục và những lời tán dương, nói rằng cô xinh đẹp ra sao và anh muốn cô đến mức nào.
Nhưng anh không bao giờ nhìn sâu vào mắt cô giống như thể đã biết cô là ai. Như thể lớp vỏ bên ngoài lật lên để lộ phần cùi chín của trái cây bên dưới, Alexa cảm thấy bị phơi bày dưới anh. Cô nín thở và chờ đợi anh quay đi.
Thay vào đó, anh áp hai má cô vào lòng bàn tay và thì thầm ngay sát miệng cô. “Em là vợ anh và anh muốn làm tình với em.”
Sau đó anh hôn cô, một nụ hôn chậm rãi ấm áp làm máu trong người Alexa nóng bừng lên, giống như nước xi rô được rót lên chiếc baướng nóng hổi, cho đến khi cả cơ thể mềm nhũn, đôi môi hé mở cho anh vào, lưỡi của họ quấn quýt trong vũ điệu cổ xưa mà người đàn ông và người đàn bà đã nhảy múa hàng nghìn năm nay.
Anh chậm rãi đặt cô xuống chiếc thảm và cởi quần áo của cô, dừng lại để thưởng thức hương vị và chạm vào phần da lộ ra bên dưới với sự tôn sùng làm cô hưng phấn muốn vỡ vụn và thậm chí còn ham muốn hơn nữa.
Với đòi hỏi không lời, anh tách hai chân cô ra và quỳ xuống, tách rời nếp gấp che đậy phần đầy nữ tính bằng những ngón tay dịu dàng. Rồi anh hôn cô, dùng lưỡi và môi của mình để đưa cô lên đỉnh, phớt lờ những động tác điên cuồng đòi đẩy anh ra cho đến khi cô tiến đến cực khoái mãnh liệt và cong người bên dưới anh. Anh bắt lấy hông cô và tiếp tục hôn, cho đến khi tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng van xin anh…
Anh nhỏm dậy và dừng lại trước lối vào.
“Nhìn anh đi, Alexa.”
Nửa như say thuốc, Alexa mở mắt và nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà mình yêu bằng tất cả phân tử trên cơ thể, chờ đợi anh đòi hỏi cô, chờ đợi để đón nhận bất cứ thứ gì anh cho.
“Đó luôn là em.” Anh dừng lại một chút như để chắc chắn rằng cô đã nghe và hiểu từng lời anh nói. Sự dữ dội mãnh liệt ánh lên trong sâu thẳm của đôi mắt màu hổ phách. Anh siết chặt ngón tay cô, như nói lên điều gì đó vượt trên cả ngôn ngữ.
“Và đó sẽ luôn là em.” Anh tiến sâu vào và cô òa khóc. Chưa bao giờ Nick rời mắt khỏi cô, hai tay vẫn giữ chặt ngón tay cô, anh đảo mình sâu xuống bên trong cho đến khi ngập lún và bắt đầu di chuyển, ngày một đòi hỏi hơn. Những nguyên tắc đã thay đổi và anh đang tiến đến để chạm vào trái tim cô, tiếp tục trao cô toàn bộ con người mình, xô đẩy cô với những động tác vuốt ve chậm rãi, nhịp nhàng cho đến khi cô chênh vênh đến giới hạn của sự sung sướng. Lần này khi cô đổ xuống, anh cũng sụp xuống theo, nắm chặt bàn tay cô trong suốt thời gian anh cùng chia sẻ cuộc hành trình. Và khi họ cùng cập bến, anh kéo cô lại trong vòng tay mình nằm trước lò sưởi, ấn một nụ hôn vào thái dương cô và nằm bên cô trong sự im lặng ngọt ngào đang phủ lên họ như lớp bông tuyết lười biếng phủ trên sân. Alexa nhận ra có điều gì đó thay đổi giữa họ, điều gì đó mà anh vẫn chưa sẵn sàng nói ra, cô khép lòng lại để thôi hi vọng, thậm chí coự rủa thầm vì từng có suy nghĩ anh có thể thuộc về mình. Một lúc sau, khi cô đang nửa tỉnh nửa mê trong hơi ấm ngọt ngào của cơ thể anh, anh thì thào bên tai. “Con chó có thể ở lại.”
Cô chợt tỉnh dậy trong chốc lát và tự hỏi liệu mình có nghe đúng không. “Gì cơ?”
“Đó là món quà anh dành cho em. Con chó có thể ở lại.”
Quá xúc động, cô cố tìm kiếm lời nào đó để đáp lại những gì anh đã ình, nhưng cũng như anh, cô chẳng tìm thấy gì để nói cả. Vì vậy, cô rúc vào người anh lần nữa và dụi đầu anh vào người cô và thể hiện với anh bằng một cách khác.
***
Ngày tiếp theo, Nick nhìn người vợ ốm nặng của mình và lắc đầu. “Anh đã nói với em rồi mà.”
Cô rên lên và vùi mặt vào gối, sau đó xổ ra một tràng ho khan. “Anh đáng lẽ ra không được nói mấy lời đó, em cần nhiều thuốc chống cảm nữa.”
Anh đặt một khay gồm đủ chất lỏng như xúp gà, nước lọc, nước hoa quả bên cạnh cô. “Khỉ thật, không thuốc kháng sinh và xi rô chống ho nữa. Bác sĩ đã cảnh báo anh rồi. Nước xịt mũi cũng không nữa. Anh đã đọc một bài báo về điều này.”
“Em muốn mẹ mình cơ.”
Anh bật cười và đặt một nụ hôn vào mái tóc rối của cô. “Em có ti vi và điều khiển đấy. Một hộp khăn giấy. Một cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn và một chiếc điện thoại. Nghỉ ngơi đi, anh sẽ sớm trở lại.”
“Em phải đến tiệm sách. Maggie đang chết ngập với dịch vụ khách hàng rồi.”
“Con bé có thể xoay xở được trong ngày hôm nay. Hãy nghĩ về tất cả đàn ông mà nó sẽ quyến rũ để mua thêm sách xem. Ăn xúp của em đi nhé.”
Cô làu bàu điều gì đó và anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại phía sau.
Nick nhảy lên chiếc Volkswagen với sự hài lòng. Với việc cô nằm lì trên giường, anh cuối cùng cũng có cơ hội thay mới chiếc lốp và tra dầu vào ống bơm gỉ sét. Anh đã đích thân hộ tống cô tới gặp bác sĩ, lấy đơn thuốc, dừng ở tiệm để lấy thuốc, sau đó ủ cô dưới những lớp chăn.
Một phần trong anh theo dõi cảnh tượng đó từ phía trên và để ý rằng anh hành động như một người chồng. Một người chồng thực sự, chứ không phải giả vờ. Phần tệ nhất là sự thỏa mãn sâu sắc mà vai trò này mang lại cho anh.
Nick rời khỏi xe, túm lấy đống giấy trong ngăn đựng bao tay, và bình tĩnh lại một chút để chờ đợi. Anh hi vọng cô vẫn giữ giấy tờ ghi lại quá trình bảo dưỡng trong đống hỗn độn này, và anh bắt đầu xem xét kĩ các hóa đơn.
Một lá thư từ ngân hàng làm anh sững lại. Anh đọc qua lá thư và để ý ngày gửi. Hơn một tháng trước. Tức là sau đám cưới. Sau khi cô đã nhận tiền. Cái quái gì đang diễn ra thế nhỉ?
Chiếc BlackBerry của anh rung lên. Bị làm xao lãng, anh nhặt nó lên: “A lô?”
“Đến bao giờ con mới nhấc máy đây.”
Kí ức từ quá khứ lôi anh trở lại. Sau một thời gian dài tôi luyện, trái tim anh đã trở nên lạnh giá, cùng với chất giọng. “Jeb. Cha muốn gì?”
Cha anh cười. “Kiểu chào mừng đó là để chứng thực cha là cha của con phải không? Dạo này con thế nào?”
Nick thả lá thư xuống lòng và đáp lấy lệ. “Ổn ạ. Cha trở về từ Mexico sớm thế à?”
“Ừ, cha cưới rồi.”
Bà vợ thứ tư. Mẹ anh sẽ vọt ra từ nơi ẩn nấp và làm rối tung lên – dường như luôn là kiểu phản ứng như vậy. Maggie và anh chỉ là những con cờ để làm trò chơi thêm thú vị. Sự kinh tởm làm quặn ruột gan anh. “Chúc mừng cha. Nghe này cha, con phải đi, không có thời gian để trò chuyện đâu.”
“Cha có một thứ cần phải thảo luận với con, con trai ạ. Gặp cha để ăn trưa nhé.”
“Xin lỗi cha, con bận rồi.
“Chỉ cần một giờ thôi. Sắp xếp thời gian đi.” Sự cảnh báo rung lên qua chiếc điện thoại. Nick nhắm nghiền mắt lại khi vật lộn với bản năng của mình. Tốt hơn là anh nên gặp ông, chỉ trong trường hợp Jeb có ý tưởng quấy rối để bám theo Dreamscape và muốn gây rắc rối với bản di chúc. Thật là một vụ lộn xộn. “Được. Con sẽ gặp cha lúc ba giờ. Ở Planet Dinner.”
Anh cúp điện thoại và đưa mắt trở lại lá thư.
Tại sao Alexa lại nói dối về việc sử dụng một trăm năm mươi ngàn đô? Có phải cô liên quan đến cái gì đó mà anh chưa từng ngờ đến không? Nếu cô yêu cầu một khoản vay từ ngân hàng cho tiệm cà phê và bị từ chối, thế thì tiền của anh đã đổ đi đâu?
Câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí anh và không hợp lý chút nào cả. Vì vài lý do nào đó, cô đã không muốn anh khám phá ra sự thật. Nếu thực sự muốn nhiều tiền hơn, cô nên đề nghị anh cùng ký vào giấy ghi nợ và nó sẽ là sự chấp nhận được đảm bảo. Cái quái gì đang diễn ra nhỉ?
Anh ngồi chờ chiếc xe được sửa chữa và bắt xe về văn phòng để không mất thời gian. Một cuộc gọi chóng vánh cho cô để xác nhận là cô vẫn ổn cho đến khi dùng xong bữa trưa với cha mình, Jeb. Sự nôn nóng hối thúc anh muốn hỏi những câu nghiêm túc, nhưng phần khác trong anh lại tự hỏi liệu mình có cần biết sự thật không. Anh có lẽ đã yêu cô, nhưng tận đáy lòng có những thứ vẫn không thay đổi. Anh không thể cho cô sự ổn định và những đứa trẻ. Rốt cuộc thì, nếu ở lại đồng nghĩa với việc cô sẽ chán ghét anh. Nick như bị cuốn trôi bởi sự kinh hãi trong tâm trí.
Jeb đã đợi ở một chiếc bàn trong góc quán. Nick ngắm nhìn người đàn ông chia sẻ cùng dòng máu với mình. Tiền bạc và sự lười biếng dường như luôn song hành với ông. Ánh nắng mặt trời ở Mexico đã làm nổi bật mái tóc, màu da sạm vì nắng mang lại một cá tính mà ông không thực sự có. Ông là một người đàn ông cao lớn và luôn mặc những bộ đồ được thiết kế cẩn thận. Hôm nay ông xuất hiện trong chiếc áo len đỏ hiệu Ralph Lauren, quần đen, giày da. Đôi mắt đen giữ một vẻ ngời sáng thoáng ẩn thoáng hiện của khiếu hài hước, chủ yếu do rượu mạnh xui khiến. Chắc hẳn một ly cocktail chỉ là để đối phó với cậu con trai lâu ngày thất lạc của mình thôi. Khi Nick lướt vào trong quán, anh để ý thấy những nét tương đồng trên gương và cấu trúc xương của họ. Anh rùng mình. Thứ mà anh thấy kinh hãi nhất trong đời đang ngồi ngay trước mắt.
“Nick, thật tốt khi gặp con.” Jeb chìa bàn tay ra và bắt tay anh, sau đó mất vài phút để tán tỉnh một cô bồi bàn.
Nick gọi một cốc cà phê. “Vậy, cái gì đã mang cha tới New York vậy?”
“Đây là quê nhà của Amber. Đến thăm thôi. Cha đang nghĩ đến việc quay lại ổn định ở thị trấn một thời gian. Dựng nhà. Có thể chúng ta sẽ dành một chút thời gian với nhau phải không?” Nick thử độ đàn hồi trong tâm trí để tìm kiếm bất cứ một cảm xúc nào đó nhưng nó cứ trơ ra. Anh chẳng cảm thấy gì cả. “Tại sao?”
Jeb nhún vai. “Nghĩ rằng cha có thể lang thang giết thời gian với con trai duy nhất của mình. Cũng đã một thời gian dài rồi còn gì, con biết đấy. Công việc thế nào?”
“Tốt ạ.” Nick nhấp một ngụm cà phê. “Cha muốn nói về điều gì nào?”
“Ta nghe nói con kết hôn rồi. Chúc mừng con nhé. Vì tình yêu, tiền, hay tình dục?”
Nick chớp mắt. “Sao ạ?”
Cha anh cười lớn. “Tại sao con lại cưới vợ? Cha đã cưới mẹ con vì tình yêu và nó đã kết thúc như một thảm họa chết tiệt đấy. Vợ hai và vợ ba đều vì tình dục, vỡ lở rồi. Nhưng với Amber thì chủ yếu là vì tiền. Tiền và một chút tôn trọng. Cha đã ý thức thấy chuyện này có thể lâu dài.”
“Một lý thuyết thú vị.”
“Vậy, cái nào là lý do?”
Quai hàm anh cứng lại. “Tình yêu.”
Jeb huýt lên một tiếng và cắt chiếc bánh nướng. “Con xong rồi đấy. Chí ít thì con vẫn còn có được miếng bánh thơm ngon từ bác Earl. Cha đã nghe hết về chuyện đó rồi.”
“Cha đừng nghĩ đến việc tranh giành di chúc. Mọi chuyện đã xong xuôi.”
Ngạo mạn thế, nhóc con? Con biết không, cha nghĩ chúng ta có vẻ giống nhau hơn là con muốn tin đấy. Chúng ta đều thích tiền, và chúng ta đều thích phụ nữ. Chẳng có gì sai trái với điều đó cả.” Jeb trỏ chiếc nĩa về phía anh. “Cha không ở đây để gây rối – cha chỉ đến lấy vận may của mình và không cần cái của con đâu. Nhưng Amber hình như cứ thích chú tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như việc cha phải ở gần con cái hơn. Cha nghĩ chúng ta có thể ăn tất cả các bữa trưa cùng nhau. Con biết đấy, Maggie và con, và bọn trẻ con của Amber.”
Sự kì cục của tình huống này gây ra một khoảng thời gian im lặng. Nick nghĩ về tất cả những lúc anh nài nỉ Jeb để có một cuộc nói chuyện thực sự, để mặc cho bữa ăn nguội ngắt. Và giờ vì người vợ mới gây áp lực cho ông, Jeb cho là ông có thể nhảy xổ vào một cuộc thử nghiệm về mối quan hệ cha con. Cảm giác đau nhói của sự cay đắng rò rỉ trong tâm hồn băng giá của anh. Quá ít. Quá trễ. Tệ hơn nữa là, Jeb thậm chí không thực sự quan tâm.
Nick uống cạn cốc cà phê của mình. “Con đánh giá cao đề nghị của cha, Jeb, nhưng con sẽ bỏ qua. Con chưa từng cần cha trước đây. Bây giờ cũng không cần.”
Đôi mắt của cha anh trở nên khốn khổ. “Lúc nào cũng nghĩ là con tốt hơn ta sao, hử? Chàng trai xán lạn. Nghe này, huyết thống là huyết thống, và rồi con cũng sẽ sớm nhận ra số phận của con cũng phạm phải những lỗi lầm trước đây của ta thôi.” Ông gầm gừ trong những lời nói tiếp theo với vẻ chai sạn. “Muốn biết sự thật không? Cha cưới mẹ con vì tình yêu, nhưng bà ấy chỉ muốn tiền. Khi ta đánh hơi thấy sự thực đó, ta định phá vỡ nó nhưng quá muộn. Bà ấy mang thai. Và ta mắc kẹt. Với con.”
Nick nuốt nghẹn khi cơn ác mộng được phơi bày ra trước mặt. “Cái gì cơ?”
Jeb nở một nụ cười u ám. “Đúng đấy, con là sự cố gắng liều lĩnh của bà ấy để giữ ta, và nó hiệu quả. Một đứa trẻ có nghĩa là tiền nuôi dưỡng con cái và tiền trợ cấp sau khi ly dị. Ta quyết định ở lại và làm thế, nhưng không bao giờ tha thứ cho bà ta.” Sự thật hoàn hảo như những mảnh ghép nhỏ được lắp vào đúng chỗ của nó. Jeb không bao giờ muốn mình ở những mảnh ghép đầu tiên ấy, và Maggie cũng không. “Tại sao lại nói với con lúc này?”
Cha anh nở một nụ cười lạnh giá. “Như là sự cảnh báo thôi. Coi chừng người vợ mới này của con đấy. Nếu cô ấy cưới con vì tiền và cảm giác rằng con chuẩn bị tẩu thoát, thì cái sự ‘thôi chết rồi’ sẽ tới. Nhớ lời ta nói đấy. Và con cũng sẽ bị rơi vào bẫy như ta thôi.” Ông dừng lại. “Bởi vì con cũng giống ta, Nick.”
Nick nhìn ông một lúc lâu. Một nỗi sợ hãi bé xíu len lỏi trong tâm trí khi anh nhận ra người đàn ông sinh ra mình đã không nhận được chút tôn trọng nào từ chính gia đình của ông. Nếu những gì Jeb Ryan nói là đúng thì sao? Chẳng lẽ sau tất cả chừng ấy năm anh đã chiến đấu với bộ gene mà ông đã ban cho, giờ thời gian của anh đã hết? Nếu anh đã bị số phận ấn định sẽ trở nên giống cha mình, liệu anh nên chọn con đường tắt hay đường dài đây?
Những tuần vừa qua đã lừa dối Nick, khiến anh tin vào những thứ không hề tồn tại. Tình yêu. Sự thực. Gia đình. Alexa đã nói dối về vụ tiền nong. Cô ấy còn định dối trá cái gì nữa? Sự lạnh giá trượt dọc sống lưng. Biết đâu cô đang tiến hành một kế hoạch lớn hơn để anh rơi vào lưới tình của cô?
Sự nghi ngờ tấn công anh bằng những cú đấm hằn học hiểm hóc, nhưng anh lờ chúng đi và vẫn giữ đầu mình ngẩng cao. “Chúng ta chẳng có gì giống nhau cả. Chúc may mắn, Jed.” Anh vứt lại chút tiền lên bàn và bỏ đi, nhưng những lời cha anh nói ra vẫn xoáy vào đầu anh trên mỗi bước đi.
Bởi vì trong trái tim thầm kín của mình, Nick luôn tự hỏi liệu nó có thực sự đúng không. Anh tự hỏi liệu mình có giống Jeb Ryan nhiều hơn anh nghĩ không.