Bạn đang đọc Thương vụ hôn nhân – Chương 14 – Phần 1
CHƯƠNG 9
“Anh không muốn đi.”
“Em đã nghe anh nói lần thứ nhất, thứ hai, và thứ ba rồi. Giờ thì yên lặng và lái xe chậm thôi nhé. Rượu sẽ bị lật ngược đấy.”
“Anh ghét nghĩa vụ với gia đình.”
Alexa cầu xin sự kiên nhẫn. Nick nhắc cô nhớ về một đứa trẻ kéo lê chân mình trên đất vì muốn ở nhà chơi đồ chơi thay vì đi gặp họ hàng.
Hai tuần đã trôi qua trong sự êm ái tương đối ngoại trừ lời phàn nàn ngày càng nhiều của anh về kỳ nghỉ. Maggie đã nhắc cho cô biết về ngày lễ Tạ ơn đối với Ryan còn hơn là cơn ác mộng đêm Halloween, vì vậy Alexa đã cố lảng xa chồng mình nhưng từ chối buông tha anh bằng cách nói tránh đi một chút. “Chúng ta không có lựa chọn. Là một đôi mới cưới, mọi người đều hi vọng chúng ta sẽ có mặt trong bữa tối. Dù sao thì sẽ không có quá nhiều người ở đó đâu.”
Nick khịt mũi. “Anh sẽ phát ngấy lên mất.”
“Thế thì uống say đi.”
Anh quắc mắt nhìn sau đó rẽ vào lối đi dẫn tới ngôi nhà. Bánh ga tô, bánh nướng và rượu vang va lạch cạch vào nhau ở ghế ngồi đằng sau nhưng vẫn giữ ổn định. Cô với lấy tay nắm cửa, rời khỏi xe, và duỗi dài chân ra. Sự buốt giá của cơn gió tháng Mười một hất tung vạt váy lên và luồn qua chiếc quần tất dày mà cô mặc dưới chiếc váy ngắn. Cô run lập cập và nhìn chiếc xe đã đỗ ngay ngắn trên bãi cỏ. “Em biêt là chúng ta sẽ bị trễ mà.”
Nét mặt anh thay đổi, trở nên mềm mại hơn, thân mật hơn. Đôi mắt sâu thăm thẳm màu hạt dẻ lấp lánh kí ức về buổi sáng sớm nay, về chiếc ga giường nhàu nhĩ, ấm áp, những tiếng kêu rên rỉ và nụ hôn dài ướt át. Cơ thể của cô trở nên chú ý với hình ảnh đó ngay lập tức. Đôi nhũ hoa nhô lên dưới chiếc áo len màu tím, chất lỏng nóng co thắt tràn ra giữa hai đùi.
Anh với tay ra và dùng một ngón tay vuốt ve dọc theo má, sau đó nhẹ nhàng đuổi bắt theo viền môi dưới của cô. “Anh đã hỏi rõ ràng là liệu em có muốn tiếp tục không, nhớ chứ?”
Hơi nóng bừng lên trên má cô. “Anh đáng lẽ không nên bắt đầu tại từ đầu như thế chứ. Anh biết là chúng ta bị trễ rồi mà.”
“Chúng ta có thể bỏ qua mọi thứ và dành ngày lễ Tạ ơn ở trên giường mà.” Dạ dày chùng xuống với tiếng thì thầm của anh. “Em đang nghĩ gì?”
“Em nghĩ là anh đang cố cám dỗ em.”
“Thế nó có hiệu quả không?”
“Không. Đi thôi.” Cô nghe thấy tiếng cười trầm đục của anh phía sau. Anh biết cô đã nói dối. Anh lúc nào cũng lôi cuốn cô. Sau hai tuần quan hệ đều đặn, cô vẫn không thấy thỏa mãn với chồng mình, và một ngày trên giường với anh giống như một thiên đường quá đỗi tuyệt vời.
Cô mang đống bánh và anh cầm rượu vang. Cửa mở và ngay lập tức họ bị bao bọc bởi các thành viên trong gia đình, với những lời chào mừng ầm ĩ và những cái bắt tay, các loại rượu được dúi vào tay và vô số những cuộc chuyện trò đan xen nhau.
“Con chào mẹ.” Cô hôn Maria và hít lấy hít để món gà tây béo ngậy với xúc xích trộn. Một luồng hơi trông như đám mấy ẩm ướt, mỏng manh bay lên trong không khí vây lấy cô trong sự ấm áp. “Mùi thơm quá. Trông mẹ thật đẹp.”
“Cảm ơn con. Thật quá tuyệt vời khi trả xong đống nợ thế chấp, như trút được gánh nặng vậy.”
Sự sợ hãi nhói lên trong cô. Alexa cúi thấp xuống, “Mẹ, mẹ nhớ là đừng đả động gì đến điều đó nhé – mẹ có nhớ thỏa thuận không?”
Maria thở dài. “Được rồi, con yêu. Mẹ chẳng qua là cảm thấy rất biết ơn và thấy thật kì cục nếu không nói gì.”
“Mẹ!”
“Được rồi, môi của mẹ bị niêm phong mà.” Bà trao cho cô một nụ hôn thật nhanh và chuẩn bị sẵn sàng một khay đồ nguội.
Alexa nhón lấy một quả ô liu xanh từ khay đựng đồ khai vị. “Con sẽ mang ra ngoài.”
“Đừng ăn hết chúng trên đường đấy. Nick đâu con?”
“Đang nói chuyện với cha trong phòng khách.
“Chúa giúp họ.”
Alexa mỉm cười và nhập cuộc với chồng. Anh với tay lấy quả ô liu màu đen và nhét nó vào miệng. Quả nhiên, cô nghĩ. Anh thích ô liu đen, còn cô thích ô liu xanh. Rất nhiều thứ họ hoàn toàn trái ngược nhau. Trong một vài khía cạnh khác, họ lại tương đồng đến hoàn hảo.
Cô cháu họ của Alexa chạy xuống sảnh. Mái tóc màu vàng mật ong đổ xuống quanh vai cô bé, đôi chân trần lộ ra dưới chiếc váy dạ tiệc màu xanh lá cây, chất liệu nhung sang trọng với chiếc váy xòe bồng bềnh làm cô bé như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Taylor nhảy phắt lên, nhào vào tay cô, và Alexa bắt được cô bé một cách gọn ghẽ rồi để cô bé trượt xuống ngồi vắt trên hông mình. “Chào vòi nước của cô.” “Cô Al, cháu muốn ăn kem.”
“Cháu có thể ăn nó sau mà.”
“Vâng. Cháu muốn ăn ô liu.”
“Xanh hay đen?”
Cô bé làm bộ mặt nhăn nhúm khủng khiếp mà chỉ có trẻ sơ sinh mới có thể thành thạo như thế. “Xanh kinh lắm.”
Alexa trợn mắt lên khi nhìn thấy vẻ mặt hân hoan chiếu thẳng của chồng mình. Nick lấy một quả ô liu đen căng mọng và kẹp nó ở đầu ngón tay. “Trẻ con có vị giác thật tốt. Của cháy đây.” Anh đưa cho Taylor và quan sát cô bé nhai một cách vui vẻ. “Ngon không?”
“Ừm. Giờ cháu được ăn kem chưa?”
Alexa bật cười. “Sau bữa tối, được chứ? Ra bảo mẹ mặc váy cho cháu đi.”
“Vâng.” Taylor chạy biến đi, bỏ lại người lớn cùng nhau uống rượu và nhai thức ăn, những tràng cười chốc chốc lại nổ ra.
Alexa để ý là chồng mình đã áp dụng lời khuyên của cô và bắt đầu uống từ sớm. Anh cầm ly rượu Scoch bằng những ngón tay siết chặt, gật đầu với những cuộc trò chuyện khác nhau nhưng vẫn giữa một thái độ dò xét đầy khoảng cách khiến co trái tim cô nhói lên. Sau đó ánh nhìn của anh ngừng lại và ngước lên bắt gặp ánh mắt cô.
Bắt lửa.
Không gian như sáng lên và tích điện xung quanh họ. Anh nhướn một bên lông mày với vẻ tinh quái hài hước và đảo mắt hướng về một trong những phòng ngủ.
Cô lắc đầu và cười. Sau đó xoay gót chân đi tìm các cháu của mình.
***
Nick quan sát vợ mình vui vẻ trong sự gần gũi cùng gia đình. Nick nhớ tới những kỳ nghỉ lễ của mình tại nhà. Mẹ anh uống say trong khi cha anh gạ gẫm tất cả những vị khách nữ hấp dẫn. Anh nhớ mình có thể lén lấy những chai rượu và xì gà vì chẳng ai quan tâm. Anh nhớ về con gà quay to lớn được bày biện, được nấu bởi cô giúp việc, và những món quà giáng sinh cha mẹ chưa bao giờ ở bên cạnh để xem chúng được mở ra.
Nhà McKenzie dường như lại rất khác. Sự ấm áp, chân thành rộn ràng dưới tất cả sự hỗn độn đời thường. Kể cả khi Jim cố gắng hòa nhập lần nữa, thậm chí phải mất hằng năm trời cho những cô con gái của bác Maria cuối cùng cũng có thể tha thứ được cho ông. Gia đình của Alexa chắc hẳn suýt tan vỡ, nhưng họ đã vượt qua cơn bão tố và giờ có vẻ khăng khít hơn.
Nick vật lộn để đóng tròn vai trò của một người chồng mới cưới và không thất bại trong đống mưu mẹo. Một ánh sáng le lói về những hình ảnh thân thuộc bỗng bùng lên thành một ngọn lửa mạnh mẽ, nhưng anh dập tắt nó bằng cách thổi mạnh một cách kiên quyết. Đây không phải là gia đình anh và anh được chào đón bởi vì đã cưới Alexa. Anh cần phải nhớ điều đó. Cảm giác nghèn nghẹt khao khát đầy ảm đạm chèn lên ngực nhưng anh lờ nó đi. Chắc rồi, họ dường như có vẻ chấp nhận anh, nhưng chỉ bởi vì họ tin đám cưới đó là thật. Giống như tất cả những thứ khác, sự chấp nhận cuối cùng cũng kết thúc.
Anh đáng ra phải quen với ý tưởng này sớm hơn mới phải.
Jim vỗ vào lưng anh và gọi với sang người anh em của mình. “Charlie, anh có nghe về những gì Nick làm với bến cảng không?”
Bác Charlie lắc đầu.
“Hãng của cháu nó là một trong vài công ty trúng thầu hoàn toàn việc nâng cấp cho những tòa nhà ở đó. Chúng ta đang nói về sự kiện trọng đại đấy.” Jim nhả khói thuốc với sự hãnh diện. “Giờ em đã có một bác sĩ và một kĩ sư để khoe khoang đây. Không xoàng, phải không?”
Bác Charlie đồng ý và ném về phía Nick hàng tá câu hỏi về nghề nghiệp. Bên trong, có cái gì đó đã dịch chuyển. Anh đưa ra câu trả lời nhưng bức tường kiên cố bao quanh cảm xúc phát ra tiếng ầm ầm cảnh báo. Jim nói giống như thể anh không phải là con rể, mà là con đẻ, so với Lance. Maria đã nhắc về thức ăn ưa thích của anh và chỉ vào chúng, tươi cười với vẻ dễ chịu khi anh có vẻ ngại ngùng với sự chú ý của bà. Bác Eddie thì mời anh tới thăm nhà, xem thử chiếc ti vi màn hình phẳng mới mua và theo dõi trận đấu của Những gã khổng lồ, dường như với thái độ hài lòng khi chấp nhận một thành viên nam khác trong gia đình.
Anh cần phải nghỉ giải lao để đầu óc thông thoáng trở lại, nên ngỏ ý xin phép và đi xuống hành lang để tìm một phòng tắm còn trống. Trên đường đi, anh thoáng thấy một đám phụ nữ đang cười khúc khích tụ tập trong một căn phòng nhỏ. Alexa bế đứa trẻ trên tay – cô cháu họ của cô, anh cho là vậy – và đu đưa qua lại để dỗ dành với vẻ duyên dáng nữ tính rất tự nhiên. Một người phụ nữ thì thầm nhỏ đến mức anh chỉ bắt được đoạn cuối “làm tình tuyệt vời” khi dừng ở lối ra vào.
Đám người chợt dừng lại và nhìn chòng chọc vào anh trong sự im lặng.
Nick dồn trọng lượng về một bên chân, đột nhiên cảm thấy không thoải mái với cái nhìn trân trối của tất cả chị em họ của Alexa. “Chào, ừm, chỉ là tôi đang đi tìm một phòng tắm còn trống thôi.”
Họ gật đầu nhưng vẫn giữ nguyên thái độ dò xét. Cuối cùng, Alexa lên tiếng. “Dùng căn phòng đằng sau phòng ngủ ấy, anh yêu. Và đóng cửa lại giúp em, được chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Anh đóng cửa, bỏ lại tiếng cười rúc rích bên trong, sau đó cả nhóm tản ra chạy toán loạn. Nick lắc đầu và hướng về phía sau.
Anh bị dừng giữa chừng vì đứa trẻ ba tuổi.
“Chào chú.”
“Chào cháu”, anh đáp lại. Đôi mắt mở to của cô bé trông thật nghiêm túc, anh nuốt khan, tự hỏi liệu mình có phải trò chuyện với cô bé hay nói qua loa vài câu chấp nhận được và đi tiếp không. “Ừ, chú đang đi tìm phòng tắm.”
“Cháu phải ngồi bồn cầu”, cô bé thông báo.
“Ồ. Được rồi, sao cháu không tìm mẹ hỏi xem nhỉ?”
“Mẹ cháu không ở đây. Sắp ra rồi. Nhanh đi chú.”
Cô bé chìa bàn tay nhỏ nhắn ra với lấy và anh phát hoảng. Chẳng cách khỉ gió nào có thể khiến anh giúp được đứa trẻ ngồi bồn cầu cả. Anh không biết phải làm gì. Sẽ thế nào nếu có gì đó xảy ra? Anh lùi lại vài bước và lắc đầu. “Ừ, không, sao cháu không gọi cô Alexa để đưa cháu đi nhỉ?”
Gương mặt cô bé nhăn nhó một chút. “Phải đi ngay. Hỏng rồi.”
“Đợi đây nhé.”
Anh quay lại và gõ cửa nơi những người phụ nữ đang ở đó. Lần nữa, sự im lặng lại đổ xuống qua lớp cửa gỗ ngăn cách. “Ai đấy?”
“Nick. Ừm, Alexa, cháu em muốn em cho cô bé ngồi bồn cầu đấy.”
Một khoảng dừng. “Em đang bận, anh yêu. Chỉ cần đi với con bé thôi, được chứ. Mất vài phút thôi.” Anh nghe tiếng lầm rầm, sau đó là tiếng khúc khích. Nick đành rút lui, sợ phải thừa nhận là anh không thể xoay xở gì được trước một nhóm phụ nữ luôn xem xét từng cử động của mình. Anh quay lại với cô bé con.
“Ừ, cháu có thể đợi một chút không? Có thể bà cháu sẽ đưa cháu đi?”
Taylor lắc lắc những lọn tóc vàng óng và nhảy lên nhảy xuống. “Phải đi ngay bây giờ, đi mà, đi đi chú.”
“Một phút thôi.” Anh phóng xuống hành lang và vào phòng bếp nơi Maria đang bận rộn với đống gà tây nhồi. “Bác Maria?”
“Ừ, sao hả Nicholas?”
“Vâng, Taylor cần đến phòng tắm và muốn bác đưa cô bé đi.”
Bà làm vầng trán nhăn lại với đôi lông mày rướn lên và tiếp tục phết dầu ăn lên con gà. “Không thể ngay bây giờ được, sao cháu không đi với con bé nhỉ? Chỉ vài phút thôi.”
Nick tự hỏi cái gì sẽ xảy ra nếu anh òa lên khóc. Sự khủng khiếp của tình huống này táng cho anh một cú như trời giáng, và Nick nhận ra mình không còn sự lựa chọn nào khác hoặc Taylor sẽ tè ra quần áo của con bé và nói là do anh, sau đó anh sẽ lâm vào rắc rối.
Anh lại lao đi và tìm thấy cô bé đang nhảy lò cò bằng một chân. “Được rồi, đi nào. Cố nhịn nhé, nhịn, nhịn.” Anh kéo dài câu nói như ngân nga thánh ca khi đóng sầm cửa lại và mở nắp bồn cầu lên. Cô bé tốc váy lên và chờ đợi, vì vậy anh cho là cô bé cần sự giúp đỡ với đồ lót. Anh nhắm mắt lại và kéo nó xuống, sau đó nhấc cô bé lên ngồi trên thành bồn cầu. Anh nghe tiếng thở phù nhẹ nhõm và một tiếng róc rách đều đều liền biết rằng đến giờ thì mọi thứ ổn rồi. Sự tự tin của anh quay trở lại. Anh có thể xoay xở với một đứa trẻ. Chẳng có gì phải sợ cả.
“Cháu muốn kem.”
Ôi, khỉ thật.
Nick viện lại y nguyên những lời Alexa từng sử dụng khá hiệu quả. “Cháu có thể ăn kem sau bữa ăn.”
“Không, bây giờ cơ.”
Anh hít vào một hơi và thử lại lần nữa. “Cháu chắc chắn là sẽ được ăn kem. Chỉ cần đợi lâu hơn một chút, được không?
Môi dưới của cô bé run run. “Cháu muốn kem bây giờ cơ. Cháu đã đợi, rồi lại đợi, cháu hứa sẽ ăn hết bữa tối nếu chú cho cháu ăn kem. Nhé chú?”
Môi của anh hé xuống khi nhìn thấy sự khẩn khoản của cô bé. Anh nên làm gì bây giờ đây? Nick tự nhắc nhở bản thân rằng anh là một doanh nhân thành đạt. Một cô bé thì có thể gây ra điều gì tồi tệ cơ chứ?
Anh giữ giọng cương quyết. “Đầu tiên cháu ăn tối, sau đó cháu có thể ăn kem. Cháu phải nghe lời mẹ và cô cháu.”
Môi dưới của cô bé run bần bật. Nước mắt đầm đìa chảy ra dưới đôi mắt xanh như búp bê. “Nhưng mẹ cháu và cô Al không bao giờ nghe cháu. Cháu hứa, hứa, hứa sẽ ăn hết mọi thứ trên đĩa của mình, nhưng cháu muốn kem bây giờ cơ. Chú có thể lén lấy một ít từ tủ lạnh, cháu sẽ ăn ngay tại đây và sẽ không bao giờ kể đâu. Chú sẽ bạn tốt nhất của cháu mãi mãi! Làm ơn đi mà!”
Anh tỏ ra vô cùng lúng túng và sợ hãi vì mắc kẹt trong tình huống oái oăm này. “Chú không thể.”
Taylor bắt đầu khóc.
Ban đầu anh nghĩ mình có thể chịu được. Vài giọt nước mắt, anh có thể dỗ cho cô bé nín khóc, mang cô bé tới bên mẹ mình, và vẫn là một người trưởng thành sau toàn bộ chuyện này. Nhưng giờ cô bé mở to miệng ra và khóc lóc trong khi nước mắt rơi lã chã trên đôi má mịn màng, ửng đỏ. Môi cô bé run run và trông thật đáng thương. Nick không thể chịu đựng được nữa. Sau khi van nài cô bé ngừng khóc nhưng không được, anh cuối cùng cũng phải dùng biện pháp còn lại.
“Được rồi, chú sẽ lấy kem cho cháu.” Cô bé vẫn sụt sịt nhưng tươi tỉnh hẳn lên. Những giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài màu vàng và đậu lại trên má. “Cháu sẽ đợi ở đây nhé.”
Anh để lại cô bé ngồi trên bồn cầu và bước trở lại hành lang. Anh nhận ra một cặp vợ chồng, ông bà hay họ hàng của Alexa tại hành lang và họ dừng lại, nhưng anh tiếp tục bước về phòng bếp nơi chìm ngập trong đống hỗn độn, mở tủ, và tìm kem. Anh dừng lại, chờ đợi bị phát hiện.
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Vì vậy anh bóc vỏ kem, vớ lấy một chiếc khăn ăn và quay trở lại phòng tắm.
Taylor vẫn trong nhà vệ sinh.
Anh cầm chiếc kem và cô bé chìa bàn tay mũm mĩm, nở một nụ cười ngọt ngào nhất Nick từng thấy trong đời. Trái tim anh đập loạn xạ, và cô bé nhìn vào mắt anh và hứa với cả thế giới. “Cảm ơn chú. Chú sẽ là bạn tốt nhất của cháu!”
Sự hãnh diện trào lên trong anh khi cô bé vui vẻ thưởng thức kem. Trẻ con thì lúc nào cũng đói dù thế nào đi nữa, anh cảm thấy lạc quan về việc cô bé sẽ ăn bữa tối nhưng quyết định sẽ tốt hơn nếu nói với cô bé toàn bộ việc này nên được giữ kín.
“Này, Taylor?”
“Dạ?”
“Đừng quên vụ kem này là bí mật đấy, nhớ không? Chỉ giữa cháu và chú thôi.”
Cô bé gật đầu một cách nghiêm túc. “Emily và cháu cũng có rất nhiều bí mật với nhau. Nhưng chúng cháu chẳng nói cho ai biết cả.”
Anh gật đầu với vẻ thỏa mãn. “Chính xác. Bí mật thì không thể nói cho bất cứ ai.”
Ai đó gõ cửa. “Nick, anh có đây không?” “Đi đi, Alexa, bọn anh ổn. Chờ ngoài đó một phút thôi.”
“Cô Al, đoán xem?” Taylor hét lên. “Cháu có kem này!”
Nick nhắm nghiền mắt. Để mặc cho cô bé làm tan nát trái tim mình.
Cánh cửa bật mở. Nick tưởng tượng cảnh tượng trước mắt. Taylor ngồi trên bồn cầu, ăn kem, trong khi anh cúi mình trên chiếc ghế đẩu trước mặt cô bé, tay cầm giấy vệ sinh.
“A, khỉ thật.”
“Khỉ, khỉ, khỉ”, Taylor lặp lại một cách vui vẻ. “Thấy kem của cháu không, cô Al? Cháu có nó từ chú ấy đấy! Bạn tốt nhất của cháu.”
Nick chờ đợi sự bùng nổ. Một tràng cười. Bất cứ thứ gì cũng được ngoại trừ sự im lặng chết chóc từ lối ra vào phòng tắm. Cuối cùng, anh cũng đánh liều và ngước nhìn lên, Alexa nhìn chòng chọc vào anh với sự sửng sốt cực độ, sốc, và thứ cảm xúc khác nữa mà anh không hiểu. Gần như khó xử.
Cô hắng giọng bắt đầu. “Cháu chỉ được làm lần này thôi nhé, vòi nước. Cắn miếng cuối cùng đi rồi đưa kem cho cô.” “Vâng.”
Nick tự hỏi sao cô bé không tranh luận gì với Alexa, sau đó phát hiện ra anh nên biết ơn điều đó. Vợ anh khéo léo bọc phần kem còn lại trong nắm giấy và vùi sâu nó vào thùng rác. Cô huých cho Nick một cái vào cạnh sườn, nhấc Taylor ra khỏi toa lét, và lấy cuộn giấy từ tay anh để chùi cho cô bé. Alexa kéo quần lót của Taylor lên, vuốt phẳng lại váy, rửa hai tay và chùi nhanh qua miệng của cô bé để xóa sạch bằng chứng.
Sau đó Alexa bước ra khỏi phòng tắm với đứa trẻ ba tuổi hạnh phúc và một người lớn đang lúng túng. Cô ngồi xổm và nói nhỏ vào tai Taylor. Cô bé gật đầu, sau đó chạy đi nhập cuộc với những vị khách.
“Em nói gì với con bé thế?”, anh hỏi.
Cô cười với vẻ tự mãn từng trải. “Nói với con bé nếu hé ra một lời nào về vụ kem thì sẽ không nhận được tí kem nào từ chúng ta nữa. Tin em đi, bọn trẻ con sẽ nói ngôn ngữ của chúng ta.”
“Em không điên chứ?”
Cô quay lại nhìn mặt anh. “Anh đang đùa à? Anh không có tí ý tưởng nào về bao nhiêu thứ mà em đã phải dọa con bé. Nó đã khóc, đúng không?”
Miệng anh há hốc ra. “Ừ, làm sao em biết?”
“Xảy ra mọi lần với em mà. Anh không có cơ hội đâu. Ồ, một thứ nữa.”
“Ngay bây giờ, em đang hứng khởi đến mức không tin được và em sẽ chỉ cho anh chính xác là đến mức nào khi về đến nhà.” Sự sửng sốt như cắt xoẹt qua người anh. “Em đang trêu anh.”
Cô đáp lại bằng một nụ hôn rộng miệng, đột ngột, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi, làm anh ngượng chín mặt. Sau đó đẩy anh ra bằng một nụ cười tinh quái. “Không. Nhưng em chắc chắn sẽ chơi đùa với anh sau đó.”
Rồi cô lả lướt đi ra khỏi phòng ngủ, bỏ lại anh đứng như trời trồng trong trạng thái hưng phấn và vẻ bối rối trên gương mặt.
Ôi, phụ nữ.
***
Hai tuần sau đó, Nick tự hỏi liệu toàn bộ sức mạnh có biến mất sau khi một người đàn ông ngủ với một người phụ nữ không.
Buổi nói chuyện cuối cùng của anh với Conte đã đảm bảo rằng quyết định sẽ thực hiện vào đầu năm sau. Anh tỏ ra lúng túng suốt khoảng thời gian nói chuyện với gã đàn ông đó, vì anh ta ngay lập tức hỏi Alexa thế nào, nhưng rồi lại nghĩ rằng anh đã xử lý tốt tình huống này. Các nhà đầu tư đã đánh giá sát sao giữa Nick và StarPrises – một công ty lớn có trụ sở tại Manhattan. Anh có một buổi hội nghị để trình bày mô hình và bản thiết kế hoàn chỉnh trước Giáng sinh. Cảm ơn thánh Dryshell đã phù hộ cho anh, vì họ đã bước gần đến cuộc chiến cuối cùng rồi. Không may là, Nick không có chút manh mối về việc vị Bá tước sẽ gây ảnh hưởng theo cách nào và điều đó làm anh bồn chồn không yên.
Anh mong mỏi được về nhà và nhẩn nha với một bữa tối ấm áp, nồng nhiệt, theo dõi trận đấu của Những gã khổng lồ, và trườn vào giường với vợ. Với toàn bộ ý định sẽ không đi ngủ. Khi anh mở tung cửa ra, giậm mạnh để hất những hạt tuyết còn nán lại trên giày và bước vào trong nhà, anh đang tự hỏi anh sẽ có thể ăn, và sau đó chuyển sang phần quan trọng nhanh đến mức nào thì đột nhiên dẫm phải một đống phân chó.
Anh gầm lên trong cơn giận dữ và nâng chiếc giày lên. Chiếc giày da Italia được khâu bằng tay giờ được nhuốm màu nâu sẫm hơn vốn có. Sàn gỗ tuyệt đẹp của anh giờ ố bẩn. Mùi hôi thối của chất thải thay vì mùi nấu nướng. Anh sắp sửa giết cô.
“Alexa!”
Cô hấp tấp chạy vào trong bếp, mặt đỏ lên vì cảm giác tội lỗi xen lẫn xấu hổ, sau đó đứng sững lại. Một bóng đen dài núp đằng sau. Đôi mắt Nick nheo lại khi hiện lên trong tầm mắt con chó săn xơ xác đã ám ảnh những giấc mơ của mình. Và anh quyết định, quan hệ rồi hay chưa quan hệ, người phụ nữ này không còn trong sự kiểm soát nữa.
“Đưa nó đi. Ngay.”
“Nhưng…”
“Ý anh là, Alexa. Vì chúa, anh muốn con chó đó ra khỏi nhà. Nhìn xem nó đã làm cái gì này.”
Cô biến mất, sau đó tiến hành quét dọn đống lộn xộn đó bằng túi đựng rác và một cuộn khăn giấy. Anh cẩn thận cởi bỏ chiếc giày ra và bước vòng qua đống phân trong khi theo dõi cô mải mê với nhiệm vụ và lời giải thích tha thiết.
“Chỉ cần nghe một giây thôi. Em nhận ra chúng ta không thể giữ nó – em thậm chí không cố gắng để thuyết phục anh – nhưng trung tâm cứu trợ động vật gọi cho em là thời gian của nó đã hết và nó sẽ bị buộc phải cho ngủ hôm nay. Em không biết tại sao không một ai muốn nhận nuôi nó cả – nó là một con chó đáng yêu – và nếu chúng ta giữ nó một hoặc hai ngày, em có thể hứa là sẽ tìm cho nó một ngôi nhà.”
Bóng đen lượn lờ trong phòng bếp, đôi mắt vàng không phản ánh cảm xúc gì khi chờ đợi lời phán quyết. Anh phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ. “Không ai muốn nó cả bởi vì nó là con chó xấu xí nhất anh từng thấy. Nó có thể rất nguy hiểm.”
Cô há hốc miệng. “Nó rất ngọt ngào, thậm chí không biết thế nào là gầm gừ. Trung tâm nói với em là họ đã tìm thấy nó trên một con đường khô như hoang mạc với một chân bị gãy. Nó chắc chắn đã bị vứt ra từ một chiếc xe đang di chuyển.”
Chết tiệt.
“Nó thật phiền phức nhưng em nghĩ nó thông minh và chưa từng được ai huấn luyện cả. Em sẽ giữ nó trong phòng sau nhà, em hứa sẽ lau dọn và đưa ra khỏi nhà trong vài ngày nữa. Làm ơn, Nick? Chỉ cần cho em vài ngày thôi.”
Phát điên lên với sự khẩn khoản của cô và phản ứng của con chó, anh tháo chiếc giày và bước qua con vật. Như thế muốn thử thách, anh đứng trước con chó và chờ đợi bất kỳ dấu hiệu bạo lực nào để có cớ ném nó đi.
Thay vào đó, chẳng có gì xảy ra cả. Không ve vẩy đuôi, không gục đầu xuống, không gầm gừ. Chỉ là…chẳng có gì… trừ cặp mắt vàng trống rỗng.
Sự ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng, anh quay người lại với con chó, và quyết định: “Chỉ vài ngày thôi đấy”.
Cô trông có vẻ được giải thoát và biết ơn nên anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có thật sự có quyền lực gì không. Sau đó quyết định lấn tới. “Em đã nấu cơm tối chưa?”
“Gần xong rồi. Cá hồi nướng với rau tươi và cơm thập cẩm. Rượu vang đang ướp lạnh. Sa lát xong rồi. Anh sẽ có nhiều thời gian để xem trận đấu của Những gã khổng lồ đấy.”
Anh gật gù, tỏ ra ấn tượng với hiểu biết của cô về những gì một người đàn ông muốn đòi lại sau khi anh ta nhượng bộ. Anh thử tiến một bước xa hơn. “Anh nghĩ là mình sẽ tắm trước bữa tối.” “Em sẽ mang một ly rượu vang cho anh. Sau đó anh có thể ngồi ăn trước màn hình.”
“Có thể anh sẽ làm thế.”
Cô vội vàng đỡ lấy chiếc áo khoác và dẫn anh lên gác. Nick quyết định là vài ngày với con chó cũng xứng đáng với sự biết ơn của cô. Với suy nghĩ thỏa mãn ấy, anh bước vào phòng ngủ và cởi quần áo ra.
***
Alexa tạm thời đưa con chó mới vào căn phòng phía sau, nơi được bao phủ bởi những tấm chăn cũ đã bị rách toạc mà cô tìm thấy trong căn hộ của mình. Cô sắp xếp thức ăn, nước và đặt một nụ hôn lên đầu con chó. Trái tim cô hơi thắt lại khi để ý thấy con chó chưa bao giờ vẫy đuôi. Chưa một lần. Có cái gì đó ở con chó níu kéo cô, nhưng cô buộc mình bằng lòng với việc chỉ dành thêm thời gian để kiếm cho nó một ngôi nhà yêu thương.
Giờ đã đến lúc phục vụ chồng.
Cô rót một ly rượu vang và leo lên tầng. Âm thanh vòi nước vọng ra từ hành lang, ruột gan cô chợt thắt lại với cảm giác đầy phấn khích. Sự ẩm ướt ấm nóng đã rỉ ra giữa hai chân khi cô nghĩ về việc làm tình với Nick. Cặp nhũ hoa cứng lại khi mở cửa phòng tắm và một đám mây hơi nước xông ra, cô đặt chiếc ly cạnh bồn rửa tay. Sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
“Rượu của anh trên bồn rửa tay, anh yêu.”
Giọng anh phát ra nghèn nghẹt. “Cảm ơn em.”
Cô kéo bức rèm phòng tắm qua một bên, bước vào chiếc bồn bằng đá hoa cương rộng rãi, và mỉm cười. “Không có gì.”
Người đàn ông trông như thể vừa bị giáng một quả búa tạ vào đầu.
Cô nhân cơ hội đưa tay vòng qua cổ anh. Cơ bắp trơn láng, ướt át áp vào những đường cong của cô, cái phần cứng cáp và làn da ram ráp đầy lông của anh làm cô phát điên. Cô không thể hết thỏa mãn với cơ thể anh. Cô nhận ra rằng họ chưa bao giờ tắm chung cùng nhau trước đây, chưa bao giờ tiến đến mức độ thân mật như vậy, nhưng anh dường như hoàn toàn hưởng ứng.
Và đúng như vậy.
Trong vòng hai giây, bộ phận cương cứng trỗi dậy và đòi hỏi, anh phát ra tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng và tiến sát đến bên cạnh, đôi môi hạ xuống đặt lên môi cô để nếm, đòi hỏi, và thỏa mãn.
Lưỡi anh đưa vào đưa ra với sự đói khát mãnh liệt, và cô đâm móng tay mình sâu trong làn da ướt và chà xát vào thân thể đầy xà phòng của anh. Vòi hoa sen xịt nước xuống trông giống như một thác nước, mái tóc nhỏ nước xuống quanh mặt khi cô điên cuồng đưa cánh tay vuốt ve khắp cơ thể anh. Cô hôn đáp lại thật mạnh bạo, lưỡi cuộn lấy lưỡi của anh, và sau đó kéo anh lại và quỳ xuống trước anh.
“Alexa.”
“Yên nào.” Nước dội xuống tí tách trên đầu và lưng cô, cô đảo lưỡi xung quanh, mê mẩn hương vị, hình dạng và những tiếng chửi thầm rên rỉ rít lên qua miệng anh bộc lộ sự khoái lạc.
Anh lôi cô lên bằng động tác điên cuồng, chuyển sang tư thế mở rộng chân, và kéo cô hướng về phía ngực mình. Anh dừng lại một chút để nhìn sâu vào mắt cô. Sau đó hạ cô xuống thật mạnh.
Cô há hốc miệng. Anh khấy động bên trong và bó cơ của cô co thắt lại chào đón. Khao khát cuồng loạn như đâm xuyên qua Alexa khi anh bấu chặt lấy hông và di chuyển lên xuống. Cô hét lên và cắn vào vai anh khi động tác xô đẩy của anh ngày càng điên dại, cô hất ngửa đầu ra sau, giũ tung mái tóc ướt và kêu thét lên khi tuôn trào.
Anh ôm cô thật lâu dưới những giọt nước bốc hơi nóng lâm râm rơi vào người, và khi cô nhấc đầu lên, anh vuốt mái tóc mượt mà của cô ra đằng sau.
“Con chó có thể ở đây một tuần.” Cô bật cười và vuốt ngón tay dọc theo đường viền của khuôn mặt anh, yêu cái cách anh nhìn khi thư giãn và chòng ghẹo cô, yêu tất cả mọi phần ương ngạnh của người đàn ông này, người là đối tác làm ăn, cũng là chồng cô và hơn thế nữa.
“Em không làm điều này vì con chó đâu. Đây chỉ đơn thuần là vì vài lý do vị kỷ thôi.”
“Đúng là mẫu phụ nữ của anh.”
“Em mang rượu cho anh rồi đấy. Bữa tối cũng sẵn sàng rồi.”
Anh không nói gì, chỉ tiếp tục ngắm nhìn cô. Không thể tin được trống ngực lại đập nhanh hơn và nhũ hoa của cô lại cứng lên. Quá xấu hổ, cô toan quay đi thì anh ngăn lại, và nụ cười khoái trá thật khiêu khích khi trượt một bàn tay xuống dần bên dưới và nhẹ nhàng ấn một ngón tay vào chỗ đó.