Thượng Vị Giới Giải Trí

Chương 8: ​


Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 8: ​


Giang Trạm đã sống nhiều năm như vậy đương nhiên đối với việc bị xin WeChat đã gặp rất nhiều lần, nhưng xin ngay trên sân khấu như vậy vẫn là lần đầu tiên đi.
Giang Trạm có chút kinh ngạc, đúng là chương trình tuyển tú mà, cái gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng mà..
Giang Trạm: “Em không có WeChat”.
Mọi người: “?”
Đồng Nhận Ngôn cười đến chảy nước mắt: “Cậu vì cự tuyệt Bối Bối lão sư nên mới cố ý nói như vậy hả?”
Giang Trạm lúc cự tuyệt người khác luôn rất nghiêm túc, y chưa bao giờ xem việc này là đùa nghịch.

“Không phải.

Em chưa tải app về với lại cũng thấy không cần thiết.”
Đan Hách như đoán được cái gì: “Lúc trước cậu ở nước ngoài sao?”
Giang Trạm: “Đúng vậy ạ, vừa mới về nước.”
Nhung Bối Bối khôi phục lại vẻ bình tĩnh nhưng mặt vẫn còn hồng hồng: “Được rồi đừng lấy em ra đùa nữa.”
Đồng Nhận Ngôn nghẹn cười: “Được rồi, anh hiểu mà.

WeChat có thể để xuống sân khấu rồi add sau.”
Nhung Bối Bối chán nản: “Đồng lão sư, anh đủ rồi nha.”
Trường quay bắt đầu rộn ràng.
Đồng Nhận Ngôn sắc mặt đại biến nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi đã dùng năng lực thượng thừa mà điều chỉnh biểu tình nghiêm túc trở lại.

“Tốt.

Chuẩn bị đi.”
Trường quay an tĩnh trở lại.

Mọi người đều tập trung chú ý Giang Trạm.

Y đưa micro lên bắt đầu hát, bài hát tên là “Không đến được.”
Hàng mi khép hờ cất lên giọng hát trầm thấp: “Đôi mắt biết cười của em như một chiếc cầu cong cong..”
Ban cố vấn cùng các thí bị giọng hát này làm cho triệt để kinh diễm..
Đồng Nhận Ngôn cùng Đan Hách nhìn nhau, Nhung Bối Bối kinh ngạc mà nhìn chăm chú lên sân khấu, Diêu Ngọc Phi khắc chế biểu cảm cố gắng làm cho mình trông như rất trầm tĩnh.
“Ở phía cuối chân cầu ấy, anh sẽ không bao giờ bước đến được.
Cảm giác mỗi khi em bên cạnh là gió như gào thét.
Nỗi nhớ như là thuốc đắng, không ngờ lại khó chịu đến thế.
Từng phút từng giây
Anh tìm không thấy, anh cũng không đến được.
Thứ mà em gọi là tương lai tốt đẹp
Anh chẳng cần bất kì điều gì em có biết chăng?
Nếu như em hiểu được anh

Vào giây phút này đây, anh muốn nhìn thấy em.
Thứ em luôn tìm kiếm, cái thứ gọi là tình yêu tốt đẹp.
Anh dựa vào thật gần, cẩn thận bảo vệ không dám bỏ qua dù chỉ một phút giây.
Mong em có nhìn thấy được.” [1]
Giọng hát của Giang Trạm rất trong, âm vực cũng rộng, chất giọng cũng rất tốt lại mang được cảm xúc vào trong câu hát, nhưng có thể nghe ra được y không dùng thêm kỹ xảo biểu diễn.
Lúc câu hát đầu tiên cất lên đã miêu tả được một đôi mắt cười cong cong.
Đáng tiếc vĩnh viễn cũng không thể đến được.

Kỷ niệm tốt đẹp dày vò mỗi phút mỗi giây, giống như tiếng gào thét của gió.
Background trên sân khấu, ánh sáng, trang phụ, vũ đạo thậm chí là lót âm đều có thể cải thiện màn biểu diễn, làm cho biểu hiện trên sân khấu càng thêm lôi cuốn, hấp dẫn.
Nhưng Giang Trạm đến một kỹ xảo cũng không dùng.
Y vô cùng thanh thuần mà dùng chất giọng trong sáng nhất hát một bản tình ca.
Không chỉ thế biểu cảm thể hiện trên sân khấu, sức cuốn hút, tiết tấu cùng lực của giọng hát khiến người khác không thể bắt bẻ được.
Phía khu vực chổ ngồi của các thí sinh một chút động tĩnh cũng không có, mọi người an tĩnh mà lắng nghe, mà cảm thụ cái gọi là tình yêu tốt đẹp.
Bài hát kết thúc.
Ban giám khảo vỗ tay đầu tiên.
Đồng Nhận Ngôn đưa micro lên môi dùng chất giọng trầm thấp mà nhận xét: “Tôi thực cũng muốn bắt bẻ một chút, nhưng mà bài hát này cậu thể hiện lại vô cùng trọn vẹn.”
Khu vực thí sinh một trận kinh hô, có thể khiến miệng độc như hạc đỉnh hồng của Đồng Nhận Ngôn khen một câu trọn vẹn, này không phải sẽ được A sao?
Đan Hách: “Rất êm tai, giọng hát vô cùng trong sáng sạch sẽ, cũng tròn vành rõ chữ.”
Nghe lời khen của các giám khảo thì Giang Trạm rất cao hứng nhưng cũng không dám cao hứng quá sớm.
Những thí sinh trong sân khấu đánh giá sơ bộ hôm nay ngồi ở phía sau các vị cố vấn nên không thấy được toàn bộ biểu tình của bốn người bọn họ, nhưng Giang Trạm lại thấy rất rõ.
Đồng Nhận Ngôn tán thưởng, không sai.

Đan Hách khen ngợi cũng rất rõ ràng.

Nhưng Nhung Bối Bối cung Diêu Ngọc Phi còn chưa có mở miệng đâu.
Mà vị trí của bốn vị cố vấn lại vô cùng rõ ràng, Đồng Nhận Ngôn cùng Đan Hách là thanh nhạc còn Nhung Bối Bối cùng Diêu Ngọc Phi là vũ đạo.
Theo như kinh nghiệm xem qua các màn biểu diễn của những thí sinh khác trước đó không lâu của Giang Trạm thì y hiểu rằng, ở trên sân khấu chỉ biết hát thôi là vô dụng, còn phải biết nhảy.
Quả nhiên, Nhung Bối Bối nhìn Giang Trạm trên sân khấu: “Cậu lựa chọn hát nhạc tình ca mà không dùng phối âm có thể thấy cậu đối với bài hát này vô cùng tự tin”.

“Tôi có thể cho rằng cậu chọn một bài ballad không vũ đạo là bởi vì cậu nhảy không tốt, hoặc có thể nói là không biết nhảy?”
Diêu Ngọc Phi từ lúc Giang Trạm bắt đầu cũng chưa từng nói gì, luôn cố giữ trạng thái bình tĩnh biểu tình trước sau như một.

Nhưng giờ phút này lại đưa micro lên môi chậm rãi nói: “Thử nhảy một đoạn đi.”
Nhung Bối Bối: “Đúng vậy, nhảy thử một đoạn đi.”
Đồng Nhận Ngôn cổ vũ: “Cậu cứ tùy tiện nhảy một đoạn đi, để cho chúng tôi xem thử.”
Hình tượng của Giang Trạm trên sân khấu thật sự quá tốt, y đứng ở nơi đó làm cho người khác không thể dời mắt được.
Mọi người kỳ thật đều đoán được y chọn hát ballad rất có khả năng không chuẩn bị vũ đạo.
Giang Trạm muốn nói gì đó nhưng Diêu Ngọc Phi lại đánh gãy lời của y: “Ở trên sân khấu này không nhảy la không được.”
Nhung Bối Bối ở bên cạnh phối hợp gật đầu.
Diêu Ngọc Phi: “Chỉ biết hát không biết nhảy thì điểm đánh giá sẽ không cao.”

Nhung Bối Bối: “Cậu tự đánh giá là D.”
Diêu Ngọc Phi: “Nếu là tôi, tôi chỉ cho cậu điểm F.”
Giang Trạm: “Cho nên, hiện tại em có thể nói một chút được không ạ.”
Bỗng nhiên tại trường quay ca ca âm thanh phát lên một đoạn nhạc dạo của «Không đến được».
Giang Trạm không tranh cãi, y đi đến rìa sân khấu một bên xoắn tay áo một bên dùng micro nói: “Phần vũ đạo dạo trước em có tập luyện qua nhưng vẫn chưa tốt lắm.

Lần này dựa theo đoạn nhạc phối này mà biểu diễn một điệu múa dân tộc vậy.”
Diêu Ngọc Phi biểu tình hiện tại chính là không thể tin, y sẽ múa?
Nhung Bối Bối kinh ngạc: “Cậu thể hiện múa dân tộc? Đã từng học qua sao?”
Giang Trạm xoắn xong tay áo lại cởi luôn giày và tất đặt ở phía sau sân khâu, y dùng chân trần một lần nữa trở lại giữa sân khấu.

“Khi còn nhỏ có học qua 3-4 năm nên cũng có chút nền tảng.”
Đông Nhận Ngôn chống cằm, nâng mắt chờ mong: “Tốt, không tồi.”
Diêu Ngọc Phi không lên tiếng, cuối đầu nhìn phiếu điểm giấu đi thần sắc.
Ca ca âm nhạc tại trường quay phát lại một lần nữa đoạn nhạc lúc nãy.

Giang Trạm đứng trên sân khấu đưa mắt nhìn các vị cố vấn một vòng, đây là lần đầu tiên y đứng trên sân khấu nhìn thẳng về phía Diêu Ngọc Phi.
Diêu Ngọc Phi vừa vặn ngước mắt lên, cùng tầm mắt của Giang Trạm giao nhau, cậu ta âm thầm giật mình.
Giang Trạm không dấu vết thu hồi tầm mắt.

Y cùng Diêu Ngọc Phi đã lâu rồi chưa gặp nhau, nếu được y cả đời đều không muốn liên quan tới người này nữa.
Không phải vì hai người từng có một đoạn tình cảm ngắn ngủi cũng không mấy vui vẻ mà là vì y quá hiểu cậu ta.
Diêu Ngọc Phi vừa rụt rè lại có chút gấp, cậu ta không biết còn có màn múa dân tộc này.

Lời đánh giá lúc nảy chính là muốn cho Giang Trạm điểm thấp, cũng muốn nói với các vị giám khảo còn lại rằng không thể cho y điểm cao.
Giang Trạm không nghĩ tới lí do phía sau hành động lần này của Diêu Ngọc Phi, nhưng có lẽ bệnh cũ của cậu ta lại tái phát..

Lại bắt đầu không thành thật.
Điệu múa này của Giang Trạm cũng rất quy cũ nên không có nhiều kinh diễm, nhưng có thể chứng minh được y cũng biết một chút vũ đạo, cũng có thể cảm nhạc, biết phối hợp tốt tay và chân.
Giám khảo vô cùng vừa lòng, bắt đầu thảo luận cho điểm.
Lúc này trong trường quay không chỉ có tiếng của giám khảo, nhưng tai của Giang Trạm rất tốt vẫn nghe ra được.
Bốn người bọn họ đang cãi nhau.
Nhung Bối Bối: “Em cảm thấy có thể cho C hoặc B.”
Đồng Nhận Ngôn: “C quá thấp.”
Đan Hách: “Đồng ý.

Ít nhất là B đi, anh cảm thấy cho A cũng được luôn,”
Diêu Ngọc Phi: “Em tán thành ý của chị Bối Bối.”
Đồng Nhận Ngôn: “Vũ sư các người đều không xem trọng y sao? Theo ý anh thì A⁺ cậu ấy cũng xứng đáng, hình tượng tốt như vậy nếu hoạt động trong nhóm nhạc nam thì các fangirl đều chạy theo kêu chồng ơi cho coi.”

Nhung Bối Bối: “Hoạt động nhóm chính là phải cân bằng thực lực.

Trước đó những thí sinh có điểm từ B trở lên thì cho dù là hát hay nhảy đều tốt hơn so với cậu ấy.

Nếu cho cậu ấy điểm A thì làm sao mọi người có thể phục.”
Diêu Ngọc Phi: “Em tán thành.”
Đồng Nhận Ngôn: “Anh không đồng ý.”
Đan Hách: “Nếu không thì xem thêm một chút đi.”
Bốn người ăn ý mà nhìn về phía sân khấu.
Nhung Bối Bối cầm micro lên: “Hiện tại chúng tôi chưa thống nhất được ý kiến, nên là muốn bạn thể hiện thêm một chút nữa, có gì muốn giới thiệu không? Một vài sở trường đặc biệt gì đó cũng được.”
Giang Trạm: PR có tính không.
Giang Trạm định nói thì Đồng Nhận Ngôn đang cuối đầu xem tư liệu bỗng nhiên cầm lấy micro ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn y.

“Cậu tốt nghiệp A Đại.”
Giang Trạm: Ồ, cái này cũng được tính luôn hả.
Giang Trạm: “Vâng.”
Nhung Bối Bối kinh ngạc: “Là A Đại mà tôi biết sao?”
Đan Hách bắt đầu đọc lên tư liệu thí sinh của Giang Trạm: “Tốt nghiệp nhành tài chính Đại học A.

Năm XX là thủ khoa ban tự nhiên của Đại học A.”
Giọng nói vừa dứt mọi người toàn trường quay đều kinh hô!
Này mẹ nó, mẹ nó!
Thi đại học là thủ khoa, tốt nghiệp đại học danh giá sao còn có chiều cao này, khuôn mặt này, lại còn xuất hiện ở đây?
Có còn để cho các thí sinh khác sống nữa không?
Từ chổ ngồi của giám khảo đến chổ của các thí sinh truyền đến từng đợt kêu rên.
“Tôi cảm thấy tôi không xứng ngồi ở đây!”
“Tôi phải về nhà.”
“Học bá bây giờ quá khủng bố đi!”
“Đừng cản tôi! Tôi muốn xách giày cho thủ khoa!”
“Muốn A sao! Cho y SSS luôn! Cho y MVP!”
* * *
Động tĩnh phía sau quá lớn làm các cố vấn cũng phải quay đầu.
Đồng Nhận Ngôn nhìn ba người kia nói: “Thấy được không? Đây là mị lực của học bá!”
Lại nửa đùa nửa thật mà nói: “Các người dám cho C sao? Tôi không dám nha!”
Nhung Bối Bối cũng đùa theo: “Cho cậu ấy S luôn đi, sắp xếp một chổ ngồi duy nhất, đặt phía trên đỉnh đầu của chúng ta, để cậu ấy nhìn xuống những con người học kém này.”
Đan Hách: “Được, không ghi hình nữa.

Về nhà! Về nhà!”
Diêu Ngọc Phi không lên tiếng chỉ cười cười có chút thất thần.
Ánh mắt Diêu Ngọc Phi nhìn về phía sân khấu.

Chỉ mới qua mấy năm, cậu ta thiếu chút đã quên.
Giang Trạm, người này vĩnh viễn là người ưu tú nhất.
Nhưng Diêu Ngọc Phi thật sự không có biện pháp nào khác.

La Ấn Huy cứ luôn nhìn chầm chầm cậu ta, hắn biết Giang Trạm không bị loại lúc phỏng vấn nên vẫn luôn nghi ngờ.
Hôm nay trước lúc ghi hình La Ấn Huy đã cảnh cáo cậu ta vô số lần, phải tận lực loại Giang Trạm càng sớm càng tốt.


Cố gắng hết sức không được đứng cùng khung hình.
Cho nên Diêu Ngọc Phi không thể cho Giang Trạm điểm cao hơn D, nếu không La Ấn Huy sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Diêu Ngọc Phi âm thầm cắn răng, sắc mặt trầm xuống nắm chặt bút, cuối cùng trên phiếu điểm đánh giá thí sinh của mỗi giám khảo vẫn viết xuống một chữ D.
Nhung Bối Bối ngồi bên cạnh Diêu Ngọc Phi, liếc mắt một cái nhìn thấy điểm mà cậu ta phê cũng không nhiều lời viết xuống phiếu điểm đánh giá của Giang Trạm là C⁺.
Điểm trung bình cuối cùng của Giang Trạm là B.
Đồng Nhận Ngôn thật sự rất thích Giang Trạm nên không nỡ đọc ra kết quả.

Đan Hách đành phải nhận nhiệm vụ làm người xấu này.
Đan Hách nói với Giang Trạm trên sân khấu: “Điều kiện cá nhân của bạn dù là ngoại hình, giọng hát, duyên với khán giả hay biểu hiện trên màn ảnh đều rất tốt.

Nhưng đây là sân khấu tuyển tú, trên sân khấu này đua nhau chính là năng lực thanh nhạc cùng vũ đạo.”
“Những thí sinh trước đó được điểm A chính là những người có thực lực rất cường hãn.

Cho bạn điểm B là để nói với bạn rằng chúng tôi rất tán thưởng bạn.

Bạn không được A chính là muốn để bạn biết bạn còn rất nhiều điểm cần nổ lực hơn nữa.

Cố lên!”
Đan Hách nói chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, thanh âm lại vô cùng khẩn khiết.

Các thí sinh còn lại đồng loạt vỗ tay.
Giang Trạm đứng trên sân khấu, chân chạm vào mặt sàn lạnh lẽo của sân khấu.

Dưới chân tuy lạnh nhưng tim y lại rất nóng.
Y xem lần này tham gia tuyển tú giống như là đang trải nghiệm một cánh cửa mới vậy, không đặt nặng trong lòng, nghiêm túc cùng nổ lực như bình thường.
Thậm chí mấy ngày trước y còn cảm thấy y cùng với giới giải trí không hòa hợp được, rất có khả năng chưa đến mấy ngày đã bị loại lúc đó nên làm gì thì cứ làm cái đó thôi.
Thẳng đến giờ phút này y mới cảm nhận được chút chân thật.

Y cảm nhận được hiện tại chân mình đang chân chính đạp lên sân khấu này, không có không hòa hợp mà còn được công nhận được xem trọng.
Giang Trạm dùng thân phận thực tập sinh tự do có được điểm B, hiện tại y chính là thực tập sinh có thành tích tốt nhất trong số mọi người đang ngồi ở cầu thang tháp dưới kia.
Sân khấu, ánh đèn, sự tán thưởng cùng vinh quang là là chân thật.
Lúc Giang Trạm đi dán lại điểm thành tích bên eo cùng đi lại rìa sân khấu lấy giày y cảm thấy rất vi diệu.

Từ giờ trở đi không còn là một trải nghiệm nhỏ nữa.

Y bước lên từng bậc thang chính là bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Ở nơi đó có rất nhiều gương mặt xa lạ.

Bọn họ nhìn chăm chú vào y, quan sát y, hoan nghênh y, thậm chí là dựa vào y.
Giang Trạm đi đến khu vực chổ ngồi của ban B, bỗng nhiên có một thực tập sinh giữ chặt tay y.

Đối phương vô cùng nhiệt tình chỉ vào ghế trống ở bên cạnh.

“Ngồi bên cạnh tôi nè, ghế bên cạnh tôi vừa vặn đang trống.”
Giang Trạm nhìn về phía thực tập sinh kia: “Được a!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.