Thượng Vị Giới Giải Trí

Chương 9: ​


Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 9: ​


Ghi hình đã tiến hành được khoảng 1/3, khu vực chổ ngồi của thí sinh cũng đã có hơn 30 người.
Ban A và B là ít người nhất, ban A nằm ở trên cùng có 11 ghế cũng mới chỉ có 2 người.
Người kéo Giang Trạm ngồi cùng là một thanh niên rất hướng ngoại lại nhiệt tình, vừa ngồi xuống đã duỗi tay qua tự giới thiệu.

“Chào cậu, tôi là Phí Hải đến từ Giải trí Kỳ Lân.”
Giang Trạm: “Giang Trạm.”
Hai người bắt tay chào hỏi nhau.
Sân khấu sơ cấp đánh giá vẫn còn đang tiếp tục.
Tuy rằng ngồi ở chổ này cũng không có chuyện gì nhưng bên cạnh chổ ngồi của mỗi thí sinh vẫn luôn có camera ghi hình cùng với micro thu âm vẫn luôn luôn mở.

Có nghĩa là mỗi hành động lời nói của bọn họ đều được phát lại trên màn hình cho nên không tiện giao lưu nhiều.
Vì thế hai người bọn họ bắt tay xong thì an tĩnh ngồi xuống tiếp tục theo dõi sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Giang Trạm có thể xem các thực tập sinh khác biểu diễn trực tiếp.

Không thể không nói nếu bỏ qua khuôn mặt cùng với duyên màn ảnh nhờ vào huyền học thì những thực tập sinh đã trải qua huấn luyện này rất có thực lực.
Ba nhóm biểu diễn sau Giang Trạm mỗi thành viên đều có thể hát cùng nhảy, biểu hiện trên sân khấu rất đáng để thưởng thức.

Nhưng cái chính là điểm của họ không quá cao.
Ba nhóm tổng cộng hơn mười người, đạt 1 điểm A, 1B, 2C còn lại đều D.
Giang Trạm phát hiện ra có gì đó không đúng.
Xét biểu hiện trên sân khấu cùng với hát và nhảy thì những người này so với Giang Trạm làm tốt hơn rất nhiều, nhưng điểm lại tương đối thấp hơn.
Vì sao a?
Vì y lớn lên có chút đẹp? Hợp mắt với giám khảo sao?
Chổ ngồi của thí sinh là dạng cầu thang tháp từ thấp tới cao cho nên tầm nhìn rất trống trải, người trên sân khấu biểu hiện thế nào thì dưới này mọi người đều nhìn rất rõ.
Giang Trạm có thể phát hiện thì tất nhiên những người khác cũng sẽ phát hiện được.
Không khỏi có người nhỏ giọng nghị luận..
“Vừa rồi cái người học bá được điểm B ấy, biểu hiện của những người này đâu có kém hơn vị kia sao không được A.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Vì sao a?”
“Không biết.”
Vẫn luôn ghi hình cùng ghi âm cho nên phải khách khí một chút.
Nhưng có một thanh âm không khách khí vang lên.
“A! Sở Mẫn điểm C.

Vì sao không được A hoặc B?”
“Sở Mẫn so với học bá có kém hơn sao? Vì sao a? Kém chổ nào? Thành tích thi đại học kém hơn sao?”
Mấy lời này ban giám khảo không nghe được nhưng mấy thí sinh thì đều nghe được hết, sôi nổi quay đầu nhìn qua.
Phí Hải cũng nhìn về phía khu C, nhíu mày nhìn người vừa phát biểu.
Học bá thì làm sao? Thành tích thi đại học chọc đến ngươi?
Phí Hải bĩu môi, lấy tay chạm vào Giang Trạm dùng giọng an ủi mà nói: “Đừng để ý đến tên đó.”
Giang Trạm lắc đầu, y vốn không để ý.
Y phát hiện đánh giá cho điểm trong chương trình tuyển tú chính là quan niệm chủ quan của cá nhân, không có tiêu chuẩn nhất định.
Thực tập sinh không phục là chuyện bình thường nhưng cố vấn cũng không có sai.

Chương trình tiếp tục ghi hình, một trăm thực tập sinh đến từ mấy chục công ty giải trí lần thực biểu diễn.
Đừng nói là cố vấn, mấy thí sinh ngồi dưới này cũng đã hoa mắt.
Trong lúc ghi hình có nghỉ giải lao hai lần, mỗi lần ba mươi phút, sau đó lại ghi hình đến khuya.
Hơn mười một giờ đêm thì phần cho điểm xét cấp bậc cho thí sinh cũng đã kết thúc.
Các cố vấn xoay người vỗ tay chúc mừng các thí sinh.
Một trăm thí sinh cũng đứng dậy toàn bộ.
Bốn vị cố vấn lần lượt cổ vũ cùng khích lệ mọi người.

Yêu cầu mọi người phải nổ lực hơn, trong lúc thi đấu sẽ rất gian nan mong rằng mọi người cố gắng vượt qua.

Chương trình tuyển tú chính là đào thải rất tàn khốc.


Ngay lúc này ca ca ánh sáng tắt toàn bộ đèn ở trường quay.
Sân khấu, chổ ngồi của ban cố vấn cùng thí sinh toàn bộ đen như mực.
Trong phòng một trận kinh hô.
” Sao lại thế này?
“Đứt cầu giao? Cúp điện?”
Tiếng của PD chương trình vang lên: “Mọi người, chúng ta cùng hoan nghênh một vị cố vấn nữa của «Cực hạn thần tượng».”
Vừa dứt lời trường quay bắt đầu loạn lên.
“Cố vấn?”
“Là ai a?”
“Trời ạ! Quá dọa người rồi!”
“Người này nếu miệng còn độc hơn cả Đồng Nhận Ngôn thì làm sao sống tiếp nữa a?”
“Sao vị cố vấn này không lên sân khấu? Giấu quá kỹ rồi đi!”
Bỗng nhiên từ phía sau sân khấu, nơi đối diện với chổ của ban cố vấn cùng thí sinh có một cánh cửa được mở ra.
Ca ca ánh sáng rốt cuộc đã xuất hiện, đã có một chút ít ánh sáng, một thân ảnh từ phía cửa bước ra.
Người nọ đi đến giữa sân khấu, vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt mũi chỉ biết thân hình người nọ thon gầy, phía dưới cổ tay có một nút tay áo đang phát sáng.
Ai?
Các thí sinh nhìn chầm chầm vào sân khấu.

Nhung Bối Bối cùng Diêu Ngọc Phi lén lút thảo luận.
Nhung Bối Bối: “Cậu có biết ai không?”
Diêu Ngọc Phi lắc đầu.
Nhung Bối Bối: “Khẳng định vị cố vấn nay địa vị rất cao.”
Vừa nói xong toàn bộ đèn đã được sáng lên.
Sơ mi trắng, quần tây đen, trang phục thực đơn giản nhưng gương mặt lại làm toàn trường quay thét lên.
Bách Thiên Hành?
Sao có thể là Bách Thiên Hành?
Thí sinh phía dưới bắt đầu điên rồi, đến cả ban cố vấn cũng đầy kinh ngạc.
Phải biết là một năm nay Bách Thiên Hành không có bất kỳ hoạt động nào, cho dù là đóng phim hay tham gia gameshow.

Trong giới ngoài giới đều đồn thổi hắn đang chuẩn bị chuyển hình.
Hắn xuất hiện ở trường quay đánh giá sơ bộ làm cho mọi người thật sự hoảng sợ.

Càng dọa người hơn là Bách Thiên Hành đứng trên sân khấu không chào hỏi cũng không nói lời vô nghĩa, mà hắn giơ lên một chồng phiếu điểm sau đó bình tĩnh tuyên bố: “Hiện tại bắt đầu nghịch chuyển điểm.”
Nhóm thực tập sinh cho rằng đánh giá hôm nay đã kết thúc: “…”
Còn chưa xong?
Sao lại như vậy?
Là thiệt hay giả đây? Là giởn đi.
Phí Hải dùng vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn về phía Giang Trạm: “Tôi đang nằm mơ sao?”
Giang Trạm rất muốn trả lời nhưng đáng tiếc y cũng đang hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
Bách Thiên Hành?
Hắn sao lại ở đây?
Một người quen cũ thì coi như là trùng hợp nhưng sao lại thêm một người nữa, thậm chí Giang Trạm hoài nghi «Cực hạn thần tượng» là do lớp cao trung năm đó nhận thầu.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy bỗng nhiên gặp lại Bách Thiên Hành, Giang Trạm có cảm giác cảnh thì còn người thì đã mất.
Tính toán cẩn thận thì từ lúc tốt nghiệp cao trung đến nay cũng đã 7, 8 năm chưa gặp nhau.
Bách Thiên Hành đứng thong dong trên sân khấu cùng với nam sinh Bách Thiên Hành mặt than, mặc đồng phục trong trí nhớ cả Giang Trạm ngoại trừ ngũ quan có chút tương tự thì từ ngoại hình đến khí chất đều không giống nhau.
Giang Trạm nhất thời không biết cảm giác khi gặp lại Bách Thiên Hành là cảm giác gì chỉ thấy có chút kinh ngạc cùng chút ngoài ý muốn, ngơ ngác nhìn về sân khấu.
Mấy thí sinh xung quanh đã sớm điên rồi! >
“Là Bách Thiên Hành aaaaaa!”
“Chương trình quá có tiền đi!”
“Đây là chương trình tuyển tú giả! Tôi nhất định là đang nằm mơ!”
Phí Hải còn chưa hoàn hồn, mặt vặn thành một cây tảo biển.
Phí Hải bắt lấy cánh tay Giang Trạm: “Bách Thiên Hành! Là Bách Thiên Hành đó aaaa!”
Giang Trạm vẫn được tính là bình tĩnh: “Tôi biết.”
Phí Hải trợn tròn đôi mắt: “Nói với tôi a! Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy nha!”
“…”
Giang Trạm: “Chắc là vì..

Tôi là học bá đi.”
Phí Hải: “Nga, đúng a!” Không phải có câu nói “học bá đều là thần” sao.
Mà cái vị chân chính là thần kia hiện đang đứng trên sân khấu, thong dong bình tĩnh mà tiếp thu một lễ rửa tội hoàn toàn bằng những trận kinh hô cùng tiếng thét chói tai.
Bởi vì hắn chính là Bách Thiên Hành —- Không như Đan Hách có thâm niên trong giới, không như Đồng Nhận Ngôn ra mắt từ rất sớm, thậm chí tuổi xấp xỉ với Diêu Ngọc Phi nhưng lại có lưu lượng cùng thành tích điện ảnh vô cùng đáng sợ.
Hắn vừa ra mắt đã được tham gia một chế tác lớn, nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất khi chưa đến 20 tuổi, tài nguyên vừa nhiều vừa cường đại.

Chưa đến 25 tuổi đã là đỉnh lưu, dùng thực lực đáng tự hào mà đạt được tam kim ảnh đế.
Không chỉ thế, bối cảnh của hắn cũng rất kinh người.

Dượng chính là đại đạo diễn thời kỳ đầu của giới giải trí, chú là người đại diện đứng đầu trong nước, cơ hồ nửa gia tộc đã nằm trong giới giải trí.
Mấu chốt là người đề xuất chương trình tuyển tú dành cho nữ thực tập sinh hai năm trước –《pick c》chính là Bách Thiên Hành.
Hôm nay, tại thời khắc này ai lại nghĩ đến hắn sẽ đứng trên sân khấu của «Cực hạn thần tượng».
Đừng nói là đám thí sinh, ngay cả thành phần ban giám khảo cũng kinh ngạc không thôi.
Đan Hách: “Chương trình đã tốn bao nhiêu máu mới có thỉnh được hắn đến vậy?”
Đồng Nhận Ngôn: “Tôi còn tưởng đại cố vấn là người nào a, sao lại là hắn? Tôi cứ nghĩ hắn vẫn còn ở nước ngoài đi.”
Nhung Bối Bối: “Trời ạ!”

Diêu Ngọc Phi cố gắng để mình trông bình tĩnh nhưng không thể ngăn được gió rào rít từ nơi đáy mắt.
Cậu ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, Bách Thiên Hành thế mà lại tới? Lại còn làm đại cố vấn?
Hắn vì sao lại đến?
Vì Giang Trạm?
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Diêu Ngọc Phi chính là ý này nhưng rất nhanh đã tự phủ định.
Không có khả năng nha.
Cậu ta luôn cảm thấy quan hệ của Bách Thiên Hành và Giang Trạm không tốt đến mức đó.
Bách Thiên Hành vì tình nghĩa bạn cùng lớp năm đó nên không để Giang Trạm bị loại, cái này có khả năng hơn.
VÌ Giang Trạm mà tham gia làm cố vấn trong chương trình?
Này sao có thể.
Diêu Ngọc Phi làm sao cũng không xác định được, thực bất an.

Miệng nói là không có khả năng nhưng trong tiềm thức lại thấy chính là như vậy.
Trong lòng mâu thuẩn vì thế mà tâm trạng của cậu ta phức tạp lên, khắc chế lắm mới không quay đầu nhìn Giang Trạm dưới hàng ghế của thí sinh.
Lúc này trên sân khấu Bách Thiên Hành làm một động tác ý bảo mọi người an tĩnh lại.
Hắn vẫn như cũ không nói lời vô nghĩa mà dùng khí thế cường đại quản chặt cả hội trường, bình tĩnh mà tiếp tục nói: “Hiện tại tôi đến để tuyên bố danh sách những thí sinh được nghịch chuyển điểm.”
Phía thí sinh thực nhanh yên tĩnh lại, chăm chú nhìn người trên sân khấu.
Bách Thiên Hành nhìn về chổ ban giám khảo xong lại lia qua chổ ngồi của các thí sinh, khí thế hắn cường đại nhưng ngữ điệu nói chuyện lại không chút gợn sóng, lời nói ngắn gọn mà có lực: “Tôi đã ở phía sau sân khấu xem qua phần biểu diễn của mọi người, số điểm hiện tại của mỗi người là điểm do bốn vị giám khảo đồng quyết định, còn nghịch chuyển điểm này là do mắt nhìn của cá nhân tôi quyết định.”
“Vì là phán quyết của cá nhân tôi, nên chưa chắc đã đúng.”
“Nhưng mà tôi chính là đại cô vấn cho nên tôi có quyền lợi này.”
“Trong số mọi người sẽ có người từ điểm cao bị đánh xuống thấp.

Tương tự, cũng sẽ có một số người từ điểm thấp được nghịch chuyển lên cao hơn.”
Không ai nghĩ đến lại có vụ nghịch chuyển điểm này, mọi người vừa có chút ngoài ý muốn, vừa kinh hách lại vừa kinh hỉ.
Bầu không khí trong trường quay đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Bách Thiên Hành quơ quơ phiếu điểm đã nghịch chuyển trong tay: “Hiện tại tôi sẽ tuyên bố phiếu nghịch chuyển đầu tiên.”
Tiết tấu không hề dừng lại một giây nào, Bách Thiên Hành trực tiếp nói: “Ngoại tinh nhân văn, Sở Mẫn.”
Dưới chổ thí sinh truyền đến vài trận kinh hô nho nhỏ.
Khu giám khảo Đồng Nhận Ngôn cũng thấp giọng nói: “Điểm của Sở Mẫn là C.”
Đan Hách: “Nếu đi lên à A hoặc B, đi xuống là D hoặc F, điểm số đang nằm ở giữa.”
Nhung Bối Bối: “Sao lại có vụ nghịch chuyển điểm nha? Làm hại em so với thí sinh còn khẩn trương hơn.”
Diêu Ngọc Phi cái gì cũng chưa nói chỉ nhìn về phía sân khấu, cố gắng khắc chế lại tâm tình nhưng như cũ vẫn chưa tiêu hóa được mà đáy lòng một trận hỗn loạn.
Từ chổ ngồi của các thí sinh điểm C ở cầu thang tháp, Sở mẫn từ từ đi lên sân khấu trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Đầu óc cùng cả người Sở Mẫn cứng đờ, có chút hoa mắt chóng mặt.

Hắn vẫn còn mờ mịt về việc bản thân được nghich chuyển điểm, không biết là lên cao hay là bị rớt xuống?
Sở Mẫn đi lên sân khấu lúc sắp đến gần Bách Thiên Hành thì hắn đâu chỉ có mỗi choáng ván.

Hắn không biết mình làm sao mà có thể đi đến trước mặt Bách Thiên Hành, đầu gối bắt đầu mềm nhũng, đầu thật nặng nhưng chân lại nhẹ tênh.
Lúc đứng trước mặt Bách Thiên Hành thì Sỡ Mẫn mới chợt nhớ, hắn cong người thật mạnh mà cúi chào Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành nhìn Sở Mẫn nói một câu rất hợp với bầu không khí của chương trình tuyển tú.

“Trước khi xem phiếu điểm, bạn có thể đoán trước một chút.”
Sở Mẫn đứng trước Bách Thiên Hành thì một chút khí thế cũng không có, y chang một chú gà con.
Gà con điên cuồng lắc đầu: “Em không biết.”
Bách Thiên Hành nhìn hắn, trong tay Bách Thiên Hành hiện tại chỉ có một sắp phiếu điểm một tờ kịch bản cũng không có, biểu hiện vô cùng tự nhiên.

“Bạn tự đánh giá là B.

Đánh giá của ban cố vấn dành cho bạn là C, so với cậu tự đánh giá thấp hơn một bậc.


Vậy hiện tại bạn tự đánh giá lại biểu hiện trên sân khấu hôm nay của mình một chút, xem xem là điểm cao hay thấp.”
Sở Mẫn gãi đầu: “Hẳn là..

cũng là C đi.”
Bách Thiên Hành cong cong khóe môi: “Cố vấn cho bạn điểm C, bạn cũng tự cho điểm là C vậy tôi còn gọi bạn lên sân khấu để làm gì đây?”
Sở Mẫn quay đầu nhìn thoáng qua khu của bốn vị giám khảo, do dự nói: “Em cảm thấy các vị cố vấn đánh giá hẳn là không thể sai đi.”
Bách Thiên Hành liếc nhìn khu vực cố vấn một cái, lời nói không chút để ý: “Nga, ý của bạn là phiếu điểm nghịch chuyển đầu tiên này là tôi cấp sai người.”
“Oa..

Nga!”
Bách đại cố vấn bày ra thực lực với khí thế cường đại, chỉ nói mấy câu đã đem địa vị đại cố vấn của mình phát họa đến thực rõ ràng.
Bộ dạng cường thế lại lộ ra ánh mắt không chút để ý như vậy thật sự là quá đàn ông đi, khí thế đàn ông bùng nổ.
Đồng Nhận Ngôn cằm lấy micro bắt đầu cùng Đan Hách song ca.
Đồng Nhận Ngôn: “Cố vấn Bách quá hung dữ nha, làm tôi sợ quá nga.”
Đan Hách: “Cũng may tôi cũng là giám khảo, không phải là thí sinh cho nên vẫn còn tốt, còn tốt.”
Đồng Nhận Ngôn lại cue[1] Nhung Bối Bối: “Bối Bối lão sư, Bách Thiên hành soái hay vẫn là Giang Trạm soái hơn?”
Nhung Bối Bối cầm lấy micro đưa đến một nửa liền ném.
Đồng Nhận Ngôn tự mình hỏi lại tự mình trả lời.

“Vẫn là Bách Thiên Hành soái đi, hắn là cố vấn nha, hắn không soái ai soái.”
Nói xong lại quay đầu ra sau: “Ai, Giang Trạm a, chút nữa kết thúc ghi hình thì nhớ đăng ký WeChat nha, nhớ add Bối Bối lão sư nha.”
Giang Trạm bị cue có chút mạc danh kì diệu.

[2]
Không đợi y phản ứng, Đồng Nhận Ngôn đã quay đầu lại thật nhanh tiếp tục cue Diêu Ngọc Phi.

“Tiểu Diêu lão sư, anh nhớ lúc cậu tham gia chương trình tuyển tú thì Bách lão sư cũng là khách mời quý giá của chương trình đó đi.”
Diêu Ngọc Phi không nghĩ mình lại bị cue như vậy: “Ừm..

Đúng vậy!”
Đồng Nhận Ngôn cảm khái: “Oa..

Thời gian trôi thật nhanh nha.

Chỉ chớp mắt một cái cậu đã từ thí sinh trở thành cố vấn, vậy mà Bách lão sư còn chưa về hưu nữa.”
#Bách Thiên Hành về hưu# là một chủ đề nóng, lúc trước đã từng lên hotsearch.

Đồng Nhận Ngôn nói vậy đương nhiên là không có ác ý, chỉ là nói đùa để làm cho không khí trường quay sôi động một chút, gia tăng điểm hài hước cho chương trình.
Bách Thiên Hành hiểu rõ ràng cho nên không xem lời nói đùa này là lời nghiêm túc.
Nhưng Đồng Nhận Ngôn thực xui xẻo, lại đâm trúng nỗi đau của hắn a.
Bị chọt trúng nỗi đau mà không làm gì thì không phải là Bách Thiên Hành.
“WeCchat?”
Bách Thiên Hành đứng trên sân khấu nhìn về hướng chổ ngồi của thí sinh, thoáng quét qua vị trí của các thí sinh ban B.

Hắn nửa đùa nửa thật dùng ý vị thâm tường mà nói: “Tôi cũng không có WeChat của Giang Trạm, nhớ add luôn tôi nữa.”
* * *
[1] Cue: Là nhắc đến, đề cập tới, nói bóng gió một người/một sự việc không liên quan vào vấn đề đang bàn luận.
[2] Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.