Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 7:
Chuyên viên trang điểm đang tạo hình tóc cho Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn vào gương có chút thất thần.
Y và Bách Thiên Hành cùng Diêu Ngọc Phi chính là bạn cao trung.
Y từ sơ trung tuyển thẳng lên cao trung, Bách Thiên Hành là thi vào, còn Diêu Ngọc Phi là chuyển trường đến.
Ba người lúc nhất trung học khác lớp, đến nhị trung mới cùng lớp với nhau.
Diêu Ngọc Phi lúc đó nhỏ tuổi hơn bọn y một chút, người không cao lại còn rụt rè.
Diêu Ngọc Phi là con trai của chủ nhiệm lớp tiểu học của Giang Trạm cho nên Giang Trạm đối với cậu ta luôn rất chiếu cố.
Đến mức Bách Thiên Hành..
Năm đó mấy bạn trong lớp hay nói: Quan hệ của Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm quá rối rắm, có lúc thì tốt có lúc lại cực tệ.
Bọn họ chân trước có thể cùng nhau chơi bóng chân sau đã giơ lên battle nhau.
Này là lúc trước còn nhỏ nông nổi, con trai sắp thành niên ai có thể yên lặng, có thể thành thật đâu.
Tâm tư đã không mẫn cảm được như con gái lại còn rất tùy tiện.
Lúc hợp nhau thì có thể cùng chơi bóng, nói một hai câu không hợp liền trở mặt.
Tính tình của Bách Thiên Hành năm đó thật sự không tốt, lúc nào cũng là một bộ dạng mặt than, Giang Trạm thì hướng ngoại lại hiếu động.
Hai người có thể chơi cùng nhau nhưng cũng thường xuyên đấu võ mồm.
Với lại năm đó Bách Thiên Hành không biết bị điên cái gì mà rất chướng mắt Diêu Ngọc Phi, Giang Trạm cũng vì thế mà hay cùng hắn cãi nhau.
Sau đó Bách Thiên Hành được một vị đạo diễn nhìn trúng, đóng một bộ phim, sau khi học xong cao trung thì trực tiếp thi vào học viện điện ảnh.
Giang Trạm thành tích cao thi đỗ A Đại.
Hai người từ sau khi thi đại học thì không còn liên lạc cũng chưa từng gặp lại.
Sau đó nữa là lúc Giang Trạm học năm hai đại học thì Giang gia phá sản..
“Nhắm mắt!” Nhân viên trang điểm lấy phấn bảo Giang Trạm nhắm mắt lại.
Giang Trạm nhắm lại mắt, suy nghĩ nhất thời bị đánh gãy, tinh thần đã được lấy lại.
Hai người bên cạnh đã ngừng nói chuyện phiếm, đang bắt bẻ nhân viên trang điểm đã tạo hình cho mình.
“Giúp tôi vẽ lại eyeliner một chút với, mắt chưa đủ sâu”, “Màu phấn mắt có hơi nhạt đúng không? Đủ đậm chưa? Chưa đủ đâu?”
Được rồi! Nhân viên trang điểm đã hoàn thành xong cho Giang Trạm.
Giang Trạm mở mắt.
Trừ lúc tham gia hội văn nghệ trường lúc nhỏ thì đây là lần đầu tiên y trang điểm, cảm giác hơi có chút kì quái.
Lại nhìn gương, cũng chưa thích ứng được, cảm giác không giống chính mình – Chi tiết trên mặt càng rõ ràng hơn, ngũ quan cũng nét nào ra nét nấy.
Nhìn kỹ thì cũng chẳng thay đổi gì, nhưng sau khi trang điểm thì lại là một khí chất khác đỉnh hơn.
Giang Trạm nhìn gương, chậm rãi đứng lên.
Y vừa đứng lên thì hai vị bên cạnh cũng đồng loạt ngước cổ nhìn lên, mắt mở thật to.
!
“Cậu thuộc công ty nào vậy?”
Giang Trạm cuối đầu nhìn vị bên phải kia: “Không có công ty quản lý.”
Người bên trái hít mạnh một ngụm khí: “Là thực tập sinh tự do sao?”
Giang Trạm gật đầu một cái, cái gì cũng không nói vừa trang điểm xong liền đi nhường chổ lại cho người khác lại tiện thể lấy bảng tên từ trong ba lô ra, dán lên eo.
Bản tên màu xanh biển, không đánh số thứ tự chỉ ghi tên, nếu có công ty quản lý thì tên công ty sẽ ghi phía trên, Giang Trạm không có công ty quản lý nên trên bảng tên chỉ có mỗi tên y.
Lúc y dán bảng tên lên người hai vị kia còn xoay cổ lại nhìn, như kiểu không tin y là thực tập sinh tự do vậy.
Sau khi nhìn thấy bảng tên của Giang Trạm thì lại sôi nổi nói chuyện tiếp.
Ê-kíp chương trình tìm đâu ra một thực tập sinh tự do có ngoại hình lẫn khí chất kinh người đến vậy a.
Trong “sơ cấp đánh giá” lần này lịch trình của các thực tập sinh như sau:
Tạo hình xong các thực tập sinh sẽ vào phòng chờ lên sân khấu đợi đến lượt, trong lúc đợi ở đây mọi người có thể tập dợt lại phần biểu diễn của mình.
Đến lượt cá nhân hay nhóm nào chuẩn bị lên sân khấu thì người đó sẽ đi vào khu A.
Trong khu A có năm hộp lớn đánh thứ tự ABCDF bên trong chứa các chữ cái như tương tự, mọi người tự đánh giá năng lực của bản thân mà lựa chọn chữ cái phù hợp dán lên bên cạnh bảng tên.
Sau khi dán xong mọi người sẽ đi đến khu B, từ khu B có một lối đi thông đến khu C.
Khu C cũng chính là trường quay là sân khấu chính của hôm nay.
Mọi người sẽ biểu diễn trên sân khấu ở khu C, sau khi biểu diễn xong bốn vị cố vấn tại trường quay sẽ đánh giá cùng cho điểm cho từng thực tập sinh một.
Số điểm cũng như cấp bậc của thực tập tinh là điểm trung bình của bốn vị cố vấn, thực tập sinh sau khi nhận kết quả thành tích sẽ đi đến khu ghế ngồi của thực tập sinh ở phía sau các cố vấn.
Chổ ngồi của thực tập sinh được thiết kế tương tự như một cái cầu thang tháp.
Từ trên tính xuống chia thành năm khu vực đánh số ABCDF, A là cao nhất, F là thấp nhất.
Các thực tập sinh dựa vào đánh giá thành tích của giám khảo mà chọn chổ ngồi phù hợp.
Trên đỉnh tháp chính là ban A, chỉ có đơn chiết vài cái ghế, ai có gan thì cứ trực tiếp ngồi ở đó.
Giang Trạm đi vào phòng chờ, nghe nói phía trước có ba bốn nhóm đang chuẩn bị, còn hơn 20 người nữa mới tới y.
Trong phòng đợi có màn hình đang phát trực tiếp phần biểu diễn ở sân khấu, nên mọi người có thể theo dõi phần biểu diễn cũng như điểm của mấy thực tập sinh phía trước.
Đến lúc này rốt cuộc mấy thực tập sinh cũng biết thành phần cố vấn gồm có những ai.
Đan Hách, Đồng Nhận Ngôn, Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi.
Ba nam một nữ này, giới giải trí không ai không biết.
Giang Trạm chỉ biết trong thành phần ban cố vấn có Diêu Phi Ngọc Phi, là do lúc tạo hình nghe được, còn những cố vấn khác thì y không biết là do Tề Manh nói cần giữ bí mật.
Giang Trạm vận khí tốt, khi ở nước ngoài thì thường nhận được nhiều đơn hàng trong nước vì thế sẽ đã tiếp xúc với fandom cho nên cũng tự nhiên mà tiếp xúc với giới trí.
Bốn vị cố vấn này y vừa vặn đều biết hết.
Đan Hách vừa là nhạc sĩ vừa là ca sĩ đã nổi tiếng hai mươi năm.
Hắn năm nay bốn mươi tuổi, trong vòng nổi tiếng là rất chuyên nghiệp, rất nhiều ca khúc chủ đề trong phim điện ảnh đều do hắn viết.
Đồng Nhận Ngôn debut với tư cách là nhóm nhạc thần tượng, sau lại lấn sân qua đóng phim, bây giờ vừa đóng phim vừa làm ca sĩ còn có công ty âm nhạc riêng.
Nửa năm trước hắn còn tổ chức một tour lưu diễn vòng quanh thế giới, rất được ủng hộ.
Nhung Bối Bối là tiểu hoa đán sinh năm 95, debut từ show sống còn diện mạo điềm đạm xinh đẹp.
Vũ đạo của cố ấy là được đào tạo chuyên nghiệp, sắp tới sẽ lấn sân qua ca sĩ thần tượng.
Diêu Ngọc Phi là idol debut từ show sống còn, tài nguyên cùng lưu lượng đều không thiếu, là khách quý trong những đêm âm nhạc cuối tuần.
Đương nhiên Giang Trạm không biết nhiều được như thế, tất cả là do Vương Phao Phao nói cho y biết.
Tỷ như Nhung Bối Bối tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng yêu cầu đối với bản thân cùng người khác cực kỳ cao.
Tỷ như Đồng Nhận Ngôn sự nghiệp hiện tại chủ yếu là đóng phim nhưng đối với âm nhạc cũng thập phần nhớ thương.
Mấy năm nay tham gia rất nhiều chương trình tuyển tú âm nhạc như thế này, lời bình cực độc, cực tàn nhẫn đôi khi còn dùng mấy từ làm người ta hãi hùng khiếp vía.
Tỷ như Đan Hách nhìn thì thấy rất hung dữ nhưng tính tình rất tốt, rất kiên nhẫn.
Hắn đối với sai lầm của người mới cũng rất bao dung.
Còn về phần Diêu Ngọc Phi..
Y không cần nghe người khác nói cũng biết Diêu Ngọc Phi là người thế nào.
Giang Trạm vừa ngồi xuống chổ phòng chờ thì một lúc sau đã có nhân viên công tác đến thu điện thoại.
Giang Trạm đưa điện thoại cho người nọ, trên màn hình đang phát đến phần cho điểm của các vị giám khảo.
Ba điểm F.
Mọi người ở phòng chờ ồ lên..
“Rõ ràng nhảy rất tốt a!”
“Chắc làm chưa tốt đi.”
“Cảm giác bọn họ ra sức thể hiện nhưng không có phối hợp với nhau.”
“Ngươi có thấy biểu tình của Nhung Bối Bối không? Cô ấy nhíu mày.”
“Còn có Diêu Ngọc Phi.”
“Quá dọa người đi! Bọn họ toàn tự bình là A với B bây giờ bị đánh thẳng xuống F, thật quá tàn nhẫn.”
Giang Trạm: Là huyền học, tất cả là huyền học.
[1]
* * * Nửa giờ sau———-
Nhân viên công tác bước vào: “Năm người của Unicorn Entertainment.”
Một tiếng thở dài, năm người phía sau Giang Trạm run rẩy đứng dậy.
“Còn có Giang Trạm nữa, các cậu chuẩn bị đi, đi đến khu A.”
Tiến vào khu A chính là chính thức ghi hình.
Nhóm năm người Unicorn Entertainment đi trước, tiếp đến là Giang Trạm.
Giang Trạm đợi khoảng mười lăm phút thì cửa khu A mới mở ra, nhân viên công tác ra hiệu cho y đi vào.
Giang Trạm tiến vào khu A.
Phòng này không nhỏ, bài trí giống như một trạm vũ trụ, màu chủ đạo là xanh và trắng, trên đỉnh phòng treo rất nhiều đèn ống, có một bức tường trắng cực cao phía trên cùng viết năm chữ cái ABCDF.
Không có cameraman cũng không có nhân viên công tác chỉ có những camera đã được gắn cố định.
Giang Trạm bước vào thì thấy trên bàn có rất nhiều chữ cái lớn theo cấp bậc, tầm mắt y đảo qua không do dự mà chọn D, dán lên eo trái.
Dán xong Giang Trạm ngẩng đầu cười cười nói với camera: “Làm người phải tự tin.”
Nói xong y nâng tầm mắt lên nhìn xung quanh.
Khu A cái gì cũng không có, không biết năm cái người kia làm gì mà tận mười lăm phút không biết.
Giang Trạm nhìn trái nhìn phải cũng không biết phải làm gì.
Trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có mỗi một cái bàn cùng một đóng chữ cái cỡ lớn.
Giang Trạm đi đến chổ để mấy chữ cái, đến F chỉ đứng nhìn nhìn rồi lắc đầu, bước qua một bước là D lại lắc đầu.
“Ta cũng không có ý định chọn mi.” Đi đến C, “ta lớn như vậy còn chưa biết C là gì.” Đến B, “Huynh đệ, ngươi cùng ta vô duyên”.
Đến A, gật đầu.
Giang Trạm làm xong mọi thứ thì nhún vai một cái giống như có cái gì đó bất đắt dĩ, vừa vặn lúc này có một cái camera quay qua, Giang Trạm nhìn vào ống kính cười một cái: “Cho mọi người một chút tư liệu sống, nhớ cắt nối biên tập vào nha.”
Camera cứ lẳng lặng ở đó, bất động hai giây rồi gật đầu.
“Ngoan.”
Lần này y đợi lâu hơn một chút, cũng gần nửa tiếng đi.
Cuối cùng cửa cũng đã mở ra.
Có nhân viên công tác đứng ở trong góc làm động tác ý bảo Giang Trạm đi đến.
Giang Trạm bước lại mới phát hiện người đó là Tề Manh.
Tề Manh chỉ về hướng sân khấu, thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương.
Cố lên!”
Giang Trạm: “Cảm ơn chú.”
Giang Trạm đi theo lối ra bên cạnh, tốc độ không nhanh không chậm, đi được một đoạn băng qua một khúc cua rốt cuộc đã thấy được sân khấu.
Giang Trạm hít sâu một cái, âm thầm tự khuyến khích mình: Không sao, mình làm được.
Y ngẩng đầu, ra khỏi lối đi nhỏ bước lên sân khấu.
Ánh đèn chiếu lên người Giang Trạm lúc y bước từ bên hông sân khấu đi ra, phía dưới từ chổ ngồi của thí sinh đến giám khảo một trận ồ vang lên.
Khu chổ ngồi: “Wo..”
Đan Hách cùng Đồng Nhận Ngôn không thể tin được mà nhìn nhau, Diêu Ngọc Phi kinh ngạc mở to mắt, Nhung Bối Bối bị khuynh đảo mà lấy tay che miệng.
Giang Trạm đi đến trung tâm sân khấu làm theo quy cũ thường thấy: Cùng cố vấn chào hỏi và tự giới thiệu.
Đồng Nhận Ngôn cái người mà trước nay luôn nổi tiếng miệng độc, độc đến mức thí sinh muốn xé hắn ra luôn lại cầm micro lên đầu tiên.
Hắn nhìn nhìn qua hướng Nhung Bối Bối rồi lại quay ra phía sau nhìn nhìn xong mới quay đầu lại nhìn lên sân khấu: “Trước lúc biểu diễn tôi muốn hỏi cậu trước mấy vẫn đề được chứ?”
Giang Trạm đứng trên sân khấu, đã thích ứng được với ánh sáng đứng thật vững vàng.
Giang Trạm nhìn về phía Đồng Nhận Ngôn, gật đầu.
Đồng Nhận Ngôn buồn cười: “Cậu có bạn gái chưa? Nếu chưa..” Nói rồi lại quay đầu nhìn Nhung Bối Bối: “Có tiện cùng vị này thêm WeChat không?”
Sau lưng giám khảo một mảnh ồn ào hỗn loạn đang huých sáo.
Có người còn hô to: “Thêm cô ấy đi!”
Cả mặt Nhung Bối Bối đều đỏ.
Cùng lúc đó ở một nơi chỉ cách phòng chờ lên sân khấu một cánh của, Bách Thiên Hành mặt vô biểu tình mà nhìn màn hình đang phát trực tiếp hiện trường hiện tại ở trường quay.
Loại!
Thí sinh cùng cố vấn đều loại!
* * *
[1] huyền học: là trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia.
Chúng ta có thể hiểu nôm na là ăn ảnh và không ăn ảnh í..