Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 50: Giang Trạm Đi Ủi Cải Trắng
Đưa #Bách Thiên Hành thích Giang Trạm đến mức nào# lên hotsearch là một blogger hóng hớt showbiz.
Blogger này đương nhiên không dám ngang nhiên nhận định Bách Thiên Hành với Giang Trạm có gì đó trong Weibo của mình.
Có hay là không có, sự thật như thế nào, blogger sao mà biết được.
Dù sao mọi người làm cái nghề blogger này cọ nhiệt đạt chỉ tiêu KPI đều là vì miếng cơm manh áo, chứ không phải để bị ngôi sao với đoàn đội của ngôi sao kiện lên tòa.
Cho nên blogger này cực thông minh, giương cao ngọn cờ “Tình bạn cùng lớp” lẳng lặng chơi một cú bóng biên ẩn hình*.
(ý chỉ những việc làm đi hơi lệch trọng tâm nhưng vẫn không vi phạm quy tắc.)
Cái Weibo lên hotsearch kia sắp xếp lại lần lượt những tư liệu thực tế về Bách Thiên Hành và Giang Trạm trong thời gian ghi hình Cực hạn, cắt nối biên tập thành một cái video ngắn độ dài hơn hai phút.
Trong video, nhạc nền là với giai điệu chậm rãi ung dung, vai chính là Giang Trạm, Bách Thiên Hành.
Trong điệu nhạc “Lại nhớ về thuở ban sơ mới chớm, khuôn mặt ngây ngô của cậu trong trí nhớ”, video bắt đầu.
Hai hình ảnh ngay khúc đầu phân biệt là ảnh sân bay của Bách Thiên Hành và Giang Trạm, tiếp đó, là Weibo Cực hạn thần tượng tuyên bố Bách Thiên Hành trở thành đại Mentor, và reply của Giang Trạm dưới bài đăng tập hợp từ Weibo Official Cực hạn thần tượng.
Tiếp đó nữa, Giang Trạm trên eo dán bảng tên xuất hiện từ lối đi, đứng trên sân khấu đánh giá sơ cấp của Cực hạn, hắn tự giới thiệu “Tên tôi là Giang Trạm”, ngay sau đó, Bách Thiên Hành đứng trên sân khấu đánh giá sơ cấp, các thực tập sinh kinh ngạc nhìn về phía sân khấu, hình ảnh cắt qua nét mặt sửng sốt của Giang Trạm……!
Nội dung của video ngắn tất cả đều là cắt nối biên tập từ tư liệu thực tế, có ảnh chụp, có video, mà toàn bộ nội dung được chỉnh trang xếp vào cùng một chỗ, trong ba phút ngắn ngủi này, tựa như kể lại một câu chuyện xưa.
Trong chuyện xưa ấy, Giang Trạm, Bách Thiên Hành đã nhiều năm không gặp từng người một về nước, trở về chưa được bao lâu, bọn họ một người trở thành đại Mentor của Cực hạn thần tượng, một người trở thành thực tập sinh của gameshow tuyển tú, trên sân khấu đánh giá sơ cấp, hai người mới chính thức gặp lại nhau.
Lần đầu tiên tái ngộ, Bách Thiên Hành đứng nơi sân khấu đánh giá sơ cấp, đọc lên tên của Giang Trạm, Giang Trạm đứng tại khu ghế bậc, nét mặt lộ ra kinh ngạc tận cùng.
Lần thứ hai mặt đối mặt, Bách Thiên Hành đưa cho Giang Trạm tấm thẻ nghịch chuyển, trên bàn tay trái, chiếc nhẫn ngón út ấy ánh lên rạng rỡ.
Sau đó, là cùng khung hoặc ảnh chụp cá nhân trong Cực hạn.
Có Bách Thiên Hành đạp xe đến tòa nhà ký túc xá vào sáng sớm tinh mơ, có Giang Trạm vẻ mặt rạng rỡ đi ra từ ký túc xá.
Có Bách Thiên Hành bước xuống vòng qua đầu xe, có Giang Trạm đi xuống cầu thang ngồi vào ghế phó lái.
Có dáng vẻ Giang Trạm đeo khẩu trang, đuôi mắt ửng đỏ trạng thái không được tốt lắm, có đêm hôm khuya khoắt, Bách Thiên Hành đi vào từ bên ngoài đại sảnh tòa nhà, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tôi lên xem thử.”
Có đầu gối Giang Trạm ngã sưng phù, ngồi chống chân quỳ gối, có Bách Thiên Hành ngồi cạnh giường trong phòng ngủ của Giang Trạm.
Có Weibo “Sáng ra nựng một chú cún con, thật là đáng yêu.” của Bách Thiên Hành, có Bách Thiên Hành đứng lên từ cạnh giường, nói “Đúng đấy, cún con.”
Có Giang Trạm cúi đầu, vừa viết vừa nói: “16, thấy cậu mặc cái đó nhiều nhất.” “Tôi còn nhớ rõ cậu có mấy cái bảo hộ khuỷu tay liền, tôi thích cái màu đỏ nhất.”
Có một tấm ảnh, hai người cùng nhau chơi bóng, Bách Thiên Hành mặc áo bóng số 16 đứng một bên nhìn Giang Trạm lên rổ, trên cổ tay Giang Trạm, bảo hộ khuỷu tay đỏ rực xinh đẹp rạng ngời.
Có Bách Thiên Hành đứng trên sân khấu, cầm micro chủ trì buổi công diễn ngày hôm ấy, dưới ánh đèn, lắc tay thánh giá cùng nhẫn ngón út trên cổ tay y phát sáng chói mắt.
Có Giang Trạm phiêu theo vũ đạo âm nhạc, trong động tác thu phóng mạnh mẽ để lộ ra lắc tay thánh giá trên cổ tay, thoáng dừng hình ảnh, dây xích trang trí trên vạt trước áo khoác là chiếc nhẫn ngón út bạch kim khảm hoa văn.
Có Bách Thiên Hành nâng tay lau mồ hôi cho Giang Trạm, có Giang Trạm đùa giỡn: “Cậu thì thôi đi, cậu ngay cả công cụ bỏ phiếu cũng không có.”
Có hai người cùng lúc ngoái đầu, ngước mắt đối mặt nhau.
Có giữa phần cuối bài hát “Thật muốn nói với cậu, nói cho cậu biết tớ không hề quên”, Bách Thiên Hành nhìn vào ống kính, nói: “2516 ngày.”
Video kết thúc, 3 dòng thoại nền đen chữ trắng —
Những năm ấy
Đúng vậy, ba năm cấp ba
Và, 2516 ngày
Video này vừa xuất hiện, có lẽ là bởi được mua PR mà lượng follow, comment, repost tạch tạch tạch vụt tăng.
Tăng tới mức nửa đêm trực tiếp nhảy dù xuống hotsearch.
Bên phía nội bộ giới fans còn đang kinh hãi nhẫn ngón út và lắc tay dịch chuyển từ trên người Bách Thiên Hành sang trên người Giang Trạm, vừa ngoảnh lại ngó, Đ* MẸ, #Bách Thiên Hành thích Giang Trạm đến mức nào# là chuỵn zì zậy?
Cái video chơi bóng biên này từ đâu chui ra?
Ai không biết thì đây là “bài ca” tình cảm bạn học, biết rồi còn tưởng rằng Bách Thiên Hành với Giang Trạm chuẩn bị come-out chứ!
Nhà Tuyệt Mỹ, nhà Mộc Bạch, nhà Trạng Nguyên, ba nhà rúng động như nhau.
Đờ mờ cắn thì cắn đi, ai bảo blogger nhà ngươi chạy đi giúp cạy cửa tủ?
KPI tháng này chưa hoàn thành ha gì?! Cọ loại nhiệt độ này ư!?
Không hiểu tự vui trong lãnh địa là gì sao!?
Loại hotsearch này treo lên, cửa tủ mở ra rầm rầm, tiền đồ của Giang Trạm không cần nữa? Hay là sự nghiệp Bách Thiên Hành bỏ đi?
Hơn nửa đêm, ba nhà khống tràng khẩn cấp.
Còn có thể khống thế nào nữa, đương nhiên là đem tất cả những comment có liên quan đến cửa tủ xóa bỏ, cưỡng chế “tình cảm bạn học” “tình anh em” “quan hệ tốt”.
Chỉ khống tràng thôi chưa đủ, còn phải đập tiền hạ bớt sức nóng, ít nhất trên dưới top 10 bảng hotsearch.
Vì thế đêm hôm khuya khoắt, group fan Mộc Bạch tỷ tỷ, Tuyệt Mỹ, Trạng Nguyên tỷ tỷ, nội bộ ba nhà đồng thời triển khai hùn vốn, chuẩn bị ban ngày hạ sức nóng Weibo xuống, đập bao nhiêu tiền giảm được bấy nhiêu, trước tiên tất phải bảo đảm được người đã.
Cuối cùng không cần chờ tới ban ngày, rạng sáng độ hot đã hạ nhiệt, Weibo của blogger trực tiếp biến mất khỏi bảng hotsearch.
Mộc Bạch, Tuyệt Mỹ, Trạng Nguyên: chắc chắn là hai nhà kia làm.
Hô~ thở phào một hơi.
Cùng lúc đó, Cư Gia Tạ đi theo Bách Thiên Hành quay phim trong đoàn cũng thở phào: Hô~ Xong, gỡ được hotsearch.
Gỡ hotsearch xong, Cư Gia Tạ hơn nửa đêm không ngủ trong lòng còn rất là hớn hở: Cuối cùng, cuối cùng cũng động đến việc đứng đắn mà người đại diện nên làm.
Hớn hở chưa được hai giây, trong nháy mắt trở mặt, quay đầu gầm lên với cái người trên sofa cách đó không xa: “Hết lắc tay lại đến nhẫn, cậu không sợ Giang Trạm tuyển tú chưa xong đã bị phong sát hả!”
Gameshow của nền tảng lớn như vậy, nếu như có hiềm nghi bán hủ công khai quá mức rõ ràng, show bị chỉnh đốn, quay lại từ đầu, thậm chí loại luôn thực tập sinh cũng không phải không thể.
Cư Gia Tạ biết ông chủ hắn to gan, vì “Chân ái chín năm” hẳn là cái gì cũng có thể làm ra được, chỉ không ngờ lại to gan tới mức này.
Cư Gia Tạ đi lại, ngồi xuống ghế sofa, lời nói thấm thía lại thiết tha khuyên nhủ: “Coi như cậu vì Giang Trạm đi, ngẫm lại kỹ một chút, chịu đựng thêm một chút, có thể chứ.”
Lại phân tích: “Cậu ấy đã buộc chặt với cậu từ sớm như vậy, thật ra bên này cậu thì không thành vấn đề, dù sao cậu cũng không đi con đường lưu lượng này, về sau nên thế nào thì thế đó.
Nhưng cậu ấy phải làm sao? Tuyển tú mới có ba vòng biết chưa.”
Cư Gia Tạ: “Không trói chặt với cậu, cậu ấy là Giang Trạm, trói chặt với cậu rồi, cậu ấy là bạn học, là CP của Bách Thiên Hành, tự cậu ngẫm lại thử xem, có phải khác biệt rất lớn không.”
Hiển nhiên khác biệt rất lớn.
Bách Thiên Hành không phải không nghĩ đến những điều này, không chỉ nghĩ tới, ngày ghi hình công diễn hôm ấy y còn từng khuyên Giang Trạm, nhẫn cho cậu ấy, nhưng đừng đeo.
Cũng nói rõ, sân khấu đầu tiên phải khiến người khác đặt ánh mắt tại vũ đạo và thực lực của cậu, chứ không phải thứ gì khác.
Kết quả Bách Thiên Hành đánh giá sai nghiêm trọng trình độ to gan của Giang Trạm.
Rất rõ ràng, cái người đùa với lửa trên sân khấu ấy, không phải là y, là Giang Trạm.
Bách Thiên Hành cũng là tối hôm nay sau khi chương trình phát sóng, trên mạng có người soi ra nhẫn ở trên người Giang Trạm mới biết được, thì ra ngày đó Giang Trạm chơi một cú lớn như vậy.
Khó trách ở trên sân khấu high đến thế, trạng thái tốt đến thế.
Mà đối với những điều này, trễ hơn ba ngày đằng đẵng so với ngày ghi hình đó, Bách Thiên Hành mới biết được.
Thời điểm biết tin, vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, rất có loại xúc động vứt bỏ hết thảy, một lần nữa lái xe bốn tiếng quay trở về.
Cũng may là hôm nay biết, mà không phải hôm ghi hình ấy.
Nếu phát hiện Giang Trạm mang nhẫn ở trên người lên sân khấu, Bách Thiên Hành cũng không thể tự cam đoan với chính mình, có thể nào sẽ khống chế không nổi mà làm ra việc gì đó trước mặt mọi người hay chăng.
Về phần những gì Cư Gia Tạ chỉ trích, Bách Thiên Hành hết thảy vui vẻ mỉm cười, cam tâm tình nguyện gánh cái nồi này thay Giang Trạm.
“Ừ, lúc ấy đúng là quá xúc động.”
Cư Gia Tạ ra vẻ sợ hãi thảng thốt: “Thật hiếm có nha, sếp Bách còn biết thừa nhận bản thân làm sai cơ.”
Bách Thiên Hành thở hắt ra, buồn bã nói: “Không khống chế được.”
Cư Gia Tạ lấn tới chế nhạo: “Sao cậu không quỳ xuống cầu hôn come-out ngay tại chỗ luôn?”
Bách Thiên Hành nhìn lại Cư Gia Tạ, ánh mắt bình tĩnh, Cư Gia Tạ phát cáu: “Không được nói!”
Bách Thiên Hành mở miệng trước hắn: “Đề nghị này của anh nghe có vẻ không tồi.”
Cư Gia Tạ vẻ mặt vô cùng thê thảm đỡ trán.
Hắn biết ngay, lúc ông chủ không làm người, chừng mực gì cũng có thể lớn mật thừa nhận.
Cư Gia Tạ chỉ có thể khuyên nhủ ngọt nhẹ lần nữa: “Ngẫm lại Giang Trạm, ngẫm lại cậu ấy đi, được không.
Cậu dù có nhịn không được, vậy chọn ngày khua chiêng gõ trống tuyên truyền “tình anh em”, được tối đa lượng người bên ngoài suy đoán, fans yy.
Các cậu nếu như tự mình xác nhận cái gì đó, con đường lưu lượng tuyển tú debut mà cậu ấy đi coi như bị hủy, ok?!!”
Bách Thiên Hành không tranh cãi với Cư Gia Tạ, rất rõ ràng, tâm tình y giờ phút này vô cùng tốt.
Cư Gia Tạ nhìn khóe môi y vẫn luôn khẽ nhếch, thở dài, cũng không nói gì nữa.
Bỏ đi, ai mà không có bạch nguyệt quang chứ.
Nếu bạch nguyệt quang của hắn mà giống Giang Trạm, đừng nói là nghe người đại diện lải nhải mấy câu, bị người đại diện róc rớt một tầng thịt hắn cũng nguyện ý.
Nghĩ như vậy, Cư Gia Tạ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hắn ngồi trên sofa, rướn người về đằng trước, vẻ mặt hóng hớt: “Móc nhẫn lên dây xích trang trí, là chủ ý của ai? Cậu? Giang Trạm?”
Bách Thiên Hành dựa vào ghế sofa lướt điện thoại, nghe vậy nâng mắt nhìn Cư Gia Tạ đối diện một cái.
Độ hóng hớt trên mặt Cư Gia Tạ chỉ có tăng không hề giảm: “Là cậu móc lên? Hay là Giang Trạm?”
Cư Gia Tạ: “Làm thế có phải kích thích dữ lắm đúng không?”
Cư Gia Tạ: “À, phải rồi, nhẫn của cậu cho cậu ấy như thế nào? Cậu ấy biết ý nghĩa cái nhẫn đó là gì không?”
Cư Gia Tạ: “Có phải các cậu đã từ bạn học tiến thêm một bước rồi không?”
Cư Gia Tạ: “Xác định quan hệ chưa?”
Toàn bộ quá trình Bách Thiên Hành chẳng hé răng, chờ Cư Gia Tạ nói xong mới đáp: “Chủ ý của tôi, tôi móc đấy, kích thích, dùng tay đưa, vẫn chưa rõ cậu ấy có biết hay không, chưa xác định quan hệ, nhưng mà đi đâu đăng ký tôi nghĩ xong cả rồi, tên đứa nhỏ tôi cũng đã nghĩ xong rồi.”
Cư Gia Tạ: “…………………..”
Bách Thiên Hành nhìn hắn: “Còn muốn hỏi gì nữa?”
Cư Gia Tạ: “………….!Cáo từ.”
Bách Thiên Hành: “Không tiễn, tắt đèn khúc quẹo hành lang giúp tôi.”
Rạng sạng bốn giờ hơn, Cư Gia Tạ hoàn thành xong hết công việc, trở về phòng mình ngủ.
Đèn hành lang gấp khúc tắt, cửa lớn cành cạch khép lại nhẹ nhàng, duy chỉ một ngọn đèn trong phòng tiếp khách của căn hộ khách sạn còn sáng, Bách Thiên Hành vẫn chưa ngủ, tựa người trên ghế sofa, ánh sáng màn hình điện thoại im lặng hắt lên gương mặt.
Y đang xem focus của Giang Trạm trên sân khấu công diễn.
(focus: nguyên văn là 直拍 – chụp thẳng: là quay chụp trực diện riêng một người để tiện so sánh các động tác vũ đạo với những người khác.)
Xem Giang Trạm một mình wave phiêu theo điệu nhạc, high áp đảo toàn trường.
Xem lắc tay Giang Trạm để lộ ra trên cổ tay, xem dây xích kim loại trên vạt áo trước của hắn lay động theo động tác nhảy lên, nhìn ra rõ ràng nhẫn ngón út trên đó.
Một video focus mấy phút đồng hồ công diễn, y xem hết lần này đến lần khác, vòng trang sức trên cổ, trên tay, nhẫn ngón út trên dây xích kim loại, y cũng nhìn kỹ một lần lại một lần.
Cứ xem hết một lượt, đáy lòng Bách Thiên Hành sẽ càng nặng thêm một chút.
Sức nặng này cứ chìm chìm mãi xuống tận đáy lòng, thiêu đốt toàn bộ trái tim.
Y thoát khỏi video focus, ấn vào Wechat, tìm đến Giang Trạm.
Trên giao diện chat của hai người vẫn dừng lại ở thời điểm vừa mới add Wechat, Bách Thiên Hành gửi cho Giang Trạm câu “Trông cậu rất giống một người quen trước kia của tôi.”
Trừ lần đó ra, cũng chỉ có một cái video voice.
Giờ là rạng sáng, cách sáng sớm vẫn còn mấy tiếng.
Bách Thiên Hành biết Giang Trạm vẫn đang ngủ, ekip chương trình ngày mai mới cho thực tập sinh một ngày nghỉ, di động vẫn đang bảo quản ở chỗ ekip.
Nhưng mà y nhịn không được, vẫn gửi cho Giang Trạm một tin nhắn.
“Đang làm gì vậy?”
Ngọn lửa trong lòng, thiêu đốt đến mức máu huyết cả người y đều đang sôi sục kêu gào.
Về không được, gặp không nổi, y rất muốn làm chút gì đó.
Nhưng gửi xong cái tin, Bách Thiên Hành lại vẫn lắc đầu cười rền rĩ.
Ngu muội quá rồi.
Như bây giờ, so với hồi cấp ba còn ngốc hơn.
Quá nửa đêm, Giang Trạm đang ngủ, di động cũng không cầm, y hỏi bốn chữ này có nghĩa lý gì chứ?
Còn chẳng bằng lại lái xe bốn tiếng trở về.
Nhưng lần này không được, bởi vì ngày mai có cảnh, không thể đi được.
Bách Thiên Hành thầm nhủ quên đi, đang định đứng dậy trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, trên màn hình di động hiện lên một tin voice 3s.
Bách Thiên Hành đứng phắt dậy từ trên sofa, suýt chút tưởng mình nghe lầm.
Y voice lại đáp: “Ở đâu thế? Sao di động lại ở chỗ cậu?”
Bách Thiên Hành: “Chủ nhật mới nghỉ chứ?”
Giang Trạm: “Đúng thế, giờ chẳng phải là chủ nhật sao.
Tạm thời không nói nữa, tôi còn chưa xuống cao tốc đâu, vẫn còn một tiếng nữa mới đến Điện ảnh thành.”
Bách Thiên Hành nắm chặt điện thoại, xoay người bước nhanh ra ngoài, sôi trào thiêu đốt trong lồng ngực càng hừng hực hơn.
Trên cao tốc, dưới đằng chân trời mơ hồ hửng sáng, một chiếc BMWs màu đen đang phóng nhanh về phía nút giao cao tốc cách Điện ảnh thành gần nhất.
Giang Trạm một đêm không ngủ, tinh thần không tồi, vừa nghe nhạc vừa lái xe, liên tiếp tăng tốc độ xe lên đến 140, lộ trình vốn mất hơn bốn tiếng đồng hồ, hắn lái còn chưa tới bốn tiếng.
Thật ra kế hoạch vốn dĩ không phải ra ngoài sớm như vậy.
Chủ nhật mới nghỉ, hắn vốn tính toán buổi sáng ăn điểm tâm, về chỗ cậu lấy xe rồi mới xuất phát đi Điện ảnh thành.
Kết quả ekip chương trình nửa đêm hô hắn xuống tầng mở họp, lúc tan họp đã sắp 12 giờ, Giang Trạm thấy cũng đã đến chủ nhật luôn rồi, lòng vừa động, liền báo cho ekip biết luôn, hơn nửa đêm rời đi.
Về phần họp cái gì…….!
Cơ sự còn phải kể từ tối thứ bảy, mấy tiếng trước.
Nhưng mà thực ra cũng không cần quá nhiều lời thừa thãi, như lời Tề Manh tổng kết chính là “Chút chuyện về bạn học Giang và thầy Bách” ấy mà.
Ekip Cực hạn vụng trộm mang hàng lậu: Chúng tôi cắt nối biên tập “bốn tiếng đồng hồ”! Chúng tôi cắt nối biên tập Bách Thiên Hành lau mồ hôi cho Giang Trạm! Chúng tôi cắt nối biên tập tương tác “thân mật” của hai người trên sân khấu! Chúng tôi mẹ kiếp ngay cả Phí Hải cắn đường trực tuyến cũng biên tập nốt!!
Chúng tôi vì ratings mà bí mật trộn lẫn hàng lậu đến loại trình độ này!!
CMN ai có thể ngờ, hai vị đương sự các người còn tự mình im ỉm bí mật mang hàng lậu?
Ekip chương trình: Rốt cuộc chúng ta ai là ma sói?!
Đạo diễn: Tôi mệt quá man.
Vì thế, thứ bảy đêm đó, sau khi Giang Trạm bị soi ra đeo nhẫn lên sân khấu, ekip chương trình vì hai vị “Tuyệt Mỹ” này, lần thứ n lâm thời mở họp nhanh — Bách Thiên Hành không ở đây đang quay phim trong đoàn, Giang Trạm liền bị mời đến một mình.
Mục đích chủ yếu của cuộc họp, chính là làm một cuộc “thăm dò” nho nhỏ, nhẫn vì sao lại xuất hiện trên người Giang Trạm.
Trong phòng họp nhỏ, tham dự cuộc họp gồm có: đạo diễn, Tề Manh, một số ít các staff cao tầng khác, Giang Trạm.
Đạo diễn trước tiên khẳng định một sự kiện: “Cái nhẫn đó, hẳn là không phải may vào lúc làm trang phục.”
“Cũng không phải tự nó chạy lên.”
“Cũng không phải ảo thuật biến ra.”
Giang Trạm: “………..”
Mấy staff đồng thời nghiêm túc nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn lại mọi người: “Ặc, tôi đây phải…..!thành khẩn khoan hồng?”
Đạo diễn giải thích như muốn trấn an: “Là thế này, thật ra chúng tôi không phải muốn thăm dò ** của thực tập sinh.
Có điều cậu biết đấy, chúng tôi vẫn luôn xem cậu và thầy Bách như là bạn học, cũng vẫn luôn cho là như vậy.
Đột nhiên có một ngày……!ừm, cậu hiểu mà, đột nhiên có một ngày, như vầy, chúng tôi thực ra chỉ muốn hỏi xem cụ thể…….”
Giang Trạm vẻ mặt trong sạch: “Hỏi cái gì?”
Đạo diễn bị câu trả lời thẳng thắn này làm cho nghẹn, không nói tiếp được.
Tề Manh thay thế đạo diễn: “Chính là hỏi cháu, errr……!Cháu với thầy Bách…..!quan hệ của hai người.
Cháu hiểu mà? Hẳn là hiểu đi?”
Giang Trạm hiểu rồi, gật gật đầu.
Mọi người nhìn hắn.
Giang Trạm: “Hiện tại không có quan hệ gì đặc biệt, vẫn là bạn học cũ, bạn tốt.”
Mọi người: “???”
Giang Trạm chân thành nói: “Là thật, không yêu.” Ít nhất bây giờ chưa yêu.
Không chờ ai nói gì, tất cả trong phòng họp đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn ổn vẫn ổn.
May mắn, may mắn.
Thở ra một hơi xong, bầu không khí lại xấu hổ.
Loại ** này, vốn cũng không phải chuyện ekip chương trình nên quản, vẫn là Giang Trạm dễ nói chuyện, đổi lại là Bách Thiên Hành, cả cái ekip ai dám đi hỏi, lại ai dám hỏi trực tiếp như vậy.
Huống chi chính bản thân ekip chương trình càng không sạch sẽ.
Dù sao vì ratings, thời điểm cắt nối biên tập bọn họ cũng tốn rất nhiều “tâm tư”.
Nói không có tâm tư, chính là không thể nào.
Đều là chương trình, đều là gameshow, ai lại không muốn làm show bạo, ai không muốn có thành tích tốt.
Ý thức được tương tác giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành quả thực có thể lôi kéo độ thảo luận, gia tăng tính đáng xem của show, tâm tư của ekip liền hoàn toàn không nén nổi.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho hết thảy là, giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành đích thực không có gì.
Một chút bóng biên không rõ ràng, hấp dẫn được độ hot và chú ý, ekip chương trình vui mừng khi thấy quả ngọt.
Mà nếu như giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành quả thực có gì…….
Ekip chương trình: Chúng tôi đây dù sao cũng là gameshow tuyển tú, không phải gameshow yêu đương.
Cái nhẫn kia của Bách Thiên Hành, bọn họ đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.
Hỏi xong, dường như vẫn ổn, không có gì, yên tâm rồi.
Nếu có cái gì, ekip thật đúng là đau đầu đây, dù sao quy tắc của giới giải trí vẫn luôn là làm giả hóa thật hay hóa giả đều không sao cả, chỉ có làm thật thì tốt nhất đừng.
(ý là đừng có phim giả tình thật)
Hơn nữa đứng ở lập trường của ekip chương trình, rất nhiều chuyện, bọn họ phải nắm ở trong tay.
Mà tới bước này rồi, có một số việc sẽ không phải đơn giản chỉ là đi một bước tính một bước nữa rồi.
Show đã phát sóng 3 tập, thực lực, sự nổi tiếng và độ hot của Giang Trạm đều bày ra đó, lại có “hào quang” bạn học cũ Bách Thiên Hành này nữa, đều rất có khả năng tiến vào top 11 thuận lợi debut.
Ekip chương trình không thể nào không coi trọng hắn.
Chẳng những coi trọng hắn, còn cực kỳ coi trọng hắn.
Trong sự cực kỳ này, có nhân tố bản thân hắn, cũng có liên quan đến cả Bách Thiên Hành.
Ekip chương trình nếu đã gọi Giang Trạm đến họp, vậy sẽ không chỉ hỏi đơn giản về nhẫn thế thôi.
Tề Manh nhắc với Giang Trạm một tiếng, nói cũng coi như uyển chuyển, cũng khá trực tiếp: “Thầy Bách là một trong những ưu thế của cháu.”
Giang Trạm nghe hiểu, cười cười, không nói gì.
Một staff nói thẳng: “Không phải bảo cậu bán hủ, không phải ý đó nhé, chỉ là cảm thấy, trước kia có thể cậu không nhận thức gì về phương diện chủ động kiếm cơm, còn theo như bây giờ, có thể có một chút hiểu biết về phương diện này.”
“Có chỗ tốt đối với độ nổi tiếng của cậu.”
“Đúng vậy.
Nếu như xem tuyển tú là một công việc, vậy mục tiêu hiện tại của cậu chính là cố gắng làm cho thứ hạng của mình lên càng cao hơn.”
“Vì thứ hạng, đương nhiên phải hấp dẫn càng nhiều lưu lượng hơn, có lưu lượng và độ chú ý, số LIKE của cậu mới có thể càng đẹp.”
Giang Trạm vẫn chưa nói gì.
Hắn không thể nào mới tham gia một cái tuyển tú liền nói cho người của ekip chương trình biết, hắn gay, Bách Thiên Hành cũng gay, hắn có chút ý tứ về phương diện kia với Bách Thiên Hành, Bách Thiên Hành có chút ý tứ về phương diện kia với hắn.
Cũng giống như ekip chương trình sẽ không nói thẳng với hắn: Chúng tôi cắt nối biên tập tương tác thân mật của cậu và thầy Bách, đúng vậy, chúng tôi đúng là đang giẫm lên đường ranh giới điên cuồng bán hủ, kéo sự chú ý.
Mọi người ai cũng có tư tâm.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Ekip chương trình biểu đạt ý tứ của họ, Giang Trạm cũng kiên nhẫn nghe xong.
Trong lúc đó đạo diễn hỏi Giang Trạm: “Mục tiêu trong chương trình này của cậu là gì?”
Ngừng lại một chút: “Hay để tôi nói trực tiếp hơn chút nhé, dã tâm của cậu trong chương trình này, lớn chừng nào?”
Giang Trạm lúc này mới mở miệng, nói cực kỳ thẳng thắn: “Tôi muốn C vị.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc với sự thẳng thắn của hắn, vấn đề này trước giờ họ đã từng hỏi rất nhiều thực tập sinh, các nam sinh đa phần đều trả lời khéo léo, cho dù mấy người có dã tâm nhất, cũng sẽ không thẳng thắn như vậy, bắt đầu đã là “Tôi muốn C vị.”
Mà khi Giang Trạm nói hắn muốn C vị, rất bình tĩnh.
Sự tự tin, trầm ổn và đường hoàng không mất đi kín đáo của hắn, toàn bộ đều gói trong vẻ mặt và đôi mắt sáng ấy.
Hắn có thể không giành được C vị, nhưng khi hắn nói ra bốn chữ “Tôi muốn C vị”, tại đây lại không có ai muốn phản bác hắn.
Cuối cùng, đạo diễn nói với Giang Trạm lời thấm thía: “Vậy cậu thật sự cần phải nỗ lực thật nhiều.”
Giang Trạm cười cười, vẻ mặt thoải mái: “Tôi biết.
Cảm ơn.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tề Manh cố ý ở lại trò chuyện một lát với Giang Trạm.
Tề Manh thật ra hơi lo lắng, sợ Giang Trạm sẽ cảm thấy ekip đang lợi dụng hắn.
Giang Trạm: “Đây là gameshow tuyển tú, cháu tất nhiên có thể hiểu được.”
Tề Manh nhìn hắn, có thể là do ông quá mức cảm tính, cảm khái nói rằng: “Cháu thật sự rất không tồi, đổi lại là người khác, có điều kiện vốn gốc, thời cơ như vậy, lại có plug-in bạn học cũ nữa, khó mà nói sẽ chủ động bám dính trên người thầy Bách hay không.” (plug-in: cứ hiểu là trình hack trong game nhé:v)
Giang Trạm buồn cười: “Bám như nào ạ? Trai thẳng bán hủ?”
Tề Manh: “Chắc cũng cỡ đấy, dù sao có cơ hội, mọi người đều sẽ không buông tha.”
Giang Trạm nói một câu sự thật: “Bám dính liền nghĩ bám được lên người Bách Thiên Hành, vậy thì Bách Thiên Hành lại không phải là Bách Thiên Hành nữa rồi.”
Tề Manh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng.” Nói tiếp: “Dù sao thì cháu cố lên nhé, chú với cậu cháu điện thoại tán gẫu về cháu, đều cực kỳ coi trọng cháu đấy.”
Nhắc tới cậu, Giang Trạm hỏi Tề Manh: “Giờ là mấy giờ rồi ạ?”
Tề Manh xem đồng hồ: “Sắp 12 giờ rồi, sao vậy?”
Ông nghĩ Giang Trạm muốn dùng máy tính sửa ảnh: “Muộn quá rồi, để ngày mai đi, dù sao ngày mãi cũng nghỉ, cháu có thể quay lại từ từ sửa.”
Giang Trạm: “12 giờ đến nơi rồi, lập tức tới chủ nhật, cháu có thể rời đi trước mấy tiếng không?”
Tề Manh: “Ả?”
Giang Trạm: “Có thế không?”
Tề Manh nghĩ nghĩ: “Dù sao về phòng cũng ngủ, không có gì ảnh hưởng cả, nhưng mà hơn nửa đêm cháu muốn rời đi, vội trở về có việc à?”
Giang Trạm: “Có chút việc ạ, đường đi có chút vội nên muốn đi sớm chút, cho đỡ vội.”
Tề Manh gật gật đầu: “Được rồi, ok, dù sao cháu chỉ cần đảm bảo lộ trình của chính mình không có hoạt động kiếm cơm, đừng chạy loạn, trở về đúng hạn thế là được.”
Vì vậy, trên dưới 12h, Giang Trạm không về ký túc xá mà trực tiếp lấy di động bên chỗ Tề Manh, lặng lẽ không tiếng động rời khỏi ký túc xá.
Thừa dịp vẫn chưa muộn quá, hắn sang chỗ cậu Vi Quang Khoát lấy xe trước.
Vi Quang Khoát mở cửa ra, mặc áo ngủ đứng ở huyền quan, trước khi đưa chìa khóa xe cho Giang Trạm, híp mắt duỗi cổ, cứ như máy thăm dò ngắm nghía người Giang Trạm: “Này nọ đâu?”
Giang Trạm: “Gì ạ?”
Giang Trạm giương mắt, cau mày: “Còn cái gì được nữa? Nhẫn!”
Giang Trạm cười rộ lên, hỏi: “Giáo sư Vi có phải cậu biết nhiều quá rồi không?”
Vi Quang Khoát quét một chân qua: “Cậu biết nhiều!? Mấy con bé trường bọn cậu cả ngày Tuyệt Mỹ Tuyệt Mỹ Tuyệt Mỹ, cậu muốn không biết cũng khó!”
Lại nhắc tới: “Vì cái gì cậu không biết? Cậu không có di động hay là không có mạng hay là mù?”
Giang Trạm không nhiều lời, trực tiếp chìa tay: “Chìa khóa xe.”
Vi Quang Khoát giọng điệu không cho thương lượng, đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đùa giỡn chơi xấu lên cứ như 4 tuổi: “Con đưa nhẫn cho cậu xem trước.”
Giang Trạm: “Chìa khóa.”
Vi Quang Khoát: “Nhẫn.”
Giang Trạm: “Chìa khóa.”
Vi Quang Khoát: “Nhẫn.”
Giang Trạm đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay, đòi chìa khóa: “Thế này được rồi chứ ạ.”
Vi Quang Khoát rũ mắt nhìn qua, dưới ánh đèn sáng rõ nơi huyền quan, trên ngón áp út tay trái của Giang Trạm có một chiếc nhẫn bạch kim khắc hoa văn.
Đúng là chiếc nhẫn ngón út lan truyền trên mạng kia.
Vi Quang Khoát nín thinh mà rũ mắt, trầm ngâm đánh giá, tinh tế nhìn một lượt: “Ừ, hẳn là Cartier, không giống fake.”
Giang Trạm: “???”
Vi Quang Khoát giương mắt, nửa dọa nạt nửa nghiêm túc nói: “Đương nhiên phải cảnh giác cao độ, trong khoa bọn cậu có một cô bé đi học còn bị bạn học nam lừa gạt, huống chi là người trong xã hội.
Giang Trạm dở khóc dở cười, buông tay, chống lên cái tủ giày ở huyền quan, bày ra tư thế lắng nghe.
Vi Quang Khoát bắt đầu dạy bảo ân cần: “Dù sao con cũng phải cẩn thận hơn chút cho cậu.
Giờ cậu không lo con tuyển tú, cùng lắm thì bị loại, trở về bám áo cậu.
Phương diện khác thì, lại không yên tâm như vậy.”
Nói thêm: “Tuy là bạn học, con cũng nghe ngóng một chút thử xem, đạo đức con người với phẩm hạnh của Bách Thiên Hành có vẻ cũng không tồi, nhưng mà vẫn phải chú ý một chút đi.
Nhỡ đâu con có ý tứ, người ta lại không có thì sao, nhỡ đâu căn bản không có ý tứ gì, là con hiểu lầm thì sao.”
Lại nói: “Nhưng mà tuổi con cũng không còn nhỏ, đúng là nên tìm một người rồi xác định cuộc sống yên ổn rồi.
Vốn cậu còn nghĩ con mới về nước, vấn đề tình cảm để sau hãy nói, rồi lại ngẫm, nếu đã gặp được người thích hợp, lại là bạn học cũ, hiểu tận gốc rễ, điều kiện các mặt đều rất tốt, cũng được, cậu con không phải kiểu trưởng bối phong kiến gì, không tới mức……!con cười cái gì?”
Giang Trạm mím môi cười: “Có thể không cười sao? Những lời này của cậu, cứ như lao tâm khổ trí sợ cải trắng trong nhà bị heo ủi mất ấy.” (ý chỉ những cô/cậu xinh đẹp bị mấy tên cặn bã lừa đi mất.)
Nếu không nhắc tới cải trắng với heo còn tốt, vừa nhắc tới, đề tài câu chuyện quẹo ngay tắp lự.
Vi Quang Khoát dừng lại, lộ vẻ mờ mịt: “Các con, ai là cải trắng, ai là heo?”
Vẻ mặt Giang Trạm đầy chính khí: “……..!Dù sao con cũng không phải cải trắng.”
Vi Quang Khoát mặt lộ kinh ngạc: “Bách Thiên Hành không phải heo sao? Vẻ ngoài nó như vậy, vả lại lúc hai đứa đứng chung trên sân khấu, nó rõ ràng chính là heo mà.”
Giang Trạm kiên định: “Con là heo! Là con!”
Vi Quang Khoát tỏ vẻ nghi ngờ với điều này.
Giang Trạm: Thôi được, hết chó rồi heo, đằng nào cũng làm người tàn tật.
Vi Quang Khoát: “Dù sao! Tự con phải chú ý hơn!”
Giang Trạm rốt cuộc cầm được chìa khóa, xoay người đẩy cửa rời đi: “Biết rồi, con đi đây.”
Vi Quang Khoát khép cửa lại trở về phòng ngủ, mới đột nhiên nghĩ ra một việc: Từ từ, hơn nửa đêm thế này lấy chìa khóa xe, nó chuẩn bị đi đâu?
Nếu hỏi trước mặt, Giang Trạm ắt sẽ đáp lại: Đi ủi cải trắng.
Giang Trạm đi lên đường cao tốc, lái về phía Điện ảnh thành.
Giống với một đêm đánh game máy cầm tay kia, đầu óc hắn thanh tỉnh, tinh lực dồi dào, như thể trở về thời kì niên thiếu có tinh lực vô hạn.
Sau khi lên cao tốc, hắn dùng hệ thống audio trên ô tô kết nối với di động, phát bài.
Vào lúc nghe xong vô số lần khúc nhạc dạo đầu vang lên, sân khấu công diễn như thể tua ngược lại trước mắt.
Bầu không khí trên sân khấu, cảm xúc lúc nhảy, niềm hăng hái khi high, máu huyết sôi trào, đều trở lại trong thân thể.
Ngay vài phút trước khi lên sân khấu, hắn lấy từ trong túi lớp lót trong của áo khoác ra chiếc nhẫn ngón út, cởi dây xích dài mảnh dùng để trang trí vạt trước, móc nhẫn lên trên.
Có người dám cho, hắn liền dám đeo lên đài.
Cho đã cho rồi, vì sao không đeo.
Máu nóng vẫn chưa bình ổn lại của Giang Trạm vẫn đang sôi trào, vừa sôi trào vừa đốt lửa.
Hiện giờ, chiếc nhẫn ngón út kia đang ở trên tay hắn.
Bách Thiên Hành đeo ngón út vừa vặn, vào trong tay Giang Trạm, bọc lấy ngón út lại rõ ràng quá rộng, không thể nào đeo được, ngón áp út thì lại vừa khít– về khung xương, cho tới bây giờ hắn thật sự chưa từng thắng Bách Thiên Hành.
Vì thế cứ như vậy, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đeo chiếc nhẫn bạch kim, đặt trên tay lái gần bốn tiếng đồng hồ, khi bầu trời hiện ra bụng cá, rốt cuộc cũng đã tới Điện ảnh thành.
(có ai giải thích bụng cá là sao giúp t )
Giang Trạm thả chậm tốc độ, vừa lái xe vừa lấy điện thoại gửi voice cho Bách Thiên Hành: “Tôi xuống cao tốc rồi, cho tôi địa chỉ khách sạn.”
Đột nhiên, đằng sau có xe cố ý chớp đèn vài cái.
Giang Trạm nhìn quét qua gương chiếu hậu, mở voice của Bách Thiên Hành: “Tấp vào lề, đang ở sau cậu.”
Xe phía sau là Bách Thiên Hành.
Giang Trạm tìm ven đường có thể đỗ xe, từ từ dừng lại, xe phía sau vẫn luôn đi theo hắn.
Sáng sớm, mọi thứ đều thật an tĩnh.
Giang Trạm dừng xe xong, tay đặt trên vô lăng, nhìn đường sá mênh mông và vành đai xanh ngoài cửa sổ, lái xe gần bốn tiếng đồng hồ, không cảm thấy mệt, chỉ cảm thấy đáy lòng được lấp chật kín.
Nhấn cửa kính xe xuống, Bách Thiên Hành khom người đứng ngoài cửa, nhìn hắn, vẻ mặt sâu thẳm, giọng điệu không nhanh không chậm: “Thứ tư điên xong, hôm nay lại tiếp tục?”
Giang Trạm nghiêng đầu nhìn y, mím môi cười, ánh mắt trong trẻo, không nói gì.
Bách Thiên Hành đợi dưới đường cao tốc một tiếng, vốn đã chuẩn bị không ít lời, mới nói được một câu, khóe mắt thoáng nhìn tay trái thuận tiện đặt trên vô lăng của Giang Trạm, phút chốc dừng khựng.
Dù cho ban đầu có trăm ngàn lời muốn nói, lúc này đây một chữ cũng không còn.
Vẻ mặt Bách Thiên Hành không đổi, con ngươi trầm đến tận cùng, y không nói lấy một lời vô nghĩa, nói thẳng với Giang Trạm: “Buổi chiều tôi quay, cậu vẫn có thể ngủ bù được một lúc, chưa đặt phòng cho cậu đâu, ngủ ở chỗ tôi.”
Giang Trạm gật gật đầu, giọng điệu như thường: “Được thôi.”
Bách Thiên Hành nhìn thoáng chiếc nhẫn, xoay người trở về xe của mình.
Đóng lại cửa xe, y không vội vã lái ngay, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm xe đằng trước, cầm điện thoại gọi một cú.
Cư Gia Tạ vừa ngủ, tiếng nói mơ mơ màng màng: “Alo?”
Bách Thiên Hành: “Bây giờ ngồi dậy, đi sang phòng tôi.”
Cư Gia Tạ: “Để?”
Bách Thiên Hành: “Hai giường chính phụ, tùy anh chọn một cái…..!”
“!!!!” Cư Gia Tạ tỉnh ngay tức khắc, cho rằng quy tắc ngầm tới trễ ở chốn lao động rốt cuộc cũng ập xuống đầu hắn rồi, dọa tới mức thanh âm run rẩy: “Cậu cậu cậu cậu cậu……”
Bách Thiên Hành tiếp tục lời vừa bị ngắt quãng: “Rồi lấy hai chai nước, hắt thành hiệu quả kiểu vô ý làm đổ, hơn nữa phải cam đoan không có cách nào cho người ngủ.”
“????”
Đầu kia điện thoại trầm mặc nửa ngày, một lát sau truyền tới lời tự nói thì thào của Cư Gia Tạ: “Tôi đang nằm mơ sao?”
Xe đằng trước lăn bánh, Bách Thiên Hành kéo xuống tay phanh, lăn bánh theo, giọng nói vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Không mơ.
Giang Trạm đến rồi, tôi khoảng chừng 15 phút nữa đưa cậu ấy về khách sạn, anh tốt nhất là trước khi bọn tôi về hắt nước xong đi.”
Cư Gia Tạ: “……………………….”
Trong điện thoại lại là một khoảng im lặng rất dài, im lặng, im lặng.
Im lặng chừng hơn 10s, lại lần nữa truyền đến tiếng Cư Gia Tạ, có chút lung lay trong gió: “Súc, sinh.”
Bách Thiên Hành bình tĩnh trả về: “Cám ơn.”.