Thượng Vị Giới Giải Trí

Chương 51: Có Thứ Gì Đó Thô Ráp Nhè Nhẹ Sờ Soạng Sau Cổ Hắn


Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 51: Có Thứ Gì Đó Thô Ráp Nhè Nhẹ Sờ Soạng Sau Cổ Hắn


Từ nút giao cao tốc chạy đến Thành phố Điện ảnh thì dễ, muốn ung dung thoải mái tiến vào cửa lớn khách sạn, có chút khó khăn.
Bởi vì Thành phố Điện ảnh bình thường đều có các đoàn phim cắm rễ, mấy khách sạn lớn bên này cũng có fans ngồi xổm trông coi mỗi ngày, thời gian các tổ các nghệ sĩ đi làm là không giống nhau, nên không nói rõ được fans ngồi xổm trước cửa khách sạn là đến rình ai, cũng không rõ bọn họ bắt đầu ngồi xổm từ mấy giờ.
Lúc Bách Thiên Hành ra ngoài là rạng sáng, thời gian sớm, cửa khách sạn vẫn chưa có fans, lúc này đưa Giang Trạm trở về, xe lái chưa được mấy phút Cư Gia Tạ đã gọi lại đây nhắc nhở y: “Cửa đã có fans.”
Cư Gia Tạ đã hoàn toàn bị sự cầm thú của ông chủ giội cho tỉnh người, không hề còn giọng ngái ngủ nữa rồi: “Thật sự, vận may của các cậu siêu lớn đấy, vừa khéo đúng thời cơ Bạch Hàn bắt đầu làm việc buổi sáng.”
Bách Thiên Hành vừa lái xe vừa gọi điện thoại, hỏi: “Người đi rồi?”
Cư Gia Tạ: “Vừa mới hỏi thăm giúp cậu, cậu ấy một lát nữa là xuống.” Theo đó đề nghị: “Các cậu dừng xe xa một chút, chờ ở trong xe, đám fans tư sinh của Bạch Hàn đó bình thường ngồi xổm khách sạn còn muốn đi theo đến đoàn phim.

Đợi người đi hết rồi các cậu hãy vào.”
Bình tĩnh bày mưu tính kế xong xuôi, lại cực kỳ mất bình tĩnh mà phun câu: “Trong tiền lương của tôi có mục phụ trách ông chủ vụng trộm này sao!”
Bách Thiên Hành bình thản nói: “Trước kia không có, bây giờ có rồi.”
Cư Gia Tạ: “…………”
Cư Gia Tạ vô cùng đau đớn, một bên đau một bên lại bắt đầu lo lắng vì ông chủ: “Các cậu hai chiếc xe, đúng không, dừng xong rồi thì chờ trong xe, kiểu gì cũng đừng xuống xe ngồi vào cùng một chiếc! Trăm vạn lần không được! Chỗ này tất cả đều là fans với hoàng ngưu chụp ảnh thuê, đừng tự cho là đúng tưởng rằng sẽ không bị chụp, cậu căn bản không biết camera của bọn họ ở chỗ nào!”
(hoàng ngưu: người phe vé trục lợi, bán lịch trình cho fan.)
Nói xong lại than: “Khách sạn bên này không có nổi cái bãi đỗ xe ngầm sao.”
Cư đại quản lý quả thực hao nát tâm tư rồi.
Hao nát tâm tư nhà mình xong, còn phải hoa nát tâm tư nhà người khác, vẫn luôn hỏi staff bên Bạch Hàn bằng Wechat Bạch Hàn xuống tầng chưa đi làm chưa.
Staff bên cạnh Bạch Hàn vẫn luôn đáp: Chưa đâu, ngay lập tức đây, nhanh lắm.
Cư Gia Tạ cúp máy Bách Thiên Hành xong, sau khi lại hỏi thêm hai lần, được một voice trả lời.
Trong voice không phải ai khác, là chính chủ Bạch Hàn.
Bạch Hàn: “Sếp Cua! Sáng sớm ngày ra, giờ mới mấy giờ đã tới 5 giờ chưa, anh không quản Bách Thiên Hành anh tới quản tôi?”
Cư Gia Tạ nghe xong voice, bên Bạch Hàn lại gửi một cái: “Chậc, không đúng nha, anh thúc giục tôi bắt đầu làm việc là muốn mau chóng dẫn mấy tư sinh canh cửa kia đi hả? Ai muốn tới đúng không?”
Cư Gia Tạ nghe xong cái voice thứ hai, mí mắt bắt đầu giật.
Voice thứ ba tiếp theo tới nữa rồi.
Bạch Hàn gần như là quát lên với điện thoại: “Không phải Giang Trạm muốn tới chứ!?”
Cư Gia Tạ: “???????”
Cậu mẹ nó một nam nghệ sĩ cắm rễ trong đoàn phim một tháng có dư, sao cũng hóng hớt như vậy?
Cư Gia Tạ bình tĩnh trả lời: “Không thể nào, cậu đừng có nghĩ bậy.”
Bạch Hàn dùng Wechat điện thoại của chính mình, gửi qua đây một voice, cái giọng điệu kia không phải là kinh hãi hay giật mình nữa, mà là một loại hắn biết tỏng hết rồi.
Chẳng những biết, còn cực kỳ phối hợp nữa.
Bạch Hàn: “Tôi bây giờ xuống tầng nè, tranh thủ dẫn fans với bọn chụp ảnh thuê đi hết.”
Bạch Hàn: “Ối chao, tôi hiểu mà, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên tôi làm.”
Bạch Hàn: “Hơn nữa, trước kia không phải Bách Thiên Hành cũng yểm trợ giúp tôi đó thôi, mọi người đều quen thuộc vậy rồi, có gì không tiện nói rõ chứ.”
Bạch Hàn: “Nhưng mà là Giang Trạm thật sao? Sẽ không phải là bạn gái gì đó chứ?”
Bạch Hàn: “Thật ra là bạn gái mới đúng, mấy năm nay tôi không nhìn ra Bách Thiên Hành không thẳng nha.”
Bạch Hàn: “Ha ha ha, dù sao bất kể nam hay nữ, có phải Giang Trạm hay không, sau này có bữa nào rảnh cùng nhau ăn cơm nhé.”
Bạch Hàn: “Anh nếu không giúp tôi, tôi liền tự tìm Bách Thiên Hành.”
Cư Gia Tạ: “………..!” Mệt tâm.
Bạch Hàn với Bách Thiên Hành cũng quen nhau từ sớm, nếu thật sự phải đánh giá, hai người còn là bạn cùng trường, là đàn anh đàn em tốt nghiệp cùng một Học viện Điện ảnh và Truyền hình.
Bạch Hàn không hot bằng Bách Thiên Hành, nhưng cũng là nam nghệ sĩ tuyến một xuất thân chính quy nghiêm túc lại có nền tảng lưu lượng.
Vốn đại mentor mà tiếp xúc vẫn luôn là Bạch Hàn, nguyên bản sắp thông báo chính thức rồi, đáng tiếc bên này Bạch Hàn vướng phim xung đột cùng kỳ, cũng điều chỉnh lại lịch trình mà không được nên không ký thành công.
Lúc biết Cực hạn ký với Bách Thiên Hành, Bạch Hàn còn gửi cho Bách Thiên Hành một cái Wechat, cười nhạo nói: “May mà tôi không nhận, tôi mà nhận, không biết ngày tháng năm nào cậu mới về nước.”
Bách Thiên Hành trả lời không hề khách khí: “Anh có nhận, cũng là của tôi.”
Bạch Hàn lúc ấy còn thấy lạ, Bách Thiên Hành vừa ý gameshow tuyển tú này thế cơ à?
Sau đó quay phim ở đoàn phim thì lấy acc phụ ra lục lọi bài post trên diễn đàn hóng hớt, mới giật mình: Thế mà là vậy? Hóa ra là vậy!?
Nhưng kỳ thực Bạch Hàn cũng chỉ xem náo nhiệt thôi, không cảm thấy Bách Thiên Hành với bạn học cũ Giang Trạm của y thật sự có gì đó.
Dù sao trong mắt Bạch Hàn, Bách Thiên Hành thật sự rất thẳng rất thẳng rất thẳng.
Tuyệt Mỹ sao có thể là sự thật.
Fans mà, đều thích yy, chẳng qua Giang Trạm thật sự tới đây rồi, đúng là phải né ống kính thật, dù sao tư sinh và hoàng ngưu bên Thành phố Điện ảnh này rất hung tàn, thật sự bị chụp được sẽ càng phức tạp.
Bạch Hàn: Mình quả nhiên là người tốt.
Bạch Người Tốt đi làm, xuống tầng bằng thang máy, quả thực lấy một tinh thần diện mạo hăng hái dẫn dắt một đám fans chạy theo.
Không bao lâu đã kéo cả đống người rình ở cửa khách sạn chạy đi rồi.
Cửa khách sạn vào sáng sớm, khôi phục yên tĩnh.

Không bao lâu hai chiếc xe một trước một sau chậm rãi lái vào bãi đỗ xe khách sạn.
Lại một lát sau, hai bóng dáng cùng nhau khiêm tốn đi vào đại sảnh khách sạn.
Giang Trạm đội mũ, đeo khẩu trang, một tay cắm trong túi, rũ mắt liễm thần.
Hắn vốn không muốn làm kẻ trộm, còn cho rằng rạng sáng giờ này sẽ không có fans ngồi thủ, đến đây mới biết được, Thành phố Điện ảnh bên này đu idol chẳng hề phân biệt ngày đêm.
Hắn võ trang hạng nặng như vậy cũng không phải cảm thấy mình hot dữ lắm, chỉ là thuần túy hiểu biết về tư sinh và hoàng ngưu chụp ảnh thuê.
May mà nhóm người vừa nằm vùng ở cửa khách sạn đều đi cả rồi.
Lúc Giang Trạm vào đại sảnh còn thấp giọng hỏi Bách Thiên Hành: “Vừa rồi là ai đi làm đó?”
Bách Thiên Hành: “Một người tốt.”
Giang Trạm: “?”
Bách Thiên Hành cũng đeo khẩu trang, vẻ mặt và thanh âm đều giấu dưới lớp khẩu trang: “Làm việc tốt không lưu danh, cậu cứ gọi anh ta là Lôi Phong đi.”
Giang Trạm buồn cười: “Cậu quen à, bạn sao?”
Bách Thiên Hành: “Ừ.”
Hai người nói chuyện, tiến vào thang máy.
Vào thang máy, liền không dùng khẩu trang nữa.
Giang Trạm tháo khẩu trang, mũ không tháo, tinh thần hắn không tồi, người có chút làm biếng dựa vào thang máy.
Bách Thiên Hành đứng ở một bên, không quan tâm về cái khẩu trang, từ khi cửa thang máy khép lại ánh mắt của y đã không rời khỏi mình Giang Trạm.
Hai người lại đối thoại như thường.
Bách Thiên Hành: “Bốn tiếng?”
Giang Trạm: “Đó là cậu, tôi lái không đến bốn tiếng.”
Bách Thiên Hành: “Lúc cậu học lái xe huấn luyện viên không dạy cậu không được vượt quá tốc độ?”
Giang Trạm mắc cười: “Tôi cũng không phải học lái xe trong nước, ở nước ngoài chỉ cần tự cậu tập, đi thi đạt là được.”
Lại mền mệt nói: “Trên đường trống trải, vô tư mà lái chứ sao.”
Bách Thiên Hành chắt lọc trọng điểm trong mấy câu nói: “Cậu không có hộ chiếu trong nước?”
Giang Trạm dựa vào thang máy, hừ cười, nghiêng đầu đảo tròn mắt, ánh mắt lộ ra dưới vành mũ: “Có, trước đây có lần về nước, dư thời gian rảnh liền tiện thể thi luôn.”
Mệt mệt hỏi thêm: “Thầy Bách muốn kiểm tra à?”
Bách Thiên Hành hỏi lại: “Cậu đến đây chỉ để tôi kiểm tra hộ chiếu?”
Mặt mày tỉnh rụi với nhau, đã không phải lần đầu tiên.
Chỉ cần bọn họ nguyện ý, có đường ranh giới, bọn họ ai cũng có thể không đi thăm dò, không chạm vào, không vượt qua.
Nhưng sau khi ghi hình công diễn kết thúc, bất kể có tiếp tục mặt không đổi sắc thế nào đi chăng nữa, có một số thứ bản chất, đã sớm thay đổi rồi.
Chiếc nhẫn ngón út đó hiện giờ còn đang ở trên tay Giang Trạm.
Cho nên, mặt không đổi sắc giờ phút này, tất cả đều là kiềm chế.
Bách Thiên Hành kiềm chế đến mức ngay cả khẩu trang cũng không tháo.
Giang Trạm kiềm chế được, khẩu trang tháo được, mũ không động, hắn sợ trao đổi ánh mắt quá nhiều lại không khống chế được bắt đầu đùa với lửa.
Không ai nói chuyện, trong thang máy thoáng cái tĩnh lặng.
Giang Trạm lại cảm nhận được nhịp tim đập của mình.
Là sự sôi trào sống động đã lâu không thấy.
Bốn giờ lại có là gì, bốn mươi mấy giờ, hắn cũng có thể lái.
Giang Trạm lại đột nhiên nghĩ, bốn giờ Bách Thiên Hành lái xe đó, có phải cũng giống như tâm tình của hắn hay không.
Giống không?
Nếu như hắn hỏi, Bách Thiên Hành nhất định sẽ nói, không giống.
Đương nhiên là không giống.
Bởi vì Bách Thiên Hành không chỉ có cảm xúc đột nhiên sôi trào, hơn 3 năm 2516 ngày, tâm tình hắn càng phức tạp hơn, dung hợp nhiều thứ lắm, ở một vài thời điểm nào đó sẽ bình tĩnh hơn Giang Trạm, một vài thời điểm, sẽ lại mất bình tĩnh hơn Giang Trạm.
Bách Thiên Hành, cảm xúc mà y có thể điều động từ đáy lòng thật nhiều lắm.
Thế cho nên, y giờ phút này đây, cần phải càng thêm khắc chế.
May mà rất nhanh đã tới tầng trệt, bọn họ không cần ở chung với với nhau trong một hoàn cảnh khép kín nữa, khắc chế lẫn nhau.
Giang Trạm đi ra khỏi thang máy, nhìn nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Đây là khách sạn đoàn phim sắp xếp à?”
Bách Thiên Hành: “Ừ, bên này.”
Giang Trạm: “Lấy địa vị của cậu, chỗ ở đều là phong xép sao?”
Bách Thiên Hành: “Gần như vậy, xem đoàn phim sắp xếp, hiện giờ những thứ này đều sẽ được bàn tới trong hợp đồng.”
Giang Trạm gật gật đầu.
Hai người xuyên qua khu thang máy và hành lang dài, không bao lâu, Giang Trạm dừng lại theo Bách Thiên Hành ở cửa một phòng.
Bách Thiên Hành quẹt thẻ, ra hiệu Giang Trạm đằng sau, Giang Trạm vào cửa theo y.

Hai người đi vào, Bách Thiên Hành lập tức tiến về phía phòng khách, lấy một chai nước trên bàn trà đưa cho Giang Trạm, giọng điệu như thường hỏi hắn: “Muốn ngủ một lát không?”
Giang Trạm nhận nước, vặn mở nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm: “Được đấy.”
Nói xong nhìn nhìn xung quanh, hỏi: “Phòng xép này của cậu mấy giường?”
Bách Thiên Hành: “Hai cái.”
Giang Trạm gật gật đầu, vặn lại nắp chai, thản nhiên nói: “Vậy tôi ngủ phòng nhỏ.”
Bách Thiên Hành lại thấy được chiếc nhẫn ngón út trên ngón áp út của Giang Trạm.
Mỗi một ánh nhìn, mỗi một cái liếc, chiếc nhẫn ngón út trên đó đều đang đốt cháy kiên nhẫn của y.
Bách Thiên Hành thật ra có thể đoán được vì sao Giang Trạm lại đeo trên ngón áp út: Bởi vì cái nhẫn to.
Giang Trạm trời sinh khung xương nhỏ hơn y, trước kia bơi lội đọ chiều rộng bả vai đã không đọ nổi, có thể thấy khung xương nhỏ biết bao, cộng thêm hiện tại hắn quá gầy, đeo ngón út sẽ lỏng, đeo ngón áp út không hẳn là vừa khít, nhưng chí ít có thể đeo được.
Lý trí của Bách Thiên Hành từ lúc đứng ngoài xe trông thấy nhẫn, vẫn luôn nói cho y biết quan hệ nhân quả logic trong đó.
Nhưng mà Giang Trạm đeo nhẫn quá đỗi quang minh chính đại, hắn trừ bỏ lúc tiến vào đại sảnh khách sạn cắm tay vào trong túi, thời gian còn lại đều không hề che giấu, hào phóng để lộ ra.
Trực giác của Bách Thiên Hành cùng lúc nói cho y biết: Giang Trạm đang cố ý.
Giống như ngày đó ghi hình công diễn, cậu ấy cố ý đeo nhẫn ngón út lên sân khấu vậy.
Sự bình tĩnh thản nhiên của Giang Trạm cùng với tất cả những điều khác, đều là to gan.
Giống hệt hồi cấp ba.
Không chỉ có vậy, bốn giờ hôm nay của Giang Trạm mang theo tính công kích quá mức rõ ràng.
Bách Thiên Hành tinh tế thưởng thức phần tấn công này của hắn một phen, phẩm ra được hương vị không khác biệt chút nào so với bốn tiếng đồng hồ của mình lúc ấy.
Rất nhanh Bách Thiên Hành ý thức được, Giang Trạm không phải kiểu người sẽ bị động trong tình cảm.
Cậu ấy sẽ chủ động, có mục đích, sẽ tấn công, thậm chí còn lớn mật hơn thế nữa.
Người đàn ông như vậy, kiểu gay như vậy, bình thường đều là…….!
Bách Thiên Hành: “…………..!”
Ảnh đế Bách trong vài giây ngắn ngủi, bị sự thật bản thân nếm ra được trong thoáng chốc khai sáng*.
(*đề hồ quán đỉnh: 醍醐灌頂 Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.

Ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.

Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)
Y yên lặng nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm uống nước xong lại ngó xung quanh, trông thấy một tập kịch bản Bách Thiên Hành đặt trên bàn trà.
Hắn lên tiếng tán gẫu, tò mò hỏi: “Vai cậu diễn lần này có nhiều lời thoại không?”
Bách Thiên Hành tỉnh rụi thu lại tinh thần, cầm kịch bản lên đưa cho hắn: “Không nhiều lắm.”
Giang Trạm lật vài tờ, nhìn thấy mấy trang lời thoại được đánh dấu một số chú thích, là nét chữ của Bách Thiên Hành.
Giang Trạm hãy còn đang tán dóc: “Thuộc lời thoại có khó không?”
Bách Thiên Hành: “Không khó.”
Giang Trạm: “Quay phim khó không?”
Bách Thiên Hành: “Không khó.”
Giang Trạm lật vài tờ kịch bản, không xem kỹ, xoay người thả lại kịch bản trên bàn trà: “Thế có gì khó?”
Bách Thiên Hành: “Đều không khó.”
Giang Trạm gật gù.
Bách Thiên Hành cố ý không chủ động gợi chuyện, Giang Trạm hàn huyên vài câu liên quan đến quay phim, không nói nữa.
Hắn dời đề tài đi, hỏi: “Phòng nhỏ ở đâu?”
Bách Thiên Hành ra hiệu cho hắn về một hướng.
Giang Trạm đi qua: “Tôi đi xem thử.”
Bách Thiên Hành: “Ừ.”
Lúc Giang Trạm xoay người, Bách Thiên Hành lấy di động từ trong túi quần ra, chuyển âm lượng thành yên tĩnh, điều chỉnh xong ném trên sofa.
Lúc cất bước đi theo sang phòng nhỏ, khẩu trang của Bách Thiên Hành vẫn như trước không tháo xuống, mặt mũi che giấu từ đầu đến cuối, ánh mắt trầm sâu đến triệt để, giống như ẩn giấu đi tất cả những sóng to gió lớn dưới mặt nước, một gợn sóng nhỏ cũng không có.
Y đi đến trước cửa phòng, Giang Trạm vừa vặn đứng ở bên giường, thấy được một bãi nước đọng vừa ra lò trên giường.
Giang Trạm ngẩn người, quay đầu lại nhìn, Bách Thiên Hành vào cửa, trở tay đóng cửa sau lưng lại.
Cửa đóng “Cạch” một tiếng.
Giang Trạm vốn định hỏi sao trên giường lại có nước, bị dáng vẻ Bách Thiên Hành đóng cửa cùng với tiếng “Cạch” này tắt tiếng.

Trời còn chưa sáng rõ, rèm phòng nhỏ đang đóng, kéo một nửa mở một nửa, trong phòng vốn dĩ không bật đèn, cửa phòng đóng lại, bên trong càng thêm tối tăm.
Nửa sáng, nửa tối.
Giang Trạm ở cạnh giường, vừa vặn đứng ở bên sáng.
Bách Thiên Hành đứng nơi cửa, người đặt trong u ám.
Y đeo khẩu trang, Giang Trạm thậm chí không nhìn được y có vẻ mặt gì, mà đôi mắt nhìn chăm chăm sang đây ấy, lãnh đạm đến mức không có bất cứ một nội dung gì.
Giang Trạm lại chủ động mở miệng, hắn buồn cười chỉ chỉ giường: “Nước mới thế này, vừa hắt xong nhỉ?”
Bách Thiên Hành không nhanh không chậm đi về phía hắn, không phủ nhận, vốn cũng không cần phải phủ nhận, chỉ số IQ EQ của Giang Trạm hoàn toàn có thể đoán được.
Bách Thiên Hành: “Ừ.”
Giang Trạm: “Cậu bảo ai hắt? Người đại diện của cậu?”
Bách Thiên Hành: “Ừ.”
Giang Trạm thở dài, thẳng thắn nói: “Bách Thiên Hành, cậu còn có thể vô vị hơn tí nữa được không?”
Bách Thiên Hành đi đến trước mặt Giang Trạm, vẫn ở một mặt trong tối như trước, đối diện với Giang Trạm trong ánh sáng.
Thanh âm và ánh mắt của y đều nhàn nhạt như nhau, hỏi lại: “Cho dù tôi không hắt, hôm nay cậu sẽ thành thật ngoan ngoãn ngủ phòng nhỏ?”
Không có nước, xếp cho cậu ấy ở phòng nhỏ, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi ư?
Lái xe bốn tiếng, là tới khách sạn để ngủ đấy?
Giang Trạm hỏi theo: “Bằng không thì?”
Trong lúc hỏi, ánh mắt của hắn không hề chớp lấy một cái mà nhìn sang.
Giang Trạm với Bách Thiên Hành, là có thể cãi nhau xong trực tiếp trở mặt luôn.

Bàn về tính nết, Bách Thiên Hành kém hơn, nhưng bàn về cáu kỉnh hay hờn dỗi, Giang Trạm không thua y xíu nào.
Huống chi, trong mục tiêu của chính mình, Giang Trạm từ trước đến nay luôn hiếu thắng, không chịu thua.
Trước kia Bách Thiên Hành vì để tránh khắc khẩu đều sẽ cố ý nhường nhịn hắn một tí.
Nhưng mà hôm nay, Bách Thiên Hành không định nhường hắn.
Dù sao cái danh “súc sinh” từ Cư Gia Tạ kia, y không muốn gánh chay.
“Không thì?” Bách Thiên Hành rũ mắt: “Cũng có thể là đến trả nhẫn.”
Giang Trạm thoải mái chìa tay, trước tiên là mu bàn tay, sau đến lòng bàn tay, lộ ra nhẫn ngón út trên ngón áp út: “Chẳng phải bảo là cho tôi rồi sao?”
Bách Thiên Hành cụp mắt nhìn nhẫn: “Tôi bảo cho cậu, cũng bảo, đừng đeo.”
Giang Trạm nâng mắt, ánh mắt trong sạch: “Là đừng đeo.”
Bách Thiên Hành vẫn đè nén ánh nhìn như trước, rũ mắt xem cái nhẫn kia: “Mang theo người cùng với đeo lên, không có gì khác biệt, mang chỗ nào, cũng không có gì khác biệt.”
Giang Trạm mím môi, cười: “Tại vì tôi mang lên sân khấu, cậu không vui rồi à?”
Bách Thiên Hành: “Cái này thì thật sự không có.”
Khi nói mấy chữ này, Bách Thiên Hành nâng tay, dùng đầu ngón cái, ngón trỏ niết nhè nhẹ trên vòng nhẫn, xoay xoay.
Xoay tới xoay lui hai vòng xong, đầu ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, lấy cách thức tháo nhẫn ra bên ngoài mà đem chiếc nhẫn chuyển động nhẹ nhàng ra bên ngoài.
Xoay đến chỗ đốt ngón áp út, lại nhẹ nhàng đẩy trở lại.
Vừa nhích tay qua lại, vừa chậm rãi nói: “Hơi chặt.”
Thành trong chiếc nhẫn khe khẽ ma sát ngón áp út, đầu ngón tay Bách Thiên Hành trong lúc lơ đãng đụng chạm, mang theo nhè nhẹ tê ngứa.
Giang Trạm vốn dĩ còn định nói thêm gì đó, toàn bộ đều bị làm cho quên mất.
Hắn lặng im đứng tại chỗ, mở lòng bàn tay, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn Bách Thiên Hành đùa nghịch trên ngón áp út của mình.
Bách Thiên Hành tựa như nổi lên tâm tư chơi đùa, vẫn nắm lấy nhẫn, khi tới khi lui trên ngón áp út của Giang Trạm, một lần ngẫu nhiên nhẫn gần như sắp bị tháo xuống rồi, lại để nó trượt từ đầu ngón tay trở về nơi gốc ngón.
Giang Trạm rũ mắt cúi đầu nhìn thấy Bách Thiên Hành chơi qua chơi lại mấy lần như vậy, triệt để hết khắc chế nổi, lỗ tai cháy sạch đỏ rực.
Hắn nắm lại, né tránh cái tay kia, thầm nghĩ bàn về không biết xấu hổ, quả nhiên vẫn là Bách Thiên Hành ma cao một trượng*, vừa mới rồi chơi nhẫn thật sự là chơi đến đắc chí, thực sự đấy.
(Đạo cao một thước, ma cao một trượng:Cần phải cảnh giác thường xuyên để ngăn chặn cái ác.)
Mà lỗ tai Giang Trạm đỏ lên, kéo theo cả cổ và mặt tất cả đều đỏ.
Cho dù hắn lại có tính công kích hơn nữa, cũng không thể đỏ mặt mà khống chế bầu không khí và tiết tấu được.
Giang Trạm nhanh chóng lia tầm mắt đi, lách qua Bách Thiên Hành, chuẩn bị rời khỏi phòng nhỏ: “Tôi đi uống nước.”
Bách Thiên Hành đưa tay ra kéo cánh tay hắn lại, Giang Trạm né tránh, bước nhanh ra bên ngoài, lúc đi tới cửa bị Bách Thiên Hành đằng sau nhanh hơn một bước giữ chặt tay nắm cửa.
Trong phòng tĩnh lặng đến khác thường.
Giang Trạm đối diện cửa vào, bị giam cầm giữa cánh cửa và Bách Thiên Hành ở sau lưng.
Hắn có thể cảm giác được, hơi thở của Bách Thiên Hành đằng sau khẩu trang, ở bên tai mình.
Giang Trạm bị thiêu đốt khuôn mặt nóng bỏng, may mà sự mờ tối đã thay hắn che giấu đi một phần.
Hắn không quay đầu lại, nhẹ nhàng dựa vào cửa, hoãn nhịp thở, hơi thở cùng với khí tràng của Bách Thiên Hành dựa vào hắn gần quá, cả người hắn bị thiêu đốt ngày càng hừng hực, lỗ tai đỏ thấu muốn nhỏ máu, trên cổ ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
Các giác quan đột nhiên theo đó được khuếch đại, đều dừng tại phía sau thân mình.
Rất nhanh Giang Trạm cảm giác được, có thứ gì đó thô ráp, nhẹ nhàng sờ soạng sau cổ hắn.
Nó hẳn là…….
Giang Trạm rất nhanh đã đoán ra, đó là khẩu trang của Bách Thiên Hành.
Ngực Giang Trạm gia tốc, hắn lại điều hòa hơi thở, chuẩn bị xoay người, nhưng bị Bách Thiên Hành từ đằng sau ôm lấy, đặt lên trên cửa.
Bách Thiên Hành không có dự định làm người, nhưng cũng không định thật sự làm súc sinh, y ôm chặt phía sau Giang Trạm, trên tay không có động tác dư thừa nào, chỉ là ôm lấy người sát lại, cách khẩu trang, hôn nhẹ mang tai và sau tai của Giang Trạm.
Y có thể cảm nhận được Giang Trạm lại đổ mồ hôi, có chút khô nóng ướt át, Giang Trạm so với trong tưởng tượng còn phải khắc chế hơn, khắc chế đến mức đã có chút run rẩy nho nhỏ.
Giọng Bách Thiên Hành thật trầm, cũng rất nhẹ, nói với hắn rằng: “Sang phòng chính ngủ, nhé?”
Giang Trạm không nhúc nhích, cũng không quay lại.

Bách Thiên Hành không phải là lần đầu tiên phát hiện chính mình đối với Giang Trạm có “dục vọng phá hư”, nhưng đây là lần đầu tiên y phát hiện ra, vào thời điểm Giang Trạm vẫn luôn không nhúc nhích để mặc cho y có thể muốn làm gì thì làm nấy, y sẽ có chút không khống chế nổi mình.
Y nặng nề bật hơi, từ đầu đến cuối không bỏ khẩu trang, mang theo một chút thích thú trừng phạt, cách khẩu trang, ở nơi cổ Giang Trạm cắn nhẹ một cái: “Đã nói rồi, nhẫn cho cậu, đừng đeo.”
Hô hấp Giang Trạm trở nên gấp gáp.
Bách Thiên Hành: “Đi ngủ một lát, nhé?”
Thanh âm Giang Trạm nhả ra từ hàm răng, có vài phần ý vị nghiến răng nghiến lợi: “Vậy trước tiên cậu cũng phải thả tôi ra đã.”
Bách Thiên Hành thả Giang Trạm ra.
Chẳng những buông, còn lùi về sau vài bước, chủ động chừa ra một khoảng cách.
Hai người đều có chút thở dốc.
Lỗ tai Giang Trạm còn đỏ hơn cả vừa rồi, đỏ đến giống như màu sắc của mã não.
Hắn chẳng những thẹn, còn có chút nổi giận.
Hắn lái xe bốn tiếng, là tới để làm cải trắng dâng lên cửa hay sao?
Đã nói là làm heo rồi mà?!
Bách Thiên Hành rất nhanh đã phát hiện hắn hơi giận, kéo cái khẩu trang, thở hắt ra, buồn cười hỏi: “Nóng nảy gì thế?”
Giang Trạm trừng mắt y, hỏi: “Làm heo vui không?”
Mới đầu Bách Thiên Hành không phản ứng kịp, dừng lại một chút mới ý thức được hắn đang chỉ cái gì, buồn cười đáp lại: “Để ý cái này vậy à?”
Giang Trạm mặt lạnh nhìn y: “Cậu không để ý?”
Bách Thiên Hành nhìn hắn lẽ đương nhiên: “Tôi bất kể có để ý hay không, tôi đều không phải là họ cây mù tạt (cải trắng).”
Giang Trạm: “…………”
Giang Trạm thực sự bị tức rồi, vẫn luôn từ phòng nhỏ tức đến phòng chính, rồi từ phòng chính tức đến nhà vệ sinh.
Lúc tắm rửa, bên tai hắn vẫn còn đỏ, cũng thực không hiểu nổi sao lại không thành công làm heo.
Thời điểm mặc áo tắm đi ra, Bách Thiên Hành đã tháo khẩu trang rồi, quần áo chỉnh tề ngồi bên giường xem kịch bản.
Thấy hắn đi ra, nâng mắt ngắm một cái, ra hiệu sang bên cạnh: “Ngủ một lát.” Lại nói: “Có đói bụng không, bây giờ có thể gọi cơm rồi đấy, ăn xong rồi ngủ.”
Giang Trạm tắm rửa rồi đi ra, cả người mệt mỏi, trên tóc hắn còn tích nước, nằm úp sấp xuống một bên khác của giường, mặt vùi trong gối, thở hắt ra: “Không ăn đâu, ngủ một lát.” Bằng không lại lái bốn tiếng trở về nữa, chắc chắn không chống đỡ được.
Bách Thiên Hành buông kịch bản, nghiêng đầu nhìn tóc Giang Trạm chưa sấy, đứng dậy đi lấy khăn tắm mình tự mang khi vào đoàn, trở lại bên giường, lau tóc cho Giang Trạm.
Cảm giác kia cứ giống như đang lau đầu cho con chó con ấy.
“Con chó con” rất ngoan, vẫn luôn không nhúc nhích, để tùy ý y lau.
Bách Thiên Hành mới đầu còn có tâm tư chọc hắn một chút, lau hai lượt mới phát hiện không bình thường, nhấc khăn tắm lên nhìn một cái, Giang Trạm đã ghé vào gối đầu, ngủ rồi.
Bách Thiên Hành buồn cười lắc đầu, đắp chăn lên cho Giang Trạm, tắt đèn phòng chính đi chỉ để lại một ngọn đèn bàn bên phía y sáng.
Ngoài cửa sổ, ngày sớm đã rạng.
Giang Trạm an tĩnh ngủ.
Bách Thiên Hành không xem kịch bản nữa, cũng không ngủ bù một lát, chỉ dựa vào đầu giường nhìn dáng hình say ngủ của người bên cạnh.
Giang Trạm ngủ một giấc này thật sâu, lúc thức giấc hơn 11 giờ trưa.
Bách Thiên Hành gọi cơm tới phòng, vẫn luôn chờ hắn, thấy hắn tỉnh lại thì ra hiệu qua đây ăn cơm.
Giang Trạm ngồi xuống, xoay tròn cái cổ, trên mặt vẫn vương vài phần buồn ngủ.
Bách Thiên Hành hỏi hắn: “Ăn xong theo tôi tới đoàn phim không?”
Giang Trạm còn đang xoay cổ: “Tôi trong thời gian nghỉ ngơi không thể có hoạt động kinh doanh (kiếm cơm), đi không biết có vi phạm hợp đồng không.”
Bách Thiên Hành: “Không vi phạm, có thể đi.”
Giang Trạm tỉnh hẳn rồi, ngẫm nghĩ: “Chắc không đi được đâu, đoàn phim nhiều người như vậy, bị chụp trúng nhất định gió tanh mưa máu.”
Bách Thiên Hành nhìn hắn, hừ cười: “Cậu còn biết gió tanh mưa máu? Biết mà vẫn mang nhẫn lên sân khấu?”
Giang Trạm ngủ được một giấc lại khỏe như vâm, tinh thần dồi dào.
Hắn chỉ cần có tinh lực là sẽ không cam tâm làm họ cây mù tạt, hắn nhìn lại Bách Thiên Hành, vẻ mặt đầy chính khí: “Quan hệ bạn học sợ cái gì? Cũng chẳng phải muốn come out.”
Bách Thiên Hành bị hắn nói đến tâm phục khẩu phục, nhất thời cũng chưa nghĩ ra lời đáp hắn.
Cũng ý thức được, Giang Trạm đây là ngủ một giấc trở lại bình thường rồi, còn có thể quang minh lỗi lạc cà khịa y.
Ngay cả bốn chữ “quan hệ bạn học” đều nói ra rồi.
Bách Thiên Hành thưởng thức bốn chữ “quan hệ bạn học” này, không thể không thừa nhận, Giang Trạm quang minh lỗi lạc lên, chỉ có hơn chứ không có kém.
Bách Thiên Hành ăn ngụm đồ ăn, chậm rãi nhai nuốt, không biết là đang nhấm nháp đồ ăn, hay là đang nhấm nháp câu “Quan hệ bạn học sợ cái gì” kia.
Y hỏi Giang Trạm: “Nếu đã không sợ, chẳng có việc gì đáng sợ cả, đoàn phim có gì không thể đến.”
Giang Trạm nhíu đầu mày: “Cũng đúng.”
Bách Thiên Hành: “Đi không.”
Giang Trạm: “Đi chứ.”
Này là Cư Gia Tạ không có ở đây, người đại diện hàng đầu họ Cư nếu ở, tuyệt đối sẽ khiếp sợ với khí tràng và khí thế có qua có lại của hai vị này.
Thậm chí càng thêm shock với các kiểu hoán đổi tiếp xúc giữa hai người, bạn bè, mập mờ, thăm dò qua lại lẫn nhau.
Thậm chí khiếp sợ sự chủ động và nắm kiểm soát của Giang Trạm trong quan hệ của hai người.
Cơm nước xong, đổi lại quần áo, Giang Trạm vẻ mặt bình tĩnh hỏi Bách Thiên Hành mượn tay trái của y, lại vẻ mặt như thường để Bách Thiên Hành một lần nữa đem nhẫn ngón út đeo lên.
Bách Thiên Hành trông nhẫn trên ngón út, lại nhìn nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm mỉm cười: “Chúng tôi họ mù tạt không có tay, không cần vòng nhẫn kim loại.”
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, im lặng chốc lát, thu lại bàn tay đeo nhẫn ngón út về: “Cũng đúng, heo tốt xấu gì cũng có móng, có thể đeo.”
Lại nói: “Mà họ mù tạt, bất kể là đeo hay không đeo nhẫn, vĩnh viễn là họ mù tạt, không có khả năng vượt qua giống loài, biến thành heo.”
Giang Trạm gật đầu, tiếp tục mỉm cười: “Vậy chúc anh trai ngài làm con heo đeo nhẫn cả đời.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.