Thượng Vị Giới Giải Trí

Chương 49: Lắc Tay Nhẫn Toàn Bộ Ở Trên Người Giang Trạm!


Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 49: Lắc Tay Nhẫn Toàn Bộ Ở Trên Người Giang Trạm!


Từ khi người nào đó đẩy cánh cửa vách ngăn đi ra ngoài bước tới trước bồn rửa tay, toàn bộ quá trình không cho bất kể ai nửa cái liếc mắt, thì đây là lần đầu tiên Giang Trạm chắc mẩm đến vậy, Bách Thiên Hành đang tức giận vì Diêu Ngọc Phi.
Cho đến câu “Không ai theo đuổi, hoa cũng không có phần của tôi.

Chơi bóng, bao đêm ngược lại có tôi” tuôn ra, Giang Trạm lại càng thêm khẳng định của khẳng định, Bách Thiên Hành đã bị mấy câu ngỡ đúng mà sai trên sân khấu ấy của Diêu Ngọc Phi chọc giận.
Tiếp đó Giang Trạm phủ nhận, nói “Khi đó tôi chỉ biết học”,
Bách Thiên Hành nghiêng đầu, ý tứ sâu xa mà nhìn hắn, hỏi lại “Vậy sao”, Giang Trạm càng trăm phần trăm xác nhận, vị đại Mentor trước mặt này đang quá đỗi bực bội.
Lúc nhạy bén thần tốc phát hiện ra những chân tướng này, Giang Trạm như được nếm lại cái mùi vị từ cách đây ít nhất sáu bảy năm–
Bách Thiên Hành lúc trước cũng luôn luôn vì chuyện liên quan đến Diêu Ngọc Phi mà mất hứng.
Tỷ như hắn nạp thẻ cơm cho Diêu Ngọc Phi, Bách Thiên Hành liền hừ lạnh.
Họ cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại mua giày, nhân viên bán hàng chào hàng, nói mua ba đôi chiết khấu 7.5, Bách Thiên Hành bảo không cần thiết, chỉ cần mua hai đôi mỗi người một đôi thôi, Giang Trạm lại tự mình cầm lấy hai đôi, nói mua cho Diêu Ngọc Phi một đôi, Bách Thiên Hành nghe xong thối mặt hỏi hắn: “Không thấy cậu mua một đôi cho Tống Hữu.”
Giang Trạm chọn giày cho Diêu Ngọc Phi, vừa chọn vừa thuận miệng nói: “Công tử Tống không thiếu giày, phòng để giày của nó còn lớn hơn phòng tôi.”
Bách Thiên Hành vẫn là hừ lạnh.
Tóm lại, chuyện có liên quan tới Diêu Ngọc Phi, Bách Thiên Hành đều thấy ngứa mắt.
Giang Trạm vẫn cứ cho rằng Bách Thiên Hành không thích tính cách của Diêu Ngọc Phi, không vừa mắt cậu ta, cho nên mới nơi nơi xoi mói chế nhạo, mặt lạnh, không thoải mái.
Khi đó hắn không ít lần vì vậy mà ầm ĩ không vui với Bách Thiên Hành, còn từng hỏi Bách Thiên Hành: “Tiểu Diêu trêu cậu chọc giận cậu à?”
Lần nào Bách Thiên Hành cũng đều nói: “Không phải nó, là cậu, cậu trêu chọc tôi.”
Giang Trạm khi đó còn cảm thấy Bách Thiên Hành quái lạ khó hiểu.

Rồi cách nhiều năm như vậy, giờ này phút này đây, phản xạ hình cung của Giang Trạm rốt cuộc mới tìm về quỹ đạo.
Bách Thiên Hành không thích Diêu Ngọc Phi sao?
Không.
Với tính cách của Bách Thiên Hành, đã không thích ai thì ngay cả liếc mắt nhiều một cái cũng không cần thiết, sao có thể thường thường treo bên miệng chế nhạo, không ưa?
Đã không ưa lại còn phải nhìn nhiều mấy cái, nhìn mấy cái, bản thân thêm khó chịu.
Bách Thiên Hành là người như thế?
Không phải.
Vậy thì là cái gì, có thể khiến cho cậu ấy bất thường như vậy?
Trải qua bao năm, cho đến giờ khắc này, Giang Trạm mới vỡ lẽ ý thức được rằng, Bách Thiên Hành không phải đang nhắm vào bản thân Diêu Ngọc Phi.
Cậu ấy thấy ngứa mắt Diêu Ngọc Phi, có lẽ tất cả đều là vì, Diêu Ngọc Phi khi đó–
Cứ mãi bên cạnh hắn.
Điều Bách Thiên Hành chán ghét, là Diêu Ngọc Phi dính bên người Giang Trạm.
Câu “Không phải nó, là cậu, cậu trêu chọc tôi ấy cũng không phải lời tức giận, mà là lời thực lòng của Bách Thiên Hành.
Giang Trạm trước giờ chưa từng phản ứng được nhanh như giờ phút này, hiệu suất đầu óc xoay chuyển cao đến vậy.
Trong lúc Bách Thiên Hành nhìn lại đây, hắn nghe được tim mình đập thịch thịch thịch.
Nhưng có một số chuyện, hắn vẫn chưa quá chắc chắn.
Những điều đã qua quả thực lâu lắm rồi.
Giang Trạm nhớ lại, sẽ cảm thấy chi tiết chưa đủ rõ ràng, không đủ để rẽ mây thấy nắng trông rõ chân tướng.
Hắn vẫn muốn xác định thêm một chút.
Nhưng mà ngay lúc này đây, Bách Thiên Hành lại tháo lắc tay của chính mình xuống đeo lên cho hắn.
Không chỉ là lắc tay, cả chiếc nhẫn– màu bạch kim chính giữa bao một vòng hoa văn kia, tình yêu không nói ra lời.
Tim đập dồn bên màng nhĩ, ngày càng nhanh hơn.
Nhưng Giang Trạm chẳng biểu hiện ra ngoài chút nào.
Giống như Bách Thiên Hành vậy cái gì cũng không thể hiện ra.
Mặt không biến sắc y như nhau.
Bất đồng chính là, Bách Thiên Hành có hơn ba năm 2516 ngày, Giang Trạm không có.
Tất cả những thể nghiệm của Giang Trạm đều là mới bị kích thích lên gần đây, thể nghiệm này đối với hắn mà nói càng rõ nét hơn, càng kích thích hơn, giống như đột nhiên phơi nắng nóng cháy bỏng, giống như một ngụm rượu mạnh cay xè.
Kích thích cho hắn cả người đều run rẩy nhè nhẹ.
Cộng thêm bản thân Giang Trạm không phải là người quá mức nội liễm, vừa rồi còn đang high theo bốn nhóm lên trước tại phòng chờ lên sân khấu nữa, cảm xúc đã sớm bị khơi dậy.
Hơn nữa, ở trước mặt Bách Thiên Hành, hắn càng dễ lộ ra một mặt chân thật nhất của mình.

Thời điểm có mặt Bách Thiên Hành hắn cũng vẫn quen thói đồng bộ hóa theo quán tính, tiết tấu vẫn ăn khớp như cũ.
Hết thảy tất cả, tạo nên một loạt phản ứng sau đó của Giang Trạm–
“Tôi muốn, cho tôi đi.”
“Tôi dám đòi, cậu dám cho không?”
Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, máu huyết trong cơ thể nhanh chóng đảo lộn, tim đập ngày càng mạnh càng nhanh.
Hắn vẫn như cũ có một số việc không chắc chắn lắm, nhưng mà hắn rất bạo gan.
Bách Thiên Hành dám làm ra một bước tháo lắc tay xuống đeo lên cho hắn như thế này, hắn liền dám chủ động đòi nhẫn.
Bàn về không ra bài theo lẽ thường cũng như chơi đùa với lửa, hồi hai người bọn họ học cấp ba ấy, chính là tám lạng nửa cân ngang ngửa nhau.
Nhưng Giang Trạm hiển nhiên đã xem thường Bách Thiên Hành.
Có một vài tên đàn ông không chỉ sẽ chơi đùa với lửa, mà còn đặc biệt không biết xấu hổ.
Bách Thiên Hành lấy nhẫn ngón út từ trong túi ra, niết trên đầu ngón tay, giương mắt nhìn Giang Trạm dùng giọng điệu sâu thẳm: “Gọi anh một tiếng rồi cho.”
“………”
Giang Trạm không nhịn được oán giận một câu: “Để lại chút mặt mũi được không.”
Bách Thiên Hành dỗ dành hắn: “Ngoan, gọi thử nghe.”
Giang Trạm: “Không gọi không cho?”
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, nheo mắt lại: “Cậu gọi một tiếng, tôi cho cậu thêm một thứ này nữa.”
Giang Trạm ngừng lại: “Thứ gì?”
Bách Thiên Hành: “Cứ gọi cậu sẽ biết.”
Giang Trạm ngày trước đã từng nghi hoặc, rõ ràng cùng một chỗ với người khác đều là hắn dẫn dắt tiết tấu, vì sao cứ tới bên Bách Thiên Hành lại giống như mình luôn là người bị nắm bắt.
Bách Thiên Hành tựa như vĩnh viễn đều bất giác cố chấp hơn hắn một chút.
Lúc này cũng vậy, đòi nhẫn là Giang Trạm, Bách Thiên Hành thật không biết xấu hổ, lại còn muốn chiếm chút hời từ lời nói chóp lưỡi đầu môi của hắn nữa.
Giang Trạm quyết định không để bị dắt mũi nữa: “Tạm biệt thầy Bách.”
Mới vừa cất bước chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh, Bách Thiên Hành đột nhiên đi về phía hắn.
Giang Trạm dừng chút, khó hiểu y muốn làm cái gì, còn chưa kịp phản ứng lại đã va vào một lồng ngực.
Bách Thiên Hành nhẹ nhàng ôm lấy hắn, một cánh tay quấn siết lấy eo hắn, một tay ôm sau lưng hắn.
Giang Trạm không ngờ tới y sẽ ôm mình, sửng sốt đơ tại chỗ.
Bách Thiên Hành ôm lấy Giang Trạm, tay ôm phía sau hắn thuận thể nâng lên, xoa nhẹ sau đầu một chút.
Giang Trạm vừa rồi hãy còn máu huyết cuộn trào sôi sục kéo theo cả người hắn, thoáng cái chôn chân luôn rồi.
Ngoại trừ tim đập dồn, tất cả các giác quan của hắn đều dừng ở trước người: khí tràng của Bách Thiên Hành, hơi thở trên người Bách Thiên Hành, cánh tay ôm lấy eo hắn, bả vai nhẹ nhàng kề sát với nhau.
Còn cả Bách Thiên Hành nghiêng đầu, độ ấm hơi thở khi ghé tai thì thầm, nhẹ thở mê hoặc: “Quên rồi à, đã gọi anh ơi từ lâu rồi.”

Lại vừa xoa gáy hắn vừa thấp giọng nói: “Cậu muốn cái gì, đều cho cậu hết.”
Máu huyết ngưng tụ của Giang Trạm, sau bốn chữ “đều cho cậu hết”, lại một lần nữa mau chóng chảy ngược.
Lần này không phải lỗ tai đỏ muốn nhỏ máu nữa rồi, mà là cả người hắn.
Tựa như thiêu cháy, cả người đều là nóng hổi.
Bách Thiên Hành như thể chẳng hề phát hiện gì cả, ôm hắn lại nói hai câu xong, thật tự nhiên buông hắn ra, lại thuận thế kéo tay hắn, thả nhẫn vào trong tay.
“Cậu muốn liền cho cậu, nhưng mà đừng đeo.”
Bách Thiên Hành suy xét vấn đề rất chu toàn: “Lần công diễn đầu tiên phải khiến cho người khác nhớ kỹ cậu, chứ không phải nhẫn trong tay cậu.”
Lòng bàn tay Giang Trạm nắm chặt chiếc nhẫn kia, cả người nóng bỏng, nóng đến độ vẫn luôn đổ mồ hôi, có lẽ bởi quá mức hồi hộp, cũng có thể bởi vì thứ khác, lông mi dài mảnh của hắn run khẽ, đuôi mắt ửng đỏ tựa như say rượu.
Bách Thiên Hành nhìn hắn, càng nhìn ánh mắt càng sâu, y dự tính thời gian bắt đầu ghi hình trong lòng một chút, đưa tay, nâng cằm Giang Trạm lên, âm điệu bình tĩnh hỏi: “Còn muốn chút gì khác nữa không?”
Giang Trạm khựng lại một chút, như choàng tỉnh khỏi mộng, ửng đỏ nơi đuôi mắt tiêu tan, ánh mắt một lần nữa ngưng tụ lại, lộ ra vẻ mặt cạn lời.
Hắn đánh bay cái tay nắm cằm mình của Bách Thiên Hành: “Không muốn.”
Bách Thiên Hành được một tấc lại muốn tiến một thước, cười nói: “Không sao cả, cứ việc nêu ra, tôi đều có thể cho mà.”
Giang Trạm trừng mắt lườm y một cái: “Đi đây, sắp bắt đầu ghi hình rồi!”
Quay lại phòng chờ lên sân khấu, mấy đứa Tưởng Đại Chu còn kỳ quái.
“Anh sao vậy? Hồi hộp à, sao đầu lại đổ đầy mồ hôi.”
Giang Trạm thần sắc như thường, bình tĩnh khoát tay: “Không sao.”
Bành Tinh vẫn không hé răng, chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng ngắm Trạm ca của hắn, thấy dáng vẻ Giang Trạm như thường, cảm thấy hắn với Mentor Bách hẳn là không có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn lo lắng sáp lại gần hỏi: “Trạm ca, anh với Mentor Bách, không cãi nhau chứ?”
Giang Trạm nghiêng đầu nhìn hắn: “Cãi nhau?”
Bành Tinh: “À, em chỉ…….!cảm thấy bầu không khí lúc đấy sai sai, tùy tiện hỏi thử, haha, tùy tiện hỏi thử.”
Giang Trạm: “Không có việc gì, không cãi nhau.”
Bành Tinh: “Vậy là tốt rồi.”
Ghi hình sẽ lập tức bắt đầu một lần nữa.
Kỳ Yến bấy giờ bắt đầu thương lượng với mấy thành viên: “Nhảy xong, tớ đứng ở rìa ngoài cùng đúng không? Góc cách xa Mentor Bách nhất ý.”
Tưởng Đại Chu vẻ mặt lạ lùng: “Chả phải đã sớm bàn bạc xong rồi sao, cậu là rìa ngoài cùng á.”
Bành Tinh vỗ vỗ Kỳ Yến: “Cậu sợ Mentor Bách đến mức nào hả, không cần hỏi lại, đúng là cậu rìa ngoài cùng, cách Mentor Bách xa nhất.”
Kỳ Yến: “Ừ, tớ chỉ xác nhận lại một lần thôi.”
Vấn đề liên quan đến vị trí đứng trên sân khấu có được xem trọng.
Bình thường C vị vũ đạo cũng sẽ là C vị trên sân khấu, các thành viên khác cũng căn cứ vào vị trí đứng trong đội hình vũ đạo mà xác định vị trí trên sân khấu.
Có thứ nhất có thứ hai, có trung tâm có hai bên trái phải.
Nhóm Giang Trạm bọn hắn có bảy người, Sở Mẫn C vị, vị trí đứng trên sân khấu hiển nhiên vẫn là cậu ở chính giữa.

Kỳ Yến vốn đứng ở rìa ngoài nhất bởi vì chủ động đề nghị muốn cách Bách Thiên Hành xa nhất, vị trí đứng trên sân khấu chính là Bách Thiên Hành bên kia, cậu ngay tại một bên khác, cứ vậy suy rộng ra, vị trí đứng của những người khác cũng sớm xác định xong.
Kỳ Yến hỏi lại một lần vị trí đứng, mọi người liền trả lời thêm một lần, dù sao cứ đứng như vậy, không thay đổi.
Giang Trạm đột nhiên nói: “Tôi cũng muốn đứng bên rìa.”
Mọi người: “??”
Tưởng Đại Chu không hiểu: “Ơ kìa, anh đang yên đang lành đứng ở trung tâm không tốt sao, được nhiều cảnh hơn.”
Giang Trạm không che giấu, quang minh lỗi lạc: “Tôi muốn đứng cạnh thầy Bách.”
Bởi vì Giang Trạm quả thực quá quang minh, cũng bởi vì không lâu trước đó trong hành lang mấy nam sinh đều tận mắt chứng kiến Bách Thiên Hành cổ vũ cho Giang Trạm, cũng không nghĩ chệch hướng.
“Để tiện thấy Mentor Bách, không hồi hộp thế này nữa đúng không?”
Giang Trạm không nói phải, không nói không phải, chỉ hỏi: “Được không? Điều chỉnh lại một chút.”
Những người khác: “Được chứ, anh cảm thấy được là được.” Từ trung tâm đổi sang bên cạnh, cũng không phải muốn từ bên cạnh đổi vào trung tâm, tự ảnh nguyện ý, sẽ không ai cự tuyệt cả.
Sau đó không lâu, ghi hình bắt đầu một lần nữa.
Bách Thiên Hành lại lên sân khấu.
Lúc này đây, tạo hình sân khấu của y đã không còn lắc tay nữa, cũng không còn nhẫn ngón út.
Diêu Ngọc Phi tại sân khấu phụ nhìn y từ xa xa, yên lặng bật cười trong lòng.
Quả nhiên, lại bị tức rồi.
Nếu cậu ta đoán không sai, tạm dừng ghi hình, trong mười lăm phút nghỉ ngơi giữa màn ngắn ngủi còn xảy ra một chút cãi vã không quá thoải mái nhỉ.
Giống như ngày trước đấy thôi.
Thứ bảy, buổi tối phát sóng công diễn.
[ Hu hu hu, số vote của Tần Dịch thấp thế, tập sau bị loại trừ mất.

]
[ Đáng tiếc quá đi, mới vừa phát hiện ra em ý, còn rất là thích nữa, muốn ủng hộ cũng không kịp nữa rồi.

]
[ Oa oa oa oa oa, Tiểu Phi! Tiểu Phi! Con trai mẹ lên sân khấu rồi, rốt cuộc cũng lên sân khấu rồi! ]
[ Con trai tui vẫn soái thế này! ]
Sau khi nhóm đầu tiên lên làm nóng sân khấu, nhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư nối tiếp công diễn.
Nhạc khúc, phong cách vũ đạo khác nhau, ánh sáng phụ trợ, tạo hình trang phục khác nhau, lại giống nhau đều đang đốt cháy sân khấu công diễn ngay lúc này.
Không khí hiện trường trực tiếp high gấp bội, cạnh tranh kịch liệt, mỗi một thực tập sinh đều muốn lưu lại biểu hiện tốt nhất trên sân khấu này.
Mà khán giả, fans, đã từ trong sân khấu Cực hạn và công diễn, pick được thực tập sinh mình thích và nguyện ý trao sự ủng hộ.
Kênh like vẫn duy trì mở cửa, các số liệu LIKE không ngừng đổi mới.
Đạn mạc của video công diễn đã đang không ngừng tăng lên.
Chú ý đến bản thân diễn xuất, chú ý đến thực tập sinh, đến mentor, thậm chí còn chú ý tới tạo hình trang phục, hiệu ứng sân khấu, tất cả những gì bày ra trong nội dung của video công diễn, đều có thể bị chú ý, sẽ bị đem ra thảo luận, bàn tán sôi nổi.
Mà ngay phần mở màn của nhóm thứ năm, khi ống kính kéo đến gần Bách Thiên Hành, có người xem nhanh mắt tỉ mỉ phát hiện ra một điều–
[ Ơ? Nhẫn không thấy nữa? ]
[ Nhẫn ngón út đâu? ]
[ Xuống dưới đài tháo ra rồi sao? ]
[ Sao bỗng nhiên lại tháo nhẫn? ]
[ Lắc tay thánh giá đâu? Có phải cắt nối biên tập có vấn đề rồi khum? ]
[ Không phải vấn đề của biên tập đâu, biên tập cùng lắm bỏ bớt nội dung thôi, sao có thể cắt mất cả trang sức tạo hình được chứ.

]
[ Kéo ngược thanh tiến độ xem rồi, một lúc trước khi Bách Thiên Hành xuống đài vẫn còn nhẫn với lắc tay, lên sân khấu lần nữa lại không thấy đâu.

]
[ Xuống đài tháo? ]
[ Thế là thế nào? ]
Trong video, công diễn tiếp tục.
Nhóm thứ năm, tiết mục công diễn là một bản tình ca nhẹ nhàng thoải mái, tất cả các thành viên trong nhóm đều là C và dưới C, vocal, vũ đạo đều không có ai gánh được, cũng may tiết mục qua tay Mentor Đan Hách cải biên một cách tỉ mỉ đã rất có ưu thế trên sân khấu.

Cộng thêm tạo hình, hiệu ứng đặc biệt nổi trội của sân khấu, màn trình diễn của nhóm thứ năm thậm chí còn mạnh hơn nhóm thứ tư trước đó.
Thời điểm khán giả tại hiện trường trực tiếp bỏ phiếu bình chọn, nam sinh xử lý một đoạn âm cao trong nhóm quả không phụ mong đợi của mọi người nhận được số phiếu cao nhất, nam sinh chờ định trong nhóm biểu hiện không ấm cũng không nóng, lại cũng nhận được một số phiếu xem như không tồi.
Đồng Nhận Ngôn tổng kết về nhóm này: “Thật ra tổ hợp đoàn đội là vậy đấy, không có ai đặc biệt giỏi cũng không thành vấn đề, độ phối hợp tổng thể, khả năng suy diễn và thể nghiệm đem lại cho khán giả mới là quan trọng nhất, đây là những tố chất mà một nhóm nhạc thần tượng phải có đủ.
Trong tiếng vỗ tay, nhóm thứ năm xuống đài.
Đồng Nhận Ngôn xoa tay lăm le: “Lái lơ lái lơ, nhóm này giờ mới lên sân khấu đúng là khiến tôi mong ngóng sốt ruột.”
Đan Hách: “Nhóm này rất thú vị nhé, thực lực rất mạnh, gánh được vocal, gánh được rap, còn có thể gánh cả dance, visual cũng đỉnh cao luôn nhé.”
Hình ảnh vừa chuyển, từ sân khấu công diễn biến thành huấn luyện hằng ngày trước công diễn.
Bảy nam sinh ngồi lại cùng nhau, cầm bản lyrics luyện hát.
Có đoạn rap, Sở Mẫn đề nghị một nam sinh lớp D đảm nhận, Bành Tinh cảm thấy Tưởng Đại Chu rap rất tốt, bảo Tưởng Đại Chu nhận, Tưởng Đại Chu với nam sinh lớp D kia đều tỏ ý không sao cả.
Sở Mẫn kiên trì ý kiến của bản thân, đưa ra lý do, Tưởng Đại Chu cũng kiên trì ý kiến của bản thân, cũng nói lý do.

(chắc tác giả nhầm, phải là Bành Tinh thay vì Tưởng Đại Chu.)
Hai người tranh luận vài câu không được vui cho lắm, bầu không khí đều thay đổi.
Đạn mạc —
[ Tưởng Đại Chu sở trường rap, để cậu ấy nhận là rất bình thường mà.

]
[ Lyrics của nam sinh lớp D được phân hơi ít, Sở Mẫn bảo cậu ấy rap cũng vì muốn cậu ấy biểu hiện nhiều hơn thôi.

]
Hình ảnh lại chuyển đổi, không chỉ là phần lyrics, về phần vũ đạo ý kiến của mọi người cũng cực kỳ không thống nhất.
Riêng vị trí đứng của hai người Kỳ Yến và Giang Trạm đã thay đổi rất nhiều lần, ý tưởng liên quan đến vũ đạo của Bành Tinh và Sở Mẫn cũng khác nhau trong nhiều khía cạnh.
Giáo viên phụ trách dẫn dắt vũ đạo cho bọn hắn đúng hết nói nổi, hỏi bọn hắn: “Các cậu có thể thống nhất ý kiến tí được không? Một chốc thế này, chốc lát lại thế kia, thời gian cũng không nhiều cứ tiếp diễn như vậy là đang lãng phí thời gian của mọi người đó.”
Thật vất vả xác định được vị trí của từng người, thời điểm luyện nhảy, xung đột vẫn không dừng lại.
Tưởng Đại Chu có lần di chuyển vị trí với Kỳ Yến, hai người không cẩn thận đụng trúng nhau một cái, Tưởng Đại Chu phì cười, cả điệu nhảy bị cắt đứt.
Bành Tinh phát cáu, giọng điệu công kích nói hai câu, Tưởng Đại Chu vì thế suýt chút ầm ĩ với hắn, không khí thoáng cái tụt xuống âm độ.
[ Tưởng Đại Chu quá đáng ghét, luyện nhảy thì luyện cho tốt đi, cậu ta cười cái gì, chả trách Bành Tinh nổi giận.

]
[ Bành Tinh rốt cuộc có gì đáng phải cáu cơ chứ, thời điểm luyện nhảy va chạm nhau lúc di chuyển vị trí là rất bình thường thôi mà.

]
[ Anh ta còn chẳng phải C vị, tự cho mình thêm đất diễn làm leader sao? ]
[ Hu hu hu hu, Sở Mẫn cũng không vui rồi, đừng giận mà cục cưng.

]
[ Bành Tinh với Tưởng Đại Chu suýt cãi nhau kìa, Kỳ Yến còn chẳng dám hé răng.

]
[ Một cái bình hoa như cậu ta nhảy cũng nhảy không tốt còn có gì để mà hé răng.

]
[ Giang Trạm sao lại thế này? Trạng thái của cậu ấy không đúng nha.

]
Video đã được cắt nối biên tập hết, phần công diễn của mỗi nhóm thêm cả nội dung phòng huấn luyện vào nữa thời gian đều có hạn.

Nhiều người như vậy, mỗi sự kiện phân chia cho từng thành viên chỉ có thể có một phân cảnh, hoặc là vài giây ngắn ngủi.
Cảnh tượng suýt chút nữa ầm ĩ ấy, phân cảnh trọng điểm đều đặt trên người Bành Tinh và Tưởng Đại Chu, những người khác đều là cắt đến vẻ mặt của họ, lướt qua.
Mà chỉ với vẻn vẹn mấy cảnh quay này, không khí nội bộ đoàn đội thế nào đã có thể thấy được đại khái.
Hậu kỳ đệm thêm âm nhạc cho nhóm này, cảm xúc trên phụ đề đều rất kém, truyền đạt cho khán giả cảm nhận được một điều: mọi người phối hợp không đủ ăn ý, không khí giữa các thành viễn cũng không đủ tốt.
Một chút nội dung ngắn ngủi này, chỉ riêng đạn mạc đã gần như tranh cãi ầm ĩ cả lên.
[ Bành Tinh xem bản thân quá trách nhiệm rồi nhỉ.

]
[ Sở Mẫn thật sự là trước sau như một cao quý lãnh diễm.]
[ Tưởng Đại Chu tự mình hi hi ha ha, đáng ra thẻ nghịch chuyển phải từ C thành F.

]
[ Kỳ Yến đúng là cái bình hoa, từ đầu tới cuối chả thốt một lời.

]
[ Hình tượng “Trạm ca” của Giang Trạm sụp đổ rồi chứ gì, Bành Tinh với Tưởng Đại Chu suýt cãi nhau đến nơi, cậu ta căn bản mặc kệ ha.

]
Hình ảnh lại chuyển, bảy người tiếp tục nhảy.
Nhảy rồi nhảy, đột nhiên Giang Trạm trượt một cái thật mạnh, ngã quỳ xuống mặt đất, đầu gối đập một tiếng BÙM lên sàn nhà.
Động tĩnh này làm các thành viên khác giật nảy mình, mọi người vội vội vàng vàng qua xem.
[ À à à, đây chính là lần Trạm Trạm bị thương đó hả, thì ra là bị thương như vậy.

]
[ Giẫm phải gì đó, dưới chân trơn thành như vậy.

]
[ Ngã mạnh quá đi thôi, tiếng động lớn như thế.


]
[ Đỏ hết rồi, bắt đầu sưng lên kìa, trời ạ.

]
Nhân viên y tế đến rất nhanh, xử lý cho Giang Trạm.
Nhóm thực tập sinh đều vây quanh bên cạnh, mặt lộ vẻ lo lắng.
Nhân viên y tế: “Còn may không thương đến xương cốt, có điều bị đập ghê quá, sưng cả rồi.”
Bành Tinh: “Còn nhảy được không?”
Sở Mẫn: “Trước tiên đừng nhảy nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đã sưng như vậy rồi, xịt làm dịu vừa mới phun lên, thuốc dán tiêu sưng cũng chưa phát huy tác dụng, chờ chốc lát đi.”
Sau đó những người khác tiếp tục nhảy, Giang Trạm chống chân ngồi dựa một bên tường.
Sở Mẫn quay đầu qua: “A Trạm, anh giúp bọn em xem thử động tác đi.”
Giang Trạm: “Cũng được.”
[ Sở Mẫn này còn nói là cao quý lãnh diễm? Giang Trạm ngã bị thương, cậu ấy là người đầu tiên xông lên đó ok.

]
[ Đầu gối Giang Trạm trông có vẻ nghiêm trọng quá à, không sao chứ? ]
[ Bành Tinh còn là người sao? Đầu gối Giang Trạm bị sưng thành như vậy việc cậu ta quan tâm đến đầu tiên lại là có thể tiếp tục nhảy hay không? ]
[ Từ từ, đây có phải là lần Bách Thiên Hành lái xe bốn tiếng đồng hồ từ đoàn phim trở về không? ]
Nghi hoặc có liên quan đến “bốn tiếng đồng hồ” bị chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp đạn mạc mới, không bị người phát hiện.
CP Tuyệt Mỹ cố tình tự vui trong lãnh địa, tới phần video của nhóm Giang Trạm rồi cũng không hé một tiếng.
Bốn tiếng đồng hồ gì đó, giống như chỉ là người qua đường thuận miệng nhắc đến, bị đạn mạc khác theo sát nhẹ nhàng đẩy đi mất.
Kết quả màn hình vừa chuyển, bỗng nhiên hiện ngay ra bóng dáng của Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành đi vào từ ngoài cửa đại sảnh ký túc xá, vẻ mặt bình tĩnh.
Y đi đến gian thang máy, hỏi: “Ký túc tắt đèn chưa?”
Ấn nút thang máy: “Ừ, tôi lên xem thử.”
[!!!!!! Bốn tiếng đồng hồ?! Bốn tiếng trứ danh đó hả? ]
[ Tui fắc! da đầu đều nổ tung rồi! Đây là bốn giờ đồng hồ gắn tem official đó nhé! ]
[ Hiện trường bốn tiếng!! Hiện trường bốn tiếng á!! ]
[ Cực hạn ơi cậu là đá đì!! Cậu thế mà lại quay đoạn này, còn chiếu nữa chứ! ]
[ Tui biết bốn tiếng là thật, không ngờ còn có thể xem được bản hiện trường! ]
Trong video, hình ảnh chuyển một lần nữa, tới phòng ký túc của Giang Trạm.
Không có những người khác, Giang Trạm chống chân ngồi trên giường dưới, Bách Thiên Hành ngồi cạnh giường.
Bởi vì máy quay cố định trên tường ở đằng sau Bách Thiên Hành, cho nên chỉ có thể quay được bóng dáng của Bách Thiên Hành cùng một chút sườn mặt Giang Trạm.
Bách Thiên Hành hiển nhiên là cố ý trở về thăm Giang Trạm, từ đối thoại cậu một lời tôi một lời của hai người là có thể nghe ra.
Một câu “Tôi lái xe bốn tiếng trở về, mệt hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tôi chỉ trỏ thể chất của cậu” từ miệng Bách Thiên Hành, hoàn toàn chứng thực “bốn tiếng đồng hồ”.
[!!! Diễn đàn leak tin có là cái gì? Người trong nội bộ có là cái gì!! Cực hạn thần tượng mới là ma sói thật sự!! ]
[ Bốn tiếng!! Thật sự là bốn tiếng!! ]
[ Hoài nghi một cách nghiêm trọng nội bộ chương trình có người đang cắn.

(‍️) ]
Mà ngay lúc Bách Thiên Hành đứng dậy chuẩn bị đi, bởi vì một câu chế nhạo của Giang Trạm mà Bách Thiên Hành đè ấn một cái lên đầu gối của hắn.
Vì thế hai người lại cà khịa vài câu.
Cuối cùng Giang Trạm nói: “Lương tâm cậu bị chó gặm rồi đúng không.”
Bách Thiên Hành: “Đúng đấy, cún con.”
Hình ảnh video lần nữa chuyển, trở lại sân khấu công diễn.
Bảy nam sinh đứng thành một hàng trên sân khấu.
Ống kính đảo qua gương mặt từng người một trong bảy người bọn họ.
Đạn mạc mới vừa rồi còn đang cấu nhéo lẫn nhau nháy mắt spam điên cuồng —
[ Bành Tinh mang makeup thật sự quá A!!! Là ông xã của em! ]
[ Kỳ Yến cưng chính là bình hoa! Chị yêu chính là bình hoa như em đó! ]
[ Cục cưng Sở Mẫn cố lên! ]
[ Đại Chu nhóc tồ này, em đứng bên cạnh ai không được lại đứng giữa Kỳ Yến với Bành Tinh! ]
[ Tạo hình sân khấu của Giang Trạm soái quá đi mất!! ]
Trang phục nhóm không giống với mấy nhóm trước, mạnh dạn chọn dùng gam màu vàng chói tươi sáng.
Kiểu màu vàng này mặc ổn thì cực kỳ tôn người, còn mặc không khéo, chính là vừa phèn vừa lố.
Hiển nhiên trong nhóm bảy người này, trên người ai có diện tích màu vàng lớn nhất, tất cả đều là soái ca.
Bành Tinh cao ráo khí chất cường tráng khỏe mạnh, hóa trang vào liền A, mặc màu vàng lên thân, hình nam được của ló.
Kỳ Yến vốn bản thân ngũ quan đã tinh xảo, nước da lại trắng, đừng nói màu vàng sáng, vàng huỳnh quang cũng có thể mặc ra phong cách tây.
Về phần Giang Trạm, một chiếc áo khoác dáng dài của hắn, còn vàng hơn trên người các thành viên khác cộng lại, chân dài cùng với dáng người như thể móc treo quần áo hold được chiếc áo khoác đến cực kỳ hoàn mỹ.
Hắn không nhuộm, vẫn để tóc đen tạo kiểu, uốn nhẹ tóc mái trên trán, phối hợp với tạo hình và trang phục sân khấu gọn gàng, khí chất cả người lộ ra hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, một chàng trai trẻ trung.
Đến lúc màn ảnh cắt đến hắn, hắn vừa khéo thả lỏng vẻ mặt mỉm cười nhìn dưới đài, vào khoảnh khắc tươi cười nở rộ, đạn mạc tất cả xoắn quẩy–
[ Em có thể!! Em có thể!! ca ca em có thể!! ]
[ Là ông xã của em! Chính là ông xã của em!! ]
[ Nhan sắc này thật sự tuyệt đỉnh! ]
Mà chờ đến lúc được diễn giải trên sân khấu, bảy nam sinh mỗi người một vẻ, cũng ở trong tiết tấu nhịp nhàng và vũ đạo thanh thoát, mà kéo không khí cả trường quay high lên.
Loại high này, không chỉ là high mình ca khúc và bản thân vũ đạo thôi, mà cũng là high hết sức đối với phương thức thể hiện của cả nhóm.
Tỷ như câu hát đầu tiên mở giọng cực kỳ kinh diễm của Sở Mẫn, thực lực cường hãn của C vị, tỷ như phong cách sân khấu của style hình nam Bành Tinh, rap của Tưởng Đại Chu, vocal của hai nam sinh lớp D, visual vượt trội hơn hẳn tiêu chuẩn trung bình của Kỳ Yến, cùng với phong cách cá nhân đặc biệt sáng chói của Giang Trạm kéo theo diễn giải của toàn nhóm đối với bên ngoài.
Màn trình diễn high gần như trọn vẹn này, không chỉ có nhảy ra tình tự cần bọn hắn khơi gợi lên như khi diễn tập mà đạo diễn và Mentor Bách yêu cầu, thậm chí còn vượt xa tiêu chuẩn.
Nhảy được một nửa, toàn trường đã high theo, Nhung Bối Bối và Đồng Nhận Ngôn ở sân khấu phụ còn trực tiếp đứng dậy wave theo giai điệu.
Mà độ phối hợp trên sân khấu là một thứ hết sức diệu kỳ, một khi có người dẫn dắt, có người càng thêm phóng thích, toàn thể nhóm sẽ càng thêm thoát ra, tựa như trong thí nghiệm hóa học sẽ dùng đến chất xúc tác, chỉ cần một chút xíu là có thể xúc tiến phản ứng biến đổi.
Giang Trạm không phải C vị, phong cách sân khấu cũng không phải tốt nhất, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy được, hắn là người diễn giải được bài dance music này một cách thả lỏng nhất nhất nhất.
Rõ ràng là lần đầu tiên chính thức lên sân khấu, lại thật thần kỳ không hề luống cuống, động tác thu phóng tự nhiên, vẻ mặt ung dung trong sáng, biểu cảm không chút nào là gắng sức.
Khiến cho người ta có cảm giác, hắn không phải bởi vì nhảy nên high, mà là chính bản thân đã high rồi.
Đan Hách trên sân khấu phụ đã sớm nhìn ra, còn lộ vẻ mặt tò mò, nhìn về sân khấu chính lẩm bẩm buồn cười nói: “Giang Trạm đang high gì đó? Uống nhiều cà phê quá à?”
Đồng Nhận Ngôn đứng dậy high theo ở bên cạnh cũng nói: “Trạng thái thật sự tốt quá.”
Nhung Bối Bối lay động theo âm nhạc: “Đúng vậy, hoàn toàn không giống sân khấu chính thức lần đầu tiên.”
Trong đạn mạc spam tất cả cũng đang nói về Giang Trạm.
[ Biểu hiện trên sân khấu quá nổi bật quá đỉnh rồi! ]
[ Đây là lần đầu chính thức lên sân khấu? ]
[ Thực lực mạnh quá! Bài hát này chính là cần high, cảm xúc phải được khơi dậy, ảnh hoàn thành vượt mức luôn rồi.

]
[ Giang Trạm làm idol thật quá đáng sợ, đầu tường này hút người trèo quá đi mất.

]
Mà tại lần đầu tiên Giang Trạm chính thức lên sân khấu, không chỉ có phô diễn trọn vẹn tình tự cần kích phát và diễn giải bài nhạc một cách hoàn mỹ.
Bản thân hắn vốn đẹp trai, khí chất bẩm sinh cũng tốt, tạo hình, trang phục nhờ hắn mà được nâng cao giá trị, mấu chốt là, hắn quá mức phù hợp với ống kính, chỉ cần là phân đoạn hắn làm chủ, một khi cắt đến hắn, tất cả đều là hoàn mỹ, không hề có thiếu sót.
Kể từ đó, tổng hợp lại tất cả những ưu thế trên đây, tính đáng xem của màn trình diễn này là mạnh vô cùng.
Số liệu view của đoạn này cũng đạt tới một mốc đỉnh nhỏ.
Mà chờ bài hát kết thúc, bảy người lại một lần nữa đứng thành hàng, Bách Thiên Hành trở lại sân khấu, trong màn ảnh, Giang Trạm và Bách Thiên Hành cùng khung.
Mới vừa nhảy xong high xong, Giang Trạm đổ đầy đầu mồ hôi nóng, Đồng Nhận Ngôn mở lời trêu chọc: “Thầy Bách kìa cậu lau giúp Giang Trạm một cái, đầy đầu mồ hôi.”
Bách Thiên Hành nghiêng đầu qua nhìn, Giang Trạm theo đó ngoái đầu ngó lại.

Hai người đứng gần, vừa đối diện, dưới đài đã bắt đầu điên cuồng thét chói tai.
Đạn mạc [???????? Dựa vào cái gì đều là người xem, nhân phẩm các cô tốt như vậy được cắn tại hiện trường? ]
Màn ảnh vừa chuyển, trong phòng chờ lên sân khấu, Phí Hải đối diện với màn hình lớn trố tròn mắt.
Đạn mạc [ Phí Hải cưng kiềm chế cho mị!! Kiềm chế lại!! ]
Hình ảnh trở lại sân khấu, một phát chính là Bách Thiên Hành nâng tay, đang lau trán Giang Trạm một chút.
Lúc đang lau, ống kính sát lại gần, trong hình ảnh là tay trái không đeo nhẫn của Bách Thiên Hành, và cả Giang Trạm theo bản năng rũ mắt.
Đạn mạc [!!!!!!!!!!!!!! ]
Sau đó, bảy nam sinh vì đoàn đội, vì riêng mình kéo phiếu.
Từ Kỳ Yến ở bên rìa bắt đầu, cậu đầu tiên, Giang Trạm cuối cùng.
Mà nhóm này bởi vì bản thân mấy nam sinh số vote vốn cao, fans ủng hộ nhiều, vừa kéo phiếu, dưới đài tất cả đều là fans hô gọi.
Vốn Bành Tinh, Sở Mẫn bọn họ đã chiếm hết nổi bật, kết quả tới Giang Trạm là người cuối cùng, hắn mới vừa giơ micro lên, dưới đài tất cả một mảnh thét chói tai.
Lần đầu tiên thét chói tai, bởi vì âm thanh quá lớn, Giang Trạm bị cắt ngang, micro giơ lên lại buông xuống.
Lần nữa giơ micro lên muốn kéo vote, lại thêm mọt trận hò hét chói tai.
Đồng Nhận Ngôn ở sân khấu phụ buồn cười nói: “Các bạn có còn để cho Giang Trạm kéo phiếu không đó.”
Dưới đài đột nhiên truyền tới một tiếng sắc sảo rõ ràng: “Không cho!”
Trên đài cười vang.
Màn ảnh quay trở lại sân khấu chính, Bách Thiên Hành khống tràng nói: “Không cho kéo phiếu, vậy lượng phiếu không đủ thì phải làm sao?”
Dưới đài ít nhất bảy tám người đồng thanh hô: “Có anh!”
Ống kính nhanh chóng cắt được một cái trừng mắt khiếp sợ thế giới quan của Nhung Bối Bối nơi sân khấu phụ.

Con mắt hận không thể bắn ra ngoài.
Đạn mạc [ Ha ha ha ha ha ha ha, Bối Bối em làm gì dợ? Em nói cho tui biết em đang hiểu thế nào đi! Em nói xem có phải em cũng đang cắn không! ]
Ống kính lại quay về sân khấu chính, chính là Giang Trạm lặng lẽ quay đầu đối diện với Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành giọng điểu nửa đùa, ánh mắt nhìn Giang Trạm mang theo ý cười: “Nghe thấy không, có tôi.”
Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, giơ micro lên: “Cậu thì thôi đi, cậu ngay cả công cụ vote cũng không có.”
Sân khấu chính, sân khấu phụ, trên đài dưới đài toàn bộ cười thài.
Đạn mạc [ Phân cảnh để đời! Khẳng định chính là phân cảnh để đời! Bách Thiên Hành từ khi debut tới nay lần đầu tiên bị cà khịa ngay trên sân khấu! ]
Giang Trạm nói vài câu đơn giản kéo vote cho chính mình.
Sau đó không lâu, công tác thống kê số phiếu bình chọn đã được đưa ra, dưới tình huống Sở Mẫn lấy thành tích nhiều hơn 50 phiếu, cách xa Bành Tinh xếp hạng ngay sau cậu, Giang Trạm giành được 341 phiếu.
Trở thành người xếp hạng nhất trong nhóm họ.
Trong video, trước ống kính, tất cả đều là vui vẻ và khích lệ, không ai biết rằng bên ngoài hình ảnh, là Diêu Ngọc Phi lạnh mặt tại hiện trường ghi hình trực tiếp hôm đó.
Nhung Bối Bối thấy khó hiểu nhìn cậu ta một cái, bởi vì đang ghi hình nên không nói gì cả.
Diêu Ngọc Phi mau chóng thu liễm vẻ mặt, điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt, lại nhịn không được lạnh lẽo nơi đáy lòng đang trào dâng.
Vì cái gì hoàn toàn khác so với cậu ta mong muốn?
Chẳng phải nhẫn, lắc tay đều đã tháo rồi sao, bọn họ không cãi vã trở mặt?
Hay là, ở trên sân khấu, đều là giả bộ?
Nhưng Diêu Ngọc Phi chẳng thể lừa chính mình, Giang Trạm từ khi lên sân khấu biểu diễn, trạng thái quả thực quá tốt.
Lại một lần nữa, Diêu Ngọc Phi kiến thức được sự ưu tú của thiên chi kiêu tử.
Lại đối lập với cậu ta làm chuyện mờ ám giấu giếm thanh sắc, những ý niệm dơ bản này trào ra dưới đáy lòng, Diêu Ngọc Phi người đang ở sân khấu phụ, lại cảm thấy có một bàn tay bay sang từ sân khấu chính, tát lên mặt cậu ta.
Đồng thời cũng làm cho cậu ta tỉnh táo hiểu ra rằng, bất kể Giang Trạm có là dạng gì, chênh lệch giữa cậu ta và Giang Trạm, vẫn y chang năm đó.
Diêu Ngọc Phi yên lặng bấu móng tay vào lòng bàn tay.
Một màn này, trong video không có, cho dù lúc ấy máy quay có ghi lại được vẻ mặt khác thường của Diêu Ngọc Phi cũng sẽ không biên tập cho vào phần chiếu chính thức.
Phần chiếu chính thức lần đầu công diễn này, hơn ba tiếng đồng hồ, chỉ có nội dung tinh lọc trên đài và dưới đài mà thôi.
Mà sau khi tập 3 Cực hạn thần tượng phát sóng, toàn bộ tranh luận về Cực hạn trên internet lại một lần nữa đạt được đỉnh cao mới.
Thực tập sinh cá nhân, biểu hiện trên sân khấu, nội dung huấn luyện dưới đài, quan hệ giữa các thực tập sinh, v.v.., tất cả đều là đề tài đang được thảo luận sôi nổi.
Trong số này, part của Giang Trạm, part của Giang Trạm và Bách Thiên Hành, luôn có thể xếp top 5 trong số các đề tài thảo luận sôi nổi.
Tối thứ bảy, hơn nửa đêm, trong diễn đàn, Weibo, group fan, biểu hiện sân khấu lần đầu tiên của Giang Trạm, thực lực của Giang Trạm, bốn tiếng đồng hồ được nghiệm chứng trong video, Giang Trạm bị cắt ngang kéo vote, đoạn tương tác giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành trên sân khấu, toàn bộ bị đem ra thảo luận hết lần này đến lần khác.
< Lý thảo (thảo luận lý trí) biểu hiện của Giang Trạm trong sân khấu đầu tiên, có phải đã chứng minh được thực lực của cậu ấy thật sự manh hay không? >
Reply bài post: Thảo cái gì mà thảo, không cần thảo, mắt thường cũng nhìn ra có thực lực, không thấy Sở Mẫn còn bị đè ép sao.
Reply bài post: Sân khấu chính thức đầu tiên được chưa, không chỉ là công diễn lần đầu.

Mấy bồ đi đào lại vũ đạo của ảnh một chút đi, từng bước nhảy cực kỳ tinh chuẩn, cảm xúc cũng rất thích hợp.

Toàn trường ảnh là high nhất.
Reply bài post: Đã có người cut đoạn ra rồi, high quá đi mất, cắn siêu ngon, tốc độ trưởng thành của Giang Trạm ở Cực hạn quá nhanh rồi.
< Tôi không tranh cãi, tôi chỉ muốn hỏi các Mộc Bạch tỷ tỷ thử xem, thấy bốn tiếng đồng hồ kia thế nào >
Reply bài post: Bài post này của chế, nên thảo luận với post nhà hàng xóm đi.
Post nhà hàng xóm < Bám, bám, bám, bám cái đầu mi ấy! Tự thân Bách Thiên Hành ra tay lau mồ hôi cho Giang Trạm, mọe lần sau còn ai cười cợt Giang Trạm bám lấy bạn học cũ nữa, ném ảnh chụp màn hình lau mồ hôi vào mặt mày luôn.

>
Reply bài post: Đã sớm nói quan hệ hai người tốt đẹp rồi, anti còn mắt đui đùi gà nhảy nhót châm ngòi ở giữa.
Reply bài post: Chú thớt à, bài post này của chế, vẫn nên thảo luận chung với post của hàng xóm của hàng xóm đi.
Bài post của hàng xóm của hàng xóm < Bên Tuyệt Mỹ soi ra nội dung siêu SỐC! >
Nội dung bài post: Quá shock rồi! trong nhóm fan Tuyệt Mỹ có người soi ra, sau khi kết thúc tiết mục thứ tư Bách Thiên Hành không đeo lắc tay, nhẫn nữa, tất cả đều ở trên người Giang Trạm! trên người Giang Trạm!!! Tất cả luôn!!
Lắc tay nằm trên cổ tay trái cậu ấy, bởi vì trang phục là áo khoác dài tay, bị che lại, lúc nhảy có một đoạn cổ tay lộ ra đúng lúc bị fan CP Tuyệt Mỹ cắn được, ảnh chụp màn hình siêu rõ nét, chính là chiếc mà trước đó Bách Thiên Hành đeo.
Ảnh đính kèm: Động tác vũ đạo mở tay và khép tay của Giang Trạm khi ấy làm tay áo bị vén lên, lộ ra cổ tay, trên cổ tay đúng là một chiếc lắc tay thánh giá màu đen.
Còn cả nhẫn!! Cái nhẫn ngón út kia!!!
Fắc chiu tao trông thấy họ soi ra chi tiết đều sắp điên luôn rồi, chờ đến khi họ soi ra nhẫn thật sự ở trên người Giang Trạm, tao ngoại trừ gào thét vẫn cứ là gào thét!
Các mày tuyệt đối không ngờ được nhẫn nằm ở đâu đâu!!!!
Ảnh đính kèm: Ảnh cận cảnh áo khoác dài của Giang Trạm, trong ảnh vạt trước áo khoác dài của Giang Trạm bị phóng to lên rất nhiều lần, có thể nhìn ra một dây xích trang sức tạo điểm nhấn cho trang phục treo trên người, có vài hạt châu kim loại trên dây xích ấy, một “hạt châu kim loại” trong số đó bị mũi tên đánh dấu lại.
Tiếp tục phóng to “hạt châu kim loại”, đúng là chiếc “Tình yêu không nói ra lời” kia của Bách Thiên Hành.
Chủ thớt: (‍️) (‍️) (‍️) Tuyệt Mỹ bên kia điên hết cả rồi.
Reply:!!!!!!!!!!
Reply:!!!!!!!!!!
Reply:!!!!!!!!!!
Reply: Chủ thớt!!! Bồ có hiểu lầm gì đó với tụi này rồi! Điên chỉ có fan CP mới điên sao? Con gái trong diễn đàn không xứng được điên sao? Để yên tôi điên!!!! Tôi cũng sắp điên rồiii!!!!!
Reply: Vãi cớt!! Bách Thiên Hành với Giang Trạm đang quay tuyển tú đấy à? Đây phải là Cực hạn sân khấu đùa với lửa má ôi!!!!
Reply:?? Mẹ kiếp thế này thì điên cuồng quá rồi đó!!! Ở đâu có thể cắn CP cắn được như Tuyệt Mỹ thế này? Nào là bốn tiếng, nào là nhẫn ngón út, lắc tay, ngày ngày hint giật gân!!!
Reply: Diễn đàn của các cô sao thế này? Nhà người ta rít xong hai hộp sữa các cô còn chưa hộp nào?
Fan CP Tuyệt Mỹ bên kia đang tiến hành đào mộ Weibo phân tích xuyên thấu Tuyệt Mỹ từ hồi đầu của Vương Phao Phao rồi.
Bây giờ tất cả đều hoài nghi một cách có cơ sở Bách Thiên Hành đúng là thích Giang Trạm, cho nên mới có thể làm ra nhiều hành động rối loạn như vậy!!
Reply: Lúc trước các người tấn công Tuyệt Mỹ, nói là có gan thì Bách Thiên Hành cho Giang Trạm cái nhẫn, cho Giang Trạm liền thừa nhận Tuyệt Mỹ is real, không cho chính là hủ nữ nghĩ nhiều, giờ tính sao nhể?
Reply: Tính cái cục cớt!! Trèo, có CP nhà nào xuất sắc hơn phim thần tượng như Tuyệt Mỹ không!!! Trèo sớm cắn sớm!!
Chủ thớt: Quảng trường Tuyệt Mỹ lại soi được thêm rồi!! Cái bài Weibo “Nựng một chú cún con, đáng yêu quá, muốn nuôi” của Bách Thiên Hành hồi trước, trong phần chiếu chính thức của Cực hạn Bách Thiên Hành gọi thẳng Giang Trạm là cún con!! Cún con!!!
Reply:!!!!!!!!! Hai con người này thật sự đang đùa với lửa đúng không! Cửa tủ cũng đóng không được luôn!!!! (cửa tủ ý chỉ CP gay chưa comeout)
Reply: Còn cả 2516 ngày nữa!! 2516 ngày!!! Không phải thích một người thích rất nhiều năm, nhớ thương rất nhiều năm thì ai rảnh háng đi nhớ theo ngày như vậy?
Reply: Các mày bị gì vậy, cắn Tuyệt Mỹ á? Đi cắn người thật luôn cho rồi ok!! Nhẫn của Bách Thiên Hành là Giang Trạm cướp đi? Lắc tay của Bách Thiên Hành là Giang Trạm sang phòng hóa trang của ổng trộm về? Hay là lắc tay của Bách Thiên Hành do ổng đánh ngất Giang Trạm đeo lên cho người ta? Nhẫn là ổng trộm quần áo về xong lặng lẽ móc lên dây xích trang sức ha gì?
Cắn người thật, một cháu cũng đừng mong chạy, mẹ kiếp cắn hết cho tôi!!
Đêm khuya rạng sáng hôm đó, 3 giờ hơn.
Một bài Weibo nhảy dù đột kích xuống top 3 hotsearch.
Từ khóa hotsearch # Bách Thiên Hành thích Giang Trạm đến mức nào #.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.