Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 16:
Giang Trạm không có muốn yy Bách Thiên Hành, trong mắt y Bách Thiên Hành chính là bạn học cũ năm đó có quan hệ khá tốt mà thôi, cũng chỉ thế thôi.
Cái trong mộng kia..
chỉ là lúc ngủ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà y không có khả năng khống chế được mà thôi.
Đó là ngoài ý muốn không liên quan đến ý thức lại càng không phải là suy nghĩ trong lòng.
Ít nhất y chưa từng có ý kia với Bách Thiên Hành, lúc cao trung không có, sau khi tốt nghiệp cao trung lại càng không có.
Chỉ là mộng mà thôi, Giang Trạm cũng sẽ không cho là thật.
Mấy giấc mộng này y sớm đã quên, đột nhiên nhớ đến cũng chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Nhanh thanh tỉnh đầu óc rồi thì cũng sẽ lại quên.
Rốt cuộc y và Bách Thiên Hành cũng đã gặp lại, cho dù là hai người là quan hệ giám khảo cùng thực tập sinh ở chương trình hay là bạn học cũ thì mấy giấc mộng kia cũng không thể ghi tạc trong lòng.
Vì thế Giang Trạm cho mình thời gian một bữa cơm, ăn cơm trưa xong Giang Trạm yên lặng đem đoạn ký ức này ấn vào chổ sâu nhất trong đầu.
Ăn cơm trưa xong tất cả thực tập sinh đều lên tầng.
Bởi vì Bách Thiên Hành cùng tổ tiết mục sẽ bắt đầu kiểm tra từ tầng 12 của ban F trước nên tầng 13 cùng 14 mọi người nên làm gì thì làm cái đó.
Giang Trạm chưa sắp xếp xong đồ đạt nên lúc về phòng lại tiếp tục thu thập.
Chân Triều Tịch cùng Tùng Vũ bắt đầu nói chuyện phiếm xoay quanh Bách Thiên Hành.
“Nói thật thì, Bách Thiên Hành làm cố vấn trong chương trình này mọi người đều không đoán ra được đi, hắn đã yên lặng một năm rồi mà.”
“Đúng a, trước đó không phải có hotsearch nói hắn tuổi còn trẻ mà muốn chuẩn bị về hưu sao.”
“Không phải về hưu đâu hình như là chuyển hình về phía sau màn.”
“Thật quái nha, tuổi hắn đâu có lớn lại đang hồng quá chừng, tài nguyên cũng nhiều, sao lúc này lại muốn chuyển hình?”
* * *
Trên tường ở phòng ngủ đều lắp camera cố định, cho nên lời nói cùng hành động sẽ được lưu lại hết.
Vì vậy phải chú ý là không sai, nhưng cũng không thể thời thời khắc khắc đều cẩn thận, nếu khống chế tốt đề tài thì nói chuyện phiếm một chút đều có thể.
Mấy thực tập sinh tuổi còn rất trẻ nên rất tò mò về Bách Thiên Hành cho nên đề tài tám chuyện tự nhiên luôn xoay quanh hắn.
Tùng Vũ: “Mọi người có để ý không, đồng hồ hôm nay Bách lão sư đeo là đồng hồ đôi của Jaeger-LeCoultre.”
Chân Triều Tịch: “Bách Thiên Hành không thường đeo đồng hồ đi?”
Tùng Vũ: “Mẹ kiếp, chuyện này mà cậu cũng biết.”
Chân Triều Tịch: “Trong nhóm trước đây của tôi có một thành viên là fan trong fandom của hắn.”
Tùng Vũ: “Đeo đồng hồ thì làm sao? Là dụng ý gì vậy?”
Chân Triều Tịch: “Cũng không có gì, fans của hắn đều biết mà.
Bách Thiên Hành không thích đeo mấy thứ này, trừ phi là đang quảng bá.
Hôm nay hắn đeo đồng hồ chính là tạo cảm giác..
hắn rất xem trọng chương trình của chúng ta.”
Từ đầu đến cuối Giang Trạm cũng chưa từng nói gì.
Đối với Bách Thiên Hành y chính là không tiện nói cái gì hết.
Cùng tham gia chương trình hẳn là do trùng hợp đi, mà cái trùng hợp này cứ như phim luôn, một người là cố vấn, một người là thực tập sinh.
Đáng tiếc y dù đã gặp lại bạn học cũ nhưng cũng không thể ôn chuyện, không tiện nói chuyện vì nơi nơi chốn chốn đều là máy quay, còn có micro thu âm ở trên người.
Giang Trạm chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người đã chạm mặt nhau hai lần nhưng lần nào cũng là trước ống kính vì thế chỉ có thể tị hiềm làm như không quen biết, có chút thấy buồn cười.
Thời buổi này làm bạn học cũ thật không dễ dàng.
Trong lúc tham gia chương trình một câu nói chuyện phiếm cũng không nói được đi, nếu muốn ôn chuyện phải chờ khi chương trình kết thúc.
Giang Trạm: Được thôi, ai biểu lại chạm mặt trong chương trình tuyển tú làm chi chứ.
Mấy đề tài mà bạn cùng phòng đang nói đến cái gì mà không thích đeo trang sức, đồng hồ cũng rất ít?
Cũng không hẳn mà?
Trước kia lúc còn học cao nhị, y cùng Bách Thiên Hành là thành viên của đội bóng rỗ, đánh với mấy thành phố bên cạnh nhận được được giải ba, phần thưởng chính là đồng hồ.
Không phải lúc đó ngày nào Bách Thiên Hành cũng đeo sao?
Giang Trạm nhớ rồi, hắn chính là mỗi ngày đều đeo.
Toàn đội bóng chỉ có hắn cùng y đeo thôi, mấy thành viên khác đều cảm thấy mang đồng hồ này vào có chút phèn.
Đồng hồ đó sau này hai người cũng không đeo nữa, xém chút vì chuyện đồng hồ mà đánh nhau luôn.
* * *
Nguyên nhân là do đồng hồ mà Diêu Ngọc Phi hay dùng tự nhiên bị mất, Giang Trạm sợ cậu ấy lúc thi không xem thời gian được nên tháo đồng hồ trên tay mình xuống đeo vào cho Diêu Ngọc Phi.
Diêu Ngọc Phi không trả lại, Giang Trạm cũng không để tâm cứ xem như là tặng cho cậu ấy đi.
Bách Thiên Hành sau khi biết được đã hỏi y: “Đồng hồ được thưởng lúc thi đấu bóng rổ cậu cũng đưa cho cậu ta?”
Giang Trạm lúc đó cũng thấy khó hiểu: “Chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, làm sao vậy?”
Bách Thiên HÀnh lạnh mặt, cái gì cũng không nói trực tiếp tháo đồng hồ ném vào sọt rác.
Giang Trạm bị hành động này của hắn làm cho càng khó hiểu: “Cậu là đang làm gì?”
Bách Thiên Hành: “Chỉ là một cái đồng hồ thôi mà.
Cậu mang tặng người khác được thì tôi đem ném nó vào thùng rác thì có làm sao.
Có một số người chỉ xứng làm một đôi với thùng rác.”
Lời này vừa chói tay vừa khó nghe, có nghĩa là Diêu Ngọc phi cũng như rác sao.
Giang Trạm nghe xong, lửa từ trong người tràn ra: “Rốt cuộc cậu có thành kiến gì với tiểu Diêu, cậu ấy có trêu chọc cậu sao?”
Hai mắt Bách Thiên Hành đờ đẫn: “Không phải cậu ta, là cậu.
Cậu trêu chọc tôi.”
Giang Trạm nhớ đến đoạn này lại nghĩ y cùng Bách Thiên Hành xém chút vì Diêu Ngọc Phi mà đánh nhau, trong lòng lại thở dài.
Không thể không thừa nhận lúc trước mắt của Bách Thiên Hành tốt hơn y nhiều, nếu y sớm nhận ra Diêu Ngọc Phi là hạng người gì thì đã không có những chuyện của sau này.
Âm thanh nói chuyện phiếm của Tùng Vũ tự nhiên kích động hẳn lên.
Tùng Vũ: “Cậu xác định?”
Chân Triều Tịch: “Thật hay giả?”
Ngụy Tiểu Phi đang ngồi trên giường của mình gật gật đầu: “Ừm, đúng vậy mà.”
Giang Trạm hoàn hồn: “Sao vậy?”
Ba người kia quay đầu nhìn y.
Tùng Vũ: “Ngụy Tiểu Phi nói, cậu ấy nhìn thấy Bách Thiên Hành mang đuôi giới.”
Giang Trạm: “Mang đuôi giới thì sao?”
Tùng Vũ: “Sao là sao? Trạm ca, anh thật sự không hiểu hả? Có nghĩa là ý nói Bách lão sư đến nay vẫn còn độc thân nha! Một năm không xuất hiện không phải là để yêu đương hay là lén kết hôn gì hết!”
Giang Trạm có chút ngoài dự đoán: Bách Thiên Hành đến nay vẫn còn độc thân.
Nhưng mà minh tinh độc thân thì cũng là chuyện thường mà.
Huống chi trước kia Vương Phao Phao hay đánh giá Bách Thiên Hành thế này: “Trước màn ảnh không thân thiết với nghệ sĩ nữ, không tiếp xúc tứ chi với nghệ sĩ nam, là đệ nhất” phật gia tiêu chuẩn “của giới giải trí.”
Bên kia, ba người còn lại khí thế ngất trời mà trò truyện.
Tùng Vũ: “Bách lão sư không phải dây chuyền, lắc tay hay trang sức khác đều không thích đeo sao, lúc quay quảng cáo cũng không thích đeo.
Hôm nay chỉ đi kiểm tra, đoạn này không nhất thiết là được phát sóng, sao còn có thể đeo cả đuôi giới nữa?”
Chân Triều Tịch: “Khẳng định là không phải chỉ tùy tiện thôi đâu, có vấn đề.
Chắc chắn có vấn đề.”
Ngụy Tiểu Phi: “Đuôi giới là biểu thị cho việc độc thân.
Bách lão sư chắc là muốn để mọi người biết hiện tại hắn vẫn còn độc thân đi.”
Giang Trạm: “…”
Thật sự cũng chỉ là một cái đuôi giới thôi, mọi người có cần lại thảo luận đến chân tình thực cảm như vậy không.
Chờ đến khi Bách Thiên Hành, VJ lão sư, trợ lý đạo diễn cùng với mấy tỷ tỷ quản lý ký túc xá tạo thành đoàn mênh mông cuộn cuộn mà đi đến tầng 14, vào phòng ngủ của bọn Giang Trạm..
Bốn thanh niên bao gồm cả Giang Trạm, tầm mắt nghiêm túc chỉnh tề mà hướng về ngón út bên tay trái của Bách Thiên Hành.
Màu trắng bạc, là bạch kim ở giữa có một hoa văn màu đen.
Muốn rõ ràng bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn bắt mắt bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu.
Tùng Vũ chuyển mắt cùng Giang Trạm liếc nhau một cái: Kìa.
Nhìn đi.
Không sai đi.
Đuôi giới.
Độc thân.
Giang Trạm yên lặng cảm khái.
Bách Thiên Hành thật lợi hại nha, chỉ đeo có một cái đuôi giới đã thành tâm điểm nghị luận, nếu ngày nào đó đột nhiên đeo nhẫn cưới không phải là làm nổ tung cả giới giải trí luôn sao.
Mà y cùng Bách Thiên Hành, hai người bạn cũ lần thứ ba chạm mặt vẫn như cũ vẫn phải tị hiềm.
Bách Thiên Hành nhìn y không nói gì, y cũng xem hắn là cố vấn mà thôi.
Tra tẩm cũng diễn ra cũng thật quy cũ, Bách lão sư lại càng uy nghiêm vừa vào cửa đã bảo mọi người nộp điện thoại lên.
Giang Trạm đang cầm điện thoại trong tay, vừa nghe vậy cũng định nộp điện thoại lên thì Bách Thiên Hành đột nhiên nhìn về phía y.
“Giang Trạm.”
Giang Trạm nghiêng đầu nhìn lại.
Bách Thiên Hành lấy điện thoại của mình ra: “Đăng ký WeChat chưa?”
Giang Trạm dừng lại một chút lại gật đầu: “Đã đăng ký rồi.”
Bách Thiên Hành: “Add WeChat.”
Trên sân khấu đánh giá sơ bộ hắn đã nói một lần rồi cho nên bây giờ có add cũng không có việc gì.
Quang minh chính đại mà add, cũng không cần phải cố tình kiêng dè.
Giang Trạm hào phóng mà mở khóa màn hình, ấn vào biểu tượng WeChat: “Em quét lão sư hay là lão sư quét em.”
Bách Thiên Hành dùng tay trái cầm điện thoại: “Để tôi.”
Từ đầu đến cuối VJ cùng máy quay vẫn ở đó, nhân viên công tác cũng không bước vào khung hình yên lặng mà đứng ở một bên.
Chân Triều Tịch, Tùng Vũ và Ngụy Tiểu Phi mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành.
Giang Trạm không hỗ danh là Trạm ca nha, quá bình tĩnh rồi, add WeChat mà có thể bình tĩnh như vậy.
Bách Thiên Hành! Kia là cái khí tràng lan rộng ra hai trăm mét của Bách Thiên Hành!
Giang Trạm không cũng cảm thấy gì, trước máy quay y cùng Bách Thiên Hành có thể làm cái gì đâu, chỉ bình thường là add WeChat mà thôi.
Huống chi sau đó đều phải nộp điện thoại lại, add cũng chỉ là add.
Giang Trạm click mở mã QR của mình lên, đưa điện thoại qua.
Bách Thiên Hành cũng cầm điện thoại của mình đưa tới, quét.
Quét mã QR chỉ tốn có 2 giây, vừa vặn đủ để Giang Trạm thấy đuôi giới trên ngón út trái của Bách Thiên Hành.
Bởi vì gần cho nên nhìn rất rõ.
Bản nhẫn nhỏ, màu trắng bạc, ở giữa có một họa tiết màu đen.
Giang Trạm vô tình thấy nên liếc qua nhìn một chút, ánh mắt của Bách Thiên Hành cũng quét qua mặt y.
Quét xong mã QR, Bách Thiên Hành thu điện thoại về, gửi yêu cầu xác nhận bạn bè.
Giang Trạm nìn màn hình thấy Bách Thiên Hành gửi qua một tin nhắn đi kèm với yêu cầu xác nhận bạn bè: “Cậu lớn lên rất giống với một người quen trước đây của tôi.”
Giang Trạm nhìn cái lời vui đùa này trên màn hình mà thấy buồn cười, lòng thầm nói cái người quen trước đây này có phải tên là Giang Trạm không a.
Y chấp nhận yêu cầu, hơn nữa còn là bạn tốt.
Add xong rồi, điện thoại cũng nộp lên luôn.
Mọi người: “Hành động này cũng quá mờ ám đi.”
Kiểm tra kết thúc rất nhanh, toàn bộ quá trình rất đơn giản và nhanh gọn.
Nộp điện thoại xong, Bách Thiên Hành hỏi thêm mấy câu nữa liền rời đi, đoàn người đến hùng hổ thế nào thì cũng rời đi thế đó.
Giang Trạm đã hoàn toàn biết được rằng mấy thanh niên này chỉ khi lén lúc mới nói nhiều như thế nếu Bách Thiên Hành thật sự đứng trước mặt bọn họ thì tất cả đều an tĩnh ngoan ngoãn như gà con.
Lúc Bách Thiên Hành đến kiểm tra thì dù là người luôn ít nói Ngụy Tiểu Phi hay luôn bình tĩnh ổn trọng Chân Triều Tịch mà ngay cả người nói nhiều nhất trong bốn người là Tùng Vũ cổ họng cũng chỉ phát ra được vài tiếng, thậm chí lúc khẩn trương còn nói lắp.
Giang Trạm dùng giọng trêu đùa hỏi hắn: “Lúc cậu ồn ào dẫn đầu mọi người kêu Trạm Ca không phải rất có khí thế sao, làm rất tốt sao?”
Tùng Vũ: “Là do người đó là anh nha, còn đổi thành Bách lão sư em đương nhiên là không thể.”
Giang Trạm: “Sao lại không thể?”
Tùng Vũ nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Anh không cảm thấy khí tràng của Bách lão sư rất mạnh sao? Chính là cái kiểu nếu đứng trước mặt hắn thì sẽ luôn thấy khẩn trương, lời nói cùng hành động đều không có tròn trịa được đó.”
Giang Trạm: “Cũng đâu đến mức đó.”
Tùng Vũ trừng mắt: “Chưa đến mức đó?” Nói xong quay đầu sang nhìn Chân Triều Tịch và Ngụy Tiểu Phi.
Ngụy Tiểu Phi: “Em cũng sợ!”
Chân Triều Tịch: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không thể đâu.” Lúc nãy đứng trước mặt Bách lão sư thì sau lưng hắn đã đầy mồ hôi rồi.
Giang Trạm: “Các cậu đều sợ hắn hả? Cái kia, không phải lúc ăn cơm trưa nhiều người chủ động chạy lại chổ hắn lắm sao?”
Chân Triều Tịch: “Cái đó là vì Bách lão sư sao? Tất cả là vì ống kính.”
Tùng Vũ: “Đúng vậy đó! Anh cứ thử nhìn xem đi nếu không có ống kính thì có mấy thực tập sinh dám cùng ăn cơm với Bách Thiên Hành.”
Nói xong Tùng Vũ còn buông thêm một câu thực hung: “Trong 100 thực tập sinh chúng ta ai nếu dám cùng ăn cơm riêng với Bách lão sư, là kiểu vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, thì ta Tùng Vũ không nói hai lời liền gọi người đó là ba ba! Có người này sao? Có sao?”
Giang – năm đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với Bách Thiên Hành trong nhà ăn của trường cao trung, cùng quầy bán đồ ăn vặt – Trạm: “Có, là tôi.”.