Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 15:
Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành đã sớm chạy tới cầu thang bộ.
Chân cả hai đều dài nên bước rất xa, chạy thật nhanh.
Vừa đến cầu thang bộ không đến mấy giây hai người đã tới tầng 2.
Lại từ tầng 2 chạy lên, tốc độ chạy như điên như kiểu đang chơi trò đoạt mệnh không bằng.
Một hơi chạy đến tầng 5 cũng không bị VJ đuổi kịp.
Giang Trạm thiếu chút đã cười ra tiếng.
Phương thức này thực quen thuộc.
Lúc khai giảng nhất trung, y cùng Bách Thiên Hành không học cùng lớp cho nên lúc đầu ai cũng không quen biết đối phương.
Hôm đó lúc nghỉ trưa, Giang Trạm chuồn ra khỏi trường, đi đến tiệm net cách đó hai con phố để chơi game.
Thật đen đủi, vừa vặn lại gặp thầy giám thị đang đi tiệm net bắt người.
Gương mặt kia của y vừa vào trường đã là tiêu điểm cho nên muốn không bị nhận ra mình là học sinh cao trung thật là khó.
Bị bắt thì cũng thôi đi, thầy giám thị còn dẫn y lên lầu 2 để y nhìn xem còn học sinh cao trung nào ở đó nữa không, nếu có thì để y xác nhận một chút.
Giang Trạm không tình nguyện mà theo thầy giám thị lên lầu 2, liếc mắt một cái đã thấy một bạn học nam mặc đồng phục cao trung đang ngồi gần cầu thang, hắn đeo tai nghe đang chơi game, nhìn thật soái.
Thầy giám thị đi đến định bắt người thì bạn học kia bình tĩnh mà rút một bên tai nghe ra, mắt cũng chưa từng rời màn hình.
“Em không phải là học sinh cao trung.”
Thầy giám thị nhìn đồng phục trên người bạn học kia mà trừng mắt: “Trò còn trợn tròn mắt lên nói dối sao? Đã mặc đồng phục rồi mà còn không chịu nhận?”
Bạn học nghiêng đầu nhìn quần áo trên người mình, lại quay đầu tiếp tục chơi game: “Ồ, quần áo không phải của em.
Đúng lúc em thấy hơi lạnh lại thấy nó ở ngay bên cạnh nên thuận tiện mượn một chút, em cũng không biết là của ai.”
Giang Trạm: “…”
Thầy giám thị: “?”
Giang Trạm kinh ngạc, còn có cái loại lý luận như này sao? Y còn không mặc đồng phục nữa mà, nếu lúc nãy ở dưới lầu y có thể có định lực cao như bạn học này cứ nói hưu nói vượn đánh chết cũng không thừa nhận, cứ nói với thầy giám thị câu “Thầy nhận sai người rồi”, thì biết đã đâu thoát được một kiếp.
Người anh em, cậu thật ngưu B[1] ! Bội phục bội phục!
Mới thầm khen trong lòng xong vừa nhìn qua thì thấy bạn học kia đang cởi đồng phục trước mặt y cùng thầy giám thị, thờ ơ mà nói: “Không phải của em, nếu thầy muốn thì có thể mang đi.”
Giang Trạm nhìn vào màn hình một cái, phát hiện bạn học kia không hề hoảng hốt, trong game cũng đã bắt đầu đánh vào nhà của đối thủ.
Thầy giám thị chần chờ một chút lại cầm lấy đồng phục mà nhìn nhìn, đồng phục là size L người này mặc vào thì có chút nhỏ, vì thế không hoài nghi mà đi nơi khác tìm tiếp.
Giang Trạm nhìn thầy giám thị thấy thầy ấy không chú ý bên này liền chạy nhanh đến chổ bạn học kia.
Cậu học lớp nào vậy? Sao càn quấy quá vậy? “
Bạn học kia nghiêng mắt nhìn y một cái lại tiếp tục đánh nhà.
Giang Trạm cười, khóe mắt cong lên nhìn vừa đẹp vừa lanh lẹ:” Làm quen một chút nha, tôi học lớp một cao nhất, cậu học lớp nào? “
Bách Thiên Hành mắt vẫn nhìn màn hình máy tính, nhếch môi:” Lớp 3, Bách Thiên Hành.
“
Giang Trạm trêu ghẹo:” Kỹ thuật diễn thật tốt, rất lợi hại.
“
Bách Thiên Hành cười lớn.
Giang Trạm nhìn về phía thầy giám thị đang ở cách đó không xa:” Người anh em, thỉnh giáo một chút.
Tình huống hiện tại của tôi làm sao để thoát? “
Trên màn hình toàn bộ tường thành của nhà đối diện đã bị đẩy ngã.
Hắn bình tĩnh mà rút tai nghe ra, cuộn lại sau đó nhét vào túi rồi mới đứng lên.
Hắn vừa đứng lên, thầy giám thị đã chỉ tay vào hắn:” Không đúng, tôi rõ ràng đã từng gặp trò ở trường.
“
Giang Trạm hoảng sợ quay đầu nhìn thầy giám thị, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt.” Đi.
“
Giang Trạm phản ứng thật nhanh, lập tức xoay người cùng Bách Thiên Hành chạy xuống lầu.
Toàn bộ quá trình đều không dừng lại cũng không quản thầy giám thị đang hét ở phía sau, cứ thế ra khỏi tiệm nét chạy về hướng đường lớn.
Chạy được một đoạn khá xa Giang Trạm mới ngẩm lại liền cảm thấy không đúng:” Chạy có lợi ích gì đâu, lúc về trường cũng sẽ bị bắt lại lúc đó tội chồng thêm tội.
“
Bách Thiên Hành nhìn y có chút buồn cười:” Vậy sao còn chạy cùng tôi làm gì? “
Giang Trạm dừng lại:” Aizzz, cứ coi như hôm nay xui xẻo đi, đưa đầu cũng một đao rút đầu cũng một đao, sao cũng chết “.
Nói xong thì nhìn về hướng một quầy nước bên đường:” Uống nước không? Tôi mời cậu! “
Bách Thiên Hành đi theo y về phía quầy nước, vẫn một bộ dáng thật ung dung bình tĩnh:” Coca.
“
Giang Trạm quay đầu lại:” Cậu đúng là không khách khí với tôi nha.
“
Bách Thiên Hành nhìn y với ánh mắt sắc bén, biểu tình có chút ngạo mạng:” Chính cậu muốn mời mà, khách khí cái gì.
“
Trước kia cùng hiện tại chỉ cách một bức màn thật mỏng.
Giang Trạm dừng bước, Bách Thiên Hành cũng dừng lại.
Hai người leo cầu thang đến kịch liệt nên có chút thở không thông, Giang Trạm trời sinh lại hay ra mồ hôi, chỉ cần vận động mạnh một chút thì cổ đều ướt.
Bọn họ dựa vào lang can cầu thang đứng cách nhau chỉ vài bậc thang.
Trên ngực vẫn còn mang micro thu âm.
Xung quanh lẩn quẩn đã nghe được bước chân cùng động tĩnh của nhân viên công tác, từ trên tầng cao chạy xuống hay từ dưới chạy lên đều có.
Hiển nhiên hiện tại không phải là lúc có thể nói chuyện riêng, càng không thể giống trước đây nói nói cười cười, xong lại dừng lại quầy mua nước.
Đặc biệt mối quan hệ của hai người trong chương trình lại là cố vấn và thực tập sinh nên vẫn phải tị hiềm.
Giang Trạm đứng ở khúc cua của cầu thang điều khí, ngước mắt lên nhìn Bách Thiên Hành nhướng mày một cái, không tiếng động mà dùng ánh mắt chào hỏi.
Bách Thiên Hành đứng ở trên nhìn xuống y, biểu tình mang theo ý cười, dưới đáy mắt lại hàm chứa thâm ý.
Giang Trạm nhìn hắn mặt biểu tình trên mặt như muốn nói:” Có máy quay kìa, còn muốn nghịch? “
Bách Thiên Hành cong khóe môi.
Giang Trạm đặt khuỷu tay vào lang can cầu thang:” Không cùng cậu náo loạn.
“
Hắn không nói gì chỉ đi xuống vài bước đến trước mặt Giang Trạm dựa tay vào lang can, ngón tay kề sát cánh tay Giang Trạm, đuôi giới trên ngón tay phát sáng lấp lánh.
Bách Thiên Hàn từ trên nhìn xuống, hắn nhìn người trước mặt đến không chớp mắt, hơi khom người lại.
Trong nháy mắt khí tràn của hắn vây quanh Giang Trạm.
Hành động này làm Giang Trạm thực sửng sốt.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức Giang Trạm có thể ngìn thấy ngũ quan của hắn thật rõ ràng, đặc biệt là ánh mắt, sâu thẩm như bầu trời đêm.
Giang Trạm theo bản năng mà lùi lại, khéo giãn khoảng cách của hai người, ánh mắt của Bách Thiên Hành từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dừng trên mặt Giang Trạm.
Bỗng nhiên tiếng bước chân ở cầu thang càng ngày càng rõ ràng.
” Giang Trạm “
VJ đuổi theo vẫn đang đối diện với máy quay.
Giang Trạm xoay đầu nhìn xuống, khí tràng của Bách Thiên Hành tản vào không khí, giống như vừa nảy chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lai thêm mấy VJ lão sư nữa đuổi đến, cameramen ở trên tầng cũng đã xuống tới, mấy người phụ trách chuyên đi theo Bách Thiên Hành cùng trợ lý đạo diễn chạy đến thở hổn hểnh.
” Bách..
cố vấn, các người sao lại chạy? “
Giang Trạm không lên tiếng nhìn lên rồi lại nhìn xuống, cầu thang đầy máy quay đang bao quanh hai người.
Bách Thiên Hành nhìn máy quay rất tự nhiên mà trả lời:” Không có gì.
“Nói xong xoay người lên tầng.
Vẻ mặt của Giang Trạm cũng là cái gì cũng chưa phát sinh.
VJ cùng trợ lý đạo diễn:”…!”
Đoạn thời gian từ đại sảnh chạy đến tầng 7 cứ như vậy mà biến mất?
Mọi người sẽ không đi hỏi vẫn tiếp tục ghi hình bình thường, phía sau hậu trường nếu không cần thiết thì cũng không ai nhắc tới.
Vì thế một nhóm người chen chút cùng Bách Thiên Hành và Giang Trạm đi lên tầng 9.
Trong lúc đi Bách Thiên Hành cũng có một cuộc nói chuyện vô cùng đứng đắn giữa cố vấn và thực tập sinh với Giang Trạm.
Bách Thiên Hành:” Ăn chưa? “
Giang Trạm:” Còn chưa ăn.
“
Bách Thiên Hành:” Ăn nhiều một chút.
“
Giang Trạm:” Được.
“
Nhân viên công tác: Đoạn đối thoại này cũng đầy đủ nội dung đi.
Lên tầng 9, bước vào nhà ăn Bách Thiên Hành lập tức được các thực tập sinh nhiệt liệt hoan nghênh cùng đánh call [2], không ít người chạy đến quây quanh Bách Thiên Hành cùng hắn đi vào nhà ăn.
Mọi người đều tản ra, Giang Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Y biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi nên đi tìm Phí Hải ăn cơm.
Vừa vặn đám người Phí Hải ngồi cách đó không xa, đang hướng y mà vẫy vẫy tay.
Giang Trạm đi đến vừa ngồi xuống đã cầm đũa lên.
Mấy thanh niên kia cùng nhau mà nhìn y, ánh mắt long lanh như phát sáng.
Phí Hải:” Thế nào, cùng đại cố vấn ở riêng với nhau có phải rất kích thích không? “
Giang Trạm vừa ăn cơm vừa hỏi:” Kích thích? “
Phí Hải:” Đúng vậy nha, em nghe nói Bách Thiên Hành rất nghiêm túc đó.
Lúc trước ở chương trình tuyển tú dành cho nữ, hắn nói làm nhiều cô gái khóc lắm luôn.
Chương trình đó đã qua lâu như vậy rồi mà tới bây giờ người xem cũng còn nói hắn lúc đó mặt quá đen, quá tàn nhẫn đi.
“
Có hả?
Giang Trạm có xem mấy chương trình tạp kỹ nhưng không xem «Pink C», nên cũng không biết cụ thể biểu hiện của Bách Thiên Hành lúc đó như thế nào.
Giang Trạm:” Vẫn tốt.
Lúc đó chỉ chuyên tâm leo cầu thang nên cũng không nói gì nhiều.
“
Ngụy Tiểu Phi:” Phải leo cầu thang bộ thật hả? “
Tùng Vũ:” Thang máy đã dùng được rồi mà còn để cố vấn leo cầu thang bộ, thật quá tàn nhẫn rồi? “
Chân Triều Tịch:” Bên chổ Bách Thiên Hành còn nhiều chổ ngồi với có nhiều máy quay lắm kìa, mọi người đều qua đó rồi.
Chúng ta có nên đi qua không? “
Giang Trạm:” Tôi không đi, ăn cơm trước đã.
“
Phí Hải:” Tôi cũng không đi, quá nhiều người qua đó chỉ chen lấn thôi.
Chúng ta không nên tham gia náo nhiệt.
“
Tùng Vũ:” Tôi cũng không đi.
“
Ngụy Tiểu Phi:” Ừm, vẫn nên ăn cơm trước đã.
“
Lúc nhóm Giang Trạm xuống lầu ăn cơm là 7 người, ăn cơm xong một người đã chạy đi, lúc Bách Thiên Hành đến lại chạy đi thêm một người nữa nên hiện tại còn lại 5 người.
Năm người không cọ màn ảnh, không xem náo nhiệt, thành thành thật thật mà ăn cơm.
Giang Trạm vừa ăn cơm vừa nhớ lại cái sự kiện chạy như điên lúc nãy, còn có hai người bạn cũ không tiếng động mà chào hỏi nhau, lòng có chút muốn cười.
Hai người đã bao lớn rồi lại còn đi làm mấy cái chuyện như này.
Bắt quá y và Bách Thiên Hành năm đó đã cùng nhau làm không ít trò con bò đâu.
Tỷ như hai người nắm tay từ tiệm net chạy trốn không bao lâu sau đã bị thầy giám thị bắt được ở lớp của từng người.
Thầy tức đến hộc máu hỏi hai người sao tự nhiên lại chạy.
Lúc đó Giang Trạm trả lời:” A! Em cũng không biết, có người kéo nên em cứ thế chạy theo.
“
Bách Thiên Hành thì trả lời:” Lúc em chạy thích nắm thêm cái gì đó trong tay, lúc đó bên cạnh không có cái gì chỉ có người nên em tiện tay nắm lấy rồi chạy.
Chỉ là do thói quen.
“
Thầy giám thị:”? “
Lại nhớ đến lúc nãy Bách Thiên Hành nhìn mình sao khí tràng lại lớn tới như vậy.
Y thấy có chút kỳ quái.
Quái ra sao thì y không giải thích được chỉ cảm thấy hai người như vậy là quá thân cận rồi.
Chỉ một cái chớp mắt Giang Trạm cảm nhận được hô hấp của Bách Thiên Hành gần trong gang tất.
Giang Trạm không có thói quen cùng người khác mặt đối mặt lại còn dựa sát vào nhau.
Y không phải trai thẳng, hiện tại không giống thời học cao trung, lúc đó y chưa biết tính hướng của mình, tới tận khi lên đại học y mới nhận ra được.
Cho nên lúc còn học cao trung đối mặt cùng thân cận với mấy bạn nam khác cũng không vấn đề gì, nhưng hiện tại thì không tốt cho lắm.
Không phải Giang Trạm là gay thì đều xem mấy anh đẹp trai trên thế giới là mục tiêu của mình, còn chưa đến cái trình này.
Giống như y nhìn Phí Hải cùng ba bạn cùng phòng cũng không có cảm giác gì.
Nhưng đối với hành động lúc nãy Bách Thiên Hành thì lại không quá thoải mái..
Giang Trạm không nguyện ý thừa nhận nhưng không thể không nói Bách Thiên Hành – cái người bạn cũ này lớn lên cho dù là diện mạo hay khí chất, khí tràng, cảm giác, thậm chí là quần áo hôm nay cũng thuộc khẩu vị của y.
Bởi vậy, đứng gần như vậy thì có chút..
Giang Trạm nhất thời nghĩ hơi nhiều, càng nghĩ càng xa tới lúc ý thức được mình đang nghĩ cái gì thì lập tức liền kéo mạnh dây cương, quay đầu lại.
Dừng!
Suy nghĩ cái gì vậy trời?
Đó là Bách Thiên Hành.
Các ngươi chính là bạn học cũ! Bạn học!
Vừa lúc đó bạn cùng phòng với Phí Hải cũng đã trở lại, Giang Trạm yên lặng mà mạnh tay xóa bỏ những ý nghĩ trong đầu mình, cố gắng dời đi lực chú ý.
Cậu bạn đi qua chổ Bách Thiên Hành xem náo nhiệt xong vừa ngồi xuống thì liên tục thở dài:” Trời ạ! Đông quá chừng luôn, em cố gắng lắm mới chen vào được mấy giây, không biết lúc cắt nối biên tập có lưu lại được chút nào hay không nữa.
“
Phí Hải lấy đũa gõ gõ vào mâm cơm, ý bảo bạn cậu bạn nhìn bốn người đang ăn cơm là bọn họ.” Cậu nhìn mọi người ở phòng của Trạm ca kìa, còn có tôi.
Không thèm tranh đoạt, thong dong ưu nhã biết mấy.
“
Cậu bạn kia:” Muốn thong dong, muốn ưu nhã nhưng cũng phải nổ lực, cơ hội không phải đều luôn do tự mình giành lấy hay sao.
“
Nói xong chỉ về hướng Bách Thiên Hành:” Nhìn mấy người Sở Mẫn kia kìa, bọn họ đều cố tranh ống kính cho chính mình.
Người khác nghênh đón cố vấn chỉ là bước qua đi tới đi lui còn hắn lấy thêm một phần cơm nữa chờ người đến thì mời ngồi xuống ăn cùng luôn.
“
Tùng Vũ:” Oa..
Quá thông minh đi! “
Cậu bạn kia:” Em cảm thấy hình ảnh của Sỡ Mẫn trên màn ảnh không ít đâu.
“
Phí Hải:” Đương nhiên rồi, ít ra người ta còn biết vì bản thân mà tranh thủ ống kính nào giống với chúng ta chỉ biết ăn cá mặn.
“
Giang Trạm đứng dậy.
Mọi người ngước mắt nhìn, tưởng Giang Trạm định đi tranh thủ màn ảnh, Phí Hải:” Cá mặn quyết định thay đổi hả? “
Giang Trạm:” Không có.
Tôi ăn chưa no, định đi lấy thêm một ít.”
Mọi người: Thật sự là nghiêm túc ăn cơm cá mặn sao?
Không ai biết cái người nghiêm túc ăn cơm cá mặn đi lấy thêm cơm chỉ là muốn dời đi một chút lực chú ý.
Bởi vì y vừa đột nhiên nhớ ra một chuyện:
Vì sao không thể dựa gần mà đối diện với Bách Thiên Hành?
Bởi vì nhiều năm như vậy y không ngừng cách mạng lưới internet mà dõi theo Bách Thiên Hành, tiếp nhận đơn hàng của các trạm tử không chỉ PS ảnh mà còn PS cả video của Bách Thiên Hành.
Có thời điểm Giang Trạm PS ảnh của Bách Thiên Hành PS đến quá nhiều, cũng có thể là do nghe Vương Phao Phao phổ cập quá nhiều về hướng đi cùng mấy chuyện bát quái xung quanh Bách Thiên Hành mà ban đêm lúc ngủ sẽ mơ thấy Bách Thiên Hành.
Cũng có thể là do y đã quá lâu chưa giải quyết vấn đề sinh lý nên y thậm chí còn mơ y cùng Bách Thiên Hành..
Không thể nghĩ tiếp, không được nhớ lại nữa.
Giang Trạm: Ăn nhiều cơm một chút đầu óc sẽ thanh tỉnh.
* * *
[1] Ngưu B hay ngưu bức = trâu bò, lợi hại.
[2] Đánh call: Cổ vũ..