Thượng Vị Giới Giải Trí

Chương 17: ​


Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 17: ​


Ban đêm, tin tức các thực tập sinh đã vào ký túc xá cùng việc Bách Thiên Hành đã về nước và tham gia «Cực hạn thần tượng» đã được ê-kip «Cực hạn thần tượng» xác nhận.
Weibo chính thức của chương trình từ lúc bảy giờ tối đã đăng lên hai bài viết liên tiếp, cả hai đều có liên quan tới Bách Thiên Hành.
@Cựchạnthầntượng: Theo mơ ước của chúng tôi, hắn đã trở về.

Hắn chính là #đạicốvấn#BachThienHanh#Báchcốvấn#
!
Bách Thiên Hành!
Bách Thiên Hành đã thật sự trở lại!
Còn sống! Còn Sống! Tỉnh! Tỉnh!
Không phải đang nằm mơ! Không phải mơ!
Khu bình luận lập tức phát điên, không ngờ được rằng «Cực hạn thần tượng» trong buổi họp báo tháng trước vẫn còn nói là chưa xác định được đại cố vấn, thế nhưng giờ lại là Bách Thiên Hành.
Chuyển tiếp, bình luận, lượt thích đều lấy tốc độ không đo điếm được mà điên cuồng gia tăng.
[Bách Thiên Hành! Anh còn biết trở về hả? ]
[Nam thần! A!]
[Bách! Bách! Bách của chúng ta rố cuộc cũng đã trở lạ!]
[xxxx, thật xin lỗi! Nam thần của em đã trở lại, em muốn bò lại tường.]
[xx, thật xin lỗi! Nam thần của em đã trở lại, em muốn bò lại tường.]
[Bách! Cuối cùng anh cũng chịu tái hôn cùng cô vợ nhỏ giới giải trí rồi sao? ]
[Bách Thiên Hành! Tách biệt một năm! Anh có biết em làm sao lại đến đây không? ]
[Cho nên, việc về hưu đã được dời lại? ]
[Ngỗng! Các người có thể mời Bách Thiên Hành thì các người là ba ba! Ngỗng ba ba!]
[Bách Thiên Hành! Đi show a! Nhận quảng cáo a! Đóng phim a! Đại ngôn a! Anh không muốn kiếm tiền sao? Anh không muốn một gara đầy siêu xe sao? Mau về làm việc, mau về câu fan đi a!]
* * *
Không bao lâu weibo chính thức của Cực hạn thần tượng lại đăng thên bài viết thứ hai:
@Cựchạnthầntượng: #Cuchanthantuong# lâu chủ nghe nói hôm nay Bách Thiên Hành đi nhìn xem phòng ngủ của các thực tập sinh còn cùng bọn họ ăn trưa (hâm mộ), còn đi kiểm tra phòng ngủ nữa (mắt lấp lánh).

Mau đến đây xem hoạt động kiểm tra thông thường nào.
Sáu bức ảnh động, toàn bộ là ảnh một mình của Bách Thiên Hành.
Ảnh đầu tiên: Bách Thiên Hành mặc quần tây đen cùng áo màu xanh lam từ đại sảnh ký túc xá bước vào, vừa soái vừa không thiếu khí tràng.
Bức thứ 2: Bách Thiên Hành đứng trước màn hình giám sát, tay chống lên bàn mắt nhìn chăm chú vào màn hình.
Bức thứ 3: Bách Thiên Hành đứng nghiên người, cằm hơi nâng lên một chút, nhân viên công tác đang giúp anh ấy gắn micro lên cổ áo.

Máy quay đến gần Bách Thiên Hành nhìn qua và cười nhẹ một cái.
Bức thứ tư: Bách Thiên Hành ngồi ở bàn ăn, trước mặt là cơm trưa dường như đang nói cái gì đó biểu tình rất nghiêm túc.
Bức thứ năm: Bách Thiên Hành cầm sổ quy định kiểm tra ký túc xá trong tay, bước chân sải dài đi từ xa đến, khí tràn cực đại lan tỏa ra ngoài.

Bức thứ 6: Bách Thiên Hành vừa đi vừa nhìn điện thoại trong tay, không biết thấy cái gì liền cười nhẹ một chút.

Sau đó ngước mắt lên, trong mắt vẫn còn ý cười, nhìn về ống kính với một ánh mắt đầy cảnh cáo.
Bình luận: !
[aaaaaaaaa!]
[Bách Thiên Hành! Bách Thiên Hành!]
[Là anh ấy! Chính là anh ấy! Toàn giới giải trí cũng không ai có được hormone nam nhiều như anh ấy!]
[Tôi muốn chết! Mẹ nó, tôi muốn chết!]
[Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng tôi rốt cuộc đã về rồi! Chồng ơi chúng ta phục hôn thôi!]
[Đuôi giới! Đuôi giới! Nhìn bức ảnh động cuối cùng kia chưa? Là đuôi giới! Có nghĩa là không có âm thầm kết hôn cũng không có sinh em bé!]
Ban đêm, có 10 cái hotsearch thì Bách Thiên Hành đã chiếm 4 cái.
#BachThienHanhtrolai#
#BachThienHanhthamgiacuchanthantuong#
#BachThienHanhhormonenamthan#
#BachThienHanhduoigioi#
Cư Gia Tạ – người đang chuẩn bị nghỉ phép hiện đang nằm nhà lướt WeiBo, lướt đến cái hotsearch thứ ba vẫn tỏ vẻ mình có thể hiểu được, Bách Thiên Hành sao..

hắn xứng đáng đánh trận này.
Thẳng đến khi Cư đại diện bối rối mà lướt tới cái hotsearch cuối cùng.
#BachThienHanhduoigioi#
Cư Gia Tạ: Hủm? Đuôi giới thì có vấn đề gì?
Cư Gia Tạ đưa cụm từ này lên mục tìm kiếm, lại từ quảng trường[1] mà tìm thấy mấy bài viết liên quan.
@ Vương Phao Phao cùng P Thần mất liên lạc trên mạng: Tới Tới Tới, nào các bạn nhỏ để tỷ tỷ đây phổ cập cho mọi người về đuôi giới trên tay Bách Thiên Hành.
6 năm trước Bách Thiên Hành là người đại diện cho thương hiệu Cartier toàn Châu Á.

Cartier chỉ sản xuất một chiếc đuôi giới duy nhất và nó thuộc về Bách Thiên Hành.

Đuôi giới được làm từ bạch kim ở giữa có một họa tiết màu đen, mang hàm nghĩa “tình yêu chưa nói”.
Vật “tình yêu chưa nói” này Bách Thiên Hành đã sở hữu từ 6 năm trước nhưng chưa từng đeo qua dù trong bất kỳ trường hợp nào, sao bây giờ vừa về đã đeo.
Mọi người có thể lớn mật một chút mà suy đoán là vì sao.
Hình minh họa: 6 bức ảnh đủ mọi góc độ của đuôi giới, trong đó có một tấm là ảnh phóng đại Bách Thiên Hành đeo đuôi giới được lấy từ ảnh của «Cực hạn thần tượng».
Bình luận top 1: “Vì..

yêu?” [Kinh rớt cằm]
Cư Gia Tạ: “?”
Mà đối với việc này những thực tập sinh đang ở ký túc xá đang chuẩn bị bắt đầu huấn luyện kín cơ bản không biết gì hết.

Lúc kiểm tra lần đầu mọi người đã nộp lên hết thiết bị công nghệ, sau giờ cơm chiều lại bị đột kích kiểm tra một lần nữa.
Mọi người lại mở hành lí ra để kiểm tra một lần nữa.

Điện thoại, ipad, thiết bị công nghệ đang được tàn trữ toàn bộ đều phải nộp lên.
Tự mình mang giấu không nộp lại cũng không sao hết bởi vì nhân viên quản lý kí túc xá cầm máy quét kim loại đi quét từng ngóc nghách trong toàn bộ các phòng.
Toàn bộ ký túc xá ngập trong tiếng oán than nhưng cố tình lại bắt buộc phải tuân theo quy định a.
Giang Trạm tới lúc này mới biết thì ra mỗi người không chỉ mang theo một cái điện thoại, đã vậy còn tàng trữ thêm một đống thiết bị điện tử công nghệ.
Tùng Vũ: “Tôi mang theo năm cái điện thoại là tại vì sao? Là vì muốn tự giao ra một cái, bốn cái còn lại thì trộm dùng, tịch thu hết toàn bộ thì dùng cái rắm?”
Thời buổi này không điện thoại không mạng mẽo thì làm sao mà sống đây?
Lúc đến hội nghị buổi tối thì 100 thực tập sinh đã mất tinh thần hơn phân nữa.
Phòng tập không có ghế nên mấy thực tập sinh chỉ có thể ngồi dưới sàn, tổng đạo diễn bắt đầu ủng hộ sĩ khí cho mọi người: “Không được ủ rũ không được cụp đuôi.

Muốn chơi điện thoại thì sau này còn có cả đời để chơi.

Nhưng chương trình này, sân khấu này mọi người chỉ có nhiều nhất 3 – 4 tháng.

Bao nhiêu đó thời gian cũng có khả năng làm thay đổi một đời người, như vậy chưa đủ để mọi người buông điện thoại ra sao?”
Toàn bộ phòng tập đột nhiên yên tĩnh.
Giang Trạm ngồi ở phía dưới cùng các thực tập sinh khác ngước mắt lên nhìn tổng đạo diễn.
Tổng đạo diễn: “Các cậu đều là thanh niên tuổi đời còn quá trẻ cho nên không biết nắm bắt cơ hộ trong cuộc sống, mỗi một cơ hội đều phải nắm thật chặt.

Ở đây hi hi ha ha, than ngắn thở dài cái gì hả?”
Tổng đạo diễn: “Đều quên hết rồi sao? Các cậu không chỉ muốn hát, nhảy múa hay biểu diễn trong chương trình này mà các cậu còn muốn nổi tiếng.”
Không ai có thể nghĩ rằng trong hội nghị cổ vũ ngày đầu tiên tổng đạo diễn đã đem việc này nói trắng ra như vậy.
Toàn thể thực tập sinh lặng ngắt như tờ, lẳng lặng mà nghe.
Tổng đạo diễn: “Được rồi, không nói mấy câu vô nghĩa nữa.

Các cậu chỉ cần nhớ rõ một điều trong chương trình này không có gì quan trọng hơn biểu hiện của bản thân mình.

Chơi điện thoại giúp biểu hiện của các cậu tốt hơn sao? Có điện thoại thì các cậu liền biết được điểm bình chọn của mình, thì thế nào? Các cậu dùng điện thoại có thể thay đổi được cái gì sao?”
“Cho nên, chỉ cần nghe theo chúng tôi là được.

Trong lúc tuyển tú nếu không cần thiết dùng điện thoại thì liền không dùng, đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào chương trình.


Cái gì các cậu không biết, ê-kip sẽ để các cậu biết.”
Trong hội nghị cổ vũ lần đầu tiên này phần đầu là tổng đạo diễn vừa uy nghiêm vừa tận tình khuyên bảo.

Sau đến tổ thanh nhạc, vũ đạo, phục trang và tạo hình, sân khấu, VJ và cameraman cùng với các lão sư tương ứng với từng tổ giới thiệu một lượt.

Cuối cùng là vị tỷ tỷ nhà tài trợ chính tổng động viên mọi người.
“Tóm lại, mỗi ngày sau này cho dù là ghi hình, chụp ảnh, luyện vũ đạo hay công diễn trên sân khấu đều vô cùng vất vả.

Bởi vì thời gian quá sát sao cho nên đối với các cậu mà nói đó chính là một lần khiêu chiến.”
“Nhưng mà các cậu không cần sợ, các cậu có chúng tôi cùng rất nhiều nhân viên công tác phía sau màn ảnh hổ trợ.

Chúng tôi đều sẽ giúp đỡ các cậu, cho nên nếu có vấn đề gì có thể tìm chúng tôi để bàn bạc.”
“Hơn nữa có một câu thật lòng như này, các cậu thông qua phỏng vấn để tham được tham gia chương trình này đúng là một điều rất may mắn.”
“Tôi nói thế không phải đang thổi phồng chương trình của chúng tôi tốt đến thế nào, chưa phát sóng có rất nhiều việc không thể nói trước được.

Ý tôi là các cậu đã có một bước đệm thật tốt, có Nga Hán đảm bảo lưu lượng cho các cậu, còn gặp được Bách Thiên Hành trở về làm cố vấn.”
“Mọi người không có điện thoại nên không biết được rằng chỉ mỗi tối hôm nay thôi Bách lã sư đã có 4 cái hotsearch, đều đứng đầu top 10.

Có Bách lão sư ở đây các cậu còn sợ không ai chú ý đến chương trình chúng ta sao?”
Vị tỷ tỷ nhà tài trợ nói vậy làm bốn phía phòng tập thoát cái ồn ào.
* * *
Wo! Bách Thiên Hành chính là Bách Thiên Hành a!
“Bách lão sư quá trâu bò đi!”
“Đi theo Bách lão sư có thịt ăn cũng có rượu uống!”
Nhà tài trợ tỷ tỷ: “Cho nên phải có niềm tin, phải nổ lực hết mình, biết không?”
Các đại thanh niên đồng thanh gào thét: “Vâng!”
Lúc về phòng ngủ Tùng Vũ lại bắt đầu đề tài bát quái: “Không có điện thoại nên không biết 4 cái hotsearch kia của Bách lão sư viết cái gì nha, thật tò mò.”
Giang Trạm: “Còn có thể viết cái gì, đoán một chút đều đoán ra được.

Đại loại như Bách Thiên Hành trở lại, Bách Thiên Hành tham gia Cực hạn Thần tượng.”
Tùng Vũ: “AAAA..

Đến khi nào em mới có thể được như Bách lão sư, chỉ một buổi tối đã có 4 cái hotsearch.”
Ngụy Tiểu Phi: “Đủ nổi tiếng là được.”
Tùng Vũ: “Cũng phải.”
Tất cả thực tập sinh rốt cuộc nghênh đón bảy ngày huấn luyện kín.
Trong bảy ngày này ê-kip chương trình sẽ không cho thực tập sinh tự ý ra ngoài, cũng không cho người ngoài tiến vào, tất cả thực tập sinh đều phải nghe theo sắp xếp của chương trình.
Nội dung huấn luyện kín vô cùng phong phú.
Thanh nhạc, vũ đạo, tia ống kính, hình thể, kỹ thuật sân khấu, khống chế biểu cảm, sự hiểu biết về trước và sau phòng thu, xử lý tình huống phát sinh bất ngờ trên sân khấu (tai nạn), khống chế cân nặng, v.

V..

Đối với Giang Trạm mà nói tất cả điều này đều vừa xa lạ vừa mới mẻ.
Không chỉ thế Giang Trạm là PR chuyên nghiệp coi như cũng đã bước nửa chân vào giới fandom, nhưng tới huấn luyện ngày đầu tiên mới chính thức chứng kiến trực tiếp fans của Bách Thiên Hành.
Đại khái khi đó là buổi chiều khi lớp thanh nhạc vừa kết thúc, được nghỉ ngơi 20p.

Giang Trạm định về phòng đổi giày để tiện cho việc học nhảy, vừa đi ra khỏi phòng huấn luyện đã bị Phí HẢi túm lại: “Đi đây một chút, đi xem náo nhiệt.”
Giang Trạm: “?”
Phí Hải: “Đi đi.”
Phí Hải dẫn đường, không đi thang máy mà trực tiếp đi cầu thang bộ.

Vừa đến cầu thang ngay khúc cua đã có không ít người đứng.

Giang Trạm thấy một đám thanh niên đang dựa vào cầu thang chổ gần cửa sổ.
Giang Trạm: “Gì vậy?”
Phí Hải: “Xem sẽ biết.”
Hai người đi đến nửa cầu thang dựa vào cửa sổ Phí Hải làm động tác ý bảo Giang Trạm nhìn xuống dưới lầu.
Giang Trạm đến gần nhìn xuống, cuối cùng y cũng đã thấy được.
Dưới ký túc xá có rất nhiều người.

Giang Trạm sửng sốt, thu mắt lại quay đầu hỏi Phí Hải: “Tiếp ứng hả?”
Phí Hải có chút ngoài ý muốn: “Ca! Anh ngay cả tiếp ứng cũng biết hả? Ở nước ngoài cũng xem nhiều tin tức trong nước quá đi.”
Giang Trạm: “Tôi không chỉ biết tiếp ứng, tôi còn biết fans của Bách Thiên Hành gọi là MBJJ”.
Phí Hải không phải Tùng Vũ nên không biết nhiều như vậy, vừa nghe MBJJ liền sửng sốt: “Cái gì?”
Giang Trạm: “Mộc Bạch Bách, Mộc Bạch tỷ tỷ chính là tên gọi của fans Bách Thiên Hành.”
Phí Hải: “Đù! Em có cảm giác anh so với em còn biết nhiều hơn.”
Giang Trạm đương nhiên biết nhiều hơn Phí Hải rồi, Vương Phao Phao – người đại diện nhận đơn hàng của y chính là fan có thâm niên đó.
Người trong phấn vòng[2] không ai là không biết Vương Phao Phao.
Đáng tiếc, ngay lúc này hai người một ở ký túc xá một ở bên ngoài là Giang Trạm và Vương Phao Phao đều không biết có sự tồn tại của người kia ở đây.

Bọn họ làm bạn tốt của nhau trên mạng luôn cách nhau một bức màn internet, nhưng hiện tại chỉ có mười mấy tầng lầu.
Giang Trạm trên lầu, Vương Phao Phao ở dưới lầu.
Giang Trạm eo dán bảng tên vừa học xong lớp thanh nhạc.

Vương Phao Phao tay cầm tiếp ứng phúc[3], đang theo các tiểu tỷ tỷ gào lên khẩu hiệu.
“Bách Thiên Hành! Chỉ mang đuôi giới! Thật là đàn ông!
* * *
[1] Quảng trường: Khi bạn lên weibo tìm kiếm một người nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.
[2] Phấn vòng: Thế giới fan, đại loại như fandom.
[3] Tiếp ứng phúc: Kiểu như banner hay ảnh chụp phóng to ấy ạ.

Mình cũng không biết chính xác lắm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.