Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 297: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Tốt Đẹp.( xASAx)
Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 81: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Tốt Đẹp.( xASAx)
*****
Edit: xASAx
QC (QUALITY CHECKER): Vũ Phong, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.( Mới thêm 1 công đoạn nữa ạ..)
Up: TPDĐ
*****
Một đêm trước khi đi, Bạch Lạc Nhân đã sớm nằm trên giường ngủ, nghĩ đến ngày mai sẽ được quay về Bắc Kinh, tâm tình vô cùng sảng khoái không gì sánh được! Phi công người ta đều ở trên giường lật qua lật lại, ngủ không được, lo lắng buổi biểu diễn bay ngày mai. Cậu thì ngược lại, trong đầu cơ bản không hề nghĩ tới, chui vào chăn liền lăn ra ngủ.
Bảy giờ sáng, những phi công này rời giường, tiến hành hiệp đồng diễn luyện một lần cuối. Cho tới bây giờ, phi công thật sự tham gia biểu diễn bay đến cuối cùng chỉ có mười người, trừ Châu Lăng Vân chỉ còn chín, trong đó bao gồm cả Bạch Lạc Nhân và Lưu Xung.
“Hôm nay tất cả mọi người không cần lo lắng, nếu có một chút sai lầm, lúc về sẽ tìm các cậu!”
Mọi người đều đều sợ đến mất cả tinh thần , Đại sư đoàn trưởng Châu, ngài đây là khích lệ người khác sao?
Chín giờ sáng, mười chiếc máy bay chiến đấu vững vàng bay lên không, bắt đầu thẳng tiến hướng về Bắc Kinh. Có lẽ ông trời thương cảm những phi công này mấy ngày gần đây huấn luyện gian khổ, bầu trời Bắc Kinh hôm nay quang đãng, điều kiện bay thật tốt.
Cố Hải ngồi yên ổn trên khán đài, ngước nhìn trời cao, tâm tình vô cùng căng thẳng, tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Người ta đều muốn đội bay có thể biểu diễn thật đặc sắc, cậu chỉ hy vọng Bạch Lạc Nhân có thể an toàn mà hoàn thành nhiệm vụ, kém một chút cũng không sao, có sai lầm cũng không cần gấp, chỉ cần cậu có thể vững vàng đáp xuống đất.
“Ơ, cậu là ai vậy? Sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu?” Một sĩ quan không quân quay qua hỏi Cố Hải.
Cố Hải chậm rãi trả lời: “Tôi không phải người của bộ đội, là người nhà phi công.”
“Chẳng trách.” Sĩ quan trêu nói, “Tôi thấy cậu so với bọn họ còn căng thẳng hơn.”
Nói thừa!! Trong lòng Cố Hải rống lên một tiếng, ném vợ của ông lên trời thử xem!!
Bạch Hán Kỳ cũng ngồi trên khán đài, bị hỏi một vấn đề giống như vậy, cũng cho đối phương một câu trả lời giống vậy. Chỗ này vốn không cho phép người nào ngoài bộ đội tham quan, cho nên Bạch Hán Kỳ cũng là nhờ Cố Hải qua bao khó khăn mới vào được đây. Không vì cái gì khác, chỉ là ông muốn nhìn thấy con trai của mình đáng để ông kiêu ngạo cỡ nào.
Trong lúc từng ngón tay đều bị chính mình ngược đãi , trong tầm mắt Cố Hải cuối cùng xuất hiện năm chiếc máy bay chiến đấu.
Rõ ràng là năm chiếc máy bay chiến đấu giống nhau, năm vị trí song song, Cố Hải lại có thể liếc mắt liền tìm ra một chiếc do Bạch Lạc Nhân điều khiển.
Rất nhanh, năm chiếc máy bay chiến đấu tăng tốc độ bay, theo năm hướng khác nhau kéo đi. Đuôi mỗi chiếc máy bay đều kéo một vệt khói màu, những làn khói nhiều màu rực rỡ như một đóa Dương Tử Kinh nở rộ. Mà những phi công này giống như lấy bầu trời làm bàn vẽ, thỏa sức chấm phá trên không trung.
“Whoa Whoa Whoa…”
Một trận tiếng hoan hô tràn ngập bên tai Cố Hải, hai tay cậu lại như bị đá nặng ngàn cân đè ép, cơ bản không giơ lên nổi.
Ngắn ngủi trong 20 phút, 3 chiếc bay lên rồi cuộn tròn tách ra, 4 chiếc bay ngang hướng về phía trước nở hoa, 9 chiếc chia nhóm lên xuống nở hoa… Hơn mười màn biểu diễn độ khó cao liên tiếp phô diễn trên bầu trời, một vòng lại một vòng, mức độ đặc sắc khiến người khác phải nín thở. Thậm chí ngay cả thời gian để người khác hít thở cũng không có, liền lập tức tiếp đón nhóm biểu diễn kế tiếp.
Biểu diễn tổ hợp qua đi, liền bắt đầu biểu diễn cá nhân.
Châu Lăng Vân dẫn đầu lái máy bay chiến đấu ra trận. theo hiệu lệnh của người chỉ huy, chiếc máy bay chiến đấu do ông điều khiển như tên rời cung , bắt đầu lao đi, đầu máy bay đột nhiên nâng lên, dùng góc độ gần như thẳng đứng hướng về phía trước lao tới. Tốc độ bay nhanh khó có thể tưởng tượng nổi ,thủ trưởng trên khán đài đều nhìn đến trợn mắt há mồm, loại biểu diễn này trước giờ chưa có ai dám thử.
Dần dần, máy bay chiến đấu của Châu Lăng Vân khuất khỏi tầm mắt của mọi người, máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân đã theo sát phía sau.
Không chỉ Cố Hải, ngay cả Cố Uy Đình ngồi giữa khán đài cũng thay Bạch Lạc Nhân quẹt mồ hôi.
Sau một lúc tiến vào, Bạch Lạc Nhân bắt đầu màn diễn cá nhân của mình giữa không trung, lượn vòng ở độ dốc lớn nhất có thể, đặc kỹ vừa lộn nhào vừa xoay, bay lên cao rồi xoay ngang, từng đoạn biểu diễn cao trào thay nhau nổi lên, trên khán đài thỉnh thoảng vang lên âm thanh ủng hộ, thật sự quá đặc sắc!
Cố Hải lại ở trong lòng thầm nói, được rồi, được rồi, cậu đừng có nhào lộn nữa được không? Đừng có đột nhiên lao xuống nữa, làm tôi sợ có biết không? … Đây không chỉ là khiêu chiến đối với năng lực chịu đựng của thân thể Bạch Lạc Nhân, tuyệt đối cũng là khiêu chiến đối với năng lực chịu đựng của tâm lý Cố Hải.
Trong lúc mọi người ở đây hô to đầy thỏa mãn, máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân đột nhiên bắt đầu rơi tự do, như một chiếc lá sắt phất phơ, ở trong tầm mắt của mọi người đột nhiên rơi xuống.
Giờ phút này, tim Cố Hải đều lạnh ngắt, mạch máu như muốn vỡ tung.
Ngay thời điểm máy bay chiến đấu gần rơi xuống mặt đất, đột nhiên lần thứ hai bay vụt lên trên, trong ngắn ngủi vài giây, máy bay liên tục xoay tròn, 360 độ, 720 độ, 850 độ…
Một màn biểu diễn hồi sinh từ chỗ chết này cũng làm Cố Hải chấn động đến lơ mơ rồi, nghe tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi bên cạnh, Cố Hải hận không thể xé rách miệng những người đó. Chỉ mẹ nó biết xem náo nhiệt, các người thế mà vẫn có thể cười được? Một bộ động tác như vậy, thân thể Bạch Lạc Nhân phải chịu bao nhiêu giày vò chứ!!
Thế nhưng nếu như tất cả mọi người đều giống Cố Hải nhíu chặt chân mày, cậu vẫn tức giận như thường, vợ tôi biểu diễn đặc sắc như vậy, sao các người đều làm cái bộ dạng này?!
Đau lòng, rồi lại không tự chủ được hãnh diện vì cậu.
Hận không thể tuyên bố với toàn thế giới, người đang ở trên đỉnh trời này, là người của tôi.
Bạch Hán Kỳ cũng cảm thấy khí phách “nhà họ Bạch” vờn quanh chiếc máy bay chiến đấu này, lúc này vứt lời dặn dò của Cố Hải ra sau đầu, kéo tay sĩ quan xung quanh, kích động không ngừng lặp đi lặp lại.
“Mau nhìn đi, đó là con tôi!”
Trong chín năm qua, về nhà chưa tới mười lần, phiền muộn trong lòng Bạch Hán Kỳ đều bị kiêu ngạo giờ khắc này đuổi đi hết rồi.
Ngay cả Ủy viên Quân ủy trên khán đài cũng chú ý tới, tay chỉ chiếc máy bay chiến đấu trên không trung, xoay người hướng thủ trưởng Không Quân sau lưng hỏi: “Chàng phi công này tên gì?”
Thủ trưởng Không Quân lúc này trả lời, “Bạch Lạc Nhân.”
Bên cạnh có người chen lời, “Đó là con nuôi lão Cố.”
Sau đó hơn mười ánh mắt quay sang Cố Uy Đình, Cố Uy Đình lúc này cười to, “Không phải con nuôi, mà là con ruột.”
Cuối cùng, Châu Lăng Vân dẫn đầu sau lưng là chín chiếc máy bay chiến đấu, tạo thành một đội hình tam giác cực kỳ dày đặc, kéo theo khói màu sắc rực rỡ, xẹt qua đỉnh đầu mọi người, cho màn biểu diễn này một kết thúc hoàn mỹ.
Sau đó, nhóm phi công này toàn bộ về đội.
Sau khi ăn mừng ngắn ngủi, Bạch Lạc Nhân và các chiến hữu cùng nhau đến nhà hàng.
Cậu không biết Cố Hải đã xem màn biểu diễn của cậu, càng không biết Bạch Hán Kỳ cũng nhìn thấy, cậu liền xem đây là một lần nhiệm vụ thông thường, hoàn thành nhiệm vụ rồi, cậu có thể thả lỏng cả người.
“Tiểu đoàn trưởng, tôi nghe nói thủ trưởng Không Quân chỉ tên khen thưởng cậu.” Một tiểu sĩ quan.
Bạch Lạc Nhân lơ đãng đáp lại, “Thật không?”
Lưu Xung ở bên cạnh kích động một hồi, “Anh lại lập được công rồi!!”
Bên miệng Bạch Lạc Nhân lộ ra một nụ cười biếng nhác, sau đó liền tiếp tục ăn cơm trong chén, tâm tư cậu cơ bản là không có ở đây. Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, cậu có thể tạm nghĩ một thời gian, công ty Cố Hải đã ra thị trường, cậu ta có phải đã rời khỏi vị trí quản lý, yên yên ổn ổn làm chức chủ tịch của cậu ta rồi không?
Mình có nên gọi điện cho cậu ta, nói cho cậu ta biết mình đã trở về không?
Mấy người bên cạnh đang vui vẻ trò chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng cạch, quay đầu nhìn lại thấy chén của Bạch Lạc Nhân đã đổ , cả người ngả nằm trên bàn cơm, bất tỉnh nhân sự.
“Xảy ra chuyện gì?”
Các chiến hữu luống cuống, lập tức đứng dậy, ra vẻ muốn đưa Bạch Lạc Nhân tới phòng cứu thương.
“Đừng động vào cậu ấy!”
Đột nhiên một giọng nói xa lạ cắt ngang động tác của mấy người.
Cố Hải đi tới, hướng mấy người này thở dài một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, hướng mấy người kia nhỏ giọng nói: “Cậu ấy chỉ là ngủ thiếp đi.”
Mấy vẻ mặt căng thẳng lúc nghe được câu này, trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt dại ra.
Cố Hải cúi người, khoát hai cánh tay Bạch Lạc Nhân lên vai, lại đỡ hai đùi cậu, một hồi liền cõng Bạch Lạc Nhân. Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cõng Bạch Lạc Nhân ra khỏi nhà hàng.
“Cái kia…” Một sĩ quan trong đó mở miệng, “Cậu ta sẽ không có ý đồ quấy rối đối với tiểu đoàn trưởng của chúng ta chứ?”
Lưu Xung liếc liếc cậu ta, “Đó là người nhà của tiểu đoàn trưởng chúng ta.”
“Ặc… Coi như tôi chưa nói gì.” Tiếp tục cắm đầu ăn.
Một sĩ quan khác nhịn không được cảm khái nói: “Đang ăn cơm cũng có thể ngủ, bản lĩnh thật không đơn giản!”
Sau đó là một trận cười vui vẻ.
Hai cánh tay Bạch Lạc Nhân khoát lên vai Cố Hải, trong tay còn siết chặt đôi đũa, còn không ngừng lắc lư trước mắt Cố Hải. Cố Hải sợ đâm vào mắt mình, liền rút một tay ra nắm lấy đôi đũa, kết quả lại không kéo xuống được.
Cậu đói cỡ nào chứ?
Đôi đũa trong tay Bạch Lạc Nhân hươ vài cái trên không, lại đưa vào trong miệng.
Cố Hải tức cười đến không nhịn được, “Nhìn một chút, đừng có đâm vào trong cổ họng.”
Bạch Lạc Nhân lúc này mới tỉnh, bên miệng là bắp thịt sau gáy Cố Hải, rắn chắc căng mịn, mười phần co giãn, nhìn thật ngon miệng. Bạch Lạc Nhân hạ miệng xuống, hung hăng cắn tới.
Trên trán Cố Hải nổi gân xanh.
“Nhẹ chút.” Từ trong kẽ răng phun ra hai chữ.
Bạch Lạc Nhân lưu luyến rời miệng ra, gò má gối lên dấu răng kia, miễn cưỡng hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân ẩn chứa nụ cười thản nhiên.
“Vừa rồi tôi mơ thấy chúng ta lại trở về thời còn đi học, ở trong ngôi nhà kia của chúng ta, cậu luộc trứng gà cho tôi ăn… rồi wo¥%¥… &…”
…………..
————–[Edit:xASAx]——————