Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

Chương 296: Tôi Vẫn Luôn Nhớ Cậu.(xASAx)


Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 296: Tôi Vẫn Luôn Nhớ Cậu.(xASAx)


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 80: Tôi Vẫn Luôn Nhớ Cậu.(xASAx)
*****
Không cmt thứ không liên quan đến truyện.
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
*****
Phân cục Hải Điến đường Hoa Viên, một đám cảnh sát trẻ đang ngồi chụm đầu đánh bài.
“Ha! Tôi nói, đừng chơi nữa. . . . . .” Đội trưởng Triệu vỗ tay mấy cái, “Có nhiệm vụ đây! Dẹp bài đi, nhanh một chút.”
Mất hứng ném bài vào ngăn kéo, mấy cảnh sát trẻ đứng thành một hàng chờ chỉ thị của đội trưởng.
“Chiều nay có một minh tinh ở khách sạn Kim Đô bên khu Tây tham gia hoạt động tuyên truyền đồng hồ đeo tay hàng hiệu, mấy người các cậu qua đó phụ trách duy trì trật tự hiện trường, bảo vệ an toàn của minh tinh.”
Tiểu Lý Tử đứng cạnh Dương Mãnh mở miệng hỏi: “Nam minh tinh hay nữ minh tinh?”
“Nam.”
“Fuck!” Hai chân mày to rậm của Tiểu Lý Tử nhíu lại với nhau, “Một nghệ sĩ nam tham gia hoạt động còn cần cảnh sát mở đường? Thật cmn cho anh ta mặt mũi quá rồi! Bản thân anh ta không có vệ sĩ riêng sao? Chúng ta đều đi bảo vệ anh ta, ở đây có chuyện làm sao thu xếp?”
“Đúng vậy nha! Khách sạn đó không phải có bảo vệ sao? Còn bắt chúng ta đi làm gì?”
“Trả thù lao, không trả thù lao không đi!”
“. . . . . .”

Triệu đội trưởng phất tay một cái, “Đừng nhao nhao nữa, nghe tôi nói hai câu.”
Trong phòng tạm thời yên tĩnh lại.
“Vốn khách sạn người ta nói không cần chúng ta phái người tới, là Đồn trưởng Trương nhất định phải ôm đồm chuyện này. Nhãn hiệu đồng hồ mà minh tinh này tuyên truyền là do công ty anh rể cục trưởng chúng ta mở ra, lại ở khách sạn thuộc khu vực chúng ta tổ chức hoạt động tuyên truyền, chúng ta không cử mấy người tới sao thích hợp? Như vậy đi, hai người Trương Tường và Ngô Hạo ở lại, những người còn lại đi theo tôi.”
Trên đường, Dương Mãnh cầm lấy áp phích quảng cáo tuyên truyền liếc mắt nhìn.
“Vưu — Vật — Túy — Hồng — Trần. . . . . .” Niệm từng chữ từng chữ xong, vỗ đùi mắng to, “Fuck, cái này cũng có thể gọi là tên người sao? Cha mẹ tự tin cỡ nào mới đặt được cho con mình cái tên như vậy chứ?”
TPDĐ: [*Vưu Vật Túy Hồng Trần= “Người đẹp say đắm cả thế gian” * Vưu Vật ý chỉ người con gái đẹp hiếm thấy, hồng trần theo đạo Phật ý chỉ thế gian, thế giới nơi con người đang sống, hay còn gọi là thế tục. ]
Cảnh sát bên cạnh ánh mắt thông cảm nhìn Dương Mãnh, “Đó là slogan.”
[Kiểu vậy á]
“Ặc. . . . . .” Đầu Dương Mãnh lơ mơ, “Tôi thấy chữ Vưu này, tưởng là cái họ.”
Lúc Dương Mãnh cùng mấy đồng sự khác đến hội trường tuyên truyền, đã có mấy ngàn fan hâm mộ vây chặt bốn phía hội trường. Hai bên thảm đỏ kéo hai đường cảnh giới thật dài, bên trong đường cảnh giới có mấy chục bảo vệ cầm gậy điện trong tay đi qua đi lại, chỉ cần có người vượt qua đường cảnh giới, lập tức sẽ bị nghiêm khắc nhắc nhở.
Mấy người Dương Mãnh bọn họ thì đứng ở cửa, chỉ cần minh tinh vừa đến hiện trường liền phải tiến lên mở đường. Dù cho mỗi người đều không tình không nguyện, thật đến lúc đó còn phải liều mạng xông tới trước.
Hơn hai giờ chiều, hai chiếc xe sang trọng dừng lại ở cửa khách sạn, Dương Mãnh vội vã theo mấy đồng sự đi tới. Dưới sự xô đẩy của phóng viên tốn sức mở cửa xe, mời nam minh tinh trên xe xuống, lại vây quanh nam minh tinh, che chắn anh ta đi vào trong hội trường.
Sau đó Dương Mãnh liền nghe thấy tiếng kêu gào như mổ lợn không ngừng vang lên trong hội trường, bất luận đi tới đâu đều là trạng thái mất khống chế. Mấy sợi gân trên người căng chặt, hơi hơi thư giãn một chút liền có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở.
“A. . . . . . A. . . . . .”
“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”
Trong lòng Dương Mãnh liên tục kêu khổ, mấy bà mấy dì sống ơi, các người đừng hô nữa, tai tôi đều bị chấn động tới tê rần rồi. Đoạn đường mười mấy mét này, giày không biết bị giẫm mấy lần, quần áo cũng sắp bị kéo rách, cao điểm chen xe lửa về tết cũng không tốn sức như vậy.
Dương Mãnh chưa bao giờ theo đuổi minh tinh, lúc còn trẻ từng yêu thích mấy minh tinh, thông thường đều mới đầu còn mới mẻ, không tới mấy ngày liền quên ở sau đầu. Hiện giờ đã lớn tuổi rồi, càng đối với người như vậy không có hứng thú, từ lúc nam minh tinh xuống xe đến giờ, cậu cũng chưa từng nhìn thẳng người ta.

Thảm đỏ mới đi được một nửa, nút áo trên đồng phục cảnh sát của Dương Mãnh đã bị kéo rớt mất hai cái, vạt áo trước đều vắt ra sau gáy rồi. Không biết là ai giẫm lên ống quần cậu, Dương Mãnh dùng sức giãy một cái, chỉ nghe xoẹt một tiếng, chỗ đủng quần liền lọt gió rồi.
Thừa lúc Dương Mãnh bối rối, một fan hâm mộ đột nhiên chui qua đường cảnh giới, hướng thẳng nam minh tinh xông tới. Hiện trường trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn ầm ĩ, trong lúc Dương Mãnh đang ra sức ngăn cản bị đá trúng người dưới, đột nhiên gào lên một tiếng.
Một tiếng này bị người bên cạnh kia nghe thấy rất rõ ràng, anh ta quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm cảnh sát trước mắt một lúc lâu.
“Dương Mãnh!!”
Dương Mãnh đang đau đến mất hồn, cơ bản không nghe thấy có người gọi cậu, mãi đến khi cổ áo lệch của cậu bị lôi trở lại, nam minh tinh tháo kính mát xuống, kích động không ngừng lay vai cậu, cậu mới nhận ra người này là ai.
“Vưu Kỳ!” Mắt Dương Mãnh lộ vẻ vui mừng, “Sao cậu ở chỗ này?”
Lời này hỏi ra là muốn ăn đòn cỡ nào, xung quanh một đám phụ nữ cổ họng đều kêu gào, cậu lại ngớ ra không biết thần tượng các cô đến làm gì.
“Đi nhanh lên đi!” Cảnh sát bên cạnh cùng bảo vệ hối thúc một câu.
Dương Mãnh lúc này mới phản ứng được, con mắt trợn lên tròn xoe, “Nam minh tinh hôm nay tham gia hoạt động không phải là cậu chứ?”
Mấy cảnh sát kia cùng Dương Mãnh đi chung với nhau đều cảm thấy mất mặt, một người trong đó quan hệ với cậu coi như không tệ , có ý tốt nhắc nhở một câu, “Anh Mãnh, chúng ta về nhà rồi mới phát ngốc có được không? Ở đây còn có phóng viên ghi hình đấy! Bản thân cậu mất mặt không sao, đừng liên lụy mấy người bọn tôi.”
Dương Mãnh quan sát Vưu Kỳ một hồi, sau đó đột nhiên nắm quyền, “Nhìn thấy náo động như vầy! Tôi phải sớm biết là cậu đem đám fan hâm mộ kia tới rồi.”
Vưu Kỳ, “. . . . . .”
Trong buổi tuyên truyền sản phẩm, Vưu Kỳ làm người đại diện tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, Dương Mãnh ở cách đó không xa nhìn cậu chằm chằm. Người ta là vẻ mặt si mê nhìn Vưu Kỳ, cậu lại là vẻ mặt xem náo nhiệt. Người này còn cmn có thể giả bộ như vậy! Còn gần đây rất bận rộn? Còn tạm thời không có dự định nghỉ ngơi? Thật bốc phét!
“Còn phải bao lâu nữa mới kết thúc chứ?” Dương Mãnh quay sang nhân viên bên cạnh hỏi.
Nhân viên cả buổi mới phục hồi tinh thần lại, thuận miệng đáp lại một câu, “Ít nhất còn phải hai tiếng nữa!”

“Không được, tôi phải ra ngoài trước ăn bát mì, có hơi đói bụng.”
Dương Mãnh dứt khoát đem vị trí tốt nhất chắp tay dâng cho người khác, tự mình ngoe nguẩy ra khỏi khách sạn, thẳng đến quán mì đối diện đường, đi ăn một bát mì bảy đồng, đây mới là cuộc sống vốn có của cậu.
Kết quả chờ Dương Mãnh ăn xong, bên này đã sớm giải tán.
Vưu Kỳ vốn định kết thúc hoạt động cùng Dương Mãnh ôn chuyện, nào ngờ tên ngốc kia mới đó vậy mà giờ đã không thấy bóng rồi.
“Buổi tối còn có tiệc rượu, cậu không tham gia à?” Trợ lý hỏi.
“Không đi.”
Sau khi quyết đoán từ chối, Vưu Kỳ từ cửa hông bí mật rời đi, hỏi thăm đồn cảnh sát Dương Mãnh công tác, trực tiếp lái xe đi tìm người, được báo là Dương Mãnh đã tan ca, lại nhờ một cảnh sát dẫn cậu tới nhà Dương Mãnh.
Nhà Dương Mãnh đã từ cái ngõ kia chuyển tới một chung cư, lúc cửa phòng mở ra, Vưu Kỳ sợ hết hồn, mẹ Dương bôi mặt như phù thủy, nói là buổi tối phải lên quảng trường biểu diễn.
“Dương Mãnh cùng ba nó ra ngoài tản bộ rồi, cậu ngồi đây chờ một chút.” Mẹ Dương nói.
Chờ đợi ròng rã một tiếng đồng hồ, mẹ Dương ở bên cạnh nhìn chằm chằm Vưu Kỳ xem xét vài cái, càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng vỗ bàn một cái.
“Cậu là cái gì nè? . . . . . . Tên gì nè? Không nhớ ra được tên cụ thể, tôi từng xem cậu đóng phim truyền hình!”
“Vưu Kỳ.” Vưu Kỳ vẫn rất ngại ngùng, “Con chỉ mới diễn một bộ phim truyền hình, còn không phải vai chính, không ngờ tới cô vẫn có thể nhận ra.”
“Tôi vừa nhìn cậu lần đầu liền nhận ra, cậu diễn cái vai hán gian kia thật quá đáng giận rồi! Hồi đó tôi vừa mở TV lên liền chửi, tên hán gian thối này, thật là xảo trá tới phát sợ! Chỉ biết bắt nạt người Trung Quốc. . . . . .”
Vưu Kỳ mặt xạm lại, “Bộ phim truyền hình đó không phải con diễn.”
Mười phút sau, Dương Mãnh trở về, nhìn thấy Vưu Kỳ kinh ngạc một hồi. Cậu còn chưa kịp mở miệng, ba Dương sau lưng đột nhiên như một cơn lốc vọt đến trước mặt Vưu Kỳ, kích động kéo tay cậu nói: “Cậu là Vưu Kỳ phải không? Tôi là Hạt Cải Dầu, fan hâm mộ của cậu!!”
Dọc đường, Dương Mãnh đã kể với ba Dương việc ngẫu nhiên gặp Vưu Kỳ, không ngờ tới ba Dương so với cậu còn kích động hơn, ngay lập tức đem quá trình Vưu Kỳ phấn đấu những năm gần đây nói ra trôi chảy, lúc đó còn kéo Dương Mãnh đến kích động. Lúc nhìn thấy bộ dạng si mê của ba cậu, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, sao cậu có thể có người cha không nên thân như vậy chứ?
Hai người ngồi ở phòng khách tán gẫu, Vưu Kỳ ném cho Dương Mãnh một tấm vé vào cổng buổi công chiếu phim điện ảnh, thịnh tình mời mọc: “Tuần sau bộ phim này tôi đóng sẽ công chiếu, nhất định phải tới cổ vũ.”
“Chà chà. . . . . .” Dương Mãnh gõ gõ quai hàm cười, “Diễn vai nam số sáu hay là nam số bảy?”
Vưu Kỳ cười đến khó coi, “Nam số hai.”

Dương Mãnh gật gù, “Cậu rất là ngốc*.”
(* 二 – er – nhị: số hai, theo ngôn ngữ mạng còn có nghĩ là ngốc, đần độn, đầu đéo có não. 2B á. )
Vưu Kỳ uống một hớp trà, ánh mắt lấp lóe, bên trong mang theo vô tận cảm xúc.
“Thật không ngờ cậu lại đi làm cảnh sát.”
“Chuyện cậu không ngờ tới còn nhiều nữa! Tôi kể với cậu chưa, Nhân Tử cậu ấy. . . . . .”
“Cậu ấy là phi công không quân.” Vưu Kỳ ngắt lời Dương Mãnh , “Mấy ngày trước có gặp cậu ấy, cậu ấy ở cùng Cố Hải.”
“Hả?” Dương Mãnh kinh ngạc, “Không phải chứ? Lần đó lúc cậu ấy tới tìm tôi, gặp mặt Cố Hải còn như kẻ thù đây.”
“Lần đó là bao lâu rồi?” Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh suy nghĩ một chút, “Ặc. . . . . . Cũng gần nửa năm rồi, hiện giờ mỗi ngày đều qua thật là nhanh.”
Vưu Kỳ cười nhạt.
Dương Mãnh nhìn cậu chằm chằm một hồi, thăm dò hỏi: “Cậu sẽ không còn nhớ nhung Nhân Tử đâu hả?”
“Cái gì chứ?” Vưu Kỳ lúc này phủ nhận, “Cũng nhiều năm như vậy rồi, sớm đã không còn tình cảm đó. Có điều tôi thật sự nhớ cậu, nhiều năm như vậy vẫn không quên được cậu.” (Thuyền Kỳ Mãnh chuẩn bị ra khơi)
Dương Mãnh tỏ vẻ được thụ sủng nhược kinh*, “Nhớ tôi? Tôi có cái gì có thể khiến cậu nhớ chứ?”
[*Được sủng ái mà đâm ra sợ hãi]
“Tôi cũng không biết.” Vưu Kỳ híp mắt, “Cậu xem tôi hồi đó trong đầu đều là Nhân Tử, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, ký ức của tôi đối với cậu ấy rất mơ hồ. Ngược lại chuyện xảy ra giữa hai chúng ta lúc đó, tôi từng việc đều nhớ rất rõ ràng.”
Môi Dương Mãnh giật giật, một lúc lâu mới mở miệng, “Đầu cậu bệnh hả?”
Vưu Kỳ, “. . . . . .”
…………
——————[Edit:xASAx]—————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.