Đọc truyện Thượng Ẩn – Sài Kê Đản – Chương 298: Món Quà Xuyên Không.(Edit:xASAx)
Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 82: Món Quà Xuyên Không.(Edit:xASAx)
*****
QC: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
Bạch Lạc Nhân ngủ như chết gần mười mấy tiếng, sau khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Mở mí mắt, nhìn thấy nóc nhà như trong ký ức, Bạch Lạc Nhân ngơ ngẩn cả người.
Di dời tầm mắt , thấy vách tường với những hoa văn quen thuộc, bức tranh trên tường kia chính là cậu tự tay treo lên. Lại dời tầm mắt đi, cánh cửa quen thuộc kia, trên cửa còn dán thời khóa biểu, trải qua sự bào mòn của năm tháng, tấm bảng kia lại vẫn mới như vậy.
Tay Bạch Lạc Nhân gãi gãi, cúi đầu nhìn xuống, vẫn là cái chăn lúc trước, vừa ngửi, còn mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt. Cũng đã nhiều năm như vậy, cái chăn này làm sao vẫn sạch mềm như vậy?
Quay đầu nhìn nơi khác, vậy mà lại thấy được đồng phục học sinh lúc trước, vẫn như vậy chỉnh tề treo trên tủ đầu giường.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Mình vẫn đang nằm mơ?
Bạch Lạc Nhân dùng sức nhéo mình một cái, cơn đau nhói kéo tới, tất cả những thứ này đều là thật.
Chẳng lẽ là Cố Hải vì chơi trò tình cảm, đem hết thảy mọi thứ trong nhà bố trí lại thành nguyên cảnh tượng lúc trước ?
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bên ngoài mở ra, Bạch Lạc Nhân vội vàng di chuyển tầm mắt tới cửa.
Một Cố Hải tràn trề thanh xuân cứ như vậy đẩy cửa bước vào, cậu ấy còn mặc đồng phục học sinh lúc trước, còn đeo cái bao cổ tay quen thuộc kia, thậm chí động tác chải tóc trước gương đều giống lúc trước như đúc.
Bạch Lạc Nhân ngớ người , có cần phải diễn như thật vậy không?
Cố Hải xoay người hướng Bạch Lạc Nhân đi tới, hai bàn tay lạnh lẽo nhét vào trong chăn của Bạch Lạc Nhân, lạnh đến nổi khiến cậu giật mình một cái. Sau đó đôi tay xấu xa một đường hướng lên trên, cuối cùng chuyển đến gò má Bạch Lạc Nhân, dùng sức nhéo một hồi.
“Còn chưa chịu xuống giường? Còn không xuống giường sẽ đến muộn.”
Bạch Lạc Nhân không gạt cái tay kia của Cố Hải, “Cậu thật nhàm chán.”
Dứt lời xoay người ngủ tiếp.
Không ngờ Cố Hải lại hướng lên lưng cậu cho một cái tát, dùng giọng điệu năm đó nói: “Ai nhàm chán hả? Tôi sáng sớm đi mua điểm tâm cho cậu, quay về gọi cậu xuống giường, cậu còn nói tôi nhàm chán, dậy nhanh lên!”
Bạch Lạc Nhân nhẫn nại đáp lại một câu, “Bớt giả bộ cho tôi, tôi sẽ không trúng bẫy của cậu.”
“Chiều cầu đến mức cậu lên mặt rồi phải không? Còn không dậy bánh bao sẽ nguội, ăn xong tiêu chảy đừng có mà đổ cho tôi ! Tôi nói với cậu, thím của cậu hôm nay không khỏe nhưng vẫn cố gắng làm điểm tâm cho hai đứa mình, cậu còn không dậy ăn sẽ phụ lòng của thím.”
Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái, “Diễn à, diễn tiếp đi!”
“Tôi diễn cái gì chứ?” Cố Hải vẻ mặt nghiêm túc, “Mấy hôm nay thím vẫn luôn không khỏe, chiều nay tan học, chúng ta về nhà xem thử đi.”
Bạch Lạc Nhân nhắm hai mắt, bộ dạng mặc cậu chơi đùa, vẻ mặt không thèm đáp lại.
Cố Hải lại nói, “Tên nhóc thối nào tối qua nói, bài tập hóa học còn chưa làm, để sáng mai tới trường làm bù hả?”
Bạch Lạc Nhân tiếp tục giả chết.
Cố Hải túm lấy cậu , lôi dậy, chỉ vào đồng hồ điện tử trên tường đối diện, tức giận nói: “Còn không dậy? Cậu xem thử đã mấy giờ rồi?”
Bạch Lạc Nhân không để ý mấy giờ, chỉ là nhìn thấy ngày, lại là năm 2002. Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, trêu tức quay sang Cố Hải nói: “Tổng giám đốc Cố, công tác chuẩn bị đúng là làm rất kĩ nha?”
“Tổng giám đốc Cố?” Vẻ mặt Cố Hải nhất thời hồ đồ .
Sau đó dùng tay sờ sờ trán Bạch Lạc Nhân, “Mơ ngủ hả?”
Cắt. . . . . . Chỉ là mấy thủ đoạn nhỏ mà muốn gạt tôi, Bạch Lạc Nhân dùng sức đẩy Cố Hải ra, vùi đầu vào lại trong chăn, kết quả bị một thứ gì đó cứng ngắc cộm lên, vừa cầm lên nhìn, lại là điện thoại di động.
Hơn nữa là loại cậu dùng năm đó.
Bạch Lạc Nhân nhớ rất rõ ràng, điện thoại di động của cậu đã bị hư trong tai nạn giao thông năm đó, sau đó nhãn hiệu điện thoại di động này đã ngừng tiêu thụ trên thị trường rồi. Cố Hải là từ đâu mà có được? Hơn nữa nhìn cũng không giống điện thoại di động mới mua, càng nhìn càng giống cái cậu dùng năm đó, đến ngay cả vết xước ngoài vỏ phía sau điện thoại di động cũng quen thuộc như vậy. . . . . .
Nghĩ xong, Bạch Lạc Nhân thuần thục mở khóa, mở danh bạ.
Đột nhiên có cảm giác da đầu tê dại.
Tại sao tên người trong danh bạ giống y chang lúc trước? Lại lật xem số của bọn họ, lại vẫn là số năm đó.
Bạch Lạc Nhân thử gọi cho Bạch Hán Kỳ.
“Alo. . . . . .” Giọng buồn ngủ.
Vậy mà lại gọi được, hơn nữa đúng là ba cậu bắt máy.
Giọng Bạch Lạc Nhân cũng run rẩy, “Ba. . . . . . Đúng là ba à?”
“Không phải ta thì là ai?” Bạch Hán Kỳ ngáp một cái, “Tới trường rồi à?”
Bạch Lạc Nhân lúng túng đặt di động xuống, lòng bàn tay đều lạnh.
Cố Hải ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, “Tôi không chờ cậu nữa, tôi đi ăn điểm tâm trước đây.”
Tâm tư Bạch Lạc Nhân vẫn còn đang hỗn loạn, không ngừng tự nói chuyện với chính mình, không thể nào, cậu ấy nhất định đã thông đồng với ba mình diễn trò. . . . . . Nghĩ vậy, Bạch Lạc Nhân lại thử gọi số của Dương Mãnh một lần.
“Bị trễ rồi!” Tiếng thở hồng hộc truyền tới , “Có gì đến lớp rồi nói!!”
Tút tút tút. . . . . . Điện thoại lại cúp máy.
Bạch Lạc Nhân không tin chuyện quái dị này, cậu lại gọi số Lưu Xung, kết quả người nhận điện thoại lại là một cô gái, nói giọng nước ngoài.
“Cậu tìm ai vậy?”
“Lưu Xung. . . . . .”
“Lưu Xung ?” Cô gái dừng một chút, Cậu gọi nhầm số rồi?”
Bạch Lạc Nhân, “. . . . . .”
Đặt điện thoại di động xuống, Bạch Lạc Nhân kinh hồn bạt vía nhìn xung quanh, cái gì cũng giống trước đây như đúc. Ra trải giường, bao gối, giá áo, cặp sách, dép lê. . . . . .
Lẽ nào mình vẫn đang nằm mơ?
Bạch Lạc Nhân dùng sức nắm lại nắm đấm, cảm giác thân thể rõ ràng như vậy, cậu rất chắc chắn là mình đã tỉnh.
Vậy tại sao. . . . . .
Cố Hải chậm rãi ăn bánh bao, lẳng lặng chờ Bạch Lạc Nhân bùng phát. Ngay lúc bánh bao trong tay còn lại một miếng, Bạch Lạc Nhân cuối cùng đầu bù tóc rối lao ra ngoài, trong ánh mắt giả vờ kinh ngạc của Cố Hải nắm lấy tay cậu.
“Cậu cố tình làm tôi sợ đúng không?”
Cố Hải cố nén cười, “Tôi dọa cậu cái gì?”
“Cậu dám nói tất cả những thứ này không phải do cậu bố trí kỹ càng?” Bạch Lạc Nhân đe dọa nhìn Cố Hải.
Cố Hải nâng gò má Bạch Lạc Nhân lên, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.
“Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Đúng rồi, dấu răng, dấu răng. . . . . .” Bạch Lạc Nhân nói rồi kéo cổ áo Cố Hải ra, trừng mắt nhìn lên trên bả vai, nhưng cái gì cũng không thấy, da dẻ Cố Hải chỗ này lại nhẵn nhụi.
“Dấu răng gì?” Cố Hải còn đang giả ngốc.
Bạch Lạc Nhân thật sự cuống lên, tay bóp chặt cổ Cố Hải, điên cuồng mà gầm lên, “Sao có thể chứ? Tối qua rõ ràng tôi cắn cậu một cái mà! Dấu răng đi đâu rồi? Dấu răng đi đâu rồi hả ??”
Cố Hải ôm chặt Bạch Lạc Nhân, kiên nhẫn vỗ về tâm tình của cậu, “Bảo bối à, không phải là cậu còn chưa tỉnh ngủ chứ? Có phải bị mộng du không? Cậu đừng làm tôi sợ nha!” Nói xong còn sờ sờ gáy Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân chết cũng không tin, cậu vừa ngủ một giấc, vậy mà lại thật sự xuyên không rồi sao!!
Cố Hải muốn kéo Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, Bạch Lạc Nhân sống chết cũng không ngồi, hung hăng chạy loạn trong phòng, cậu nhất định phải tìm ra kẽ hở, nhất định phải tìm ra kẽ hở!!
Nhưng là, phàm là thứ cậu có thể nghĩ tới, khắc sâu trong trí nhớ, Cố Hải đều đem toàn bộ đến trước mặt cậu.
“A a a. . . . . .” Bạch Lạc Nhân ở trong phòng ngủ hét lớn một tiếng, “Quân trang của tôi, quân trang của tôi đâu rồi?!”
Cố Hải dựa vào cửa, mặt đầy hứng thú nhìn cậu.
“Cậu không phải muốn trốn học nên mới ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ . . . . . .”
“Giả thần giả quỷ chính là cậu!” Bạch Lạc Nhân đi tới, túm cổ áo Cố Hải, “Công ty của cậu mới vừa ra thị trường phải không? Tôi vừa rồi mới hoàn thành buổi biểu diễn bay đúng không?”
Cố Hải kéo tay Bạch Lạc Nhân xuống, “Gần đến giờ rồi, mau mặc đồ vào, tới trường còn có thể kịp tiết thứ nhất.”
Bạch Lạc Nhân sụp đổ dùng nắm đấm đánh lên ngực Cố Hải, bộ dạng phát điên sau khi bị đùa cợt rất là đáng yêu.
“Cậu biết làm rất nhiều món ăn đúng không? Sủi cảo nhân bầu trứng gà? Gà xé sốt tương? Đậu hủ đút lò? Cậu còn nói chờ tôi trở về sẽ làm cho tôi một bữa ăn ngon để tôi bồi bổ. . . . . .”
Cố Hải từ trên bàn phía sau lấy ra một trứng gà luộc, giơ lên trước mặt Bạch Lạc Nhân.
“Tôi biết làm cái này.”
Tại sao chứ?!! Bạch Lạc Nhân liều mạng nắm tóc Cố Hải giày vò. Tại sao có thể như vậy chứ? Thật vất vả mới cố gắng vượt qua chín năm này! Thật vất vả mới chen vào được vị trí hiện giờ! Thật vất vả mới huấn luyện ra một bếp trưởng như vậy!! Sao mới một lúc lại lui trở về chỉ có thể luộc trứng gà? Sao một lúc liền trở lại cuộc sống trước đây?
Bạch Lạc Nhân bất luận thế nào cũng không tiếp nhận được sự thật này, tim đều sắp xoắn thành bánh quai chèo rồi, ngay lúc cậu đau đến không muốn sống nữa, đột nhiên nhận ra được một chuyện.
Mọi thứ trong nhà đều có thể bố trí, thế giới bên ngoài cũng không thể mặc cậu ta sắp đặt chứ? Cậu ta cho dù có bản lĩnh đi nữa, cũng không thể bỗng dưng rẽ ra một lối đi, xây nên một loạt cao ốc chứ?
Sao giờ mình mới nhận thức được?. . . . . . Nghĩ vậy, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng chạy tới cửa sổ .
Kéo màn cửa sổ, mở cửa sổ ra, đột nhiên một trận bùng bùng bùng nổ vang, ngay sau đó một loạt tiếng nổ mạnh vang lên, Bạch Lạc Nhân đột nhiên lùi lại hai bước.
Nhưng vẫn là bị rắc đầy một thân cánh hoa hồng.
“Ha ha ha ha. . . . . .”
Bạch Lạc Nhân còn chưa đứng vững, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, Lưu Xung lái máy bay trực thăng, ngồi bên cạnh là Dương Mãnh, hai tên đồng lõa này còn hướng Bạch Lạc Nhân vẫy tay.
“Các cậu. . . . . .” Bạch Lạc Nhân không biết nên giận hay nên vui nữa .
Máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, một bức màn đầy hoa tươi bày ra trước mặt Bạch Lạc Nhân, bên ngoài là hoa hồng đỏ, bên trong dùng hoa Baby* được kết thành bốn chữ lớn, từng chút từng chút bay lên tầm mắt của Bạch Lạc Nhân.
“Sinh — Nhật — Vui — Vẻ!”
Bức màn hoa dài tới mười tầng lầu, rộng như hai cánh cửa lớn, toàn bộ đều dùng hoa tươi kết thành. Dưới lầu bay đầy cánh hoa, cảnh tượng hoành tráng này thu hút vô số người dân vây xem, Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa sổ cũng choáng váng.
Trong chốc lát, Lưu Xung lại điều khiển máy bay trực thăng từ từ hạ xuống tầng một của Bạch Lạc Nhân.
Cửa buồng lái mở ra, Dương Mãnh hướng ra ngoài hô một câu.
“Lên máy bay đi! Anh mang cậu trải nghiệm một chuyến du lịch xuyên không.”
………..
————–[Edit:xASAx]—————-