Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Chương 23 Phần 1


Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 23 Phần 1

Chương 12: Quyết định quan trọng nhất cuộc đời em chính là anh
Trong khoảnh khắc ấy, chiếc Audi màu đen lao đến với tốc độ chóng mặt, âm thanh của tiếng bánh xe ma sát với mặt đất phá tan khoảnh khắc tĩnh lặng của màn đêm. Từ trong xe, Thư Hạo Nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”
Nhìn thấy con người như thể từ trên trời rơi xuống ấy, Bạch Tiểu Thuần không khỏi ngỡ ngàng.
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Đúng! Tại sao tôi lại đến đây? Đến thật không đúng lúc, tận mắt nhìn thấy hai người tay trong tay, ngọt ngào tình tứ.”
Đến lúc đó, cô mới phát hiện từ nãy đến giờ bàn tay của họ vẫn đan vào nhau, Adam nắm chặt tay cô như thể không muốn rời, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Để tránh sự căng thẳng, Bạch Tiểu Thuần đề nghị Adam bắt xe về khách sạn trước. Cô chủ động chào tạm biệt khiến Adam không kịp phản ứng và cũng không có cách nào để từ chối. Tuy vậy, anh vẫn vô cùng lo lắng, liên tục hỏi cô rằng có ổn không, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định chắc nịch của cô, anh mới miễn cưỡng bước đi. Bóng xe đã khuất, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe, mặt mũi xám xịt y hệt màu chiếc áo phông anh ta đang mặc.
“Anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Không có việc thì không được tìm em sao?” Thư Hạo Nhiên cười nhạt, đáp. “Sao vậy, có tình mới đã vội ném tình cũ đi không chút thương tiếc rồi à?”
“Sao anh có thể nói chuyện khó nghe như vậy được chứ?” Bạch Tiểu Thuần thấy bực bội.
“Anh không ngờ em có thể thay đổi nhanh như vậy, Tiểu Bạch à. Ở bên cạnh anh ta một thời gian, đến cả những lời chỉ trích người khác em cũng nói giống hệt anh ta.”
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tiểu Thuần cố giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể. “Muộn thế này rồi mà anh vẫn lái xe đến đây, không phải chỉ để tìm tôi cãi nhau đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải.”
Im lặng một chút.
“Chỉ là anh không ngờ, muộn như thế này rồi, mà đến lại nhìn thấy cảnh không muốn thấy. Anh nhớ trước đây, em từng nói với anh, nếu có một ngày em với anh không thể bước cùng nhau thì em nhất định cũng sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, vì tình yêu thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng hôm nay, xem ra những lời em nói thành vô nghĩa rồi. Mặc dù hiện nay em với anh ta chỉ cách nhau có một bước chân nhưng anh e rằng, một thời gian nữa tình cảm của em lại đi vào ngõ cụt giống như chúng ta trước đây, khoảng cách ấy dài và rộng như Thái Bình Dương chẳng hạn.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng lẽ anh ta không nói với em hay sao? Nếu lần này công ty em không giành được dự án CBD, nhất định tổng công ty sẽ suy nghĩ đến chuyện điều chỉnh công tác của anh ta, rất có khả năng sẽ bị điều về Mỹ.”
Tiểu Bạch đột nhiên có cảm giác như đang bị dìm xuống vực nước sâu, mắt chữ O, miệng chữ A, toàn thân tê cứng.
Thư Hạo Nhiên xuống xe, châm thuốc hút, dựa vào cánh cửa ô tô, ánh mắt u ám, mơ hồ tựa như có một màn sương mù che phủ.
“Không phải em luôn yêu cầu tình yêu phải dựa trên sự thành thật hay sao? Nếu như vậy, anh ta đối với em vẫn chưa đủ thành thật, hoặc cũng có thể nói, em không nắm rõ tình trạng của công ty bằng người ngoài như anh. Trong giới kinh doanh, không có bất cứ công ty nào minh bạch trong việc bỏ phiếu chọn lãnh đạo. Chức vụ mà Adam có ngày hôm nay là nhờ vào một trong hai vị phó chủ tịch hội đồng quản trị phụ trách toàn cầu của tập đoàn Good, có tên là Todd. Vị còn lại giữ chức vụ tương đương có tên là James. Ông ta hoàn toàn khác với Todd, khá bảo thủ trong vấn đề trọng dụng nhân tài trẻ, kiên trì giữ vững quan điểm chỉ sử dụng những người có ít nhất mười năm làm việc trong ngành trở lên đảm nhiệm các chức vụ quan trọng. Ngoài ra, trước mặt CEO khu vực Châu Á – Peter White là người dưới tay James.”
Tiểu Bạch không dám tin vào những gì Thư Hạo Nhiên đang nói, bình thường cô cũng không tìm hiểu cặn kẽ những chuyện nội bộ như vậy, mà những việc đó cũng không liên quan đến một nhân viên nhỏ bé như cô, quan trọng là Adam sẽ có nguy cơ bị điều về Mỹ, cũng có nghĩa là từ đây, cô sẽ không còn được nhìn thấy đôi mắt xanh lam và nụ cười ấm áp của anh, không còn được nghe những nhận xét của anh về mọi việc trong công ty, đặc biệt là giọng nói lơ lớ mỗi khi anh bập bẹ nói tiếng Trung Quốc.
Món quà sinh nhật của anh đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị cũng chỉ vừa được cô bỏ vào túi. Có lẽ nào người vừa ngoảnh mặt đi là đã xa cách rồi sao

Tim nghẹn lại như đang bị bóp nát, Bạch Tiểu Thuần buồn bã vô cùng.
“Jarry đóng cửa hai xưởng sản xuất tại châu Á là việc có thể dự đoán được, nhưng nếu trong năm nay không ký được hợp đồng đơn hàng nào có giá trị lớn để thay đổi tình thế thì tiền đồ của công ty em ra sao, chắc em cũng hiểu. Theo những gì anh được biết thì công ty em còn một lượng lớn các thiết bị tồn đọng chưa có cách khắc phục. Rất nhiều hợp đồng đã được ký kết với các công ty trong nước, Hàn Quốc, Nhật Bản… đa số vốn bỏ ra đều chưa thu lại được. Chỉ có trời mới biết công ty em bao giờ mới phục hồi được như trước. Về lâu dài mà nói, bộ phận lãnh đạo của công ty em nhất định sẽ phải thay đổi. Peter White không những là một nhân vật quan trọng dưới tay James mà chức vụ giám đốc bộ phận Đối ngoại của ông ta cũng đem lại rất nhiều mối quan hệ đáng nể. Nói thật với em, Adam quả là không gặp may, nếu không phải do sự suy thoái kinh tế lần này, có lẽ tiền đồ của anh ta chắc không thảm đến vậy.”
Thư Hạo Nhiên chầm chậm phân tích rõ từng điều, từng điều một, nhưng tai Bạch Tiểu Thuần cứ ù đi, chẳng còn nghe rõ bất cứ điều gì nữa, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh từ ngày đầu tiên cô và Adam quen biết nhau. Những cử chỉ dịu dàng, những lúc anh trầm ngâm tĩnh lặng, những nguyên tắc mà anh đặt ra, còn cả những giây phút lãng mạn, ngọt ngào.
Như những gì anh yêu cầu trước khi lên xe bus, mỗi tháng anh sẽ đến thành phố G một lần, thỉnh thoảng nếu có thời gian sẽ đến hai, ba lần, dù đến nay, thời gian không phải là dài nhưng như vậy thôi cũng đã trở thành một phần cuộc sống của cô. Giờ mỗi sáng không còn được nhìn thấy chàng trai với nụ cười hiền hậu ấy nữa, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên không dám nghĩ tiếp, trí óc và cơ thể hoàn toàn đóng băng.
Thực chất, một dự án chưa chắc thắng không thể quyết định sự thành bại của công ty, nhưng trong tình thế bất lợi hiện nay, quả thật tổng công ty mẹ ở Mỹ chắc chắn đã có dự định.
Thư Hạo Nhiên nói không sai, không có công ty nào không có sự tranh giành quyền lực, có thể leo lên vị trí quản lý, chắc chắn Adam không thể chỉ dựa vào thực lực. Một khi đã lựa chọn đi theo Todd, phải chấp nhận một số rủi ro là điều
“Trong dự án CBD, Adam lựa chọn hợp tác với tập đoàn Nhiễm Thị của Hồng Kông là bước đi rất chính xác, bởi lẽ Nhiễm Thị là tập đoàn có khả năng thắng thầu cao nhất lần này, vấn đề lại nằm ở bản thiết kế…”
“Đừng có dừng lại, anh nói thẳng ra đi, làm thế nào để có thể giành được dự án?”
Những câu kể chậm rãi, từ từ giống như cố tình kéo dài, Bạch Tiểu Thuần hít thật sâu, chất vấn.
“Gì cơ?”
Nhả một làn khói mờ ảo, Thư Hạo Nhiên có cảm giác người con gái anh đã từng thân thiết bao năm giờ bỗng trở nên hoàn toàn xa cách.
Bình tĩnh, kiên định, lạnh lùng… tất cả đều không giống với những biểu hiện ngốc nghếch, ngờ nghệch của cô trước đây.
“Anh đặc biệt hạ cố đến đây, nhất định không phải chỉ để nói với tôi chuyện Adam có khả năng sẽ bị điều chuyển về Mỹ. Anh từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì mà lại không có dự liệu.”
Thư Hạo Nhiên mỉm cười, rít một hơi thuốc.
“Tiểu Bạch, nhìn xem, biểu hiện của em bây giờ có phải là vẫn rất giống em của trước đây không? Luôn nói thẳng những điều mình nghĩ, thật tốt!”
Tiểu Bạch khẽ chau mày. “Chẳng lẽ giống thật sao?”
Nếu là trước đây, trong trường hợp này, có lẽ cô đã khoa chân múa tay, không ngừng hỏi anh phải làm như thế nào, nhưng giờ đây, Tiểu Bạch đã học được thói quen đối mặt với vấn đề bằng cách thỏa hiệp và đàm phán. Đây cũng là một bước thay đổi đáng mừng, nhưng cũng là một sự thay đổi không thể không xảy ra.
“Em rời xa anh ta, anh sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề liên quan đến bản thiết kế.”
Đầu óc đau như thể có ngàn vạn mũi kim xuyên qua, Bạch Tiểu Thuần trân trân nhìn người con trai thần thái vô cùng tự nhiên kia, đột nhiên muốn cười thật to. Trước đây, vì mẹ anh ta dựa vào mối quan hệ quen biết, cứu chú cô khỏi vào tù mà anh ta đã rất tức giận, tuyên bố không bao giờ dựa vào quyền lực của bố mẹ mình làm bất cứ việc gì, vậy mà hôm nay, anh ta đứng trước mặt cô, ra điều kiện với cô. Thay đổi bản thiết kế không chỉ cần phải có sự tham gia của Thư Kiến, mà còn liên quan đến Viện Thiết kế số 3 Bắc Kinh, giả dụ không nhờ vào mối quan hệ rộng mà bố mẹ anh ta tạo dựng từ trước, liệu anh ta có thể giải quyết được vấn đề không?
“Rời xa anh ấy để quay về bên anh ư?” Tiểu Bạch thì thầm hỏi.
“Chỉ cần em rời xa anh ta, anh nhất định sẽ cố gắng làm mọi cách để em quay về bên anh.”
“Làm sao anh có thể chắc chắn rằng bố anh sẽ đồng ý?”

“Chỉ cần anh nhất quyết muốn, nhất quyết quyết định như vậy thì họ cũng sẽ phải đồng ý.”
“Thật vậy ư? Vậy sao anh không đi hỏi bố anh xem bố anh đã nói những gì với Adam về dự án tàu điện ngầm?”
“Ông ấy…” Thư Hạo Nhiên rõ ràng có đôi chút phân tâm, sự kiêu ngạo dường như đã bị câu hỏi của Bạch Tiểu Thuần rút đi vài phần. “Anh đã nói với em rồi. Tiều Bạch, nghe lời anh…”
“Tôi không muốn nghe. Thư Hạo Nhiên, anh là người hiểu rõ nhất, bố mẹ anh không bao giờ đồng ý chuyện của hai chúng ta. Năm đó, tại sao chú tôi có thể liên hệ được với mẹ anh, tôi cứ nghĩ rằng là do chú có người quen biết, nhưng thực tế không phải, đúng vậy không? Phải rồi, gia đình anh, muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, nhưng cảm giác vui vẻ đạt được bằng cách lợi dụng người khác thì có vui vẻ được không? Anh biết rõ bố mẹ anh cố ý để chú tôi liên lạc được với họ, anh cũng biết rõ dự án tàu điện ngầm cũng là bố anh lấy ra để ra điều kiện với Adam. Mọi chuyện anh đều biết rõ, nhưng vẫn chỉ trích là tôi lợi dụng anh, trách Adam qua cầu rút ván. Anh hoàn toàn biết rõ bố mẹ anh giới thiệu anh với Tiết Vịnh Vi là có ý đồ gì, chỉ là anh vừa muốn trêu đùa cô ấy vừa công khai gây thêm nỗi đau cho cô ấy.”
“Tiểu Bạch…” Lông mày nhíu chặt, sắc mặt Thư Hạo Nhiên hoàn toàn ảm đạm. “Là em nghe ai nói vậy? Tất cả những chuyện đó, sau này anh mới biết.”
Giọng nói đầy kích động, giận dữ, phẫn nộ vỡ thành muôn vàn hạt cát, nhận thức được khoảng cách giữa mình và Thư Hạo Nhiên rất gần, dường như có thể nghe được từng nhịp thở, Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Hai ánh mắt giao nhau trong không trung, khoảnh khắc lúc này thật sự rất giống những gì đã từng xảy ra của rất nhiều năm trước.
“Trong mắt em, có phải bây giờ anh là một kẻ hèn hạ đúng không?”
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Từ “hèn hạ” có vẻ nghiêm trọng quá, chỉ là bây giờ trong tiềm thức của cô, Thư Hạo Nhiên không còn là người con trai mà cô từng yêu năm đó.
Đầu điếu thuốc lập lòe trong màn đêm, Bạch Tiểu Thuần vẫn nhất quyết phủ nhận, Thư Hạo Nhiên còn cảm nhận được cảm giác sợ hãi từ gót chân lan lên đỉnh đầu, đến tận trời cao. Từ từ nhắm mắt lại một cách đau khổ, Thư Hạo Nhiên gạt nhẹ tàn thuốc rơi trên áo, giọng nhẹ như gió thoảng: “Còn nhớ những gì anh đã từng nói không? Anh và Vịnh Vi có quá nhiều điểm giống nhau, đồng thời cũng có quá nhiều điểm khác biệt. Cũng như những gì thuộc về truyền thống, anh không có cách nào thay đổi suy nghĩ của bố mẹ anh được, nhưng anh nhất định không giống Vịnh Vi, hy vọng viễn vông, mơ tưởng hão huyền có thể đạt được thành công, được công nhận. Nhưng thực tế đã minh chứng, không mơ tưởng mới là điều đúng đắn nhất. Nếu như ngay từ đầu, Vịnh Vi có thể hiểu được rằng đồng ý ra nước ngoài cũng chỉ là một cách để trì hoãn thì có lẽ sinh mệnh của cô ấy không ngắn ngủi đến vậy.”
Bao năm nay, chưa bao giờ Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Thư Hạo Nhiên buồn bã đến vậy. Biểu hiện chán nản, không chút sức sống của anh ta bây giờ thật sự không giống với Thư Hạo Nhiên vẫn tràn đầy tự tin, kiêu hãnh và cao ngạo. Nghĩ đến việc trước đây, anh ta không hề có sự chuẩn bị cho việc ra nước ngoà sớm, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng dịu đi một chút rồi thở dài bất lực.
“Vì vậy tôi mừng vì mẹ anh vẫn còn tốt hơn cặp vợ chồng nhà họ Tiết, Tiêu Vị chết một cách không minh bạch, còn tôi, may mắn là vẫn đang được hưởng cuộc sống tốt đẹp.”
Thư Hạo Nhiên nhếch miệng cười. “Đây chính là sự bi ai mà anh và cô ấy bị vướng vào, phải đi một con đường đã được dựng sẵn từ khi sinh ra cho đến khi chết đi. Nhưng anh nói rồi, anh không phải cô ấy, anh nhất định sẽ tìm ra cách để thay đổi hiện tại. Em có biết, lúc anh vô vọng và mất phương hướng nhất là lúc nào không? Chính là lúc em không thể không thay đổi, trở thành một người mà em vốn dĩ không mong muốn. Vì tương lai của hai chúng ta, anh không còn bất cứ lựa chọn nào khác, ngày cả việc lợi dụng tất cả những gì mà bố mẹ anh đã có sẵn trong tay.”
“Họ là bố mẹ anh. Cho dù anh có thay đổi đến đâu cũng không thể thoát khỏi họ. Trên cương vị những người làm cha làm mẹ thì những gì họ làm hoàn toàn không sai.”
“Em…”
Không còn đủ tự tin để nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh đến lạ lùng ấy nữa, Thư Hạo Nhiên bắt đầu có cảm giác tinh thần hỗn loạn, trái tim bỏng rát. Trước đây, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không biết dùng những lời nói bàng quan để biểu đạt ý kiến của mình, chỉ ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng làm việc hết khả năng của mình. Hạo Nhiên cúi đầu, cố kiềm chế cảm xúc hỗn loạn, không cam tâm.
Ngước mắt lên trời, vẫn là những thanh âm lạnh lẽo, anh hỏi một cách rành rọt: “Tiểu Bạch, anh hỏi em lần cuối cùng, em thực sự muốn rũ bỏ tất cả tình cảm từ hồi còn niên thiếu của chúng ta để theo đuổi một người ngoại quốc như Adam, đúng không?”
Khuôn mặt quen thuộc trở nên mơ hồ sau làn nước mắt đang trào dâng, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần cũng có câu trả lời minh bạch nhất ối quan hệ giữa hai người họ từ trước đến nay.
“Thực ra, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ muốn rũ bỏ tất cả tình cảm giữa hai chúng ta, chỉ là trong lòng tôi chỉ có hình ảnh Thư Hạo Nhiên của trước đây. với anh, thì vẫn như vậy. Ngay cả khi không có sự xuất hiện của Adam, tôi vẫn nghĩ chuyện giữa hai chúng ta không thể quay lại được nữa, bởi vì mặc dù mãi mãi không quên được nhưng giữa chúng ta đã mất đi cảm giác “không thể không có nhau.”
“Người mất cảm giác đó là em, không phải anh.” Thư Hạo Nhiên khẽ than thở, hai bàn tay nắm chặt như muốn đập phá tất cả những gì trước mắt, anh ta đang tức giận tột cùng.
“Nếu anh cứ một mực cho là vậy, tôi cũng không có cách nào giải thích. Hạo Nhiên, tôi chỉ muốn nói với anh, khi anh biết được bố anh vì muốn ngăn cấm chúng ta gặp nhau mà không ngần ngại lấy các điều kiện ra để trao đổi, có thật anh không hề do dự, muốn rút lui? Nếu như vậy, tại sao anh lại chấp nhận gặp mặt Tiết Vịnh Vi, tại sao anh và tôi lại phải xa cách hai năm, tại sao anh có thể thay đổi thành một người mà bản thân anh cũng vô cùng chán ghét?”
Những lời nói hùng hồn vang vọng trong màn đêm, dường như nó khiến khoảng cách giữa hai người càng kéo lại càng xa, Bạch Tiểu Thuần giữ chặt tay trước ngực, nước mắt cứ thế rơi xuống. Khóc đi, cứ khóc đi, khóc để nước mắt xóa nhòa tất cả những kỷ niệm của tuổi thanh xuân và của tình yêu.

Đau đớn tột cùng, Thư Hạo Nhiên lao vào trong xe, phóng đi thật nhanh.
Đường phố lác đác vài người qua lại, hình ảnh cô gái đứng đơn độc khóc thảm thiết bên vệ đường khiến những người đi qua ngoái lại nhìn.
Bạch Tiểu Thuần có cảm giác mình hoàn toàn kiệt sức, cơ thể nhẹ bẫng như đang bay, chiếc túi xách trong tay bỗng nặng trĩu.
Khuôn mặt buồn bã, đau khổ của cô cứ khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, cứ thế, trong tâm trạng hoàn toàn vô thức, cô vẫy một chiếc taxi.
Xe dừng lại, ánh đèn rọi sáng cả màn đêm vô định. Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới nhận thức được ngày hôm nay cô đã có bao nhiêu cảm xúc, không chỉ la hét với Thư Hạo Nhiên, còn bỏ ra gần trăm tệ để chạy đến khách sạn Westin. Cô cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ điên, không kiềm chế được bản thân, vội vàng lấy điện thoại, gọi c. Hóa ra từ lần chạm mặt đầu tiên với Thư Hạo Nhiên ở sân bay thành phố G, Adam đã lờ mờ đoán được phần nào sự liên quan giữa cô và Thư Hạo Nhiên. Anh rõ ràng nhìn ra tất cả nhưng lại vờ như không biết, chỉ những thời cơ thích hợp mới mang đến sự quan tâm, an ủi. Lần này anh mượn cớ sinh nhật cô để nói rõ mọi chuyện, có phải đã biết rõ nếu như không giành được dự án CBD thì nhất định không còn lựa chọn nào khác, chắc chắn sẽ bị điều về Mỹ? Bởi vì anh không còn nhiều thời gian để giấu kín tình cảm trong lòng?
Màn hình điện thoại sáng lên, dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình.
Đã xúc động quá nhiều lần, thêm một lần xúc động nữa, liệu có quay lại được hay không?
Ấn vào nút nhận cuộc gọi. Biết Bạch Tiểu Thuần đang đứng dưới sảnh khách sạn, Adam rất kinh ngạc, vội vàng bảo cô đứng nguyên đó, anh xuống ngay, giọng đầy quan tâm lo lắng. Gác điện thoại, Bạch Tiểu Thuần một phút trước tâm trạng còn như đang rơi xuống vực sâu, cuối cùng đã có thể nở một nụ cười.
Vài phút sau, trước cửa kính khách sạn xuất hiện hình ảnh một chàng trai cao lớn đang vội vã chạy ra. Anh mặc áo sơ mi kẻ sọc màu tím nhạt, hai hàng khuy màu trắng ngọc cài chưa ngay ngắn, dường như anh quá vội mà không kịp chú ý.
“Có chuyện gì phải không? Em ổn cả chứ?”
“Em rất ổn mà.”
Bạch Tiểu Thuần ngước đôi mắt long lanh về phía người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, lấy dũng khí, nói: “Chỉ là em muốn hỏi anh một chuyện thôi.”
“Em nói đi.”
“Có phải nếu như không giành được dự án CBD, anh sẽ phải đối diện với quyết định bị điều hồi về Mỹ bất cứ lúc nào không?”
Adam im lặng, từ từ đút hai tay vào túi quần, khuôn mặt đẹp khẽ cau lại. Anh không biết Tiểu Bạch biết đượcin này từ đâu, càng không hiểu vì sao cô phải mất công đến đây chỉ để khẳng định chuyện này.
“Phải.” Anh trả lời sau một hồi suy nghĩ.
Trong tâm trí của cô, Adam không bao giờ nói dối, và lại càng không muốn nói dối. Lúc trước, cô vẫn còn hoài nghi Thư Hạo Nhiên lừa dối cô, tận tai nghe được những lời thừa nhận của Adam, trái tim cô hoàn toàn trống rỗng, như đang bị ai đó bóp nghẹt.
Bạch Tiểu Thuần từ từ nhắm mắt lại, giọng nhẹ như làn khói: “Vậy thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Căn cứ vào toàn bộ tình hình nắm được trước mắt thì tỷ lệ thành công khoảng ba mươi phần trăm.”
Trong ngành này, nếu như tỷ lệ thành công không chiếm đến năm mươi phần trăm thì căn bản là không thể hy vọng, điều này cô biết rõ.
“Vậy nên, anh đã có sự chuẩn bị để quay về Mỹ rồi đúng không?” Giọng cô càng nhẹ, như phảng phất, sợ vô tình chạm vào điều không nên…
“Phải xem tình hình như thế nào đã.”
Đầu óc cô gần như đã kiểm soát hoàn toàn con tim, Adam không thể nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào, nhưng người thông minh như anh không khó để phán đoán được chuyện gì đang diễn ra, đôi mắt đầy lo âu phảng phất những tia vui mừng.
Câu trả lời không rõ ràng khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bối rối. “Tình hình gì?”
“Anh đợi một quyết định, nếu như kết quả không được như ý thì chắc là không giành được dự án. Anh sẽ chấp nhận sự điều nhiệm của hội đồng quản trị.”

“Anh đã nói anh rất thích Trung Quốc, cảm thấy con người Trung Quốc rất thú v
“Đúng vậy.” Adam gật đầu, anh hiểu quá rõ những gì đã qua quan trọng với cô gái này như thế nào nên nói cho cô một đáp án rõ ràng nhất: “Em chắc chắn đã nghe qua những chuyện tương tự như vậy, một vùng đất nào đó trở nên có ý nghĩa với một người, không chỉ về khí hậu hay công việc, mà quan trọng hơn thế là có một người có thể làm em cam tâm tình nguyện ở lại. Anh nói anh đang đợi một lời quyết định, là liên quan đến kẹo ngọt và thuốc độc, chỉ cần biết đáp án, anh mới có thể quyết định mọi việc về sau, bởi vì anh luôn luôn nghĩ, đây là quyết định quan trọng nhất trong suốt hai mươi chín năm qua của anh. Nhưng Sherry, anh vẫn muốn nói với em, mặc dù đáp án không đến sớm như mong đợi nhưng em vẫn còn đủ thời gian để suy nghĩ kĩ. Bố anh đã nói nếu yêu, điều đầu tiên phải tôn trọng nhau.”
Kẹo ngọt, thuốc độc.
Những lời nói yêu đương cô đã nghe nhiều, nhưng tại sao lần này lại xúc động đặc biệt như vậy.
Dựa vào anh, chính là quyết định quan trọng nhất.
Quyết định của cô, đối với việc anh đi hay ở, đối với mọi thứ liên quan đến anh là quyết định quan trọng nhất.
Tâm trạng hồi hộp chìm trong mùi hương bạc hà quen thuộc phảng phất giữa không gian, cô khẽ ngẩng mặt, hai má ửng hồng.
“Em chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa Trung Quốc.”
“Anh biết.” Adam gật đầu.
“Ý anh là…”
“Anh muốn nói món quà của em đối với anh không phải là thuốc độc, chỉ là…”
“Đủ rồi!” Cô vội vàng cướp lời Adam. “Đối với em, câu nói này đã là đủ rồi.”
Màn đêm dường như lung linh hơn, Adam vui sướng, lông mày giật giật, hai bàn tay đang đặt trong túi quần không biết làm thế nào để bỏ ra. Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông hằng ngày vẫn nghiêm túc giờ vui mừng đến mức giống như một đứa trẻ, cảm giác mãn nguyện và thoải mái từ từ trào dâng trong lòng Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù con đường phía trước vẫn còn nhiều thăng trầm, nếu có người cùng nắm tay bước qua, ngay cả khi gió táp phong ba, cũng không phải là thử thách quá lớn. Nắm chặt tay, không buông rời, tất cả những gì cô mong chờ, yêu cầu, từ trước đến nay chỉ đơn giản như thế.
“Giờ em mới phát hiện, niềm vui của anh hóa ra chỉ đơn giản như vậy.” Cô bật cười, cặp mắt long lanh, đen láy như đang gợn sóng.
“Từ bỏ tất cả những ký ức về tình yêu tuổi thanh xuân là việc vô cùng khó khăn, anh vẫn luôn nghĩ rằng, có lẽ mình chưa đủ tốt, chưa đủ cố gắng, chưa đủ chân thành để có thể khiến em sẵn sàng quên đi.”
“Cảm ơn anh!”
Từ lâu cô vẫn nghĩ anh đã sớm nhận ra mình đang phải tranh đấu trong vũng bùn của tình cảm, chẳng phải như vậy sao?
Đôi mắt rực sáng, cô đột nhiên nghĩ tới Tiết Vịnh Vi.
Nếu như lúc đó, người mà cô ấy gặp được giống như Adam thì có lẽ cô ấy đã không có kết cục bi ai đến vậy.
“Đừng mất đi dũng khí, đừng học theo tôi.”
Đó là câu nói cuối cùng của Tiết Vịnh Vi, Bạch Tiểu Thuần tự cảm thấy mình rất may mắn.
Tâm hồn như đang bay trên mây bỗng trầm xuống, chưa kịp buông tiếng thở dài, Tiểu Bạch đã bị bao vây bởi một vòng tay vô cùng dịu dàng, ấm áp, tiếng nói mềm mại như nước từ từ rót vào tai: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, dự án CBD anh đã có cách ứng phó, cũng đã bắt đầu thực hiện, chỉ cần thuận lợi, tỷ lệ thành công nhất định sẽ tăng lên. Cùng lắm… nếu thất bại, anh sẽ từ chối sự điều hồi về Mỹ, chủ động xin từ chức để ở lại Trung Quốc. Hãy tin anh, anh nhất định sẽ không để chúng ta phải chịu sự xa cách. Vả lại, anh cũng hiểu, một số ông bố bà mẹ Trung Quốc không thích gả con gái cho người ngoại quốc, em sớm đã mất cha, làm tất cả mọi việc trước nhất đều suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ em, vì vậy anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để mẹ em tiếp nhận anh.”
Tiểu Bạch im lặng, từng lời như khắc sâu vào tâm trí cô, khiến trái tim cô như đang khiêu vũ trong lồng ngực.
“Tại sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
“Tại vì anh tình nguyện.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.