Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 22 Phần 2
Dọc đường, Adam cũng không nói là đang đi đâu, có vẻ rất thần bí, như đã chuẩn bị từ trước, anh chỉ lấy ra một mảnh giấy nhỏ, đưa cho người lái xe.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe chạy biến vào màn đêm.
Đang giờ tan tầm, trên đường xe cộ đông như kiến.
Thấy trời đã tối, Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm không yên.
Từ trước tới nay, bất kể là hẹn ai, Adam đều tuyệt đối đúng giờ, anh còn có thói quen đến trước năm phút, người độ lượng như anh không bao giờ quở trách người khác, nhưng lần này anh tự thấy mình thật quá đáng…
“Sao lại ngủ quên được chứ?”
“Sherry! Em không tò mò chúng ta đang đ sao?”
Vừa nhìn thấy vẻ bất an của cô, Adam khẽ cười, không quan tâm tới dòng xe cộ đang chật như nêm ngoài kia.
“Đây là thành phố G, tôi quen thuộc nó hơn anh, đi đâu tôi cũng có thể về được. Hơn nữa, tôi tin anh!”
Vẫn còn đang tự trách mình vì sao lại ngủ quên, cô liến thoắng trả lời mà mắt vẫn dán vào cột đèn đỏ trước mặt, lông mày nhíu chặt. Trong bóng tối, gương mặt tuấn tú kia lộ rõ vẻ thích thú, Adam cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, tuyệt đối không đến muộn đâu…”
“Trước nay anh luôn luôn đúng giờ, còn nói đến muộn là hành động không tôn trọng đối phương.”
“Phải, đúng là tôi có nói như vậy, nhưng mà…”
“Cuối cùng cũng đi được rồi!! Bác tài, phiền bác chạy nhanh một chút, chúng cháu đang vội, cám ơn bác!”
Bạch Tiểu Thuần mải mê nhìn về phía trước mà không chú ý đến nét mặt đầy ẩn ý của Adam, liên tục thúc giục bác lái xe bằng tiếng Trung. Chắc là có cảnh sát giao thông đến phân làn, con đường dài hun hút đã bắt đầu nhúc nhích.
Điểm đến cũng không xa lắm, qua ba chỗ ngoặt là đến nơi.
Ngoài cửa xe, nhìn kỹ thấy ba chữ Anh rất to màu xanh nước biển sáng lấp lánh trên biển quảng cáo: “The big blue.”
Cô còn nhớ, đây là tên dịch sang tiếng Anh của một phim điện ảnh Pháp.
Đó là Đại dương xanh thẳm, bộ phim có sự góp mặt của diễn viên nổi tiếng người Pháp Jean Reno, cũng chính là tay sát thủ Léon cô đơn lạnh lùng, làm điên đảo trái tim của biết bao cô gái trẻ trong The Professional*. So với The Professional, The Big Blue có nhiều yếu tố nghệ thuật khiến Bạch Tiểu Thuần ấn tượng sâu sắc nhất chính là vô số cảnh quay những bờ biển xanh ngút ngàn, bao la mà yên bình. Thực sự biển xanh đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, xem một lần mà nhớ mãi mãi.
* Sát thủ chuyên nghiệp.
Đặt tên phim như vậy chứng tỏ khả năng của tác giả cũng không đến nỗi nào.
Đang nghĩ sao mình lại không biết có một nhà hàng kiểu Tây như thế này trong thành phố G, Adam đã kéo cô bước vào chiếc cổng vòm của The Big Blue. Đi qua con đường thoang thoảng hương thơm tối mịt mờ, cho đến khi đứng trước một căn phòng trang hoàng lộng lẫy, mới thấy có ánh sáng. Căn phòng này như đưa người ta vào một thế giới màu xanh vậy. Màu xanh da trời, xanh xám, xanh tím than, xanh hoàng hôn, xanh bạc, các màu xanh đan xen, điểm xuyết, tạo nên bầu không khí trong lành, thoải mái, hoàn toàn không rối mắt chút nào.
Sau khi nói tên mình với người phục vụ, anh quay sang, khẽ thì thầm với cô: “Màu xanh mà em yêu thích đấy!”
“Đẹp quá!” Ánh đèn buông hờ hững, chuyện như trong mơ khiến Bạch Tiểu Thuần ngây ngất ngắm nhìn.
“Mời vào!”
“Bạn anh vẫn chưa đến, có cần đợi thêm chút nữa không ạ?”
Sương mù xanh mỏng nhẹ nhàng lướt qua căn phòng im ắng, vắng lặng, treo lơ lửng giữa trần nhà là chiếc đèn chùm bằng nến trắng, vừa cổ kính vừa lãng mạn.
Khăn trải bàn không dính chút bụi, trên bàn đặt sẵn một bó hoa bách hợp.
“Người mà hôm nay anh muốn gặp chỉ có em thôi!”
“Tôi???” Đôi mắt to tròn mở to, Bạch Tiểu Thuần vô cùng
“Tiểu Thuần! Sinh nhật vui vẻ!”
Anh nói thật rõ ràng bằng tiếng Trung.
Cô có thể tưởng tượng được rằng anh đã luyện tập rất nhiều lần trước khi nói, anh đã khiến cô cảm động, nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của ai chứ? Những ánh nến như đang nhảy nhót đột nhiên sáng bừng, vài người phục vụ ăn mặc chỉnh tề mang bánh sinh nhật bước tới, mỉm cười, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Chờ họ đặt hết các thứ lên bàn, Adam mới mỉm cười giải thích: “Anh hỏi thầy giáo dạy tiếng Trung, ông nói rất nhiều người Trung Quốc không mừng sinh nhật theo lịch dương, cũng là ngày sinh ghi trên chứng minh thư, mà tính theo lịch âm, lịch mà người Trung Quốc đón tết cổ truyền, sinh nhật năm nay của em đúng lúc anh phải sang Nhật dự đại hội giao lưu các doanh nghiệp toàn cầu, không về kịp, anh đành tổ chức sinh nhật sớm cho em, mong em đừng ngại. Và…”
Anh cúi đầu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh bạc, nhẹ nhàng nói: “Đây là quà sinh nhật anh tặng em!”
Bạch Tiểu Thuần ngồi im trên ghế, không nhúc nhích, ngây người nhìn chàng trai dịu dàng ngồi đối diện. Cô quen đón sinh nhật theo lịch âm, nếu anh không nhắc, cô cũng không nhận ra hôm nay là sinh nhật theo lịch dương của mình.
“Anh… Sao anh biết hôm nay là sinh nhật theo lịch dương của tôi?”
Biết bao từ nhảy múa ở trong đầu cô nhưng những lời nói ra lại là một câu rất bình thường.
“Công ty có hồ sơ của tất cả nhân viên, anh biết số chứng minh thư của em.” Adam đẩy hộp quà về phía cô. “Em mở ra xem đi!”
“Là gì vậy?” Bạch Tiểu Thuần do dự, tim đập rất nhanh, tưởng như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực
“Không phải vật gì quý giá, em yên tâm.” Ánh lửa soi sáng, nét mặt ngẩn ngơ của cô dường như dần mềm mại, dịu ngọt trở lại. Anh rót sâm panh vào ly của cô, âm thanh nhẹ nhàng từ từ lan tỏa trong không khí, giống hệt một buổi chiều êm đềm, tĩnh lặng, có người ngồi bên nhẹ nhàng kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích.
“Anh nghĩ đối với em, ý nghĩa của món quà không nằm ở giá cả mà là ở giá trị của nó. Tất nhiên, giá trị của mỗi món quà đối với từng người không giống nhau, một số thứ đối với một số người không phải là thứ quan trọng, thậm chí nó không đáng một xu, nhưng đối với người khác, nó là một báu vật. Con người cũng như vậy thôi.”
Miệng lẩm bẩm mấy chữ “người đắng, ta ngọt”, cô đưa tay cầm chiếc hộp, hoàn toàn cảm động bởi lời giải thích của anh. Cô tháo chiếc dây buộc màu bạc ra, mở nắp hộp, thấy chỉ có một mẩu giấy màu vàng nhạt.
Cô ngập ngừng, từ từ mở ra.
Những nét chữ như bông hoa tường vi đón gió, nở rực rỡ.
“Tiểu Thuần, sinh nhật vui vẻ!”
Phần giữa trống không, những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, từng nét, từng nét rõ ràng, mặc dù được viết rất cẩn thận nhưng nét chữ vẫn ngây ngô như của đứa trẻ mới đi học. Ánh mắt cô dừng lại ở chữ “Thuần”, nét móc câu được viết hai lần mới hoàn chỉnh, bất giác sống mũi cay xè.
“Đối với đa số người nước ngoài, chữ Hán là kiểu chữ vô cùng phức tạp, vì do yêu cầu của công việc và thời gian, anh chỉ học nghe nói, thời gian học viết rất ít, vì thế bây giờ anh hầu như có thể nghe hiểu hết, nhưng lại không biết viết và nhận mặt chữ. Thầy giáo đã dạy anh rất nhiều lần, nhưng…anh xin lỗi, anh không viết đẹp được như chữ của thầy…” Thấy cô cứ cúi đầu, nhìn mãi vào mẫu giấy, Adam sợ cô buồn bực liền vội vàng giải thích.
“Không, anh viết rất đẹp. Cám ơn anh! Đây là món quà sinh nhật tuyệt…” Cô nghẹn ngào, rồi giọng nói tiếp. “…là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi đã từng nhận!”
Nhớ lại lúc đọc bức thư tình một nghìn chữ khi đang trên tàu về quê đón Tết, lúc này trên tay cầm mẩu giấy chỉ có vỏn vẹn mấy chữ mà cô có cảm giác nó rất nặng, không kém gì ngày hôm đó…
Cũng là một cách yêu thương nhưng không trực tiếp nói ra, Thư Hạo Nhiên thì bay bướm, dùng văn chương để bày tỏ, còn Adam, anh đem tất cả tình ý gửi vào môn nghệ thuật vừa lạ vừa khó mà anh mới học.
Thời đại học, ở trường cô cũng có rất nhiều người nước ngoài. Lúc đó cô đã hiểu, học chữ Hán là một việc vô cùng phức tạp. Huống hồ, đúng như những gì Adam nói, thời gian học tiếng Trung của anh đều là tranh thủ những lúc công việc rảnh rỗi.
Dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của đối phương để bày tỏ lời cám ơn mới thể hiện được sự chân thành, lẽ nào tình yêu cũng như vậy?
Nếu như có một chàng trai vì bạn mà chăm chỉ học ngôn ngữ của bạn, tôn trọng và hiểu biết văn hóa của đất nước bạn, vậy thì tình cảm sâu tận đáy lòng anh ấy còn cần phải dùng những thứ khác để bày tỏ không?
“Nghe em nói vậy, anh rất vui!” Đôi mắt xanh long lanh tỏa sáng, Adam cười sung sướng như đứa trẻ nhận được phần thưởng vậy. “Em vừa nhắc đến từ “đường”, có nghĩa gì vậy?”
“Người đắng, ta ngọt. Tôi không biết từ thạch tín tiếng Anh nói thế nào, chỉ biết rằng đó là một loại thuốc cực độc.” Cô cẩn thận cất mẩu giấy thơm vào hộp, dường như con tim đang bị lay động trong gió đông ấm áp, nhẹ nhàng nói tiếp. “ Nghĩa của câu này cũng gần giống câu anh nói trước đó, nghĩa là một đồ vật đối với những người khác nhau thì cũng sẽ có giá trị khác nhau, đối với tôi có thể là một viên kẹo ngọt, một thứ rất tốt, nhưng đối với người khác, đó có thể lại là thuốc độc.”
“À, anh hiểu rồi!” Adam như lĩnh ngộ, mắt sáng lên, ánh mắt như ánh trăng tràn xuống, nhẹ nhàng nói: “Vậy đối với em, món quà của anh là thuốc độc hay kẹo ngọt?”
Cuối cùng cũng đến lúc…
Cuối cùng cũng đến lúc thẳng thắn bày tỏ, đến lúc phải đối diện trực tiếp.
Dường như trong căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng đập thình thịch của hai trái tim, mặt Bạch Tiểu Thuần đỏ ửng, cô vừa muốn trốn tránh khỏi ánh mắt đầy tình cảm đang chờ đợi của anh, nhưng lại bị thu hút bởi ánh mắt xanh hơn, trong hơn tất cả những màu xanh mà cô từng thấy, quá giống với màu xanh biển lớn mà cô không thể nào quên trong The Big Blue, sâu thẳm nhẹ nhàng, mang đến một cảm giác yên tâm rất kỳ diệu. Đối với một người phương Tây như Adam, tất cả những gì được coi là hàm súc ẩn giấu bên trong chẳng qua cũng chỉ là bản chất thẳng thắn mà thôi, người thông minh như anh bất ngờ hỏi một câu vừa trực tiếp vừa khéo léo như vậy là lẽ dĩ nhiên.
Thấy cô đang suy nghĩ, mặt và cổ trở nên đỏ ửng, Adam thấy mềm lòng.
Anh không thay đổi chủ đề để xua đi sự ngượng ngùng hoặc nhường bước mà luôn nhẹ nhàng nhìn cô chăm chú…
Nếu bản thân không quyết định được, cô chỉ biết lùi bước hoặc coi như không biết gì. Cũng giống buổi tối ở Hà Viên hôm đó, nếu anh không chủ động nhắc đến, e là mãi mãi cô cũng không nhắc đến, vết thương sẽ chẳng bao giờ được chữa lành.
Đáng tiếc là, do ảnh hưởng của tình hình khủng hoảng kinh tế, anh không chỉ đối diện với một loạt những khó khăn tại CBD Du Thành mà còn đối diện với chính tình cảm của mình. Vì thế, anh không thể cứ mãi lặng lẽ chờ đợi như trước đây, lần này nhất định anh phải tấn công trước. Để đưa ra quyết định chính xác khi giải quyết vấn đề phức tạp, đầu tiên là phải tìm được đáp án cho vấn đề then chốt. Đối với anh lúc này, sự lựa chọn của cô là quan trọng nhất, điều này ảnh hưởng đến tất cả các quyết định khác trong cuộc sống của anh.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cúi gằm mặt trước ánh nhìn của anh, trong đầu cứ mơ hồ, không nói được câu nào. Không phải vấn đề chọn cái này hay cái kia, nhìn thì dễ, nhưng thực ra chẳng d
“Em…” yên lặng rất lâu, cô đoán anh sẽ không chuyển chủ đề, liền dừng lại, khó khăn lắm mới thốt được một câu: “Có thể để ăn xong hẵng nói được không?”
“Được.” Bộ dạng vừa khó xử vừa không dám nói thẳng, còn giả vờ bình tĩnh của cô thật rất đáng yêu, Adam không kìm được, bật cười, sau đó nâng cốc nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Món thịt bò tái chín sáu phần được mang lên, mùi vị vô cùng thơm ngon, vừa cho vào miệng, vị béo ngậy lan nơi đầu lưỡi. Trước đây, hình như trong lúc nói chuyện phiếm, cô đã từng nói cô không thích ăn thịt bò nấu tái hai, ba phần. Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, chậm rãi ăn, nhưng thực ra cô đang nghẹn muốn chết. Những gì cô nói anh đều lưu tâm, hơn nữa còn thực hiện.
Suy cho cùng, đó cũng là vì anh có lòng.
Lén nhìn người đàn ông đang rất nhẹ nhàng, lịch sự ngồi ăn đối diện, kìm nén cảm giác sống mũi cay cay, cô nhớ lại một câu nói thời học sinh: “Thản nhiên mỉm cười uống rượu độc, chỉ cần đó là rượu do chính tay mình pha chế.”
Thực ra, kẹo ngọt cũng tốt, thuốc độc cũng chẳng sao, có ý nghĩa gì chứ, quan trọng là, những thứ đó bắt nguồn từ ai.
Lúc rời khỏi The Big Blue vừa đúng tám giờ bốn mươi phút, hai người đột nhiên cùng im lặng, thả bộ trên con đường tấp nập.
“Nếu…”
“Vẫn chưa hết buổi tối, anh đừng bắt em trả lời…Em vẫn đang nghĩ… em đang nghĩ rất nghiêm túc.” Thấy anh mở đầu bằng một câu giả thiết, Bạch Tiểu Thuần vội xen ngang.
Cô chẳng thích từ “nếu” này chút nào.
Một ngày điều “nếu” đó xảy ra, mọi việc không còn thay đổi được nữa, cũng giống việc nếu năm xư, nếu bạn không muốn trả lời thì sẽ ra sao…
Một tay cầm áo khoác, một tay nhấc túi xách, bao quanh Adam là vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn đèn đường, vầng trán cao, chói lóa khiến người ta phải ngước nhìn.
“Ý anh muốn nói là, nếu em không ngại, anh đưa em về.”
“Hả?” Cô kêu to, hai má đỏ ửng, lắp bắp: “Không, em không… ngại, em sẽ gọi taxi!”
“Đi xe bus được không? Đường về Westin không xa, gần đó lại có trạm xe bus, em vẫn thường đứng đó đợi xe sau khi đưa anh về mà.”
“Hả???”
Đưa một anh chàng ngoại quốc đẹp trai lên xe bus chắc chắn sẽ làm mọi người chú ý, hơn nữa, chen chúc trên xe gần một tiếng đồng hồ, liệu anh có chịu được không?
“Không được đâu! Anh sẽ về khách sạn muộn mất.”
“Anh chỉ muốn đi trên con đường mà em hay đi.” Adam cười, nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt buồn rầu. “Tuy mỗi tháng anh đều đến thành phố này một lần, có lúc thậm chí là hai, ba lần, mặc dù nhiều lúc anh có thể hiểu em đang nghĩ gì nhưng nói cho cùng, vẫn còn xa cuộc sống thực của em nhiều quá. Em cũng biết rồi đấy, công việc của anh vô cùng bận rộn, cho nên, mỗi lần gặp mặt, anh mong có nhiều thời gian ở bên em một chút, như vậy anh mới có thể cảm nhận được rõ ràng cuộc sống thường nhật của em, cùng đi xe bus, cùng ngắm phong cảnh đường phố…”
“Lần trước ở sân bay, anh đòi đi xe bus về khách sạn, cũng là muốn có nhiều thời gian bên em hơn phải không?”
Trời về đêm càng lúc càng tối.
Câu nói của anh theo gió thoảng đến bên tai, tâm trạng Bạch Tiểu Thuần phút chốc trở nên phức tạp. Thì ra, tất cả mọi thứ đều xoay chuyển theo tuần hòan, chỉ là bản thân mình quá chậm chạp mà thôi. Trả lời rõ ràng với trái tim, cô ra sức kìm nén dòng nước mắt đang chực tuôn trào, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói.
“Chúng ta đi đón xe bus thôi nào.”
Hơn chín giờ tối, trên xe bus chỉ có vài người, trừ một số đang ngủ gật, những người còn lại đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ, ngạc nhiên về phía Adam lúc anh bước lên xe.
Là một thành phố quốc tế hóa cao, hiển nhiên có rất nhiều người nước ngoài, chỉ có điều người ta thường thấy người da đen đi xe bus nhiều chứ người da trắng lại vô cùng ít, hơn nữa, đó lại là một anh chàng da trắng, mắt xanh, cao to, anh tuấn. Vốn không quen trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Bạch Tiểu Thuần chạy thẳng đến ghế ngồi, Adam không hề tỏ ra ngượng ngùng hay khó chịu, chỉ mỉm cười đáp lại ánh mắt dò xét của mọi người. Sự thản nhiên của anh khiến những người kia thấy ngại, đến bến tiếp theo, chẳng còn ai quay ra nhìn trộm anh nữa.
Không cần phải nói, cho dù là ở Thượng Hải, Vũ Hán hay là ở đây, chẳng có lúc nào anh bận rộn bằng lúc này. Anh chăm chú nhìn ra bên ngoài, luôn miệng hỏi cái này, cái kia, vẻ mặt ngoan ngoãn lúc thì cười, lúc thì im lặng, dường như chẳng ai nhận ra là ông chủ của một công ty lớn.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, đến lúc gần xuống xe, đột nhiên Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến hai chuyện khiến tâm trạng đang nhẹ nhàng, vui vẻ của cô trầm xuống. Đầu tiên là tin Tiết Vịnh Vi đã mất, thứ hai là việc liên quan đến hạng mục Du Thành CBD.
Có thể cô chậm chạp nhưng cô không ngu ngốc.
Lúc chiều, Adam cố tình để cô đi lấy cà phê, chắc là có ý né tránh điều gì đó.
Từ trước đến nay, vì luôn cần cô giúp đỡ trong việc giao tiếp với người khác, hầu như anh không hề che giấu cô điều gì, hôm nay anh làm như vậy thực sự rất đáng nghi ngờ.
Xe tới bến nhà cô, Adam xuống trước, cô vẫn đang mải suy nghĩ, đi sau anh.
Không biết là do sự tập trung bị phân tán hay do giẫm phải hòn đá, chân trái vẫn còn trên xe mà cô đã bổ nhào về phía trước, may mà Adam phản ứng nhanh, nghiêng người đỡ lấy cô.
Vòng tay anh luôn rộng mở, lúc nào cũng ấm áp, Bạch Tiểu Thuần vội vàng cám ơn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em… xin lỗi anh, có một việc mà em vẫn chưa kịp nói cho anh biết, bốn ngày trước… Vivian đã tự sát.”
“Sao cơ???” Adam kinh ngạc, bất giác nắm chặt hai tay vừa mềm vừa lạnh. “Tự sát?”
“Anh cũng thấy kỳ lạ, phải không?”
Hai người đứng rất gần nhau, cô có thể cảm nhận được ánh sáng tối mờ trong ánh mắt đầy ngạc nhiên và đau lòng của người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Anh nghĩ, chắc là cô ấy đi tìm Tiêu Vị.”
Rất lâu sau anh mới nói, giọng rất nhẹ, như sợ làm kinh động đến điều gì đó.
“Nhưng mà em thấy cô ấy chọn cách tự sát thực sự khiến người khác kinh ngạc, cô ấy là người phụ nữ dũng cảm nhất mà em từng gặp.”
“Rất nhiều người cho rằng tự sát là một hành động hèn kém, theo anh thì một số người tự sát chẳng qua đó là việc theo đuổi không được phép chùn bước.”
“Việc theo đuổi không được phép chùn bước?”
Gió thổi bay tà váy, để lộ một đường cong
Bạch Tiểu Thuần chăm chú nhìn anh, dường như tâm trạng của anh đang rất nặng nề, cô muốn xem xem có phải mình đã nhìn nhầm…
Nhưng rõ ràng cô thấy được vài phần lo lắng, nặng nề như đã từng trải qua trong ánh mắt anh.
“Đúng vậy, theo đuổi! Dù can đảm đến đâu cũng sẽ có lúc gặp phải những chuyện nặng nề không thể gắng gượng.” Anh nhíu mày, nhìn người con gái đang đứng rất gần mình, ánh mắt và giọng nói vẫn đầy kiên định. “Năm anh mười hai tuổi, mẹ anh mất vì bệnh ung thư não, sau đó, bố anh lúc nào cũng buồn bực không vui. Em biết không, đối với anh, bố luôn là người dũng cảm nhất, ông rất thông minh, kiên định, chăm chỉ, uyên bác, anh đã từng nghĩ, người thông minh, biết nhìn xa trông rộng như ông có lẽ sẽ không có khó khăn nào không thể vượt qua. Nhưng anh đã sai, mẹ anh qua đời là một chuyện không thể gắng gượng đối với ông. Năm anh mười tám tuổi, ngày thứ ba sau khi anh nhập học tại trường Đại học Công nghệ California, ông uống thuốc tự tử, bên cạnh thi thể ông đặt tấm ảnh chụp chung với mẹ.”
“Bố anh…”
Chẳng trách anh nói mình là con một, nói mình rất cô đơn, vì vậy anh mơ ước được khám phá vũ trụ, anh nói có một số chuyện một khi nghĩ lại sẽ giống như là trải qua một lần nữa…
Thì ra là vậy!
Trong lòng đang rất đau đớn, cô nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn là bố mẹ anh rất yêu thương nhau.”
“Bố anh nói, đối với ông, anh là người thừa kế vô cùng quan trọng trong cuộc đời ông, còn mẹ anh là cả thế giới đối với ông!”
“Vì vậy anh cho rằng, sự ra đi của Vivian là đang theo đuổi Tiêu Vị, giống như bố anh theo đuổi mẹ anh, đúng không?”
“Phải.” Anh gật đầu, lông mày nhíu chặt. “Bố tin rằng anh trưởng thành có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, vì vậy mới yên tâm theo đuổi mẹ anh đến một thế giới khác, Vivian đã phải chịu đựng cú sốc lớn nhưng vẫn luôn sống kiên cường, anh đã từng nghĩ, chắc chắn có điều gì đó giúp cô ấy vượt qua. Trước đây, anh cho rằng cô ấy không yên tâm về bố mẹ mình, bây giờ mới thấy không phải như vậy, nếu không, cô ấy sẽ không lựa chọn cái chết khi mọi việc đang dần trôi qua. Để giữ một người tiếp tục sống, không phải chỉ có tình yêu, mà còn có sự hận thù.”
“Hận?”
“Đúng vậy, cô ấy hận Trần Quả.”
Mọi suy nghĩ ban đầu về cái chết của Tiết Vịnh Vi bất chợt ùa về, càng ngày Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy sự suy đoán của mình là đúng…
Khi chưa gặp Trần Quả, Tiết Vịnh Vi giống như “cái xác không hồn” vậy. Cứ tưởng cuối cùng cũng nhận được lòng thương xót của ông trời, ai ngờ, thứ mà Trần Quả đem đến cho cô không phải sự cứu vớt, mà là sự tổn thương vô cùng.
Hắn bỏ trốn, để lại mình cô tiều tụy, chịu đựng mọi thứ.
Cuối cùng, cô cũng nhận ra hắn không giống chàng thanh niên yêu cô ngày nào, với tính cách của Tiết Vịnh Vi, chắc chắn cô hận hắn đến tận xương tủy. Trần Quả hoàn toàn biến mất thì mọi hận thù mới tiêu tan, lúc đó, một người thương tích đầy mình như cô cũng không còn đủ dũng khí sống tiếp nữa. Hiện thực luôn tàn khốc như vậy, so với việc chỉ biết sống qua ngày hay chìm đắm trong một vũng lầy giả dối, chi bằng chết một cách thoải mái.
Đa phần phụ nữ đều chọn cách này.
Cho dù vẻ ngoài kiên cười hay mềm yếu, sâu thẳm trong họ, không bao giờ thiếu dũng khí kiên quyết sống hoặc chết vì tình yêu.
Chỉ có điều, đời là bể khổ, liệu có được mấy người như bố của Adam, không ngừng theo đuổi người vợ đã mất sáu năm của mình?
“Thực ra, cô ấy xứng đáng nhận được tình cảm tốt hơn thế.”
Adam rất thông minh, mới đó đã có thể đoán điều cô muốn nói.
“Xứng đáng nhận được tình cảm tốt hơn.” Anh đã từng tự nhủ với bản thân mình câu nói này.
Bạch Tiểu Thuần ủ rũ, không biết nói gì.