Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Chương 24 Phần 2


Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 24 Phần 2

Tất cả chỉ là “anh tình nguyện”, Tiểu Bạch mãi khắc sâu trong lòng ba chữ này. Cô tin tưởng và chắc chắn tin tưởng, từ thời khắc này, từ giây phút này, cô và Adam nhất định không bao giờ rời xa.
Hai người ngồi trong quán cà phê cho đến khi người quản lý bước tới, ngỏ ý quán đã đến giờ đóng cửa, Tiểu Thuần ôm túi xách, bước ra ngoài, đứng đợi taxi.
Chờ rất lâu mà không thấy chiếc taxi nào chạy qua, Adam đề nghị: “Mười hai rưỡi rồi, giờ nay dân chơi đêm cũng về nhà hết, em muốn đợi xe cũng khó, hay là đêm nay em ở lại đây…”
Ở lại?
“Không được! Không được đâu!” Tiểu Bạch vừa lắc đầu vừa xua tay.
Trước phản ứng kịch liệt của cô, Adam bật cười, giữ lấy tay Tiểu Bạch, trấn an: “Ý của anh là, em ở lại Westin, anh sẽ giúp em thuê một phòng khác. Sherry, em đang nghĩ gì vậy?”
“Ơ…” Tiểu Bạch xấu hổ giải thích. “Là… là vì như vậy tốn kém lắm, em bắt taxi về là được rồi“Chỉ cần em muốn ở lại, những vấn đề khác để anh lo. Nhưng mà Sherry…”
Adam đặt hai tay lên vai Tiểu Bạch, nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa, dịu dàng nhất, nói với cô bằng giọng điệu ấm áp nhất.
“Anh hy vọng em hiểu rõ, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ bắt ép em, càng không bao giờ không tôn trọng ý kiến của em. Sam đã nói với anh, người Trung Quốc vô cùng coi trọng lời hứa, vậy thì đây coi như là lời hứa mãi mãi có hiệu lực của anh đối với em, được không?”
“Mãi mãi?”
Bạch Tiểu Thuần rất mẫn cảm với hai từ này, đôi nam nữ nào yêu nhau cũng từng nói đến hai từ này nhưng cuối cùng câu hỏi “Mãi mãi là bao xa?” vẫn được đặt ra một cách nhàm chán và nhạt nhẽo.
“Nếu em cảm thấy điều này không thực tế thì có thể hiểu là cả đời này anh sẽ vì em, sẽ ở bên em, sẽ chăm sóc cho em. Anh năm nay hai mươi chín tuổi, nếu không có bất cứ chuyện gì ngoài dự tính thì sẽ sống được đến năm bảy mươi tuổi, tiếp sau đó…”
“Em sẽ mãi mãi ghi nhớ lới hứa này của anh.”
Bạch Tiểu Thuần khẽ liếc mắt thấy một chiếc taxi từ xa đang tiến lại gần, cô kiễng chân, hôn nhẹ lên má anh như một lời chào tạm biệt, kết thúc một đêm đầy cảm xúc.
Đôi má ửng hồng lao nhanh vào xe, Adam gọi với theo nhắc nhở cô đi đường cẩn thận, kèm theo một lời chúc ngủ ngon.
Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn lung linh, huyền ảo, cảnh tượng vô cùng rực rỡ. Cô nhớ lại câu chuyện vui với bác tài xế taxi khi lần đầu tiên đón xe tại đây.
“Cô gái, bạn trai của cô người nước ngoài hả?”
Đây có được coi là duyên phận hay không?
Về đến nhà cũng đã hơn một rưỡi sáng, Bạch Tiểu Thuần nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, cảm giác lâng lâng thật lạ lùng, cô muốn được tâm sự, được chia sẻ niềm vui này với một ai đó. Vào giờ này, người thích hợp nhất chắc chỉ có em gái, cô hồi hộp cầm điện thoại, bấm số. Điện thoại đổ chuông hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không có người bắt máy.
Có lẽ Tiểu Điệp đã ngủ say, tâm trạng phấn khích đến mức không ngủ nổi, cô nhớ đến món đồ chuyển phát nhanh mới nhận được, vội vàng nhảy xuống giường. Món đồ đã được mở ra, không như những gì cô nghĩ, bên trong không phải là hóa đơn hợp đồng mà là một tấm bưu thiếp “Khách sạn…” với những dòng chữ được viết hết sức nắn nót.
“Tiểu Thuần, cho phép tôi được gọi cô như vậy.
Chắc chắn cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình lại nhận được lá thư này từ tôi nhưng trong giây phút này, người cuối cùng mà tôi muốn nói chuyện chỉ có cô.
Cô biết không, ở cô, tôi cảm nhận thấy một điều gì đó rất mâu thuẫn, vừa mơ hồ lại vừa đáng quý. Nếu nói tôi và Thư Hạo Nhiên có xuất thân giống nhau thì cô và Tiêu Vị lại có một hoàn cảnh tương đồng, bản chất đơn giản, thuần khiết, quan trọng nhất là ở hai người đều có ý chí sinh tồn rất mạnh mẽ, cho dù cuộc sống hiện tại là sung sướng hay đau khổ.
Trần Quả đã chết rồi, chết trong một khách sạn nhỏ ở Lào vì sử dụng ma túy quá liều.

Không cần phải hiểu rõ ràng, có những lúc biết càng ít lại càng có lợi, hơn nữa, có một số người, một số việc, chúng ta không cần tìm hiểu rõ quá trình, quan trọng là kết quả như thế nào.
Tôi chỉ có thể nói với cô, cái chết của hắn, cả tôi và gia tộc họ Tiết đều đã đoán trước được.
Từ lúc những bức hình khỏa thân của tôi bị phát tán, coi như tôi đã chết rồi. Nhưng tôi không muốn kết thúc cuộc sống ngay lúc đó là bôi muốn đợi đến ngày tận mắt nhìn thấy hắn bị trừng phạt. Hắn là kẻ mặt người dạ thú. Tiểu Bạch, giờ tôi phải đi tìm Tiêu Vị đây, anh ấy vẫn đang đợi tôi, tôi tin rằng, bất luận tôi là Tiết Vịnh Vi của ngày trước hay là Tiết Hồ Điệp của sau này, trong mắt anh ấy, tôi vĩnh viễn là Tiểu Vi đáng thương và tội nghiệp.
Tôi coi Adam và cô như bạn bè, vì vậy tôi có lời khuyên cuối cùng dành cho cô, hãy tránh xa Thư Hạo Nhiên.
Chúc cô sớm tìm được hạnh phúc.
Vivian tuyệt bút.”
Không thể ngờ, trước lúc chết cô ấy lại viết tuyệt bút ình, Bạch Tiểu Thuần không kìm được nước mắt. Cô không ngu ngốc đến mức không hiểu được ý nghĩa những câu nói của Vịnh Vi trong bức thư, nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là khi cô ấy hiểu rõ tình cảm của mình thì người cũng đã không còn. Nếu người mà Tiết Vịnh Vi gặp được lúc đó không phải Trần Quả mà là một người giống như Adam, cam tâm tình nguyện vì cô ấy, thì có lẽ cô ấy đã không có kết cục đau buồn đến vậy.
“Đừng đánh mất đi dũng khí. Đừng học theo tôi.”
Bên tai cô văng vẳng hai câu nói cuối cùng của Vịnh Vi tại Hà Viên ngày đó, nước mắt cứ thế tuôn rơi, Tiểu Bạch đột nhiên có cảm giác mình thật sự đã rất may mắn.
Đồng hồ đã điểm hơn năm giờ sáng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Bạch Tiểu Điệp.
“Chị à! Tối qua chị gọi cho em hả?”
“Ừ, chị không nghĩ lúc đó em ngủ rồi. Cũng không có chuyện gì, chị định tìm em nói chuyện linh tinh thôi.”
“Em… cùng với mấy đồng nghiệp ra ngoài chơi, uống rượu nên hơi say, về đến nhà là ngủ luôn, lúc chị gọi em không biết, xin lỗi chị nha!
“Con bé này, nói chuyện gì lạ vậy, cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Mà sao em dậy sớm vậy?”
“Không… Chắc là do hôm qua em ngủ say quá nên tỉnh dậy cũng sớm hơn thường lệ…”
“Vẫn còn sớm đấy, em nằm thêm một chút đi, kẻo lát đi làm lại không được tỉnh táo.”
Bạch Tiểu Điệp ngoan ngoãn nghe lời, im lặng một lúc rồi đột nhiên cất tiếng “Chị…”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi chị một tiếng thôi. Em tắt máy đây, bye bye.’
“Con bé này, sao kỳ lại vậy!”
Thở dài một tiếng, nghĩ lại tất cả những việc xảy ra tối hôm qua, Bạch Tiểu Thuần khẽ cười, vùi đầu vào chiếc gối êm ái, chìm dần vào giấc ngủ.
Trong khoảng thời gian này, công việc bận rộn và niềm hân hoan trong tình yêu mới đã phần nào cuốn trôi tất cả những biến cố trong thời gian qua, Tiểu Bạch và Adam cũng đã có giao ước với nhau, trước mắt sẽ không công khai mối quan hệ giữa hai người, nên ngoài nói lấp lửng với người bạn tốt Quách Hà, cô cũng chỉ thông báo thêm với cô em gái yêu dấu Bạch Tiểu Điệp. Sau khi biết được tin này, Tiểu Điệp vô cùng vui mừng.
Đến lúc này, Tiểu Bạch cũng chủ động hỏi em gái liệu có phải đã tìm được bạn trai rồi không, nếu có, nhất định phải nói rõ cho cô biết, cô cũng hứa sẽ giữ bí mật. Tiểu Điệp vẫn một mực lắc đầu phủ nhận, khẳng định cô không giấu chị gái bất cứ việc gì, nếu thực sự tìm được một người tâm đầu ý hợp, chắc chắn cô sẽ là người được biết đầu tiên. Bạch Tiểu Thuần không còn cách nào khác, cố nói thêm vài câu rồi đành chấp nhận.
Có người nói: “Khi thất tình, một ngày dài t một năm, còn khi đang yêu, chớp mắt một cái đã trải vạn năm mất rồi.”

Cách nói này có lẽ cũng không quá khoa trương, Bạch Tiểu Thuần không thể không thừa nhận, trong thời gian qua lại với Adam, cô đã cảm nhận được sâu sắc thế nào là “khi hai người yêu nhau, giây phút bên nhau như ngừng trôi”. Anh dành cho cô sự quan tâm dịu dàng trong những chuyện nhỏ nhặt nhất, mỗi lần đi công tác, cho dù công việc có bận đến mấy, anh cũng cố gắng mang về cho cô một món quà nhỏ. Mặc dù không phải lần nào món quà cũng lập tức được chuyển đến tay cô nhưng mỗi món quà anh đều nhớ rõ là mua ở đâu, tại sao lại mang về cho cô món quà ấy. Cô nhớ nhất có lần, anh đi công tác dài ngày, khi về đến thành phố G, liền đặt một chiếc va li cao đến nửa người trước mặt cô, bên trong ngoài quần áo và các vật dụng cần thiết thì còn có rất là nhiều món quà ở từng địa phương khác nhau, như tượng, nhẫn, nước hoa, bông tai, khăn lụa… Khi anh bày chúng ra, giống như đang bày một quầy hàng nhỏ vậy.
Thực ra, đàn ông muốn lấy lòng phụ nữa cũng không cần phải tốn quá nhiều công sức, không phải làm những điều quá to tát, chỉ đơn giản là chú ý một chút đến những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hằng ngày. Ví dụ như khi ăn cơm, trước hết phải hỏi nàng muốn ăn gì, khi đi chơi, chàng phải nghĩ ra những tiểu tiết, những ngạc nhiên mà nàng không thể nghĩ tới. Hoặc là, khi nàng mắc phải những sai lầm, chàng phải biết an ủi, tuyệt đối không được chỉ trích, nhiều lúc, phải biết giải thích cho nàng hiểu tại sao sai, sai như thế nào, làm sao để tránh và giải quyết ra sao. Thêm vào đó, nếu hai người ở xa, trước khi đi ngủ, chàng nên gọi điện chúc nàng ngủ ngon vào mỗi tối và kể ngày hôm đó mình đã làm những gì, gặp gỡ những ai. Khi không thể gặp mặt, khoảng cách đã xa lại càng thêm xa, nàng sẽ không thể cảm nhận được nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm của chàng, mà chỉ có thể tự giày vò mình trong cảm giác ngày đợi đêm mong của chính bản thân mình. Vì vậy, với sự quan tâm chăm sóc và vẻ tinh tế của chàng trai, cho dù hai người không ngày ngày được ở bên nhau, nhưng tình cảm của họ sẽ luôn nồng cháy như lúc mới yêu.
Khi sự suy thoái và khủng hoảng tài chính vẫn đang tiếp diễn thì đối với Bạch Tiểu Thuần, đây là thời điểm đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô.
Lễ Quốc khánh năm nay đến muộn, Tiểu Bạch ngồi nhà, đếm từng ngày đợi Adam đi công tác Vân Nam trở về, cuối cùng, anh cũng về trước kỷ nghỉ lễ đúng một ngày.
Lạc Lạche nói Tiểu Bạch và ông chủ Adam đang yêu nhau, còn dự định đi nước ngoài du lịch thì mừng rỡ như trúng số độc đắc, luôn miệng gọi Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch, cậu quyết định kết duyên với anh chàng nước ngoài đó à? Đầu tiên là việc Thư Hạo Nhiên xuất ngoại, đến giờ thì cậu càng ngày càng tiến bộ đấy, lại còn tìm được một anh chàng Tây chính hiệu nữa. Thật đúng là tình yêu không biên giới. Cậu theo kịp trào lưu quá! Khi về, nhớ ình xem hình nhé! Sau khi kết hôn, cố gắng sinh một Tiểu Bảo Bảo xinh đẹp nghe chưa? Có những chuyện mình phải nói trước với nhau, khi nào cậu có được Tiểu Bảo Bảo xinh đẹp rồi thì nhất định phải để mình làm mẹ nuôi của nó đấy, nếu không, mình thề là chúng mình sẽ tuyệt giao.”
Ngồi taxi đến công ty, nghĩ tới việc Adam đang trên máy bay từ Thượng Hải về thành phố G mà trong lòng Bạch Tiểu Thuần náo nức khó tả. Tại hành lang công ty, miễn cưỡng kết thúc cuộc gọi, bỏ điện thoại vào túi, cô nhanh chóng bước vào văn phòng, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có điều gì đó rất lạ. Vừa bước một chân qua cửa, Quách Hà lập tức đứng lên, nét mặt hết sức nghiêm trọng, thông báo: “Tiểu Bạch, có người đang đợi gặp em ở phòng họp, sếp Lý đang ở đó tiếp chuyện.”
Owen, Jack, Robert đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đều ngoái nhìn cô vẻ đầy ẩn ý. Tiểu Bạch lấy làm lạ, không hiểu có chuyện gì, liền hướng ánh mắt qua tấm cửa kính, nhìn về phía phòng họp.
“Ai vậy nhỉ?” Cô cảm thấy rất lạ, không thể đoán ra được có chuyện gì.
“Cô ấy nói cô ấy họ…”
Quách Hà chưa kịp nói hết, cánh cửa phòng họp bật mở, sếp Lý ló đầu ra.
“Vào đây một chút.”
“Vâng, đợi tôi cất tài liệu đã.” Bạch Tiểu Thuần vội vàng đáp lời. Trước khi bước vào, Quách Hà vỗ nhẹ vai trái của cô, như an ủi như cổ vũ.
“Làm phiền đến công việc của mọi người, thật ngại quá. Giám đốc Lý có thể đồng ý cho phép Bạch tiểu thư ra ngoài nói chuyện cùng tôi một lát được không? Chắc cũng chỉ nửa tiếng là đủ, nhất định không m thời gian đâu.”
Sếp Lý xua xua bàn tay còn kẹp điếu thuốc, biểu thị không có vấn đề gì, quay đầu nói với Bạch Tiểu Thuần đang đứng nép bên cửa, nói: “Tiểu Bạch, đây là Thừa chủ nhiệm của văn phòng tỉnh ủy. Cô ấy muốn gặp cô một chút.”
Thừa chủ nhiệm?
Tiểu Bạch dường như bất động.
Nhận ra sự kinh ngạc của cô, người phụ nữ có dáng người cao ráo tiến lại gần.
“Tôi là Trình Cẩm Tâm. Bạch tiểu thư xin chào.”
“Chủ nhiệm… Trình, xin chào!” Không hiểu tại sao người phụ nữ trước mặt lại bỏ thời gian quý báu tìm mình, Bạch Tiểu Thuần tự hỏi.
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không, Bạch tiểu thư?”
Trình Cẩm Tâm bỏ chiếc kính đen vào trong túi xách, nhẹ nhàng nói thêm: “Yên tâm, Giám đốc Lý của cô cũng đã đồng ý rồi.”
“Vâng, được ạ!” Bạch Tiểu Thuần ngần ngại gật đầu.
Sếp Lý đang đứng ở phòng họp, nhìn cô với ánh mắt ngầm ám chỉ cô phải cẩn thận trong ăn nói.

“Chúng ta đi thôi.”
Trình Cẩm Tâm không hề nhìn lại, bước ra khỏi phòng họp.
Ôm vội túi xách trên bàn làm việc, rồi bước tới thang máy, trước khi thang máy khép lại, Tiểu Bạch đã kịp nhìn thấy mọi người trong văn phòng, từ sếp Lý cho đến Quách Hà, đều đang hướng theo cô với ánh mắt đầy lo lắng.
Trên suốt quãng đường đi không nói một câu nào, Tiểu Bạch có cảm giác đây là quãng đường thật dài.
Trước đây, cô đã nghe Thư Hạo Nhiên nhắc đến Trình Cẩm Tâm – Thư phu nhân. Bình thường bà ta ghét nhất những kẻ bất tài vô dụng, vì vậy những người bên cạnh bà ta đều phải năng lực tinh anh xuất chúng, nhất là đối với thư ký thì yêu cầu lại càng đặc biệt cao. Người được chọn làm thư ký cho bà ta sớm đã được định liệu sẵn.
Chiếc Audi màu đen dừng lại trước một quán trà đạo cách công ty khoảng mười phút đi xe, nhân viên đón tiếp nhanh chóng dẫn hai người vào chỗ đã được đặt sẵn. Tiếng đàn tranh thánh thót vang lên trong không gian tĩnh lặng của quán trà đạo, trong căn phòng đã được đặt sẵn phảng phất hương vị của loại trà Thiết Quan Âm. Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm công việc của mình. Pha trà, rót trà… động tác vô cùng thành thục và chuyện nghiệp.
Thư phu nhân nhấp một ngụm trà nhỏ, vẻ thoải mái, cử chỉ vô cùng tao nhã.
“Bạch tiểu thư, cô không uống sao?”
Từ từ thưởng thức hết nửa cốc trà, Thư phu nhân đặt tách xuống bàn, nhẹ nhàng nói chuyện với Tiểu Bạch đang ngồi đối diện.
“Cháu không hiểu rõ lắm về trà đạo, bình thường cũng rất ít uống trà.”
Hai tay đặt trên đùi nắm chặt, cố gắng giữ thái độ lịch sự nhất và biểu cảm bình tĩnh nhất có thể. Tâm trạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này vô cùng phức tạp.
 Đây là mẹ của người mà cô đã từng yêu thương, cũng là người có ơn đối với chú cô.
Mấy năm qua, chỉ có một vài cuộc điện thoại kéo dài không quá mười giây, gặp trực tiếp thì đây mới là
“Trước khi đến thành phố G, tôi cũng giống cô, không hề thích uống trà. Chắc cô cũng biết, tôi sinh ra và lớn lên tại Bắc Kinh, là người Bắc Kinh chính gốc. Sau này, chồng tôi, chính là bố của Hạo Nhiên rất thích uống trà, coi việc thưởng thức trà như một thú vui nên dần dần tôi cũng quen với việc thưởng thức trà từ lúc nào không hay.”
Khói từ ấm trà phảng phất bay lên, Thư phu nhân tự tay rót đầy tách trà của mình, vừa rót, vừa tiếp tục câu chuyện: “Nước để pha loại trà này vô cùng đặc biệt, được chưng cất từ tuyết trên những đỉnh núi phương Bắc, dùng nước này để pha thì càng làm tăng thêm hương vị của trà, đương nhiên, lá trà cũng không phải là loại thường, đây là loại trà Thiết Quan Âm đặc biệt, bình thường muốn mua được cũng không dễ. Cô uống thử đi, hương vị cũng không tồi.”
Không tiện từ chối thêm, Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, quả đúng là rất đặc biệt, hương thơm đến nao lòng.
“Cô thấy sao?”
“Rất thơm ạ!”
Thư phu nhân vừa nhấp trà vừa chầm chậm tiếp lời: “Bạch tiểu thư chắc không biết Hạo Nhiên nhà chúng tôi rất thích loại trà Thiết Quan Âm này.”
Biết rõ mẹ của Thư Hạo Nhiên không rảnh rỗi đến mức gọi mình ra đây chỉ để uống trà và nói chuyện phiếm, Bạch Tiểu Thuần cất tiếng: “Thư phu nhân, cháu và Hạo Nhiên ngoài quan hệ bạn bè thì không còn quan hệ nào khác.”
“Điều đó tôi biết.” Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Bạch Tiểu Thuần. “Chỉ là, làm người không nên với cao, biết điểm dừng, an phận là tốt nhất.”
Nghe những lời kỳ lạ như vậy, Bạch Tiểu Thuần hết sức ngạc nhiên, cô và Thư Hạo Nhiên hiện tại là người dưng, tại sao lại có thể nói như vậy? Tại sao lại là “với cao”? “Với cao” ở chỗ nào?
Thư phu nhân, cháu không hiểu ý của bác là gì?”
Thư phu nhân bật cười, đôi mắt sắc lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm.
“Năm đó, tôi có thể khiến Hạo Nhiên không còn cách nào khác buộc phải nghe theo sự sắp đặt ra nước ngoài du học thì bây giờ, tôi cũng không thiếu cách để khiến nó một lần nữa ngoan ngoãn nghe lời. Để dạy dỗ một đứa con lúc nào cũng ương bướng như nó, mấy năm nay, lòng dạ tôi lúc nào cũng cảm thấy bất an. Cô không nể ân cũ là do không muốn an phận. Dự án tàu điện ngầm của tập đoàn Good ký kết được không phải không có công sức của chồng tôi, vậy mà cô không những không cảm kích lại còn làm chồng tôi mất mặt tại Hà Viên, đúng là cô không biết tự vừa lòng, không biết như thế nào là đủ. Bạch tiểu thư, cô vẫn còn trẻ, nhưng việc cô làm, tôi cũng chỉ cho là tuổi trẻ háo thắng, nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ để loại con gái như cô có thể ở bên cạnh Hạo Nhiên.”
“Loại con gái như cháu?” Bạch Tiểu Thuần không kiềm chế được, thốt lên. Mọi chuyện đều do một tay bà ta đạo diễn, người không biết an phận, không biết bằng lòng chính là bà ta. “Tại sao bác lại giúp đỡ chú của cháu, tại sao Thư tiên sinh lại giúp đỡ công ty chúng cháu lấy được dự án tàu điện ngầm, Thư phu nhân không phải là người hiểu rõ hơn ai hết hay sao? Bây giờ còn nói cháu không biết điều là như thế nào?”
“Cô thông minh hơn tôi nghĩ. Được thôi. Cô muốn đi thẳng vào vấn đề thì tôi cũng không muốn úp úp mở mở làm gì, cô đừng bao giờ tìm cách tiếp cận, ve vãn Hạo Nhiên nhà chúng tôi nữa.”
“Cháu đã nói rồi…”

“Đúng, cô với Hạo Nhiên bề ngoài thì dường như đã không còn quan hệ gì, nhưng cô có dám đảm bảo với tôi rằng cô không giở bất cứ trò gì sau lưng không?” Không cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội giải thích, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô y hệt như ánh mắt cô bắt gặp ở Thư Hạo Nhiên trên xe ô tô tối hôm đó. “Tôi còn biết hiện nay cô đang qua lại với Tổng giám đốc của công ty cô – Adam. Mặc dù không khẳng định được tình hình của công ty cô hiện nay như thế nào, nhưng với tình hình kinh tế khó khăn trước mắt, tôi nghĩ cô chắc cũng không mong muốn Adam vì kinh doanh thất bại ở thị trường Trung Quốc mà bị điều hồi về Mỹ, đúng không? Dự án CBD là dự án chủ chốt, chồng tôi trực tiếp tham gia thiết kế, còn Hạo Nhiên, nó là con trai duy nhấtchúng tôi.”
“Ý bác là cháu có mưu đồ lợi dụng Hạo Nhiên để giúp Adam lấy được dự án này?”
Không thể không phục trước lời lẽ vô cùng sắc bén và logic của Thư phu nhân, từng câu, từng từ không có một kẽ hở nào.
“Không phải sao?”
Câu trả lời đương nhiên như lẽ phải đó của Thư phu nhân khiến Bạch Tiểu Thuần không kiềm chế nổi, sự phẫn nộ lộ rõ trên nét mặt. Cô đang nghĩ cách làm sao để minh oan ình thì Thư phu nhân nói tiếp: “Nếu không phải thì tại sao cô lại nỡ trả một cái giá lớn đến như vậy? Tôi nghe nói cha cô mất sớm nên bao nhiêu năm nay người giúp đỡ mẹ con cô chính là Bạch Thế Dũng.”
Sự việc sao lại quay về việc liên quan đến chú của cô, Bạch Tiểu Thuần bình tâm lại.
“Thư phu nhân, chuyện cháu và Adam có qua lại với nhau đến thời điểm này vẫn chưa công khai, Thư phu nhân không những biết chuyện mà lại còn nắm rõ tường tận đến như vậy, chứng tỏ đã phải bỏ ra khá nhiều công sức điều tra kĩ càng. Chính vì vậy, chắc bác cũng rõ Adam là một doanh nhân chân chính. Chưa nói đến cháu không hề làm những chuyện mà Thư phu nhân vừa đề cập đến, mà cho dù có thì Adam cũng sẽ không bao giờ đồng ý với cách giải quyết đó, bởi vì anh ấy sẽ coi đó là một sự xúc phạm đến lòng tự trọng. Hạo Nhiên cũng đã từng đến tìm cháu, là anh ấy nói với cháu nếu không ký kết được dự án thì Adam sẽ bị điều hồi về Mỹ, anh ấy cũng nói anh ấy có thể nghĩ cách thay đổi bản thiết kế để chúng cháu có thể tiếp tục hợp tác với tập đoàn Nhiễm thị. Nhưng người không đồng ý chính là cháu, cháu đã từ chối để nghị của Hạo Nhiên. Từ đầu đến cuối, cháu không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ lợi dụng Hạo Nhiên. Anh ấy cũng là người có thừa thông minh, bác nghĩ anh ấy có thể ngu ngốc đến mức để người khác lợi dụng mình sao?”
“Cô nói Hạo Nhiên bị người bên cạnh lợi dụng, cô có ngụ ý gì?”
“Bác nghĩ rằng bác và Thư tiên sinh nghĩ gì, muốn làm gì, anh ấy không hề biết hay
Mặc dù hiểu rõ Thư phu nhân chỉ giả vờ không hiểu, Bạch Tiểu Thuần cũng không thể không đáp trả. Đến giây phút này, cô đột nhiên cảm thấy Thư Hạo Nhiên thực ra rất đáng thương, một người đàn ông kiêu ngạo như anh ấy, tương lai trước mắt xán lạn như vậy, nhưng thực tế lại không thể tự quyết định được cuộc đời mình.
Thư phu nhân cười nhạt.
“Biết rõ như vậy rồi thì làm sao? Hạo Nhiên là con trai chúng tôi, đương nhiên phải hiểu chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó. Quay lại vấn đề chính, nếu cô không nói ra, có phải Adam cũng không hề cảm thấy bị xúc phạm, đúng không?”
Cái gì gọi là nếu không nói ra thì không biết?
Căn phòng trở nên im lặng lạ lùng, Thư phu nhân điềm tĩnh nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, cử chỉ lạnh nhạt dường như không thể lại gần.
Biết rõ mình không phải là đối thủ của người phụ nữ đối diện, Bạch Tiểu Thuần bỗng nghĩ đến chuyện Tiết Vịnh Vi đã từng nhắc tới, cô quyết định chấm dứt, không muốn có bất cứ dây dưa, vướng mắc nào nữa.
“Thư phu nhân, bác và Thư tiên sinh đã an bài sẵn cho Hạo Nhiên một kế hoạch hoàn hảo, sự xuất hiện của cháu chỉ là một phát sinh ngoài ý muốn, nhưng bây giờ phát sinh ngoài ý muốn ấy không còn nữa, bác còn điều gì chưa thể yên tâm hay sao?”
“Những việc ngoài ý muốn một khi đã phát sinh chắc chắn sẽ kéo theo một loạt sự việc khác. Bạch tiểu thư, đầu tiên là Thư Hạo Nhiên, tương lai của hai nhà họ Thư – Thừa chúng tôi, rồi hết lần này đến lần khác, trước là dự án tàu điện ngầm, lần này lại là dự án CBD, không phải tôi nhiều lời, nhưng chắc cô thừa hiểu tầm quan trọng của những việc đó. Chồng tôi quen biết rất rộng, vừa rồi tôi cũng có nói qua với cô, tôi cũng là người gốc Bắc Kinh, nhà bên ngoại hiện nay đều ở Bắc Kinh, vì vậy cũng có chút quen thân với Viện Thiết kế số 3 Bắc Kinh. Cô nói với cô ta giải quyết đứa bé trong bụng đi, đừng có không ngừng làm phiền Hạo Nhiên nữa. Tôi đảm bảo sau này Jarry nhất định không phải là đối thủ của các cô
“Đứa bé?”
“Đừng nói với tôi là cô không hề biết chuyện gì.” Thư phu nhân vừa nói vừa chầm chậm đưa tách trà lên miệng, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Cháu thật sự không biết gì hết.”
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Bạch Tiểu Thuần vô cùng hoang mang, toàn thân tê tái như có luồng điện cao áp chạy qua.
“Cô thật là con người kỳ lạ. Bảo cô là người ngu ngốc cũng không phải, mồm miệng cô cũng lưu loát lắm. Còn bảo cô thông minh ư, cô đơn giản đến không còn gì để nói. Bạch Tiểu Điệp không phải là em họ cô sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Tiểu Thuần hồn vía như bay lên mây, mặt cắt không còn giọt máu. “Không thể nào! Không thể có chuyện như thế được! Tiểu Điệp làm phiền Hạo Nhiên ư?”
“Từ “làm phiền” trong hoàn cảnh này là quá nhẹ nhàng.” Thư phu nhân lãnh đạm. “Cô ta là cái đuôi phiền toái không có chút thể diện.”
“Không! Tiểu Điệp không thể như vậy…”
Ánh mắt thất thần, người Bạch Tiểu Thuần mềm nhũn, không còn chút sức lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.