Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Chương 21 Phần 1


Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 21 Phần 1

Chương 11: Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi
Tiết Vịnh Vi đã chết.
Trong bồn tắm tại căn penthouse* thuộc khách sạn nổi tiếng lừng lẫy Hoa Hân xuất hiện một thi thể chết vì rạch cổ tay, máu loang lổ khắp căn phòng.
* Penthouse là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, người ta còn gọi là căn hộ thông tầng.
Bạch Tiểu Thuần đang trong phòng làm việc dịch bản quy phạm kỹ thuật đấu thầu Du Thành thì Bạch Tiểu Điệp gửi tin nhắn báo cho cô biết tin tức này, còn nói tòa báo của họ khi nhận được tin đã nhanh chóng qua đó khai thác nguồn tin để chuẩn bị công bố trên trang nhất, kết quả là lãnh đạo đã kịp thời gọi điện, ra lệnh dừng việc này lại và nói rằng cấp trên có chỉ thị cần phải giữ kín chuyện này, nếu phát hiện ra ai tiết lộ tin tức sẽ nghiêm khắc xử lý. Còn vị cấp trên nào đã đưa ra chỉ thị thì lãnh đạo không nói chi tiết mà có vẻ rất bí ẩn.
Chiếc bút trong tay rơi xuống đất. Cô không thể kìm nén cảm xúc, hình ảnh cô gái tươi tắn ngày hôm đó ùa về, đột nhiên khóe mắt cay cay.
Chẳng lẽ từ đây nụ cười rạng rỡ, cao ngạo ấy sẽ vĩnh viễn tan biến hay sao?
Tính đến nay đã gần ba tháng kể từ khi rời khỏi Hà Viên, họ vốn dĩ không phải bạn bè, tất nhiên sẽ không gặp lại nhau nữa. Còn với Thư Hạo Nhiên, có lẽ cú đấm của Adam đã phá vỡ hoàn toàn niềm tin và lòng kiên nhẫn của anh, anh không còn ân cần như trước, thỉnh thoảng gặp mặt cũng chỉ để bàn bạc chuyện công việc nhạt nhẽo.
Lại là một ngày đầy sức sống, còn mấy tháng nữa mới đến mùa thu nhưng đã có biết bao chuyện buồn xảy ra.
Cuối tháng Sáu, một cơn bão tài chính bất ngờ bùng nổ khắp toàn cầu. Trong một đêm, thị trường cổ phiếu giảm mạnh, rất nhiều công ty phá sản. Thời gian ảnh hưởng đến các nước đang phát triển ở châu Á muộn hơn, nhưng việc may mắn thoát khỏi thảm họa là điều không thể xảy ra.
Mặc dù có người cho rằng Trung Quốc là khu vực an toàn nhất trong cơn bão tài chính này nhưng đã có rất nhiều công xưởng phải đóng cửa, nạn thất nghiệp tràn lan. Ở ga xe lửa, người ta ngồi la liệt, chẳng khác gì cảnh tượng những ngày giáp Tết. Họ là những người làm thuê trên thành phố bỗng chốc thất nghiệp, buộc phải trở về quê hương.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy vô cùng lạc quan vì từ trước đến nay cô chỉ mong muốn một cuộc sống bình thường.
Good là tập đoàn xuyên quốc gia của Mỹ, cũng chịu tác động tương đối lớn, việc ký kết hợp đồng mua hàng với số lượng lớn trong nước bị chậm trễ, những công xưởng trong ba khu vực đều chất đống hàng tồn kho, việc tích trữ hàng hóa nhất định sẽ gây khó khăn cho việc quay vòng vốn, nhân viên ai ai cũng lo lắng vì phải đối mặt với cuộc thử thách vô cùng khó khăn. So với việc đối thủ cạnh tranh hàng đầu là Jarry lần lượt đóng cửa hai công xưởng tại Châu Á thì tình hình bên Good vẫn còn cố gắng duy trì được, tổng giám đốc bên Mỹ đích thân viết thư thông báo cho các công ty con trên toàn thế giới, hy vọng toàn thể nhân viên trong công ty đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn này.
Trong gia đoạn khó khăn này, chỉ có chính sách hướng dẫn chỉ đạo của chính phủ mới có thể khiến công ty không bị sụp đổ. Dự án Du Thành CBD nằm trong diện quy hoạch lâu năm của chính phủ, đã được quyết định thực hiện vào năm nay, tuy chịu tác động của cuộc khủng hoảng tài chính nhưng vẫn đang phát triển.
Ước tính tám nghìn vạn quả là một hợp đồng không nhỏ, cho dù không xảy ra cơn bão tài chính thì cũng là một thử thách lớn cho các
Môi trường kinh tế suy thoái, nguy cơ sụp đổ càng cao, tất cả đều hy vọng chiếc bánh lớn này có thể cứu giúp thị trường năm nay, vượt qua được thời kỳ khó khăn này, nền kinh tế sẽ phục hồi. Vì vậy, dưới sự chỉ đạo của tổng bộ bên Mỹ và Adam, cả công ty tại thành phố G hết sức cố gắng, khẳng định sẽ ký kết được hợp đồng.
Ai ngờ lúc này lại nghe được Tiết Vịnh Vi tự sát, Bạch Tiểu Thuần nằm bò ra bàn, dụi dụi cặp mắt đã lờ đờ rồi gửi tin nhắn cho Bạch Tiểu Điệp “Cô ấy tự sát thật sao?”
Cô quen biết rất nhiều người nhưng Tiết Vịnh Vi là người duy nhất có khí chất vô cùng mạnh mẽ, một cô gái nỗ lực hết mình vì tình yêu như vậy sao có thể lựa chọn cắt mạch máu tự sát?
Chẳng lẽ triết lý càng kiên cường càng dễ gục ngã là đúng sao?
Có lẽ Bạch Tiểu Điệp đang bận nên chưa thể trả lời tin nhắn. Sau khi tăng ca, Bạch Tiểu Thuần gọi điện cho Tiểu Điệp, bảo tối nay qua nhà cô ăn cơm rồi ngủ lại.
Sáu giờ tại ga tàu điện ngầm, dòng người đông đúc ùa ra.
Ánh hoàng hôn sưởi ấm trái đất, hướng mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng hiện lên bức tranh về cuộc sống muôn màu tươi đẹp, uyển chuyển và rực rỡ.
Nếu Tiết Vịnh Vi còn sống, nhất định cô ấy sẽ không bỏ lỡ giây phút tuyệt đẹp này nhưng đáng tiếc, Tiết Vịnh Vi không bao giờ còn xuất hiện nữa.
“Sao chị không che ô? Nắng ở đây độc lắm, cẩn thận kẻo sạm da đấy.”
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì giọng nói trách móc dễ thương quen thuộc đã xóa tan không khí nóng rực và ồn ã. Chiếc ô được tô điểm bởi những bông hoa trắng tinh khiết buông xuống như tuyết rơi, che ánh nắng chói chang của mặt trời
Bạch Tiểu Điệp một tay xách túi, một tay cầm ô đi tới, hai cánh tay và đôi chân mượt mà, nhỏ nhắn, kết hợp với chiếc váy liền thân màu xanh nhạt khiến cô lại càng nổi bật, làn da trắng nõn nà, phong cách mới mẻ trông thật quyến rũ.

Mới hơn nửa tháng không gặp mà Bạch Tiểu Điệp đã xuất hiện với vẻ đẹp làm lay động lòng người.
“Chị nghĩ tới Tiết Vịnh Vi.” Bạch Tiểu Thuần nói, giúp em gái vuốt lọn tóc đen. “Em muốn đi ăn ở đâu?”
“Chị muốn đi ăn ở đâu? Hôm nay em mời.” Thấy sắc mặt chị gái phờ phạc nên Bạch Tiểu Điệp muốn làm chị vui.
“Chị không muốn ăn, hay cứ đến quán gần đây ăn tạm chút gì đó nhé?”
“Vâng!”
Đi về phía bên phải khoảng mười phút là tới quán ăn mà trước đây cô đã vào vài lần. Hôm nay chỉ có vài chiếc xe đỗ trước cửa quán, vắng vẻ, im ắng. Cơn bão tài chính đã ảnh hưởng đến cả những công việc nhỏ nhặt thường ngày.
Bạch Tiểu Thuần chọn đại vài món trong thực đơn, vừa lau bát đũa vừa sốt ruột nói: “Kể chi tiết chuyện của Tiết Vịnh Vi đi, hãy nói tất cả những gì em biết cho chị nghe.”
Bạch Tiểu Điệp gắp một miếng nộm tảo, chau cặp lông mày lá liễu, nói: “Chị quan tâm đến việc đó như vậy sao? Chị và cô ấy chẳng phải là bạn bè thân thiết gì, chỉ gặp nhau vài lần, hơn nữa mối quan hệ giữa cô ấy và anh Hạo Nhiên rất mờ ám, trong lòng chị chắc chắn hiểu rõ mà.”
“Bọn chị…cũng gọi là quen biết nhau, tự nhiên cô ấy tự sát, chị thấy rất bất ngờ.”
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, do dự bịa đặt một lý do chính đáng rồi đưa mắt nhìn xuống khăn trải bàn mà không dám với ánh mắt tra khảo của cô em gái.
Vài tháng sau khi từ Hà Viên trở về, cô chưa từng kể cho Bạch Tiểu Điệp nghe về câu chuyện giữa cô với Tiết Vịnh Vi buổi tối hôm đó, đương nhiên cả chuyện Adam gây lộn, Thư Hạo Nhiên nói những lời làm tổn thương người khác. Không phải là cô cố tình che giấu mà chỉ cảm thấy bây giờ giữa cô và Thư Hạo Nhiên không còn gì nữa, có nói ra cũng chẳng giải quyết được gì. Chuyện Tiết Vịnh Vi là bí mật không thể tùy tiện kể cho ai khi chưa có sự đồng ý của cô ấy, hơn nữa, cô không muốn nhắc đến tình cảnh nghiệt ngã của Thư Hạo Nhiên, thà để trái tim mình chôn chặt trong trái tim người con trai đầy sức sống và luôn nghĩ về những điều tốt đẹp trước đây.
Bạch Tiểu Điệp iếng nộm tảo bẹ cay sè vào miệng, ăn một cách thích thú mà không hề biết sắc mặt của chị gái có chút thay đổi, sau khi uống hai ngụm nước lạnh thì cô kể hết toàn bộ sự việc. Người đầu tiên phát hiện ra thi thể là nhân viên phục vụ phòng của khách sạn Hoa Hân, khi được biết có vụ tự sát ở căn penthouse, cả khách sạn nhốn nháo. Giám đốc trực ban lập tức báo cảnh sát và trùng hợp là trong số những nhân viên phục vụ phòng có một người là thím của một phóng viên tòa soạn Bạch Tiểu Điệp đang làm, người này đã lén lút gửi tin cho cháu mình.
Phóng viên lập tức báo cáo lên cấp trên, yêu cầu đến hiện trường làm rõ sự việc, do cách hiện trường không xa nên họ đã đến trước cảnh sát, lợi dụng mối quan hệ để điều tra vị khách tên là Tiết Vịnh Vi. Các phóng viên chưa kịp thăm dò được nhiều thông tin thì lực lượng hùng hậu phía cảnh sát vội vàng kéo đến, rõ ràng là phía cảnh sát quan tâm đến vụ án này nhiều hơn những vụ án giết người bình thường. Đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, người phát ngôn phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích chi tiết nào, chỉ cho biết thông qua kiểm chứng pháp y, xác định nạn nhân chết do tự sát. Vị phóng viên này đã đưa ra hàng loạt các nghi vấn để tòa soạn thảo luận, mọi người đều cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
Phóng viên nghĩ đầu tiên sẽ đăng tin này và dự định bắt tay vào làm báo cáo về việc đi sâu truy tìm dấu vết nhưng cấp trên trực tiếp chỉ thị dừng vụ việc lại, còn ngầm ám chỉ mọi người tốt nhất không được có những hành động nào sau lưng, nếu không, một khi xảy ra vấn đề gì, nhất định ông sẽ không đứng ra bảo lãnh. Lãnh đạo vừa rời khỏi thì các trưởng phòng bộ phận đều đóng cửa, dặn dò rất nghiêm túc, còn có vẻ rất thần bí. Bạch Tiểu Điệp nghe thấy đồng nghiệp của mình nhắc đến Tiết Vịnh Vi thì thăm dò tin tức và xác địnhđó chính là cô gái đã gặp ở quán ăn phía Tây, cô liền gửi tin nhắn nói cho Bạch Tiểu Thuần biết, còn những việc như tại sao cô tự sát, có để lại di chúc hay không thì cô hoàn toàn không rõ.
Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ nghĩ Tiết Vịnh Vi lại có hành động tự sát để trốn tránh cảm giác sợ sệt như vậy. Cả bữa, Bạch Tiểu Thuần ngồi ăn một cách thơ thẩn.
Ngay cả khi ảnh khỏa thân của mình tràn lan trên mạng, cô vẫn kiên cường để đứng vững, mọi ân oán đến bây giờ đã dần được hóa giải, tại sao cô lại đánh mất dũng cảm trong cuộc sống như vậy?
Về tới nhà, Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi ngồi xuống sofa, điều hòa phả hơi lạnh khiến cô nổi hết da gà, bỗng giật mình, mi mắt giật liên hồi. Định giơ tay xoa lồng ngực đang đập mạnh thì trong phòng ngủ bỗng phát ra tiếng nhạc quen thuộc.
Áp tai lắng nghe, đúng là bài La Vie En Rose của Lisa Ono.
Cô đứng dậy, đến trước cửa phòng ngủ, chiếc Nokia màu trắng đặt dưới đèn ngủ nhấp nháy.
“Tiểu Điệp, có điện thoại này.”
Bạch Tiểu Thuần hướng về phía phòng tắm gọi, có lẽ do chưa chấp nhận sự thật là Tiết Vịnh Vi đã chết, cô cảm thấy trong ngực rất khó chịu, có gì đó bất ổn nhưng lại không dám nghĩ nhiều, cũng giống như ban nãy.
“Vâng!” Tiếng nước chảy ào ào đã tắt, Bạch Tiểu Điệp từ trong phòng tắm nói vọng ra. “Chắc là đồng nghiệp của em hỏi về chuyện bản thảo đấy, chị chuẩn bị tắm đi, em ra đây.”
Trong chốc lát, Bạch Tiểu Điệp bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc váy ngủ hai dây, đi vội đến chỗ đèn ngủ đầu giường.
Điện thoại đã tắt, hình như Tiểu Điệp có vẻ rất l
Bản thảo không nộp đúng hạn hay có sai sót gì, sao cô lại lo lắng như vậy?

Có lẽ quy định về thời gian làm việc trong tòa soạn không rõ ràng, nhưng đã mười hai giờ mười lăm phút rồi mà vẫn hỏi về công việc thì hơi quá đáng.
“Có thể…” Bạch Tiểu Điệp ôm điện thoại trước ngực, hai má lấm tấm nước của cô hồng như quả đào chín. “Là do em quên chưa sửa chỗ sai, em lên tầng thượng gọi điện đã.”
“Ừ, nếu không được thì sáu giờ sáng mai chúng ta dậy, em bắt tuyến xe sớm nhất đến tòa soạn cũng được.”
Ôm quần áo bước vào phòng tắm nóng hầm hập, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy từ lúc cô em gái ăn cơm xong trở về nhà có gì đó hơi khác lạ.
Cô tắm xong, ra thấy em gái đang thay chiếc áo thun và quần short rồi nhét tất cả đồ đạc vào ba lô. Bạch Tiểu Điệp nghe thấy tiếng động nhưng vẫn cúi đầu xếp đồ, nói: “Hôm nay em không ngủ ở đây đâu, em phải về nhà.”
“Sao gấp vậy, để ngày mai không được sao?”
“Không được.” Bạch Tiểu Điệp trả lời dứt khoát rồi xách ba lô đi ra cửa. “Em đi đây, chị khóa cửa vào nhé. Chị yên tâm đi, em sẽ chú ý cẩn thận.”
Đôi chân thon dài, trắng trẻo, trong ánh đèn lờ mờ có sức mê hoặc không thể diễn tả bằng lời. Nhìn bóng dáng cao gầy xa dần, Bạch Tiểu Thuần rút chiết khăn cuốn trên đầu xuống, nói với theo:
“Tiểu Điệp à, khi nào xong việc, chúng ta sắp xếp thời gian trò chuyện nhé!”
Bạch Tiểu Điệp quay đầu lại, mái tóc đen bóng còn đang ướt dính trên chiếc cổ trắng ngần đến ma mị như vừa từ dưới đáy biển xuất hiện trên mặt nước, nở nụ c
“Vâng, em cũng cảm thấy rất lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện. Chị ngủ sớm đi nhé, chúc chị ngủ ngon!”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thổi nhẹ của máy điều hòa, Bạch Tiểu Thuần mím môi, nhìn mãi về phía cánh cửa đang khép kín. Thực ra cô không lo lắng lắm về sự an toàn của em gái bởi từ nhỏ Bạch Tiểu Điệp đã rất biết cách bảo vệ, chăm sóc bản thân, điều mà cô quan tâm hơn chính là nỗi lo khó hiểu mà bản thân cô không biết diễn tả thế nào, trực giác mách bảo cô rằng Tiểu Điệp, người thân thiết với cô hơn cả chị em ruột cũng cố ý che giấu cô chuyện gì đó, rốt cuộc là ngại không muốn nhắc tới hay là không thể nhắc tới?
Nhưng cô hy vọng mình đã nghĩ quá nhiều.
Bạch Tiểu Thuần sững người, sau đó lại đi vào phòng tắm.
Trong khi lau mái tóc còn ướt đẫm, cô lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Chuyện Tiết Vịnh Vi tự sát chết có nên nói cho Adam biết không?
Số lần họ gặp nhau không nhiều nhưng trong lòng họ đều coi đối phương là bạn.
Hiện tại, công ty đang phải đối mặt với tình hình vô cùng khó khăn, nếu như báo cho anh, liệu có làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, khiến anh không thể yên tâm làm việc?
Cô trằn trọc cả đêm.
Khi ánh bình minh nhô lên từ phía chân trời, Bạch Tiểu Thuần tỉnh giấc sau một đêm chập chờn. Cô quyết định tạm thời không báo cho Adam biết chuyện của Tiết Vịnh Vi, tốt nhất là khi nào anh đến thành phố G thì hãy nói.
Sự thật phũ phàng này nên gặp nhau, nói chuyện trực tiếp là tốt nhất, ít ra, nếu anh thật sự đau lòng thì cô cũng nhìn thấy, cảm thấy và có lẽ sẽ không phải an ủi, chỉ cần ngồi im lặng bên anh là được rồi. Bạch Tiểu Thuần đẩy cánh cửa trên sân thượng, cả thành phố chưa hoàn toàn tỉnh giấc trở nên dịu dàng hơn nhiều so với hình ảnh bận rộn thường ngày. Ánh sáng nhẹ vào buổi sáng sớm mềm mại như chiếc khăn lụa, lướt trên đôi má có cảm giác trong lành và mát mẻ, cô ngắm nhìn bầu trời đang dần sáng lên, đột nhiên nhớ tới hương bạc hà thơm mát, dễ chịu ấy.
Mùi hương ấy là mùi vị thuộc về một người đàn ông.
Bốn ngày sau, Adam nhận lời mời của Lương Hán Sinh đến thành phố G.
Với tư cách là tổng thầu công trình, trong buổi đấu thầu đầu tiên, về cơ bản, Lương Hán Sinh chỉ đi xem xét qua thị trường.
Chẳng qua bên Du Thành CBD đã đưa ra văn bản chi tiết về việc quy định tất cả cuộc gọi thầu phải được tiến hành hai lần, do đó đã nhận được báo giá và điều kiện tốt hơn.

Chỉ gặp nhau vài lần mà Lương Hán Sinh đã có ấn tượng rất tốt về Adam, vì vậy mà anh đã từng ám chỉ rằng, chỉ cần anh giành được gói thầu này, nhất định sẽ là công ty đầu tiên ký kết hợp đồng mua bán với Good.
Kết thúc vòng đấu thầu đầu tiên, những chủ thầu nào có ý định cạnh tranh sẽ được xem những bản thiết kế chi tiết.
Với cùng một loại thiết bị, việc thiết kế sẽ dựa vào kích thước thiết kế của đối thủ là Jarry để thiết kế bản vẽ, đối với những người có ý định liên kết với nhau như Lương Hán Sinh và Good thì đây quả là một sự đả kích ngoài ý muốn. Thiết bị mà Jerry cung cấp trên thị trường luôn rẻ hơn Good, nếu Lương Hán Sinh khăng khăng muốn hợp tác với Good thì giá trị của dự án sẽ tăng cao, hơn nữa sẽ không phù hợp với phương án thiết kế ban đầu, trường hợp này trong bất cứ vòng đấu thầu công trình nào cũng gây ra tổn thất. Vì vậy, Lương Hán Sinh vô cùng lo lắng, ông vừa không muốn thất tín với Adam vừa không muốn mất thầu vì Good, đành phải bỏ thời gian để gặp mặt, cùng nhau bàn bạc chiến lược.
Bốn giờ chiều, Adam kết thúc cuộc gặp mặt với Lương Hán Sinh
Hai người bàn bạc rất lâu. Lương Hán Sinh nhẹ nhàng nói, hai vòng đấu thầu sẽ được tiến hành sau dịp Quốc khánh, Good nhất định phải nắm bắt thời gian nghĩ biện pháp trên phương diện viện thiết kế, cho dù có thay đổi trong bản vẽ thiết kế thì tốt nhất đừng để người khác phát hiện ra đó là những thiết bị của Jarry. Về vấn đề kinh doanh, nếu như Good không làm được thì ông cảm thấy rất áy náy, trong môi trường kinh tế khó khăn hiện nay, Lương thị tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội nhận thầu cả công trình chỉ vì một nhà cung cấp. Ông còn cho biết, hiện nay người phụ trách quản lý tiêu thụ sản phẩm phía Jarry đã nhờ người đỡ lời, chỉ cần Lương thị thay đổi chủ ý thì nhất định cả hai bên sẽ giành được chiến thắng.
Lương thị là một công ty niêm yết uy tín và nổi tiếng. Được hợp tác với Lương thị là niềm mơ ước của rất nhiều công ty. Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa Good và Lương thị, cũng là cơ hội mà Adam khó có thể giành được, không thể ngờ lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Mặt trời tỏa nắng, sóng vỗ cuồn cuộn.
Dưới thời tiết nóng như lửa, Adam ăn mặc vẫn rất chỉnh tề. Anh vừa chầm chậm kể tóm tắt sự việc vừa nhâm nhi một cốc cà phê, không hề biểu lộ vẻ hoang mang, lo sợ như trong tưởng tượng của Bạch Tiều Thuần.
Anh lúc nào cũng bình tĩnh như vậy cho dù tình hình thực sự không được lạc quan.
“Anh cũng biết đấy, bên thiết kế chủ yếu của dự án này là Viện Thiết kế số 3 Bắc Kinh, viện thiết kế này mời Thư Kiến và Hứa Thành Công cùng nhau chỉ đạo, cho nên…” Chuyện náo động ở Hà Viên vẫn chưa lắng xuống, sếp Lý thận trọng liếc nhìn vẻ mặt của Tổng giám đốc, đắn đo nói: “Mặc dù về sau tôi cũng cố gắng thử liên hệ với Thư Kiến thông qua các mối quan hệ khác nhưng đáng tiếc lần nào cũng không gặp được ông ấy. Tôi đang nghĩ rằng, chẳng lẽ ông ấy vẫn còn giận dữ vì chuyện lần trước. Hứa Thành Công và tôi cũng có mối quan hệ bạn bè, bản thân ông ấy cũng rất thích sản phẩm của chúng ta, chẳng qua là… Nếu không, chúng ta lại tìm cơ hội khác để gặp Thư Kiến xem sao.”
“Ông đã nhiều lần yêu cầu gặp mặt như vậy rồi mà ông ta vẫn không đồng ý, lần này tiếp tục đi gặp thì e rằng tỷ lệ thành công rất thấp.”
Cô mới dịch một nửa, Adam đã trả lời như vậy.
Sếp Lý và cô đứng ngây ra, sếp Lý có lẽ cho rằng anh đã có dự định riêng cho vấn đề này, Bạch Tiểu Thuần thì lại nghĩ anh ngày càng vững tiếng Trung hơn.
“Ý của anh là…”
Mặc dù tuổi đời của sếp Lý gần gấp đôi tuổi Adam, nhưng ông chưa từng một lần đoán nổi tâm trạng của anh, cũng giống với việc hai cha con Thư Kiến xưa nay không thể đắc tội, mà lại xảy ra chuyện Adam và Thư Hạo Nhiên đánh nhau. Qua sự việc đó, Thư Kiến vẫn còn thích Good mới là lạ. Về dự án CBD Du Thành, từ lâu ông đã tạo mối quan hệ tốt đẹp với Hứa Thành Công, bây giờ bản thiết kế lại phải căn cứ vào kích thước của phía Jarry, không khó để đoán ai đang ngầm giở trò.
Tất cả những điều sếp Lý nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần đều có thể đoán ra.
Cô thậm chí còn đoán sếp Lý nhất định sẽ suy nghĩ về hành vi của Adam tối hôm đó, chẳng qua Adam là cấp trên nên không tiện chỉ trích, phê bình trước cuộc họp.
Cô là người hiểu rõ tại sao anh lại ra tay, vậy thì nên cho rằng anh không hề quan tâm đến tình hình công ty, hay cho rằng anh thực ra không hề có lỗi?
Ánh mặt trời sáng chói chiếu qua khung cửa sổ, cô liếc nhìn anh nho nhã nhấp từng ngụm cà phê, ánh nắng chan hòa đậu trên vai anh.
Có lẽ do quá chói mắt, trong phút chốc cô đã bị anh làm cho chóng mặt.
Adam nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống, khẽ nheo mắt.
Nhìn ngang, hàng mi cong cong màu vàng nhạt của anh giống như chiếc ô, che phủ cả mí mắt.
Anh đang trầm tư suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định trọng đại.
Bạch Tiểu Thuần đang mải nghĩ, bỗng giật bắn người.
Bắt đầu từ khi nào mà mình lại hiểu cả những cử chỉ và thần thái của anh thế này?
Cô nhớ mang máng cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc hồi còn học đại học, trong đó đã viết, nếu như bạn yêu một người thì ánh mắt sẽ trở thành thước đo và kính hiển vi tốt nhất, chiếc áo sơ mi của anh cỡ số mấy, giày da của anh cỡ bao nhiêu, anh buồn hay vui, bực tức hay giận dữ, lòng độ lượng mở rộng đến nỗi dường như từ trước đến nay, bạn hiểu rõ mọi thứ thuộc về anh mà không cần phải hỏi. Tại sao lại như vậy? Đáp án rất đơn giản, là bởi bạn quan tâm tới anh ấy, trong khi đó, việc khó khăn nhất trên đời chính là một người quan tâm tới người khác mà không cần điều kiện.
Bởi vì quan tâm…
Trong đầu cô cứ hiện lên những từ đó, cô cảm thấy mặt mình đỏ ửng như có luồng nhiệt từ bên ngoài chạy vào.
Thời gian trôi qua rất lâu, sếp Lý nhắc lại lần nữa.

Adam cuối cùng cũng ngước mắt, hai bàn tay đan chéo, đặt ở mép bàn, chầm chậm nói: “Theo tôi được biết, mối quan hệ bạn bè giữa Hứa Thành Công và Thư Kiến không được tốt như người ngoài nhận xét.”
“Như thế nghĩa là sao?” Lần này sếp Lý đã hoàn toàn hiểu ra, ông kinh ngạc hỏi lại.
“Có thể gọi thêm giúp tôi một cốc cà phê được không Sherry? Cám ơn.”
Anh quay đầu lại, cặp mắt xanh long lanh trong suốt, giống như bầu trời trong sáng và thuần khiết, khiến người ta có cảm giác chỉ muốn giơ tay để chạm vào. Anh nhắc cô không cho đường và ột ít sữa vào cà phBạch Tiểu Thuần gật đầu đứng dậy, trong đầu hiện lên dấu hỏi chấm to tướng.
Rõ ràng có thể gọi nhân viên phục vụ mang đến, tại sao phải bảo mình đi?
Càng đến gần quầy bán hàng, hương vị của mùi cà phê xay càng đậm đà.
Cô nghi ngờ nhìn trộm về phía bàn họ đang ngồi, vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của sếp Lý, không thể nhận ra sắc mặt của họ như thế nào. Vài phút trôi qua, một cốc cà phê hương vị đậm đà đã được pha xong, cô bê về bàn, thấy sếp Lý đang vùi đầu hút thuốc. Adam không có thói quen hút thuốc, vì vậy sếp Lý luôn chú ý điều này, khi có Adam bên cạnh, ông tuyệt nhiên không hút trước mặt anh, lúc nào thèm lắm mới ra ngoài làm một điếu, sao hôm nay đột nhiên ông lại sơ ý như vậy? Cô thấy sếp Lý luôn nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ việc liên tục hút và nhả khói ra, dường như không có bất kỳ hành động nào khác. Khi điếu thuốc cháy đến kẽ tay, sếp Lý mới hoàn hồn, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó trịnh trọng nói: “Có thể thử xem sao, chẳng qua là…”
“Bất kỳ quyết định nào cũng có những rủi ro nhất định, dựa vào tình hình hiện nay chỉ có thể làm như vậy.” Adam dường như đã đoán được ông muốn nói gì, trả lời một cách kiên quyết.
“Bạch Tiểu Thuần và Thư Hạo Nhiên là bạn học…”
“No!”
Chưa kịp lo sợ thì anh đã dứt khoát đưa ra lời phủ nhận.
Sếp Lý thở dài, rời khỏi bàn.
Vì Adam vừa xuống sân bay đã nói tối nay phải tiếp một vị khách quan trọng, muốn Bạch Tiểu Thuần đi theo phiên dịch, không có cách nào từ chối nên cô đành phải tiếp tục ở lại.
Vậy mà khi sếp Lý đứng dậy, ông ném cho cô một cái nhìn đầy hàm ý, cho dù là người không nhạy bén thì cũng dễ dàng phát hiện ra. Trước khi đi, ông lấy một bức chuyển phát nhanh vẫn còn nguyên tem từ công ty Thuận Phong đặt trên bàn, nói Quách Hà đã ký và nhận vào sáng nay, vì chị ấy không kịp đến phòng làm việc nên ông mang tới đây. Liếc thấy trên biên lai vẫn còn để trống dòng người gửi và địa chỉ, Bạch Tiểu Thuần đoán đó là hóa đơn của tổng công ty gửi,  cô chẳng nghĩ gì, nhét tất cả vào túi xách.
Từ ngữ ngắn gọn, ý nghĩa đầy đủ được thể hiện rõ trong bức thư, nói trước sáu giờ nhất định phải xử lý hết số bưu kiện lớn đã nhận được trong thời gian gần đây, Adam cảm thấy vô cùng áy náy, anh lập tức nói xin lỗi và mở iPad.
Bạch Tiểu Thuần đã quen phải chờ đợi, cô chẳng thấy có vấn đề gì, sau khi nghịch điện thoại, cô bắt đầu nằm bò trên bàn, nhìn mọi người đi qua đi lại bên ngoài.
Trời mùa hè nóng nực, vạt váy tung bay. Những lớp bụi trên đường bay mù mịt trong ánh nắng chiều, một tiệm bán hoa nơi góc phố bày rất nhiều loại hoa, nào thì hoa hồng đỏ, bách hợp trắng, mãn thiên tinh, uất kim hương. Chúng nằm xen kẽ, thi nhau đua nở rực rỡ. Quán cà phê vắng vẻ, trầm mặc khiến thời gian ở đây dường như trôi chậm lại, nhịp sống hối hả và dòng xe vội vã đều thuộc về một khoảng thời gian và không gian khác.
Lén nhìn chàng trai đang chăm chú làm việc, lúc này, giữ im lặng là cách tốt nhất.
Bất giác khóe mắt cong lên, tạo thành những tia sáng của niềm vui mãn nguyện mà lâu rồi cô chưa thấy, vì không ngủ trưa nên đầu óc mơ màng buồn ngủ, cô không để tâm mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhưng thật sự cô thấy rất thư thái, thoải mái.
Lúc mở mắt ra, Adam đã tắt iPad lại từ lúc nào, một tay chống cằm , lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần giống như bị ai đó giội một gáo nước lạnh lên đầu, tỉnh táo trở lại, môi run run, cuống cuồng cầm điện thoại lên x
“Mấy giờ rồi? Xin lỗi có phải tôi đã làm lỡ cuộc hẹn của anh không? Không biết tại sao tôi lại ngủ thiếp đi được, anh… tại sao không gọi tôi dậy?”
“Không sao.” Adam mỉm cười, nhìn đôi má ửng hồng trước mặt. “Cuộc hẹn hôm nay tôi sẽ không đến muộn đâu.”
“Nhưng đã sáu rưỡi rồi.” Cô áy náy chỉ tay vào điện thoại.
“Ok! Sherry, nhưng trước khi đi, tôi muốn xác nhận một việc trước, tối nay đúng là em không bận việc gì, không hẹn với ai thật chứ?”
“Đương nhiên rồi! Bình thường sau khi tan ca, tôi rất rảnh, hơn nữa, anh cũng đã bảo tối nay ra ngoài cùng anh rồi, cho dù có việc thì tôi cũng có thể sắp xếp được.”
“Cám ơn em. Vậy chúng ta đi nhé!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.