Thực Vật Khế Ước Sư

Chương 5


Đọc truyện Thực Vật Khế Ước Sư – Chương 5


Đường Tiểu Trì vẫn còn là vị thanh niên, vóc người nhỏ gầy, đứng ở phía sau Kiều Tu rất dễ làm cho người khác không để ý.

Cậu thò đầu ra, nở nụ cười ngại ngùng, “Cảm ơn đã khích lệ.”
Ngũ Như Bách bừng tỉnh.

Y biết Kiều Tu là Khế Ước Sư nhưng không nghe nói hắn còn có thiên phú làm Đào Tạo Sư.

Y là bị mấy cây thực vật này che mắt mới nhất thời không chú ý đến.

Ngoại trừ Khế Ước Sư, Đào Tạo Sư cùng Tu Phục Sư ở thế giới Tinh Lịch cũng là nghề nghiệp được hoan nghênh.

Đào Tạo Sư có tỉ lệ trồng được thực vật khế ước cao, ngay cả thực vật phổ thông cũng có thể dễ dàng trồng ra được cực phẩm.

Tu Phục Sư có thể chữa trị cho thực vật khế ước bị thương hay sinh bệnh.

Mà hai loại nghề nghiệp này không cần phải có lực tương tác quá cao.

Cho nên sau khi kiểm tra lực tương tác với thực vật, nếu không có tư chất trở thành Thực Vật Khế Ước Sư, phần lớn đều được đưa đi học tập để trở thành Tu Phục Sư cùng Đào Tạo Sư.

Đáng tiếc người có thiên phú Tu Phục Sư cùng Đào Tạo Sư so với Khế Ước Sư càng thiếu.

Đào Tạo Sư còn tốt, tuy ít người nhưng lại nhiều hạt giống, chỉ cần có trồng nhiều một chút thì sẽ ra được thực vật khế ước mong muốn, còn Tu Phục Sư khan hiếm thì được mọi người truy phủng.

Mấy người Ngũ Như Bách thấy chủ nhân của chậu hoa cư nhiên là một thiếu niên trắng trẻo non nớt, nhất thời có chút kinh dị.

Tuệ Viễn đã tổ chức rất nhiều lần đại hội giám thưởng nhưng chưa từng thấy thực vật phổ thông nào xuất sắc như vậy.

Hơn nữa nhìn chủ nhân của nó không để ý chút nào dùng chậu plastic phổ thông cùng môi trường tiện nghi nhất để nuôi cấy, không những thế còn đem ba cây trồng cùng một chậu, liền có thể thấy được đây không phải là tiểu bạch đơn thuần không hiểu được giá trị của ba cây này mà là có rất nhiều thứ tốt hơn nên mới không để ý.

Người có thể bồi dưỡng ra được thực vật như vậy sao có thể là tiểu bạch được? Vì vậy trong tay nhất định còn có nhiều đồ tốt hơn.

Mấy người Ngũ Như Bách hầu như đã xác định được chủ nhân của chậu hoa này ít nhất cũng phải là Đào Tạo Sư trung cấp nhưng khi nhìn thấy gương mặt con nít của Đường Tiểu Trì mọi người lại không dám xác định.

Mấy người bạn cũ hai mặt nhìn nhau.

Một nhân viên nhỏ tuổi của Tuệ Viên chạy tới nói với Ngũ Như Bách: ” Các khách nhân đều đang thám thính xem chủ nhân của E số 52 là ai, hình như có chút kích động, tình huống không quá ổn định.”
Ngũ Như Bách vỗ ót, nghĩ nhiều như thế làm gì, phải nhân cơ hội mua được chậu hoa trước mới là trọng yếu.

Ngũ Như Bách mặt dày xưng huynh gọi đệ với Đường Tiểu Trì, ỷ vào quan hệ mà mua được hoa lan thủy tinh, hoa hồng xanh viền vàng cùng với tĩnh dạ cẩm.


Những người khác thấy chậu hoa bị đoạt đi, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời oán hận hừ một tiếng: “Lão đông tây.”
Đường Tiểu Trì cười thầm, Sư phụ cùng Lão tổ tông của phái Bát Quát cũng là như vậy.

Quan hệ rõ ràng rất tốt nhưng mọi việc lại luôn phân tranh cao thấp, sẻo miệng so với nhóm sưu điệt điệt càng ấu trĩ hơn.

Kiều Tu đột nhiên mở miệng nói: ” Tiểu Trì sau này có tính toán gì? Có muốn quay lại học viện không?”
Đường Tiểu Trì sững sờ.

Cậu từ khi mới đến thế giới Tinh Lịch này liền phải rời khỏi Đường gia.

Tuy rằng không có người che chở nhưng cũng đã chặt đứt được nhân quả.

Điều duy nhất làm cậu lo lắng chính là sư môn ở Thiên Diễn đại thế giới.

Tuy rằng đã từng an ủi bản thân nhất định sẽ có biện pháp trở về, thế nhưng lực lượng không gian quá mức thần bí khó lường.

Đường Tiểu Trì trong lòng đã rõ ràng cơ hội trở về là rất xa vời, cậu thậm chí còn không dám nghĩ đến.

Đường Tiểu Trì nhìn thực vật trong khu triển lãm tranh nhau khoe sắc.

Bất luận như thế nào, trước tiên là phải sống sót được ở thế giới Tinh Lịch này.

Nếu như một ngày nào đó tu luyện thành công có thể phá thoái hư không, cậu nhất định có thể gặp lại được mọi người.

“Không, ta dự định mở một cửa hàng thực vật.”
“Mở cửa hàng?”
Nghe được lời nói của Đường Tiểu Trì, mắt Ngũ Như Bách sáng lên.

Mở cửa hàng là rất tốt a.

Nhóm Đào Tạo Sư có bản lĩnh đều kiêu ngạo vô cùng, phần lớn đều phụ thuộc vào quý tộc, còn lại thì đều một lòng một dạ nghiên cứu muốn đề cao tỉ lệ trồng thành công ra được thực vật khế ước.

Còn những thực vật phổ thông xuất sắc ngoại trừ tuồn lưu ra mấy chậu từ hội đấu giá, còn lại là một ít Đào Tạo Sư cấp thấp hoặc là người giống y, yêu chuộng cây tự tay chăm sóc.

Thực vật mà Đào Tạo Sư trung cấp trồng ra có tiền cũng không mua được.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi nghe được Đường Tiểu Trì đối với thực vật phổ thông không có xem thấp.

Nếu như cậu có thể mở một cửa hàng thực vật, vậy thì y sau này không cần phải lo lắng rằng không nhìn thấy thực vật yêu thích.


“Ân, gọi là cửa hàng thực vật Bách Thảo đi.”
Đường Tiểu Trì không hề nghĩ tới, ở thế giới Tinh Lịch không phải ai cũng có thể mở được cửa hàng.

Thực vật khế ước có nhiều đặc tính khác nhau.

Có vài thực vật khế ước bởi vì biến dị nên giống với thực vật khế ước.

Không chỉ máy móc không phân rõ được toàn bộ mà Khế Ước Sư cũng thường nhầm lẫn.

Đại thúc hàng xóm của cậu chính là nhìn nhầm hoa ly đằng thành thực vật khế ước.

Cho nên nếu muốn mở một cửa hàng thực vật cần phải có tư cách cùng quá trình sát hạch nghiêm khắc làm cho người ta muốn tuyệt vọng.

Đường Tiểu Trì mặc dù là Khế Ước Sư dự bị, cũng có tư chất của Đào Tạo Sư cùng với Tu Phục Sư nhưng còn chưa tốt nghiệp bởi vì nguyên nhân thân thể mà bị học viện khai trừ.

Vì vậy cậu không có tư cách làm Khế Ước Sư, nếu muốn mở cửa hàng thực vật là rất khó.

Sau khi nghe Kiều Tu giảng giải xong, Đường Tiểu Trì mới biết còn có nhiều điều kiện như vậy.

Nhìn thiếu niên trắng nõn có gương mặt như bánh bao, cằm nhỏ vô lực đặt ở trên bàn, như là con thỏ rủ tai xuống vì bị đoạt mất cà rốt.

Kiều Tu đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

“Thật là khó a! Ta lúc nào mới có thể mở được cửa hàng a!”
Nếu như không thể mở được cửa hàng, cậu chỉ có thể đem thực vật bán cho cửa hàng khác, một thời gian dài bí mật của cậu sẽ bị phát hiện.

Tuy rằng không sợ nhưng sẽ rất phiền phức a.

“Kỳ thực cũng không phải là khó.”
Đường Tiểu Trì ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Kiều Tu.

“Ngày mai sẽ có người đem hợp đồng cửa hàng đến Lung Thúy trang viên.”
Ngoại trừ hoa năng nguyên, các loại hạt giống khác đã nảy mầm.

Tuy rằng Tiên Linh ngoài miệng một bộ dáng vẻ coi nhẹ nhưng mỗi ngày đều không quên đi xem sen đá, các thực vật khác cũng được hưởng lây, tuy rằng mọc không nhanh nhưng mà thời điểm sơ cấp đã có thể mơ hồ biểu đạt ý tứ của mình.

Mỗi lần thấy Đường Tiểu Trì đều đung đưa cành lá, làm nũng đòi linh khí
Hoa năng nguyên tuy rằng chưa có động tĩnh gì nhưng Đường Tiểu Trì có thể cảm nhận được sức sống của hạt giống đang từng ngày tăng trưởng, đến khi nảy mầm có vờn sóng linh khí Mộc hệ vờn quanh.


Ngoại trừ thực vật khế ước, thực vật phổ thông cũng bị linh khí ảnh hưởng làm mọc nhanh hơn.

Toàn bộ trang viên Lung Thúy trong mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi dáng vẻ.

Các thực vật quý hiếm được phân bố ở ven đường đi, dưới cây cổ thụ.

Đất trống phía trước đã biến thành biển hoa, nhìn hoa lệ đồ sộ, tùy tiện xem một cây cũng là trân phẩm khó gặp.

Trong ao nhỏ cũng mọc lên thực vật thủy sinh, các đài sen tỏa ra cao vút, tịnh đế song đầu* chỉ là bình thường, còn có kim liên màu vàng rực rỡ, dưới ánh mặt trời như là vàng ròng được điêu khắc thành.

tịnh đế liên song đầu (hồng liên tịnh đế)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
kim liên tui tìm không thấy màu vàng…!
Kiều Tu cũng khó được có chút bất ngờ.

Ngày thứ hai sau khi đại hội giám thưởng kết thúc, quả nhiên có người đưa hợp đồng đến trng viên Lung Thúy.

Đường Tiểu Trì nhìn trên hợp đồng là cửa hàng nằm trên đường Trọng Thị.

Cửa hàng mà Đường Tiểu Trì lúc trước mua hạt giống cũng nằm ở đó.

Nằm ở khu buôn bán của tinh cầu Tangol, chuyên về thực vật, giá cả của một cửa hàng không phải ít.

Đường Tiểu Trì đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định hợp tác cùng Kiều Tu mở cửa hàng này.

Cậu đã từng nghe Huyền Thâm sư điệt nói qua, có rất nhiều cửa hàng nằm trong thuộc địa của Bách Thảo Môn đều là hai người hợp tác với nhau.

Bởi vì là thuộc địa của môn phái nên người trong môn mua với giá cả rất tiện nghi, nhưng sau khi mua lại không có thời gian kinh doanh nên sẽ tìm người phàm có chung ý tưởng hợp tác cùng mở.

Một người ra tiền, một người xuất lực, lợi nhuận hai bên chia đều.

Hiện tại hợp đồng cửa hàng là của Kiều Tu, chính là xuất tiền, còn cậu thì sẽ xuất lực.

Sở dĩ Đường Tiểu Trì đặc biệt mời Kiều Tu đến trang viên Lung Thúy là muốn bày ra thực lực của chính mình.

Biểu thị nếu cùng cậu hợp tác mở cửa hàng thì tuyệt đối sẽ không lỗ.

Đường Tiểu Trì mang Kiều Tu xem qua toàn bộ trang viên.

Biển hoa đại phiến rất dọa người, chỉ là thực vật khế ước vẫn chưa trưởng thành, trông trì nộn* vô cùng.

(*: ý là nhìn ngu ngu sao sao á)
Đường Tiểu Trì mặt có chút đỏ, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chủng loại không nhiều, thế nhưng số lượng không tính là thiếu, tôi sẽ cố gắng trồng nhiều chủng loại hơn một chút.”
Đường Tiểu Trì không biết rằng Kiều Tu là giật mình vì tỉ lệ thành công của cậu.


Xem qua toàn bộ trang viên, rất rõ ràng có thể tính toán được tỉ lệ của thực vật khế ước và thực vật phổ thông, không sai lệch lắm lên đến 1:2.

Cho dù là Đào Tạo Sư cao cấp nhất cũng không dám chắc chắn rằng bản thân trồng ba hạt giống có thể ra được một thực vật khế ước.

Kiều Tu đã cho người điều tra Đường Tiểu Trì, một cô nhi bởi vì nguyên nhân thân thể mà bị học viện thôi học.

Thành tích mặc dù tốt nhưng không quá xuất chúng, tại sao lại có thể đại được trình độ như vậy?
Kiều Tu vốn là đối với Đường Tiểu Trì có chút sinh ra đồng bệnh tương liên mà quan tâm cùng ý muốn bảo hộ, hiện tại lại nhiều hơn vài phần hứng thú.

Đường Tiểu Trì còn đang hưng phấn nỗ lực chào hàng bản thân, “Tacòn là Tu Phục Sư, cửa hàng sẽ không cần phải thuê nữa.

Chúng ta sẽ không bán hạt giống, chỉ bán cây.

Nếu hợp tác cùng ta, anh sẽ không hối hận.”
Nếu như các đệ tử của Bách Thảo Môn biết được Tiểu sư thúc tổ của bọn họ cư nhiên lưu lạc đến mức độ này, chắc chắn sẽ lệ rơi đầy mặt.

Bọn họ là đệ tử của Bách Thảo Môn, có tay nghề chăm sóc thực vật, đi tới đâu cũng đều được coi là thượng khách, nếu muốn mời đi chăm sóc linh thực phải là dâng đại lễ tới mời.

Tiểu sư thúc tổ thật là tội nghiệp, cư nhiên ở một thời không khác phải nhân nhượng đưa ra lợi ích cầu người ta hợp tác cùng, thật là khiến bọn họ tâm đau khó nhịn a.

mà cửa hàng này cũng không phải là của Kiều Tu, mà là người của Tiền gia đưa tới.

Kiều Tu vốn là định cho Đường Tiểu Trì mượn, không nghĩ tới cậu lại muốn hợp tác cùng hắn.

“Cũng được, sau này hãy hợp tác vui vẻ.”
Đường Tiều Trì thấy Kiều Tu đáp ứng, cười lộ ra hai cái răng khểnh.

Hai người hợp tác mở cửa hàng, thời gian ở chung sẽ nhiều, cậu có thể quan sát được tính cách của Kiều Tu, cậu còn chưa từ bỏ ý định muốn thu hắn làm độ đệ đâu.

Nhưng mà trước đó…!
Đường Tiểu Trì lấy ra một khối trang sức bạch ngọc đưa cho Kiều Tu, “Ngọc này đối với thân thể hữu ích, cho anh.”
Ánh mắt Kiều Tu lóe lên một cái, mỉm cười tiếp nhận, vuốt ve đường nét bên trên nói: “Hoa văn này thực đặc biệt.”
“A, là ta tự tay khắc…” Đường Tiểu Trì có chút nói lắp.

Kiều Tu thu hồi ngọc trang sức nói: “Cảm ơn Tiểu Trì.”
Đường Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, ở thế giới Tinh Lịch ngọc thạch cũng là mặt hàng xa xỉ, mặc dù cậu ở đại hội giám thưởng bán được vài cây hoa nhưng cũng chỉ mua được bạch ngọc trung thượng, chỉ có thể chịu được trận pháp đơn giản.

Tuy rằng không thể nói cho Kiều Tu công pháp của Bách Thảo Môn nhưng cậu có thể bày trận pháp đảm bảo hắn sẽ không tiếp tục hấp thụ linh khí cáu kỉnh trong một thời gian.

– —————-
cuối cùng cũng biết điểm thi vào 10 rồi.

Tui xếp hạng 12!!!!!! Vui quá chừng luôn!!!
– Zen-
17/6/2019.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.