Thực Vật Khế Ước Sư

Chương 4


Đọc truyện Thực Vật Khế Ước Sư – Chương 4


Sau khi Đường Tiểu Trì rời đi.

Kiều Tu mở hộp cơm ra, lấy nắp gỗ được trạm trổ thủ công xuống.

Hộp cơm tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng để vài khối điểm tâm được tạo hình hoa tươi tinh xảo.

Kiều Tu cầm một khối điểm tâm hình hoa hồng bỏ vào miệng, hương thơm tươi mới mềm mại, còn có thêm hương hoa hồng ngào ngạt.

Thế giới Tinh Lịch từ lâu đã nghiên cứu chế tạo ra dịch dinh dưỡng, mùi vị tuy không so sánh được với đồ ăn nhưng cũng không khó ăn hơn nữa còn thuận tiện, giá lại rẻ.

Vì vậy bình thường có rất ít người tự tay nấu nướng, cho dù là muốn thưởng thức mỹ thực cũng là do người máy tinh chuẩn nấu.

Chỉ cần chọn những món muốn ăn liền có thể thưởng thức được khẩu vị chính tông.

Tiểu hàng xóm này của hắn thế mà lại tự tay làm điểm tâm để làm quà gặp mặt.

Kiều Tu gia học uyên bác liền biết rằng đây chính là lễ tiết của mấy ngàn năm trước.

“Lý bá, chuẩn bị một chút, đem mấy thứ này tới Lung Thúy trang viên.”
Đường Tiểu Trì tiếp nhận thư tay cùng quà đáp lễ của Kiều Tu, trong lòng hảo cảm lại tăng lên vài phần.

Thế giới Tinh Lịch bởi vì các tộc hỗn huyết nên có nhiều màu mắt, màu tóc khác nhau, ngay cả Đường Tiểu Trì tuy rằng có gương mặt giống thân thể cũ nhưng tóc lại là màu nâu.

Trong những người mà cậu đã từng gặp, chỉ có Kiều Tu là tóc đen mắt đen, trên người cũng có mùi vị quân tử ôn nhu như ngọc làm cho Đường Tiểu Trì cảm thấy quen thuộc nên không tự chủ được mà thân cận.

Cậu không chỉ bái phỏng Kiều Tu mà còn đến một nhà hàng xóm khác.

Bất quá vị đại thúc tự xưng là Trung Cấp Khế Ước Sư kia rất không hiền lành, tuy rằng miệng không nói nhưng ánh mắt luôn mang theo kiêu ngạo cùng xem thường.

Đặc biệt sau khi biết cậu bị học viện khai trừ phải rời khỏi Đường gia càng không thèm che dấu.

Nói thẳng rằng đang có việc, không thể tiếp đãi.

Đường Tiểu Trì tuy tính cách có hơi hiền nhưng dù gì cũng là tu chân giả có can đảm nghịch thiên tranh mệnh, càng không thiếu sự kiêu ngạo vì vậy cậu sẽ không nói cho đại thúc có chút hói này biết rằng hoa ly đằng của ông ta nhìn qua giống như thực vật khế ước nhưng thực chất đó chỉ là hoa ly đằng dị hóa phổ thông, cho dù ông ta có nỗ lực thế nào thì cũng không khế ước được.

Trước khi rời đi Đường Tiểu Trì còn để lại một tiểu đoàn xúi quẩy quấn quanh, đủ để ông ta xui xỏe ba tháng.

Đối lập với vị đại thúc hỏi đầu, Kiều Tu quả thực chính là công tử đại gia nhã nhặn hữu lễ.

Đặc biệt là khi thấy được quà đáp lễ của hắn, tinh thạch lục diện thể* óng ánh trong sáng, này còn không phải là Linh thạch mà cậu tâm tâm niệm niệm sao?
(*: khối 6 cạnh)
Từ thư tay của Kiều Tu, Đường Tiểu Trì liền biết Linh thạch ở thế giới Tinh Lịch được gọi là Năng Nguyên thạch, được hoa năng nguyên sản xuất, thậm chí hạt giống của nó cũng có thể tạo ra được.


Đường Tiểu Trì cảm động bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ liệu có nên nhận Kiều Tu làm đồ đệ, truyền cho hắn công pháp của Bách Thảo Môn không?
Thực vật khế ước chi làm ba cấp, sơ cấp là thời điểm dễ khế ước nhất, có vẻ ngoài giống với thực vật phổ thông.

Trung cấp thì có khả năng biến thành hình xăm bám vào trên người Khế Ước Sư trong thời gian dài, đã bắt đầu sinh ra ý thức.

Cao cấp thì giống như Tiên Linh có thể hóa thành hình người, trực tiếp giao lưu với Khế Ước Sư.

Thực vật khế ước muốn tiến cấp, ắt không thể thiếu Năng Nguyên thạch.

Mà Năng Nguyên thạch lại do hoa năng nguyên sản xuất.

Hoa năng nguyên rất khó khế ước hơn nữa số lượng lại rất ít nên đại bộ phận nằm ở trong tay quý tộc.

Mặc dù Đường Tiểu Trì là Khế Ước Sư dự bị nhưng cũng chỉ nghe nói đến chứ chưa thấy qua bao giờ.

Mà Kiều Tu lại đưa đến hoa năng nguyên, càng quan trọng hơn là có hạt giống của nó.

Đối với Khế Ước Sư, hạt giống của hoa năng nguyên được coi là chí bảo.

Kiều Tu đưa quà đáp lễ lớn như vậy làm Đường Tiểu Trì có chút hổ thẹn.

Than thở một trận, Đường Tiểu Trì càng không rõ có nên thu nhận Kiều Tu hay không.

Bách Thảo Môn tuy không phải là một môn phái nghiêm ngặt nhưng việc thu đồ đệ tất nhiên phải trải qua thử thách.

Cho dù là Đường Tiểu Trì vừa mới ra đời không bao lâu đã bị đưa vào Bách Thảo Môn nhưng trước khi tu luyện công pháp chính thức vẫn phải thông qua rèn luyện ở Luyện Tâm Đường.

Huống chi Kiều Tu có thể chất đặc thù, là Thiên Linh thể mà người tu chân nghe tới liền biến sắc.

Thu đồ đệ không phải là chuyện nhỏ, nếu cậu nhất thời không cẩn thận, nhân quả tuần hoàn báo ứng đến Bách Thảo Môn thì phải làm sao?
Tiên Linh không chịu nổi dáng vẻ kéo cằm ưu sầu của Đường Tiểu Trì, chắp tay sau lưng dáng vẻ ông cụ non dạy dỗ, “Nếu xem trọng cái tên có Thiên Linh thể kia, vậy thì thu đi.

Không cần phải học tập mấy người cổ hủ kia, giới tu chân có con đường nào bằng phẳng? Chỉ vì e sợ tài năng đặc thù của Thiên Linh thể liền ném đá dấu tay, tâm tính như vậy khó thành đại đạo.

Bây giờ ngươi đã có suy nghĩ, vậy đã có nhân quả.

Nếu như chậm chạp không muốn, chỉ sự sẽ có khúc mắc, đến lúc đó sinh tâm ma thì ngươi sẽ làm thế nào?”
“Nếu là muốn an toàn, vậy thì chậm rãi thăm dò, nếu thông qua liền thu, cần gì phải suy sụp như vậy?”
Đường Tiểu Trì sau khi nghe Tiên Linh nói liền gật đầu mạnh.

Tiên Linh nói không sai, đại đạo gian nguy*, nếu như lòng mang sợ hãi chắc chắn sẽ ngã trên đường.

Mà tất cả chỉ là tâm tư dự định của cậu còn Kiều Tu có muốn bước lên con đường tu chân hay không thì chưa biết.


(*: nếu muốn làm việc lớn/tu thành chín quả thì chắc chắn phải trải qua gian khổ?)
Hạ rõ quyết tâm, Đường Tiểu Trì liền buông xuống chuyện này.

Cầm lấy hạt giống của hoa năng nguyên, đưa vào một tia linh khí thăm dò.

Đường Tiểu Trì phát hiện, khi còn là hạt giống, thực vật khế ước so với thực vật phổ thông có thể chứa nhiều linh khí hơn.

Nhưng mà hạt giống hoa năng nguyên này còn hấp thu linh khí nhiều hơn gấp ba lần so với thực vật phổ thông, chả trách số lượng lại ít đến vậy.

Sau khi trồng hoa năng nguyên, Đường Tiểu Trì đi xem nụ hoa hồng cùng hoa lan, sen đá.

Thuận tiện đem hai hạt giống mới mua đi trồng.

Sau khi thu thập xong, Đường Tiểu Trì tiếp nhận lời mời của Kiều Tu.

Vài ngày nữa có một đại hội đánh giá.

Ở đó bày các loại kỳ trân dị thảo, Kiều Tu đưa cho Đường Tiểu Trì một lời mời, mời cậu đi cùng với hắn.

Bởi vì Thực Vật Khế Ước Sư có địa vị siêu phàm.

Thế giới Tinh Lịch đối với thực vật phổ thông cũng truy phủng* không kém chút nào.

Thực vật hiếm thấy có phẩm chất tương đối cao được bán với giá trên trời là chuyện thường xảy ra.

Đường Tiểu Trì vui vẻ đáp ứng lời mời của Kiều Tu, cậu chưa từng tham gia hội đánh giá nào như vậy.

( *: truy: tìm kiếm, theo đuổi.

Phủng: sủng ái, nâng niu)
Lần này đại hội đánh giá thực vật được của hành ở Tuệ Viên.

Chủ nhân của Tuệ Viên, Ngũ Như Bách tuy không phải là Khế Ước Sư nhưng đối với loại thực vật kỳ trân mê luyến tột cùng, thường sẽ tổ chức đại hội đánh giá như vậy.

Mặc dù là phú hào* nhưng tính cách phóng khoáng, khi bồi dưỡng được thực vật xuất chúng mọi người đều nguyện ý mang đến.

Qua thời gian dài liền hình thành đại hội đánh giá thực vật trên tinh cầu Tangol.

(*: nhà giàu)
Đường Tiểu Trì hỏi qua Kiều Tu sau đó mang theo một chậu hoa.


Mặc dù chỉ là một chậu hoa nhưng bên trong lại trồng một cây hoa hồng lam viền vàng, một cây hoa lan thủy tinh cùng với một cây tĩnh dạ cẩm.

Sau khi Kiều Tu nhìn thấy liền kinh ngạc mở to hai mắt.

Sau khi đến Tuệ Viên, Đường Tiểu Trì thấy, bất luận là bồn hoa liễu rủ cao bằng nửa người hay hoa trứng gà to bằng ngón tay cái đều được cắm cẩn thận trong chậu hoa tinh xảo hoa lệ thích hợp, thậm chí còn có một vài nhân viên tạo cảnh.

Mọi người đều lộ ra ánh mắt đau lòng đối với ba cây cực phẩm bị cậu đâm tùy tiện trong chậu plastic thuần trắng ở lồng ngực của Đường Tiểu Trì.

Đường Tiểu Trì chạy đứng vào sau lưng Kiều Tu né tránh.

Cậu nhận ra rằng bất luận là môi trường nuôi cấy nào cũng đều có tính chất thành phần và dinh dưỡng đầy đủ thỏa mãn nhu cầu của thực vật.

Chậu plastic này tuy không xinh đẹp nhưng không ảnh hưởng tới quá trình sinh trưởng của thực vật.

Hơn nữa cậu đã rất cẩn thận trồng nó, mới không có cái gọi là tùy tiện đâm đâu.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khiển trách của quần chúng cậu lại có chút chột dạ.

Kiều Tu tiếp nhận chậu hoa từ tay Đường Tiểu Trì, đưa cho nhân viên của Tuệ Viên, nhận lấy một tấm biển, nói: “Thực vật mà tân khách mang đến đều được thống nhất đặt ở khu triển lãm, sau ba ngày dựa vào tấm biển để nhận lại cây.” Hắn nghiêng người ngăn trở tầm mắt của người khác, ” Chúng ta đến khu triển lãm xem một chút.

Mặc dù không có thực vật khế ước có năng lực đặc thù nhưng thực vật phổ thông cũng có những cây kinh diễm kỳ dị không kém.”
Đường Tiểu Trì gật đầu, trên mặt có chút nóng.

Khu triển lãm đã sớm có người đến.

Tất cả thực vật ở đây đều được ngăn cách với đám người bằng pha lê.

Mẫu đơn diễm quan hoa thơm cỏ lạ, thủy tiên băng cơ ngọc cốt, mạn đà la, dược liệu thanh hộc, còn có một số loại mà ở Thiên Diễn đại thế giới không có như gia nhọn đằng, bạch dạ thảo, vân…vân, làm cho Đường Tiểu Trì thỏa mãn không ngớt.

Người của Bách Thảo Môn tu luyện vốn là dựa vào sức mạnh của tự nhiên, gần gũi với thực vật.

Theo khu triển lãm đi qua liền nghe được một trận ồn ào phía trước.

Đường Tiểu Trì nhón chân lên, thấy một bóng người đang lao thẳng tới.

“Kiều lão đệ! cậu cuối cùng cũng tới!”
Ngũ Như Bách đã đợi Kiều Tu rất lâu.

Y tổ chức đại hội giám thưởng* này là để có thể mua được thực vật yêu thích.

Những người khác biết được tâm ý của y, tuy rằng sẽ không mang hết tất cả thực vật tham gia báo cáo lên nhưng khi gặp được thực vật xuất chúng sẽ mang cho y xem qua.

(*: giám định, thưởng thức)
Ngũ Như Bách thấy hoa hồng lam viền vàng thần bí cao quý cùng với hoa lan thủy tinh thao hoa ý vị, còn có tĩnh dạ cẩm số lượng thưa thớt, làm sao có thể nhịn được
Hỏi rõ chủ nhân của nó là Kiều Tu, Ngũ Như Bách vẫn luôn tìm kiếm hắn.

Không chỉ riêng Ngũ Như Bách coi trọng mấy cây này.

Nhìn ánh mắt của mọi người liền biết là đang hỏi thăm chủ nhân của nó là ai.


Ngũ Như Bách sợ khi mình rời đi tìm Kiều Tu thì sẽ bỏ qua tiên cơ, bị người khác giành trước.

Do dự ngày ngày liền quyết định ngồi chờ ở chỗ này.

Dùng dao tình của hai người, Kiều Tu chắc chắn sẽ bán chậu hoa này cho hắn.

Ngũ Như Bách nhiệt tình đón Kiều Tu, nắm chặt tay đem hắn rời đi.

Người của khu triển lãm phía tụ tập phía trước không thiếu người nhận thức Ngũ Như Bách, chủ nhân của Tuệ Viên.

Biết y yêu hoa thành si, liền sớm coi y trở thành đối thủ cạnh tranh cần phải đề phòng nhất.

Bây giờ mọi người nhìn thấy y cư nhiên lôi kéo một người rời đi, không để ý đến chậu hoa nữa, liền đoán ra thân phận của Kiều Tu dồn dập đi đến lôi kéo bắt quàng làm họ.

“Vị lão đệ này nhìn qua liền biết là một nhân tài, thảo nào có thể dưỡng ra được thực vật xuất chúng như vậy.”
Đúng rồi đúng rồi, Lão Ngũ, ngươi này là không suy nghĩ a.

Khu triển lãm thực vật trước giờ đều là cạnh tranh công bằng, người nào trả giá cao sẽ được.

Lão Ngũ, ngươi không thể tự đập bảng hiệu a.”
“Lão đệ không biết là thăng chức ở đâu? Còn có thực vật có hình dạng như vậy?”
Ngũ Như Bách khí nhảy lên chân.

Mấy lão gìa này đều là bạn cũ của y, ngày thường đều thích hồ nháo đấu võ mồm.

Lần này thật vất vả mới gặp được thực vật cực phẩm như vậy.

Ngũ Như Bách liền biết sẽ có chuyện xấu, nếu không đề phòng mấy lão đông tay quỷ tinh này, vậy thì việc mua ba cây hoa là không có khả năng.

“Mấy vị khách khí.

Bất quá chậu hoa này không phải là của ta.”
– ——————————————–
chậu plastic trắng
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
hoa trứng gà
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
hoa liễu rủ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
hoa lan thủy tinh
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tui không tìm thấy hoa hồng lam viền vàng, thôi thì mọi người tự tưởng tượng viền vàng cho bông hoa xanh này nhé.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tui không tìm thấy hoa Tĩnh Dạ cẩm, chỉ thấy hoa dạ cẩm, nghe nói nó có thể chữa bệnh dạ dày:))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Zen-
15/6/2019.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.