Thức dậy đã lập gia đình rồi

Chương 58


Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 58:

“Thế tôi đi ra!” Hạ Sở quay đầu muốn rời đi.
 
Giang Hành Mặc lại nói: “Đây cũng là phòng của em.”
 
Hạ Sở không dám nhìn anh, trong lòng hoảng loạn: “Sao mà chúng ta có thể ở chung với nhau chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có lẽ là…” Giang Hành Mặc cố ý nói, “Bởi vì chúng ta là vợ chồng hợp pháp?”
 
Chưa làm giấy ly hôn, hai người đúng thật là hợp pháp đến không thể hợp pháp hơn, Hạ Sở giải thích nói: “Chúng ta là có tiếng không có miếng nha.”
 
Giang Hành Mặc cúi đầu cười một tiếng, không hề nói gì khác.
 
Hạ Sở bỗng nhớ đến ký ức hôn môi trước đây, cảm thấy câu nói này của mình có lẽ không đáng tin, thật sự có tiếng không có miếng hay sao? Sợ là có tiếng cũng có miếng đi!
 
Giang Hành Mặc hiểu được nên dừng đúng lúc, không hề tiếp tục kích thích cô quá mức, anh nói: “Anh đi vào phòng, em ở đây đợi anh.” Nói rồi anh đi vào trong phòng ngủ.
 
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hạ Sở mới dám ngẩng đầu lên, cô ngồi bẹp trên sofa, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức căn hộ phong cách châu Âu xa xỉ xinh đẹp này.
 
—— Một tên trạch nam (1) đáng chết suốt ngày ngồi trước máy tính viết code, dáng người làm sao duy trì chứ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở cảm thấy, chuyện này có thể liệt kê vào danh sách những câu đố chưa giải của Liên Tuyến!
 
Đợi khoảng hơn mười phút sau, Giang Hành Mặc tắm rửa thay quần áo xong bước ra ngoài.
 
Tóc của anh vẫn còn mang theo chút hơi ẩm, kiểu tóc vốn dĩ không ngay ngắn, lúc này càng hiện rõ sự lộn xộn nhưng bởi vì khuôn mặt quá đẹp trai, ngược lại đã làm tôn lên sự gợi cảm.
 
Gợi… cảm…
 
Hạ Sở nhanh chóng di dời tầm mắt.
 
Giang Hành Mặc nói: “Đợi lâu rồi đi, chúng ta đi ăn thôi.”
 
Hạ Sở ậm ừ nói: “Ừm.” Không ngẩng đầu nhìn anh.
 
Giang Hành Mặc cực kì có khuôn phép, dường như người vừa nói chuyện không hợp đã cởi đồ lúc nãy không phải anh vậy, anh chủ động đi đến phía trước nói: “Chúng ta xuống nhà hàng dưới lầu ăn đi.”
 

Hạ Sở cũng lười phải chạy tới chạy lui, cô trả lời nói: “Được.”
 
Hai người ra khỏi cửa xuống lầu, đến nhà hàng ở tầng 8.
 
Nhà hàng được thiết kế theo kiểu mở, cảnh vật xung quanh tao nhã yên tĩnh, là một nhà hàng Tây.
 
Sau khi hai người ngồi xuống, rất nhanh đã chọn xong món ăn.
 
Hạ Sở nói: “Lát nữa tôi đi xuống đăng kí thêm một phòng nữa.”
 
Giang Hành Mặc nói: “Chỗ này chắc là đã hết phòng rồi.”
 
Hạ Sở nói: “Thế tôi đổi chỗ khác mà ở.”
 
“Hiện tại là mùa dù lịch cao điểm,” Giang Hành Mặc nói, “Những khách sạn tốt một chút chắc là không còn đặt được nữa.”
 
Hạ Sở: “…”
 
Giang Hành Mặc lại nói: “Em ở trên lầu đi.”
 
Hạ Sở trừng mắt nhìn anh: “Ở cùng với anh?”
 
Giang Hành Mặc nói một cách đương nhiên: “Ừm.”
 
Hạ Sở đè thấp giọng nói: “Tôi đến đây để ly hôn với anh đó!”
 
“Đúng vậy.” Giang Hành Mặc nói: “Chuyện này chứng tỏ chúng ta vẫn là vợ chồng.”
 
Hạ Sở nói không lại anh, dứt khoát nói: “Tôi sẽ không ngủ chung với anh đâu!”
 
Hai người cũng sắp ly hôn rồi, sao mà có thể chung chăn chung gối chứ!
 
Giang Hành Mặc buồn cười nói: “Ai nói phải ngủ chung với nhau chứ?”
 
“Hả?”
 
“Đó là một căn hộ, có hai phòng ngủ hai chiếc giường.”
 

Hạ Sở: “…”
 
Rốt cuộc là do Giang Hành Mặc quá khốn nạn, hay là do cô nghĩ quá nhiều đây!
 
Cô gái Hạ không muốn ly hôn nữa rồi, cô muốn bạo lực gia đình!
 
Sau khi ăn uống no say thì gặp phải vấn đề ngủ ở đâu.
 
Trước tiên Hạ Sở hỏi lễ tân một chút, Giang Hành Mặc không lừa cô, quả thực là loại phòng nào cũng đều không có. Cô lại dùng điện thoại để kiểm tra những khách sạn xung quanh, cũng không có căn phòng phù hợp. 
 
Giang Hành Mặc nói: “Những chỗ khác không được đi, quá nguy hiểm.”
 
Cho dù anh không nói thì Hạ Sở cũng không dám đến ở, trước mắt cô chính là một đứa bé 3 tuổi ôm thỏi vàng, sao mà dám rêu rao khắp nơi.
 
Hạ Sở nghi ngờ nhìn về phía anh: “Không phải là anh cố ý lừa tôi đến đây chứ.”
 
Giang Hành Mặc nói: “Cố ý lừa em đến để làm gì?”
 
Khuôn mặt Hạ Sở nóng lên, ngại nói ra.
 
Giang Hành Mặc ngừng một lúc, hỏi: “Em cảm thấy anh là loại người sẽ thừa cơ cợt nhả em đó sao?”
 
Hạ Sở im lặng.
 
Giang Hành Mặc vỗ vỗ bờ vai cô nói: “Nếu thật sự không được, em lên đó ngủ, anh tìm đại một chỗ nào đó ngủ tạm một đêm.”
 
Chuyện này sao mà được?
 
Hạ Sở xoắn xuýt một hồi, vẫn thỏa hiệp: “Cứ như vậy đi, dù sao cũng là hai phòng ngủ hai chiếc giường.”
 
Giang Hành Mặc cười cực kì thẳng thắn thành khẩn.
 
Trong lòng Hạ Sở không yên tâm, trừng mắt nhìn anh một cái: “Có phải anh đang có ý đồ gì xấu hay không?”
 
Giang Hành Mặc chân thành nói: “Anh có thể có ý đồ gì xấu cơ chứ?”

 
Hạ Sở chờ cơ hội tính sổ (2) nói: “Anh đóng giả thành Dante gạt tôi hai tháng liền!”
 
Giang Hành Mặc rất ấm ức nha: “Anh quả thực là Dante, cái tên này em đã gọi bảy tám năm rồi.”
 
Hạ Sở mới không bị anh xoay vòng vòng: “Anh rõ ràng là người sáng lập Liên Tuyến, còn đóng giả thành một nhân viên nho nhỏ; Anh rõ ràng là cái gì cũng đều biết, còn mỗi ngày đến hỏi tôi những kiến thức cơ bản; Anh rõ ràng chính là chồng của tôi, còn phải đóng giả thành chồng tôi đi tham gia buổi họp lớp! Còn có…” Hạ Sở nêu ra hết mọi hành động tội lỗi của anh, “Cơ thể anh khỏe mạnh, lại đem mình quấn thành một cái bánh ú! Anh lột vỏ ra nghe tôi cà khịa, mặc vỏ lên lại đến đối phó tôi, anh nói xem có phải anh đang ức hiếp người ta hay không!”
 
Nói ra hết toàn bộ những lời đã nhịn rất lâu, Hạ Sở đã dễ chịu hơn nhiều.
 
Giang Hành Mặc nghiêm túc lắng nghe, một lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi, lúc đó anh thật sự không dám nói với em.”
 
Hạ Sở hơi ngơ ngác, lại hiểu được ý của anh.
 
Tất cả mọi người đều có thành kiến với Giang Hành Mặc, bạn bè của cô cũng vậy, phần lớn nhân viên của Liên Tuyến cũng vậy, người bên ngoài còn nghiêm trọng hơn.
 
Anh không dám vạch trần mình, bởi vì ngay cả Hạ Sở cũng có thành kiến với Giang Hành Mặc.
 
Trong lúc ngẩn ngơ trước mắt Hạ Sở lại hiện lên một đoạn ký ức.
 
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Tại sao muốn đặt tên cho trò chơi là “Thiên Hiện”?”
 
Hạ Sở nhìn anh một cái nói: “Bởi vì tất cả mọi người đều có thành kiến với anh (*).”
 
(*) Giải thích: Tên trò chơi mà Hạ Sở đặt là Thiên Hiện, tiếng Trung là 偏见, có nghĩa là thành kiến.
 
Giang Hành Mặc: “Nhưng mà người sáng tạo chính của trò chơi này là em.”
 
Hạ Sở ngẩng đầu nhìn anh: “Nó vốn chính là sáng tạo vì anh mà.”
 
Giang Hành Mặc nở nụ cười, cúi người hôn lên môi cô.
 
Hạ Sở chợt hoàn hồn, trên mặt nóng hôi hổi, cô hỏi: “Ăn… Ăn xong rồi chưa?”
 
Giang Hành Mặc lại hỏi cô: “Sao vậy, mặt em đỏ lắm?”
 
Sao mà Hạ Sở dám nói mình đã nhớ đến những gì, cô đứng dậy nói: “Hơi mệt rồi, đi lên ngủ thôi.”
 
Giang Hành Mặc không có bất kì ý kiến gì khác, đứng dậy cùng cô lên lầu.
 
Về đến căn hộ, sau khi Hạ Sở nghiêm túc kiểm tra một lượt đã yên tâm, quả thực có hai căn phòng hai chiếc giường, chuyện chu đáo hơn là còn có hai phòng WC và hai phòng tắm. Căn hộ này có lẽ là một căn hộ gia đình, thích hợp cho một nhà bốn người đi du lịch.
 
Sau khi Hạ Sở đem hành lý của mình kéo vào trong phòng ngủ thì nói: “Tôi ngủ đây!”
 
Giang Hành Mặc ngay thẳng thật thà nói: “Ngủ ngon.”

 
Anh ra vẻ khiêm tốn như vậy, ngược lại làm Hạ Sở cảm thấy suy nghĩ của mình quá bẩn rồi, cô cũng trả lời một câu: “Ngủ ngon.” Xong bước vào phòng.
 
Tắm rửa thay xong đồ ngủ, vừa ngã lên giường, Hạ Sở đã thở phào một hơi.
 
Chạy đi chạy lại cả ngày, có chút mệt mỏi rồi.
 
Cô không bật đèn lớn, ánh đèn chiếu rọi trần nhà cực kì xinh đẹp, cô nhìn vào những hoa văn xinh đẹp này, trong đầu miên man bất định.
 
—— Tất cả mọi người đều có thành kiến với anh.
 
—— Nó vốn chính là sáng tạo vì anh mà.
 
“Thiên Hiện”, trò chơi của Liên Tuyến thịnh hành cả nước này, là cô sáng tạo vì Giang Hành Mặc hay sao?
 
Quả nhiên là cô thích anh lắm nha.
 
Nếu không sao sẽ làm đến nước này chứ.
 
Giang Hành Mặc thì sao?
 
Nếu như anh cũng thích cô, sao cô có thể nỡ vứt xuống 10 năm này chứ?
 
Trong lúc mơ mơ màng màng, Hạ Sở ngủ say, cô đã mơ một giấc mơ.
 
Trong mơ rất nóng, cô có chút thở hổn hển, một bàn tay nóng hầm hập như bàn ủi đặt trên người cô, làm cô nóng hơn nữa, còn có một cảm giác khát khô khó nói thành lời.
 
Giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, cả người Hạ Sở đều sắp đỏ như tôm hùm đất luôn rồi.
 
Ối giời, đây là cái thứ gì thế này!
 
Hạ Sở đã đi tắm nước lạnh, lúc bước ra hắt hơi liên tục mấy cái liền, ngược lại tâm trạng đã bình phục.
 
Cổ họng rất khô, còn có chút đau, cô muốn uống nước, sau khi đi một vòng mới phát hiện, trong phòng thế mà lại không có nước để uống!
 
——-
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(1) Trạch nam: raw là 宅男, là cụm từ nói đến những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ.
 
(2) chờ cơ hội tính sổ: tiếng Trung là 秋后算账, có nghĩa là đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù. (Theo Baidu.)

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.