Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 57:
Ký ức đột ngột dừng lại, Hạ Sở chợt hoàn hồn, trên mặt nổi lên một mảng hồng nhạt, khóe môi thế mà cũng có chút nóng hổi và tê ngứa nho nhỏ.
Hôn, môi, nha.
Chuyện này… là giả đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây hai người có thân mật đến vậy hay sao? Không dám tin mà.
Lúc này bên cạnh Hạ Sở có một bà lão, đang giơ túi xách trên đỉnh đầu chuẩn bị xông vào trong mưa.
Cảnh tượng giống nhau làm sao, trong ký ức Hạ Sở đã đưa dù cho một đôi mẹ con, hiện giờ nếu cô đưa dù cho bà lão này, kết quả sẽ ra sao?
Hạ Sở lắc lắc đầu, vứt những lo lắng vớ vẩn ra khỏi đầu, bất kể có xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không thể thờ ơ không quan tâm, cô ướt chút mưa không sao cả, còn nếu như bà lão lớn tuổi đó ướt mưa, trở về sợ là sẽ bệnh nặng một trận.
Nhà ai mà không có người già cơ chứ, có thể giúp được thì nhất định phải giúp.
Hạ Sở đi qua tặng dù, hai người khó tránh khỏi nhường qua lại một trận.
Cuối cùng bà lão đã nhận lấy ý tốt của cô, vừa khen ngợi vừa cảm ơn ngược lại làm cho Hạ Sở rất ngại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này cô đã không còn dù nữa, Giang Hành Mặc đậu xe tại chỗ đậu xe tạm thời vừa nhìn đã thấy.
Anh mở cửa xuống xe, lấy dù đi qua đó.
Cảm giác tựa như đã từng quen biết này dường như làm cho nước mưa cũng rơi chậm hơn một chút, cứ như bộ phim đã nhấn nút phát chậm vậy, từng cảnh từng đoạn một, ngay cả hình dạng của giọt nước mưa đều thấy rất rõ ràng, càng đừng nói đến người bên trong mưa nữa.
Hạ Sở bất giác nắm chặt lòng bàn tay, cũng không biết tại sao đã nói ra câu nói trong ký ức đó: “Cây dù này chắc không thể che hết cho hai chúng ta.”
Lời vừa nói ra, tim cô chợt nhói, hơi lúng túng, cô thật giống như đang ra hiệu ngầm chuyện gì…
Nhưng Giang Hành Mặc lại không có ôm eo cô giống như trong ký ức, mà là che dù trên đầu cô rồi nói: “Đi thôi, xe ở phía trước, chỉ vài bước, chạy một chút thì qua đó rồi.”
Sự lúng túng của Hạ Sở nhất thời tan đi khá nhiều, rõ ràng đã thở phào một hơi.
Cô đuổi theo bước chân của Giang Hành Mặc, bước vào trong cơn mưa to ào ạt.
Không có người che chở, bề mặt dù lại chỉ lớn như thế, cho dù chỉ một mình cô che, cơn mưa ào ạt này vẫn sẽ phả vào, cho nên dĩ nhiên trên cánh tay cô đã bị bắn nước mưa lên, có điều chuyện này không những không làm cho cô chán ghét, mà còn cực kì mát mẻ.
Sau khi lên xe, cả người Giang Hành Mặc đã ướt đẫm, ngay cả tóc cũng đang chảy nước.
Hạ Sở ngập tràn áy náy, Giang Hành Mặc lại nói: “Không sao, mùa hè nóng, thế này cũng mát mẻ.”
Có mát mẻ hay không thì không biết nhưng cảm giác quần áo ướt nhẹp dính vào da không dễ chịu chút nào.
Giang Hành Mặc đưa khăn giấy cho cô nói: “Lau chút đi.” Trên cả cánh tay và chân cô đều có chút nước.
Hạ Sở ngừng một lúc lâu mới nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”
“Có gì phải cảm ơn chứ.” Giang Hành Mặc nói, “Là anh suy xét không chu đáo, không đem thêm vài cây dù nữa.”
Hạ Sở mỉm cười: “Hai người hai cây dù, đã đủ rồi.”
“Thế không được.” Giang Hành Mặc nhìn cô nói, “Anh nên nghĩ đến em là một thanh niên tốt kính già yêu trẻ.”
Mặc dù đã bị trêu rồi nhưng Hạ Sở không tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy rất thoải mái, chuyện này đã tiêu tan phần lớn sự căng thẳng và lo lắng mà đoạn ký ức đó đem đến cho cô.
Giang Hành Mặc lại nói: “Sau này có thể làm ra một chiếc dù thông minh, mưa rồi có thể để bọn chúng tự mình nhảy ra khỏi kho xếp thành một dãy đợi mọi người dùng, dùng xong lại chạy trở về.”
Hạ Sở bật cười thành tiếng: “Sao có thể chứ.”
“Bây giờ thì không thể, đợi sau này không nói trước được.”
Hạ Sở nghiêm túc nói: “Nếu thật sự có khả năng này, cần gì phải làm dù thông minh? Làm chút thứ có ý nghĩa hơn không tốt hay sao?”
“Như thế nào được coi là có ý nghĩa?” Giang Hành Mặc vừa khởi động xe vừa nói: “Những chuyện nhỏ nhặt gắn bó chặt chẽ với cuộc sống đều là những chuyện có ý nghĩa, chúng ta nghiên cứu tới nghiên cứu lui là vì cái gì? Chẳng qua là để làm cho cuộc sống của con người trở nên tốt hơn.”
Hạ Sở cười híp mắt: “Hóa ra lý tưởng của Giang Tổng lại gần gũi với mọi người đến vậy.”
Giang Hành Mặc cũng cong môi, “Không phải thế sao?”
Hạ Sở nói: “Tôi cho rằng nên là… kiểu lý tưởng thay đổi thế giới kia.”
Hoặc là hủy diệt thế giới như trong miệng những người bên ngoài, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, cuối cùng con người bị hủy trong chốc lát gì đó…
Giang Hành Mặc nói: “Thay đổi cuộc sống của hàng trăm triệu người, không coi là thay đổi thế giới sao?”
Sau khi Hạ Sở hơi ngơ ngác, cười thật lòng hơn: “Coi chứ.”
Chiếc xe chạy trên tuyến đường trên cao, cơn mưa bên ngoài dường như lại lớn hơn một chút, hạt mưa giống như từng nụ hoa to lớn, nở rộ lúc rơi vào cửa sổ phía trước xe, tạo thành một đóa hoa trong suốt long lanh.
Cảnh tượng này giống như có vô số hoa tươi đang chào đón bọn họ.
Tâm trạng Hạ Sở rất tốt, cô chủ động hỏi: “Anh đến thành phố H bận gì thế?”
Giang Hành Mặc nói: “Phân xưởng sản xuất TITI nằm ở thành phố H.”
TITI là xe hơi không người lái mà phòng thực nghiệm D nghiên cứu phát triển, phòng thực nghiệm D chủ yếu phụ trách công việc ở phương diện phần mềm, việc chế tạo cụ thể chiếc xe đã sắp xếp đặt tại thành phố H.
Hạ Sở tò mò nói: “Tiến độ thế nào rồi?”
“Còn cần phải không ngừng test thử, chính quyền thành phố H đã mở ra vài đoạn đường, mấy ngày nay chuẩn bị công khai chạy thử trên đường.”
Ánh mắt Hạ Sở sáng lên: “Có nắm chắc hay không?”
Giang Hành Mặc nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Anh từng làm chuyện có nắm chắc hay sao?”
Hạ Sở cho là mình nghe nhầm rồi, cô cho là anh nói: Anh từng làm qua chuyện không nắm chắc hay sao?
Giang Hành Mặc nói: “Ba chữ có nắm chắc này là sự lừa dối lớn nhất, không có sự nắm chắc thật sự đâu, chỉ có không ngừng cẩn thận làm việc. Chuyện em cảm thấy có nắm chắc có thể sẽ bởi vì sự qua loa lơ là của mình mà trở thành một sai lầm to lớn. Hơn nữa một mực theo đuổi sự nắm chắc sẽ mất đi sức lực mạo hiểm, người nghiêm trọng hơn còn sẽ dừng bước không tiến lên, chẳng làm nên trò trống gì.
Hạ Sở nói: “Thế cũng không thể làm việc quá nông nổi.”
Giang Hành Mặc: “Ừm, không thể quá nông nổi, không thể có nắm chắc, thế phải làm sao?”
Hạ Sở không trả lời được, ngón tay Giang Hành Mặc nhúc nhích một chút nhưng không thật sự chạm đến cô, chỉ nói: “Đây là một con đường chỉ xem kết quả, có thể đi đến cuối, thế thì nông nổi cũng sẽ biến thành có nắm chắc; không đi được đến cuối, có nắm chắc cũng sẽ biến thành sự nông nổi.”
Hạ Sở chợt hiện lên suy nghĩ, nói: “Cho nên người thưởng thức anh và người mắng anh đều nhiều như nhau.”
“Rất bình thường, bởi vì bọn họ không nhìn thấy kết quả, chỉ có thể rơi vào trong sự tranh luận.”
“Thế anh thì sao, anh nhìn thấy được kết quả hay không?”
“Anh không quan tâm kết quả,” Giang Hành Mặc hòa hoãn giọng nói: “Anh chỉ là đang làm chuyện mà mình muốn làm.”
Tim Hạ Sở chợt rung động, một lúc lâu sau cũng không thể tiếp lời được.
Giang Hành Mặc mời cô: “Có muốn đi xem thử TITI hay không?”
Hạ Sở muốn đi xem, rất muốn đi xem nhưng mà…
Giang Hành Mặc nói: “Làm lại giấy kết hôn nhiều nhất là chuyện mấy tiếng đồng hồ, anh cũng không về nhanh đến thế, không gấp.”
Cũng đúng… Hạ Sở đồng ý: “Thế ngày mai đi, tôi cũng muốn xem thử.” Một sản phẩm của tương lai gần ngay trước mắt, thật sự làm cho người ta rung động.
Giang Hành Mặc lại giả vờ như không để ý hỏi cô: “Sau khi rời khỏi Liên Tuyến em có dự định gì?”
Trước đây anh cũng từng hỏi qua rất nhiều lần nhưng Hạ Sở đều trốn tránh.
Bây giờ đã sắp rời khỏi Liên Tuyến, hai người nói chuyện lại rất hợp ý nhau, còn có một mặt là bởi vì Hạ Sở đang căng thẳng vì đoạn ký ức đó đã thả lỏng rất nhiều bởi những hành động lịch thiệp của Giang Hành Mặc, cho nên ý muốn nói chuyện cũng đã nhiều lên.
Cô nói: “Tôi muốn học lên về sinh học.”
Giang Hành Mặc chợt hiện lên suy nghĩ, đã nhớ lại một số thứ.
Hạ Sở nói: “Lúc học cấp ba tôi rất thích môn sinh học, cũng rất tò mò về phương diện này, cơ thể của con người thật sự rất kỳ diệu, bộ não cũng rất thần kỳ, có lúc tôi cảm thấy con người cứ như một hành tinh, các cơ quan chính là thành phố, những thứ như tế bào là cư dân, bọn chúng cũng có ‘nghề nghiệp’ của chúng, phân loại rõ ràng, người nào phụ trách công việc của người đó.”
Giang Hành Mặc nói: “Rất thú vị.”
Giọng nói dịu dàng của anh không nghi ngờ gì đã cổ vũ Hạ Sở, cô bắt đầu hào hứng nói ra.
“… Thật ra bộ não rất không biết xấu hổ đó đúng không, dù sao thứ nói với chúng ta câu nói ‘cơ quan thông minh nhất là bộ não’ này chính là bản thân nó.”
Bên trong suy nghĩ 18 tuổi ngập tràn những ý nghĩ vô lý thú vị, dường như rất không thực tế, dường như rất vô lý nhưng lại là nguồn máu tươi mới sinh động nhất của thế giới này.
Bất tri bất giác Hạ Sở đã nói cả đoạn đường, lúc xuống xe Giang Hành Mặc nói: “Nói ra thì, có một quyển sách em rất thích.”
“Sách gì?”
Giang Hành Mặc úp úp mở mở: “Tối chút anh đưa em.”
Hạ Sở nói: “Liên quan đến cái gì thế?”
Giang Hành Mặc cười nói: “Là phạm trù sinh học.”
Hạ Sở rất mong đợi: “Rốt cuộc là gì, trước đây tôi thường xem sao? Sau khi tôi làm về ngành máy tính cũng vẫn thích cái này sao?”
“Đợi em xem thì biết thôi.”
Hạ Sở trách móc anh: “Anh đây là đang trêu ngươi người khác.”
Giang Hành Mặc cười nói: “Anh chính là đang trêu ngươi em đó.”
Hạ Sở thật tức giận, Giang Hành Mặc “vỗ về” cô: “Nhử cho thèm ăn (*), ăn mới ngon được.”
(*) Giải thích: Câu trước Giang Hành Mặc nói “đang trêu ngươi” Hạ Sở, cụm đó xuất phát từ cụm “trêu ngươi người khác”, tiếng Trung là 吊人胃口, cụm này còn có nghĩa đen là dùng món ngon để kích thích người khác. Ở đây do Giang Hành Mặc chơi chữ trong tiếng Trung nên khi dịch sang tiếng Việt sẽ không ăn khớp cho lắm, có gì mọi người góp ý thêm nha!
Xe dừng hẳn, mưa bên ngoài cũng đã dừng rồi, lúc Hạ Sở xuống xe mới phát hiện, thời gian lại đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ… nhanh như vậy hay sao? Hoàn toàn không cảm giác được.
Đi vài bước Hạ Sở đã phát hiện: “Ăn ở đây hay sao?” Nhìn thì giống một cái khách sạn, dĩ nhiên bên trong khách sạn thì phần lớn đều có khoản ăn uống, mùi vị cũng được.
Giang Hành Mặc kéo kéo áo của chính anh nói: “Anh phải đi thay một bộ đồ trước đã.”
Có lý, Hạ Sở nói: “Thế tôi đợi anh trong xe vậy.”
Giang Hành Mặc nói: “Em không đem hành lý lên phòng à?”
Hạ Sở trả lời: “Cũng đúng.” Nói rồi cô đi theo Giang Hành Mặc bước vào trong sảnh lớn của khách sạn.
Bước vào thang máy, Giang Hành Mặc quét thẻ phòng, đèn tầng lầu trên cùng sáng lên.
Thang máy vận hành vững và nhanh, dường như ngay cả thời gian nói một câu cũng không có, đã ‘ting’ một tiếng mở cửa ra.
Giang Hành Mặc ra hiệu cho cô đi ra, Hạ Sở bước chân ra trước, cô tò mò nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Đây là căn hộ tổng thống trong truyền thuyết?”
Giang Hành Mặc nói: “Đúng là một căn hộ.”
Hạ Sở nhỏ tiếng hỏi: “Bao nhiêu tiền một đêm?”
Giang Hành Mặc bị cô chọc cười: “Em đoán xem.”
Hạ Sở nghĩ đến mình bây giờ cũng là một bà chủ mấy trăm tỉ NDT, mở miệng rất xa xỉ: “Năm… năm nghìn NDT một đêm?”
Thêm một số không nữa còn được, dĩ nhiên Giang Hành Mặc sẽ không nói, anh gật đầu nói: “Xấp xỉ đi.”
Cô gái Hạ – một người dân thành thị loại nhỏ bị dọa rồi: “Đắt như vậy à!”
Giang Hành Mặc nói: “Ra ở bên ngoài, cũng không tiện ở chỗ quá kém, chủ yếu là vấn đề an toàn.”
Hạ Tổng nói với vẻ mặt hiểu rõ: “Cũng đúng, phải coi chừng bị bắt cóc.”
Giang Hành Mặc buồn cười trong lòng, trên mặt cũng có chút không kiềm được, dứt khoát hai tay kéo vạt áo, nhẹ nhàng cởi áo thun xuống.
Một cơ thể nam tính gợi cảm như thế bày ra trước mắt, cô gái Hạ ngu ngơ: “Anh… làm gì vậy?”
Sao mà vừa nói chuyện không hợp nhau đã cởi đồ!
“Thay quần áo.” Giọng nói Giang Hành Mặc rất bình thường.
“Anh…” Sau khi Hạ Sở anh… anh nửa ngày trời mới hỏi, “Tại sao anh không về phòng mình mà thay đồ?”
Giang bánh ú rất vô tội: “Đây chính là phòng của anh.”
Hạ Sở: “#¥%#%¥#%¥#.” Hiểu cho cảm giác suy nghĩ rối loạn chút đi.